Dì Nhỏ Của Tôi

Chương 9: Chương 9




Giữa đêm yên tĩnh của bệnh viện đa khoa trung ương bị phá vỡ bởi một ca cấp cứu. Bác sĩ được điều động, mọi người nhốn nháo. Cả bệnh viện một đêm mất ngủ. Ông quản gia Tâm và hơn chục người làm đứng quây cả ngoài phòng cấp cứu. Những con mắt sắc lạnh đầy căm phẫn cứ nhìn nó ko dời. Đôi mắt ông quản gia nhìn nó ghê nhất. Như mọi oán thán đều đổ dồn lên nó. Nó yếu đuối, nó cô đơn, nó bơ vơ, nó lạc lõng và nó sợ hãi! Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tái xanh.

Trong phòng cấp cứu, những giọt mồ hôi cứ lăn dài ko ngớt. Máu được truyền liên tục và chảy ra cũng thật nhiều, lênh láng, ko tài nào cầm máu nổi. Nhịp tim bệnh nhân yếu ớt và đột ngột… một vệt đường thẳng dài thẳng tắp hiện lên trên màn hình. Bệnh nhân đã ngừng thở!

Cánh cửa phòng cấp cứu bật ra. Đôi mắt nặng trịu đưa mắt nhìn người nhà bệnh nhân, một cái thở dài và lắc đầu:

- Chúng tôi đã cố hết sức!

Nó khuỵ xuống, nước mắt giàn dụa. Huy Vũ đã chết! Ko! Ko thể! Cậu ấy mà chết sao? Làm sao có thể chết được chứ ? Một cái gậy đập vào tay thôi mà! Phi lí, phi lí quá đi thôi! Ko, Huy Vũ ko được chết! Cậu ấy ko thể chết như thế được!

- Quân giết người! Trả lại cậu chủ cho chúng tôi! Trả lại cậu chủ cho chúng tôi!

Ko! Ko, ko phải là nó. Nó đâu có lỗi gì trong chuyện này. Nó ko phải là quân giết người. Ko phải mà! Nó muốn nói, muốn gào lên, muốn thanh minh nhưng ko thể, nó ko đủ sức để nói, người nó mềm nhũn, cái miệng ko thể thốt lên lời như có ai đó bóp cổ chặn lấy họng nó. Đau kinh khủng! Nó chỉ biết khóc, chỉ khóc, chỉ khóc mà thôi!

****

Những giọt nước mắt thấm vào gối mềm, ướt sũng.

- Ko, ko phải tôi! Ko phải tôi!...

- Cô chủ! Cô chủ tỉnh lại đi!

Nó mở mắt, đôi mắt sưng húp và nặng trịu.

- Ơ, bác… cháu cháu…

- Cô chủ tỉnh lại là được rồi! Chúng tôi xin lỗi đã để…

- Bác ơi, Huy Vũ… Huy Vũ…

- Cậu ấy….

****

Một đứa con gái mái tóc đen xoã dài, rối tinh. Bộ đồ ngủ trắng toát, phất phơ bay trước cơn gió ngoài cửa số lùa vào. Khuôn mặt tái xanh, nhợt nhạt ko sức sống. Cái môi khô nhợt, nứt nẻ. Đôi mắt dài dại, thâm quầng đang chăm chăm nhìn.

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! - Tiếng la thất thanh vang lên trong căn phòng ko có gắn biển tên.

- Sao la dữ vậy?

- Là… là you sao? You định doạ ma tôi đấy à?

- Đâu có! Tại tôi lo cho ông, vừa tỉnh dậy đã chạy vội đi tìm ông! Hì, sang đến nơi thấy ông ngủ ngon quá…

- Trời đất! You nhìn you kìa… Ko doạ ma thì cũng doạ quỷ!

- Ông! Ông vừa nói cái gì hả? Mún chít ko? – Nó gầm gừ, cúi xuống lay người cậu.

- Á! Đau chết đi đc! – Cái mặt cậu nhăn nhó thảm hại! Đôi bàn tay khẽ đặt lên cánh tay đang được băng bó, lườm lườm nó.

