Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới

Chương 7: Chương 7: Tư Đồ UYÊN THÀNH




Khốn kiếp! sao lại đúng vào lúc này.

Đám Thiên Thủy Giáo này dai như đỉa vậy, bám riết không buông. Không phải chỉ là một cọng thảo dược thôi sao?

“Giữ vững pháp trận. Ta giết địch.” Tứ sư huynh nhắc nhở. Ngũ sư đệ ừm một tiếng gật đầu.

Tứ sư huynh ngự kiếm tiến lên, gằn giọng:

“Hôm nay ta phải cho các ngươi Thiên Thủy Giáo biết Thiên Thi Tông ta đáng sợ đến mức nào.”

Hắn trên người khí tức nở rộ, thình lình đạt tới Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong, tại Trịnh Quốc nhỏ bé này, Trúc Cơ chính là bá chủ một phương, hoàng đế Trịnh Quốc, tông chủ các đại giáo cũng chỉ có Trúc Cơ tu vi.

Hắn phất tay từ trong nhẫn trữ vật lấy ra Cửu Tiết Tiên, mà mỗi tiết là một khúc xương, cạnh xương sắc nhọn, không biết có phải là xương người hay không, chỉ biết là Cửu Tiết Tiên phủ lấy một tầng ma quang, cảm giác vô cùng nguy hiểm.

Cự kiếm mang theo vô tận uy áp, trầm trọng hạ xuống, trận pháp rung động có dấu hiệu đình trệ rạn nứt, ma binh cũng theo đó nhận lấy áp lực cứng ngắc tại chỗ.

“Cửu Long Tranh Châu!” tứ sư huynh hét lớn, ra chiêu.

Cửu tiết tiên vung vẩy hóa thành chín đầu cự long nhào tới cắn lấy cự kiếm. Rầm rầm rầm… thế xuống của kiếm bị chặn lại, thanh kiếm rung động phát ra tiếng ong ong phản kháng.

“Sâu kiến!” từ trời cao vọng xuống tiếng nói khinh miệt.

Mặc dù là khinh miệt nhưng nghe giọng thật êm tai, ngọt ngào hẳn là của một nữ nhân mà có thể là nữ nhân rất xinh đẹp. Không phải sao! người đẹp thường giọng ngọt, giọng ngọt thường là người đẹp.

Thanh Kiếm phát ra từng vòng âm ba, răng rắc… chấn vỡ răng rồng miệng rồng, dây chuyền nối tiếp chín rồng thân thể sụp đổ.

Tứ sư huynh nhíu mày, thực lực này… hơn mình một bực. Vị này có thể là Trúc Cơ trung kỳ. Có chút khó chơi nhưng chưa đến mức không thể. Hơn một tia mà thôi, hắn tại Thiên Thi Tông cũng thuộc dạng thiên phú tốt, vượt cấp khiêu chiến là chuyện bình thường.

Nghĩ đến đây hắn hơi yên lòng, linh thức âm thầm khuếch tán, khi kéo dài đến phạm vi ngàn dặm vẫn không phát hiện được tu sĩ, vậy là cô nương này đến đây một mình.

Hắn lúc này lại nổi lên suy nghĩ độc ác dâm tà, nghe giọng là đã biết mỹ nhân rồi, giết ngươi thì tiếc quá, chi bằng để lại hưởng thụ một phen… khặc khặc…

Hắn suy nghĩ nhiều nhưng bất quá chỉ vài giây, hắn hành động tiếp theo đã đến. Cửu Tiết Tiên giống như một cự mãng lượn vòng quanh cự kiếm, đầu phóng thẳng lên tầng mây truy tung kiếm chủ.

“Côn trùng sẽ mãi chỉ là côn trùng.” thanh kiếm xoay tròn xoắn cự mãng thành từng khúc.

Tứ sư huynh tinh thần kịch chấn, cổ họng trào lên ngụm máu bị hắn cưỡng ép nuốt xuống, Cửu Tiết Tiên ảm đạm. Đây nào phải Trúc Cơ trung kỳ, ít nhất cũng hậu kỳ, thậm chí đỉnh phong. Hắn… không đánh lại được.

Trong lòng lo lắng nhưng ngoài mặt hắn vẫn trấn tĩnh như không.

“Chỉ là một cái Trúc Cơ trung kỳ thật cho mình là Kim Đan lão tổ rồi?” hắn quay đầu nói. “Ngũ sư đệ chúng ta liên thủ nhanh chóng giải quyết kẻ này.”

Ngũ sư đệ hơi phân vân:

“Nhưng còn đại trận?”

“Yên tâm! vài giây mà thôi, sẽ không ảnh hưởng đến đại cục.”

Ngũ sư đệ nghe vậy gật đầu, hắn là Trúc Cơ sơ kỳ, tứ sư huynh là Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong, lại thêm độc môn của Thiên Thi Tông hợp sức giải quyết một cái Trúc Cơ trung kỳ hoàn toàn có thể.

