Cừu Phi Thiến đến đưa bản thiết kế vỏ nước hoa. Lúc ăn Tết bà có nói mở bán hệ liệt nước hoa cho Dụ Trăn cũng không phải là nói giỡn, tuy rằng sau đó vì chuyện Cừu gia mà trì hoãn, nhưng vẫn luôn chuẩn bị.
“Tổng cộng có ba bộ kế hoạch, con nhìn thử xem con thích cái nào, có yêu cầu gì cũng có thể đưa ra, chúng ta từ từ sửa.”
Ba cuốn sách mở ra đặt trên bàn trà, bìa sách rất đơn giản, chỉ có dùng mấy con số đơn giản để phân chia.
Cừu Phi Thiến nói xong, lại lấy ra một phần kế hoạch khác: “Đây là phần kế hoạch chi tiết hơn, con dành thời gian nhìn xem. Vốn nên chờ có hàng mẫu của ba bản thiết kế vỏ nước hoa mới đưa cho con chọn, dù sao thì hiện vật vẫn trực quan hơn so với hình ảnh. Nhưng mẹ nghĩ lỡ như ba bộ kế hoạch con đều không thích, hoặc bản thân có ý tưởng khác, vậy thì hàng mẫu làm ra quá tốn công phí sức, nên mẹ mới đưa trước cho con xem trước.”
Dụ Trăn gật đầu, cầm lấy một cuốn sách lật xem, ý đồ dùng chính sự dẫn dắt lực chú ý, quên đi hai kích thích lớn tối hôm qua và sáng nay.
Bởi vì gấp gáp, lại bị thông báo của Ân Viêm kích thích phải chạy đi tắm nước lạnh, nên hình tượng lúc này của cậu có chút tùy ý, tóc nửa ướt, trên người vẫn mặc áo ngủ.
Chính cậu hoàn toàn không cảm thấy bản thân có gì không đúng, trước kia ở biệt thự cậu cũng từng mặc áo ngủ lắc lư trước mặt Cừu Phi Thiến. Nhưng Cừu Phi Thiến mắt sắc, lúc cậu cúi đầu lập tức phát hiện trên cổ và xương quai xanh của cậu có dấu hôn, ánh mắt bà dần trở nên ái muội.
Thức dậy muộn, sau khi rời giường thì tắm rửa, dấu hôn...... Tâm tư bà vừa chuyển, tầm mắt rơi xuống trên người con trai lớn đang dọn bữa sáng lên.
Thần thanh khí sảng, tinh thần mười phần, bữa sáng trong tay là cháo ngọt không dầu dễ tiêu hóa.
Tối hôm qua...... Có vẻ rất kịch liệt.
Quả nhiên, thế giới hai người thích hợp cho việc bồi dưỡng tình cảm.
Mẹ già hết sức vừa lòng, nhìn Ân Viêm vừa tán thưởng lại rất vui mừng, sau đó bà lại đưa mắt đánh giá căn hộ này.
Bình thường bà rất bận, căn hộ này cũng chỉ mới đến hai lần, một lần là đến cho biết nhà, một lần là liên lạc với hai người không được nên lại đây tìm người. Hai lần đều vội vàng đến một chuyến rồi lập tức rời đi, không kịp nhìn kỹ bố trí trong căn nhà này.
Căn hộ cũng khá rộng rãi, trang trí cỡ trung bình, không phải đồ cao cấp, nhưng cách bố trí đồ đạc rất dụng tâm, trông cũng rất thoải mái. Dưới chân là thảm lông dài, trên thảm tùy ý đặt mấy cái gối ôm, trước cửa sổ sát đất bày một ít cây cối, bức màn màu vàng nhạt phối với lụa trắng, đón ánh mặt trời có vẻ rất ấm áp.
Tay vịn sô pha đắp một cái thảm mỏng, trên bàn trà có mấy loại hoa khô mới làm được một nửa, bên cạnh còn mấy quyển sách về hoa cỏ. Ở sô pha đơn bên cạnh, máy tính ngày thường Ân Viêm hay dùng đang lẳng lặng nằm phía trên.
Bầu không khí ấm áp thuộc về gia đình nhỏ của đôi chồng chồng ập vào trước mặt, bà gần như có thể não bổ ra hình ảnh con trai ngồi trên sô pha gõ máy tính làm việc, Dụ Trăn ở bên cạnh vùi đầu làm hoa khô. Gương mặt bà dần dịu dàng hơn, tầm mắt dịch lên người Dụ Trăn, mỉm cười khe khẽ.
