Lúc ra khỏi trung tâm thương mại trời đã sắp tối.
Ân Viêm bình tĩnh lái xe, Dụ Trăn bình tĩnh trêu mèo, hai người một người ngồi ghế điều khiển, một người ngồi bên phải ghế sau, khoảng cách ở giữa giống như một hệ Ngân Hà.
“Meo ~”
Hư Vô đứng thẳng lên lòng bàn tay Dụ Trăn, chân trước khó khăn ấn lên mặt cậu, dường như đang nghi hoặc về vẻ ngoài của cậu, duỗi đầu không ngừng ngửi tới ngửi lui.
Dụ Trăn dung túng ôm nó nâng lên đối diện mặt mình. Lúc nó ngửi tới ngửi lui, thì hai mắt cậu nhìn chằm chằm lỗ tai nhích tới nhích lui của nó, yêu thích trong mắt gần như muốn tràn ra ngoài.
“Hư Vô.” Ân Viêm đột nhiên mở miệng.
Mèo con cứng đờ, ngoan ngoãn rút móng vuốt về, rồi meo với Dụ Trăn một tiếng, sau đó lắc lắc cái đuôi, biến mất.
“......”
Dụ Trăn thả tay xuống, nhìn cái ót Ân Viêm, không nói lời nào.
Ân Viêm đúng lý hợp tình: “Hư Vô còn quá yếu, không thích hợp ở bên ngoài thời gian dài.”
Dụ Trăn giả vờ không nghe xoay mặt ra ngoài cửa sổ, vài giây sau đột nhiên lại xoay trở về, xê dịch thân thể, điều chỉnh đến góc độ có thể nhìn thấy sườn mặt Ân Viêm, nói: “Cảm ơn anh.”
Giúp cậu rửa sạch cái gương cũ kỹ, lo lắng giúp cậu tích góp lực lượng, tìm cớ mua quần áo cho cậu...... Tuy rằng Ân Viêm luôn là mặt không biểu cảm, còn thường thường không hiểu sao lại bảo trì khoảng cách với cậu, còn có vẻ rất ghét bỏ cậu, nhưng cậu có thể cảm giác được, đối phương là thật sự đối xử tốt với cậu, giống như người nhà vậy, tự nhiên mà ấm áp.
Ân Viêm vẫn không quay đầu lại, ngay cả nhịp điệu lái xe cũng không thay đổi, nhưng Dụ Trăn phát hiện hắn đột nhiên chớp mắt hai cái, hai cái.
“Cái thân phận Ân Viêm này là nhân quả của tôi, mua quần áo cho cậu mục đích cuối cùng là vì cái thân phận này của tôi mà phải làm như thế, là cậu bị tôi liên lụy, không cần phải cảm ơn, là tôi xin lỗi mới phải.”
Vẫn là giọng nói bình tĩnh kia, vừa lúc một chiếc xe lướt qua, ánh đèn chiếu rọi, mơ hồ có thể thấy biểu cảm của Ân Viêm khi nói chuyện.
Dụ Trăn dựa lên cửa kính xe, trong lòng đột nhiên lại bắt đầu ngứa. Cậu nhịn không được hỏi ra vấn đề mà trước nay cậu không dám hỏi: “Tên của anh là gì?”
Lại một chiếc xe lướt qua. Lần này Ân Viêm không lập tức trả lời, yên lặng một hồi mới nói: “Ân Viêm.”
“Tôi hỏi tên thật của anh.” Dụ Trăn nâng cái đầu đang dựa trên cửa sổ lên.
Ô tô rẽ vào khách sạn người Ân gia đang ở rồi vững vàng ngừng lại. Ân Viêm cởi bỏ đai an toàn, quay đầu lại nhìn vào mắt Dụ Trăn, nói: “Ân Viêm, ở thế giới này, tôi chỉ có một tên, Ân Viêm.”
Nói thì nói như vậy, nhưng ngón tay lại hướng lên trên, chỉ chỉ bầu trời đã hoàn toàn đen lại.
Dụ Trăn sửng sốt, sau đó đột nhiên hiểu ý của hắn.
Không thể nói, không thể nói cho bất cứ kẻ nào biết tên thật, bởi vì Thiên Đạo sẽ phát hiện.
Trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một luồng khổ sở nhợt nhạt, Dụ Trăn theo Ân Viêm xuống xe đi vào khách sạn. Lúc đi vào thang máy cậu nhịn không được tiến lên một bước, kéo lấy ống tay áo hắn lần nữa, hỏi: “Vậy khi nào tôi mới có thể biết?”
Ân Viêm nghiêng đầu nhìn cậu, đột nhiên giơ tay lên che đi hai mắt cậu, trả lời: “Chờ lúc cậu trở nên mạnh mẽ, chờ lúc hồn phách của tôi được thân thể cậu bổ toàn, lúc đó sẽ không ai có thể làm gì được tôi.”
Tinh, cửa thang máy đóng lại, từ từ đi lên.
Ngoài thang máy, Hàn Nhã ngơ ngẩn đứng ở vị trí cách cửa thang máy hai bước xa.
Người đàn ông tuấn mỹ đang nghiêng đầu cười nhạt, ánh mắt dịu dàng lại mang theo ngạo khí vừa nãy trong thang máy, là Ân Viêm? Là Ân Viêm cái người luôn tỏa ra hơi thơ tiền tài đầy thô tục? Là Ân Viêm luôn bày ra dáng vẻ thâm tình trìu mến?
Không...... Ân Viêm sao lại có dáng vẻ kia, sao có thể lộ ra biểu cảm như vậy, không phải, chắc chắn không phải.
“Tiểu Nhã!” Ngũ Hiên bước nhanh tới, mày kiếm nhăn lại, hai mắt dường như có chút không kiên nhẫn, đè lại tính tình khuyên nhủ: “Người Ân gia nói rõ không muốn gặp em, em cần gì phải đuổi theo bọn họ khắp nơi để xin lỗi chứ. Không phải có ít hàng bị cản lại thôi sao, anh sẽ tìm đường khác giúp bác trai!”
Hàn Nhã hoàn hồn, cuối cùng cũng nghe được lời cô muốn nghe từ anh, nhưng đột nhiên lại không cảm thấy vui vẻ.
“Xin lỗi, là em tùy hứng.” Cô cúi đầu, mái tóc dài nhu thuận chảy xuống bả vai, càng khiến thân thể cô gầy yếu hơn, nhẹ nhàng nói: “Em rất sợ, ba em chỉ có mình em đứa con gái là em thôi, nhưng em lại vô dụng như thế......”
Lông mày đang nhăn lại của Ngũ Hiên chợt buông lỏng, bất đắc dĩ lại đau lòng nhìn cô,. Anh thở dài, ôm lấy bả vai cô đi ra ngoài, giọng nói dịu lại: “Em chỉ hiếu thuận thôi, đừng nghĩ nhiều như thế, sắp Tết rồi, bác trai còn chờ em về nhà đó.”
......
Người Ân gia cũng không biết từng có người từ tỉnh H theo sau mông mình muốn nói câu xin lỗi. Lúc này bọn họ đang ăn cơm vô cùng náo nhiệt, Cừu Phi Thiến còn rất có tư tâm sắp xếp Dụ Trăn ngồi ở bên người mình.
Trước đó lúc Ân Viêm mang Dụ Trăn trở về, cô thiếu chút nữa đã không nhận ra, nhưng sau khi nhận ra, bà quả thực vui muốn chết.
Bà sớm biết diện mạo Dụ Trăn không tệ, bồ đồ ngủ rộng thùng thình cũng không khiến cậu xấu đi, nhưng cô không nghĩ tới Dụ Trăn sau khi sửa soạn lại sẽ đẹp đến như vậy. Vẻ ngoài của cậu hoàn toàn không thua kém đám tiểu thịt tươi dựa vào mặt ăn cơm trong giới giải trí.
Đặc biệt là bây giờ, Dụ Trăn vào ghế lô của khách sạn thid cởi áo khoác, chỉ mặc một cái áo lông màu trắng ngồi ở kia, quả thực vừa ngoan vừa lông xù xù, nhìn thế nào cũng khiến cho người cảm thấy ấm áp trong lòng.
Sau khi con trai bị tai nạn giao thông thì mắt thẩm mỹ đã tăng vọt rồi nha.
“Áo lông rất đẹp, tóc cũng cắt rất tốt, mẹ sẽ mua cho con thêm để mỗi ngày chúng ta không mặc trùng!”
