Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới

Chương 53: Chương 53: Phàm nhân hay thiên tài




“Ba tên nhóc này?” Mạc Thiên Cửu không tin chỉ tay hỏi lại.

Trần Hảo gật đầu giải thích:

“Sư tôn tại phương bắc, trong đám di dân phát hiện bọn chúng có linh căn, đệ cũng biết rồi đấy, ở thế giới này, trong phàm nhân có linh căn là vô cùng hiếm, sư tôn tiếc tài liền nhận bọn chúng làm đệ tử.”

“Nhưng mà… chúng ta có nên sắp xếp lại không?” Mạc Thiên Cửu ghé tai hỏi nhỏ.

“Đừng nói đùa, sư môn chúng ta môn quy nghiêm khắc, trật tự rõ ràng không thể đổi được.” Trần Hảo nghiêm giọng.

Mạc Thiên Cửu mặt méo như đưa tang.

Trần Hảo vỗ vai khuyên:

“Ta hiểu mà nhưng… làm đi!”

Mạc Thiên Cửu chỉ đành nghe lời, chắp tay bái:

“Sư huynh! hai vị sư tỷ!”

“Không nhận! tên gian ác này thế nhưng đã phá hỏng banh của Hoan ca.” Thượng Uyển chống hông hất mặt nói.

“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi.” Mạc Thiên Cửu cười giảng hòa. “Chút nữa ta mua đền cho.”

“Vậy còn chuyện ngươi ức hiếp bọn ta?” Hạ Uyển dáng đứng như tỷ tỷ, không chấp nhận.

“Nếu như thêm ba xiên kẹo đường như thế nào?” hắn giơ ba ngón tay ra giá.

Ba đưa nhóc nhìn nhau, đã động tâm, nhưng Thượng Uyển vẫn làm mặt cứng rắn, giơ mười ngón tay:

“Mười xiên!”

Mạc Thiên Cửu bật cười, ngồi xuống đối diện, cầm một ngón tay của cô bé gập xuống:

“Chín thôi! mỗi người ba xiên. Nếu như mười cái, các ngươi làm sao chia.”

Ba đứa nhỏ ngẫm nghĩ, cảm thấy lời này có lý.

“Được, chín xiên thì chín xiên. Lần này bọn ta bỏ qua cho ngươi!”

“Phải đập tay, không cho hắn lật lọng.” Hạ Uyển nhắc.

“Đúng a!” Thượng Uyển đôi mắt sáng ngời. “Muội thật là thông minh!”

“Chứ sao!” Hạ Uyển hất cằm.

Mạc Thiên Cửu nhìn bọn chúng lắc đầu cười, trẻ con đúng là trẻ con.

Bốn bọn họ sau đó đập tay. Mạc Thiên Cửu theo Trần Hảo đến gặp sư tôn.



Mạc Thiên Cửu đi trên con đường lát gạch đá xanh, hai bên trồng nhiều cây cối, khung cảnh bình dị đơn sơ.

Diệp Hồng Vân đang ngồi trong đình giữa hồ sen.

“Sư tôn!”

“Sư tôn!”

Trần Hảo và Mạc Thiên Cửu cùng bái.

Diệp Hồng Vân đặt xuống chén trà nhìn bọn hắn, đưa tay ra hiệu miễn lễ.

“Trần Hảo đã giới thiệu với ngươi hết rồi chứ?”

“Vâng! đã giới thiệu hết.” Mạc Thiên Cửu đáp.

“Ừm!” Diệp Hồng Vân gật đầu, sau đó nhìn thẳng hắn, nghiêm giọng nói.

Mạc Thiên Cửu ngay ngắn lắng nghe, hắn biết đây sẽ là những lời dạy đầu tiên, rất quan trọng, cần phải ghi nhớ.

“Môn phái của chúng ta không có nhiều quy định. Tôn sư trọng đạo, kính trên nhường dưới là điều ngươi cần phải khắc cốt ghi tâm.”

“Vâng!” Mạc Thiên Cửu cúi đầu.