Ở cạnh người dịu dàng, mỗi ngày trôi qua cũng sẽ dịu dàng hơn, bên con trai lớn bà đã có thể yên tâm rồi.
Dụ Trăn vừa vặn xem xong cuốn sách ngẩng đầu bỗng đối diện với tầm mắt của Cừu Phi Thiến, cậu hơi sửng sốt, rồi không biết vì sao đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng. Cậu lấy bộ kế hoạch thứ hai đưa qua, nói: “Mẹ, con cảm thấy loại hình hoa này rất đẹp.”
Cừu Phi Thiến hoàn hồn, thấy cậu cúi đầu không nhìn mình, biết cậu lại thẹn thùng, bà vội dời tầm mắt, cười nhẹ nhận lấy cuốn sách cậu đưa qua nhìn thử. Bà gật đầu đáp: “Vậy thì cái này, mẹ sẽ bảo họ nhanh chóng làm ra hàng mẫu, con có muốn bổ sung gì không? Có yêu cầu cứ việc nói, đây là sản phẩm của con, nghe con hết.”
“Không có, như vậy là được rồi, nhà thiết kế mẹ tìm rất lợi hại.”
“Có con nói ngọt, biết dỗ mẹ vui vẻ. Được rồi, ăn sáng đi, một hồi cháo lạnh hết.” Cừu Phi Thiến thu lại văn kiện, quay đầu thấy con trai lớn cầm một cái khăn lông lại đây, bà quét mắt nhìn tóc Dụ Trăn còn chưa khô, ý cười nơi khóe miệng càng tăng, thức thời đi vào phòng ăn trước.
Dụ Trăn đứng dậy một nửa thấy Ân Viêm lại đây, thân thể cứng đờ, cậu cất bước muốn đuổi theo Cừu Phi Thiến, lại bị một đạo linh khí quấn lại tại chỗ.
“Đừng nhúc nhích.” Ân Viêm đến gần, giơ tay đặt khăn lông lên đầu cậu, vừa giúp cậu lau tóc vừa nói: “Hôm nay tôi cùng em đến vườn ươm.”
Tối hôm qua mới thân mật, Dụ Trăn rất mẫn cảm với hơi thở của hắn, rõ ràng linh khí đã buông lỏng, mà cậu lại cứng đờ đến cánh tay cũng không biết đặt ở đâu. Cậu cúi đầu để khăn lông che đi vẻ mặt của mình: “Nhưng bên công trường......”
“Chuyện cần giải quyết ngày hôm qua đều đã giải quyết hết, hôm nay không cần tôi qua đó, có vấn đề họ sẽ gọi điện thoại cho tôi.” Ân Viêm dùng linh khí hong khô tóc cho cậu, mãi đến khi hong khô hơn phân nửa mới dừng tay. Hắn lấy khăn lông ra, nhéo gương mặt lại biến hồng của cậu, hỏi nhỏ: “Thẹn thùng?”
“Không có mà!” Dụ Trăn nhanh chóng phủ nhận, lại quay đầu không muốn nhìn hắn.
Tay Ân Viêm vừa động, dùng khăn lông câu lấy cổ cậu, kéo cậu đến trước người mình. Hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên môi cậu.
“Khẩu thị tâm phi.”
Khăn lông dời đi, cái trán bị búng nhẹ một cái, sau đó tay bị nắm lấy, thân thể bị động bị kéo về phía trước.
Dụ Trăn sờ môi, cuối cùng cũng dời tầm mắt tới trên người Ân Viêm, một giây, hai giây, ba giây, cậu nhịn không được tiến lên một bước từ phía sau ôm lấy eo hắn. Một lát sau, cậu ngửa đầu không nặng không nhẹ cắn một cái sau cổ hắn, sau đó nhanh chân chạy mất, nhảy nhót đi vào phòng ăn.
Ân Viêm dừng bước, giơ tay sờ sờ sau cổ, hắn đứng tại chỗ nhìn cửa phòng ăn vài giây, mới tiếp tục cất bước đi vào.
Cừu Phi Thiến ăn xong bữa sáng thì đi trước, hai người đưa bà vào thang máy, sau đó trở về thay quần áo, lấy bánh hoa rồi ra cửa đến bệnh viện con trai ông chủ vườn ươm Điền Hiểu Kiệt đang nằm.