- Hì, quên! Mà tại ông đó! Người ta xinh đẹp mĩ miều thế mà dám sánh với ma quỷ gì ở đây!

- Vậy à? Hì… You soi gương nhìn lại bộ dạng mình đi!

- Làm sao? – Nó hếch mặt tiến lại chỗ chiếc gương, cái mặt vẫn vênh vênh đắc chí, bất cần đời. – AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA - Lại một tiếng la vang khắp toà biệt thự.

****

- Này, ăn đi! – nó bưng đặt một bát gì đó to tướng trước mặt Huy Vũ.

- Gì thế?

- Ko biết! Có ăn là tốt, hỏi nhiều!

- Trời, tôi phải biết nó là cái gì mới ăn đc chứ! Nhỡ có thuốc độc thì sao?

“Cốp” - Thuốc độc cái đầu ông ý! Bộ ông nói tôi đầu độc ông à?

- Cũng nghi lắm!

- Ông!

Ông quản gia Tâm lắc đầu, từ tốn bước vào:

- Tôi đã xin nghỉ cho cả cậu chủ và cô chủ rồi. Gìơ hai người phải nghỉ ngơi để khoẻ lại còn đi học được.

- Uả sao cô ta cũng được nghỉ vậy?

- Sao tôi ko đc nghỉ hả?

- Thi tôi là bệnh nhân mà!

- Tôi cũng là người cần tĩnh dưỡng nghỉ ngơi chứ bộ!

- Đùa, you có bị làm sao đâu! Mà you bị làm sao à? – Huy Vũ chợt hốt hoảng.

- Lại còn không à? – Nó vênh mặt tự đắc.

- Dạ, cô chủ hôm qua một mình cõng cậu về đây đấy. Rồi mệt quá ngất lịm luôn ngoàii cổng. May mà đưa cậu chủ về kịp, ko mất nhiều máu quá thì nguy!

- Vậy, hoá ra you cõng tôi về à?

- Chứ còn sao? Nặng như trâu ý. Thế là ông nợ tôi một ơn cứu mạng ná. Bữa nào tôi đòi đó…

- Cô chủ và cậu chủ cứ nói chuyện, tôi đi giải quyết vài chuyện đã. – Ông quản gia Tâm lại dáng điệu từ tốn bước ra ngoài.

- Tôi chả còn chuyện gì nói với ông cả! Đi đây! – Nó bước ra đến cửa – À quên! - Dứt lời nó tiến lại gần giường Huy Vũ, bưng bát tầm bổ vừa nãy mang cho cậu đứng dậy đi ra ngoài – Mình phải đem cái này đi, có người chê!

- Này, để lại đi, tôi đùa đấy mà!

- Vậy à?

- Uk, tôi đói!

- Hì, tự mà lấy nhé! – Nói xong nó đi thẳng.

- Ê, này này…

****

- Cái tên đáng ghét! Hôm qua còn nghĩ tốt cho hắn. Hix, giờ á, hắn chỉ tầm thường như bao lũ đàn ông con trai khác thôi!... À ko, trừ một người. Ôi tự dưng lại nhớ mới chết chứ…. Hix, hôm nay nghỉ thế là ko đc gặp thầy rồi! Buồn thật!

- Alo, Lệ Quân à? Em tỉnh rồi sao?

- Dạ!

- Còn mệt ko em?

- Hì, em cũng đỡ nhiều rồi!

- Vậy tốt quá, nhưng vẫn phải nghỉ ngơi biết chưa. À Huy Vũ thế nào rồi em?

- Dạ, cậu ta cũng tỉnh lại rồi ạ, vẫn còn đủ khoẻ để gây chiến với em! Hì!

- Uk, em và Huy Vũ làm mọi người lo lắm đấy!

- Vâng, em biết ạ!- Giọng nó trùng xuống.

- Thôi, dẫu sao thì mọi chuyện cũng qua rồi!... À mà em gọi cho thầy có chuyện gì không?

