Tốc độ khôi phục của Ngũ Hiên nhanh đến kinh ngạc, nếu không phải có vết thương trên đầu, nhìn bề ngoài cũng không khác người bình thường là bao, thậm chí khí sắc và tinh thần còn tốt hơn trước khi bị thương.
“Có lẽ thức ăn ở bệnh viện ngon?”
Ngũ Hiên tâm tình khá tốt trêu chọc một câu. Trước kia lúc nhìn thấy Ân Viêm đa số đều là khách khí và đánh giá, còn bây giờ trong mắt anh đều tràn đầy ý cười và nhiệt tình, hơn nữa mang theo một ít ân cần thân thiết. Anh nói: “Chuyện tai nạn xe thật sự cảm ơn. Lần trước ở cửa hàng vịt nướng có nói sẽ mời anh ăn cơm, nhưng đến giờ vẫn chưa đi được. Đúng rồi, anh đổi số điện thoại à?”
“Đã đổi.”
Ân Viêm đặt giỏ trái cây và đồ bổ xuống, kéo ghế cho Dụ Trăn ngồi trước, sau đó anh mới ngồi xuống bên cạnh, lịch sự hỏi thăm: “Dưỡng thương thế nào rồi?”
Ánh mắt Ngũ Hiên xoay quanh hai người, trả lời: “Cũng không tệ lắm, miệng vết thương trên đầu đã cắt chỉ, vẫn còn sẹo, xương cốt còn phải dưỡng thêm, chắc khoảng thời gian tới không thể ra ngoài hoạt động.”
“Sắp Tết rồi, ở nhà dưỡng thương cũng được, cùng gia đình tăng thêm tình cảm.” Ân Viêm khách khí an ủi, thái độ cũng không quá thân thiện.
Ngũ Hiên nghe vậy thì lộ ra vẻ mặt cảm khái, thái độ cũng thân thiết thêm vài phần. Anh tán thành nói: “Anh nói đúng, là tôi không hiểu chuyện, mấy năm nay cứ thích ở bên ngoài, cũng nên thu tâm ở bên người nhà...... Ân Viêm, anh thông minh hơn tôi nhiều.”
Ân Viêm im lặng.
Ngũ Hiên vừa cảm khái một cái là không dừng được, anh không đợi hắn đáp lời đã tiếp tục nói: “Lúc anh yêu, không hề giữ lại, lúc anh đi cũng dứt khoát lưu loát, không dây dưa ướt át. Hàn Nhã đối với anh như vậy, anh lại không nói một câu không tốt nào về cô ta với bên ngoài, một lần giải thích duy nhất là vì không muốn người yêu hiện tại và người nhà bị lời đồn quấy nhiễu...... Tôi không bằng anh, thật sự không bằng.”
Ân Viêm vẫn im lặng, giống như chỉ mọc lỗ tai, không mọc miệng.
“Cảm ơn anh.” Ngũ Hiên đột nhiên trở nên trịnh trọng, chủ động vươn tay ra, anh nói: “Trước kia là tôi không đúng, luôn dùng thái độ người trên cao mang địch ý với anh, hy vọng anh có thể tha thứ sự vô tri trong quá khứ của tôi.”
“Khách khí.” Ân Viêm cuối cùng cũng mở miệng, bắt lấy tay anh, đối mặt với quá nhiều cảm khái của anh, chỉ đáp một câu: “Về sau lái xe cho tốt.”
Ngũ Hiên sửng sốt, đột nhiên buông tay cười ha hả, cười một lúc lại ôm ngực, đau đến hít không khí, anh nói tiếp: “Anh thật sự rất thú vị, thật sự rất thú vị, lái, lái thật tốt! Dù sao dưỡng thương rất nhàm chán, tôi sẽ xem lại quy tắc giao thông một lần!”
Dụ Trăn nghe vậy thì thay đồi cái nhìn về Ngũ Hiên, có thể biết sai liền sửa, chứng minh người này còn cứu được.
Ân Viêm bắt đầu suy xét chuyện đi về, thiện duyên đã kết, không cần tiếp tục lãng phí thời gian, Ngũ Hiên nói quá nhiều chuyện vô nghĩa.