Nữ cường nhân mặt lạnh trên thương trường một giây hóa thân thành bà mẹ ấp ám ưa lải nhải, cách một hồi lại khen Dụ Trăn một cái, cách một lúc lại nhìn Dụ Trăn một lần. Dụ Trăn bị khen đến tai vẫn luôn hồng hồng, cơm cũng ăn không yên, thiếu chút nữa đến chiếc đũa cũng không biết nên cầm thế nào.
Ân Nhạc ngồi ở đối diện xem đến buồn cười không thôi, một chén cơm ăn đến rải một nửa ra bên ngoài.
“Sang năm Tiểu Nhạc đã phải thi đại học, ba mẹ đã suy xét xong chưa, là đưa nó xuất ngoại, hay là thi trường trong nước?” Ân Viêm đột nhiên mở miệng, vừa nói vừa thuận tay giúp Dụ Trăn xê dịch cái đĩa, sau đó cạch một tiếng, một viên thuốc rơi vào trong chén Dụ Trăn.
Dụ Trăn sửng sốt, vội dùng cái muỗng múc viên thuốc nhét vào trong miệng, cẩn thân quan sát Cừu Phi Thiến, sợ bị bà phát hiện.
Lực chú ý của người Ân gia đã bị đề tài Ân Viêm tung ra dẫn dắt, đồng thời nhìn sang Ân Nhạc.
Dụ Trăn thấy thế thì nhẹ nhàng thở ra, cảm nhận mùi thuốc tràn ngập khoang miệng và lỗ tai khôi phục độ ấm bình thường, cảm giác không được tự nhiên cũng biến mất.
“Ở trong nước, thi đại học thành phố B!”
Cừu Phi Thiến trực tiếp đánh nhịp, đồng thời trừng mắt nhìn ông chồng muốn đưa ra dị nghị, thò lại gần hạ giọng nói: “Năm đó Tiểu Viêm làm sao quen biết Hàn Nhã, trong lòng anh và em hiểu rõ. Em không muốn để Tiểu Nhạc đi nước ngoài rồi lại trêu chọc đến thứ gì về nữa.”
Ân Hòa Tường nghe vậy quyết đoán ngậm miệng, nhìn đứa con trai nhỏ thở phào một hơi,cũng không nhắc nói ra dị nghị.
Cơm nước xong Cừu Phi Thiến đi đặt phòng cho Ân Viêm với Dụ Trăn. Vốn bà muốn đặt cho hai người phòng có giường lớn, nhưng Ân Viêm đột nhiên xuất hiện, muốn đổi thành hai phòng.
“Thằng nhóc chết tiệt này, chính con là người muốn lĩnh chứng, bây giờ lại muốn ồn ào gì đó!” Cừu Phi Thiến tức giận muốn chết, hạ giọng răn dạy.
“Ngày mai phải dậy sớm lên máy bay về thành phố B, đêm nay cậu ấy cần phải nghỉ ngơi thật tốt.” Ân Viêm bình tĩnh giải thích, lý do có lệ vô cùng.
Cừu Phi Thiến lập tức hiểu sai, liếc nhìn trên dưới đánh giá hắn, lại nhìn Dụ Trăn cách đó không xa đang bị Ân Nhạc lôi kéo nói chuyện, đặt thẻ phòng vào trong tay hắn, mắt nhìn chỗ khác, hàm hồ dặn dò: “Biết con tuổi trẻ khí thịnh, mấy năm trước bởi vì Hàn...... Bởi vì cái kia tai họa kia mà nghẹn trứ, nhưng Tiểu Trăn là cậu trai, con, con dịu dàng chút, tân hôn cũng không thể quá không tiết chế.”
“......” Đại năng tiên sinh thuần khiết lần đầu tiên không biết nên ứng phó phàm nhân như thế nào.
“Dù sao con kiềm chế chút cho mẹ! Tiểu Trăn đứa nhỏ này mẹ rất thích, con đừng có mù quáng mà lăn lộn khiến người ta chạy mất!”
Cừu Phi Thiến nói cái này cũng hơi xấu hổ, nói xong những lời này liền giẫm giày cao gót ròi đi, còn lại mình Ân Viêm cầm thẻ phòng, rũ mắt an tĩnh thật lâu. Sau đó hắn chậm rãi nghiêng đầu, đặt tầm mắt trên người Dụ Trăn cười đến xinh đẹp cách đó không xa, lúc sau tầm mắt hắn di chuyển xuống dưới, dừng ở vị trí dưới eo Dụ Trăn.