“Phủ quốc sư ngươi có thể tùy ý đi lại, nhưng tránh làm ồn, ta không thích ồn ào. Phủ đại sư huynh, người tốt nhất đừng lại gần, tránh cho quẫy nhiễu hắn lúc quan trọng. Ta không cấm chuyện yêu đương nhưng cần riêng tư.”

“Vâng!” Mạc Thiên Cửu cúi đầu. Xem ra sau đó không thể thoải mái cùng với Yên Mộng được nữa rồi. Nếu làm trong yên lặng chẳng khác nào vỗ tay không cho ra tiếng, thật bức bối, không sướng tí nào.

Dặn dò xong, Diệp Hồng Vân từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một khối thạch anh.

“Đây là đá đo linh căn. Ngươi đặt tay lên nó, tập trung tinh thần.”

Thời khắc này cuối cùng cũng đã đến, Mạc Thiên Cửu hồi hộp, không biết mình sẽ là cái gì linh căn.

Ở thế giới này phổ biến nhất là ngũ hành linh căn, ít phổ biến hơn có lôi, phong, điện, âm, quang, ám… mỗi linh căn sẽ có một màu sắc riêng.

Dựa trên màu sắc và độ sáng có thể phán đoán được một người thuộc tính và tiềm lực.

Hắn đưa tay đặt lên khối thạch anh, nhắm mắt tĩnh thần.

Một giây, hai giây, ba giây… một phút qua đi… khối thạch anh vẫn trơ trơ.

“Sư tôn, cái này…” Trần Hảo không hiểu, thạch anh không phản ứng nói rõ Mạc Thiên Cửu là phàm nhân. Chẳng lẽ sư tôn đã nhìn sai, chọn nhầm phàm nhân làm đồ đệ.

Diệp Hồng Vân vài giây suy tư sau đó ánh mắt rạng ngời.

“Thiên tài… đây đúng là thiên tài mà…”

Trần Hảo không hiểu, không kích phát được thạch anh là thiên tài, vậy chẳng phải tất cả phàm nhân đều là thiên tài.

Mạc Thiên Cửu cũng như vậy ngơ ngác, ta là thiên tài sao?

“Sư tôn, giải thích thế nào?” Trần Hảo hỏi.

Diệp Hồng Vân thu lại khối thạch anh nói:

“Linh căn chia cửu cấp, thấp nhất cấp một, cao nhất cấp chín. Khối thạch anh này chỉ là hạ phẩm, đo được linh căn từ cấp một đến cấp ba, nếu vượt trên ba thì không đo được.”

“Ý sư tôn là…” Trần Hảo ảnh mắt lóe sáng.

“Sư đệ ngươi ít nhất cấp bốn.”

“Nghe nói linh căn cấp một là Luyện Khí, cấp hai là Trúc Cơ, cấp ba là Kim Đan, vậy cấp bốn chính là… Nguyên Anh lão tổ.” Trần Hảo nói ra. Hắn đưa mắt nhìn Mạc Thiên Cửu như nhìn món đồ hiếm lạ.

Đại Trịnh nghèo nàn trước giờ chưa từng xuất hiện Nguyên Anh cảnh, chẳng lẽ sư đệ sẽ đánh vỡ ghi chép này.

Diệp Hồng Vân lắc đầu:

“Cấp bậc linh căn chỉ là tính toán hạn mức cao nhất có thể đạt được. Không đại biểu chắc chắn sẽ thành. Con đường tu luyện vẫn là phải từng bước cố gắng, ngoài thiên phú ra còn phải có cơ duyên, tâm tính, vận khí, nỗ lực… thiếu một thứ cũng không được.

Bởi vậy không nên vì linh căn cao mà cho rằng tất được, sinh ra tâm tính lười biếng, không chịu cố gắng. Các ngươi có hiểu không?”

“Vâng! cẩn tuân lời dạy của sư tôn.” hai bọn họ chắp tay.

“Chuyện hôm nay không cần truyền ra, nếu không sẽ có họa sát thân.” Diệp Hồng Vân nghiêm giọng nhắc nhở.

