Nhắc nhở thân thiện: Vui lòng không dùng những từ ngữ nhạy cảm, kho nghe( hay đại loại như thế) để mắng chửi nhân vật. Nếu vi phạm, xóa cmt không báo trước.
“Là oan hồn, không có ác ý với người khác, không cần để ý.” Ân Viêm thì thầm bên tai Dụ Trăn, xem gã đàn ông trên cầu thang thành không khí.
Ân Nhạc không thích nhất chính là anh họ lớn Cừu Quân Văn này. Cậu vừa nghe gã nói đã trợn mắt xem thường, cố ý nâng giọng nói: “Ố ồ, anh họ Quân Văn rời giường rồi à, nhìn cái quầng thâm mắt này xem, làm nhiều chuyện trái với lương tâm, buổi tối nằm mơ thấy ác mộng nên ngủ không ngon ha.”
Đây vốn chỉ là một câu oán giận bình thường, nhưng Cừu Quân Văn lại như bị chọc trúng chân đau. Gã đột nhiên nổi cơn điên xông tới nắm cổ áo Ân Nhạc, hung tợn nói: “Thằng nhóc thúi, mày nói cái gì! Không lớn không nhỏ, để xem hôm nay tao dạy dỗ mày thế nào.” Nói rồi gã giơ nắm đấm lên.
Ân Nhạc bị hành động của gã làm cho đứng hình, sau khi phản ứng lại thì tức đến đỏ bừng mặt. Cậu vừa kéo tay gã ra vừa quát: “Tôi nói gì? Sao anh không nghe thử mấy lời vừa nãy anh nói xem! Anh hai tôi trêu chọc anh à, bản thân vô dụng thì đi ghen ghét với người khác, tôi nói cho anh biết, anh tôi với anh Dụ rất tốt, không cần anh ở đây phun cứt!”
“Mày! Tốt lắm, phun cứt, hôm nay tao sẽ dạy cho mày biết nên nói chuyện thế nào!”
Cừu Quân Văn bị mấy lời này của cậu kích động càng tức giận hơn, gã tàn nhẫn ngăn cái chân đang giãy giụa của Ân Nhạc lại, sau đó giơ nắm đấm.
Rầm.
Nắm tay Cừu Quân Văn vung được một nửa, bản thân lại văng xuống đất.
Ân Viêm lạnh mặt thu lại chân, hắn bước lên từ trên cao nhìn xuống Cừu Quân Văn, nói: “Bắt nạt em trai, uổng là đàn ông.”
Dụ Trăn vội vàng đi qua đỡ Ân Nhạc dậy, kiểm tra xem cậu có bị thương hay không, sau khi xác định không có việc mới nhìn sang Cừu Quân Văn, tầm mắt cậu dừng trên nữ quỷ phía sau Cừu Quân Văn.
Vừa nãy cậu thấy rất rõ, Ân Nhạc vừa oán giận xong câu đầu tiên, nữ quỷ kia đột nhiên thổi khí bên tai Cừu Quân Văn, sau đó Cừu Quân Văn dựng lông, xông tới muốn đánh người.
Lúc nãy Ân Viêm ra tay, tuy rằng không dùng đến tay, tránh cho làn da tiếp xúc với Cừu Quân Văn. Tuy Ân Viêm chỉ dùng chân đá Cừu Quân Văn, nhưng hơi thở trên người hắn tản mát ra vẫn ảnh hưởng tới nữ quỷ kia.
Bây giờ nữ quỷ kia đã bị đá khỏi người Cừu Quân Văn, co rúm trốn qua một bên, vừa kiêng kị lại vừa sợ hãi nhìn Ân Viêm, ngập ngừng không dám tới gần.
Chỉ dám thổi âm phong để tâm trạng của người bị quấn thân phóng đại dẫn đến mất khống chế, vừa bị dọa đã run sợ, xem ra nữ quỷ này cũng không quá xấu xa, thậm chí có vẻ rất nhát gan, nhưng toàn thân sát khí này là sao thế?
“Ô oa oa a......”
Tiếng trẻ con khóc nỉ non đột nhiên truyền đến từ trên lầu, nữ quỷ dừng bước, rồi xoay người bay đi.
