Sau ba ngày để xác trong nhà, Dụ Trăn được cán bộ thôn Liên Hoa Câu giúp đỡ chôn cất ông nội Dụ.
Lễ tang kết thúc trước bữa trưa, Dụ Trăn mời cán bộ đến tiệm cơm nhỏ đầu thôn ăn bữa cơm, lại mua thêm gói thuốc lá gửi cho người nâng quan tài, sau đó tạm biệt mọi người, mang khuôn mặt tái nhợt một mình đi về đạo quan.
Chủ nhiệm lớn tuổi nhất thôn nhìn bóng lưng gầy gò của cậu dần đi xa, lắc đầu thở dài, nói: “Cậu ta cũng thật đáng thương, mắt thấy Tết sắp đến, ông Dụ lại...... Ai, lấy thêm một phần trợ cấp Tết cho cậu ấy đi, tuy ngày thường không thường xuyên qua lại, nhưng cậu ta cũng là người Liên Hoa Câu chúng ta.”
“Nhưng bây giờ Dụ gia chỉ còn một mình Dụ Trăn, đạo quan lại hư hỏng nặng như vậy, cậu ấy sẽ ở lại đó ăn Tết sao?” Cán bộ phụ trách quản lý trợ cấp lên tiếng nhắc nhở.
Chủ nhiệm thôn nghe vậy nhíu mày, ông suy nghĩ một lúc, lại thở dài xua tay: “Cứ giữ lại trước đi, đợi gần Tết tôi tự mình qua đó một chuyến, nếu cậu ta không còn ở đấy nữa, phần trợ cấp đó sẽ tính sau.”
Thanh Hư quan tuy rằng thuộc về thôn Liên Hoa Câu, nhưng lại cách thôn rất xa, đường ra khỏi thôn cũng tách biệt, không nối với đường trong thôn. Nếu không phải cố ý đi đường vòng, ngày thường ông cháu Dụ Trăn gần như không gặp mặt các hương thân thôn Liên Hoa Câu.
Khi còn nhỏ Dụ Trăn có hơi ngốc, lên tiểu học mới bắt đầu hiểu chuyện, ông nội Dụ sợ cậu học tiểu học trong thôn sẽ bị bắt nạt, nên dành tiền cho cậu học một trường được quản lý nghiêm khắc ở trấn trên. Sau đó, cậu tiếp tục học lên trung học và cao trung, có thể nói cậu không qua lại gì nhiều với người ở Liên Hoa Câu.
Hai bên đường đều là những gương mặt xa lạ, Dụ Trăn biết các hương thân đang trộm đánh giá mình, khe khẽ trò chuyện về những lời đồn năm xưa, nhưng cậu lại không có tinh lực để chú ý những điều này.
Lạnh quá, rõ ràng là một ngày nắng rực rỡ sau trận tuyết lớn, quần áo cũng mặc nhiều hơn ngày thường, nhưng cậu vẫn cảm thấy lạnh.
Bàn tay nhét trong túi lạnh ngắt, hai chân cứng đờ như chết lặng, sau lưng rét căm căm, thậm chí ngay cả não cũng như bị đóng băng, không thể suy nghĩ được gì.
Bị bệnh rồi sao?
Cậu mím môi, phát hiện môi cũng không còn cảm giác, cậu vội tăng tốc bước nhanh về đạo quan.
Vòng qua dãy nhà, đi qua đồng ruộng, leo lên sườn núi nhỏ, rẽ vào con đường đất, tốc độ của cậu càng lúc càng nhanh, cuối cùng gần như là chạy vọt vào đạo quan. Cậu tìm được một bình nước sôi đặt trong góc rót ra ly lớn một hơi uống cạn, hoàn toàn không cảm thấy nóng.
Hơi nóng lan tỏa từ cổ họng đến dạ dày, tay chân dường như ấm lại một ít. Cậu thở ra một hơi, nhìn sang di ảnh đen trắng treo trước sảnh, ngẩng người một lúc lâu, rồi mỉm cười khó coi.
“Ông nội, con lạnh quá.”
Trong sảnh vắng lặng, tiếng lải nhải quen thuộc không bao giờ xuất hiện nữa.
