Các chêm gỗ đã cũ không thể dùng được nữa, trong thùng dụng cụ cũng không có đồ mới.
Sau khi dùng đinh cố định lại khung cửa, Ân Viêm đứng dậy đi ra ngoài quan, nhặt một khúc gỗ cứng cáp trở về.
“Búa rìu với máy bào.”
Lần này Dụ Trăn cũng không còn phản ứng chậm nữa, lập tức tìm ra công cụ rồi đưa qua.
Ân Viêm tiếp nhận công cụ, dứt khoát lưu loát chặt khúc gỗ thành vài mảnh. Toàn bộ quá trình luôn trong tư thái nhẹ nhàng, tựa như thứ hắn chặt không phải khúc gỗ, mà là một miếng đậu hủ.
Hai mắt Dụ Trăn hơi trừng lớn, hoàn toàn không nghĩ tới quý công tử Ân Viêm thoạt nhìn ốm yếu nhưng sức lực lại lớn như vậy, chặt khúc gỗ nhìn vô cùng nhẹ nhàng.
Không giống như cậu, mấy ngày hôm trước phải cố hết sức chặt củi thật giống như một thằng ngốc.
Chặt khúc gỗ thành chiều dài thích hợp, Ân Viêm quan sát máy bào một lát, rồi bắt tay vào bào khúc gỗ.
Vỏ cây với mùn cưa văng ra, khúc gỗ từ từ thay đổi bộ dáng, giống như chỉ một cái chớp mắt, một cái chêm gỗ mới đã xuất hiện trong tay Ân Viêm.
Dụ Trăn rất muốn vỗ tay khen hắn.
Đặt chêm gỗ mới vào vị trí, Ân Viêm buông dụng cụ trong tay xuống rồi nâng ván cửa lên lần nữa, cố định ván cửa trên khung, nghiêng đầu nhìn Dụ Trăn: “Tay đỡ ở đây.”
“A? À ừ.”
Dụ Trăn đúng lúc thu hai tay đang chuẩn bị vỗ về, đóng thùng dụng cụ lại rồi đi qua, vươn tay đỡ ván cửa.
Lúc ngồi xổm thì không có cảm giác gì, hiện tại đứng đối diện ở khoảng cách gần mới phát hiện Ân Viêm thật sự rất cao. Hơn nữa nhìn từ dưới lên, gương mặt của Ân Viêm vẫn đẹp đến không thể nào bắt bẻ được.
Trên đời này sao lại có người đẹp như vậy chứ, rõ ràng gương mặt cũng không phải xuất sắc nhất, nhưng đẹp chính là đẹp, dù giơ tay hay cúi đầu, tùy tiện làm chút gì đó đều đẹp đến mức khiến người không dời mắt được.
Không đúng.
Dụ Trăn mơ hồ cảm thấy bản thân có chút không thích hợp, cái loại phản ứng này giống y như bị trúng tà. Nhưng khi tới gần đối phương, hơi thở ấm áp trên người đối phương toả ra làm cậu không thể chuyên tâm suy nghĩ xem là chỗ nào không đúng.
“Đỡ chỗ này.”
Mu bàn tay đột nhiên ấm áp, bàn tay thon dài xinh đẹp mà cậu vừa nhìn chằm chằm bỗng phủ lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, kéo tay cậu dịch tới phía trên khung cửa, dường như không có việc gì nắm chặt một lúc, sau đó vô cùng tự nhiên rụt lại.
Tay của hắn tuy tái nhợt, nhưng lại thon dài, xinh đẹp, nhìn qua giống như rất lạnh, nhưng chân chính chạm đến, mới phát hiện tay đối phương rất ấm, ấm đến mức cậu thiếu chút nữa đã khống chế không được nắm lại.
Ân Viêm vòng ra phía sau ván cửa, bắt đầu dùng cái đinh cố định ván cửa lỏng lẻo.