Thình thịch, thình thịch...... Thình thịch thình thịch thình thịch.
Dụ Trăn dừng cuộc nói chuyện lại, giơ tay đè ngực, nghi hoặc nhíu mày.
“Anh Dụ, anh sao vậy?” Ân Nhạc nghi hoặc dò hỏi.
Dụ Trăn lắc đầu, dư quang nhìn thấy thân ảnh Ân Viêm đi nhanh vào thang máy, ngẩn người, vội vàng kéo Ân Nhạc đuổi theo, nâng cao giọng nói: “Khoan đã, chúng ta cùng nhau ——”
Tinh, cửa thang máy đóng lại.
Ân Nhạc gãi đầu, tròn mắt đều là khó hiểu và mê mang: “Kỳ quái, anh em muốn đi lên sao lại không gọi chúng ta, hơn nữa anh ấy rõ ràng nghe được chúng ta gọi anh ấy mà.”
Dụ Trăn vẻ mặt chết lặng, gương mặt trông rỗng nói: “Chắc là “thói ở sạch” của anh ta lại tái phát rồi.”
Ân Nhạc: “Thói ở sạch?” Lúc nào thì amh hai có thêm cái tật xấu này thế?
9 giờ sáng ngày hôm sau, mọi người bước lên máy bay, Dụ Trăn bị Ân Viêm xếp ngồi ở vị trí dựa cửa sổ, phía trước là Ân Hòa Tường với Cừu Phi Thiến, phía sau là Ân Nhạc với Ông Tây Bình, cảm giác an toàn tràn đầy.
Cậu ngồi xuống kéo khăn quàng cổ trên cổ xuống, vừa chuẩn bị nghiêng đầu nói chuyện với Ân Viêm, liền phát hiện người Ân gia trước sau vốn đang nói chuyện đột nhiên đều yên lặng hết.
“Sao thế?” Cậu nghi hoặc.
Ân Viêm nhìn hai người trên lối đi nhỏ, vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay, không nói gì.
Hàn Nhã không nghĩ tới người Ân gia cô lo lắng tìm kiếm vài ngày không thấy, thế mà sẽ gặp trên chuyến bay về thành phố B, còn trùng hợp ngồi cùng một hàng.
Chính xác mà nói, là cô với Ân Viêm ngồi cùng một hàng cách lối đi nhỏ.
Tuy rằng cô cũng không nhận ra Ân Viêm trước.
Hôm nay Ân Viêm mặc một áo khoác dài màu xám khói và một cái áo len cổ cao bên trong, phía dưới là quần dài màu đen với giày da màu đen. Toàn thân trên dưới trừ cổ áo khoác có một cái trâm cài khảm đá quý, không có màu sắc bắt mắt nào khác.
Rõ ràng đều là quần áo cơ bản, nhưng khi hắn mặ vào lại sinh ra một loại khí chất thanh quý lịch sự tao nhã.
Đặc biệt là lúc vẻ mặt hắn bình tĩnh, nghiêng đầu rũ mắt, vươn bàn tay thon dài trắng nõn nhận lấy một cái khăn quàng cổ màu nâu nhạt hoàn toàn tương phản với màu sắc hắn đang mặc. Cái loại màu sắc ấm lạnh va chạm vào nhau lại phát ra cảm xúc khuynh hướng đẹp đẽ quý giá nội liễm, quả thực như là một bức tranh cao cấp với bố cục cẩn thân được tỉ mỉ chụp ra, khiến mọi người không dời mắt được.
Quá loá mắt, cả người giống như đang sáng lên.
Ân Viêm trước mặt chỉ có ngũ quan là mơ hồ quen thuộc, còn biểu cảm cùng tư thái hoàn toàn xa lạ
Hàn Nhã lại lần nữa ngây ngẩn cả người, tựa như là lần đầu tiên chân chính thấy rõ diện mạo của hắn, tầm mắt cô dính chặt trên sườn mặt bình tĩnh với ngón tay thon dài hữu lực của hắn, cô không tự giác tiến lên một bước, thấp gọi ra tiếng: “Viêm......”
Đứng ở bên người Hàn Nhã, Ngũ Hiên nhíu mày. Ngồi ở ghế trước Ân Viêm, Cừu Phi Thiến trực tiếp bùng nổ.
- -----