“Còn cả Dụ Trăn nữa, tôi cũng muốn cảm ơn cậu.” Ngũ Hiên đột nhiên dời qua tới trên người Dụ Trăn, anh vươn tay ra trước mặt cậu, cười nói: “Ánh mắt Ân Viêm khá hơn tôi nhiều, cậu rất tốt, tôi ——”
“Chúng tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
Ân Viêm đứng dậy cắt ngang lời Ngũ Hiên, lại gạt cái tay Dụ Trăn chuẩn bị vói qua, hắn gật đầu Ngũ Hiên xem như tạm biệt, sau đó nắm tay Dụ Trăn kép người đi mất.
“A? Hey! Đừng mà, các anh mới đến có bao lâu——”
Rầm. Ân Viêm bước ra đóng sầm cửa phòng bệnh lại.
Ngũ Hiên: “......”
Anh nhìn tay mình, mê mang chớp chớp mắt, sau đó dở khóc dở cười rút tay về: “Gì thế...... Đây là sợ mình lại cướp đối tượng của anh ta à? Tôi chỉ muốn chúc phúc thôi mà......”
Mới vừa cảm khái xong, cửa phòng bệnh đã bị người từ ngoài đẩy ra, Hàn Nhã kinh hoảng vọt vào, sốt ruột nói: “Hiên, vừa nãy em thấy Ân Viêm nổi giận đùng đùng đi ra, anh có sao không? Anh ta có làm khó dễ anh không? Đều do em, em ——”
Keng keng keng.
Ngũ Hiên xoay người ấn chuông, ra lệnh cho vệ sĩ vừa mới xông vào: “Tôi muốn nghỉ ngơi, mời người không liên quan ra ngoài.”
Hàn Nhã bi thương, khó tin bị vệ sĩ “mời” đi. Ngũ Hiên nằm xuống giường, nhớ lại vẻ mặt lúc nãy của Hàn Nhã, anh cười tự giễu bản thân: “Ngũ Hiên à Ngũ Hiên, mày đúng là bị mù, phim thần tượng rách nát gì đó, thật là không dứt......”
Dụ Trăn mờ mịt bị Ân Viêm lôi ra khỏi phòng bệnh, trước khi rời đi còn thu hoạch một ánh mắt hình viên đạn của Hàn Nhã.
“Anh bị sao vậy?”
Sau khi lên xe, Dụ Trăn nghi hoặc hỏi, đồng thời cảm giác xao động trong lòng như có thứ gì sắp chui từ dưới đất lên lại xuất hiện, cùng xuất hiện còn có một loại cảm xúc chua lòm buồn bực.
Ân Viêm đột nhiên lấy ra một viên thuốc nuốt vào, sau đó nắm lấy tay gần mình nhất của cậu rồi bình tĩnh trả lời: “Tôi đói bụng.”
Tay đặt trên đầu gối bị nắm, cảm giác xao động cũng biến mất, cảm xúc chua lòm buồn bực cũng dần tiêu tan.
Dụ Trăn nhìn cái tay đang bị nắm của mình, yên lặng nắm lại.
Thì ra Ân Viêm không chỉ có công hiệu của túi sưởi, mà còn có hiệu quả tĩnh tâm...... dùng thật tốt.
Im lặng một lúc, cậu mới phản ứng lại vì sao Ân Viêm trở về, cậu nhìn thời gian mới hai giờ chiều, ánh mắt rơi xuống bụng Ân Viêm, xác nhận hỏi: “Anh đói bụng?”
Mới ăn cơm trưa chưa bao lâu, lại đói bụng nữa?
Ân Viêm không nói lời nào, rút tay lại khởi động ô tô chạy về chung cư.
Sau khi trở lại chung cư, hai người cùng uống trà chiều, sau đó Ân Viêm ngồi ở trên sô pha tiếp tục gõ máy tính, Dụ Trăn vào chuyển bồn, suy nghĩ chuyện cây công đức.
Trong chuyển bồn vẫn trống trơn như cũ, sau lần bán lô hoa cuối cùng trước đó, bây giờ chỉ còn lại một mảnh nhỏ hoa hồng ở gần ao, những nơi khác sau khi dọn dẹp lại khôi phục bộ dáng trụi lủi như trước.