Trên đường đi Dụ Trăn không còn thẹn thùng nữa, cậu cố gắng kể lại chuyện ngày hôm qua một cách chi tiết nhất.
Ân Viêm yên lặng nghe xong, mới liếc cậu một cái, lơ đãng dẫn đường: “Em cảm thấy phía dưới rau dại là thứ gì?”
“Phương thức sinh ra sát khí thiên kỳ bách quái, nơi đó chỉ là một sườn núi nhỏ hẻo lánh ít người qua lại, phụ cận lại không có nghĩa trang, em cũng không có cảm ứng được tồn tại của hồn thể, cho nên em đoán nơi đó chắc có chôn thứ đựng sát khí gì đó.”
*千奇百怪 = trăm ngàn điều kỳ lạ quái dị
Dụ Trăn nói xong, thấy hắn không tỏ ý kiến, lại hỏi: “Anh cảm thấy em đoán đúng không?”
“Có đạo lý nhất định.” Ân Viêm đỗ xe trong bãi đậu xe của bệnh viện, bổ sung thêm: “Nhưng nghĩ quá hẹp, nghĩ lại.”
Xem ra là không đoán đúng.
Dụ Trăn hiểu ý của hắn, vùi đầu cố gắng suy nghĩ.
Ân Viêm cúi người giúp cậu cởi đai an toàn, mở cửa xuống xe, rồi vòng qua đầu xe, kéo cửa xe bên Dụ Trăn, dắt Dụ Trăn - người vừa vùi đầu suy nghĩ liền quên hết mọi chuyện bên ngoài - xuống xe.
Ông chủ vườn ươm phải về quê, con của anh ta tất nhiên cũng phải chuyển về viện ở quê. Hai người Dụ Trăn vừa vào phòng bệnh đã thấy người một nhà đang thu dọn đồ chuẩn bị làm thủ tục xuất viện.
Dụ Trăn vừa vào cửa đã bị sát khí ập vào trước mặt làm cho hoàn hồn, cậu liếc nhìn về nơi phát ra sát khí, sau đó cau chặt mày.
Tình huống của Điền Hiểu Kiệt còn không xong hơn so với cậu nghĩ, cũng không biết nhóc đã ăn bao nhiêu rau dại, sát khí trên người đã nồng giống một đại tà tu. Mặc dù tinh thần thoạt nhìn cũng không tệ lắm, nhưng gương mặt hóp xuống, hơi thở phù phiếm, bất cứ lúc nào cũng có thể mệnh về hoàng tuyền.
Nếu cứ mặc kệ, Điền Hiểu Kiệt chắc chắc sẽ chết trên chuyến xe lửa về quê.
Tâm trạng cậu hơi nặng nề, tình huống của Điền Hiểu Kiệt quá nguy cấp, liệu pháp ôn hòa như bánh hoa chắc chắc sẽ không kịp.
【 Không sao. 】
Tay bị nhéo nhéo, đồng thời một luồng linh khí quen thuộc vây lại, giúp cậu ngăn sát khí trong phòng bệnh.
Dụ Trăn hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn Ân Viêm.
“Đừng lo lắng.” Ân Viêm trấn an, ngón tay khẽ nhúc nhích, sát khí trong phòng lập tức tản mất, đồng thời sát khí trên người Điền Hiểu Kiệt dùng mắt thường cũng có thể thấy được phai nhạt một ít, “Tìm cơ hội cho cậu ta ăn một hạt sen, sát khí trên người cậu ta quá nặng, hạt sen sẽ không sinh ra tác dụng phụ.”
Hai người dựa rất gần, khi nói chuyện Ân Viêm lại cúi đầu, hô hấp ấm áp trực tiếp phun lên mặt. Dụ Trăn nhớ tới cảnh “vành tai chạm tóc mai”tối hôm qua, thân thể không tiền đồ mà run rẩy, “vèo”một cái ném tay hắn ra, cúi đầu đi vào phòng bệnh.
Thật, thật là, nói chuyện thì nói chuyện, dựa gần như vậy làm gì.
Ân Viêm nhìn tay mình, cảm ứng cảm xúc truyền tới trong lòng cậu, nắn vuốt ngón tay ý vị không rõ.