- Dạ… À, hôm nay em nghỉ, hì, em sợ mình ko hiểu bài mới, tiết toán hôm nay học chương mới thầy nhỉ?

- Uk, thôi đừng lo, cứ nghỉ ngơi thoải mái đi. Có gì ko hiểu thầy sẽ giúp em. Nghỉ ngơi, tầm bổ đi nhá. Chiều thầy sẽ vào chơi!

- Thật ạ! – Nó sung sướng. – À…. Hì, vâng. - Giọng nó chợt trùng xuống vì xấu hổ.

- Uk, thế nhá, nhớ phải nghỉ ngơi tốt đấy, thầy vào mà thấy nhảy nhót là thầy phạt đó!

- Yes, tuân lệnh thầy! Hì hì…

- Uk, bye cô bé nhá!



- La là lá la la, Lá la là lá là là…- Nó tung tăng nhảy chân sáo trong phòng - Ôi, tuyệt vời quá! Ôi, chiều thầy sẽ vào thăm mình. Sướng quá đi mất thôi!.... Mình điên thật rồi! Sao mình lại sướng thế ko biết! Mình đúng dở hơi thật rồi!... AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! Mặc kệ! Mình đang điên mà! À ko…. Mình đang yêu! Hì… - Nó chợt lắc đầu – Ko, ko… chưa đến đoạn ấy, mình đang thích thầy thì đúng hơn! Ôi lần này thì mình đúng là điên hết thuốc chữa rồi!...

Có một con bé cứ lẩm bẩm, nhảy nhót ko yên trong căn phòng xinh xắn. Những cơn gió nhẹ của ngày mới thoảng bay vào phòng đưa cái vị mát mẻ, đầy sức sống tràn ngập. Con bé với đôi mắt mơ màng, cái miệng nở nụ cười hạnh phúc, khuôn mặt rạng rỡ niềm vui. Có phải chăng con bé đang yêu thật?

****

Nó đang nằm yên vị trên giường, tận hưởng một giấc ngủ đã đời sau cả một đêm kinh hoàng và một buổi sáng với niềm vui phấn khích, thì “Em ơi đừng tin nó lừa đấy, nó ở nhà quê có vợ rồi!” - Nhạc chuông tin nhắn nó rung.

“Bà sao vậy sao lại nghỉ học hả?”

“Hì, ko sao! Kiếm cớ ngủ nướng ý mà! Thế đang giờ học mà nhắn tin hả? Ko sợ điện thoại Hải Kute “tịch thu và tiêu dùng à?””

“Hì, lão đang bận liên thiên trên bục giảng, hào hứng lắm, ko biết đâu mà lo. Tháck kẹo cũng ko dám tịch thu của tao. Hì”

“Uk, thế con Chins đang làm gì? Chắc lại cũng ngồi nhắn tin cho zai chứ gì!”

“Ko, hôm nay bà và Huy Vũ ko đi học, nó có vẻ trầm hẳn, ngồi yên nãy giờ.”

“Thật ko đó, nó ko liên thiên, mơ màng đầu óc để trên mây thì thật là lạ đó”

“Uk, đúng thật, cái mặt hơi xị và cam đoan rằng ko một chữ nào vào đầu mặc dù có vẻ trật tự lắng nghe lắm! Thôi Hải Kute hình như vừa nhìn tao, bye ná!”

Nó đọc tin nhắn nhỏ Gấu phì cười, vừa mới mấy phút trước còn tinh tướng là thách kẹo ông thầy cũng ko dám tịch thu điện thoại nhỏ, ấy thế mà giờ cũng biết sợ! Nó đang cười chợt chẹp miệng thở dài. Nó nhớ chúng bạn quá. Nó muốn được chạy nhảy, được nô đùa và ngồi ăn ô mai cùng hai con bạn. Đặc biệt là đc gặp thầy Thiết.

****

- Cậu đến rồi à? – Huy Vũ nằm tựa lưng vào giường, tấm chăn đắp gọn phần chân, đôi tay đau đặt tựa lên gối mềm.