Dụ Trăn lại sửng sốt.
Lúc nãy khi tiếng khóc con nít vang lên, sát khí trên người nữ quỷ đột nhiên yếu xuống, lộ ra diện mạo ban đầu, là một cô gái trẻ tuổi thanh thuần xinh đẹp.
Không có nữ quỷ “trợ công”, Cừu Quân Văn cũng bình tĩnh lại, cũng có lẽ gã bị ánh mắt như nhìn rác rưởi của Ân Viêm dọa chết khiếp, nên tự mình bò dậy không phát cuồng nữa. Gã trừng mắt không có lực uy hiếp nhìn Ân Viêm, lải nhải: “Chỉ biết ức hiếp người nhà...... Đen đủi! Chúc Tết xong thì cút nhanh, thật là nhìn thấy chúng mày phiền muốn chết.”
Nói xong hùng hùng hổ hổ xoay người đi mất, dáng vẻ nóng nảy như chưa tỉnh ngủ.
“Ai thèm đến.” Ân Nhạc nhăn mặt nói thầm một câu, sau đó nhìn Ân Viêm, mắt lấp lánh: “Anh hai ơi nãy anh đẹp trai lắm luôn á! Một chiêu Phật Sơn Vô Ảnh Cước đá qua, bốp, người xấu bại trận!”
Ân Viêm lạnh nhạt liếc cậu, nói: “Về sau phải rèn luyện thật tốt, đừng chỉ biết chơi mô hình.”
“Biết ạ biết ạ, em bảo đảm sẽ rèn luyện thật tốt, sau này có đánh nhau cũng sẽ không thua.” Ân Nhạc chân chó trả lời, lập tức ném mấy chuyện không vui lúc nãy ra sau đầu, tâm nhãn còn lớn hơn trời.
Cừu Quân Văn rời đi không bao lâu, một bảo mẫu vội vàng ôm đứa bé khoảng bốn năm tuổi đang khóc nỉ non từ trên lầu đi xuống, bước nhanh vào phòng bếp, chắc là muốn mang đứa nhỏ đi ăn sáng.
Mà nữ quỷ thì đi cách bảo mẫu mấy mét, mắt trông mong nhìn đứa bé, lại không dám tới gần, sợ sát khí trên người ảnh hưởng đến đứa bé.
Dụ Trăn thấy thế chút sợ hãi phòng bị cuối cùng trong lòng với nữ quỷ này cũng biến mất, tầm mắt cậu dừng trên người đứa bé, hỏi Ân Nhạc: “Đứa bé kia là......?”
“Anh nói Thụy Kiệt? Đó là cháu ngoại trai lớn của em, đáng tiếc, hai tuổi không có mẹ, lại có người ba như vậy, còn mang cái thân phận con hoang...... Haiz.” Ân Nhạc ra vẻ người lớn thở dài, giọng nói có chút thổn thức.
Hai tuổi không có mẹ?
Dụ Trăn giật mình, lại nhìn nữ quỷ sau khi thu liễm sát khí thì lộ ra dáng vẻ vốn có, cậu móc di động trong túi ra, bắt đầu tìm kiếm.
Mẹ của con trai Cừu Quân Văn là một người mẫu, Cừu gia lại là gia tộc lâu đời ở thành phố, loại bát quái về hào môn này chắc chắn có thể tìm thấy trên mạng.
Quả nhiên không lâu sau, một mục tìm kiếm liên quan đến tình nhân của Cừu Quân Văn hiện ra, sau một lúc tập trung tra tìm, cậu thấy rất nhiều thông tin xuất hiện, trong đó có một tin tức liên quan đến “người mẫu đã chết“.
Tân Tiểu Tiểu, người mẫu tạp chí, tình nhân của con trai của một thương nhân giàu có, mấy năm trước ngoài ý muốn qua đời, để lại một đứa con trai.
Tin tức mơ hồ chỉ nói mấy câu đơn giản đã tóm tắt xong một sinh mệnh.
“Cậu có thể nhìn thấy cô gái kia?”
Một giọng trẻ con bén nhọn đột nhiên vang lên sau lưng, Dụ Trăn hoảng sợ, thiếu chút nữa đã ném điện thoại đi, lại được Ân Viêm kịp thời bắt lấy tay.