Dụ Trăn trừng lớn mắt nhìn hoa văn cũ xưa quen thuộc trên ván cửa trước mặt, tầm mắt dừng lại trên dấu vết màu vàng của lá bùa còn lưu lại phía trên, đột nhiên lui về phía sau một bước.
Rời xa hơi thở ấm áp, vừa lúc một luồng gió Bắc thổi tới, thổi tan bầu không khí không thể giải thích được này.
Ánh mắt mê mang của cậu từ từ trở nên rõ ràng, đại não trống rỗng bắt đầu chuyển động bình thường lại, những suy nghĩ bị đứt quãng vì sự lạnh lẽo cũng trở về quỹ đạo, vì vậy mấy việc khó hiểu đang xảy ra trước mắt này hết thảy đều có vẻ thật buồn cười.
Vị khách xa lạ đột nhiên tới cửa, cái ôm không thể giải thích được, sau đó là quen thuộc sửa chữa cánh cửa, tất cả xảy ra đều rất quỷ dị, còn mang theo chút thuận lý thành chương và cảm giác đây vốn là chuyện rất bình thường.
...... Cái cảm giác đây vốn là chuyện rất bình thường này thật đáng sợ.
Cậu mím chặt môi, tay đỡ ván cửa siết chặt, nỗ lực đè nén sự sợ hãi trong lòng xuống, nhợt nhạt hít vào một hơi, mở miệng hỏi: “Anh...... Anh là ai?”
Là người hay quỷ? Hoặc thứ gì đó có thể mê hoặc lòng người, yêu quái nhiễu loạn ý chí con người sao?
Tiếng gõ dừng lại, bàn tay tái nhợt lại lần nữa vươn ra từ sau ván cửa, sau đó dưới ánh mắt như lâm đại địch của Dụ Trăn đặt xuống phần dưới của ván cửa, nhẹ nhàng giữ ván cửa đẩy đẩy lên trên.
“À.”
Sau vài tiếng gõ, Ân Viêm cầm cây búa giơ tay nhẹ nhàng phủi vụn gỗ trên áo lông, trả lời: “Tôi là Ân Viêm, người hơn nửa tháng trước cậu cứu khỏi chiếc xe thể thao màu đỏ kia, lần này đặc biệt tìm tới, là vì nói lời cảm ơn.”
Hơn nửa tháng trước? Xe thể thao?
Ký ức đột nhiên quay trở lại, hình ảnh nhìn thấy đêm đó hiện lên rõ ràng trước mắt, thân thể dần dần mất đi độ ấm, cả người đầy máu...... Và ngón tay đột nhiên nhúc nhích.
Khuôn mặt Dụ Trăn thoáng cái trắng bệch, không chút do dự thả lỏng bàn tay đang đõ ván cửa. Cậu nhìn Ân Viêm dưới ánh mặt trời nhợt nhạt đến gần như trong suốt, gương mặt hoàn toàn không có huyết sắc, trái tim co chặt lại. Cậu cẩn thận lui về phía sau một bước, sau đó xoay người nhanh chóng chạy vào trong quan, dùng sức đóng cửa phòng lại.
Cộc cộc.
Còn khóa luôn cửa.
“Vô lượng thọ Phật, Tổ sư gia phù hộ, thiên linh linh địa linh linh, quỷ quái lui tán.”
Hai tay cậu chắp lại để trước mặt, lưng dựa vào ván cửa niệm một vài câu nghe được từ ông nội với trên phim, sợ hãi và căng thẳng bị phóng đại vô hạn, khiến cậu lại có dục vọng muốn khóc.
Nhánh đào hoa cổ quái còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, hiện tại lại nhảy ra một gia hỏa nghi ngờ là xác chết vùng dậy, nên làm gì bây giờ? Cậu nên làm gì bây giờ?
“Ông nội, cứu con.”