Điền Viễn đối với việc Dụ Trăn đến biểu hiện rất đắc ý lại bất ngờ, anh nhiệt tình mời cậu ngồi, lúc biết được Ân Viêm đi theo phía sau chính là bạn lữ của cậu, rõ ràng hơi sửng sốt.
Trước đó khi Dụ Trăn nhắc tới ái nhân trong mắt đều là sự nuông chiều, hơi thở cả người đều hiện rõ hai chữ “thê nô”, làm anh tưởng rằng ái nhân của Dụ Trăn là một cô gái nhỏ đáng yêu, kết quả Ân Viêm này......
Phương Vân thấy chồng cứ thất lễ nhìn chằm chằm Ân Viêm, trộm véo anh một cái, thay anh mời Ân Viêm ngồi.
Sau một vòng giới thiệu hàn huyên, Dụ Trăn dời tầm mắt lên Điền Hiểu Kiệt ngồi trên giường bệnh, thân thiết quan tâm vài câu.
Tính cách Điền Hiểu Kiệt hướng nội dễ xấu hổ, đối mặt với Dụ Trăn quan tâm có vẻ hơi co quắp, nhưng rất lễ phép.
Là một cậu bé tốt.
Ấn tượng của Dụ Trăn với nhóc rất tốt, chào hỏi xong thì cậu cười nhẹ lấy bánh hoa, mở ra đưa cho nhóc: “Nghe nói em bị bệnh ăn uống không tốt, đây là bánh hoa anh tự làm, mùi vị không tệ, em thử xem.”
Điểm tâm vừa mở ra, một mùi hương ngọt ngào mê người bay ra, nhưng Điền Hiểu Kiệt lại nhíu mày, tựa như ngửi thấy thứ gì đó không ổn.
Điền Viễn với Phương Vân thấy thế có chút xấu hổ, vội vàng thay con trai nói lời cảm ơn, đồng thời trộm đẩy con trai nhà mình, bảo nhóc chú ý một chút.
“Không sao, Hiểu Kiệt vẫn luôn uống thuốc, có thể là mùi hoa với vị thuốc hòa với nhau ngửi vào khó chịu, là tôi suy xét không chu toàn.” Dụ Trăn xua tay, cũng không để ý phản ứng của Điền Hiểu Kiệt, buông bánh hoa, lại móc ra một hạt sen đưa cho nhóc: “Vậy ăn cái này, cái này tuy hơi đắng, nhưng có thể át vị thuốc trong miệng.”
Bồ đề liên có thể ngăn chặn sát khí, ngũ cảm bị sát khí ảnh hưởng của Điền Hiểu Kiệt lập tức khôi phục bình thường. Khi nhóc ngửi được mùi hạt sen, gần như là gấp không chờ nổi mà duỗi tay, cực kỳ thất lễ “đoạt” lấy hạt sen, bỏ vào miệng nhai nuốt mà không thèm lột vỏ.
Việc này khiến Điền Viễn và Phương Vân càng thêm xấu hổ. Phương Vân nhịn không được vỗ nhẹ bả vai con trai, thấp giọng nói: “Con đứa nhỏ này sao lại gấp như thế, quá thất lễ rồi.”
Hạt sen xuống bụng Điền Hiểu Kiệt mới ý thức được mình vừa làm gì, mặt nhóc chợt đỏ bừng, co quắp nói xin lỗi với Dụ Trăn.
Dụ Trăn thấy hơi thở trên người nhóc trở lại bình thường, sát khí nhanh chóng nhạt đi, cả sắc mặt cũng hồng nhuận hơn không ít, lúc này cậu mới yên lòng. Cậu vội cười khẽ tỏ vẻ không sao, còn giả như đưa tay vào túi lấy đồ, nhờ Hư Vô đưa một hạt sen bình thường để che giấu, sau đó đặt vào trong tay Điền Hiểu Kiệt.
Đồ lấy từ chỗ Hư Vô dù là hạt sen bình thường, cũng đã được linh khí trong không gian uẩn dưỡng, trên thân mang theo một ít linh khí. Điền Hiểu Kiệt lập tức bị hấp dẫn, nhóc vùi đầu ăn, trông dáng vẻ rất ngon miệng.
Phương Vân nhìn thấy vừa mừng rỡ lại có chút xấu hổ. Từ lúc con trai sinh bệnh đến nay vẫn luôn kén ăn, trừ sủi cảo rau dại ra thì không muốn ăn món gì khác. Sau này bác sĩ nói phải ăn kiêng, đến sủi cảo cũng không thể ăn, thân thể càng ngày càng gầy.