- Uk, hôm qua cháu bất tỉnh làm cả nhà ai cũng lo lắng chạy loạn hết cả lên. – Ông cậu Thiết khẽ ngồi xuống giường cạnh cháu.

- Thì đó vẫn là việc thường xuyên mà!

- Cậu nghĩ cháu lớn rồi phải biết nghĩ trước sau.

- Cháu lớn rồi… Hì – Huy Vũ cười khẩy – Trong mắt cậu và bố thì cháu vẫn mãi chỉ là một thằng trẻ ranh lì lợm và mất dạy, đâu có được hai cái từ “lớn rồi” chứ!

- Huy Vũ! Càng lớn cháu càng xa bố và cậu, cháu biết ko?

- Vậy à? Chắc thế! Cháu mệt rồi, cháu muốn ngủ cậu về đi! - Một ánh mắt thoáng hiện nỗi buồn nhìn thằng cháu rồi khẽ bước thẳng ra khỏi phòng. Đúng là tình cảm cậu cháu trước đây càng ngày càng xa vời. Tại sao? Tại sao chứ? Chẳng lẽ nó thích sống tách riêng và biệt lập với gia đình thế sao?

****

Cánh cửa phòng khẽ mở. Một con nhóc đang nằm trên giường, hai tay ôm chặt con gấu bông trắng, còn chân thì toẽ chéo sang hai bên, ngủ thật ngon lành. Người đàn ông nhẹ nhàng kéo chiếc ghế ngồi xuống cạnh giường. Con bé ngủ ngon quá!

Nó mở mắt. Đôi mắt vẫn còn ngái ngủ. Chợt tròn xoe, sang trưng. Trước mắt nó là ông thầy đẹp trai đang yên vị trên chiếc ghế cạnh giường nhìn nó cười tươi.

- Cô chị dâu của tôi ngủ ngon quá!

Cái khuôn mặt đẹp trai của thầy và giọng nói thật ấm áp khiến nó vui ko thể tả nổi. Nó ngơ ngác rồi chợt nở nụ cười đầy xấu hổ đáp trả. Vội ngồi dậy, khẽ dụi mắt, nó nhăn nhó:

- Thầy đến lâu chưa vậy? Thầy đến mà chả đánh thức em gì cả! Thầy nhìn thấy hết cái dáng ngủ xấu xí của em rồi!

- Ai bảo xấu hả? Nhìn em ngủ ngon quá, thầy ko nỡ đánh thức!

- Thầy làm em xấu hổ chết đi đc!... Hì, mà thầy bảo chiều mới vào cơ mà, sao giờ đã đến rồi ạ?

- Thầy tưởng em mong mới đến sớm. Thôi vậy, thầy về chiều đến nhá!

- Âý, em chỉ hỏi thế thôi mà! – Nó xị mặt.

- Thì thầy cũng chỉ đùa thôi mà! - Lại một nụ cười nở trên môi người đàn ông. Nó thấy tim mình lại rung rinh lạ! Dừng lại, đập nhẹ thôi. Tao bảo ko nghe à? Đập mạnh thế người ta nghe thấy thì sao? Sao mày ko nghe lời tao thế? Hix, đồ con tim ko biết nghe lời!

Những giọt nắng tinh nghịch nhảy nhót, chạy ngang qua phòng nó, dừng chân và cứ lặng im chiếu rọi nhìn nó cười tít mắt. Những cơn gió sớm uốn mình, luồn lọi qua khe cửa sổ đóng hờ đem hơi lành lạnh thổi vào phòng. Nắng và gió hôn lên má nó ửng hồng. Cái tật ngủ bật điều hoà mà ko bao giờ chịu đóng chặt cửa sổ của nó chẳng bao giờ chừa cả. Nó quấn mình trong chiếc chăn ấm áp. Nó chỉ muốn tận hưởng cảm giác này mãi, nhưng những giọt nắng nghịch ngợm ko chịu để cho nó yên. Nó buộc phải mở mắt tỉnh dậy. Ngày mới đã đến sau ba ngày được nghỉ xả hơi ở nhà. Nó ngồi bật dậy, vươn vai, ngáp một cái thật dài. Hôm nay là chủ nhật có nghĩa là ngày nghỉ và đáng nhẽ là nó đc dậy muộn, nhưng… hôm nay lại là ngày ông chủ Trịnh đi công tác trở về và tất nhiên nó phải cùng mọi người chuẩn bị buổi chào đón ông ấy về nhân dịp đợt công tác thành công mĩ mãn. Trời, nghe thật nản! Nó nghĩ vậy và…rúc chăn ngủ tiếp!