Cậu nhìn di ảnh trước sảnh, chợt nghĩ đến cái gì đó, vội đút tay vào túi, muốn lấy Bình An châu ra, nhưng lại không sờ được cái gì. Cậu ngơ ngác vài giây, vội nhào lên trước tay chân luống cuống đốt vài nén nhang, bắt đầu bái lạy di ảnh và tượng thần của Tổ sư gia trên bàn thờ.
Cốc cốc.
“Dụ Trăn, mở cửa.”
Giọng nói lành lạnh cách ván cửa truyền đến, không còn ảnh hưởng của việc mặt đối mặt, giọng nói này đột nhiên trở nên quen tai.
【Đừng khóc.】
【Chờ ta.】
【Dừng lại.】
【Đừng tiếp tục đi về phía trước.】
Ký ức vốn tưởng rằng đã quên nay cùng nhau xuất hiện, Dụ Trăn run rẩy quỳ gối trên đệm, lá gan vốn không lớn nay hoàn toàn bị dọa cho teo lại, tư duy mất kiểm soát, miệng bắt đầu niệm lung tung giá trị quan của xã hội chủ nghĩa*.
“Giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa, tự do, bình đẳng, công bằng...... Không có quỷ, trên đời này không có quỷ, đều là gạt người, giả, đều là giả.”
* Tìm hiểu tại link http://vietnamese.china.org.cn/china_key_words/2018-11/02/content_69735706.htm.
Cậu đang tự lừa gạt bản thân, tầm mắt cách làn khói mỏng manh đối diện với tượng thần Tổ sư gia trên bàn thờ, đột nhiên cảm thấy tượng thần cậu nhìn từ nhỏ đến lớn bỗng thay đổi bộ dáng, quanh thân như thể được bao phủ trong một tầng kim quang nhàn nhạt. Cậu sợ hãi hét lên một tiếng nhỏ, bỏ mấy nén nhang qua một bên chạy về phía sân sau.
Ân Viêm thu lại cái tay gõ cửa, nhẹ giọng thở dài, đột nhiên duỗi tay trực tiếp đẩy cửa ra, giống như cái khóa hoàn toàn không tồn tại.
“Vẫn nhát gan như vậy.”
“Anh! Chuyện gì vậy, sao anh ấy lại chạy?”
Ân Nhạc bước nhanh chạy tới, hoàn toàn không hiểu.
Rõ ràng một giây trước hai người còn chìm trong không khí hài hòa cùng nhau sửa cửa, rồi giây tiếp theo vị chị dâu tương lai kia liền ném bọn họ chạy vào bên trong, còn không thèm nói một câu chào đón.
“Cậu ấy bị dọa rồi.” Ân Viêm duỗi cánh tay ngăn Ân Nhạc muốn cất bước vào bên trong, nghiêng đầu nhìn cánh cửa chỉ mới sửa được một bên, nhỏ giọng nói: “Có người tới.”
“Hả?”
Ân Nhạc dừng bước, cũng nghiêng đầu nhìn về phía cửa.
Lão Hoàng chủ nhiệm thôn nghe bọn nhỏ trong thôn lên núi bắt thỏ hoang nói, gần đạo quan cũ hình như có người đi lại, ông đoán chắc là Dụ Trăn từ tỉnh thành trở về ăn Tết, sợ sẽ bỏ lỡ nên vội vàng soạn ra một phần trợ cấp rồi mang lên đạo quan.
Khi đến trước cửa đạo quan, thấy cửa đã mở thì ông rất vui, lại thấy một chiếc xe hơi màu đen đậu ngoài cửa, ông nghi hoặc quay đầu lại đánh giá bộ dáng xe hơi một lúc, sau đó bước vào cửa.
Sao lại có chiếc xe ở đây, thằng nhóc Dụ Trăn kia mua xe?
