Tính làm 2 chương cơ, nhưng lap lại hết pin rồi =)))))))))))))
Cơ thể xưa nay chưa từng có cảm giác nhẹ nhàng như thế, hết thảy đều hiện lên trước mắt, ngũ cảm như đã thoát gông xiềng mông lung, trở nên rõ ràng và nhạy cảm hơn.
Dụ Trăn xốc thảm lông lên, tầm mắt đối diện với Ân Viêm, cậu vươn tay đẩy cửa xe.
Bàn tay rõ ràng rất ấm, nhưng khi đẩy cửa xe giống như một chút cảm giác cũng không có. Cậu bước ra, tầm mắt đảo quanh những mảnh ngói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ nằm ngổn ngang trên mặt đất. Cậu bước về phía trước, bước chân càng lúc càng nhanh, gần như là vọt tới nơi trước đây là căn phòng, quỳ trên mặt đất bắt đầu dọn đống đổ nát.
“Ở chỗ đó.”
Ân Viêm tới gần, khom lưng nắm lấy tay cậu, kéo cậu quay đầu lại.
Bên cạnh ô tô đặt mấy cái rương gỗ cũ phủ đầy nhứng vết bụi, phía trên còn đặt một cây kiếm gỗ đào.
Dụ Trăn mờ mịt nhìn những cái rương đó, rất lâu sau, cậu quỳ rạp xuống đất, môi run rẩy phát ra tiếng nghẹn ngào, rồi lại bị cậu cứng rắn đè xuống. Cậu nhìn sàn đạo quan quen thuộc dưới đầu gối, bàn tay được Ân Viêm nắm lấy bỗng siết chặt thành nắm đấm, bả vai run lên nhè nhẹ, nhưng cậu lại không khóc, cũng không nói gì.
“Ông nội cậu tính cho cậu một đường sinh cơ, vì thế vẫn cố chấp duy trì từng viên gạch từng mảnh gói của đạo quan, cố hết sức lấy lòng Sơn Thần, dùng đạo quan với tu vi cả đời của ông ấy, cầu được bình an bây giờ của cậu.”
“Dụ Trăn, đừng cô phụ kỳ vọng của ông ấy.”
“Nếu cậu hướng thiện, ông ấy cứu cậu đó là đại công đức; nếu cậu bình thường, tu vi cả đời của ông ấy xem như uổng phí; nếu cậu làm ác, ông ấy sau khi chết vĩnh viễn cũng không thể vào luân hồi.”
“Thành phố B là nơi có long mạch. Đi thôi, nên rời khỏi rồi, con đường của cậu ở đó.”
Giọng nói hơi lạnh vang trên đỉnh đầu, rồi lại như vang ở trong lòng.
Dụ Trăn buông lỏng nắm tay siết chặt, chậm rãi ngửa đầu, hốc mắt hồng hồng nhìn Ân Viêm trước sau vẫn bình tĩnh, nghẹn ngào nói: “Tôi muốn ra sau núi xem một chút, còn trong thôn......”
Ân Viêm khom lưng nâng cậu dậy, giơ tay đè lại đầu cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Tôi cùng cậu.”
Đạo quan sụp đổ triệt để, đến khung nhà cũng đã không còn. Dụ Trăn muốn tìm một ít đồ hữu dụng từ bên trong, nhưng không tìm được gì cả. Mấy thứ hữu dụng đã được Ân Viêm dọn ra, còn mấy thứ không thể dùng đã hoàn toàn bị chôn trong đống đổ nát.
Bước qua đống phế tích, Dụ Trăn theo đường nhỏ lên núi và dừng lại dưới cây đào từng nở rộ hoa vào mùa đông.
“Cảm ơn, tao sẽ trở lại thăm mi.”
Cành đào lắc nhẹ, tựa như bị gió thổi, lại như ảo giác.
Dụ Trăn sờ thân cây, ngửa đầu lên nhìn, đã không còn thấy nhánh đào từng bị gãy ngang kia nữa. Cậu miễn cưỡng nở nụ cười, ở trong lòng nói câu hẹn gặp lại, sau đó xoay người không quay đầu lại mà đi thẳng đến chỗ Ân Viêm đang chờ cách đó không xa.