Đồng hồ điểm đúng 9h, cũng là lúc nó được chị giúp việc đánh thức và phải chuẩn bị để 10h đến ăn cơm tại khách sạn Đông Á, bố mẹ nó cũng được mời đến dự bữa cơm gọi là Bữa cơm gia đình.

****

Thật là quá cầu kì! Nó nghĩ vậy khi thấy chị giúp việc đang cố chọn cho nó một chiếc váy cùng với bà chuyên viên trang điểm được mời đến để biến nó sao cho thật xứng với cái danh đại tiểu thư.

- Xong chưa vậy? - Tiếng Huy Vũ thúc giục ngoài cửa phòng.

- Dạ sắp xong rồi ạ! - Tiếng đáp trả của chị giúp việc càng khiến Huy Vũ sốt ruột hơn. Phải đứng chờ nó chuẩn bị suốt từ nãy đến giờ để cùng đi đến khách sạn thật bực mình. Cậu đang định quay bước xuống cầu thang thì cánh cửa phòng nó bật mở. Chị giúp việc cười tươi roi rói:

- Cậu chủ thấy cô chủ xinh ko?

Trước mắt cậu, nó – con nhỏ đã từng mặc váy, đã từng trang điểm nhưng hôm nay nó đẹp lắm. Trang điểm hơi nhẹ nhưng nhấn mạnh vào đôi mắt bồ câu, đôi lông mi dài cong vút và cái môi mang sắc hồng căng mọng. Mái tóc ép dài ngang vai của nó được uốn thành từng nếp sóng bồng bềnh càng nhấn mạnh cái khuôn mặt tròn bầu bĩnh của nó. Chiếc váy quây bó sát ngực, ôm chặt lấy bờ eo và buông thả bồng bềnh qua đầu gối một chút. Chiếc thắt lưng to xinh xắn và ngộ nghĩnh ôm lấy vòng eo nó càng làm tăng lên vẻ nữ tính và tiểu thư nhưng căng đầy sự tươi trẻ và đáng yêu. Chiếc giầy búp bê trắng xinh xinh với lấp lánh những viên đá đính trông thật đẹp mắt.

Huy Vũ nhìn nó chằm chằm chẳng hề chớp mắt. Nó nhăn mặt lườm lườm:

- Bộ lần đầu thấy gái xinh hay sao mà nhìn dữ thế?

- Ko! You tưởng mình xinh lắm chắc! Nhìn cái cổ trống trơn xấu xí kìa! – Nói đoạn Huy Vũ chạy một mạch lên phòng mình. – Này, đeo cái này vào cho đỡ trơ.

- Uả cái vòng… Tôi tưởng ông mua tặng bạn gái rồi? Sao giờ vẫn còn?

- Đeo vào đi, nói nhiều quá! – Nói xong Huy Vũ bước thẳng xuống cầu thang. Hình như cậu sợ nó sẽ trả lại ko thèm đeo chiếc vòng mặt cỏ ba lá mà cậu đã từng tranh mua của nó.