“Nhóc Dụ Trăn, trong thôn đã phát trợ cấp cho mọi người ăn Tết, cậu một mình ——”
Ở nông thôn không chú ý quá nhiều, vì thế ông vừa vào cửa đã hét lên, kết quả vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một người đàn ông 30 tuổi ăn mặc bảnh bao, đeo kính gọng vàng đứng cách cửa không xa, ông hoảng sợ, lui về phía sau một bước hỏi: “Cậu là ai?”
Hỏi xong mới phát hiện cạnh cửa còn có hai thằng nhóc trông trẻ tuổi hơn, cả hai đều ăn mặc đầy quý khí, vừa thấy chính là người từ thành phố lớn tới, ông không tự giác có chút câu nệ, nhớ tới xe ở cửa, lại hạ thấp giọng khách khí nói: “Các cậu đều là khách của nhóc Dụ Trăn à, tôi là chủ nhiệm thôn ở đây, đến đưa cho cậu ta vài thứ, những người khác đâu?”
Vừa nói vừa không dấu vết mà đánh giá mấy người, trong lòng đột nhiên có chút hối hận vì tới đây.
Có bạn bè quý khí như vậy, Dụ Trăn ở tỉnh thành chắc chắn hòa nhập không tệ, sao còn hiếm lạ mấy thứ dầu muối gạo đường này của ông, nhưng thằng nhóc Dụ Trăn kia cũng quá qua loa rồi, khách tới cửa sao có thể để đứng ở trong sân mãi như vậy, cũng không dẫn tới phòng trong ngồi, không phải phép.
Ân Nhạc với Ông Tây Bình không nói chuyện, tất cả đều nhìn về phía Ân Viêm.
Tầm mắt Ân Viêm xoay chuyển trên gương mặt hiền lành đáng tin cậy của Lão Hoàng, lại nghiêng đầu nhìn cửa sau đạo quan mở rộng lộ ra phân nửa khung cảnh sân sau, hắn giật mình, hơi thở trên người đột nhiên trở nên thân thiết hơn nhiều, cất bước đi đến chỗ Lão Hoàng.
......
“Ồ! Thì ra là tới đây cảm ơn, không khách khí không khách khí, lá gan của thằng nhóc Dụ Trăn kia khá nhỏ, đều do ông nội cậu ta Dụ lão nhân, không có việc gì cứ thích kể mấy chuyện xưa thần thần quái quái hù dọa cậu ta, các cậu chờ chút, tôi đi gọi cậu ta ra.”
Nghe xong Ân Viêm giải thích, câu nệ và khách khí trên mặt Lão Hoàng đã không còn bóng dáng, nhiệt tình mời ba người ngồi vào bàn vuông bên cạnh sảnh lớn, sau đó xoay người đi vào sân sau.
“Không ngờ người ở đạo quan còn sợ quỷ.” Ân Nhạc nhỏ giọng nói thầm, cảm thấy rất khó tin: “Hơn nữa bộ dáng này của anh hai rốt cuộc giống quỷ chỗ nào, rõ ràng đẹp trai như vậy cơ mà......”
Ân Viêm dời ánh mắt khỏi chén cháo đào hoa đã lạnh trên bàn, giương mắt nhìn về phía cậu, giải thích: “Đêm tai nạn xe kia anh hôn mê sâu, trên người cũng toàn máu, Dụ Trăn hiểu lầm đúng là rất bình thường.”
Ân Nhạc giương miệng sửng sốt một chút, không ngờ hắn sẽ nghiêm túc giải thích một câu nói thầm của mình, trong câu còn có ý đứng về phía Dụ Trăn, cậu nhịn không được ở dưới bàn giẫm chân Ông Tây Bình một cái.
Ông Tây Bình đau đến thẳng sống lưng, nghiêng đầu nhìn cậu một cách khó hiểu.
Ân Nhạc điên cuồng đưa mắt ra hiệu.
Ông Tây Bình đầu đầy mờ mịt.
Đúng là đồng đội heo!
