*Tai họa đẫm máu
Giọng của Ngũ Hiên khá lớn, nên khách có mặt trong phòng đều nhìn qua đây.
Dụ Trăn cũng bị dọa sợ, cậu theo phản xạ quay đầu nhìn sang, sau đó trừng lớn mắt.
Là ảo giác ư? Trên người Ngũ Hiên sao lại có một tầng sương đỏ nhạt bao phủ? Cậu nhớ lần trước chạm mặt trên máy bay đâu có.
Nhận thấy được cảm xúc kinh ngạc trong mắt cậu, Ân Viêm đứng lên chắn tầm nhìn của cậu. Hắn ghiêng đầu đối diện với Ngũ Hiên, đáp: “Có thể, vào ghế lô.”
Ngũ Hiên cũng không thích trở thành đối tượng để người khác xem náo nhiệt, sau khi xúc động thì lập tức áp xuống tức giận, cất bước đi theo.
Người ngồi cùng bàn ăn với Ngũ Hiên hơi nhíu mày, cũng đứng dậy đi theo.
Bộ Thần không ngờ hôm nay Ngũ Hiên cũng đến đây ăn cơm, còn không biết sao xui xẻo ngồi gần như vậy, mới vừa mắng một câu oan gia ngõ hẹp trong lòng, liền thấy người đi theo phía sau Ngũ Hiên.
“Ngũ Phong?” Anh kêu ra tiếng, rồi lập tức thu lại biểu cảm, ở trong lòng mắng thêm câu xui xẻo.
Ngũ gia không giống những gia tộc khác, trong nhà họ cực kỳ chú ý quy củ, cũng không phân dòng. Từ thời tổ tiên đến bây giờ đều là toàn gia tộc cùng nhau buôn bán, đường huynh đệ đồng lứa cũng cùng tiến cùng lui, hơi giống thế gia đại tộc, thư hương thế gia cổ đại.
Ngũ Phong là anh cả đại phòng lứa này của Ngũ gia, từ nhỏ đã được bồi dưỡng để trở thành người dẫn đầu gia tộc tương lai, làm người tích cực, còn luôn bênh vực người mình. Trong đám người trẻ tuổi đồng lứa này hoặc nhiều hoặc ít đều đã cọ xát một ít, cũng chỉ có Ngũ Phong, không ai dám chọc, cũng không ai muốn chọc, chọc vào thì đầu đầy cục u.
Hiện tại em gái nhà mình nói đỉnh đầu Ngũ Hiên hình như hơi xanh, lại bị đối phương nghe được, bữa cơm hôm nay sợ là ăn không ngon.
Mọi người tâm tư khác nhau tiếp tục chiến đấu ở chiến trường ghế lô, cũng may ghế lô Ân Viêm đặt trước đó vẫn còn giữ, nếu không bọn họ phải ngồi chờ, vừa phiền lại vừa xấu hổ.
Vào ghế lô, sau khi mọi người ngồi xuống xong, Bộ Thần bảo người phục vụ mang đồ ăn mới lên, cũng không để họ mang rượu mà chỉ mang trà với nước trái cây, sợ mọi người uống nhiều ầm ĩ.
“Anh nói cho rõ ràng, cái gì gọi là Tiểu Nhã xin anh, còn khóc gọi điện thoại cho anh?”
Ngũ Hiên thiếu kiên nhẫn mở miệng trước, lời vừa ra khỏi miệng chính là nghi ngờ và chất vấn.
Bộ Thần nghe thì nhíu mày, Bộ Liên tức giận, Ngũ Phong uống trà như suy tư gì đó, Dụ Trăn còn đang nhìn chằm chằm Ngũ Hiên, giống như muốn đem anh nhìn ra một đóa hoa. Toàn bộ ghế lô, cũng chỉ có Ân Viêm bị chất vấn cùng với Hư Vô nằm trên đùi Dụ Trăn vẫn có bộ dáng bình tĩnh.