Dụ Trăn đi vào lập tức chú ý tới một mạt xanh non đột nhiên xuất hiện trong góc, cậu nhìn kỹ vài giây, hai mắt bỗng phát sáng, bước chân nhanh chóng đi qua.
Hoa lan đã từng nghĩ rằng không thể cứu được, dưới sự trợ giúp của tức nhưỡng và Vô Ngân Thủy, thực sự sống sót, giờ đã chui từ dưới đất lên! Còn lặng yên không một tiếng động nhú cành ra, hiện tại cao gần mười centimet!
“Một gốc, hai gốc, ba...... Có tận năm gốc, tụi mày giỏi quá!”
Dụ Trăn rất hài lòng, cậu sờ từng lá non, gọi Hư Vô ra để lấy Vô Ngân Thủy, cực kỳ hào phóng mà nhỏ hai giọt cho tụi nó, cậu nghĩ nghĩ, lại phân chút công đức qua, vui vẻ nói: “Nếu đã sống sót, vậy phải phát triển thật tốt! Khỏe mạnh lớn lên!”
Hoa lan tất nhiên sẽ không đáp lại lời cậu, nhưng Hư Vô lại có thể.
Nó duỗi móng vuốt cào cào ống quần Dụ Trăn, sau đó quay đầu chạy đến cạnh ao nước, lúc cách ao hai bước thì lại quay đầu nhìn Dụ Trăn, kêu meo meo.
“Mày lại muốn dẫn tao đi nhìn cái gì?”
Dụ Trăn phối hợp đứng dậy, cười đi theo phía sau nó.
Bởi vì không phải chủ nhân chân chính của Hư Vô, nên cậu cũng không thể nghe hiểu ý và nói chuyện trực tiếp với Hư Vô giống Ân Viêm. Nhưng trải qua khoảng thời gian ở chung này, cậu đã có thể quen thuộc và hiểu rõ ý nghĩa mỗi một động tác nhỏ hoặc tiếng kêu của Hư Vô.
Hư Vô vẫy vẫy đuôi, lại meo một tiếng, chạy tới gần ao nước.
Hoa sen trong ao vẫn nở rộ, lá sen cũng rất khắc chế mà bảo trì số lượng nhất định, sau khi phủ kín ao nước thì không sinh trưởng thêm nữa.
Dụ Trăn quét qua một lần, xác định hoa sen đều rất tốt thì cúi đầu nhìn Hư Vô, liền thấy Hư Vô vươn móng vuốt đẩy đẩy một chậu gốm nhỏ cạnh ao, dáng vẻ giống như muốn nói cho cậu gì đó.
“Nó bị sao vậy?”
Dụ Trăn ngồi xổm xuống, sờ sờ hạt mầm trong chậu gốm, khó hiểu hỏi.
Hạt mầm này là do hạt giống Ân Viêm cho nẩy nở ra, sinh trưởng hơi chậm, trợ lực của Vô Ngân Thủy và tức nhưỡng với nó hình như có hạn, hoa hồng nở vụ này sang vụ khác, mà nó vẫn chỉ là cái mầm, hơn nữa đã ngừng ở trạng thái này rất lâu.
“Meo.” Hư Vô hất đuôi, ngồi xổm trước chậu gốm, nó nhắm mắt lại đặt móng vuốt của mình lên.
Dụ Trăn nháy mắt đã hiểu: “Mày muốn tao cho nó công đức?”
Hư Vô mở mắt ra, vừa kêu vừa gật đầu.
Dụ Trăn khó hiểu, lần trước Hư Vô bảo cậu phân công đức cho hoa sen, là vì bồ đề liên khó có khi hào phóng chuẩn bị kết hạt sen, nên không thể bỏ qua. Nhưng bây giờ...... cái này chỉ là cái mầm nho nhỏ thôi, tuyệt đối không thể kết trái, cũng không thể nở hoa được.
“Meo meo meo.” Hư Vô thúc giục.
“Được được được, tao cho, mày đừng vội.” Dụ Trăn buồn cười ấn ấn đầu nhỏ của nó, rồi đưa tay chạm vào lá mầm.
Kim quang bao trùm, mầm cây vẫn không động tĩnh đột nhiên run run duỗi thân thể, sau đó lá cây chậm rì rì dài ra, sau đó lại không động.
