Mạc Thiên Cửu cầm khối Thải Tinh Kim, hỏi:
“Chỉ có bằng vầy thôi sao?”
Tên quản sự cười hì hì giải thích:
“Khách quan có thể không biết Thải Tinh Kim cực kỳ hiếm gặp, đôi khi vô tình phát hiện trong quá trình luyện kim, mỗi lần thu được một điểm nhỏ. Khối này chính là năm mươi năm tích lũy của bổn tiệm. Khách quan đi hết con phố này cũng không thể nào tìm được khối nào to như vậy.”
“Giá?” hắn lười dây dưa.
“Thứ này không dùng hoàng kim mua, là tài nguyên tu sĩ nên phải dùng linh thạch định giá.” sợ Mạc Thiên Cửu không biết, tên quản sự giải thích.
“Ta biết, nói giá đi!”
Tên quản sự mắt đảo mấy vòng, giơ lên ba ngón tay:
“Ba mươi viên linh thạch.”
Mạc Thiên Cửu không thèm trả giá, đặt khối Thải Tinh Kim vào lại trong hộp, thay hắn đậy nắp luôn.
“Vậy ngươi chờ thêm năm mươi năm nữa đi.”
Hắn đứng dậy bỏ đi.
“Khách quan, chờ đã.” tên quản sự cười khổ. “Ngài không trả giá một câu sao?”
“Hừ, ta là ai chứ?” hắn hất hàm. “Ta lười trả giá. Thứ gì ta thích ta sẽ mua nhưng ta sẽ không làm lừa cho các ngươi vặt lông.”
“Khách quan a! thứ này thật sự rất hiếm có, ngài sẽ không tìm được ở đâu nữa đâu.”
“Không có thì thôi, ta cũng không cần. Ngươi tính tiền số kim loại kia đi để ta về.
Vốn còn định mua thêm nhưng các ngươi không thành thật như vậy, ta không muốn giao dịch nữa.
Đáng lẽ không nên mua đống kim loại kia nhưng đã lấy rồi ta lười trả lại.”
Mạc Thiên Cửu lời nói khiến cho tên quản sự sốt ruột, cố ý bày ra mình là một vị khách lớn, còn có thể trở thành khách quen tương lai.
Nói thật một vị khách lớn hơn trăm vị khách nhỏ. Một vị khách quen hơn trăm vị khách vãng lai.
Thấy con cá lớn sắp nhảy khỏi nồi, tên quản sự làm sao chịu được.
“Khách quan, ngài cũng có thể trả bằng vàng. Chỗ chúng ta giá quy đổi vô cùng ưu đãi, một vạn lượng vàng đổi một viên linh thạch.”
Mạc Thiên Cửu nghe mà thờ ơ, nhưng trong lòng giật mình, tỷ lệ quy đổi quá cao. Trong tay mình mấy chục viên linh thạch nếu đổi hết ra vàng, mình sẽ trở thành siêu cấp phú ông. Tất nhiên nói như vậy thôi, không ai sẽ dùng linh thạch đổi hoàng kim.
Thấy hắn không hứng thú, tên quản sự tiếp tục:
“Hay khách quan thử nói một cái giá…”
Hắn giơ ba ngón tay, nói:
“Ba viên linh thạch.”
Tên quản sự nghe xong, cười mếu máo, nếu đây không phải là khách hàng có khi hắn đã nhảy lên đấm cho một trận.
“Khách quan nói đùa, làm sao có thể trả từ ba mươi xuống ba được.”
“Không gì không thể. Vật có giá trị hay không phải xem ở người mua. Ta thấy cần vậy thì nó đáng giá, ta thấy không cần vậy thì nó không đáng giá.”
Hai bên sau đó tiếp tục cò kè, cuối cùng không kết được giá.
Tên quản sự cảm thấy Mạc Thiên Cửu cần khối kim loại này nhưng đang giả vờ không cần. Nếu không vì sao ngay từ đầu lại hỏi Thải Tinh Kim mà không phải thứ nào khác.
Mạc Thiên Cửu đúng là cần nhưng không quá cần khối này, vì hắn đã nắm được tần số từ trường, hắn có thể tự tìm.
Mạc Thiên Cửu bước ra khỏi cửa hàng đã có sẵn xe ngựa hàng hóa chờ hắn.
