Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới

Chương 134: Chương 134: Trịnh Sam ra trận




Chiến trường quyết liệt, nhưng đám Cấm Vệ Quân có hơi nhát tay, giết quân lính thì được nhưng giết tam hoàng tử, bọn họ không dám.

“Vô dụng!” Trần Anh mắng to trong lòng, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Trần Anh cố gắng hít thở nạp khí tự hồi, trong tay nắm một viên linh thạch. Lão đang tranh thủ thời gian. Nhanh lên! Nhanh lên! Lòng lão gấp như lửa thiêu.

Hồi được một chút linh lực, Trần Anh đứng dậy, quát:

“Tất cả cút ra!”

Từng vòng âm ba chấn động khiến quân lính ôm đầu đau nhức.

Trần Anh hằm hằm, từng bước đi tới.

Đám thân binh của Trịnh Thế mặt căng như dây đàn, lưỡi kiếm run run.

“Nếu không muốn chết thì… Cút!” Trần Anh quát mắng.

Bọn chúng rất sợ nhưng không lùi một bước.

“Thề chết bảo vệ điện hạ.”

Trần Anh tức khí.

“Được được… vậy ta cho các ngươi toại nguyện.”

Lão mặt nổi gân hung ác, nào còn phong phạm nho gia đại sư như thường ngày. Trần Anh một tay vỗ tới.

“Bảo vệ chủ tử!” đám binh sĩ hét lên, cầm kiếm xông tới.

Bành bành bành… bọn chúng bị đánh nổ.

Trần Anh khịt mũi khinh thường, bước tới trước người Trịnh Thế, tay giơ lên.

Cuộc phản loạn này đến đây là kết thúc!

Khi bàn tay đang hạ xuống thì đột nhiên Trịnh Thế mở trừng mắt. Hai tay hắn chụp lấy tay của Trần Anh, vặn một cái. Rắc, một tiếng vang lên rõ to.

“A!!” Trần Anh thét lên đau đớn.

Trịnh Thế cong chân đạp. Bốp! cú đạp trúng ngay ngực, Trần Anh bay ngược ra sau, máu tươi cuồng phún.

Thì ra Trịnh Thế giả bất tỉnh, chờ cơ hội này. Còn binh sĩ vì hắn hy sinh… ừm, các ngươi làm tốt lắm!

Trần Anh đã hoàn toàn bất lực, không còn sức đáp xuống an toàn. Lão đã nhận mệnh, nhắm mắt xuôi tay. Nhưng đúng lúc này một cái bóng lóe lên, một bàn tay nhẹ nhàng đặt dưới lưng Trần Anh, đỡ lão đáp xuống.

Sau khi đáp đất, Trần Anh nhìn lại, khóe mắt nhăn nheo không khỏi kéo lên nụ cười.

“Thất điện hạ!”

“Lão sư, ngài lại khách sáo rồi, gọi học trò như trước là được.” Tên thanh niên trẻ tuổi mỉm cười. Hắn chính là thất hoàng tử Trịnh Sam.

Trịnh Sam khuôn mặt anh tuấn thư sinh, có thể xưng là mỹ nam tử, da trắng bóng bẩy như mỡ đông, nữ nhân nhìn thấy còn phải ganh tị. Khí chất thư sinh nho nhã, nhìn sơ là biết người đọc sách.

“Tiểu Sam, ngươi đột phá rồi sao?” Trần Anh mong chờ hỏi.

Trịnh Sam mỉm cười như gió xuân ấm áp.

“Để lão sư thất vọng, học trò ngu dốt chưa thể đột phá.”

Mặc dù nói đến thất vọng nhưng hắn vẫn cho người ta cảm giác nhẹ nhàng thanh thoát, không phải chuyện gì lớn.

“Ngươi không nên xuất hiện.” Trần Anh thở dài, nếp nhăn trên trán lại nhiều hơn vài đường.

Trịnh Sam lắc đầu cười khổ:

“Lão sư bị hại, học trò há có thể ngồi yên!”