Đương nhiên, có lẽ chỉ là bình tĩnh trên mặt.
Ân Viêm đột nhiên nghiêng đầu nhìn Dụ Trăn, nói: “Anh muốn uống nước trái cây.”
Dụ Trăn hoàn hồn, nhìn nước trái cây đặt trong tầm tay hắn, dùng ánh mắt dò hỏi.
Nước trái cây không phải ở kia sao? Muốn uống thì rót ra ly mà uống, không cần cố ý xin phép cậu.
Ân Viêm không nói lời nào, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve cái ly của mình, ý tứ không nói cũng hiểu.
“......”
Dụ Trăn chết lặng, vươn người qua lấy bình nước trái cây bằng thủy tinh.
“Cẩn thận đổ.”
Lúc cậu vươn người ra Ân Viêm đưa tay nhẹ nhàng đỡ eo cậu, giống như nửa ôm vào ngực.
Vì thế Ngũ Phong không uống trà, Bộ Thần không nhíu mày, Bộ Liên cũng không tức giận, nhưng Ngũ Hiên càng tức giận.
Anh bên này tức giận muốn chết, dẹp phong độ qua một bên muốn tâm sự, kết quả đối phương lại show ân ái cho anh xem, đùa à?
“Ân Viêm, anh ——”
“Chờ một lát.” Ân Viêm phát hiện thân thể Dụ Trăn lúc hắn chạm vào thì đột nhiên cứng đờ, hắn dừng một lúc mới chậm rãi thu tay về, lấy bình nước trái cây trên tay cậu rồi đỡ cậu ngồi xuống, nói: “Em ăn trước đi, anh tâm sự với Ngũ Hiên.”
Dụ Trăn lại đột nhiên dùng sức nắm lấy tay hắn.
Mũi tên tâm trạng của Ân Viêm lập tức từ dưới chỉa thẳng lên, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh. Hắn nghiêng đầu nhìn cậu, hỏi: “Sao vậy?”
Khóe mắt Dụ Trăn liếc qua Ngũ Hiên, thấy sương đỏ trên người anh quả nhiên lúc cậu nắm lấy tay Ân Viêm thì biến mất, miệng cậu hé mở, lại lắc đầu, yên lặng buông tay ra. Cậu lại nhìn thoáng qua Ngũ Hiên để xác nhận, thấy sương đỏ trên người anh lại xuất hiện, cậu cúi đầu, nương theo động tác vuốt lông mèo che giấu biểu cảm, mày nhăn lại.
Sao lại thế này, vì sao cậu vừa tiếp xúc với Ân Viêm, sương đỏ trên người Ngũ Hiên sẽ biến mất? Sương đỏ này rốt cuộc là cái gì?
Trực giác Ân Viêm cho thấy cảm xúc của cậu không ổn, nhưng trong lòng chỉ cảm ứng được cậu có rất nhiều nghi ngờ, lại không thể hỏi trực tiếp, vì thế hắn rót cho cậu ly nước trái cây, rồi ra hiệu Hư Vô chú ý cậu nhiều một chút. Sau đó hắn nghiêng đầu bố thí ánh mắt cho Ngũ Hiên đã sắp tức điên lên, nói: “Hiện tại dù tôi có nói gì, anh cũng sẽ cảm thấy là tôi theo đổi không thành nên nói xấu sau lưng.”
Hắn vừa mở miệng đã chọc người tức nổ phổi, Ngũ Hiên xù lông, phẫn nộ đập bàn đứng dậy: “Ân Viêm anh có ý gì! Tôi ôn tồn nói chuyện với anh, anh lại một hai châm chọc tôi?”
“Cho nên tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.”
Ân Viêm lại lần nữa phát kỹ năng nói không thở dốc của mình, hắn móc điện thoại trong túi ra, mở khóa xong thì trực tiếp đưa qua, nói: “Sau khi xảy ra tai nạn xe, tôi đã đưa toàn bộ phương thức liên lạc với Hàn Nhã vào sổ đen, nhưng nhật ký trò chuyện linh tinh vẫn còn một ít. Anh muốn biết cái gì, tự anh đi xác nhận, tôi chỉ hy vọng qua hôm nay, bên ngoài sẽ không xuất hiện lời đồn về tôi với Hàn Nhã nữa, các anh có ầm ĩ thế nào, cũng không liên quan đến tôi.”