“Meo.” Hư Vô nâng móng vuốt ý bảo Dụ Trăn dừng tay.
“Chỉ như vậy?” Dụ Trăn phối hợp thu tay về.
Hư Vô tiếp tục kêu.
Dụ Trăn cùng nó mắt to trừng mắt nhỏ, im lặng vài giây, cậu đoán thử: “Ý của mày là chỉ có phân cho nó công đức thì nó mới lớn lên? Nếu không cứ tiếp tục nhỏ như vậy?”
“Meo.” Hư Vô vẫy đuôi, gật đầu.
Dụ Trăn: “......”
Cậu nghiêng đầu nhìn cây con keo kiệt chỉ mọc ra vài cái lá, cậu cẩn thận quan sát hình dạng của cành và phiến lá, trong lòng độ nhiên xuất hiện một cái suy đoán rất không xong.
Xem hình dạng của cây con này, chắc không phải hoa, mà là một loại cây. Lúc nãy cậu đã phân không ít công đức, còn nhiều hơn so với lần kết sen trước đó. Nếu đây thật sự là cây, hơn nữa còn sinh trưởng dựa vào công đức, chắc cậu phải dưỡng đến thiên hoang địa lão rồi.
“Mày......” Cậu sờ lá của cây con, vừa bất đắc dĩ lại thương yêu mà thở dài: “Quên đi, mỗi ngày tao sẽ tới đút mày ăn no, mày phải phát triển cho tốt đấy.”
Chăm sóc hết các loại thực vật trong chuyển bồn xong, cậu nghĩ nghĩ, sau đó đi qua mảnh đất trồng hoa hồng, bắt đầu thu thập cánh hoa để làm tinh dầu nước hoa.
Cậu vẫn nhớ thương chuyện tặng quà cho Cừu Phi Thiến, nếu cánh sen không thể dùng, vậy dùng hoa hồng thôi. Đám hoa hồng này lớn lên trong chuyển bồn lại có hương sen hun đúc, mùi hương từ từ biến đổi, trở nên nhẹ nhàng thanh nhã hơn. Nếu ngửi trong thời gian dài sẽ giúp tâm trạng thả lỏng, vừa khéo có thể dùng để làm tinh dầu nước hoa.
Thiết bị làm tinh dầu trước đó cậu đã lên mạng mua một bộ, vì muốn làm cho Cừu Phi Thiến loại tinh dầu với độ tinh khiết cao, nên cậu cố ý chọn thiết bị làm bằng thủ công, bây giờ bộ thiết bị đó vẫn để ở chỗ Hư Vô.
Dụ Trăn bận rộn đến quên thời gian, Ân Viêm cũng không quấy rầy cậu, gọi điện thoại báo cho người nhà biết đêm nay ở lại chung cư, sau đó hắn đi nấu cơm, rồi đặt cơm bên cạnh chuyển, để Hư Vô mang vào, còn mình thì quay lại gõ máy tính.
Có Vô Ngân Thủy pha loãng làm đệm, việc chế tác tinh dầu trở nên dễ dàng hơn nhiều, nhưng dù là như thế, hoa hồng vẫn phải hái đợt này sang đợt khác, bận rộn đến nửa đêm, cuối cùng thành phẩm tới tay cũng chỉ có một bình nhỏ.
“Trước cứ như vậy đi.” Dụ Trăn sờ sờ Hư Vô luôn ở cạnh cậu, nói: “Vất vả rồi, đi nghỉ ngơi đi.”
Hư Vô vẫy đuôi, nhảy lên trên người cậu.
Mang theo mùi hoa thoang thoảng đi vào giấc ngủ, có lẽ là chịu ảnh hưởng của hương hoa, đêm nay Dụ Trăn cũng mơ về hoa.
Trong mơ cậu lại đến thôn trang dưới chân núi nơi cậu đã từng đổi hạt giống. Mỗi đêm cậu đều đi vào giấc mơ của bà cụ, biến thành hạt giống được chính cậu chôn trong sân nhà bà cụ lúc trước.
