Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới

Chương 30: Chương 30: Phủ ma




Ngọc Hoài Thường Xuân Viện, một trong tứ đại kỹ viện lớn nhất thành.

Trong thượng phòng, Mạc Thiên Cửu trái ôm phải ấp, cười đùa phóng túng. Phía dưới những cô nương biểu diễn một điệu nhảy bạo lộ, da thịt nửa kín nửa hở kích thích người xem.

Đám nam nhân không ngừng la hét, buông ra những lời dung tục, tại đây bọn họ không cần giữ kẽ cứ thoải mái nói chuyện. Nếu muốn nghe ngóng tin tức vậy thì không gì tốt bằng nơi này.

“Ta nói cho các ngươi biết các cô nương này chính là đến từ Bắc Hoang.”

“Bắc Hoang? đó chẳng phải là nơi khỉ ho cò gáy, không ai thèm ở hay sao?”

“Sai sai sai… ta nói cho ngươi biết Bắc Hoang có người, rất nhiều người là đằng khác. Bọn họ sống thành các bộ lạc nhỏ, vô cùng anh dũng thiện chiến.”

“Vậy vì sao các cô nương này lại được đưa tới đây?”

“Ba năm trước, Đại Trịnh động binh, chắc các ngươi nhớ.”

Đám người thoáng suy nghĩ rồi gật đầu, đúng là có chuyện này. Còn nhớ lúc đó, Đại Trịnh ra thông báo giặc cướp Bắc Hoang làm loạn, gây nhiễu dân ta, hoàng đế hạ chiếu điều quân từ ba châu: Vân Châu, Nhạc Hoa, Phù Phong tiễu trừ giặc cướp.

Chuyện này đúng là nhiều người không để ý, một vì đã lâu, hai vì động binh chỉ ở tiểu quy mô.

“Kết quả thế nào? đơn giản chiến thắng đúng không?”

Mọi người gật đầu, một đám phương bắc không có tổ chức sẽ bị quân đội chính quy của Đại Trịnh nghiền nát.

“Sai! chúng ta bị thiệt hại nặng.”

“Không thể nào!” một tên thốt lên. “Nếu vậy vì sao không nghe được bất kỳ tin tức nào?”

“Hoàng đế lúc biết tin này cũng là long nhan đại nộ, lập tức phái đại quân bắc tiến, vì sợ mang ô danh vô năng, hoàng đế cũng đồng thời phong tỏa tin tức.”

“Thì ra là vậy.” mọi người nghe là hiểu.

“Vậy kết quả sau đó thế nào? chúng ta thắng chứ?”

“Không! chúng ta lại bại.”

“Sao có thể như thế? một đám du mục sao có thể so với quân đội Đại Trịnh.” bọn người trợn mắt không tin.

“Ngươi nói không sai! Bọn họ có thể thắng vì phương bắc xuất hiện một vị quân chủ tu tiên, chiến lực cường hoành, thống nhất tất cả các bộ tộc.”

“Tiên nhân?!” đám người nghe được đều cảm thấy run sợ, hèn gì bọn họ thất bại. Trước mặt tiên nhân cho dù có thiên binh vạn mã cũng chỉ như cát bụi.

“Vậy sau đó thế nào? tiên nhân của chúng ta cũng ra tay chứ? ta nghe nói chúng ta có rất nhiều tiên nhân.”

“Đúng vậy, tiên nhân của chúng ta ra tay. Đố các ngươi biết là vị nào?” tên kể chuyện kéo lên nụ cười, kích thích mọi người tò mò.

“Là ai? ngươi nói nhanh đi.”

Tên này nâng chén, ực một tiếng uống hết ly rượu, sau đó mới nói tiếp:

“Là quốc sư của chúng ta.”

“Tiên nhân chi chiến.” mọi người tưởng tượng thôi cũng cảm thấy nổi hết da gà, đó nhất định là huyết chiến ba ngàn dặm, máu chảy thành sông, thiên băng địa liệt.