Cậu cúi đầu dùng sức dụi dụi mắt, thấy thời gian không còn sớm, buông cái ly bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Lý do lần này cậu trở về là muốn đón ông nội lên tỉnh thành ăn Tết với cậu. Vì chuyện này cậu còn đặc biệt thuê một căn hộ hai phòng ngủ, muốn ông nội sống thoải mái hơn. Nhưng điều cậu không ngờ tới, khi về đến đây, thứ mà cậu đối mặt chính là cái quan tài đặt giữa sảnh lớn và ông lão nằm trong quan tài với độ ấm thân thể dần biến mất.
Giống như biết cậu sẽ trở về, ông lão ấy còn dành thời gian sửa sang lại bản thân, sau đó đợi lúc cậu đẩy cửa ra sẽ giật mình hít một hơi khí lạnh.
...... Ngay cả gặp mặt lần cuối cũng không được.
Động tác xếp vali dừng lại, cậu ngửa đầu hít một hơi thật sâu không để nước mắt chảy xuống, sau đó đóng vali. Khi ra cửa, tầm mắt cậu quét qua chậu than trong góc, bước chân chợt dừng lại, buông tay cầm vali rồi đi qua.
Tro giấy màu xám chất đống trong chậu, cậu dùng tay bới bới lên rồi lấy ra một viên tròn tròn dính đầy tro bụi nhưng lại kiên cường không bị biến dạng, cậu nhìn một lát, đột nhiên cười rộ lên.
“Không phải nhựa.”
Nhựa không có khả năng chống cháy.
Nhét viên tròn vào túi, cậu lần nữa nhấc vali lên, không quay đầu rời khỏi gian đạo quan nhỏ cũ nát này.
Lúc đi ngang qua hiện trường tai nạn ngày đó, cậu nghiêng đầu nhìn lướt qua mấy cành cây gãy và mặt tuyết bị giẫm đạp lung tung rối loạn ven đường, cậu phát hiện đại não dường như lại đông cứng, cậu cau mày, đã không thể nhớ ra bộ dáng của người đàn ông kia.
Thật sự bị bệnh sao?
Cậu vỗ vỗ đầu, kéo khăn quàng cổ lên che kín nửa khuôn mặt của mình rồi tiếp tục đi về phía trước.
Chắc phải dành thời gian đến bệnh viện khám thử xem, nếu không ông nội lại lo lắng nhắc đi nhắc lại mãi.
Trở lại tỉnh thành, Dụ Trăn trước tiên đến vườn ươm nhìn mấy bông hoa bảo bối do cậu tự trồng, sau đó đón xe trở lại căn hộ nhỏ mình mới thuê, qua loa sửa sang lại hành lý rồi đi tắm nước nóng, cuối cùng ném bản thân lên giường.
Mấy ngày lễ tang cậu không ngủ được chút nào. Lúc này, cậu đã mệt mỏi tới cực hạn, đầu vừa chạm gối, ý thức đã nặng nề rơi vào bóng tối.
“Đứng lên.”
“Ngươi thật sự muốn như thế?”
“Ngươi ta cũng dù sao cũng là thầy trò, hà tất......”
......
“Giết!”
Dụ Trăn mở to mắt bật dậy từ trên giường, mồ hôi lạnh chảy dọc theo sườn mặt. Cậu giơ tay đè lại cái trán phát đau, bàn tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo giống như người chết, trong lòng run lên, vội đứng dậy vọt vào phòng tắm, mở nước ấm đưa thẳng đầu vào.
Hình như cậu nằm mơ, nhưng mơ thấy cái gì?
...... Quên rồi.
Cảm giác tim đập nhanh mà cảnh trong mơ mang đến chậm rãi biến mất, tay chân dần dần ấm lại. Cậu nhìn bản thân mờ ảo trong gương, nuốt một ngụm nước miếng.
Thật sự là bị bệnh sao?
Một trong ba bệnh viện tốt nhất tỉnh thành, bác sĩ nhận báo cáo kiểm tra Dụ Trăn đưa qua nhìn kỹ, lại đánh giá sắc mặt tái nhợt và quầng thâm khoa trương dưới mắt Dụ Trăn, hắn nhíu mày, nói: “Báo cáo kiểm tra không có vấn đề gì, là do cậu quá mệt mỏi thôi, trở về nghỉ ngơi thật tốt, ăn chút đồ bồi bổ cơ thể, người trẻ tuổi đừng tự tạo áp lực quá lớn cho bản thân, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, phải để đầu óc thư giãn nhé.”