“Tiểu Nhạc, trà lạnh rồi, em đi đổi một bình trà nóng khác.” Ân Viêm thuận thế ôm lấy bờ vai của cậu, nói với Ân Nhạc bên kia.
Ân Nhạc nghe vậy vươn người sờ sờ ấm trà, cảm thấy không quá nóng nên nghe lời cầm ấm trà đứng dậy đi vào nhà bếp.
Chờ cậu đi khuất, Ân Viêm vươn tay bắn nhẹ vào chỗ tựa sô pha sau lưng Dụ Trăn, nói: “Ta niệm ngươi thân có nhân quả, cho nên không động đến ngươi, nhưng tại sao ngươi lại chủ động trêu chọc?”
Một tiếng gào the thé vang lên, thân ảnh trẻ con ước chừng một tuổi nửa trong suốt lăn ra, vừa nhấc đầu, lại là quỷ dị hiên ra một gương mặt già nua, nó cười lấy lòng nhìn Ân Viêm: “Thì ra còn có một vị tiên nhân, chớ trách chớ trách, chỉ là tôi bị nhốt ở đây quá lâu, muốn tìm người khác nói chuyện thôi.”
Ân Viêm lại không quan tâm đến dáng vẻ kia của nó, hắn nâng ngón tay, vẻ mặt anh linh đột nhiên thay đổi, thân ảnh nửa trong suốt đột nhiên lóe lóe như bị thứ gì đó đánh vào, sau đó một cái cánh tay quỷ dị biến mất, nhưng mọc ra rất nhanh, thân ảnh lại càng nhạt hơn.
“Tiên nhân thủ hạ lưu tình, thủ hạ lưu tình!” Trong mắt anh linh đều là kinh sợ, nó co lại thành một cục lăn ra xa không dám nói dối nữa. Nó giải thích: “Tôi thấy trên người đứa nhỏ này có công đức nồng hậu, nên muốn lừa một chút, tiên nhân tha mạng, tôi cũng không dám nữa.”
Rõ ràng là thân thể trẻ con, nhưng lại có gương mặt và sự diễn xuất xảo trá của người già. Dụ Trăn nhìn mà tâm lý cực kỳ khó chịu, cậu nhịn không được nhích đến gần Ân Viêm.
Ân Viêm nắm tay cậu nắn nắn trấn an, thu hồi lực lượng, hỏi: “Ngươi là con của ai?”
Nghe thấy vấn đề này, anh linh biết mình tạm thời an toàn, cũng biết mình trêu phải người không nên trêu, thành thành thật thật trả lời: “Cừu Tạ Hoa.”
Cừu Tạ Hoa, Cừu lão gia tử.
Dụ Trăn kinh ngạc, nếu anh linh này là con của Cừu lão gia tử, vậy số năm nó tồn tại đã bao lâu rồi? Cũng tầm nữa thế kỷ nhỉ.
“Hút mấy cái linh thể?” Ân Viêm tiếp tục hỏi.
Anh linh cứng đờ, không nghĩ tới cái này mà hắn cũng nhìn ra được, nó há mồm muốn nói dối, nhưng nhớ tới vừa nãy đã bị thương nặng, vẫn thành thật đáp: “Ba cái, một cái của con Cừu Phi Hùng, một cái khác là của con Cừu Phi Tuấn, cái còn lại là con của Cừu Quân Hạo.”
Cừu Quân Hạo, con trai của Cừu Phi Tuấn, năm nay mới hai mươi tuổi.
Dụ Trăn khiếp sợ, ba cái, khó trách anh linh này mạnh như thế, thậm chí có cả tư duy và năng lực câu thông của người trưởng thành.
Ân Viêm gõ nhẹ tay vịn sô pha, nói: “Vậy ngươi cũng biết, vô cớ hấp thu linh thể khác đều bị xem là ác quỷ, vĩnh viễn không thể vào luân hồi, còn phải......”
“Cầu tiên nhân đừng diệt tôi, tôi chưa từng hại người sống, những linh thể bị tôi hút đều là bán linh bị người Cừu gia hại mà thành, nếu tôi không hút cuối cùng cũng sẽ hồn phi phách tán, cầu tiên nhân tha mạng.”