Bây giờ con trai đột nhiên ăn được uống được. Không phải người xưa có câu “Có thể ăn là phúc” sao, có thể ăn, thân thể chắc chắn sẽ tốt lên.
Cô nhìn Dụ Trăn, chỉ cảm thấy cậu chính là phúc tinh của cả nhà họ, vừa gặp được cậu thì khó khăn cũng không còn là khó khăn, mỗi ngày trôi qua cũng có hi vọng.
Đây là ân nhân, sau khi về quê, cô nhất định phải lập bài vị trường sinh cho cậu.
Một luồng khí màu trắng khác với linh khí đột nhiên bay ra từ người Phương Vân, rồi hoàn toàn hòa nhập vào trong cơ thể Dụ Trăn. Mà bản thân Dụ Trăn lại không phát hiện việc này, cậu vẫn đang bận rộn quanh co lòng vòng dụ Điền Viễn ăn bánh hoa, muốn giải quyết cả sát khí gây nên huyết quang tai ương trên người anh.
Ân Viêm thấy một màn như vậy, ngón tay khẽ nhúc nhích.
Ánh sáng của tín ngưỡng, đó là thứ mà người theo đuổi đạo trường sinh tha thiết mơ ước, không ngờ dưới tình huống khuyết thiếu tín ngưỡng ở hiện tại, Dụ Trăn còn có thể gặp được loại kỳ ngộ này.
Không hổ là đồ đệ của hắn.
Hắn nhịn không được vươn tay xoa nhẹ đầu Dụ Trăn.
Dụ Trăn sửng sốt, quay đầu lại nhìn hắn, trong lúc mê mang tựa như cảm thấy hắn trong ánh mắt hắn mang theo một tia kiêu ngạo. Trái tim cậu đập nhanh vài lần, lại nhìn hắn nở một nụ cười tươi, cậu kéo tay hắn xuống, nắm nhẹ lại.
Điền Hiểu Kiệt ăn xong hạt sen vừa vặn nhìn thấy một màn như vậy, nhóc ngẩn người, tầm mắt đảo qua hai người, ma xui quỷ khiến lại lấy điện thoại dưới gối đầu ra, trộm chụp lại một màn này.
Thiếu niên còn chưa thành niên cũng không hiểu tình yêu, mà tấm ảnh ngẫu nhiên chụp được này lại trở thành ấn tượng ban đầu của nhóc với tình yêu.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Ân Viêm dẫn Dụ Trăn tìm một chỗ gần đó giải quyết cơm trưa, sau đó lái xe đến chỗ rau dại gần vườn ươm.
Mới qua một đêm mà sát khí vốn bị hạt giống áp chế lại dày đặc. Dụ Trăn cau mày, muốn vứt thêm một hạt giống lại bị Ân Viêm ngăn cản, cũng bị hắn dùng linh khí bao lại, không cho phép tới gần mảnh đất trồng rau.
“Tại sao?” Trong lòng Dụ Trăn có chút ngột ngạt, cậu muốn cùng Ân Viêm sóng vai chiến đấu, không muốn núp ở phía sau ngồi mát ăn bát vàng.
“Thể chất của em tương đối mẫn cảm, dễ bị sát khí ảnh hưởng.” Ân Viêm giải thích, thấy cậu vẫn nhăn mày, lại bổ sung: “Hay là em muốn tôi dùng linh khí giúp em trừ sát như ngày hôm qua?”
Ngày hôm qua...... mặt Dụ Trăn nóng lên, nhớ tới tối hôm qua tham hoan làm càn, cậu không rối rắm nữa, đỏ mặt xoay người nói: “Vậy anh mau đi, em, em ở bên này chờ anh.”
“Không phải chờ anh.” Ân Viêm lại không buông tha cho cậu, hắn xoa nắn vành tai cậu, cúi đầu nói bên tai cậu: “Là giúp tôi hộ pháp, bảo vệ tôi không bị người khác quấy rầy.”
Bùm——
Dụ Trăn vươn cánh tay ôm lấy cái cây to trước người, chôn đầu trên thân cây, quyết định chiều nay không thèm để ý tới Ân Viêm nữa. Từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, Ân Viêm cứ quai quái, cậu, cậu không chịu nổi.