- Hì, để tôi đeo cho cô chủ nhé! - Chị giúp việc nhanh nhẹn lấy chiếc vòng trên tay nó đeo vào chiếc cổ nhỏ xinh của nó. Đúng là nó trông còn lung linh và đẹp hơn cả lúc trước. Chiếc vòng cỏ ba lá đính đá như tôn hẳn cái làn da trắng mịn, cái cổ nhỏ nhắn cùng bờ vai thon thả của nó. Chiếc váy màu hồng phấn như bồng bềnh và đáng yêu hơn. Nó trông xinh lắm!

****

Chiếc ô tô đen bóng nhoáng bắt đầu chuyển bánh, bon bon chạy từ căn biệt thự sang trọng đến khách sạn Đông Á.

- Này, tay ông đỡ hẳn chưa đấy?

- Rồi! Xem nè. – Nói đoạn Huy Vũ giơ nắm tay đấm mấy đấm về phía trước. – Gìơ thì lại tung hoành đc rồi, 10 thằng cũng không còn là vấn đề! - Thằng bé cười toe. Trước mắt nó, thằng bạn trông chẳng khác gì một thằng bé trẻ con với bản tinh hung hăng và tinh vi. “Đúng là ngựa non háu đá!” – Nè, nghĩ gì vậy?

- Nghĩ gì đâu! Mà hỏi làm gì?

- Hả?... – (Chả hiểu gì cả!)

Chiếc xe dừng lại tại khách sạn Đông Á. Nó chui ra đầu tiên, tung tăng tung tẩy, ngửa mặt lên trời hít hà hương gió quện với mùi mấy cây hoa trồng trong bồn hoa khách sạn, hương thoang thoảng và thật nhẹ nhàng.

- Ôi, dễ chịu thật! Mấy ngày ở nhà chán chết, giờ đã đc hưởng hương trời rồi!

Huy Vũ từ trong xe bước ra, nhìn nó:

- Có vào ko hay đứng đấy mà tự sướng?

- Rồi, vào đây! Xí!

Nó và Huy Vũ bước đến cầu thang máy, cả hai cùng nhấn nút cầu thang. Một bàn tay cứng cáp và khoẻ mạnh khẽ đặt lên bàn tay con gái trắng xinh và nhỏ nhắn. Một luồng điện khẽ chạy dọc qua hai sống lưng. Nó dựt tay ra khỏi nút cầu thang máy và bàn tay to ấm của Huy Vũ.

- Ê, sao lại chạm vào tay tôi hả?

- Ai muốn chứ? Chẳng may thôi!

- Đừng có mà lợi dụng nhá! Thấy người ta xinh nên muốn sờ soạng phải ko?

- Này, đừng có mà tưởng bở nhá! Về soi gương lại đi, mặt chát phấn trông như hề ý!

- Cái gì?

- Vào đi! – Huy Vũ nói rồi bước vào buồng thang máy. Nó lẽo đẽo bước theo sau. Rồi như bao đứa con gái khác, nó soi soi mặt vào tấm tôn sắt của buồng thang máy.

- Bộ xấu lắm sao? Hix, đã bảo rồi mà, cứ bắt mình phải trang điểm! Chắc là trông giống hề thật rồi! – Nó lẩm bẩm khiến Huy Vũ ko thể nhịn cười. - Cười cái gì mà cười! – Nó cáu.

- Giận trông càng giống hề hơn kìa!

- Ông!... Mà xấu lắm hả? - Nọ xị mặt.

- Uk! – Khuôn mặt thành thật đầy cảm thông.

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!

- Gì thế?

- Ko biết đâu, tôi ko đi ăn nữa đâu! Tôi muốn về! – Nó phụng phịu trông chẳng khách gì một đứa bé gái 5 tuổi. Nó trẻ con quá đi thôi!

- You thật là! Tôi đùa mà! Trông you… xinh lắm! Thật đấy!... AAAAAAAAAAAAAAAA.

Nguyên một chiếc chân con gái đè lên chân một thằng con trai dẫm mạnh. Cánh cửa thang máy mở, nó ung dung bước ra để mặc tên con trai đang la hét vì đau trong thang máy. “Đáng đời! Ai bảo thích gây với mình!”