Anh linh không đợi Ân Viêm nói hết lời đã kêu khóc xin tha, dáng vẻ la lối khóc lóc lăn lộn lại có chút dáng vẻ mà trẻ con nên có.
Ân Viêm vẫy vẫy tay ngăn cản anh linh kêu khóc, hắn dùng một cái kết giới vô hình vây nó lại, sau đó nhìn Dụ Trăn, nói: “Tuy anh linh không cố ý hại người, nhưng bản thân tồn tại cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng tiêu cực đối với người chung quanh. Muốn tiễn nó đi hay không, quyền quyết định ở cậu.”
Dụ Trăn hơi khép mắt, do dự một chút, cậu hỏi: “Nó còn cơ hội luân hồi không?”
“Không có, một khi tinh lọc, hồn phi phách tán.”
Dụ Trăn nhớ tới những chuyện cũ mà ông nội từng kể, càng thêm do dự. Tuy rằng anh linh trước mặt này thoạt nhìn vừa ác vừa đáng sợ, còn muốn lừa công đức từ cậu, nhưng ông nội đã nói, anh linh từ nhỏ ngây thơ, nếu không phải bị con người phản bội hoặc thương tổn, nó sẽ không biến thành ác quỷ oán quỷ.
Còn cả những bán linh bị nó hút, cậu cũng có chút để ý.
“Tôi có thể trò chuyện với nó không?” Câu nghiêng đầu hỏi.
Ân Viêm lẳng lặng nhìn cậu vài giây, sau đó nới lỏng tay. Hắn phất tay, anh linh bị nhốt bay lại đây.
Ân Nhạc mang theo trà nóng trở lại, Dụ Trăn khó mà nói, liền mượn cớ đi toilet, mang anh linh bị nhốt đi cùng.
Cũng không biết Ân Viêm làm gì anh linh, lúc nó theo cậu sang đây thì trở nên ngốc ngốc, hỏi cái gì đáp cái đó, biết gì nói hết không nửa lời giấu diếm, bỏ khuôn mặt dữ tợn qua một bên, thoạt nhìn lại có dáng vẻ của trẻ con.
Mà lần hỏi chuyện này, Dụ Trăn nhăn mày cuối cùng cũng không ra tay.
Anh linh tự xưng Tam Nhi, bởi vì nó là con thứ ba của Cừu Tạ Hoa, cũng chính là đứa nhỏ sau khi vợ lớn của Cừu Tạ Hoa chết, lão ở bên ngoài trộm sinh với tình nhân.
Mà từ lúc bắt đầu, Cừu Tạ Hoa không chuẩn bị để đứa nhỏ này sống.
Thời đại kia mê tín phong kiến vẫn còn đang phổ biến, Cừu Tạ Hoa bên ngoài nghiêm túc chính phái, kỳ thật từ đầu đến đuôi là lão phong kiến. Năm đó việc làm ăn của Cừu gia gặp nguy cơ, lão không biết từ đâu nghe được một loại phương pháp đổi vận—— nuôi tiểu quỷ.
Hơn nữa phương pháp lão nghe tương đối cao cấp, không phải nuôi tiểu quỷ mời đến, mà là tự mình sinh ra.
Đứa con thứ ba này chính là tiểu quỷ mà lão chuẩn bị.
Tam Nhi sinh ra không bao lâu đã bị bảo mẫu “xách” đi, lẻ loi chết trong núi sâu hốc xa nào đó.
Anh linh ngây thơ bị cha ruột dùng bí pháp thu về, nhốt lại trong nhà, cho đến khi Cừu Phi Hùng trộm làm bậy bên ngoài dính bán linh chưa sinh về, nó hút lấy đối phương, mới dần dần có tư duy của mình.
Cũng là từ khi đó, nó không che chở Cừu gia nữa, việc làm ăn của Cừu gia cũng bắt đầu xuống dốc.
Nó hút ba cái bán linh, tất cả đều là họa đào hoa mà đàn ông Cừu gia chọc ở bên ngoài về, là những đứa bé bị trộm xoá sạch hoặc dùng các loại phương pháp khác nhau phá đi.