“Khách quan, ngài muốn chở hàng đến đâu?” tên đánh xe hỏi.
Cửa hàng vẫn là rất chu đáo, khách mua số lượng lớn liền tự động chuẩn bị xe, đồng thời miễn phí tiền vận chuyển.
“Phủ quốc sư, ngươi biết chứ?”
“Vâng, vâng… tất nhiên là biết rồi ạ.”
“Ngươi đưa tới phủ, nói hạ nhân vận chuyển vào chỗ Mạc công tử, bọn họ sẽ tự biết làm sao.”
“Vâng!” tên đánh xe vâng một tiếng lớn, sau đó quất roi lên đường.
Mạc Thiên Cửu thì tiếp tục dạo phố.
Tên quản sự nhìn theo bóng lưng hắn mỉm cười, ngươi chắc chắn sẽ quay lại, vì ngươi cần Thải Tinh Kim.
Mạc Thiên Cửu đi vào cửa hàng khác.
“Khách quan, ngài cần gì?” một tên tạp vụ tươi cười hỏi.
“Cho ta xem quặng thô.” Lần này hắn không hỏi Thải Tinh Kim, hắn đã nắm được cảm ứng với Thải Tinh Kim, muốn từ trong quặng thô tìm ra nó, sẽ tiết kiệm hơn nhiều.
“Vâng! mời khách quan qua đây.” tên tạp vụ đưa tay mời.
Hắn được đưa tới một cái sân rộng.
Tại đây có từng khối quặng thô trưng bày, khối lớn cao gấp đôi một người nặng cả ngàn cân, khối nhỏ cũng trái dưa hấu nặng mười mấy cân. Có quặng kim loại cũng có đá thô.
Có rất nhiều người đang lựa chọn khối đá. Bọn họ đang chơi Độ Ngọc.
Mạc Thiên Cửu đi đến khối quặng lớn nhất, đưa tay cảm nhận.
Trong này có đồng, sắt, thiếc… ừm, không có Thải Tinh Kim. Một khối lớn như vậy lại không có gì.
Hắn tiếp tục đến khối khác.
Không có. Không có… liên tiếp mười mấy khối đều không có.
Tất nhiên là không có Thải Tinh Kim nhưng kim loại quý khác là có, chỉ là số lượng quá nhỏ hắn lười lấy ra.
Chợt hắn dừng lại trước một khối quặng hình giống như con khỉ đang ngồi, bên trong này có Thải Tinh Kim, rất ít, chỉ vài điểm nhưng đây là khởi đầu tốt.
“Tạp vụ, khối này bao nhiêu?” hắn hỏi.
“Dạ, khối này… ba mươi lượng bạc.” tên tạp vụ nhìn khối quặng, sau đó tra sổ sách tìm giá.
“Được, đánh dấu cho ta.”. ngôn tình hoàn
“Vâng!” tên tạp vụ vui vẻ, gắn lên khối quặng tấm thẻ: đã mua.
Hắn tiếp tục tìm kiếm.
Khi hắn kiểm tra một khối quặng to bằng cái bàn, bên trong có vài điểm Thải Tinh Kim.
“Tạp vụ, ta mua khối này.” hắn chưa kịp lên tiếng thì đã có một kẻ lên tiếng trước cướp hàng.
Mạc Thiên Cửu nhíu mày, quay đầu sang ngang nhìn, thì ra là một tên công tử quần áo sang trọng, cầm quạt phe phẩy, có ba tên hạ nhân theo hầu.
“Ngươi có biết thứ tự không vậy?” Mạc Thiên Cửu bất mãn.
“Thứ tự? thứ tự gì chứ? ngươi có lên tiếng hỏi mua chưa? ngươi có trả tiền chưa? Nếu chưa, vậy thì ta mua có gì không được chứ?” tên công tử cười nói.
Mạc Thiên Cửu không thèm tranh miệng lưỡi với hắn, nói với tên tạp vụ:
“Khối này ta muốn.”
Tên tạp vụ nhìn hai vị khách quan tươi cười, chuyện tranh chấp thế này là bình thường như cơm bữa, càng tranh chấp càng có lợi cho bọn họ. Cách giải quyết chính là đấu giá, ai ra giá cao hơn thì được.
“Chư vị khách quan, theo như quy định của bổn tiệm, ai ra giá cao hơn thì sẽ được.” tên tạp vụ nói.
