Nhất Hạnh giảng về nhân quả, Mạc Thiên Cửu chỉ cười nhạt nói:
“Đại sư nói về nhân quả nhưng ta lại không tin nhân quả.”
Nhất Hạnh hơi ngạc nhiên, nhân quả là thuyết lớn, ban đầu còn bị nhiều nghi ngờ nhưng càng về sau càng chứng minh sự đúng đắn, được phần lớn mọi người công nhận.
“Gieo hạt xuống là nhân, gặp duyên hạt nảy mầm, sinh trưởng phát triển thành quả, hái lấy quả là quả.” Nhất Hạnh giảng.
“Vậy nếu hạt gieo xuống không nảy mầm thì chỉ có nhân không quả?” Mạc Thiên Cửu bắt bẻ.
“Hạt không nảy mầm cũng là một loại quả.” Nhất Hạnh đáp.
“Nếu hạt không nảy mầm cũng là quả vậy sao đại sư nhất định phải hái bằng được quả này.” Mạc Thiên Cửu mỉm cười. “Nhân từ thời Trung Hưng Hoàng Đế kéo dài tới nay, kết không biết bao nhiêu quả. Bây giờ không kết quả nữa cũng là một loại quả. Đại sư nên chấp nhận loại quả này. Nếu cưỡng ép bắt nhân sinh quả theo ý muốn, vậy thì chẳng còn là nhân quả nữa.”
Nhất Hạnh bị lời này làm cho chấn động, tự vấn tâm tìm câu trả lời. Nhưng đáng tiếc đạo hạnh hắn còn kém chút nếu gặp cao tăng sẽ không khó hóa giải.
Nửa ngày sau, Nhất Hạnh thở dài chắp tay:
“Bần tăng không còn lời gì để nói.”
Lời này chẳng khác nào thừa nhận đã thua, Thái Đức và Diệp Hồng Vân ánh mắt sáng ngời. Thắng! vậy mà lại thắng.
Những người phe đối nghịch sắc mặt hơi ảm đạm, bọn họ muốn thấy Thanh Long Tự thắng. Tất nhiên biểu cảm không dám rõ ràng.
Dân chúng thì phần lớn vô học nên đối với hai người luận đạo không hiểu cái gì, thấy được kết quả cũng vẫn chưa hiểu vì sao.
Nhất Hạnh sau đó đứng dậy, trở về chỗ tăng chúng, đối với mọi người hành lễ cúi đầu:
“A Di Đà Phật! Nhất Hạnh phụ lòng chư vị.”
Chúng tăng tuyên Phật hiệu đáp lời.
“Không sao! vị thí chủ này có đại trí tuệ, đáng tiếc lại dùng vào ma đạo.” Khổ Bi an ủi Nhất Hạnh.
Mạc Thiên Cửu đang đi xuống, nghe vậy liếc mắt nhìn, hừ lạnh! lão trọc ngươi khiêu khích ai đây?
“Đại sư sân si rồi!” hắn công kích.
Khổ Bi quay đầu nhìn hắn, chắp tay nói:
“Bần tăng có vật này tặng thí chủ.”
Sau đó lão lấy ra một chuỗi Phật châu, có tổng cộng mười ba hạt đại diện cho thất tình lục dục.
“Đây là Thất Tình Lục Dục Phật Châu, khi nào thí chủ có thể phá hết thất tình lục dục thì lúc đó có thể thành Phật.”
Mạc Thiên Cửu ngạc nhiên vì thái độ Khổ Bi, thật không hổ danh là đại sư, hắn nói lão sân si, lão lại tặng cho hắn Phật châu. Đây là câu trả lời hơn vạn lời nói.
Hắn cầm chuỗi hạt trong tay, cảm giác mát lạnh, mỗi hạt giống như là nước kết tinh, mỗi hạt một vẻ đều trong sáng, tinh khiết.
Hạt châu tỏa ra nhàn nhạt linh khí nhưng không mạnh, cấp độ chắc khoảng Linh Bảo.
Pháp bảo cấp độ dựa theo cấp độ tu hành: Linh Bảo tương đương Luyện Khí, Trúc Bảo tương đương Trúc Cơ, cứ như vậy tiếp theo là Kim Bảo, Nguyên Bảo, Hóa Thần Bảo, Luyện Hư Bảo…
Mỗi cấp độ lại chia thành chín cấp độ nhỏ hơn.
“Đa tạ đại sư!” người ta như vậy, hắn còn nói được cái gì, chỉ có thể chắp tay đa tạ.
“Ha ha… đặc sắc!” Thái Đức cười lớn, công kích. “Phật Môn nổi tiếng tu tâm tu đạo, vậy mà luận đạo lại thua.”
Nhất Hạnh nghe vậy buồn bực, là hắn thua không sai, nhưng không thể đại biểu Phật pháp không được. Hắn muốn đứng ra giải thích thì đã bị Khổ Bi ngăn lại.
Thái Đức thấy bọn họ không phản kích thì buồn bực, ta còn mấy lời chưa nói.
“Quốc sư, trận chiến của chúng ta cũng nên bắt đầu.” Khổ Bi hướng Diệp Hồng Vân lên tiếng.