Vốn dĩ bình thường hầu hết những đứa nhỏ dùng các phương pháp xoá sạch hoặc phá thai sẽ không trở thành bán linh, dù đầu thai thất bại cũng sẽ được nhập luân hồi lần nữa. Nhưng có lẽ chịu ảnh hưởng của Cừu lão gia tử, hoặc là đám đàn ông Cừu gia tự mình chột dạ, sau khi bọn họ làm ra mạng người, sẽ dùng biện pháp vây linh mà Cừu lão gia tử lưu lại để “siêu độ” cho đứa bé.
Trùng hợp chính là, lúc anh linh hút cái bán linh đầu tiên cũng vừa lúc Ân Viêm sinh ra, sau đó việc làm ăn của Cừu gia xuống dốc, tật xấu mê tín của Cừu lão gia tử phát tác, liền cho rằng là do Ân Viêm sinh ra.
Dụ Trăn cuối cùng cũng không động đến anh linh này, thậm chí còn tự chủ trương thả nó.
Lúc về phòng khách thì đám người đi thăm Cừu lão gia tử đã trở lại, cậu nhìn đám đàn ông Cừu gia vẻ ra đạo mạo kia như đang nhìn thấy một đám giết người tay đầy máu tanh.
Mấy người trẻ tuổi của Cừu gia mấy cũng đã rời giường xuống lầu hết, Cừu Phi Hùng có hai đứa con trai, Cừu Phi Tuấn có một trai một gái. Dụ Trăn nhìn qua, phát hiện trừ con trai nhỏ của Cừu Phi Hùng thì trên người những người khác ít nhiều gì cũng dính vài thứ không tốt.
Tầm mắt cậu dừng trên người Cừu Phi Hùng đang bàn chuyện làm ăn, nhìn một tầng sát khí mơ hồ như có như không trên người gã, cậu rũ mắt, nắm lấy tay Ân Viêm.
Có câu cách ngôn nói rất đúng, lòng người còn đáng sợ hơn cả quỷ thần.
Đám người trẻ tuổi của Cừu gia đúng như lời Ân Nhạc, miệng độc lại phiền phức, lời nói ra đều âm dương quái khí, còn quanh co lòng vòng dò hỏi gia thế Dụ Trăn, dáng vẻ chuẩn bị xem trò vui.
Dụ Trăn khó có khi không bảo trì lễ nghĩa, xem bọn họ như không khí, Ân Nhạc thì trực tiếp sặc lại, Cừu Phi Đình cũng không để cho cháu cháu ngoại trai mình sốt ruột, hỏi ra ba câu hỏi vào ngày tết khiến linh hồn đám nhỏ không chịu nổi: Việc học thế nào? Có đối tượng chưa? Công việc năm nay ra sao?
Không khí trong phòng khách vẩn đục đến mức khiến người ta hít thở không thông, Dụ Trăn nhìn nữ quỷ đang bay về, dáng vẻ như muốn bám lại lên người Cừu Quân Văn, nhưng lại kiêng kị Ân Viêm. Cậu nghĩ nghĩ, lần đầu tiên dùng phương pháp dẫn quỷ mà Ân Viêm dạy, kéo nữ quỷ sang đây, sau đó lay lay tay Ân Viêm, ra hiệu hắn đi cùng mình một chút.
Ân Viêm thấy động tác của cậu liền nắm tay cậu đứng lên, nói với Cừu Phi Thiến và Cừu Phi Đình: “Mẹ, dì nhỏ, con dẫn Dụ Trăn ra ban công hít thở không khí, máy sưởi phòng khách hơi ngột ngạt, em ấy hơi khó chịu.”
Cừu Phi Thiến nhìn qua, thấy sắc mặt Dụ Trăn có chút khó coi, ngọn lửa bị mấy lời khó nghe của đám tiểu bối khơi mào thiếu chút nữa đã bùng cháy. Bà nhẫn nhịn một lúc mới nói: “Máy sưởi ở phòng khách với người nào đó xác thật làm người ta không thoải mái, đi đi, ngoài ban công lạnh, nhớ mặc áo khoác mặc xong rồi hẳn ra, đừng ở đó quá lâu, chút nữa phải về rồi.”