Xác định trạng thái bây giờ của cậu chắc chắn sẽ không nửa đường trộm chạy theo, Ân Viêm đứng thẳng người, nhìn lỗ tai đỏ bừng của cậu vài giây, nhịn không được lại vươn tay sờ sờ. Hắn gọi Hư Vô ra canh giữ bên người cậu, rồi mới xoay người đi đến sườn núi.
Rõ ràng là một buổi chiều đầy nắng, nhưng dưới sườn núi đến một tia nắng cũng không có, còn hơi âm lãnh.
Ân Viêm đứng ở giữa mảnh rau dại, thần thức tùy ý đảo qua, ngón tay khẽ nhúc nhích biến ra một cây trường kiếm toàn thân đen nhánh. Hắn như đang tản bộ đi đến chỗ rau dại nhất tươi tốt, bỗng nhiên cắm mạnh thanh kiếm xuống.
Một đạo dao động quỷ dị truyền ra, tựa như có thứ gì đó bị trường kiếm chế trụ, đang liều mạng tru lên giãy giụa.
Dụ Trăn cảm ứng được cổ dao động này, trong lòng cả kinh, vội xoay người nhìn qua sườn núi.
Ân Viêm rút thanh kiếm ra, sau tiếng đứt gãy của cây cối và tiếng rút kiếm khỏi đất khiến người ta ê răng, một thứ màu vàng nâu cũng bị mang theo ra theo. Nó nhìn giống như bộ rễ của cây, nhưng lại đang liều mạng vặn vẹo giãy giụa tựa như vật sống.
“Đây là cái gì?” Dụ Trăn kinh hãi trừng lớn mắt, đột nhiên cảm thấy dưới chân mềm mềm, có cảm giác như rễ cây dưới chân cũng sẽ đột nhiên cử động.
“Địa căn.” Ân Viêm trả lời, linh khí tụ trên tay, thứ đang liều mạng giãy giụa đột nhiên dừng lại, rồi nhanh chóng cứng đờ, biến thành rễ cây thật sự.
Địa căn, hình thức ban đầu của Sơn Thần, dựng dục với tự nhiên, trăm năm thành căn, ngàn năm chui từ dưới đất lên, sau khi độ vạn người thì thành thần, bảo hộ bá tánh một phương.
Trong đầu Dụ Trăn lập tức nhảy ra giải thích về địa căn, cậu hỏi: “Nhưng, nhưng không phải núi này đã có Sơn Thần sao? Tại sao còn xuất hiện địa căn, hơn nữa sao địa căn này lại có sát khí?”
Không phải tòa núi nào cũng có Sơn Thần. Toàn bộ núi quanh thành phố B mặc kệ là lớn hay nhỏ đều do cổ thụ Sơn Thần trước đó họ nhận thức quản lý, nên tuyệt đối không thể xuất hiện Sơn Thần thứ hai.
Dù tình cờ xuất hiện thì cũng chỉ có thể xem là sơn linh, thấp hơn một bậc so với Sơn Thần, cũng sẽ do Sơn Thần quản lý.
Hơn nữa Sơn Thần sinh ra mang theo ý vị chúc phúc, sao có thể chứa sát khí.
Ân Viêm quan sát khối địa căn trên thân kiếm, hắn chợt vung tay lên, linh khí chấn động, sát khí quanh thân nó nháy mắt tiêu tán. Mà địa căn kia cũng như mất đi chỗ dựa, nhanh chóng biến thành một miếng gỗ khô, sau đó vỡ thành bột phấn rơi xuống đất.
“Địa căn này là do người dựng dục, nhiều nhất đã tồn tại trăm năm.”
Hắn giải thích, thu kiếm vào rồi đi về bên người Dụ Trăn: “Phía sâu trong sườn núi này có cổ mộ, có tu sĩ lợi dụng âm khí của cổ mộ này hóa sát, dựng dục địa căn, lợi dụng nó quấy nhiễu Sơn Thần, gián tiếp ảnh hưởng đến phong thuỷ của nơi nào đó ở thành phố B. Thành phố B là nơi long mạch của Hoa Quốc, phong thuỷ không dễ thay đổi, tà tu này có thể nghĩ ra loại biện pháp uyển chuyển như thế, cũng coi như có chút bản lĩnh.”