Hắn nói thẳng không chút lưu tình, người ở đây đều không phải kẻ ngốc, vừa nghe đã hiểu ý của hắn, không khí hơi ngưng lại.
Ân Viêm dùng hành động nói cho mọi người biết, hắn chưa từng nói dối, người nói dối kia chỉ có thể là kẻ thứ ba không ở hiện trường.
Ngũ Phong buông chén trà, thay Ngũ Hiên cầm lấy di động, nhưng không lướt màn hình, mà chỉ khóa lại sau đó đẩy trở về, hòa khí nói: “Ngũ gia tôi không có thói quen tò mò chuyện riêng tư của người khác, Ân thiếu gia không cần như thế.”
“Tôi chỉ là không thẹn với lương tâm mà thôi.” Ân Viêm cũng không nhận lại điện thoại, bình tĩnh nói tiếp, thái độ trước sau như một.
Cả đầu Ngũ Hiên đều là tức giận đến phát hỏa, ánh mắt phức tạp nhìn cái điện thoại ở giữa bàn như đang yên lặng câu dẫn anh. Anh giãy giụa mấy phen, cuối cùng mắt không thấy tâm không phiền dời tầm mắt đi, nhìn Ân Viêm hỏi: “Trước mặt anh, Hàn Nhã nói tôi thế nào?”
“Người theo đuổi, khiến cô ta áy náy, không đành lòng cự tuyệt.”
“Mẹ nó!”
Ngũ Hiên nhịn không được chửi bậy, cách nói này cũng thật mẹ nó quen thuộc!
“Anh không biết tôi với Hàn Nhã đã ở bên nhau?” Anh tiếp tục hỏi.
Ân Viêm gật đầu, hỏi ngược lại: “Các anh bên nhau khi nào?”
“Cũng không bao lâu, một tháng trước khi anh xảy ra tai nạn xe, cô ta nói cô ta đã suy nghĩ rõ ràng, quyết định mãi mãi ở bên tôi. Trước đó cô ta đã do dự rất lâu, cô ta nói cô ta cảm thấy mình không xứng với tôi, tôi vì thế còn dỗ dành cô ta thật lâu.”
Ngũ Hiên đột nhiên nói nhiều hơn, giống như muốn một lần nữa giữ vững hình tượng sắp sụp đổ của Hàn Nhã trong lòng anh.
Ân Viêm vô tình chọc thủng: “Một tháng trước khi xảy ra tai nạn xe, cô ta xin tôi lấy hàng hóa giúp cha cô ta, anh biết đấy, công ty mỹ phẩm của mẹ tôi cũng tiện lấy.”
“Cả cái câu không xứng này, cô ta cũng nói với tôi rồi.”
“F*ck!”
Ngũ Hiên đập bàn, hàm dưỡng cơ bản đều sắp duy trì không nổi nữa.
Anh vẫn luôn cho rằng Hàn Nhã là người thanh cao, tuy rằng điều kiện trong nhà thua xa mình, nhưng cô làm người có cốt khí, chưa từng ỷ vào việc anh chiều cô mà đưa ra yêu cầu quá phận gì, lại không ngờ rằng cô ta đúng là không yêu cầu anh, nhưng lại làm thế với Ân Viêm! Còn dùng xong là ném!
Hàn Nhã này đang tính toán cái gì? Cầm chỗ tốt của một người đàn ông khác, sau đó ở trước mặt anh giả vờ thanh cao giả làm nữ thần, đùa ai vậy?
“Thú vị.” Ngũ Phong mở miệng, tầm mắt dừng trên cái di động trên bàn, ý vị không rõ cười một tiếng: “Tiểu Hiên, hôm nay chú hẹn anh ra ăn cơm là vì cái gì?”