Ân Viêm gật đầu, đi vòng ra huyền quan lấy áo khoác với khăn quàng cổ xong mới đi qua ban công.
“Xì, người nhà quê đúng là người nhà quê, mùa đông phải chịu lạnh, có máy sưởi cũng không có phúc hưởng.” Cừu Quân Văn nhịn không được chế nhạo một câu.
Cừu Phi Thiến nghiêm mặt, còn chưa kịp bùng nổ, Cừu Phi Đình đã vứt hạt dưa qua, cao giọng nói: “Quân Văn, năm nay con đã ba mươi mốt rồi ha, công việc thế nào? Có đối tượng chưa? Tiểu Viêm đã vào tổng công ty quản lý hạng mục rồi, lúc ở ngoài cũng đưa công ty con phát triển rực rỡ. Con thế nào? Còn làm ở công ty game có thể kiếm một đống tiền lớn của con à?”
“Phụt.” Ân Nhạc cố ý cười to một tiếng, cao giọng nói: “Dì nhỏ à, công ty game kia đã là chuyện biết bao lâu trước kia rồi, đã sớm thất bại, hiện tại anh họ lớn thành lập câu lạc bộ giải trí, ngày ngủ đêm ra, bận rộn lắm đó.”
Câu ngày ngủ đêm ra này khiến Cừu Phi Đình hết sức vui vẻ, sâu xa nói: “Ồ, câu lạc bộ giải trí à, cũng là việc làm kiếm tiền......”
Một trận lời qua tiếng lại đầy thâm ý khiến Cừu Quân Văn nghẹn đến mặt đỏ gay, lại bởi vì Cừu Phi Đình là trưởng bối nên không thể sặc lại, gã ngột ngạt đến khó chịu.
Sau khi tới ban công, Ân Viêm lập tức phất tay bố trí kết giới, đề phòng có người nghe lén, sau đó đứng qua một bên, yên lặng không quấy rầy Dụ Trăn.
Dụ Trăn nhìn hắn cảm kích, sau đó lại nhìn về phía nữ quỷ mặt đầy lo sợ vì bị kéo sang đây, biểu tình cậu dịu lại, hỏi: “Vì sao cô lại quấn lấy Cừu Quân Văn? Còn cả thân sát khí này của cô...... Cô có hại ai chưa?”
Nữ quỷ nghe vậy điên cuồng lắc đầu, kinh hoảng trả lời: “Tôi, tôi không có hại người, đó là thứ con gái nhỏ cho tôi, tôi quấn lấy Cừu Quân Văn chỉ vì muốn bảo vệ con trai của tôi thôi, cầu các vị đừng thu tôi, cầu xin các vị.”
Con gái nhỏ?
Dụ Trăn sửng sốt, nhìn tay cô không tự giác vuốt bụng, trong lòng đột nhiên dày đặc bi ai.
Nếu phụ nữ mang thai ngoài ý muốn qua đời, vì mẫu tính hoặc chấp niệm khác, các cô rất dễ trở thành ác quỷ, sát khí trên người cũng nồng đậm hơn so với các loại quỷ quái khác.
“Vậy nguyên nhân cô chết......”
Nữ quỷ an tĩnh lại, trong mắt đột nhiên chảy xuống huyết lệ, cô trả lời: “Hít ma túy quá liều...... Sao tôi có thể hít ma túy chứ, là Cừu Quân Văn tìm người hại tôi! Gã không muốn đứa bé trong bụng tôi! Tôi muốn báo thù! Tôi muốn báo —— không, không được, tôi còn phải bảo vệ Thụy Kiệt, nó còn nhỏ, tôi không thể để nó lẻ loi ở trong cái nhà này, không thể......”
Dù sao cũng là ác quỷ, ý niệm và cảm xúc tiêu cực chiếm đại đa số, nhưng mẫu tính lại giúp cô đè xuống, chỉ quấn lấy kẻ thù, làm kẻ thù đêm không thể ngủ, ngủ không thể ngon giấc, sau đó đứng xa xa bảo vệ con mình.