Nó bước vào phòng ăn của khách sạn. Tất cả chỉ có duy nhất một bàn ăn thịnh soạn dành cho bữa cơm gia đình chào đón ông chủ Trịnh trở về hôm nay. Có lẽ ông chủ Trịnh đã bao cả phòng này. À mà nó quên mất, đây là khách sạn của ông ấy mà!

Mọi người đã đến đủ chỉ thiếu mỗi nó và Huy Vũ thôi. Mẹ nó trông thấy con gái thì vô cùng ngỡ ngàng. Bà ko tin nổi đây lại là cô con gái thường ngày của mình. Nó đẹp và con gái quá! Có lẽ đây là điểm giống duy nhất ở nó và mẹ. Hôm nay bà Trần mặc một chiếc áo dài lụa đen, với những đường ren hoa đầy nghệ thuật. Chiếc cổ áo cách điệu, khoét rộng để hở đôi vai trần với làn da vẫn còn con gái lắm! Chiếc áo dài càng tôn lên những đường cong hoàn hảo của bà. Mái tóc màu hạt dẻ thả dài đựơc uốn sóng nhẹ ở phần đuôi trông vừa quyến rũ lại nhẹ nhàng. Đã hơn 35 tuổi rồi mà mẹ nó nhìn chẳng kém gì một cô thiếu nữ, chỉ có điều chín chắn, quý phái và sang trọng hơn thôi.

Bố nó và ông Trịnh đang nói chuyện gì đó mà cười vui vẻ lắm. Vừa nhìn thấy nó đến, ông Trịnh đã đứng dậy, tiến tới nở nụ cười tươi với nó rồi nhẹ nhàng đưa nó vào bàn ăn.

- Chà, hôm nay Lệ Quân xinh quá! Giống bà Trần quá đi thôi!

Thầy Thiết nhìn nó khẽ cười. Nó ngượng mặt đỏ ửng. Hôm nay thầy thiết trông có vẻ đứng đắn quá. Thầy mặc bộ comle màu than, bên trong là chiếc áo cánh trắng kẻ sọc cùng với chiếc ca vát màu đồng. Có vẻ như lúc này giữa nó và thầy đang có một khoảng cách khá xa. Nó nghĩ vậy. Mặc dù nó đang đựơc ngồi ngay cạnh thầy.

Nó vừa ngồi vào bàn thì cũng là lúc Huy Vũ bước vào. Tiến đến chỗ ghế trống, cậu ngồi xuống cạnh nó và vẫn không quên nhìn nó một cái. “Đồ vũ phu à ko đồ vũ thê!”, “Hì, đau lắm hả nhóc? Đáng đời. Chưa què là tốt đấy!”, “You! Cứ đợi đấy!” – Chúng nó đối thoại nhau bằng mắt - Những ánh mắt thách thức lẫn nhau.

Mọi người nói chuyện vui vẻ lắm. Ông chủ Trịnh tỏ ra khá quan tâm tới nó. Ông gắp thức ăn cho nó đúng như cách quan tâm của đức ông chồng dành cho vợ mình. Nó thấy ở ông lúc nào cũng dành cho nó nụ cười hiền từ, khác hẳn cái vẻ uy phong có phần đáng sợ ở vẻ bề ngoài của ông. Nhưng, trong mắt nó, ông ko thể là một người chồng của nó. Mãi sẽ ko thể đâu. Nó chỉ coi ông là ân nhân của gia đình nó mà thôi. Ko hơn ko kém!

Nó ăn khá là bẽn lẽn. Ko hiểu vì sao nữa. Có thể vì nó đang được ngồi cạnh thầy - người mà hình như nó thích thật rồi. Vẫn thường thế mà, ở bên người mà mình thích vẫn chả thể nào tự nhiên được. Đó chính là điểm khác nhau giữa thích và yêu!

Thầy Thiết hình như nhận ra sự rụt rè của nó bữa nay. Thầy liền gắp cho nó một miếng tôm chiên khẽ cười:

- Ăn đi chứ cô bé!