“Kết quả thế nào?”

“Tất nhiên là quốc sư chiến thắng.”

“Tiên nhân đối phương bị giết sao?”

“Cái này thì ta không rõ. Các ngươi biết đó tiên nhân bất tử bất diệt sao mà khó giết.”

Đám người gật đầu, trong suy nghĩ của bọn họ tiên nhân chính là không gì làm không được.

Mạc Thiên Cửu bĩu môi, ta đã giết hai cái tiên nhân, cũng thường thôi.

“Chúng ta chiến thắng, rất nhiều tù nhân bị bắt. Nam thì đi làm phu, nữ thì vào lầu xanh.”

“Thì ra là vậy!” mọi người tỏ ra đã hiểu.

“Hây da… tiếc quá! vậy là ta không có cơ hội đầu quân giết địch, báo ơn tổ quốc. Nhưng không sao, đêm nay ta sẽ đại chiến năm trăm hiệp với đám nữ nhân phương bắc này, để bọn chúng biết kiếm người Đại Trịnh sắc bén cỡ nào.”

“Ha ha… ngươi thôi đi! cái tên nghiện như ngươi đầu quân ai mà nhận. Nhưng ngươi nói đúng phải dạy cho người phương bắc một bài học.”

“Đúng vậy! tối nay ta muốn một cô.”

“Ta cũng muốn.”

Đám nam nhân chẳng mấy chốc quay lại chủ đề xác thịt.

Mạc Thiên Cửu nhấp một ngụm rượu suy tư. Tiên nhân giao chiến? quốc sư? tiên nhân?



Mạc Thiên Cửu ở lại ngủ qua đêm.

Sáng hôm sau, Mạc Thiên Cửu thức dậy, nhẹ nhàng nhấc tay và chân hai hoa khôi ra khỏi người mình. Hai nàng vẫn đang ngủ say, nửa thân trên bạo lộ, hắn không nhịn được đưa tay chụp lấy bốn cái bánh bao bắt đầu nhào nặn. Các nàng rên lên ư ử.

Đừng hiểu lầm! hắn chỉ là đang hỗ trợ lưu thông máu huyết cho hai nàng.

Một lúc sau, hắn mới thôi.

Đêm qua đúng là thoải mái nhưng mà tốn cũng không ít tiền. Tiền rượu, tiền thức ăn, tiền phục vụ, tiền ngủ qua đêm, đã thế còn cùng lúc với hai hoa khôi… tổng cộng lại hai trăm lượng bạc chắp cánh bay theo gió.



Trên đường phố sầm uất, hắn vừa gặm bánh bao vừa ngắm đường phố. Đậu Đen thì dán mắt vào mấy cửa hàng thịt, thấy nó như vậy, hắn đành mua thêm mấy cân thịt tươi.

“Ngươi đang dự tính cái gì?” Đậu Đen hỏi.

“Tu tiên.”

“Tu tiên? lừa ai đây, ta thấy ngươi suốt ngày cờ bạc ăn chơi.”

“Ngươi sai rồi đấy là luyện tâm, không phải ăn chơi. Ngươi nên biết tu tâm cũng là tu đạo.”

“Xì! tin ngươi, ta không còn là chim nữa.”

Mạc Thiên Cửu bật cười.

“Không muốn làm chim, vậy làm thức ăn dự trữ.”

“Phi phi phi… không được nói ra những lời đấy… ta sợ…”

Mạc Thiên Cửu sau đó đến chỗ mua bán nhà đất, trước tiên cần một nơi ở ổn định.

Tên bán nhà thấy khách hàng, mặt mày hớn hở, nhiệt tình tiếp đón:

“Không biết công tử muốn mua nhà hay đất?”

“Biệt phủ, tốt nhất là ở trong thành.” Mạc Thiên Cửu lạnh nhạt.