“Ta ra năm mươi lượng bạc.” tên công tử không cần hỏi giá ban đầu, trực tiếp ra giá.
“Một trăm lượng.” Mạc Thiên Cửu cũng không kém cạnh.
“Hai trăm lượng.” tên công tử không chịu thua.
“Năm trăm lượng.”
“Một ngàn lượng.” tên công tử hét giá.
“Năm ngàn lượng.” hắn lên giá gấp năm lần.
“Một vạn lượng.” tên công tử quyết chơi tới bến.
“Được, cho ngươi.” Mạc Thiên Cửu lạnh nhạt bỏ đi.
“Ha ha… ngươi biết sợ rồi sao? hãy nhớ kỹ mặt bổn công tử, lần sau gặp ta nhớ đi đường vòng.” tên này đắc ý dương dương.
Tên tạp vụ thì cười tươi hơn hoa.
Mạc Thiên Cửu chọn một khối khác, tên công tử này cũng lập tức cướp hàng. Hai bọn họ đấu giá một hồi, kết thúc ở ba vạn lượng, tên công tử này thắng.
Sau đó mấy khối nữa đều là kết quả tương tự.
Mạc Thiên Cửu biết mình đã bị nhắm vào, có thể tiêu tiền như nước không quan tâm giá tiền chỉ có thể là tu sĩ.
Từ đó suy ra tên này là người thuộc các thế lực trong triều chèn ép phủ quốc sư.
Chỉ sợ hắn vừa ra khỏi phủ đã bị theo dõi.
Vậy thì không cần mua nữa, hắn làm sao có thể so tiền bạc với các thế lực này.
Hắn bỏ sang cửa hàng khác. Tên công tử kia tiếp tục đi theo. Mấy khối đá lại bị tên này hét giá giành lấy.
Hắn không mua nữa, trở về phù. Tên công tử cười đắc ý vênh váo.
Mạc Thiên Cửu đang trên đường đi thì nghe được hai tên phía trước thì thầm về chợ đen Độ Ngọc bí mật. Hắn liền túm lấy hai tên này hỏi:
“Chợ đen ở đâu?”
Thấy hắn sát khí đằng đằng, hai tên rụt cổ, ngoan ngoãn trả lời, không dám phản kháng.
Thì ra ngoài con phố Chợ Ngọc này, phía sau còn có một cái chợ đen.
Mạc Thiên Cửu theo bọn hắn nói đi qua tám khúc mười quẹo, cuối cùng cũng đến được nơi. Đó là một cửa hàng khá bình thường, bày biện sơ sài, có chút hiu quạnh.
Hắn bước vào trong, nơi đây chỉ có mình ông chủ đang cắm cúi ghi chép, khách đến cũng không để ý.
“Cho ta một thạch đen không đường.” Mạc Thiên Cửu lên tiếng.
“Nơi đây bán lục bích không có thạch đen.” ông chủ lạnh nhạt trả lời.
“Vậy bạch trạc cũng được.”
Ông chủ lúc này mới ngẩng đầu nhìn hắn, mật khẩu đáp đúng.
“Đi theo ta.”
Ông chủ cầm ngọn đèn dầu, dẫn hắn đi ra sau, lại mở ra cửa hầm đi xuống dưới. Thì ra chợ đen tại dưới lòng đất.
Dẫn đến nơi, ông chủ xòe tay:
“Mười chỉ bạc.”
Mạc Thiên Cửu cầm mười chỉ bạc ném cho hắn.
Trong chợ đen bày ra từng khu vực, mọi người đang hò hét đấu giá.
“Ba trăm lượng lần thứ nhất, ba trăm lượng lần thứ hai, ba trăm lượng lần thứ ba… Coong, khối Ngọc Sơn bảy bốn năm đã thuộc về vị đại gia này.”
“Tiếp sau đây vẫn là khối đá từ mỏ Ngọc Sơn, số hiệu tám tám sáu. Khối đá nặng bốn trăm mười cân, cao…”
Mạc Thiên Cửu nhìn quanh, đi tham quan, tạm thời chưa đấu giá.
Chợ đen này phân ra hai khu chính: khu một là đấu giá, khu hai là cắt ngọc.
Khi đấu giá thành công ở khu một, người ta sẽ mang đá sang khu hai cắt.