Dụ Trăn đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên bắt thỏ ở chỗ của Sơn Thần, chạm phải những du hồn niên đại xa xăm, lại không cách nào đưa đi luân hồi cũng có vẻ như không có ai quản. Tâm tình cậu hơi nặng nề, hỏi lại: “Cái địa căn này nguy hại rất lớn sao?”
Nhìn ra cậu lo lắng, Ân Viêm lắc đầu, trấn an: “Không lớn, trên người nó đã không có hơi thở của pháp thuật, đến sát khí cũng không thể che lấp, người bố trí nó hẳn là đã chết.”
Dụ Trăn nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi: “Vậy không có địa căn, sát khí nơi này với cổ mộ......”
“Sát khí là tà tu dẫn âm khí cổ mộ biến thành, dùng để dựng dục địa căn, bây giờ địa căn đã trừ, chỉ cần hủy thực vật bị địa căn ảnh hưởng, phong bế âm khí cổ mộ tiết ra, sát khí sẽ không xuất hiện nữa. Cổ mộ không thể vọng động, dễ dính nhân quả, nhưng có thể giúp chút chuyện. Chủ nhân cổ mộ bị tu sĩ dùng tà thuật ảnh hưởng trăm năm, tuy không ảnh hưởng đến kiếp sau của y, nhưng họa sẽ rơi xuống đầu hậu đại, phương pháp siêu độ trước đó tôi dạy em, còn nhớ rõ không?”
Dụ Trăn hoàn toàn yên tâm, nghiêm túc gật đầu: “Nhớ rõ.”
Ân Viêm giơ tay sờ mặt cậu, nghiêng người tránh khỏi sườn núi.
Thuật pháp siêu độ rất đơn giản, Dụ Trăn công đức nồng hậu, tuy là lần đầu tiên thao tác, nhưng hoàn thành rất nhanh. Lúc sau Ân Viêm dùng hạt giống của Dụ Trăn bày một trận pháp, ngăn chặn nơi tiết ra âm khí của cổ mộ, sau đó hai người cùng nhau đào hết rau dại lên, rắc lên một ít hạt giống rau bình thường, dùng công đức thúc giục sinh trưởng, che đi dấu vết hoạt động của hai người, hoàn toàn giải quyết vấn đề.
Sau khi giải quyết chuyện bên này xong, hai người về lại vườn ươm. Dụ Trăn dùng chìa khóa ông chủ đưa mở cửa vườn ươm, đi vào tìm được chỗ bà chủ chôn rễ củ rau dại, đào rễ củ lên, để Ân Viêm dùng chân hỏa thiêu hủy.
Giải quyết xong chuyện trong lòng, Dụ Trăn nhẹ nhàng cả người. Sau khi về nhà ăn cơm tắm rửa, yên lặng lập kế hoạch đêm nay “hồi báo” Ân Viêm, lại vừa dính giường một giây đã ngủ, bị động làm bé ngoan.
Ân Viêm mở cửa phòng tắm, thu lại linh khí trên đầu ngón tay. Hắn đi đến mép giường nhìn vẻ mặt Dụ Trăn lúc ngủ, khom lưng búng nhẹ trán cậu.
“Bé hư lòng mang ý xấu.”
Một giây đã ngủ cứ như vậy trôi qua thật nhiều ngày, ngay lúc Dụ Trăn hoài nghi bản thân có phải trúng tà hay không, Cừu Phi Thiến phái người đưa hàng mẫu đến.
Hàng mẫu rất đẹp, Dụ Trăn rất vừa lòng, trực tiếp chọn bộ kế hoạch này. Đến tận đây, hệ liệt nước hoa cuối cùng cũng tiến vào giai đoạn chế tác chính thức.
Cùng thời gian, một nhà ông chủ vườn ươm cũng định ra được ngày về quê. Một tuần trước khi lên xe lửa, họ có đến tạm biệt Dụ Trăn, mà Dụ Trăn cũng chính thức nắm được chìa khóa của vườn ươm.
Vì cảm ơn Dụ Trăn đưa than ngày tuyết, ông chủ vườn ươm để lại toàn bộ đồ đùng trong vườn ươm lại cho Dụ Trăn, đến mấy thiết bị đắt tiền mình mua cũng không mang đi, còn quét tước vườn ươm từ trên xuống dưới một lần, cực kỳ tận tâm.
Dụ Trăn cầm chìa khóa, đứng trong vườn ươm thuộc về mình, nghĩ đến mấy ngày nay mình chỉ một giây đã ngủ. Vì xác minh phỏng đoán nào đó trong lòng, cậu quyết định dùng cái cớ sửa sang lại vườn ươm ngủ lại vườn ươm mấy ngày.