“Quân tử nên biết co biết giãn, nằm như ngọa long chờ thời, trở mình như sấm động chớp giật.” Trần Anh khuyên. Có chút thất vọng nhưng trong lòng ấm áp.

Đồ nhi vì ta mà sẵn sàng bỏ qua cơ hội đột phá, đây là cỡ nào tình nghĩa.

Tiểu Sam mới xứng đáng làm quân vương. Đáng tiếc! Ác đồ quá mạnh, nghịch thiên hành đạo.

Ta bất lực không thể làm gì, nếu như trẻ lại hai mươi năm thì có lẽ mọi chuyện đã khác. Trần Anh thở dài.

“Là lão sư bất lực, không thể giúp ngươi.”

“Lão sư đừng nói như vậy!” Trịnh Sam vỗ vai an ủi. “Nếu như không có Nguyệt Hoa Quyết của lão sư, thì tu vi của học trò đâu có tiến cảnh nhanh như vậy.”

Thái Đức có tới hai mươi bảy người con, trai gái đều vượt qua hai con số. Nhưng tranh giành vương vị chỉ có ba người Trịnh Cơ, Trịnh Thế, Trịnh Sam. Nguyên nhân ở chỗ phần lớn bọn họ không có thiên phú.

Hoàng tộc Đại Trịnh đơn giản mà nói cũng chỉ là một gia tộc tu tiên, rất coi trọng linh căn thiên phú.

Mà linh căn vô cùng khó được, không phải cứ sinh trong gia tộc tu tiên thì sẽ có. Phần lớn con cái của Thái Đức là phàm nhân, vài người có linh căn nhưng quá thấp, làn nhàn Luyện Khí ba tầng trở xuống.

Đạt tới Trúc Cơ chỉ có ba người Trịnh Cơ, Trịnh Thế, Trịnh Sam.

Trong đó Trịnh Cơ nhờ sinh trước, có nhiều thời gian tu luyện. Trịnh Thế lại có thiên phú cao nhất, đi sau mà vượt trước. Cả hai cùng là Trúc Cơ trung kỳ, thêm một ít thời gian nữa, Trịnh Thế chắc chắn sẽ vượt lên.

Trịnh Sam sinh sau nhưng thông minh nhất, cũng đã tới Trúc Cơ sơ kỳ. Nếu không phải hắn sinh sau quá lâu thì cũng có thể cạnh tranh sòng phẳng với hai huynh trưởng.

Vì để Trịnh Sam sớm bắt kịp bước chân của hai người kia, Trần Anh vắt sức suy tư.

Cuối cùng từ trong phế tích của tiền triều, tìm được một quyển công pháp gọi là Nguyệt Hoa Quyết.

Trịnh Sam từ khi có được quyển công pháp này đúng là tu vi tăng nhanh chóng.

Nguyệt Hoa Quyết mấu chốt ở chỗ lấy âm bổ dương, thời gian tu luyện tốt nhất là đêm trăng tròn, cùng với nữ nhân song tu, sau đó hút hết âm khí của bọn họ. Có thể dùng phàm nhân nhưng nếu là tu sĩ càng tốt.

Sau khi bị hút hết âm khí thì nữ nhân sẽ chết. Công pháp này được xếp vào hàng ma đạo.

Thái Đức chết, hoàng vị bỏ trống, thấy được cơ hội cũng như phong ba, Trịnh Sam đã cấp tốc bế quan, muốn nhanh chóng tiến cảnh, tranh đoạt hoàng vị.

Nếu bây giờ có người vào phủ đệ của hắn sẽ phát hiện hàng trăm xác chết nữ nhân trần truồng. Phần lớn là do Trần Anh mang tới.

Có người sẽ khinh thường, phỉ nhổ hai thầy trò bọn họ. Nhưng! bọn họ không thấy mình sai.

Quân tử làm việc không câu nệ tiểu tiết.

Trịnh Thế nghiêng đầu nhìn Trịnh Sam, nhíu mày.

“Thất đệ hình như lại tiến bộ.”