Cảnh trong mơ của bà cụ tràn đầy hơi thở ấm áp. Trong mơ bà vẫn còn trẻ, chỉ vừa mới kết hôn lập gia đình, người chồng chăm chỉ chịu khó, cũng rất yêu thương bà, hai người sống với nhau vô cùng hạnh phúc.
Sau đó bọn họ có đứa con đầu tiên, là một thằng nhóc mập mạp, lúc sinh ra khóc rất to, sau khi lớn lên rất khoẻ mạnh vừa kháu khỉnh lại rất có tinh thần. Hai năm sau, đứa bé thứ hai chào đời, là một bé gái, cũng mập mạp, lúc cười trên má lộ ra hai lúm đồng tiền.
Tiếp theo là đứa thứ ba, thứ tư, thứ năm...... Trong nhà càng ngày càng náo nhiệt, mỗi ngày trôi qua càng thêm vui vẻ.
Bọn nhỏ lớn lên từng ngày, đứa lớn thành thợ mộc, cưới thanh mai trúc mã cách vách; đứa thứ hai gả đến thôn bên cạnh, người chồng trông hơi hung hăng, nhưng đối xử với cô rất tốt; đứa thứ ba thân thể nhỏ gầy nhất, lại là đứa thông minh nhất, thi vào trường trong thành phố; đứa thứ tư đi lính, sau thì bình an xuất ngũ, về quê mở cửa hàng nhỏ ở trấn trên; đứa thứ năm xinh đẹp nhất, làm giáo viên, gả vào trong thành, cuộc sống gia đình rất hạnh phúc.
Bà cụ chậm rãi già đi rồi biến thành dáng vẻ hiện tại, bạn già đi trước bà một bước, bà nằm trên giường, nhìn con cái đau lòng rơi nước mắt xung quanh, mắt bà cũng đong đầy nước, nhưng khóe miệng lại ngậm cười, vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.
Cảnh ấm áp trong mơ tan đi, bà cụ đứng trước mặt cậu trong hình thái hạt giống, bà ngồi xổm xuống sờ mảnh đất nơi cậu ẩn mình, mỉm cười nói: “Đứa bé ngoan, cảm ơn cháu.”
Bà nói xong, thân ảnh từ từ trẻ lại, trên mặt tràn đầy hạnh phúc: “Bà phải đi tìm bọn nhỏ và bạn già của bà rồi, cảm ơn cháu đã giúp những ngày tháng cuối đời của bà có thể mơ một giấc mơ đẹp đẽ như vậy.”
“Ông trời sẽ phù hộ cháu.”
Thân ảnh nửa trong suốt tiêu tán, vài sợi kim quang hiện ra, chậm rãi tụ lại, sau đó bao phủ lấy cậu.
Rắc một tiếng.
Hạt giống chui từ dưới đất lên.
Dụ Trăn mở bừng mắt, trong căn phòng tối đen như mực, một quyển sách cổ lẳng lặng treo lơ lửng trước mặt cậu. Trang sách mở ra, nét bút lông ở trang thứ nhất từ từ phai màu, cuối cùng chỉ còn lại ba chữ “Nữ nhi nhuỵ“.
Giống như bị mê hoặc, cậu vô thức giơ tay chạm vào trang sách, ngay khi đầu ngón tay cậu chạ vào chữ viết, kim quang bỗng lóe sáng, “Nữ nhi nhuỵ” hóa thành hạt giống, bay thẳng về phía cậu.
Dị tượng biến mất, trong phòng lại tối mịt.
Cậu sửng sốt một lúc, đột nhiên cúi đầu nhìn bụng mình, sau đó xốc chăn xuống giường, chạy đến phòng Ân Viêm ở cách vách.
“Ân Viêm! Vừa nãy tôi——”
Cửa phòng Ân Viêm đột nhiên mở ra, Dụ Trăn gõ vào khoảng không, thân thể nghiêng về trước ngã vào lòng Ân Viêm.
“Sao vậy?” Ân Viêm thuận thế ôm lấy cậu, thấp giọng hỏi.
Đối phương ôm quá mức tự nhiên, Dụ Trăn cảm nhận được hơi thở của hắn, kích động trước đó nháy mắt lắng đọng lại. Cậu ngửa đầu nhìn hắn, ngơ ngác vuốt vị trí đan điền của mình, nói: “Nơi...... Nơi này của tôi, nóng rực.”