“Đương nhiên là vì thương lượng ăn Tết dẫn —— đm!”
Ngũ Hiên nói đến một nửa thì không nói tiếp, giờ phút này anh chỉ cảm thấy bản thân là thằng ngu nhất thiên hạ!
Hôm nay anh hẹn Ngũ Phong đến đây ăn cơm, chính là muốn thương lượng ăn Tết dẫn Hàn Nhã về nhà ra mắt, còn cả việc giúp cha Hàn khơi thông quan hệ!
Ngũ gia không thể so với Ân gia, tài nguyên không thể sử dụng tùy tiện, nếu không phải vì dỗ Hàn Nhã gần đây tâm tình không tốt, lấy tính tình của anh, anh căn bản sẽ không hẹn Ngũ Phong ra!
“Xem ra cái cô Hàn Nhã kia thật sự thích chú, so với kỳ phản nghịch quá dài của chú, thì Ân Viêm kiên trì tự mình gây dựng sự nghiệp không dựa ngươi trong nhà, rõ ràng có thể cho cô ta nhiều chỗ tốt hơn, nhưng cô ta vẫn chọn ở cạnh chú.”
Ngũ Phong lắc ly trà, nói đến kỳ kỳ quái quái, làm người nghe không sờ được ý của anh.
“Không phải.”
Ân Viêm lại lắc đầu, nói: “Trên phương diện tài nguyên, tôi đúng là có thể giúp cô ta nhiều hơn, nhưng ở phương diện mạng lưới quan hệ, Ngũ gia lại mạnh hơn Ân gia rất nhiều.”
Đây cũng là do hoàn cảnh gia tộc quyết định, người Ân gia không nhiều lắm, cũng không thích luồn cúi, tuy rằng có tiền, nhưng mạng lưới quan hệ lại hơi yếu. Nhưng Ngũ gia lại khác, cây lớn rễ sâu, lại tích lũy qua nhiều thế hệ, nhắc đến mạng lưới quan hệ này, có thể nói là mạnh hơn nhiều so với các gia tộc cùng cấp bậc.
Mặc dù thời đại bây giờ không còn sự phân chia giai cấp, nhưng một số thứ mặc định vẫn còn ở đấy, mạng lưới quan hệ đại biểu cho quyền lực. Từ xưa đến nay, quyền so với tiền càng hấp dẫn người hơn.
Đây cũng là lý do vì sao trong vận mệnh vốn dĩ của Ân gia, một Ân gia có tiền như thế lại vì trả thù một Hàn Nhã nho nhỏ mà gia tộc suy tàn, đó là bởi vì, tiền đấu không lại quyền.
Ngũ Phong thu lại vẻ mặt, anh nhìn Ân Viêm, trong mắt nhiều thêm một chút tìm tòi, nói: “Sau tai nạn xe, cậu thay đổi rất nhiều.”
“Bởi vì có gia đình, nên phải có trách nhiệm.” Ân Viêm vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, lý do nói rất đường hoàng.
Vì thế tầm nhìn Ngũ Phong dời tới trên người Dụ Trăn vẫn luôn im lặng vuốt mèo.
Dụ Trăn: “......”
Ân Viêm gõ nhẹ lên bàn.
“Chúc trăm năm hảo hợp.” Ngũ Phong thu hồi tầm mắt, lấy trà thay rượu kính Ân Viêm.
Ân Viêm lễ phép đáp lại: “Cám ơn.”
Lúc hai người nói chuyện không hiểu sao lại toát ra khí tràng “Phàm nhân ngu xuẩn không nên chen vào“. Ánh mắt Bộ Thần đảo quanh mấy người bọn họ, cuối cùng quyết định im lặng là vàng, trở về với bản chất —— ăn uống.
Không khí trong ghế lô trở nên nặng nề kỳ quái, đột nhiên tiếng chuông vang lên, mọi người đồng loạt nhìn sang chỗ phát ra.