“Mời!” Diệp Hồng Vân dứt khoát.
Nàng bước ra một bước, ngự kiếm phóng lên trời. Khổ Bi A Di Đà Phật một tiếng, ngồi lên bát bảo đuổi theo.
Hai bọn họ đều đạt tới cấp độ giả đan, chiến đấu sẽ vô cùng khốc liệt, để tránh cho thương tổn dân chúng, bọn họ quyết định lên cao chiến đấu.
Trong tầng mây, Khổ Bi chắp tay:
“Mời quốc sư ra chiêu.”
Theo ước định Khổ Bi sẽ phải nhường Diệp Hồng Vân ba chiêu.
Mọi người ngước đầu nhìn trời.
Oanh oanh oanh… âm thanh nổ bể, lôi âm cuồn cuộn khủng khiếp hơn trước đó rất nhiều, không tưởng tượng được nếu trận chiến diễn ra trên mặt đất sẽ có bao nhiêu người gặp nạn.
Gào! trời đang trong xanh chợt tối sầm, mây đen giăng kín trời, một con hắc long lờ mờ bơi trong mây.
Có tiếng Phạn m vang lên, một ấn Phật xuất hiện chiếu rọi kim quang xua tan hắc ám.
Ầm! hắc long lao vào ấn Phật, cả hai nổ bể, từng điểm kim quang như mưa bụi rơi xuống trần gian.
“Trần Tình Kiếm!” Diệp Hồng Vân tay kết ấn. Từ trên cao, xuyên thủng tầng trời, một lưỡi kiếm khổng lồ đâm xuống. Dù mới hiện ra một phần đã khiến người ta ngột ngạt khó thở, kiếm này hạ xuống chỉ sợ cả kinh thành hóa thành tro bụi. Quá đáng sợ!
“Phật Ấn Minh Vương!” Khổ Bi hét lớn, tay kết loại Phật ấn.
Một bàn tay Phật xuất hiện, mọi người nghe được bên tai có tiếng tụng kinh, bàn tay này được chúng Phật gia trì.
“Giết!” Diệp Hồng Vân tay chỉ xuống.
Trần Tình Kiếm va chạm với Phật Thủ, lưỡi kiếm xuyên qua lòng bàn tay, nhưng đến giữa chừng thì mắc kẹt lại. Phật Thủ từng ngón tay xòe ra nắm ngược lại thanh kiếm. Màu vàng từ bàn tay lan tràn lên thân kiếm, đây rõ ràng là muốn dung kiếm.
Quốc sư lạnh nhạt, quát:
“Diệt!”
Ầm ầm ầm… thanh kiếm từng khúc nổ bể, cuối cùng nổ bể cả bàn tay Phật.
Sau đó kiếm khí tung hoành, Khổ Bi biến sắc vội ngồi xếp bằng, miệng phun Phật âm, một cái hư ảnh Phật Tượng xuất hiện bao trùm lấy lão.
Keng keng keng… kiếm khí không ngừng tra tấn. Phật Tương kiên định dù cho có bị bao nhiêu tổn thương vẫn lù lù bất động.
Diệp Hồng Vân lợi dụng rất tốt ba chiêu tiên cơ, đánh cho Khổ Bi chỉ có thể phòng thủ. Ba chiêu đã qua nhưng Khổ Bi vẫn không thể phản công.
Có thể quan sát được trận chiến này chỉ có mấy người, phần lớn vẫn đang ôm đầu thống khổ. Mạc Thiên Cửu dựa vào cảm ứng kim loại, phán đoán ra diễn biến trận chiến. Diệp Hồng Vân đang chiếm thượng phong, thế công như mưa sa bão táp, Khổ Bi phòng thủ chặt chẽ, giọt nước không lọt.
Trận chiến lâm vào cục diện giằng co, hai bên đấu nội tình với nhau.
Thái Đức hoàng đế híp mắt nhìn, khóe miệng hơi cong lên, để chuẩn bị cho trận chiến, hắn không tiếc mở ra bảo khố, đưa cho quốc sư không ít đồ tốt. Cục diện thế này ngược lại sẽ có lợi cho quốc sư.
Trên tầng mây, công lâu không phá được Phật Tượng, Diệp Hồng Vân bắt đầu tăng lên áp lực, trong nhẫn trữ vật bay ra mười năm thanh kiếm, đều là Trúc Bảo tam phẩm tới tứ phẩm. Nếu không phải hoàng đế xuất kho, ai có thể có được nhiều như vậy Trúc Bảo.
Diệp Hồng Vân phất tay, mười năm thanh kiếm án ngự các nơi.
“Đây là Lạc Tinh Kiếm Hà Trận, đại sư cẩn thận.” nàng nhắc nhở.
“A Di Đà Phật!” Khổ Bi chắp tay, đổi một loại Phật ấn.
Phật Tượng tiêu tán hóa thành điểm điểm kim quang.
“Quan Âm Thiền!” Khổ Bi phun ra Phật ngôn, kim quang như dòng nước hội tụ hóa thành hình Quan m đang thiền định, một tay nâng bảo bình, một tay kết niêm hoa chỉ.
