Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới

Chương 67: Chương 67: Tu tiên giới vũng nước đục




Mạc Thiên Cửu gọi hạ nhân đến, nói:

“Ngươi ra ngoài tìm mấy tên thợ xây cho ta, nói là xây lò luyện kim.”

Sau đó hắn ném cho tên hạ nhân mấy lượng bạc, tên hạ nhân nhanh chóng đi làm.

Một lúc sau tên hạ nhân quay lại mặt ỉu xìu.

Thấy hắn không dẫn theo người, Mạc Thiên Cửu trầm giọng hỏi:

“Không đủ tiền sao?”

“Công tử, không phải.” tên hạ nhân xua tay. “Thuộc hạ đến mấy chỗ, bọn hắn đã nhận cọc nhưng ngay sau đó bọn hắn đuổi theo trả lại cọc, còn có cả tiền bồi thường nữa. Thuộc hạ hỏi thì bọn hắn nói: đang bận xây nhà khắc phục sự cố vừa rồi, không có thời gian.”

“Xảo ngôn!” Mạc Thiên Cửu hừ một tiếng.

Nếu đã bận thì ngay từ đầu nhận cọc làm gì. Hắn cũng không cần nhiều, vài người mà thôi. Kinh thành này không thiếu nhất chính là công nhân, cho dù có sửa chữa cũng không thể điều động hết công nhân, thợ xây.

“Vâng! thuộc hạ cũng nghĩ như vậy, nên đã dò hỏi, sau đó biết được là Công Bộ…” tên này tới đây thì không nói nữa, hắn rất hiểu chuyện.

Mạc Thiên Cửu từng ngón tay gõ trên bàn, xem ra là Công Bộ muốn làm khó ta. Trước đó nghe nói các thế lực đều chèn ép phủ quốc sư bây giờ mới được cảm nhận. Nhưng mà cũng không thể nói lời nào. Công Bộ nhận hoàng lệnh tu bổ lại nhà cửa, đường xá điều động toàn bộ thợ xây là cái cớ quá hợp lý.

“Ta biết rồi. Không có người, vậy ta tự xây, ngươi đi mua những nguyên vật liệu này cho ta.” Mạc Thiên Cửu tại trên giấy viết xuống một loạt món đồ.

“Vâng!” tên hạ nhân nhận lấy giấy rồi từ từ lui ra.

Không có người? không sao.

Còn nhớ trước đây hắn từng giao dịch vũ khí với một nhóm phiến quân khủng bố ở Iran, bọn họ dùng vàng để mua.

Vàng trên thế giới được kiểm soát chặt chẽ, tất cả đều có mã định danh, nguồn gốc xuất xứ rõ ràng. Hắn không thể tiêu vàng với số lượng lớn. Mỹ lúc đó đang theo dõi sát sao nhóm khủng bố này.

Vậy là hắn quyết định nấu chảy vàng với đồng, sau đó hắn chở hàng qua Iraq, đưa tới khu mỏ đồng mà hắn đã mua lại.

Tại đây hỗn hợp vàng đồng sẽ trộn với quặng đồng, ngụy tạo thành quặng đồng thô. Hắn tiếp tục vận chuyển qua Ấn Độ với giấy phép là quặng đồng thô cần tinh chế.

Sau cùng hắn thuê các công xưởng luyện kim tách vàng ra khỏi đồng, chế tạo thành đồ trang sức hoặc vàng thô bán lại cho các cơ sở đồ thủ công mỹ nghệ nhỏ.

Ấn Độ là đất nước của vàng, người dân vô cùng thích vàng nên không khó để tiêu thụ một lượng vàng lớn.

Ấn Độ cũng là đất nước có nhiều lò luyện, xưởng quy mô cá nhân, bọn họ thường trao đổi bằng miệng, giấy tờ viết tay, chính phủ sẽ không thể nào truy xuất nguồn gốc. Nếu có bị nghi ngờ thì chỉ cần cho chính quyền địa phương một ít là mọi chuyện đề êm xuôi.

Bởi vậy đối với kỹ thuật luyện kim và cách xây lò luyện, hắn đều biết.



Mạc Thiên Cửu sau đó huy động gia nhân xây lò luyện.

“Sư đệ, người làm gì vậy?” Trần Hảo thấy ồn ào lên tới hỏi thăm.

“Xây lò luyện kim, sư huynh biết rồi đấy, đệ học làm khôi lỗi, cần tự mình làm một số chi tiết.” hắn trả lời.