Mấy lần tu luyện trước đây cậu chưa từng cảm giác được sự tồn tại của đan điền, Ân Viêm cũng chỉ từng nhắc “dồn khí đan điền” linh tinh vào lúc tiêu hóa lực lượng của hạt sen để thử cảm ứng đan điền mà thôi.
Cậu biết tu giả phải dùng đến đan điền, nhưng bởi vì cho tới nay phương pháp cậu tu luyện là tích góp công đức, chưa từng dùng qua nơi này. Cậu cho rằng phương pháp mình tu luyện khá đặc thù, không cần đan điền nên cũng không quá để ý.
Nhưng hôm nay, lần đầu tiên cậu cảm ứng được sự tồn tại của đan điền. Nơi đó là căn cơ của tu giả, khi tu luyện cậu không cảm giác được, khi nhập đạo cậu cũng không có cảm giác, hiện tại, cuối cùng cậu đã cảm giác được.
Giống như lực lượng tu luyện được trong thân thể cuối cùng cũng có một mái nhà, chúng nó quây quần quanh nơi ấm áp như bếp lò nhỏ đó, hong đến toàn thân đều ấm áp.
Cậu thậm chí có thể cảm giác được, lúc này có một hạt hạt giống màu vàng đang nằm ở đó, kim quang công đức chuyển động chung quanh hạt giống, hình thành một mảnh đất đặc thù cung cấp dinh dưỡng cho hạt giống trưởng thành.
Rất thần kỳ, giống như một người đột nhiên có gốc rễ.
Ân Viêm vốn bình tĩnh lại bị câu nói của cậu phá nát, hắn hơi thất thố sờ vào vị trí đan điền của cậu, lực lượng trong tay bỗng kích động.
“Đừng, nóng quá.”
Dụ Trăn chịu không nổi mà giãy giụa, giãy giụa xong lại ngây ngẩn cả người.
Trước kia cậu cũng cảm ứng được lực lượng của Ân Viêm, ví dụ như lần đầu gặp Hư Vô, nhưng số lần có hạn, cảm giác cũng rất mơ hồ. Nhưng bây giờ cậu lại cảm ứng rõ ràng được lực lượng của Ân Viêm trôi vào đan điền của cậu rồi đi theo quỹ đạo, thậm chí có thể mơ hồ nhận thấy lực lượng này hơi kích động và vội vàng.
Cậu giương mắt nhìn dáng vẻ cau mày nghiêm túc hiếm có của Ân Viêm, trái tim đột nhiên đập nhanh vài lần.
Người này rất lo lắng cho mình, cực kỳ, cực kỳ lo lắng, vượt xa mức độ mà cậu tưởng tượng.
“Mệnh đế sơ hiện.”
Ân Viêm thu hồi lực lượng, giương mắt nhìn cậu, hầu kết giật giật, hắn nói: “Chúc mừng, bước đến bước đầu tiên.”
Tàn hồn, sinh mang sát, điều kiện bẩm sinh của Dụ Trăn quá kém, vốn tưởng rằng dùng công đức để chống đỡ ảnh hưởng của sát khí, sau đó thành công nhập đạo đã là cực hạn, còn việc tu luyện tiếp theo sẽ từ từ tính, lại không ngờ Dụ Trăn có thể thuận lợi bước đến bước đầu tiên.
Đan điền, căn cơ của đạo gia đã từng bị tổn hại thế mà có thể trở lại, còn là sau khi luân hồi chuyển thế.
Người này quả nhiên...... Chưa từng làm hắn thất vọng.
Trong lòng đột nhiên dâng lên một tia cảm động đan xen với chút kiêu ngạo, Dụ Trăn hơi phát ngốc, trong đầu cậu hỗn loạn, có vài suy nghĩ mơ hồ muốn ngoi lên, lại bị sức nóng khuếch tán từ đan điền làm rối loạn.
“Cậu vừa tiến giai, cần vào tháp để ổn định cảnh giới.”
Ân Viêm đột nhiên buông cậu ra, lấy một viên thuốc cho cậu ăn, sau đó gọi Hư Vô, hắn nói: “Lần trước nhập tháp cậu không có ý thức, lần này phải cẩn thận, đừng để bị lạc trong ảo cảnh.”