Ngũ Hiên mặt đen thui móc điện thoại ra, nhìn chằm chằm thông tin hiển thị cuộc gọi một lúc, trực tiếp cúp máy. Anh đứng dậy, nói: “Ân Viêm, trước kia là tôi hiểu lầm anh, lần sau sẽ chính thức mơi anh ăn cơm để chuộc tội, xin phép đi trước.”
Nói xong thì rời đi nhanh như một cơn gió.
Chính chủ đi rồi, Ngũ Phong cũng xin về trước, Bộ Thần vội buông đũa tiễn người.
Một bữa cơm lúng ta lúng túng ăn xong, Bộ Thần uống rượu, không thể lái xe, vì thế gọi tài xế đến đón. Ân Viêm dẫn Dụ Trăn đi trước một bước, trước khi đi còn hẹn lúc khác tụ hội với Bộ Thần.
Vừa lên xe Dụ Trăn cuối cùng cũng không nín được, kể sơ qua chuyện trên người Ngũ Hiên có sương đỏ, lại không ngờ Ân Viêm phản ứng khá lớn, trực tiếp dừng xe bên đường, hỏi kỹ càng tỉ mỉ: “Sương đỏ thế nào?”
Dụ Trăn vì thái độ này của hắn mà hơi thấp thỏm, cậu cẩn thận hình dung dáng vẻ của sương đỏ, còn nói chuyện mỗi lần tới gần hắn thì cậu không nhìn thấy sương đỏ nữa.
Ân Viêm chậm rãi dựa vào lưng ghế, nhìn vào hai mắt có chút thấp thỏm xen lẫn nghi vấn của cậu, hầu kết giật giật, nói: “...... Không sao, đó là sát khí, màu đỏ cho thấy Ngũ Hiên sắp tới sẽ có huyết quang tai ương.”
“Huyết quang tai ương?”
Dụ Trăn khiếp sợ, vội nói: “Chúng ta nhanh chóng báo cho Ngũ Hiên biết, để anh ta cẩn ——”
“Không thể!”
Ân Viêm đột nhiên đè lại bờ vai của cậu, nghiêm khắc nhìn cậu, nói: “Vận mệnh của phàm nhân không thể tự tiện sửa đổi, giữa cậu với Ngũ Hiên cũng không có nhân quả, không thể đi!”
Một cổ khí thế vô hình khuếch tán trong xe, Dụ Trăn cảm thấy đại não trống rỗng, thân thể theo bản năng lui về sau, dùng sức vung tay Ân Viêm ra.
Bốp.
Bởi vì dùng sức quá mức, tay Ân Viêm theo quán tính đập vào lưng ghế, phát ra tiếng vang khá lớn.
Khí thế vô hình trong xe lặng yên biến mất, Dụ Trăn hoàn hồn, nhìn tay của mình, lại nhìn Ân Viêm hình như bị cậu làm cho phát ngốc. Cậu vội bật dậy nắm lấy tay hắn, vừa xoa vừa giải thích: “Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý, tôi cũng không biết mình bị làm sao nữa...... Có đau hay không? Thực xin lỗi.”
“Không cần nói xin lỗi, là tôi dọa đến cậu.”
Ân Viêm đè cảm xúc xuống, rút cái tay đang bị cậu nắm về, ngồi thẳng lưng khởi động xe lần nữa, giọng nói bình tĩnh dặn dò: “Chạm vào quỷ là vì cứu quỷ bị mắc kẹt với người sắp bị hại, đó là công đức, mà tùy tiện nhúng tay vào vận mệnh của phàm nhân lại còn mưu toan thay đổi sắp xếp của Thiên Đạo, đó là cấm kỵ. Thiên Đạo là bất diệt, cậu giúp người khác tránh đi bao nhiêu tai nạn, cuối cùng Thiên Đạo sẽ trả lại cậu bấy nhiêu, cho nên không thể hấp tấp.”
