Edit: Dĩm
Beta: Ziyu
Mưa tạnh gió ngừng, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi.
Hư Vô ngửa đầu nhìn hướng chung cư, nhỏ giọng meo một tiếng, sau đó bò dậy thu lại túi gấm trống trơn, đào chồi non lên rồi cẩn thận ngậm lấy, xoay người chạy về hướng chung cư.
Thình thịch.
Ma Cô cuối cùng cũng không kiên trì nổi, sau khi hao hết linh khí ngã về phía sau, lông tóc và da thịt dựa vào linh khí và công đức huyễn hóa ra nhanh chóng biến mất, khôi phục thành bộ dáng khung xương ban đầu.
Bà không muốn để Dụ Trăn nhìn thấy bộ dáng chật vật này của mình, sau khi ngã xuống thừa dịp Dụ Trăn còn đang đả tọa, vội giãy giụa lùi vào trong tháp bạch ngọc trên cổ tay Dụ Trăn.
Ân Viêm phất tay, giúp Tân Tiểu Tiểu và Tam Nhi đang thoát lực quay trở về tháp bạch ngọc, hắn cũng không lập tức tới gần Dụ Trăn, mà phất tay bố trí một cái kết giới củng cố cho chung cư này, lại lần nữa nhìn về phía bầu trời.
Sau khi tu sĩ độ kiếp thành công, Thiên Đạo tất có tặng lễ, trận rung chuyển này vẫn chưa kết thúc.
Trên bầu trời trong xanh như tẩy, một cái cầu vồng cong cong lẳng lặng hiện lên. Tựa như có gió nhẹ thổi qua, cầu vồng khẽ chớp động, sau đó một luồng linh khí khổng lồ mà người thường không nhìn thấy bỗng xuất hiện, cường thế tách đôi cầu vồng, theo bọc lễ tặng của Thiên Đạo mạnh mẽ bay đến chung cư.
Rào rào.
Khí tràng vô hình áp xuống, gia cụ chấn động, cửa sổ va đập ầm ầm.
Bên tai như có tiên nhạc quanh quẩn, Ân Viêm yên tâm, lui vào một góc, chuyên tâm đả tọa hộ pháp cho Dụ Trăn.
“Đến rồi!”
Cùng thời gian, Phong lão kích động hô lớn một tiếng, quay đầu thúc giục Phong Lâm và Bác Tu đả tọa ngay tại chỗ, dính lấy không khí vui mừng mà Thiên Đạo ban tặng.
Hiện giờ Tu Chân giới xuống dốc, càng là thành thị phồn hoa thì linh khí càng loãng, cơ duyên càng khó tìm. Sau khi tu sĩ độ kiếp thành công tất có một lần linh khí bùng nổ, đối với một vài tiểu tu sĩ mà nói đây cũng xem như là một loại tài nguyên tốt.
Nếu có thể nắm chắc thì rất có thể sẽ tiến thêm một cảnh giới. Nếu may mắn hơn một chút thì có thể ngộ ra một phần Thiên Đạo, chuyện đó giúp ích rất nhiều cho việc tu luyện tiến giai về sau.
Không chỉ bọn họ, miễn là tu sĩ lớn nhỏ chung quanh thành phố B có chú ý tới trận lôi kiếp này thì bây giờ cũng đều làm ra động tác như vậy, liễm tức đả tọa, lắng nghe Thiên Đạo dạy bảo.
Ở giữa linh khí và gió lốc, Dụ Trăn nhắm mắt ngồi ngay ngắn, vẻ mặt không vui không buồn, ngực gần như không phập phồng, giống như một pho tượng hình người.
Nhưng nếu nhìn vào đan điền sẽ phát hiện bình tĩnh chỉ là vẻ bên ngoài, mà sóng ngầm mãnh liệt đều bị áp chế ở một nơi nhỏ bé như đan điền.