Tên bán nhà mắt sáng rỡ, mua biệt phủ còn là trong thành, giá thành cũng phải mấy vạn lượng bạc, vậy hắn cũng sẽ được chia trăm lượng bạc trắng. Trúng mánh! trúng mánh!

“Công tử không biết đã để ý nơi nào chưa? hay có ý định nào chưa?”

“Không có! ngươi giới thiệu đi.”

“Vâng vâng… có ngay.” hắn lập tức lấy ra một tấm bản đồ, bắt đầu giới thiệu từng khu biệt phủ.

“Hoa Xuân Phủ này nằm gần trung tâm, cách nha môn không xa, đảm bảo an ninh trật tự… giá cả cũng không đắt, chỉ có ba vạn lượng.”

“Nhạc Đình Phủ ở thành đông, gần chợ gần trường, buôn bán sầm uất… giá bốn vạn ba ngàn lượng, khuyến mãi còn bốn vạn hai ngàn lượng.”

“Du Mộng Phủ ở thành tây, chủ nhân đời trước thích trồng cây, bởi vậy bên trong cây cối xanh tươi, hoa nở bốn mùa, thích hợp cho nghỉ dưỡng, giá lại rẻ, chỉ có năm vạn lượng.”

Tên bán nhà giới thiệu một hồi.

Mạc Thiên Cửu ngoài mặt lạnh nhạt như băng, nhưng trong lòng đổ mồ hôi. Đắt như vậy! trong tay ta chỉ có hơn ngàn lượng bạc. Biết vậy trước đó đừng quá sĩ diện, vừa mở miệng đã đòi biệt phủ. Nhưng đã nói ra làm sao có thể nuốt lại được. Phải tiếp tục diễn, cùng lắm là không mua nữa, vẫn tốt hơn là mất mặt.

“Được rồi, được rồi…” Mạc Thiên Cửu xua xua tay, tỏ thái độ không hứng thú. “Ta không cần gần trường gần chợ gần quan phủ, ta cũng không cần hoa cỏ, dân xung quanh càng ít càng tốt…”

“Vậy công tử muốn như thế nào?” tên bán nhà lo lắng, không thể để mối làm ăn này vụt mất.

“Ta cần một biệt phủ yên tĩnh, thật yên tĩnh, không được gần những nơi ồn ào, tốt nhất xa phủ tri châu.”

“Cái này…” tên bán nhà gãi đầu.

“Sao? không có! thật đúng là tốn thời gian của ta, biết vậy đã không đến đây.” hắn tỏ ra bực bội, đứng dậy muốn bỏ đi.

“Công tử khoan đã.” tên bán nhà kéo tay hắn lại. “Theo ý công tử hình như là có một căn.”

Mạc Thiên Cửu tròn mắt, không phải a, yêu cầu khó thế mà cũng có. Ta phải làm sao đây?

“Nhưng mà…” tên bán nhà ngập ngừng.

“Nhưng mà thế nào?”

“Nơi đó… không được tốt lắm.”

“Không được tốt lắm?” Mạc Thiên Cửu nhíu mày.

“Nghe đồn… nghe đồn nơi đó có… ma.” tên bán nhà thật không muốn nói ra sự thật nhưng nếu khách hàng dọn vào ở, gặp ma, sau đó hủy hợp đồng đòi bồi thường vậy thì càng rắc rối.

“Có ma!” Mạc Thiên Cửu gãi gãi cằm.

Hắn chưa bao giờ gặp ma. Hắn đã nhiều lần đào mộ cổ, thấy được xác chết ghê rợn nhưng hắn không sợ, có khi còn ôm lấy xác chết chụp hình tự sướng.

Mọi người nói ma đáng sợ nhưng hắn thấy con người còn đáng sợ hơn ma.