Quỷ làm ác đều có lý do, nhưng có đôi khi người làm ác chỉ thuần túy là ác mà thôi.
Dụ Trăn thả nữ quỷ đi, thậm chí còn tìm cơ hội cho nữ quỷ tới gần con trai Cừu Thụy Kiệt, dựa theo biện pháp Ân Viêm dạy cho cậu mà mở một vòng phòng hộ, để bé không chịu ảnh hưởng của quỷ, thuận tiện cho nữ quỷ gần gũi bảo vệ bé.
Lúc rời khỏi Cừu gia, Dụ Trăn có hơi im lặng, Cừu Phi Thiến cho rằng cậu bị đám người Cừu Quân Văn chèn ép đến khổ sở, oán khí trong lòng đối với nhà mẹ đẻ gần như đạt đến max. Sau khi về đến nhà bà lập tức thu xếp cơm trưa, chuẩn bị món ngon cho Dụ Trăn, muốn dỗ cậu vui vẻ.
Biết bà lo lắng, Dụ Trăn miễn cưỡng lên tinh thần bày ra bộ dáng vui vẻ ăn cơm, sau đó lấy cớ nghỉ trưa trở về phòng.
“Vì sao lại tha cho họ?”
Ân Viêm đi đằng sau Dụ Trăn, giơ tay đè lại đầu cậu rồi xoa nhẹ.
Dụ Trăn thu lại suy nghĩ trôi xa, ngửa đầu nhìn hắn, trả lời: “Chỉ là cảm thấy bọn họ thật ra cũng không xấu...... Mặc dù anh linh cắn nuốt ba cái bán linh, nhưng nó đã để hồn phách Tân Tiểu Tiểu ở lại biệt thự, có thể thấy nó không phải ác linh thật sự. Mà Tân Tiểu Tiểu...... Cô ấy chỉ là muốn bảo vệ con mình mà thôi.”
“Ác linh hay thay đổi, có lẽ bây giờ họ không hại người, nhưng khó đảm bảo sau này.”
Dụ Trăn cúi thấp đầu, nói: “Tôi biết...... Nếu họ thật sự muốn tìm người Cừu gia báo thù, vậy, vậy gieo nhân nào gặt quả đó. Người vô tội cần bảo vệ, nhưng đám giết người...... Tôi không muốn giúp mấy kẻ đó, không muốn chút nào cả.”
Ông nội có nói, thế gian này có nhân thì có quả, khi gặp được nhân tạo quả xấu, nếu cảm thấy khó xử, thì cứ thuận theo tự nhiên, Thiên Đạo sẽ cho nhân quả này một kết thúc.
Cậu không thể khiến anh linh hồn phi phách tán, cũng không cách nào bắt buộc một người mẹ chấp niệm sâu nặng rời khỏi con mình để vào luân hồi, cho nên cậu chỉ có thể thuận theo tự nhiên, coi như hôm nay không thấy gì cả, dù sao cuối cùng Thiên Đạo sẽ cho mối dây dưa này một kết quả.
Ân Viêm trước sau vẫn bình tĩnh, nói: “Vậy cậu có nghĩ tới, sau khi ác linh mất đi lý trí, không chỉ trả thù, mà còn tổn thương đến người vô tội khác hay không? Không phải ai trong Cừu gia cũng là người xấu.”
Dụ Trăn sửng sốt.
“Đại đa số thời gian ác linh không thể khống chế được chính mình.”
Dụ Trăn ngơ ngác, nhớ tới những bảo vệ và bảo mẫu làm việc ở Cừu gia, lại nhớ đến khí tức bình thường trên người con trai nhỏ của Cừu Phi Hùng, lấp lánh trong mắt vụt tắt, cậu nói: “Cần phải tiễn họ đi sao? Tôi...... Làm sai sao?”
Trong lòng tràn ngập tuyệt vọng khiến người hít thở không thông, chỗ sau nhất có một luồng cảm xúc nghi ngờ thiện ác thế gian, phủ định và hoài nghi bản thân, còn có một luồng hy vọng khác mâu thuẫn mãnh liệt với nhau.
Đó là không cam lòng và phẫn nộ mà cậu chôn sâu nhất trong linh hồn, là căn nguyên của sát khí.