Nháy mắt khi linh khí chảy ngược tiến vào thân thể, biển hoa đan điền lắc lư không ngừng, từng cụm khí màu đen phía dưới không ngừng vặn vẹo giãy giụa, ý đồ lật đổ ruộng hoa, xoay chuyển đạo tâm.
Phải ổn định.
Dụ Trăn đưa tay kết ấn, trầm tâm tĩnh khí.
Linh khí khổng lồ không ngừng rót vào thân thể, cường thế mở rộng kinh mạch, gột rửa thân thể, sau đó như nước sông nhập biển, người trước ngã xuống, người sau tiến lên chạy vào đan điền. Rất đau, nhưng kỳ diệu là cậu không cảm thấy khó chịu đựng, ngược lại có loại cảm giác thoát thai hoán cốt, thoát khỏi quá khứ tìm đến tân sinh.
Sách cổ trong góc biển hoa bị linh khí cọ rửa hết lần này đến lần khác, rốt cuộc chịu đựng không được mà bay lên phía trên biển hoa, trang sách mở ra, nhưng vẫn là một mảnh trắng tinh.
Dụ Trăn không thèm quản nó, một bên chịu đựng đau đớn do linh khí cọ rửa thân thể, một bên theo bản năng điều khiển linh khí vào đan điền áp chế cụm khí đen đang điên cuồng giãy giụa phía dưới biển hoa.
Không thể để chúng nó thoát ra, còn tại sao lại không thể thì cậu không biết, nhưng tuyệt đối không thể.
Đây là ngọn nguồn của tất cả, phải tiêu diệt chúng nó.
Linh khí như nghe được tiếng lòng của cậu, đột nhiên cùng nhau bay tới vây quanh cụm khí đen, dùng phương thức đồng quy vu tận tiêu hao bản thân, như tằm ăn lấy đối phương.
Thân thể như biến thành một cái máy tinh lọc cụm khí đen, linh khí Thiên Đạo ban tặng vọt vào, cọ rửa thân thể, rót vào đan điền, sau đó đồng thời nhào đến chỗ cụm khí đen kia, như tằm ăn lấy chúng nó, áp chế chúng nó, cuối cùng lặng yên tiêu tán.
Giống như chỉ là một cái chớp mắt, lại có vẻ đã trôi qua thật lâu, linh khí không còn rót vào thân thể, tranh đấu trong đan điền cũng bình ổn lại. Sách cổ vẫn cứ trôi nổi lơ lửng, vẫn trắng tinh một mảnh, dáng vẻ biển hoa cũng đã thay đổi, đóa hoa trắng nõn cũng đã nở lớn một vòng, tinh thần phấn chấn, cực kỳ xinh đẹp.
Cụm khí đen ở phía dưới đã mất đi một ít, lộ ra một tầng công đức thổ nhưỡng màu vàng nhạt.
Đây mới là chất dinh dưỡng thật sự của biển hoa, là thứ giúp cậu trở nên mạnh mẽ hơn.
Ha.
Thở ra một hơi dài, sách cổ lần nữa biến thành đóa hoa cắm rễ trong góc biển hoa, cậu thu thế, kết thúc nhập định, mở mắt ra.
Hư Vô ngồi xổm ngồi ở vị trí cách cậu vài bước xa, thấy cậu đã tỉnh, vội kêu meo meo chạy tới. Nó “phụt” một tiếng phun ra một cái chồi non, sau đó dùng linh khí bao lấy đặt vào trong tay cậu.
Dụ Trăn sửng sốt, cúi đầu nhìn chồi non trong tay, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Bồ đề liên, do đạo tâm và công đức của em giục sinh, hoàn toàn thuộc về em.”
Giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau, cậu theo bản năng quay đầu nhìn lại, vui vẻ nói: “Sư phụ, con vừa nãy......”
Cậu đột nhiên ngừng nói, trừng mắt nhìn Ân Viêm khựng lại, miệng khẽ nhếch, trên mặt hiện ra thần sắc mờ mịt: “Em...... vừa mới gọi anh là gì?”