Mà mấy ngày nay, cậu cũng không có vừa lên giường một giây sau đã ngủ, lại biến thành mỗi đêm Ân Viêm súc địa thành thốn đến cùng cậu ngủ, trước một giây đối phương rửa mặt xong lên giường mới ngủ.
Dù sao cậu chính là không cách nào tỉnh táo đến khi Ân Viêm nằm lên giường, cùng hắn nằm trong một ổ chăn!
Dụ Trăn rất buồn bực, rất thất lạc, rất muốn cắn Ân Viêm.
Không thích cậu đụng chạm như vậy sao? Lại còn cố ý cho cậu ngủ trước, rõ ràng đêm đó còn rất nhiệt tình...... Là cậu không có lực hấp dẫn sao?
Cậu cúi đầu nhìn bản thân, vai rộng eo thon chân dài, trừ cơ bắp không rõ ràng, làn da quá mức trắng nõn ra thì cũng ok lắm mà.
Tới thành phố B này nửa năm cậu cao lên không ít, mặc dù còn chưa đạt tới độ cao như lời Ân Viêm nói lúc trước, nhưng cũng gần vậy rồi mà, đâu có xấu đâu.
Cậu vùi đầu dùng xẻng nhỏ đào đất, đào hai cái lại đưa tay giật nhẹ cổ áo thun, cúi đầu ngắm bên trong.
Chẳng lẽ là vì không có cơ ngực, cơ bụng, nhân ngư tuyến gì gì đó, sờ khó chịu? Hay là quá gầy, ôm không thoải mái?
Cậu chọc chọc ngực mình, lại sờ sờ xương quai xanh, bả vai bỗng sụp xuống.
Da rất mềm, rất đàn hồi, sờ rất đã, nhưng sao Ân Viêm không chịu sờ? Chẳng lẽ hắn thích thô một chút?
Cậu ngồi dậy, bảo Hư Vô thả con rối ra, nhổ một ít hoa hồng trong chuyển bồn ra trồng xuống vườn ươm. Lại đi tới một khu vực khác, thông qua Hư Vô lấy một ít chậu hoa nhỏ gần đây cậu làm thí nghiệm ra, mày vẫn nhíu chặt.
Có lẽ nên phơi nắng nhiều hơn chút? Nói không chừng Ân Viêm thích người nam tính mộ.
Khoan đã, không phải Ân Viêm thích dáng người tinh tế chứ?
Mặt cậu đầy hoảng loạn, sờ sờ khung xương nẩy nở của mình, lông mày gần như muốn dính lại với nhau.
Xong rồi xong rồi, cậu đã phát triển, không thể quay về thời kỳ tinh tế được nữa.
“Meo~”
Hư Vô đột nhiên ngậm cái túi nhỏ chạy tới, linh hoạt xuyên qua đám hoa hồng vừa ghép cành của của cậu. Nó bám vào ống quần cậu bò lên trên, sau đó đặt túi vào trong tay cậu, lại nhìn cậu kêu meo meo.
“Cái gì đây?”
Dụ Trăn hoàn hồn, xoa xoa đầu nhỏ của nó, vừa mở túi vừa hỏi.
Túi mở ra, để lộ mấy hạt giống hoa kỳ quái bên trong.
“Meo~”
Hư Vô ra hiệu hướng của Sơn Thần.
“Sơn Thần cho?”
Hư Vô gật đầu, nghiêng đầu cọ cọ cậu.
Dụ Trăn cười cười, đoán đây là tạ lễ Sơn Thần đưa vì họ đã diệt địa căn. Cậu cười tủm tỉm nhận lấy, nhìn bộ dáng moe moe của Hư Vô, linh quang trong đầu chợt lóe, cậu ôm nó đến trước mặt mình, kích động nói: “Hư Vô! Mày là giới linh của Ân Viêm, chắc chắn biết anh ấy thích loại đàn ông thế nào! Cho chút nhắc nhở được không! Tao sẽ thưởng cho mày cá khô nhỏ với hạt sen!”
Hư Vô mờ mịt: “Méo???”
Người chủ nhân thích? Còn không phải là tiểu chủ nhân trước mặt sao? Đã thích ừm——nhiều năm như vậy mà.
- -- Hết chương 052