“Vẫn chưa thể so được với tam ca.” Trịnh Sam mỉm cười.

Hắn mấy ngày này tu luyện điên cuồng muốn nhanh chóng đột phá, nhưng không đủ thiên thời địa lợi, mấy ngày gần đây không phải ngày trăng tròn khiến cho hắn luôn kẹt ở một bước cuối cùng, hút bao nhiêu âm khí cũng không thể phá ải được.

“So được hay không vậy thì đánh là biết.” Trịnh Thế không nhiều lời, nâng kiếm lên, sát khí lượn lờ.

Trịnh Sam cầm quạt thủ thế, đây là vũ khí chính của hắn. Trần Anh cũng kéo lên tinh thần mười phần.

Trịnh Sam tu vi không bằng Trịnh Thế, giao chiến ắt thua, bởi vậy phải có lão hỗ trợ.

“Lão sư, chúng ta chưa từng kề vai tác chiến.” Trịnh Sam mỉm cười nói.

“Hôm nay có cơ hội.” Lão gật đầu.

“Một trẻ một phế, ta cũng muốn xem các ngươi có bao nhiêu cân lượng.” Trịnh Thế khí thế bùng nổ, đạp đất phóng tới.

“Theo sau ta!” Trần Anh tiến công trước. Hắn vẫn là lo lắng Trịnh Sam tu vi không đủ, bởi vậy muốn từ bản thân tạo cơ hội cho hắn.

Trịnh Sam mỉm cười, theo sát phía sau, chỉ cách một bước chân.

Khi hai bên cách nhau trăm bước thì dị biến đột nhiên nổi lên.

Phốc! một bàn tay từ phía sau xuyên thủng lồng ngực móc ra trái tim.

Trịnh Thế bất ngờ, Trần Anh sững sờ.

Lão quay đầu khóe mắt run run.

“Vì… sao?”

Phốc! Trịnh Sam thu tay, trong tay trái tim còn đang đập, nụ cười âm nhu:

“Vì học trò cần khí dương điều hòa âm khí trong người.”

Do cấp tốc tu luyện, nóng lòng đột phá, Trịnh Sam đã hút quá nhiều âm khí nhưng lại không thể điều hòa được khiến cho không những không tiến cảnh mà còn có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.

Bởi vậy hắn cần gấp dương khí điều hòa.

Trong thiên hạ này thử hỏi ai dương khí mạnh mẽ nhất. Có lẽ chỉ có Trần Anh.

Lão là nho gia đại sư, tu luyện nho gia công pháp, trong người có một luồng hạo nhiên chính khí, chí dương khắc tà.

Trần Anh ánh mắt mông lung, lão không ngờ được người lão kỳ vọng, người mà lão cho rằng là chí nhân chí nghĩa lại có thể làm ra hành động khi sư diệt tổ như vậy.

“Ta…” Lão muốn nói: ta đã nhìn lầm ngươi, ta có thành ma cũng sẽ không tha cho ngươi. Nhưng chẳng còn đủ sức để nói ra.

Trịnh Thế lúc này cũng đã đánh tới, bất ngờ thì bất ngờ nhưng chiêu đã phát sao có thể thu lại, vả lại bất ngờ này cũng có lợi cho hắn.

Trịnh Sam khóe môi cong lên:

“Hoàng huynh vội gì vậy?”

Khi nói, hắn đã đá Trần Anh về phía trước, còn bản thân thì cấp tốc lui lại phía sau.

Xác Trần Anh bay tới trước mặt, Trịnh Thế đã không còn thời gian biến chiêu, chỉ đành đánh vào cái xác.

Oanh! một tiếng nổ lớn, huyết nhục bay tung tóe.

Nguyên lão hai triều Trần Anh chết ngay cả một miếng thịt lành cũng không có. Quá bi thảm!

Trịnh Thế đáp xuống, không tiếp tục tấn công, hắn cần thời gian hồi khí.

Trịnh Sam cũng không gấp gáp, cầm trái tim đưa lên miệng, bóp nát để dòng máu tươi ấm chảy xuống cuống họng.