Thuốc vào miệng là tan, một luồng lạnh lẽo mang theo hương thơm tươi mát tràn ngập khoang miệng. Tạp niệm biến mất đại não đột nhiên tỉnh táo hẳn lên, hiện giờ trong đầu cậu chỉ có hạt giống màu vàng nằm ở đan điền.
Ân Viêm dẫn Dụ Trăn đã lâm vào trạng thái nửa nhập định vào một căn phòng trống ở lầu hai, chờ Hư Vô hóa thành bản thể thì phất tay mở ra cửa tháp, ra hiệu cho cậu bước vào.
“Anh......”
“Tôi ở bên ngoài chờ cậu.”
Ý thức thanh tỉnh ngắn ngủi, lại nhanh chóng tiến vào cảnh giới huyền ảo. Dụ Trăn dời mắt, nhìn cái tháp cao lớn nguy nga trước mặt, trong lòng không hiểu sao có chút quen thuộc, sau đó cậu cất bước đi về phía trước.
Cửa tháp khắc phù văn kim sắc không tiếng động mở ra, bên trong một mảnh đen nhánh, không thấy rõ bất cứ thứ gì. Cậu đứng ở cửa, quay đầu lại nhìn Ân Viêm vẫn đứng tại chỗ, đột nhiên hơi chần chờ, bản năng của cậu không muốn rời khỏi Ân Viêm.
Giống như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, Ân Viêm bước tới vươn cánh tay ôm lấy cậu, vuốt nhẹ tóc của cậu, nói nhỏ bên tai cậu: “Nhớ kỹ, bảo vệ bản tâm.” Nói xong hắn buông cậu ra, nhẹ nhàng đẩy cậu vào trong tháp.
Dụ Trăn không hề phòng bị, lảo đảo hai bước tiến vào trong tháp, cậu cuống quít xoay người, nhưng chỉ thấy cửa tháp nhanh chóng đóng lại.
Rầm.
Ngay lúc cửa tháp khép lại, một tiếng sấm vang lên trên đỉnh đầu xé rách lớp màn đen nhánh chung quanh, để lộ ra của một đôi nam nữ thanh niên với gương mặt mơ hồ.
Bọn họ đứng trong rừng cây u ám, tóc cô gái rối tung ôm chặt lấy một cái tã lót trong ngực, còn người đàn ông kia đang tranh với cô.
“Tiểu Thư, đứa nhỏ này không thể giữ lại, bác sĩ nói não nó dị dạng, lớn lên sẽ thành thằng ngốc! Nó sẽ liên lụy chúng ta!”
“Không, Cẩm Thành, nó là đứa bé đầu tiên của chúng ta mà. Lỡ như bác sĩ chẩn đoán sai thì sao? Đừng vứt bỏ con có được không? Dù anh đưa con đến viện phúc lợi cũng được, cầu xin anh đừng bỏ con.”
Người đàn ông tên là Cẩm Thành hình như không có biện pháp với người nữ, bèn bực bội thu tay về, gã xoay hai vòng tại chỗ chợt lên tiếng hỏi: “Em thật sự muốn giữ nó lại?”
Người phụ nữ khóc thút thít, gắt gao ôm lấy đứa bé.
Người đàn ông đạp mạnh vào cái cây bên cạnh, cắn răng đáp: “Hừ, giữ thì giữ, cô đừng có hối hận!”
Dụ Trăn đứng bên ngoài bức tranh, nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, nhịp đập trái tim dần nhanh hơn, tầm mắt cậu dừng trên tã lót trong ngực người phụ nữ.
Trực giác nói cho cậu biết, đứa bé kia là chính cậu. Nếu trực giác là đúng, vậy hiện tại hai người đang tranh chấp nên giữa cậu lại hay không, chắc là cha mẹ cậu.
Nhưng không phải ông nội đã nói, cha mẹ cậu đã qua đời không lâu sau khi cậu sinh ra sao? Vậy hai người kia......
Hình ảnh đột nhiên thay đổi, biến thành cảnh tượng trong một căn hộ nhỏ hai phòng.