Hư Vô ngồi xổm trước mặt cậu đã bị dọa cứng ngắc, trừng mắt mèo tròn vo nhìn qua nhìn lại hai người, đột nhiên “vèo” một cái biến trở về hắc tháp, hóa thành sương trắng biến mất trong không khí.
Phòng khách an tĩnh đến quỷ dị, thời gian tựa như bị dừng lại.
Ân Viêm đứng đưa lưng về phía cửa sổ sát đất, gương mặt ẩn trong bóng tối, không thấy rõ biểu cảm lúc này.
“Sư phụ.” Hắn rốt cuộc mở miệng trả lời, giọng nói hơi khẩn trương hiếm thấy, tựa như không muốn nói ra hai chữ kia, nhưng vẫn đúng sự thật trả lời nghi vấn của cậu, không hề trốn tránh, “Em vừa mới...... gọi tôi là sư phụ.”
Sư phụ.
Dụ Trăn đột nhiên cảm thấy đau đầu, cúi đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, lại nhìn sang Ân Viêm, trong hoảng hốt thế nhưng cảm thấy hắn thay đổi bộ dáng, cao hơn, mặt mày thanh lãnh hơn, hình dáng mặt cũng càng......
Đính đong đính đong đính đong.
Chuông cửa vang lên, mang theo sự vội vàng.
Tựa như ma chú bị đánh vỡ, Dụ Trăn nhắm mắt lắc lắc đầu, lại nhìn Ân Viêm nhưng sao có thể nhìn ra biến hóa gì, mặt đối phương ẩn trong bóng tối, đến ngũ quan cũng mơ hồ.
Đầu càng thêm đau, cậu nhíu mày ngồi dậy, thuận miệng hỏi: “Ai tới? Ân Viêm, em hơi đau đầu.”
Ân Viêm cất bước tới gần cậu, thân thể ra khỏi bóng tối, vẻ mặt cuối cùng cũng rõ ràng, vẫn là bộ dáng bình tĩnh kia.
Hắn giơ tay dùng thuật thanh khiết tẩy đi dấu vết lưu lại trên người Dụ Trăn, sau đó lấy ra một viên thuốc đưa đến bên miệng cậu: “Em vừa mới tiến giai, cảnh giới còn chưa ổn định, trong khoảng thời gian này cần chú ý nhiều hơn. Đau đầu là bình thường, lần này em ba hồn tìm về một hồn, linh hồn dung hợp cần một quá trình, chờ về sau linh hồn hoàn toàn dung hợp, đầu sẽ không đau nữa.”
Ba hồn tìm về một hồn?
Dụ Trăn sửng sốt, nhớ tới Ân Viêm từng nói cậu chỉ có một hồn một phách, mắt sáng lên, cũng không cảm thấy đau đầu nữa. Cậu vui vẻ túm chặt cánh tay hắn, vội vàng hỏi: “Vậy còn anh? Anh với em vận mệnh tương liên, em tìm về một hồn, vậy còn anh? Có tốt hơn chút nào không?”
Tại sao...... lại là loại phản ứng này.
Ân Viêm nhìn ánh mắt tràn đầy quan tâm và vui sướng của cậu, đột nhiên đưa tay kéo cậu vào trong ngực, ôm chặt lấy.
“Ân Viêm?” Dụ Trăn ngơ ngác, nghiêng đầu nhìn hắn, cảm ứng được cảm giác áp lực truyền đến từ chỗ hắn, trong lòng lộp bộp, vội ôm lại hắn: “Có phải anh không có...... Không sao không sao, anh cũng sẽ dần tốt lên thôi, anh đừng khổ sở, em sẽ càng cố gắng tu luyện, chắc chắn sẽ giúp anh bổ toàn hồn phách, thời gian của chúng ta còn rất dài mà, anh ——”
“Xin lỗi.”