Ân Nhạc nghiến răng, không thể không tự bắt cho mình cây thang để leo xuống, làm bộ tùy ý mà hỏi theo đề tài hắn gợi ra: “Vậy sau lần chính thức gặp mặt này, anh hai cảm thấy Dụ Trăn này thế nào? Còn...... Vừa ý sao?”
Ân Viêm lẳng lặng nhìn cậu, không nói gì.
“...... Khụ, em chỉ muốn xác nhận lại một chút, không có ý gì khác.”
Ân Nhạc không bao giờ thừa nhận cậu muốn buôn chuyện, chột dạ tránh đi tầm mắt của hắn, cậu ho nhẹ một tiếng che dấu xấu hổ, tiếp tục nói: “Nếu vừa ý, vậy anh, không phải em muốn giội nước lã đâu, chỉ từ phản ứng mới nãy của Dụ Trăn mà suy ra, hy vọng đuổi người tới tay của anh thật sự là...... Hơn nữa chúng ta sắp phải về thành phố B rồi, tiếp theo anh chuẩn bị làm sao? Qua năm mới tiếp tục đến đây theo đuổi người sao?”
Ân Viêm vẫn không nói chuyện. Hắn đột nhiên đứng lên vươn tay bưng chén cháo đào hoa đã lạnh trên bàn lên, cũng xoay người đi đến sân sau đạo quan.
“???”
Ân Nhạc choáng váng, vội mở miệng gọi: “Anh, anh đi đâu thế, anh?”
“Ngồi đó.” Ân Viêm cũng không quay đầu lại mà phân phó.
Mông Ân Nhạc vừa mới nâng lên lập tức rơi lại xuống ghế, ngồi một cách quy quy củ củ, ngoan ngoãn hai giây rồi đột nhiên phản ứng lại mình đang làm cái gì, không thể tin được bản thân cậu lại phản ứng như vậy, cuối cùng cũng không có can đảm đuổi theo.
Sân sau, Dụ Trăn sợ tới mức cả người cứng đờ bị Lão Hoàng dỗ ra khỏi phòng. Sau khi lặp lại việc xác nhận người đứng trước mặt thật sự là Lão Hoàng, cậu mới hơi thả lỏng tay nắm kiếm gỗ đào, nặn ra một nụ cười khó coi trả lời: “Chú, chú Hoàng, không cần đâu, con ở đây không thiếu ăn cũng không thiếu uống, ngài, ngài đem mấy thứ trợ cấp đó cho người già neo đơn trong thôn đi.”
“Cậu đứa nhỏ này khách khí như thế làm gì, trợ cấp vẫn còn, không thiếu một phần này của cậu. Còn nữa, kiếm gỗ đào này không phải là bảo bối áp rương của ông nội cậu sao, sao cậu lại lấy ra đây.”
Lão Hoàng thân thiết giữ chặt cánh tay cậu, vui tươi hớn hở túm cậu đi về phía phòng: “Nhìn cái lá gan bé xíu này của cậu xem, cậu cứu người là chuyện tốt, sợ cái gì, trước không nói người ta vẫn còn sống sờ sờ ra đó, cho dù người ta đã chết, cậu đã cứu bạn của hắn, người ta dù biến thành quỷ cũng sẽ không tới hại cậu nha, nhanh, đi phòng trước nói chuyện tiếp khách, chiêu đãi người ta tốt một chút.”
Dụ Trăn nghe vậy điên cuồng lắc đầu, đưa tay gắt gao ôm lấy cây cột ngoài hành lang, răng trên va vào răng dưới, lạnh lẽo và sợ hãi quấn vào nhau, cuốn lấy cậu làm cậu đến một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được, tay cầm kiếm gỗ đào khẩn trương đến khớp xương trắng bệch, không tiếng động biểu đạt sự kháng cự của cậu.
Tác giả có lời muốn nói:
Về ấn tượng thứ hai.
Dụ Trăn: Không không không, đừng tới đây, tôi, tôi có vũ khí 【 quơ kiếm gỗ đào