Ngũ sư đệ bay lên, quay người xuất hiện bốn mặt thiết bích, thứ này gọi là Tứ Phong Thiên.

Hai bọn họ không cần trao đổi, đã hợp tác đến mức ăn ý, ngũ sư đệ lập tức dùng Tứ Phong Thiên phong tuyệt thiên địa, trấn áp cự kiếm, tứ sư huynh tay vuốt lấy Cửu Tiết Tiên, máu tóe ra nhuộm đỏ trường tiên.

Cửu Tiết Tiên là ma binh, xuất hiện phải thấy máu, càng nhiều máu sẽ khiến nó càng mạnh nhưng nếu không có máu nó sẽ phệ chủ.

Tứ sư huynh dùng máu của mình kích thích Cửu Tiết Tiên để nó phát huy ra uy lực cực hạn.

“Nhiều thêm một con kiến, các ngươi cho rằng có thể lật trời sao?” trong tầng mây giọng nói kia vẫn lãnh ngạo khinh miệt.

“Phong!” ngũ sư đệ quát lớn một tiếng. Cự kiếm giống như bị đóng băng lập tức ngừng trệ. Chuyên trang đọc truyện _ TRUMtгuyeЛ . V Л _

“Xuyên Tâm Địa!” tứ sư huynh hét lớn xuất chiêu.

Cửu Tiết Tiên xếp thẳng như kim đâm vào cự kiếm. Răng rắc… cự kiếm xuất hiện lỗ thủng, vết nứt lan tràn sau đó ầm ầm sụp đổ.

Ngũ sư đệ và tứ sư huynh mỉm cười, xem ngươi còn kiêu ngạo được.

“Chết!” Tứ sư huynh vung vẩy Cửu Tiết Tiên khuấy đảo mây trời, từ đầu đến cuối hắn vẫn chưa thấy được kẻ địch, chỉ nghe thấy tiếng trong tầng mây, không sao! không quan tâm ngươi ở đâu, qua chiêu này, ngươi phải lộ diện.

Mây trời bị cắt nát lộ ra bầu trời trong sáng, ngoài ra… không còn gì khác.

Hai bọn họ nhíu mày, kẻ thù đâu?

“Phá được kiếm chiêu của ta các ngươi có vẻ rất vui mừng.” một giọng nói lạnh nhạt.

Vút! từ chân trời, phi kiếm lao nhanh, trên phi kiếm là một nữ tử váy lam bồng bềnh theo gió, dáng người yểu điệu, số đo ba vòng không quá lớn đều vừa đủ, đặc biệt nhất là đôi mắt trong sáng như đại dương, lông mày như thêu, lụa mỏng che đi nửa khuôn mặt nhưng không che được dung nhan kinh thế, khí chất tiên tử thoát tục.

Nàng nâng nhẹ bàn tay ngũ chỉ liên hoa, ngón trỏ nhấn một cái. Phía sau nàng, vô vàn thanh kiếm xuất hiện, tỏa ra bén nhọn chi sắc, cảm giác như một sợi tóc rơi xuống cũng bị cắt làm đôi.

“Đi!” Kiếm khí vô hình phóng ra.

“Cẩn thận!” cả hai người tứ sư huynh cảm giác được uy hiếp.

“Đệ chủ phòng, ta chủ công.” tứ sư huynh cấp tốc lên kế hoạch.

“Được!” ngũ sư đệ gật đầu.

Bốn mặt thiết bích Tứ Phong Thiên dựng thẳng chồng lên nhau hóa thành bích lũy vạn dặm cao.

Keng keng… kiếm khí bắn vào bích lũy, hỏa hoa bắn ra tung tóe.

Ngũ sư đệ sắc mặt trầm trọng, không ngờ kiếm khí này lại mạnh như vậy, hắn chỉ sợ không chống được lâu.

Răng rắc… bích lũy xuất hiện vết nứt.

“Sư huynh, đệ sắp chịu không nổi…” ngũ sư đệ cắn răng, mặt nổi gân xanh.

“Chịu đựng một chút nữa, ta đang tụ lực.” tứ sư huynh tay nâng Cửu Tiết Tiên, linh khí cuộn trào, Cửu Tiết Tiên phát ra hung quang huyết sắc, có tiếng kêu oan hồn gào thét, chứng tỏ nó đã từng thôn phệ không biết bao nhiêu linh hồn.

Tứ sư huynh cười gằn.

“Đi chết đi!”

Phốc! ngũ sư đệ sững sờ, cúi đầu nhìn lồng ngực, sau đó quay đầu nhìn sư huynh của mình, miệng trào máu, ánh mắt như muốn hỏi: vì sao?

Tứ sư huynh cười âm độc, thỏa mãn hắn nói:

“Tiểu sư đệ, Cửu Tiết Tiên của ta cần máu…”

Chỉ đơn giản vậy thôi!

Ngũ sư đệ vẫn còn nghi hoặc, ngươi cần máu vậy thì giết đám phàm nhân là được, sao lại giết ta? sư huynh đệ đồng môn thật không đáng giá như vậy sao?