“Vâng! học trò sẽ giữ kín.”

Diệp Hồng Vân gật đầu hài lòng, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một quyển công pháp đưa cho Mạc Thiên Cửu, nói.

“Đây là bí môn của chúng ta, gọi là Thanh Thiên Nhất Khí, có thể dùng tới Trúc Cơ cảnh. Cao hơn… vậy thì ngươi phải tự tìm kiếm rồi, ta cũng không có.”

Mạc Thiên Cửu cung kính nhận lấy.

“Ta thấy ngươi dùng kiếm, ở đây ta có ba bộ kiếm pháp, một bộ kiếm trận, ngươi cầm lấy học.”

“Đa tạ sư tôn.”

“Còn đây là Ngân Quang Kiếm, đã theo ta nhiều năm nhưng bây giờ không dùng nữa, cũng cho ngươi làm vật phòng thân.”

Mạc Thiên Cửu tiếp nhận.

Trần Hảo nhìn đỏ con mắt, sư tôn còn nói tự cố gắng, vừa thấy người ta là thiên tài đã tặng một đống đồ. Ta ngày xưa bái sư có được tặng nhiều như vậy đâu.

“Đây là một bình Tôi Thể Đan, mỗi khi đột phá một cấp, ngươi dùng một viên sẽ giúp ngươi vững chắc cảnh giới căn cơ. Còn đây là năm mươi khối linh thạch, có thể hỗ trợ ngươi đột phá.”

Trần Hảo: ông trời ơi! công lý ở đâu? ta cũng là đồ đệ của ngài a, sao có thể đối xử bất công như vậy. Sư tôn! cho đệ tử mấy khối linh thạch a!

Mạc Thiên Cửu ôm trong lòng một đống đồ, chưa rõ được hết giá trị của bọn chúng nhưng mà lòng vẫn vui phơi phới.

Dừng một lát, Diệp Hồng Vân hỏi:

“Bây giờ có thể còn hơi sớm nhưng ta muốn biết ngươi có định hướng nghề nghiệp gì chưa?”

“Nghề nghiệp?” Mạc Thiên Cửu gãi đầu không hiểu lắm.

Trần Hảo giải thích:

“Cũng giống như phàm nhân, chúng ta là tu sĩ cũng phải làm việc. Tu tiên có mấy chức nghiệp cơ bản như: luyện đan, luyện khí, luyện khôi lỗi, thuần thú, trồng thảo dược, săn yêu thú, vẽ trận pháp… Sư tôn của chúng ta chính là Luyện Đan Sư cấp hai, cả Đại Trịnh kiếm không được người thứ hai.”

Mạc Thiên Cửu đã hiểu, hiếu kỳ hỏi lại:

“Vậy sư huynh nghề gì?”

“Ta…” Trần Hảo giật mình, sau đó gãi đầu, mắt đảo láo liên, nói: “Ta… ta là liệp yêu sư, chuyên săn giết yêu thú.”

Mạc Thiên Cửu nhìn là biết hắn nói dối nhưng vẫn giơ ngón cái khen.

“Sư huynh giỏi!”

Trần Hảo cười xấu hổ. Hắn không học mấy nghề trên vì không có thiên phú. Thỉnh thoảng vào rừng săn yêu thú kiếm tiền, bởi vậy nói mình là liệp yêu sư cũng không sai.

Mạc Thiên Cửu thoáng suy nghĩ, đối với Diệp Hồng Vân thưa:

“Đệ tử muốn học thuật luyện khôi lỗi.”

Diệp Hồng Vân nhíu mày.

Trần Hảo kéo tay áo hắn nhắc nhở:

“Thuật khôi lỗi rất khó học mà lại kiếm không bao nhiêu tiền. Ngươi nếu là học luyện đan dễ kiếm tiền, dễ thăng tiến, sư tôn lại là cao thủ luyện đan, có thể chỉ bảo ngươi rất nhiều.”

Diệp Hồng Vân không nói nhưng chính là ý này.