“Ân...... Viêm?”
Cái mũi lên men, trong lòng chua xót, có chút muốn khóc, còn có tràn đầy tự ghét.
Dụ Trăn cực kỳ xác định bản thân bây giờ không muốn khóc, cũng không chán ghét bản thân, như vậy người muốn khóc kia chỉ có thể là...... Khổ sở như vậy sao? Còn nữa, tại sao phải nói xin lỗi?
Cậu siết chặt cánh tay, nhẹ nhàng vuốt dọc theo sống lưng Ân Viêm, cảm xúc bị ảnh hưởng cũng dần trầm xuống.
Đính đong đính đong.
Chuông cửa lại lần nữa vang lên, lần này có vẻ càng nóng nảy hơn.
Dụ Trăn hoàn hồn, vừa chuẩn bị mở miệng an ủi Ân Viêm vài câu, thân thể đã bị đối phương buông lỏng, sau đó trán bị hôn một cái.
“Chắc là mẹ tới, sau khi em xuất viện thì nhập định mấy ngày liền, tôi không để mẹ gặp em, chắc là mẹ sốt ruột.” Ân Viêm giải thích, sờ sờ mặt cậu, đột nhiên lại khom lưng hôn chóp mũi cậu một cái, bổ sung: “Em lên lầu thay quần áo trước, tôi mở cửa cho mẹ, buổi tối làm thịt thỏ cho em.”
Xuất viện? Nhập định? Đây đều là cái gì?
Đầu óc Dụ Trăn còn hơi hỗn loạn, không load kịp chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, thấy Ân Viêm nói xong thì đi mở cửa, do dự một lúc, nghe lời đi lên lầu thay quần áo.
Ấn chuông cửa quả nhiên là Cừu Phi Thiến, bên người còn có Cừu Phi Đình đi theo.
Lúc thay quần áo, Ân Viêm dùng truyền âm nhập mật đơn giản giải thích một chút tình huống cho Dụ Trăn, Dụ Trăn cuối cùng cũng hiểu rõ chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.
Thì ra cách ngày sơn trang xảy ra chuyện đã gần nửa tháng, trong lúc này cậu ban đầu là thăng giai trong không gian, sau khi ra ngoài thì lại lập tức lịch lôi kiếp, ước chừng nhập định vài ngày mới thức tỉnh.
Trong khoảng thời gian này cậu không thể gặp người, Ân Viêm vẫn luôn dùng con rối lừa gạt người chung quanh, nhưng bởi vì chỗ cậu nhập định là ở phòng khách, không thể để người vào cửa, cho nên trong khoảng thời gian nhập định này, Ân Viêm đều cứng rắn không cho Cừu Phi Thiến tới cửa thăm.
Dụ Trăn nghe xong mọi chuyện quả thực rất rất chột dạ, xuống lầu thấy Cừu Phi Thiến trầm mặt ngồi trên sô pha, không chỉ gầy, sắc mặt cũng tiều tụy, trong lòng cậu mềm nhũn, vội tiến lên gọi một tiếng.
Cừu Phi Thiến nghe thấy giọng cậu lập tức quay đầu nhìn, bà đứng dậy tới gần trên dưới đánh giá cậu một lần, thấy sắc mặt cậu hồng nhuận, ánh mắt sáng ngời, không giống bộ dáng như có di chứng sau khi bị thương, cuối cùng cũng thả xuống tảng đá lớn trong lòng. Bà vừa tức lại đau lòng, giơ tay đánh nhẹ cánh tay cậu một cái: “Các anh đã bao lớn rồi mà còn không bớt lo như vậy!”
“Xin lỗi, khiến mẹ lo lắng rồi.” Dụ Trăn vội vàng xin lỗi, thấy bà dạy dỗ một lúc ngược lại khiến mình đỏ cả hốc mắt, trong lòng càng thêm áy náy, cậu cúi đầu nhìn bà, không biết nên dỗ thế nào mới tốt.