“Nhưng mà bác sĩ, tôi thật sự không thoải mái, cả người rét run, buổi tối thì bị mất ngủ còn rất hay nằm mơ, quan trọng là tôi không thể nhớ được nội dung trong mơ, đầu óc cứ luôn mờ mịt, tôi......”
“Nhưng báo cáo kiểm tra của cậu cho thấy thân thể cậu vẫn ổn, nguyên nhân chỉ có thể là do cậu bị áp lực quá lớn, nghỉ ngơi thật tốt, ăn nhiều đồ bổ. Được rồi, người tiếp theo.” Bác sĩ vẫy tay, cắt ngang lời cậu.
Dụ Trăn ngậm miệng, thấy người bệnh tiếp theo đã được người nhà dìu đến, cậu chần chờ một chút mới đứng dậy thu dọn báo cáo kiểm tra của mình, rồi xoay người đi ra ngoài.
Sau một trận tuyết lớn, nhiệt độ không khí của tỉnh H bắt đầu tăng trở lại, thời tiết tốt lên từng ngày.
Dụ Trăn bước ra khỏi cổng bệnh viện, ánh mặt trời rất ấm áp, nhưng cậu vẫn cảm thấy tay chân lạnh lẽo, đại não trì độn.
Thật sự là do áp lực quá lớn sao?
Cậu cầm báo cáo kiểm tra và hồ sơ bệnh án buồn rầu nghĩ. Nhìn đèn làn đi bộ chuyển sang màu xanh, cậu vội đi nhanh hai bước, chuẩn bị qua trạm xe bus đối diện bắt xe đi đến vườn ươm.
Nhưng rõ ràng là lượng người ở cổng bệnh viện rất đông, nhưng lần qua đường này chỉ có một mình Dụ Trăn, lối đi bộ trống rỗng, ngay cả phương tiện chờ hai bên cũng ít đến không khoa học.
“Dừng lại.”
Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp lành lạnh, có chút quen tai.
Dụ Trăn sửng sốt quay đầu nhìn về phía sau, nhưng lại không thấy gì khác thường, cậu nghi hoặc nhíu mày, bước chân chưa dừng lại.
“Đừng tiếp tục đi về phía trước.”
Âm thanh lại vang lên, lần này giống như trực tiếp vang lên trong đầu. Dụ Trăn đột nhiên dừng bước, phát hiện khi giọng nói này vang lên trong não, tay chân vốn lạnh lẽo bỗng ấm lại một ít.
Sao lại thế này?
Cậu giơ tay đỡ trán, thấy đèn xanh sắp hết, vừa nhấc chân chuẩn bị chạy lên, trước người đột nhiên thổi qua một cơn gió, chiếc xe thể thao màu xanh ngọc gần như là dán vào thân thể cậu gào thét băng qua, sau đó như một cái đuôi kiêu ngạo vẫy vẫy dừng ở ven đường, làm bụi bay mù mịt.
“Típ típ típ!”
*Thật sự không biết diễn tả tiếng còi ra sao =)))))))))))))))))
Cảnh sát giao thông trực ven đường tức muốn hộc máu vội vã thổi còi, sau đó sải bước thật nhanh đi tới chiếc xe thể thao vừa vượt đèn đỏ còn đỗ xe trái quy định. Khi đi ngang qua Dụ Trăn, hắn xua tay ý bảo Dụ Trăn nhanh qua đường, đèn xanh sắp hết.
Dụ Trăn hoàn hồn từ trong kinh hách, bước nhanh lên vỉa hè rồi dừng lại, sợ hãi đè đè ngực.
Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa. Nếu vừa nãy cậu không dừng lại, lấy tốc độ của chiếc xe thể thao kia, cậu tuyệt đối sẽ bị đụng bay rồi đi đoàn tụ với ông nội.
Bên kia cảnh sát giao thông đang cao giọng nói gì đó với chủ chiếc xe vẫn còn ngồi bên trong. Hai bên lối đi bộ vốn dĩ trống rỗng không biết khi nào lại chen đầy người, Dụ Trăn bị một vị đại thúc sốt ruột lên đường đụng phải, thân thể chếch đi tầm mắt lơ đãng quét qua đường cái đối diện. Cậu thấy một người đàn ông tuấn mỹ mặc bộ đồ bệnh nhân đang nhìn mình, trong lòng cả kinh, vừa muốn nhìn kỹ lại, đèn xanh lối đi bộ chuyển đỏ, xe chờ hai bên khởi động, một chiếc xe bus chạy qua, che khuất tầm mắt của cậu.