Nó cũng chợt mỉm cười. Cái cảm giác đầy khoảng cách lúc trước chợt tan biến. Thầy vẫn là thầy, vẫn cười thật đẹp với nó, vẫn quan tâm tới nó. Nó đang ngất ngây thì tiếng Huy Vũ chen vào:

- Ăn tôm để nhảy như tôm nhá! Con gái mà như đàn ông ý! - Rồi cậu tỉnh bơ gắp thức ăn bỏ vào miệng.

- Huy Vũ! Sao con lại ăn nói thế?

- À con nhầm. Quên mất đây là cô vợ bé bỏng của bố! – Nói đoạn cậu lại bình thản gắp thức ăn như ko có gì. Dù cố tỏ ra chẳng thèm bận tâm nhưng cậu vẫn nhận ra có bao ánh mắt đang nhìn cậu chẳng hài lòng và đầy khó chịu. Mặc kệ thôi. Cậu là kẻ thừa, kẻ phá đám của cái gia đình này mà!

****

“Cốc… cốc” – Huy Vũ, tôi vào được chứ?

- Uk.

Cánh cửa phòng từ từ mở, nó bước vào. Huy Vũ đang nằm dựa lưng vào bờ tường hình như cậu đang nghĩ cái gì đó.

- Có chuyện gì ko? – Huy Vũ hỏi với giọng như chẳng thiết tha gì với sự xuất hiện nó ở đây!

- Tôi muốn nói chuyện với ông. Được chứ?

Huy Vũ hơi ngạc nhiên, sau vài giây lặng im, cậu khẽ gật đầu.

- Được!

Nó tiến tới ngồi xuống giường đối diện với Huy Vũ.

- Tôi xin lỗi!

- Gì vậy?

- Tôi cũng ko biết nữa.

-… - Một cái nhíu mày khó hiểu.

- Tôi biết, ông chẳng vui vẻ gì với chuyện tôi ở đây. Tôi cũng thấy thật nực cười. Đến giờ tôi vẫn chẳng thể tin nổi: Tôi – đã – là – gái – có - chồng! Hì…- Nó cười nhưng sao nước mặt chợt rơi ra. – Tôi… tôi ko biết mình phải sao nữa Huy Vũ à. Tôi sợ lắm! Tôi sợ cuộc đời tôi sẽ chẳng ra gì. Tôi thực sự rất sợ khi nghĩ tới chuyện tôi đã là vợ của bố ông! Tôi sợ lắm, sợ lắm! Tôi ko yêu bố ông! Và tôi chẳng thể chắc rằng đến năm tôi 20 tuổi tôi có thể yêu bố ông! Tôi ko thể. Tôi biết là mình ko thể! – Nó nghẹn ngào, hai dòng nước mắt cứ tuôn trào. Huy Vũ lặng im nhìn nó khóc. Cậu cũng chả biết phải làm sao lúc này. Một cái vuốt nhẹ lên mái tóc của nó, rồi bàn tay cậu chợt dừng lại ở bờ vai nó, cảm nhận từng cái rung lên trong tiếng nấc nghẹn ngào của nó. Khoé mắt cậu cay cay.

….

Cậu khẽ đắp tấm chăn lên mình nó. Lặng im ngắm nó ngủ. Đôi mắt vẫn còn ươn ướt, khuôn mặt ko còn rạng rỡ như thường ngày. Có lẽ nó mệt mỏi quá! Cậu nhìn nó và chợt thấy nỗi đau trong lòng chợt trỗi dậy. Mẹ mất, với cậu cuộc sống từ đó thay đổi hoàn toàn. Cậu phải sống trong sự cô đơn và cái bức tường giữa cậu và gia đình càng ngày nó càng được cậu xây lớn hơn. Để rồi từ lúc nào cậu trở thành kẻ thừa, kẻ phá đám và phá hoại gia đình. Cậu cô đơn, lẽ loi lắm. Đêm nay gió lạnh hơn mọi khi. Có lẽ vậy mà lòng người chợt thấy lạnh buốt da thịt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.