“Đa tạ hảo ý của sư huynh, đệ từ nhỏ đã có sở thích khắc gỗ nên muốn học thử làm khôi lỗi xem thế nào? nếu như không được, đệ lại chuyển sang luyện đan.” Mạc Thiên Cửu giữ nguyên lập trường.

Diệp Hồng Vân và Trần Hảo nét mặt thất vọng nhưng không khuyên hắn thêm, chính như hắn nói: nếu như không được vậy thì chuyển nghề.

“Được! vậy ngươi có thể vào thư viện trong phủ tìm kiếm sách dạy luyện khôi.”

“Đa tạ sư tôn thành toàn!” Mạc Thiên Cửu chắp tay.

“Hai ngươi có thể lui.” Diệp Hồng Vân tiễn khách.

Bọn họ cúi chào rồi quay đầu đi.

“Hạn chế ra ngoài.” Diệp Hồng Vân dặn câu cuối.

Mạc Thiên Cửu hiểu ý, đây là sợ những chuyện lần trước lại xảy ra. Nàng đã mất mấy vị đệ tử rồi.



Mạc Thiên Cửu vào thư viện tìm đọc sách. Trần Hảo thấy không thú vị nên đã rời đi.

Phải công nhận đây là một kho sách lớn, số lượng lên đến ngàn quyển, trải dài ở tất cả lĩnh vực. Nếu đây đều là sách của Diệp Hồng Vân, vậy vị quốc sư này cũng quá đa tài.

Mạc Thiên Cửu tìm kiếm thì chỉ thấy được ba quyển sách nói về luyện khôi, còn phần lớn sách là về đan dược, thảo dược. Cái này không có gì bất ngờ, Diệp Hồng Vân dù sao cũng là đan sư.

Chọn sách xong, hắn về chỗ ở của mình, sai người đón Yên Mộng tới, tiện thể trên đường mua mấy xiên kẹo ngọt.



“Công Tử!” Yên Mộng vui mừng nhảy lên ôm lấy hắn, làm cho chuông nhỏ rung động phát ra tiếng đinh đương đinh đương…

Hắn ôm nàng vào trong lòng, buồn rầu nói:

“Yên Mộng, sư tôn ta thích yên tĩnh, nàng phải gỡ chuông nhỏ xuống rồi.”

“A!” Yên Mộng cũng kêu lên một tiếng, cảm giác mất mát, những chiếc chuông kia khi đạp vịt nghe rất kích thích a.

“Để ta giúp nàng!” hắn chưa dứt lời, tay đã thò vào trong áo, nắn nắn bóp bóp một lúc khiến nàng chảy nước thì mới vào việc chính, gỡ xuống hai chuông nhỏ. Sau đó hắn lại luồn tay xuống ngã ba nàng vào hang mò cua bắt ốc, làm cho nước nôi lênh láng.

Hắn lấy ra chiếc chuông thì chiếc chuông nhớp nháp đầy dịch.

Yên Mộng dựa sát vào lòng hắn, mặt đỏ ửng thở dốc.

“Công tử, nhanh đi nào!”

“Không được! ta mới đến đây cần biểu hiện thật tốt. Nếu để sư tôn cho rằng ta là một người dâm dục, vậy thì sẽ sinh ác cảm. Đối với tương lai ta không tốt.” Hắn từ chối.

Yên Mộng mặt xị xuống, hừ một tiếng đứng lên, móc người ta đã rồi lại nói không được. Trước đó thì nói ra mắt cần giữ tinh khí thần tràn đầy, ra mắt xong lại nói cần biểu hiện tốt. Nàng đã nhịn bao nhiêu ngày rồi, còn phải nhịn nữa sao?

Nàng ngoắc cái mông cao cao bỏ đi. Mạc Thiên Cửu không nhịn được vỗ cái bốp.

Ối! nàng không giữ được, nước dịch chảy từ hang xuống háng.

“Đồ đàn ông xấu xa!” nàng mắng một tiếng bỏ đi.

Mạc Thiên Cửu nhìn cái mông lắc lư của nàng cười cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.