Sau khi xuống núi, hai người chuyển mấy cái rương cũ vào trong xe, đi đường vòng vào mộ địa trong thôn tế bái ông nội Dụ. Sau khi được sự đồng ý của Ân Viêm, Dụ Trăn cầm chi phiếu Cừu Phi Thiến cho trước đó, tìm Lão Hoàng chủ nhiệm thôn, giao chi phiếu cho ông.
“Chi phiếu này giao cho ngài, ngài dùng nó để sửa đường vào thôn đi. Còn nữa, đạo quan đã sụp đổ, nếu tiền sửa đường còn thừa, thì phiền ngài mướn người dọn dẹp tàn tích chỗ đạo quan, để mấy đứa bé tò mò lên đó chơi không bị ngã. Chỗ cháu còn một ít hạt giống hoa dễ trồng, đợi sau khi dọn dẹp xong thì gieo hạt lên chỗ đó, cũng xem như cháu đã hoàn thành nguyện vọng xây vườn hoa cho ông nội”
“Dụ Trăn, cháu --”
“Cháu phải đi rồi, bạn cháu đang chờ cháu, cảm ơn ngài mấy năm nay đã chăm sóc.”
Dụ Trăn cắt ngang lời ông, nhét chi phiếu vào trong tay ông, nhìn ông cười cười. Sau đó cậu lui về phía sau một bước cúi người thật sâu, nghiêm túc nói: “Làm ơn.”
Xe hơi màu đen rời đi, Lão Hoàng đứng trước cửa nhà, cúi đầu nhìn tấm chi phiếu trong tay, lại nhìn hướng đạo quan phía xa, thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài.
Đều nói người tốt sẽ được báo đáp...... Tết nhất tới nơi rồi, haiz.
Một đường không nói gì, cho đến ô tô hoàn toàn rời khỏi phạm vi thành phố Đại Ổ, Dụ Trăn mới thu hồi tầm mắt, nghiêng đầu nói: “Tiền trên chi phiếu, tôi sẽ nhanh chóng trả cho anh.”
Ân Viêm không trả lời, thậm chí cũng không thèm liếc cậu một cái, cực kỳ nghiêm túc lái xe.
Vì thế Dụ Trăn cũng không nói chuyện nữa, cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện thị lực của cậu đã tốt hơn nhiều. Cậu thế mà có thể nhìn rõ chiếc xe thể thao màu xanh ngọc dừng ở bên trái ngã tư đường cách đó mấy trăm mét, thậm chí còn nhìn rõ đôi nam nữ đang khắc khẩu kịch liệt bên trong xe.
Lại đỗ xe trái quy định.
Cậu thu hồi tầm mắt, có chút thất thần mà nghĩ, màu xanh ngọc là màu sắc thịnh hành năm nay à? Hình như đi đâu cũng gặp phải.
Bệnh viện mà Cừu Phi Thiến chỉ định kiểm tra sức khoẻ chính là nơi Ân Viêm nằm lúc bị tai nạn giao thông, cũng là chỗ Dụ Trăn từng đến kiểm tra.
Là một trong ba bệnh viện tốt nhất tỉnh H, dưới tình huống Cừu Phi Thiến quăng một bó tiền lớn, người một nhà tiến hành kiểm tra sức khoẻ vô cùng thuận lợi. Kết quả kiểm tra cũng có rất nhanh, chẳng qua bởi vì Ân Viêm mới xảy ra tai nạn xe cộ, nên hạng mục kiểm tra hắn phải làm nhiều hơn những người khác, nên tốn khá nhiều thời gian.
“Khoa thần kinh?” Dụ Trăn nghi hoặc, nghiêng đầu nhìn Ân Viêm đang đứng bên cạnh: “Anh bị tai nạn giao thông ảnh hưởng đến thần kinh đại não à?”
Không có, thân thể này bị thương ngũ tạng, không có liên quan gì đến đầu.
Ân Viêm lắc đầu, quay sang nhìn người Ân gia làm bộ không có việc gì, cất bước vào văn phòng bác sĩ.