“Sao ngươi không dùng pháp trận hoặc phù chú tạo hỏa, thậm chí, ngươi có thể tu luyện một môn công pháp hệ hỏa. Như vậy không phải tiện hơn sao?” Trần Hảo đề nghị.

“Đệ đã từng nghĩ qua, nhưng pháp trận và phù chú đệ tạm thời không khống chế được. Còn công pháp hệ hỏa? đệ là kim linh căn, tu luyện sợ làm trễ nại tu hành chính.” hắn giải thích.

Trần Hảo gật đầu, lời này không sai, muốn dùng pháp trận và phù chú luyện kim cần khả năng khống chế cực tốt, cái này liên quan đến tinh thần cường đại, mà Luyện Khí Sĩ tinh thần vẫn chỉ ở phạm vi phàm nhân, ít nhất phải lên Trúc Cơ.

Còn tu công pháp hệ hỏa chẳng khác nào bỏ cá lấy tôm, bỏ tôm bắt tép. Ít nhất cũng phải đến Trúc Cơ mới nên suy nghĩ học thêm công pháp hệ khác.

“Ừm, đệ nói đúng, là ta suy nghĩ chưa chu toàn. Đệ tiếp tục làm đi.” Trần Hảo không còn thắc mắc nữa. “Nhưng nhớ là đừng có ồn ào quá, sư tôn không thích.”

Hắn là lo sau đó Mạc Thiên Cửu sẽ đập đập gõ gõ.

“Vâng! sư huynh yên tâm.” Mạc Thiên Cửu cười nói. Cái này Trần Hảo lo xa, hắn có khả năng điều khiển kim loại, chỉ cần nấu kim loại lỏng chảy, hắn có thể tùy ý điều khiển tạo hình, không cần đập gõ.

Xây dựng suốt một ngày, cuối cùng cũng xong, hắn thưởng cho mỗi tên gia nhân một lượng bạc, vô cùng hào phóng.

Trời tối, hắn bắt đầu lên lửa thử lò, tạm thời chưa luyện cái gì.

Ngày hôm sau hắn bắt đầu luyện.

Để khôi lỗi bền chắc, không rỉ thì hắn có hai cách: một là dùng kim loại nguyên chất, phủ lên bề mặt oxit kim loại đó để tránh quá trình điện hóa. Hai là dùng hợp kim chống rỉ và cũng phủ lên bề mặt một lớp oxit kim loại.

Vấn đề của cả hai cách này là rất khó để tách ra được kim loại nguyên chất và rất khó để trộn hợp kim đúng tỉ lệ.

Vừa hay khả năng điều khiển kim loại và cảm ứng kim loại của hắn có thể giải quyết cả hai vấn đề này.

Ngày hôm đó, trong sân phủ của hắn liên tục vang lên tiếng xèo xèo kim loại nhúng vào nước làm nguội.

Ba tên hạ nhân thay nhau liên tục quay tay, hắn dùng hệ thống quay để lấy không khí mới vào lò.

Quá trình diễn ra khá thuận lợi.

Lần này hắn muốn chế tạo một con ngựa sắt bằng đúng kích thước ngựa thật.

Xèo xèo… từ trong chậu nước, hắn gắp ra một cái bánh răng.

“Tốt! bánh răng thứ 125 đã xong.” hắn nhìn bánh răng hài lòng, chất lượng rất tốt không một điểm khuyết. Kỹ thuật hiện đại của Trái Đất chỉ sợ cũng không làm được như vậy, dị năng này thật tốt.

“Các ngươi tạm nghỉ.”

Hạ nhân dừng tay, đến bên bàn đồ của hắn, nhìn một đống bánh răng, vừa nịnh vừa thật lòng nói:

“Công tử thật lợi hại. Có thể làm được thế này, thợ giỏi cả thiên hạ cũng phải chịu thua.”

“Không đến mức đó a!” hắn lơ đãng trả lời.

Theo hắn biết lịch sử Đại Trịnh cũng chục ngàn năm, trước đó còn nhiều vương triều, thời đại. Không biết chính xác nhưng chắc chắn thế giới này đã tồn tại lâu hơn Trái Đất rất rất nhiều.

Thời gian dài như vậy cho dù là con rùa cũng biết lái máy bay, huống chi là con người.

Những con người ở thế giới này không ngốc, thậm chí phải nói là thông minh. Bởi vậy không có lý do gì mà kỹ thuật luyện kim, đúc đồng không phát triển.

“Công tử, bọn ta nói thật.” đám hạ nhân nói.

Hắn nhìn vào mắt bọn họ, thấy toát lên vẻ thành thật, không giống nói dối mà có cho tiền bọn họ cũng không dám.