“Thiên cơ không thể tiết lộ, càng không thể tùy ý xoay chuyển. Dụ Trăn, cậu đã bước nửa chân vào địa ngục, lại còn chưa nhập đạo, ở phương diện này cần phải chú ý nhiều hơn.”
Dụ Trăn nghe hắn giải thích, lại nhìn cái tay của mình, trong lòng đột nhiên dâng lên một luồng cảm xúc phức tạp, phức tạp đến mức không nói thành lời.
Vì sao?
Ở sâu trong nội tâm dường như đã phát ra chất vấn như vậy, nhưng đang hỏi cái gì, cậu lại không rõ ràng lắm.
Lại không ai nói chuyện, chiếc xe lặng lẽ chạy vào vào bệnh viện nơi công nhân xảy ra chuyện đang nằm điều trị.
Hai người mua chút quà rồi đi tới khu nội trú, lúc Dụ Trăn chịu không nổi không khí im lặng này chuẩn bị mở miệng, thì Ân Viêm đột nhiên dừng bước nghiêng đầu, nói một câu: “Đi ra.”
Dụ Trăn vội nghiêng đầu theo, liền thấy một bóng đen đột nhiên xuất hiện, nó chạy đến trước mặt bọn họ ngồi xổm xuống, lấy một loại tư thế thần phục khẩn cầu.
Mèo đen phát ra một tiếng meo, đồng thời một giọng nói cứng ngắc vang lên trong não.
【 Xin thượng tiên thành toàn. 】
Dụ Trăn xoay người nhìn mèo đen, ngoáy lỗ tai.
Ảo giác sao? Vừa rồi hình như cậu nghe thấy con mèo mở miệng nói tiếng người.
Ân Viêm nhẹ nhàng phất tay, cảnh vật bốn phía đột nhiên phai màu, cho đến khi biến thành một mảnh thuần trắng, người qua đường tất cả đều biến mất, trong thế giới thuần trắng chỉ còn lại có hai người bọn họ và một con mèo.
“Thế giới này linh khí ít ỏi, ngươi có thể khai trí đã là Thiên Đạo chiếu cố. Bây giờ ngươi tuy rằng mất đi thân thể, nhưng tu luyện đã thành, chỉ đợi âm sát trên người biến mất thì có thể chân chính nhập đạo. Trăm năm tu luyện vất vả, ngươi thật sự muốn từ bỏ?”
Ân Viêm mở miệng hỏi.
Mèo đen ngửa đầu nhìn hắn, lại kêu một tiếng, thanh âm như khóc.
【 Nếu không phải gặp được đứa bé kia, ta sớm đã bị con người đánh chết. Làm bạn mười năm, phần cảm tình này sao có thể dứt bỏ, ta không cầu gì khác, chỉ cầu có thể che chở đứa bé ấy lớn lên. Xin thượng tiên thành toàn. 】
“Con người mười sáu tuổi cũng xem như thành niên, Bộ Liên đã trưởng thành.”
【 Xin thượng tiên thành toàn. 】
Mèo đen trước sau nằm sấp không dậy, Dụ Trăn không đành lòng, tới gần Ân Viêm, thấp giọng hỏi: “Nó muốn anh thành toàn cái gì?”
“Giữ lại ký ức trọng nhập luân hồi, tiếp tục ở bên người Bộ Liên.” Ân Viêm trả lời, nhìn về phía mèo đen xác nhận lại lần nữa: “Ngươi thật sự suy xét rõ ràng? Tu vi một khi bị phế sẽ không thể nhập đạo lần nữa, ngươi thật sự bỏ được?”
【 Xin thượng tiên thành toàn. 】
Mèo đen vẫn nói câu kia, thái độ rất kiên quyết.
Ân Viêm không hỏi nó nữa, mà nhìn Dụ Trăn, nói: “Cậu nhìn thấy cái gì trên người nó?”
Dụ Trăn bị hỏi thì sửng sốt, cậu nghiêng đầu nhìn mèo đen, trả lời: “Chỉ là một con mèo bình thường...... Đôi mắt màu đỏ, trên người có một ít hắc khí.”