Cừu Phi Thiến thấy cậu chân tay luống cuống thì mềm lòng, tự mình điều tiết lại cảm xúc, kéo cánh tay cậu ấn cậu ngồi xuống sô pha, sau đó xoay người chỉ vào Ân Viêm mắng.
“Anh nói xem trong khoảng thời gian này anh kỳ cục biết bao nhiêu, đã mấy ngày rồi, Tiểu Trăn tỉnh cũng không biết nói cho chúng tôi biết một tiếng, điện thoại cũng không thèm gọi, lâu lâu nhận một cuộc cũng chỉ ừ hử hai câu đã cúp, ở phía sau có quỷ đuổi theo anh à! Anh có biết cả nhà đều đang lo lắng hay không! Dì nhỏ của anh mấy ngày nay cũng không ngủ ngon!”
“Xin lỗi.” Ân Viêm lưu loát xin lỗi, bởi vì nói quá nhanh nên có vẻ không thành ý.
Cừu Phi Thiến vốn chỉ muốn dạy dỗ có lệ một chút, kết quả bị thái độ này của hắn kích thích, lửa giận bùng lên. Bà trừng mắt muốn mắng tiếp, Cừu Phi Đình ngồi một bên thấy thế vội túm bà về.
“Được rồi, Tiểu Viêm cũng vì quá lo lắng cho Tiểu Trăn mà thôi, tâm tư con trai không tinh tế như vậy, dạy dỗ nhiều là được.”
Dụ Trăn cũng vội châm trà cho Cừu Phi Thiến, im lặng trấn an, trộm liếc mắt Ân Viêm bị mắng oan một cái, có hơi đau lòng.
Ân Viêm bị mắng oan hoàn toàn là vì cậu.
Dù sao cũng là con trai của mình, Cừu Phi Thiến cũng không phải thật sự muốn mắng Ân Viêm, có người khuyên thì tắt lửa ngay. Bà hớp một ngụm trà, trừng Ân Viêm một cái rồi mới nói chính sự, hỏi qua tình huống của Dụ Trăn, xác định thân thể cậu thật sự không còn lo ngại mới bảo hai người đi thay quần áo.
“Là muốn đi đâu sao?” Dụ Trăn hỏi.
“Đi đốt nén nhang cho ba của mẹ, lúc lễ tang của ông ấy con vẫn còn hôn mê, Tiểu Viêm cũng không đến được nên mẹ không nói cho các con, mẹ cũng biết các con hơn phân nửa cũng không muốn đến. Nhưng phần đi ngang qua sân khấu vẫn phải đi, miễn cho người ta rảnh rỗi lại lôi ra nói, ảnh hưởng không tốt đến hai đứa.”
Cừu Phi Thiến giải thích, nói đến chuyện này trong mắt bà có hơi ảm đạm.
Đó dù sao cũng là ba của bà, tuy nói đã ầm ĩ đến đường ai nấy đi, nhưng tình cảm không phải nói bỏ là bỏ được.
Dụ Trăn hết sức kinh ngạc, thắp hương cho ba của Cừu Phi Thiến? Người kia chẳng phải là Cừu Tạ Hoa sao? Cừu Tạ Hoa đã chết?
【 Ngày em tiến giai thì qua đời. 】
Ân Viêm nhìn ra nghi hoặc trong lòng cậu, truyền âm nhập mật giải thích.
Trong đầu mơ hồ hiện lên một ít hình ảnh khi tiến giai, hình như có chất vấn từ nội tâm của Tam Nhi, Dụ Trăn xoa xoa cái trán lại bắt đầu trướng đau. Thấy Cừu Phi Thiến không vui lắm cũng không chậm trễ nữa, cậu lên lầu thay bộ quần áo chính thức một chút rồi mới ra ngoài.
Mộ của Cừu Tạ Hoa không lớn, có hơi xa, cũng không hợp táng với hai người vợ.