Chờ xe chạy qua, lúc cậu nhìn lại, đối diện đã không còn anh đẹp trai mặc đồ bệnh nhân nữa.
Lại là ảo giác sao?
Cậu khẽ nhíu mày, nghiêng đầu nhìn chiếc xe thể thao màu xanh được cảnh sát hướng dẫn lái đến chỗ đậu xe. Cậu phát hiện kiểu dáng chiếc xe này giống y đúc kiểu dáng chiếc xe thể thao màu đỏ gặp tai nạn mấy hôm trước. Nhớ tới ngày đẫm máu đó, cậu đột nhiên hốt hoảng, tùy tay ngăn lại một chiếc xe taxi rồi lên xe.
“Đi tiểu khu Cẩm Tú.”
“Được!”
Xe taxi khởi động, Dụ Trăn dựa vào cửa xe nhìn bên ngoài, cảnh vật lui dần về phía sau mơ hồ có thể thấy một người đàn ông cao lớn đang bước ra khỏi chiếc xe thể thao màu xanh ngọc, trên người gã có một màn sương mỏng màu đỏ bay lên. Cậu cau mày, giơ tay kéo lại khăn quàng cổ, ngả đầu ra sau.
Có lẽ nên nghỉ ngơi một thời gian.
“Anh!”
Ân Nhạc xông lên trước đỡ lấy thân thể lung lay sắp ngã của Ân Viêm, cởi áo khoác ra khoác lên người hắn, hốc mắt hồng hồng nói: “Không phải Ngũ Hiên tới đón Hàn Nhã thôi sao? Anh lao tới có ích lợi gì! Anh à anh mau tỉnh lại đi, lần này Hàn Nhã thiếu chút nữa đã hại chết anh, anh đổi người thích có được không, cầu xin anh đó anh ơi.”
“Được.”
Ân Nhạc sửng sốt, giương mắt nhìn anh hai* trở nên trầm lặng hơn từ sau lần xảy ra chuyện, ngây ngốc hỏi: “Anh, anh nói cái gì?”
*Anh cả, anh hai. Vì dựa theo tình cảm của Ân gia nên tui để anh hai cho thân thiết.
“Tiểu...... Nhạc.”
Giọng nói trầm thấp lành lạnh, giọng điệu hơi kỳ lạ, người đàn ông được gọi là Ân Viêm rốt cuộc cũng thu hồi tầm mắt. Hắn hơi nghiêng đầu, gương mặt tái nhợt tuấn mỹ tắm mình dưới ánh mặt trời, phảng phất có loại cảm giác phàm nhân không thể gần gũi khinh nhờn.
“Tiểu Nhạc.” Ngữ điệu từ trúc trắc đến tự nhiên, giọng nói lại trước sau mang theo chút lạnh nhạt, hỏi: “Nguyện vọng của cậu là gì?”
“Anh, anh làm sao vậy?”
Ân Nhạc nhìn đôi mắt bình tĩnh gần như không chứa bất cứ cảm xúc gì của hắn, cậu nhịn không được nắm chặt cánh tay hắn, trong lòng đột nhiên có chút hoảng hốt.
Hiện tại anh hai không giống trước kia, không còn cảm xúc gì đều hiện lên trên mặt, nói chuyện cũng không thể hiểu được, cậu, cậu có chút sợ.
Nhận thấy biến hóa cảm xúc của cậu, Ân Viêm hơi rũ mắt, không tiếp tục đề tài này. Hắn xoay người để cậu đỡ về bệnh viện, lắc đầu nói: “Không có gì.”
Nói xong mới nhớ tới thói quen nói chuyện của người ở đây, lại bổ sung nói: “Anh không có việc gì, đi thôi, nên làm kiểm tra rồi.”
Ân Nhạc bị động bị hắn dẫn đi về trước vài bước, khóe mắt quét đến thân ảnh Ngũ Hiên đang đi vào bệnh viện, chuông cảnh báo trong lòng cậu vang lên, lại không có tâm tư suy nghĩ nhiều, giấu đầu lòi đuôi tùy tiện đổi đề tài, đỡ người vào trong bệnh viện.
Tác giả có lời muốn nói:
Phần đầu là cám ơn về đọc giả quăng địa lôi nên tui không edit
Phần sau là PS: Đúng vại, công là tá thi hoàn hồn, mọi người đừng ghét bỏ hắn nha, tặng mọi người một cái hun thật lớn nà moah moah =3=