Bác sĩ mà Cừu Phi Thiến hẹn trước là một chuyên gia khoa thần kinh, kiểm tra dò hỏi cực kỳ cẩn thận. Toàn bộ quá trình Ân Viêm đều rất phối hợp, sau đó tìm lúc thích hợp lộ ra việc ký ức của bản thân có chút đứt quãng mơ hồ.
“Không phải chuyện lớn, ký ức đứt quãng mơ hồ là di chứng sau khi bị thương, không cần cố gắng nhớ lại, thả lỏng tâm trạng với tinh thần, đừng quá căng thẳng.”
Bác sĩ mở miệng trấn an, tỏ vẻ Ân Viêm không có chuyện gì lớn.
Trái tim treo lơ lửng của Cừu Phi Thiến cuối cùng cũng trở về vị trí cũ. Bà đột nhiên có suy đoán về việc con trai đột nhiên từ bỏ chấp niệm với Hàn Nhã-- có lẽ đã quên.
Xem ra trận tai nạn xe cộ này vẫn có chỗ lợi, ít nhất đã để con trai quên đi tình cảm với Hàn Nhã, nhờ họa được phúc!
“Đi! Đêm nay chúng ta phải ăn thật ngon, xem như là chúc mừng Tiểu Viêm khỏi hẳn!”
Cừu Phi Thiến tâm tình rất tốt hào khí phất tay, khí phách hăng hái phân phó Ông Tây Bình đặt nhà hàng.
Dụ Trăn đi sau một bước cọ đến bên cạnh Ân Viêm, vươn tay kéo kéo tay áo của hắn, hạ giọng nói: “Ký ức đứt quãng là chuyện gì vậy? Anh có ký ức của nguyên chủ?”
“Một bộ phận.” Ân Viêm trả lời, nắm lấy tay cậu, kéo cậu sát đến bên mình, dặn dò: “Nhìn đường.”
Dụ Trăn quay đầu nhìn người qua đường mà cậu thiếu chút đã đụng phải, lại ngửa đầu nhìn Ân Viêm ngượng ngùng cười cười. Cậu vừa chuẩn bị mở miệng nói cảm ơn, Ân Viêm lại đột nhiên buông cậu ra, bước sang bên cạnh vài bước, bảo trì khoảng cách lễ phép với cậu.
“......”
Dụ Trăn nuốt câu cảm ơn về, nhìn tay mình, lại nhìn khoảng cách giữa cậu với Ân Viêm, chà xát ống tay áo muốn chùi sạch vết bẩn bị dính trong đống phế tích, yên lặng xê dịch ra chỗ xa hơn.
Cậu biết bây giờ trên người cậu vừa dơ vừa bẩn, thì buổi sáng mới quỳ trong đống phế tích mà, nhưng Ân Viêm cũng không cần ghét bỏ rõ ràng như thế chứ. Nếu không phải quần áo của cậu đều bị chôn dưới đống phế tích, cậu đã đổi cho mình một thân sạch sẽ rồi.
Một luồng cảm xúc buồn bực không quá rõ ràng truyền tới từ đối phương, Ân Viêm dừng bước, nhìn Dụ Trăn cúi đầu rầu rĩ xoa tay áo bị dơ. Nhớ tới dáng vẻ ngửa đầu mỉm cười thẹn thùng lúc nãy của cậu, hắn giơ tay đè đè ngực, xoay người tới gần, nắm lấy tay cậu đi đến chỗ mấy người Cừu Phi Thiến đang đứng chờ bên cạnh xe.
Dụ Trăn không hề phòng bị, bước chân Ân Viêm rất dài, cậu bị dắt đến lảo đảo hai bước mới đuổi kịp tiết tấu của hắn, mờ mịt hỏi: “Sao thế?”
“Dẫn cậu đến một nơi.”
Ân Viêm cũng không quay đầu lại mà trả lời, đi đến bên cạnh xe thì kéo cửa ra nhét cậu vào, sau đó hắn nhìn người nhà đang đứng bên cạnh một chiếc xe khác, nói: “Con dẫn Dụ Trăn đi dạo, trước cơm chiều sẽ về khách sạn.”