Đứa trẻ nằm trong nôi đã được mấy tháng nhưng chỉ biết cười ngớ ngẩn và chảy nước miếng, trông rất ngu ngốc.
Sắc mặt người phụ nữ tiều tụy, tinh thần cô như sắp hỏng mất đẩy mạnh nôi, lớn tiếng quát: “Cười cười cười! Chỉ biết cười! Mày cái thằng ngu này! Đồ ngu! Người bên ngoài đều đang cười nhạo tao, Cẩm Thành cũng không thích về nhà, đều tại mày!”
Rầm!
Cái nôi bị cô đẩy đụng vào vách tường, đứa trẻ bên trong giật mình, cuối cùng cũng không cười nữa mà bắt đầu cao giọng khóc nỉ non.
Người phụ nữ như sắp phát điên, đột nhiên đứng lên với tay vào trong nôi véo mạnh cánh tay đứa bé.
“Không......”
Dụ Trăn trái tim co chặt, không thể tin thái độ người phụ nữ thay đổi nhanh đến vậy.
Hình ảnh lại thay đổi, đứa trẻ lại lớn hơn một ít, người phụ nữ cũng thay đổi bộ dáng. Cô mặc chiếc váy dài xinh đẹp, chân mang đôi giày cao gót đế nhọn, móng tay sơn đỏ tươi, cô cầm túi xách ra ngoài, hoàn toàn mặc kệ đứa nhỏ đang khóc đến sắp chết ngất trong nôi.
Không bao lâu sau, người đàn ông mặc tây trang cả người đều là mùi rượu trở về nhà, gã say khướt ngã xuống sô pha cũng không thèm liếc cái nôi một cái, trước khi ngủ còn oán giận đứa bé khóc lóc quấy nhiễu giấc ngủ của gã.
Dụ Trăn đứng ở tại chỗ mím môi chặt, cậu cố gắng nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông kia, nhưng lại không thể.
Hình ảnh lại thay đổi, vẫn là cái căn hộ kia, đôi nam nữ thanh niên đang lạnh nhạt đàm phán, đứa bé trong nôi đang nhắm mắt, hình như đã ngủ rồi.
“Dụ Cẩm Thành, lúc trước tôi bị mù nên mới ở bên anh.”
“Như nhau thôi như nhau thôi.”
“Đứa nhỏ tôi không muốn.”
“Tôi cũng không cần.”
Đàm phán lâm vào cục diện bế tắc, cuối cùng vẫn là người phụ nữ ra chủ ý, cô nói: “Đưa vào Viện phúc lợi đi.”
“Tôi không vô lương tâm như cô.” Người đàn ông nói tiếp: “Vậy thì căn hộ này về tay tôi, cô rời khỏi đây, đứa nhỏ để tôi trông.”
Người phụ nữ cười lạnh: “Anh có lòng tốt như vậy?”
“Không có.” Người đàn ông rất thẳng thắn, gã nói thẳng ra: “Vị cha nuôi đạo sĩ kia của tôi là người tốt, đứa nhỏ đưa cho ổng nuôi chắc chắn sẽ tốt hơn Viện phúc nhiều, nhưng còn cô? Uông Thư, nhà cô có người có thể giúp cô chăm sóc đứa nhỏ sao?”
Người nữ im lặng, cô nghiêng đầu nhìn nôi một lúc, sau đó dứt khoát dời tầm mắt, đáp: “Được, căn hộ thuộc về anh.”
Hình ảnh biến mất, Dụ Trăn đứng trong bóng tối một lúc lâu, cậu tự giễu cười khẽ.
Ông nội à...... Đến thân thế của con mà ông cũng gạt con.
- -----
Hôm bữa có một bé nhắn tin hỏi tui có cần beta không, huhu. Lúc đọc tin nhắn trái tim tui vui sướng một cách kỳ lạ, cảm thấy cu đơn mấy năm nay cuối cùng cũng có người cam nguyện dấn thân vào cái ổ của tui. Nhưng sau đó vì một vài lí do kỹ thuật khách quan nên tụi tui đành lướt qua nhau. Nói không buồn thì hơi dối lòng, kiểu cu đơn lâu quá cứ ngỡ sẽ có người bầu bạn mà cuối cùng... nên hơi hụt hẫng ý.