Có một lần hắn giúp một người Trần gia tìm lại mộ tổ tiên, nghe nói Trần gia tổ tiên đã từng làm thái thú, tiền tài đầy nhà, lúc chết chôn theo không ít.

Nhiều đời về sau, Trần gia suy sụp, tên họ Trần này vì túng quẫn, ngay cả mộ tổ nhà mình cũng đào lên.

Nhưng do thời gian quá xa xôi, không còn xác định được vị trí chính xác, chỉ biết là nằm đâu đó trên một ngọn đồi.

Khi dân làng biết bọn họ đi đào mộ họ Trần thì ra sức ngăn cản, nói có lời nguyền gì đó, ai kinh động mộ phần sẽ phải chịu hậu quả thảm khốc.

Hắn tất nhiên không tin, đã nhận tiền của người ta, không lý nào không làm. Tên họ Trần kia cũng đã bỏ tiền ra rồi, không lý nào chịu mất trắng.

Sau nhiều ngày nghiên cứu đào bới, bọn họ cũng xác định được vị trí mộ. Lúc bọn họ đào vào trong thì phát hiện bên trong đã không còn thứ gì. Đúng lúc này bọn họ bị dân làng tấn công.

Hắn may mắn chạy thoát, nhưng tên họ Trần kia phải nằm lại với tổ tiên. Hắn sau đó báo cảnh sát, cảnh sát vào cuộc điều tra.

Rốt cuộc sự thật sáng tỏ, chính dân làng đã đào bới mộ nhà họ Trần lấy hết của cải bên trong chia nhau. Vì sợ bị phát hiện đã ra tay giết hai người bọn hắn.

Mạc Thiên Cửu sau vài giây suy tư thì hỏi:

“Giá cả thế nào?”

“Rất rẻ, chỉ có một ngàn lượng.”

Mạc Thiên Cửu ánh mắt lóe sáng nhưng vẫn làm vẻ lạnh băng.

“Được, dẫn ta đi xem!”

Tên bán nhà miễn cưỡng gật đầu.

Bọn họ đi qua vài con phố, cuối cùng đến nơi.

Trên cửa biệt phủ đề hai chữ Vấn Hương, lộ ra nét cổ kính âm trầm. Xung quanh có khá ít nhà ở.

Tên bán nhà loay hoay mở khóa, có lẽ đã lâu rồi không có ai ở nên ổ khóa cũng bị hoen rỉ. Mãi một lúc sau hắn mới mở được, đẩy cửa vào, vùuuuuu… một cơn gió lạnh thổi ra. Tên bán nhà co ro, sợ hãi.

“Công tử, hay là thôi đi, chúng ta xem nơi khác.”

“Nếu sợ, vậy ngươi ở ngoài đi, ta một mình đi xem.” Mạc Thiên Cửu phất tay áo, tiến vào trong.

Phủ này khá rộng, có sân có vườn, có mấy gian nhà, có hai cái giếng, có một hồ nước nhỏ bên cạnh là cây cổ thụ che bóng mát.

Đảo một vòng, hắn gật đầu, cảm thấy khá vừa lòng. Còn chuyện ma cỏ, hắn chưa thấy.

Bước ra ngoài, gặp tên bán nhà đang xoắn xuýt một chỗ, hắn cười nhạt:

“Ta muốn phủ này.”

“Công tử suy nghĩ cho kỹ.” tên bán nhà nhắc nhở.

“Không cần, ta quyết định là phủ này.” hắn tỏ ra kiên quyết.

“Được, nếu công tử muốn vậy. Nhưng tại hạ nói trước nếu có chuyện gì không được trả nhà.”

“Yên tâm!” Mạc Thiên Cửu mỉm cười.

Bọn họ sau đó nhanh chóng ký hợp đồng.

Mạc Thiên Cửu được khuyến mãi dịch vụ dọn dẹp miễn phí. Thật tốt, vậy thì hắn không phải lo dọn dẹp, có thể vào ở ngay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.