“Đó là âm sát, là oán hận của nó với con người đã tổn thương nó, nhập đạo cũng tốt, đầu thai cũng được, cả hai đều phải hóa giải âm sát trên người nó. Mà thứ có thể hóa giải âm sát, chỉ có công đức.” Ân Viêm giải thích, lại nói tiếp: “Cho nên muốn giúp nó hay không, tự cậu quyết định.”
Mèo đen nghe vậy thì sửng sốt, lập tức ngồi xổm trước Dụ Trăn, lần nữa meo một tiếng khẩn cầu.
Dụ Trăn không ngờ mọi chuyện cuối cùng lại vòng tới trên người mình, cậu nắm thật chặt ngón tay cho dù có bên cạnh Ân Viêm cũng không quá ấm áp, nhưng chỉ do dự không đến ba giây đồng hồ cậu bước lên ngồi xổm trước mặt mèo đen, kim quang công đức trên người hiện ra.
Theo kim quang tản ra, hắc khí trên người mèo đen nhanh chóng nhạt đi rồi biến mất, màu đỏ trong mắt cũng trở lại bình thường, bộ lông trên người cũng xoã tung mềm mại hơn nhiều.
Sau khi âm sát biến mất, Hư Vô đột nhiên xuất hiện, nó chụp mèo đen một cái, mèo đen lắc lắc đuôi, nhìn Dụ Trăn meo một tiếng, bạch quang hiện lên quanh người, thân ảnh dần dần biến mất.
【 Cảm ơn. 】
Dụ Trăn đứng lên, khe khẽ thở dài, sau đó dị tượng chợt hiện, vài sợi kim quang đột nhiên từ không gian thuần trắng trôi nổi lại đây, nhập thân thể cậu, nhanh chóng sưởi ấm chân tay lạnh lẽo của cậu.
Cậu thoải mái than nhẹ ra tiếng, cậu nhéo nhéo cái tay đã khôi phục độ ấm của mình, quay đầu nhìn Ân Viêm, hỏi: “Đây là gì?”
“Công đức cứu người, nếu đầu thai không thành, con mèo yêu này sẽ vì oán giận quá mức mà lựa chọn hại người, cuối cùng hồn phi phách tán. Cậu là sinh cơ duy nhất của nó, rất may mắn, nó đã bắt được.”
Ân Viêm trả lời, vung tay lên, màu trắng biến mất, cảnh tượng chung quanh khôi phục lại bình thường, đám người xung quanh vẫn lui tới bình thường, hoàn toàn không phát hiện dị thường vừa nãy của họ: “Đi thôi, đi xem công nhân.”
Sinh cơ duy nhất? Còn mấy cái câu hỏi vừa nãy......
Dụ Trăn nghi hoặc, thấy Ân Viêm nói xong liền sải chân dài vèo vèo đi xa, cậu vội vàng thu lại suy nghĩ, bước chân nhanh hơn đuổi theo hắn.
Tổng cộng có ba công nhân bị thương, tất cả đều rơi từ trên cao xuống bị thương.
Trong ba người thì một người gãy xương, hai người bị cái giá kê đá đè bị thương, phân ở các phòng bệnh khác nhau. Ân Viêm dẫn Dụ Trăn đến phòng bệnh của công nhân gãy xương trước.
Khi họ đến, công nhân biểu hiện rất ngoài ý muốn cũng rất thận trọng.
Chỉ là gãy xương mà thôi, anh ta không ngờ con trai của ông chủ sẽ tự mình đến đây thăm hỏi. Họ đều là những người thô lỗ, không có kinh nghiệm đối mặt với thiếu gia nhà giàu, tiếng phổ thông cũng không tiêu chuẩn, cho nên lúc nói chuyện cũng hơi nói lắp.