“Vậy các ngươi nói xem, thợ giỏi nhất của các ngươi làm được gì?” hắn mỉm cười, đùa hỏi.

Thấy công tử thân thiện, đám hạ nhân cũng mạnh dạn hơn, chuyện này cũng không có gì to tát nên bọn họ thoải mái nói.

Nghe bọn họ nói chuyện, Mạc Thiên Cửu phát hiện thế giới này có một vấn đề lớn: trình độ khoa học kỹ thuật dừng lại ở thời kỳ phong kiến.

Thời gian lâu như vậy mà trình độ phát triển vẫn dừng lại ở mức này. Nguyên nhân chỉ có một chữ: Tiên!

Hệ thống tu tiên và tu sĩ xuất hiện đã giết chết hạt giống khoa học.

Khoa học bắt nguồn từ việc con người khám phá tự nhiên.

Vì sao cầu vồng lại xuất hiện sau mưa? vì sao lại có bảy màu?

Vì sao chiếc lá rơi xuống mặt đất mà mặt trăng không rơi xuống?

Vì sao tuyết gặp lửa thì tan?

Vì sao có mây thì có mưa?

Vì sao chim có thể bay trên trời?

Đối với những điều không biết con người sẽ bắt đầu tìm hiểu, biến chúng thành những con số, quy luật, quy tắc, định luật…

Nhưng tu tiên xuất hiện đã thay đổi tất cả.

Ngươi nói cầu vồng xuất hiện sau mưa. Ta không cần mưa, ta phất tay một cái liền có.

Ngươi hỏi vì sao có bảy màu. Ta làm cầu vồng ba màu, bốn màu cho ngươi xem.

Ngươi hỏi vì sao chiếc lá rơi xuống mà mặt trăng không rơi xuống. Ngươi muốn không? ta kéo cả mặt trời xuống cho ngươi xem.

Ngươi hỏi vì sao tuyết gặp lửa thì tan. Ngươi muốn không? ta đóng băng cả ngọn lửa cho ngươi xem.

Ngươi hỏi vì sao có mây thì có mưa. Ngươi muốn không? chẳng cần mây, ta phất tay tạo mưa cho ngươi xem.

Ngươi hỏi vì sao chim có thể bay. Ngươi muốn không? ta cho cả ngọn núi bay lên cho người xem.

Ngươi còn thắc mắc cái gì nữa không?

Như vậy thì còn hỏi cái gì nữa, còn khám phá cái gì nữa.

Dẹp! dẹp hết đi!

Cứ nghe tiên nhân nói là được.

Lâu dần tiên nhân có được địa vị cao không thể với, phàm nhân chìm xuống đáy như sâu kiến, trình độ khoa học kỹ thuật đình trệ.

Muốn có mưa. Cầu tiên nhân.

Muốn cây cối phát triển. Cầu tiên nhân.

Muốn bắt được nhiều cá tôm. Cầu tiên nhân.

Muốn khỏi bệnh. Cầu tiên nhân.

Muốn tài lộc. Cầu tiên nhân.

Muốn cái gì. Cầu tiên nhân.

Trong sách thì luôn là Thánh Nhân dạy thế này, Thánh Nhân nói thế kia. Cả trăm ngàn năm nay đều là như vậy, không ai nghi ngờ, không ai phản bác.

Trò chuyện với bọn họ, hắn bỗng nhiên sáng tỏ.

Tu tiên thế giới cũng không hào nhoáng như vẻ bề ngoài.

Tu tiên ưu điểm lớn nhất chính là trường thọ và pháp lực.

Trường thọ.

Sống quá lâu khiến người ta thay đổi, ngay cả mèo già còn có thể hóa cáo huống chi là con người.

Pháp lực.

Bọn họ tu đạo, lực lượng đáng sợ, thay đổi tự nhiên, bẻ cong các quy luật, gần như không có bất kỳ thứ gì có thể hạn chế bọn họ.

Bởi vậy bọn họ chiếm hết tài nguyên, chiếm hết quyền lợi, lâu dần bọn họ trở thành vũng nước đục. Bọn họ không muốn phát triển vì nếu phát triển bọn họ sẽ lỗi thời, chỉ có tiếp tục duy trì tình trạng này thì bọn họ mới có thể giữ được địa vị.

Bọn họ không cần phàm nhân phát triển, bọn họ cần phàm nhân biết nghe lời.

Chuyện này là tốt hay xấu? Đối với tiên nhân thì là tốt, còn đối với phàm nhân? bọn họ không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.