Đây là ý của Cừu Phi Thiến, chuyện lão gia tử đã làm lúc còn sống, không thể bởi vì lão qua đời mà xóa bỏ hết. Chuyện nhân quả gì đó, bà sẽ làm hết bổn phận cuối cùng của con cái, nhưng tâm tư duy nhất chính là không muốn để lão gia tử lại đi quấy rầy mẹ của bà.
Dụ Trăn thắp nén nhang cho ông cụ, thừa dịp Cừu Phi Thiến đi tảo mộ mẹ của bà thì thả Tam Nhi ra.
“Chủ nhân.”
Hiểu rõ nhân quả, phát tiết oán khí, hơi thở trên người Tam Nhi đã hoàn toàn bình thản, nhìn gương mặt trắng nõn trẻ con của nó, thế nhưng có chút cảm giác đồng tử dưới tòa Bồ Tát.
Dụ Trăn ngồi xếp bằng tại chỗ cùng nó mặt đối mặt, cậu hỏi: “Mày muốn đi đầu thai không? Tao có thể thả mày tự do.”
Lần độ kiếp đó Thiên Đạo không chỉ tặng phúc trạch cho cậu, còn ban ơn cho ba người hầu của cậu. Hiện giờ nhân quả oán khí trên người Tam Nhi đã tiêu trừ toàn bộ, còn có một tầng linh khí công đức hộ thể, xem như một quỷ tu chính thống, việc đầu thai hoàn toàn không thành vấn đề, Thiên Đạo sẽ không bài xích nó tái sinh làm người.
Tam Nhi nghe vậy lại đột nhiên quỳ xuống, dập đầu nói: “Một ngày là tớ, cả đời là tớ, chủ nhân giúp tôi rất nhiều, Tam Nhi tuyệt đối không phản bội rời khỏi.”
Dụ Trăn trừng mắt, vội đỡ nó dậy, giải thích: “Không phải, tao không có nói mày phản bội, mày đừng quỳ, tao......”
Tam Nhi kiên định đẩy tay cậu ra, lại lần nữa quỳ xuống, nghiêm túc nói: “Xin chủ nhân để tôi ở lại.”
Dụ Trăn bất đắc dĩ: “Tam Nhi, mày thân có công đức, tái thế làm người chắc chắn là thể chất tu chân tuyệt hảo, còn tốt hơn rất nhiều so với thân phận người hầu tao cho mày bây giờ.”
“Xin chủ nhân để tôi ở lại.” Tam Nhi lại dập đầu lần nữa, thái độ kiên quyết.
Hai người giằng co một lúc, cuối cùng Dụ Trăn thỏa hiệp, nâng nó dậy rồi nói: “Vậy mày ở lại cùng tao, khi nào muốn đi đầu thai thì cứ trực tiếp nói cho tao, tao giúp mày.”
“Đa tạ chủ nhân.” Tam Nhi đứng dậy, như sợ cậu đổi ý, nói xong liền vèo một cái lui về trong tiểu tháp.
Dụ Trăn: “......”
Khuyên một người thất bại, Dụ Trăn trầm mặc vài giây, lại thả Tân Tiểu Tiểu ra.
“Xin chủ nhân để tôi ở lại!” Tân Tiểu Tiểu vừa ra đã quỳ xuống, cúi sát đầu rất kiên quyết.
Nhân quả trên người cô cũng gần như mất sạch, Cừu Quân Văn đã điên, thân còn đang nghiện ma túy, vốn không còn sống được bao lâu. Cừu Thụy Kiệt ở nước ngoài có người của Cừu Phi Thiến chăm sóc, cũng bảo đảm đời này không lo không nghĩ, thật ra cô cũng có thể đi đầu thai.
Nhưng rõ ràng cô không muốn.
Dụ Trăn chưa từ bỏ ý định, há miệng định khuyên thử, Tân Tiểu Tiểu lại như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, dập đầu lần nữa rồi lặp lại lời nói muốn ở lại.