Dụ Trăn cho rằng Ân Viêm sẽ hỏi công nhân một ít vấn đề, nhưng lại không có, hắn thật sự chỉ đến thăm mà thôi, tặng chút trái cây thực phẩm dinh dưỡng, tìm bác sĩ dò hỏi tình trạng, sau đó dặn dò hai câu thì chào hỏi rồi về.
Cứ như vậy mà đi qua ba phòng bệnh, tặng xong quà, Ân Viêm dẫn Dụ Trăn ra khỏi bệnh viện, lái xe về chung cư.
“Anh không hỏi thăm gì sao?” Dụ Trăn lên xe thì tò mò hỏi.
“Hỏi cái gì?”
“Hỏi công nhân về tình huống lúc xảy ra chuyện, công trường có phải thật sự có chuyện tà môn hay không linh tinh.”
“Không cần hỏi.” Ân Viêm chuyển tay lái, hòa vào dòng xe trên đường, hỏi ngược lại: “Cậu thấy hơi thở âm hồn trên người những công nhân đó sao?”
Hơi thở âm hồn? Giống hắc khí ư?
Dụ Trăn thành thật lắc đầu: “Không có.”
“Cho nên không có quỷ quái quấy phá, là vấn đề ở chỗ khác.” Ân Viêm giải thích, khóe mắt nhìn đến gì đó, hắn chuyển tay lái, đột nhiên tách khỏi dòng xe, sau đó đỗ xe trước một cái siêu thị lớn.
Dụ Trăn: “A???”
“Tôi đói bụng.” Ân Viêm bình tĩnh cởi đai an toàn, đúng lý hợp tình: “Tôi muốn ăn cơm cậu nấu.”
Dụ Trăn: “......”
Giữa trưa ăn vịt nướng lại gặp phải chuyện bất ngờ, kỳ thật Dụ Trăn cũng hơi đói, cho nên thành thật đi theo Ân Viêm vào siêu thị.
Cầm một đống lớn nguyên liệu nấu ăn trở lại chung cư, Dụ Trăn vừa mới chuẩn bị vào bếp, Ân Viêm đã vào trước cậu một bước, nói: “Tôi nấu cho cậu ăn.”
Tu sĩ đều thất thường như vậy sao?
Dụ Trăn yên lặng liếc hắn, mừng rỡ vì không cần làm cũng có cơm ăn, cậu đáp một tiếng liền chuẩn bị lại chỗ chuyển bồn nhìn xem, Ân Viêm duỗi đầu ra, nói: “Mang nguyên liệu vào giúp, cảm ơn.”
“......”
Đặt nguyên liệu nấu ăn lên bếp, Dụ Trăn lần nữa chuẩn bị phủi tay đi ra ngoài, Ân Viêm lại mở miệng: “Tạp dề.”
Dụ Trăn quay đầu nhìn hắn.
Ân Viêm lắc lắc bàn tay dính dầu.
Trời đất bao la, áo cơm cha mẹ là lớn nhất.
Dụ Trăn gỡ tạp dề ô vuông xuống, đi đến trước người Ân Viêm. Ân Viêm phối hợp mở hai tay ra, cúi đầu.
Sau khi tròng dây tạp dề vào cổ, Ân Viêm xoay người, ra hiệu Dụ Trăn giúp hắn cột dây lưng.
Dụ Trăn duỗi tay, dùng tư thế ôm hắn từ phía sau nắm lấy hai dây, sau đó buộc thành cái nơ con bướm, xong xui cậu thu tay về, mở miệng nói: “Xong, anh nấu cơm, tôi đi xem chuyển bồn, vất vả rồi.”
Nói xong cậu quyết đoán lui về phía sau, nhanh chóng rút khỏi phòng bếp.
Ân Viêm nghiêng đầu cửa nhìn phòng bếp, tay nhoáng lên, dầu trên tay như khói bốc hơi biến mất. Sau đó hắn vươn tay, lấy một sợi tóc trên áo len xuống, rồi biến ra một cái túi gấm nhỏ, cẩn thận đặt sợi tóc vào.