Dù rất muốn nói nhưng Cửu Tiết Tiên đã nhanh chóng hấp thu huyết dịch của hắn, chỉ vài hơi thở, hắn đã thành cái xác khô.

Tứ sư huynh cười nhạt, không giết ngươi giết ai, phàm nhân quá yếu giết bao nhiêu mới đủ. Ta biết kẻ đến là ai? Thánh nữ Thiên Thủy Giáo Tư Đồ Uyên Thành, tu vi đã là Trúc Cơ hậu kỳ, ngươi ta liên hợp cũng không có khả năng chạy trốn, nói chi nghịch phạt. Bởi vậy… chỉ có thể hiến tế máu huyết của ngươi.

Cửu Tiết Tiên no máu, trên chín khúc xương nổi lên hoa văn huyết sắc.

“Chó cắn chó!” Tư Đồ Uyên Thành nhìn cảnh này chỉ cảm thấy chán ghét, khinh thường, ma tu chính là ma tu, chỉ biết hướng mũi kiếm tới kẻ yếu và đồng đội. Một lũ đáng khinh tới cực điểm.

Nàng cũng không vội ra tay, đây dù sao cũng chỉ là hai con chuột nhỏ mà thôi, kẻ đầu sỏ còn đang ẩn núp.

Tứ sư huynh nhìn ra ý nghĩ của nàng, cười gằn trong bụng: dám khinh thường ta! ngươi tốt nhất đừng để rơi vào tay ta, nếu không ta sẽ giày xéo ngươi dưới háng, để ngươi nếm thử từ thiên đường xuống địa ngục.

Tứ sư huynh vung lên trường tiên quát lớn:

“Long Đằng Tứ Hải!”

Trường tiên hóa thành một con cốt long to lớn vắt ngang thiên địa, tròng mắt huyết hỏa thắp sáng, nhe răng múa vuốt, khí tức thình lình đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, cực kỳ đáng sợ.

Cốt long che khuất bầu trời đưa ánh mắt khinh miệt nhìn xuống thế gian, nhìn Tư Đồ Uyên Thành giống như nhìn một con côn trùng không đáng chú ý, cốt trảo từ từ chụp xuống giống như đập côn trùng, một việc quá đơn giản.

Tư Đồ Uyên Thành ngẩng đầu, ánh mắt như mặt hồ phẳng lặng, không một chút sợ hãi, cổ tay xoay chuyển một vòng, lấy khí tụ kiếm. Nàng cầm kiếm trong tay đơn giản đâm tới.

Cốt trảo khổng lồ va chạm với mũi kiếm nhỏ bé, trái với tưởng tượng, cốt trảo vậy mà ầm ầm sụp đổ.

Cốt long gầm thét giận dữ, một con côn trùng vậy mà dám hướng nó ra tay còn làm tổn thương nó, không thể nào tha thứ được. Nó há miệng gầm thét.

“Ồn ào!” Tư Đồ Uyên Thành quát một tiếng, dù là quát mắng nhưng giọng nói ngọt ngào của nàng lại khiến người ta khó sinh lòng nghiêm nghị, chỉ muốn che miệng cười chọc: ngươi quát giống như tiếng mèo con vậy!

Nàng nâng kiếm phóng đi.

Vút! tiểu kiếm đón gió biến lớn. Cự kiếm tiến công, cốt long móng vuốt chụp xuống. Rầm rầm… cự kiếm nghiền nát cốt trảo, thẳng hướng xuyên thủng đầu rồng, dập tắt huyết hỏa. Cốt long ầm ầm sụp đổ.

Tư Đồ Uyên Thành cười nhạt.

“Bây giờ đến phiên ngươi…”

Nhưng khi nàng quay đầu, phát hiện tên kia đã bỏ trốn mất dạng. Nàng ngẩn ngơ, sau đó là giận dữ, cảm giác mình như con lừa.

Nàng… vẫn là non kinh nghiệm.

Nàng hừ lạnh một tiếng, mũi chân nhẹ điểm thân kiếm phía dưới, phóng đi.

Tứ sư huynh ngay từ đầu đã không có ý chọi cứng với Tư Đồ Uyên Thành, tu vi không bằng, thiên phú không bằng, nói đến bảo vật công pháp, người ta là thánh nữ Thiên Thủy Giáo còn không bằng một cái đệ tử Thiên Thi Tông ngươi sao?

Tính đi tính lại, vẫn là chạy tốt nhất. Kinh nghiệm, đây có lẽ là điểm hơn duy nhất của hắn.

Nhưng khi chạy hắn vẫn không quên mang đi huyết nhân Mạc Thiên Cửu, đây là mấu chốt giúp đại sư huynh chữa thương, nếu không có, hắn sẽ phải đối mặt là thứ còn khủng khiếp hơn cái chết.

Hắn sợ đồng môn đại sư huynh còn hơn cả kẻ địch Tư Đồ Uyên Thành. Đây chính là đặc trưng của Thiên Thi Tông của ma giáo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.