Dụ Trăn ngậm miệng, yên lặng nhìn chằm chằm đỉnh đầu Tân Tiểu Tiểu một lúc, sau đó sụp bả vai, chủ động thu cô về tiểu tháp.
Ba người hầu, hai người không muốn đi, còn có một Ma Cô có lẽ......
“Ma cô là con rối, dù nhận được công đức và linh khí, nếu không ngộ được đại cơ duyên, cũng vẫn không cách nào luân hồi.” Ân Viêm mở miệng, vô tình đánh nát bàn tính nhỏ của cậu.
Dụ Trăn quay đầu giận giữa trợn mắt nhìn hắn, hoàn toàn không nói lý mà chơi trò giận chó đánh mèo.
Ân Viêm rũ mắt nhìn cậu, đột nhiên ngồi xổm trước mặt cậu, đưa tay sờ tóc cậu, biết nghe lời nhận lỗi: “Xin lỗi.”
“......”
A a a a!
Dụ Trăn muốn điên rồi, giận chó đánh mèo chính là cậu, tại sao Ân Viêm phải xin lỗi?
Cậu bỗng nín thở, đột nhiên nhìn thế nào cũng thấy Ân Viêm không vừa mắt. Cậu hung tợn kéo tay hắn xuống, đứng dậy đi tới chỗ Cừu Phi Thiến, bóng dáng nhanh như gió.
Ân Viêm nhìn theo cậu đi xa, lại nhìn tay mình một cái, yên lặng đứng lên đi theo.
Thắp nhang xong, người một nhà dẹp đường hồi phủ, Cừu Phi Thiến không để Ân Viêm với Dụ Trăn về chung cư hưởng thụ thế giới hai người, mà trực tiếp đóng gói bọn họ mang về biệt thự, lệnh bọn họ ít nhất hai tháng phải ngoan ngoãn ở nhà.
Dụ Trăn không có dị nghị, Ân Viêm bị tước quyền lợi phát biểu ý kiến, vì thế chuyện này cứ như vậy định ra.
Ân Nhạc nhìn thấy bọn họ trở về lại gào một hồi, Ân Hòa Tường cũng quan tâm hỏi han Dụ Trăn vài câu, sau đó xách Ân Viêm đến thư phòng mắng một trận.
Sau bữa tối ấm áp náo nhiệt, người một nhà quây quần bên nhau xem phim, sau đó từng người trở về phòng nghỉ ngơi.
Trước khi đi ngủ, Dụ Trăn lại nghẹn một bụng tức.
“Không được, em không muốn ngủ chung với anh.” Cậu đè chặt chăn, kiên quyết không cho Ân Viêm có cơ hội xốc chăn lên giường.
Ân Viêm lẳng lặng nhìn cậu, không nói lời nào.
“Anh nói không giữ lời!” Dụ Trăn chỉ trích.
Ân Viêm tay vừa động, bắt một con linh thỏ trong không gian, rồi nói: “Bây giờ tôi lập tức đi làm thịt thỏ bát bảo cho em.”
“Chậm rồi, em không muốn ăn, em không đói bụng!” Dụ Trăn tức giận chụp gối đầu, đột nhiên đứng lên đoạt lấy con thỏ, nhét nó trở lại trong không gian thông qua chiếc nhẫn trên tay mình, nói: “Anh chính là kẻ lừa đảo!”
“Dụ Trăn......”
“Kẻ lừa đảo!”
Một tiếng kẻ lừa đảo này nói rất có khí phách, đầy bụng oán khí, Dụ Trăn nói xong tự mình ngây ngẩn cả người, sau đó trong lòng không hiểu sao lại đau xót. Cậu ngửa đầu nhìn hắn, giọng nói nhỏ đi, lặp lại lần nữa: “Anh là kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo.”
Ân Viêm bị cậu nhìn đến trong lòng run lên, tiến lên ôm lấy cậu.