Nói xong vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái, không để ý Dụ Trăn mờ mịt dò hỏi, khởi động xe, lập tức theo trí nhớ chạy đến trung tâm thương mại.
Người Ân gia bị khói xe phun đầy mặt: “......”
“Tân hôn mà, có thể hiểu, hoàn toàn có thể hiểu.” Cừu Phi Thiến hoàn hồn, vô nghĩa điều chỉnh vị trí túi xách, nhìn về phía ông xã con trai và gia bên cạnh, dò hỏi: “Hay là, chúng ta cũng tìm một chỗ đi dạo?”
Nửa tiếng sau, Dụ Trăn đứng trước cửa thang máy của bãi đỗ xe ngầm trong trung tâm thương mại xa xỉ tỉnh H, biểu cảm trống rỗng: “Anh dẫn tôi tới đây làm gì?”
“Mua đồ.” Ân Viêm trả lời, thấy cậu không động, trực tiếp vươn cánh tay ôm lấy bờ vai của cậu, chờ thang máy mở ra thì nhét cậu vào trong, nhìn bảng chỉ dẫn tầng lầu, ấn nút đi lên tầng cao nhất.
Dụ Trăn càng ngơ ngác.
Mua đồ? Mua cái gì? Còn nữa, anh có tiền à? Chẳng lẽ anh phải tiêu tiền của Ân gia?
Mang theo một đầu nghi vấn và rối rắm, Dụ Trăn bị Ân Viêm dẫn vào một cửa hàng châu báu tùy chỉnh trên tầng cao nhất. Sau khi vào trong, Ân Viêm quen cửa quen nẻo tìm tới người phụ trách, đơn giản nói chuyện với nhau vài câu thì lấy ra di động thuộc về nguyên chủ mà hắn vẫn không biết sử dụng thế nào ra bên ngoài gọi điện thoại. Sau đó như dùng ma pháp lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ khắc hoa từ trong túi đưa cho người phụ trách cửa hàng.
Người phụ trách cẩn thận ôm hộp gỗ đi vào phòng trong, Ân Viêm với Dụ Trăn được nhân viên khác dẫn tới phòng nghỉ uống trà chờ.
Dụ Trăn bị tác phong quý thiếu gia thượng lưu điển hình mà Ân Viêm vừa triển lộ dọa đến câm nín, chờ nhân viên rời đi mới hạ giọng hỏi: “Vừa nãy anh gọi điện thoại cho ai thế? Còn trong cái hộp kia là cái gì? Ở đâu có? Anh muốn làm gì?”
“Gọi điện thoại cho chủ của cửa hàng này, bảo hắn đem đồ đi bán lấy chiết khấu. Yên tâm, đồ đó là của tôi, chỉ dùng ít nhân mạch của Ân gia thôi.”
Ân Viêm trả lời, dáng vẻ bình tĩnh đầy “tiên khí“.
Thì ra là đi bán của cải lấy tiền mặt chiết khấu của món đồ đó.
Dụ Trăn yên tâm, gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Vừa chuẩn bị uống ngụm trà áp lại kinh ngạc thì bỗng nghĩ đến gì đó, cậu đột nhiên xoay qua nhìn Ân Viêm, thẳng lưng hỏi: “Khoan đã, đồ của anh? Thân thể của anh đã đổi thành người khác rồi, lấy đâu ra đồ của anh?”
Ân Viêm nhìn cậu, không trực tiếp trả lời, mà đưa bàn tay đeo nhẫn đến trước mặt cậu, ngón tay thon dài xoay nhẹ, một viên thuốc phát ra ánh sáng nhạt màu xanh biếc đột nhiên trống rỗng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, tản ra một mùi hương tươi mát quyến rũ.
Dụ Trăn trừng mắt, há miệng không nói nên lời.
Đây là gì thế? Ma thuật?
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn địa lôi của Hát Ôn Thủy Đích Tiểu Trư Tử! Yêu cậu moah moah =3=
PS: Bàn tay vàng của công quân không có tiền tới rồi, bàn tay vàng của Tiểu Ngư cũng tới rồi ~