Quỷ thì nhất định là xấu ư? Người thì nhất định phải cứu sao? Khi hai bên đối nghịch nhau, chỉ vì Thiên Đạo sủng ái phàm nhân nên phải vô điều kiện mà nghiêng về phía con người sao?
Nhưng quỷ trước khi trở thành quỷ thì không phải cũng là người sao? Trước khi họ trở thành ác quỷ, khi họ vẫn là con người, khi họ bị một số người khác hãm hại, Thiên Đạo vì sao không giúp họ?
Không phải nói gieo nhân nào gặt quả ấy sao?
Lúc còn sống, anh linh vốn chỉ là một đứa trẻ ngây thơ, sao nó có thể làm ác? Tân Tiểu Tiểu chỉ là một cô gái xinh đẹp bình thường, một người mẹ lầm tin cặn bã, cô lại có làm ác gì? Cô chết thảm chết oan lại nên tìm ai tính sổ đây?
Thế gian này có nhiều người vô tội bị người khác lừa gạt giẫm đạp hãm hại, thì sau khi chết họ không cam lòng tiêu tan ân oán, muốn báo thù, muốn hoàn thành chấp niệm của bản thân, vì thế họ thành quỷ nhập ma. Hoặc họ chỉ muốn thoát khỏi quá khứ đi đầu thai sống lại lần nữa, vậy họ đều là xấu sao? Là mắc tội đáng chết vạn lần, ai cũng kêu đánh kêu giết sao?
Là đáng đời...... Nên dù chỉ có một tia hạnh phúc cũng không thể đạt được hay sao?
Đạo tâm vừa mới hình thành bỗng chốc gần như vỡ vụn, chất vấn không cam lòng từ sâu trong linh hồn vang vọng trong trái tim. Khí tức trên người Dụ Trăn chậm rãi thay đổi, ánh mắt mất đi tiêu cự, sát khí như ẩn như hiện.
“Dụ Trăn!”
Biểu tình Ân Viêm đại biến, hắn đè lại bờ vai của cậu, dùng kết giới ngăn lại khí tức trên người cậu. Hắn nhìn thẳng vào hai mắt cậu, nghiêm túc nói: “Cậu không sai, tôi ở đây, cậu không sai. Thiên Đạo không có cảm tình, nhưng chúng ta có. Cậu có thể giúp họ, kiềm chế họ, giúp họ tìm phương pháp thích hợp nhất để tồn tại trên thế gian này. Vấn đề mâu thuẫn luôn luôn tồn tại, nhưng biện pháp giải quyết không chỉ có cá chết lưới rách, Dụ Trăn, tôi ở đây, cậu nhìn tôi!”
Đạo tâm rung chuyển dần ổn định, Dụ Trăn chậm rãi dời đôi mắt đã mất đi tiêu cự qua, tựa như đang nhìn Ân Viêm, lại như không nhìn, vẻ mặt chết lặng như mất đi thần trí. Đột nhiên cậu vươn tay về phía hắn, nhẹ giọng nói: “Sư phụ...... Con không muốn chết...... Cứu con......”
Phanh.
Giống như có một cây búa nện thẳng vào trái tim, tâm thần Ân Viêm rung mạnh, hắn giơ tay nắm lấy bàn tay chỉ vươn đến đến một nửa đã buông xuống của cậu, ôm lấy người chưa nói hết lời đã ngất xỉu. Cơ thể hắn căng cứng như một cục đá, hai tay hắn chậm rãi hợp lại ôm lấy thân thể cậu, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch.
Hắn đã từng nghĩ tới ngàn vạn lời mà đồ nhi có khả năng nói trước khi chết, duy lại không nghĩ tới, vốn tưởng rằng người trong ngực chỉ một lòng muốn chết, nhưng lời cuối cùng nói ra, lại là một câu như vậy.
Cứu con.
Đồ đệ của hắn đang cầu cứu hắn.
“Thực xin lỗi.”
Hắn cúi đầu, giọng nói nặng nề gần như không thể nghe thấy, “Thực xin lỗi, không thể cứu con, thực xin lỗi.”
- -----
Chương sau bà Hàn Nhã lại xuất hiện =)))))))))))