Dụ Trăn giãy giụa, không muốn để hắn ôm, muốn đẩy hắn ra.
“Xin lỗi.”
Động tác giãy giụa của Dụ Trăn dừng lại, an tĩnh vài giây, đột nhiên bắt đầu xoay người, muốn lủi vào trong chăn.
Ân Viêm thấy cậu kháng cự bèn buông tay ra, để cậu thuận lợi chui vào trong chăn, nhìn thân ảnh cậu đưa lưng về phía mình, vươn tay muốn sờ đầu cậu, lại do dự thu hồi, nói: “Ngày mai tôi nhất định sẽ làm thịt thỏ bát bảo cho em.”
Dụ Trăn không nói chuyện, nhắm mắt lại bắt đầu buồn ngủ.
Thật ra vốn không phải chuyện thịt thỏ, nhưng trong lòng cảm thấy tủi thân, rất tủi thân, đầu cũng đau, Ân Viêm càng đi qua đi lại trước mặt, thì càng đau hơn.
Rõ ràng không muốn tùy hứng như vậy.
“Không phải tùy hứng, em chỉ là có chút không thoải mái.”
Chăn trên người bị nhẹ nhàng kéo lên trên, linh khí ấm áp quen thuộc vây quanh, đau đầu giảm bớt, cậu thả lỏng thân thể, buồn ngủ ập đến, ngáp một cái thì chôn đầu vào chăn, nhắm mắt.
“Ngủ đi.”
Tóc hình như bị chạm vào một cái, cậu không thích mà động động, ý thức hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Cạch.
Ân Viêm tắt đèn đầu giường, cũng không lên giường, chỉ ngồi trên ghế sô phô đơn bên mép giường vùi trong bóng tối nhìn thân ảnh Dụ Trăn đưa lưng về phía hắn ngủ, bất động như một pho tượng.
Ánh trăng lặn xuống, mặt trời lên cao.
Dụ Trăn ngủ một giấc ngon lành mở mắt ra, sau đó bị bữa sáng nóng hôi hổi kề sát mặt.
“Rửa mặt trước rồi ăn sáng.”
Ân Viêm sờ trán cậu, xoay người đặt khay bữa sáng lên bàn nhỏ cạnh cửa sổ.
Tầm mắt Dụ Trăn dịch qua đi, dừng trên khay bữa sáng.
Một chén cháo rau xanh, mấy đĩa thức ăn sáng, một lồng bánh bao, một cái bánh trứng...... Còn có một đĩa thịt thỏ bát bảo.
Mùi hương đồ ăn quen thuộc, lẫn vào một luồng dao động chân hỏa và linh khí.
Lại xa xỉ dùng chân hỏa hâm đồ ăn.
Dụ Trăn dời tầm mắt nhìn sườn mặt Ân Viêm nghiêm túc bày bữa sáng, thân thể ngã về phía sau nằm lại trên giường, trộm lấy di động ra xem thời gian.
Đã 10 giờ sáng, một giấc ngủ của cậu đã lâu như vậy.
Cậu buông di động, trộm xốc chăn lên nhìn sang Ân Viêm, sau đó tầm mắt đối diện với Ân Viêm.
Xoạt.
Cậu kéo chăn qua che mình lại, trái tim đột nhiên thình thịch thình thịch nhảy loạn một trận.
Kỳ lạ, hôm nay sao lại thấy Ân Viêm đẹp trai tung tóe hơn ngày người thế này.
“Còn chưa ngủ đủ sao?”
Chăn bị vỗ nhè nhẹ, giọng Ân Viêm vang lên bên cạnh.
Cậu mím môi, đột nhiên xốc chăn lên ngồi dậy, vươn tay nắm lấy cánh tay Ân Viêm kéo hắn qua, ngửa đầu hôn lên.
Ân Viêm khựng lại, sau đó lập tức ôm cậu, hôn lại thật sâu.