Sau đó hắn lập tức ngồi xuống, vận chuyển Nguyệt Hoa Quyết.

Trịnh Thế bước lên, đang chiến đấu lại ngồi xuống tu luyện, đây chẳng phải là cho đối thủ cơ hội. Có ngu mới bỏ qua.

Vụt vụt vụt… lúc này mấy cái bóng đen xuất hiện, bảo vệ Trịnh Sam. Đây chính là ám vệ mà Trịnh Sam tự bồi dưỡng.

Từ khí tức đều là tu sĩ Luyện Khí ngũ tầng.

“Hoàng huynh, bọn họ là tử sĩ của đệ. Huynh muốn thử chút sao?” Trịnh Sam cười nói.

Trịnh Thế đanh giọng:

“Ngươi cho rằng bọn chúng có thể cản bước ta.”

“Bọn chúng không thể cản bước hoàng huynh nhưng có thể tự bạo, đủ cho hoàng huynh ôm đau khổ. Cần gì phải như vậy. Chi bằng hoàng huynh cũng ngồi xuống hồi khí.” Trịnh Sam nói.

Trịnh Thế suy tư, lời này cũng có lý. Nhưng! Ta việc gì phải theo ý ngươi.

Vút! Hắn biến mất tại chỗ.

Cùng lúc hai tên tử sĩ đã lao lên chặn đường kiếm của hắn.

“Cút!” Trịnh Thế quát, trong lời nói mang theo âm ba công kích.

Hai tên tử sĩ không một lời. Bành bành… cả hai tự bạo. Trịnh Thế vội đạp không lui lại, liều mạng với tử sĩ không đáng.

“Hoàng huynh, tử sĩ ta còn nhiều lắm!”

“Hừ! ngươi cho rằng chỉ ngươi có!” Trịnh Thế hừ lạnh phất tay. Một nhóm binh lính áo giáp sáng choang xuất hiện, bọn họ không phải tử sĩ, bọn họ là thân binh.

“Giết!” Trịnh Thế ra lệnh.

Ầm! hai bên lao vào nhau.

Trịnh Thế bay tới chỗ Trịnh Sam. Một chưởng vỗ ra. Cửu Long Phân Thiên!

Ngay vào lúc này, một cỗ âm khí phóng lên tận trời, kèm theo tiếng rít chói tai.

Một hư ảnh bông hoa đỏ xuất hiện, cửu long đâm đầu vào. Bành bành bành… cả hai đều nổ bể.

Trịnh Thế lui lại một bước. Trịnh Sam từ từ đứng lên, khí tức cường đại. Hắn đã đột phá, bước vào Trúc Cơ trung kỳ.

“Ngươi… quá âm nhu!” Trịnh Thế nhận xét một câu, đây là ấn tượng đầu tiên của hắn với Trịnh Sam.

Trịnh Sam nâng quạt, ngón út chĩa ra, phất một cái mở quạt, khẽ che miệng cười khúc kích.

“Hoàng huynh suốt ngày ở cùng đám nam nhân thô kệch nên cho rằng ai cũng âm nhu. Đệ đây là ôn hòa.”

Trịnh Thế nhíu mày, lời này thật buồn cười, làm như hắn chưa từng chơi qua đàn bà, chưa đi thanh lâu. Trong phủ của hắn còn có mấy cái lão bà đâu. Hắn có thể khẳng định vẻ này âm nhu giống như nữ nhân, mà không phải kiểu nam nhân thư sinh ôn hòa.

Nam nhân thư sinh ôn hòa thì vẫn là nam nhân.

Cái này âm nhu không phải bẩm sinh, có chút gượng gạo, giống như là mấy tên… công công?!?

Nghĩ đến đây, hắn híp mắt:

“Ngươi tu luyện cái gì tà thuật, trở thành bán nam bán nữ thế này.”

Hoàng gia tuyệt học Cửu Long Quyết bá khí, cương dương, mạnh mẽ… không thể nào tu ra cái loại âm nhu như vậy được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.