“Đi!” Diệp Hồng Vân chỉ tay.
Bầu trời giống như bị kéo ra một bức màn tinh không che lại toàn thành, mười năm thanh kiếm bay lên nhập vào tinh không.
Sau đó sao trời lấp lóe, mỗi một lần lấp lóe sẽ có một thanh kiếm rơi xuống.
Vút! nhanh như sao băng, nhất kiếm hạ xuống. Quan Âm Thiền cùng lúc đánh ra một chỉ.
Oanh! một vòng ánh sáng khuếch tán khiến cho nhiều người ôm mắt chảy máu, sau đó là âm thanh muốn nứt màng tai.
Lần này trận chiến bao trùm toàn bộ kinh thành và những khu vực xung quanh.
Dù kinh thành có nhiều tu sĩ nhưng không phải ai cũng chịu được cấp độ chiến đấu này, ít nhất cũng phải là Trúc Cơ sơ kỳ.
“Tới bên ta!” Trần Hảo gọi lại Mạc Thiên Cửu.
Mạc Thiên Cửu đối với cái này chiến đấu, cảm thấy không sao. Hắn sau khi hấp thụ karadium từ cô gái người Đức thì thực lực tăng mạnh, không kém gì Trúc Cơ.
“Đa tạ sư huynh!” hắn nét mặt mừng rỡ chạy tới núp dưới người Trần Hảo.
Thái Đức ngồi vững vàng trên bảo tọa, không một chút suy chuyển. Nhưng cung nữ, thái giám bên cạnh thì ngã lên ngã xuống, lăn lông lốc.
Tại khán đài, có mấy vị quan tướng đứng lên tỏa ra khí tức bảo vệ mọi người.
Còn dân chúng… xin lỗi! tự lo đi.
Trên trời chiến đấu đã lên đến đỉnh điểm.
“Thất Tinh Sát!” Diệp Hồng Vân chỉ tay, bảy thanh kiếm rơi xuống, muốn cắm vào tứ chi, đầu, ngực và thức.
“Quan Âm Thụy.” Khổ Bi đổi tư thế từ ngồi thành nằm nghiêng người, tay chống đầu, nhắm mắt rơi vào giấc ngủ, phát ra tiếng khò khò, xung quanh tạo nên một mộng cảnh có chùa, có tăng, có người, có cây, có vật.
Phốc phốc… bảy thanh kiếm bay vào mộng cảnh, thần cản giết thần, Phật cản giết Phật, tàn sát sinh linh chúng.
Một hồi sau, mộng cảnh sụp đổ vỡ nát thành từng mảnh gương rồi tan biến trong trời đất. Bảy thanh kiếm lúc này cũng hết lực.
“A Di Đà Phật! sát tâm thật nặng.” Khổ Bi tuyên một tiếng Phật hiệu, dù chỉ là mộng cảnh nhưng ra tay độc ác cũng đủ nói lên tâm tính thế nào.
“Nếu đại sư có lòng từ bi vậy thì nhận thua đi.”
“Vì chúng sinh, bần tăng càng phải cố gắng!”
“Hừ! vậy thì xem chiêu này.” Diệp Hồng Vân quát lớn.
Cửu Tinh Liên Sát!
Chín thanh kiếm kéo theo hàng ngàn tinh tú rơi xuống.
Khổ Bi lập tức ngồi dậy, đổi ấn ký.
Quan Âm Thiền mở mắt bắn ra tinh quang, cầm bảo bình vẩy nước, dòng nước vắt ngang tạo thành một cái thông thiên hà, ngăn cắt đôi bờ.
Tinh tú rơi xuống như ném đá vào dòng sông, tủm tủm tủm… hoàn toàn bất lực trước thông thiên hà.
Diệp Hồng Vân nhíu mày, lão trọc này thật lì lợm. Tiếp tục đánh thế này chưa chắc đã hạ được lão, phải đổi phương pháp.
Nàng hơi đổi ấn quyết, mưa sao băng vẫn ầm ầm rơi xuống nhưng có một số viên cố ý rơi lạc.
Rầm! một tòa lâu ầm ầm sụp đổ, kiếm khí tung hoành, xoắn giết không biết bao nhiêu người bên trong và gần đó.
Tinh thần chỉ là hình ảnh tượng trưng do kiếm khí hóa thành, bởi vậy một khi chạm phải vật cản kiếm khí sẽ bộc phát hủy diệt.
Một viên thiên thạch rơi xuống đường lớn phá ra một hố lớn, xung quanh người chết một mảng.
“A Di Đà Phật! cần gì phải như vậy chứ?!” Khổ Bi đau lòng, lão đã nhìn ra ý đồ của Diệp Hồng Vân.
“Nếu đại sư từ bi vậy thì nhận thua đi.” Diệp Hồng Vân cười gằn.
Khổ Bi chần chờ. Diệp Hồng Vân ánh mắt lóe lên sự độc ác, lại có thêm nhiều lạc thạch. Dân chúng phía dưới kêu la thảm thiết.
Khổ Bi thở dài, chắp tay:
“A Di Đà Phật! bần tăng nhận thua.”