Gia Á bật đèn pin, đập vào mắt là một thông đạo thật dài. Bề mặt hang được mài dủa công phu, hai bên lối đi còn có những bức tượng đá điêu khắc hình thú kỳ dị. Gia Á có thể nhận ra một vài hình! Có mãng xà, cửu vĩ hồ, gấu ngựa, thậm chí còn một hình ảnh rất quen thuộc Gia Á không thể nào quên, mãnh hổ giương cánh, bày ra bộ dạng công kích vô cùng dũng mãnh.
“Đây là hai mươi bốn loại dã thú được Thần Sáng lựa chọn lúc xa xưa.” Tắc Vạn nói.
“Cái gì?” Gia Á khó hiểu hỏi.
“Còn nhớ lịch sử đại lục Thụy Bá ta từng kể cho ngươi nghe không.” Tắc Vạn chỉ những pho tượng rất sống động này.
“Ở đây bày ra 24 loại dã thú Thần Sáng đã lựa chọn lúc đó, chúng nó là sinh vật hung mãnh nhất trên đại lục Thụy Bá. Thần Sáng đã chọn chúng, còn cho nó có được tình cảm, cùng khảm đặc kết hợp trở thành bầu bạn, con cháu của họ chính là những lỗ đạt sau này.”
Gia Á đếm thầm, quả nhiên là 24 bức tượng.
“Kỳ quái, vì sao nơi này lại có những bức tượng này?” Tắc Vạn cảm thấy nghi hoặc.
Hai người đi dọc một đường, ở cuối thông đạo là một phiến cửa đá thật lớn, Tắc Vạn thử mở, nhưng không thể lay chuyển được.
“Để ta thử xem.” Gia Á gõ gõ lên vách tường, một lúc mới phát hiện ra một khe rỗng, bên trong có một nút ấn.
Cận thận ấn xuống, đột ngột cảm nhận mặt đất bị chấn động, xung quanh truyền tới âm thanh ầm ầm, bởi vì trải qua một một khoảng thời gian dài nên bốn phía xông ra rất nhiều tro bụi, sau đó cánh cửa mở rộng sang hai bên.
“Khụ, khụ!” Gia Á ho khan, phẩy tay quạt đám tro bụi trước mặt tản đi.
Bụi tản đi, cảnh tượng bên trong đập vào mắt. Đây là một mật thất, hai bên có hai ao nước kéo dài dọc theo một thông đạo kéo dài đến tận tế đàn.
“Đó là gì vậy?” Tắc Vạn nhìn thấy trên tế đàn có một vật thể đang tỏa sáng, chậm rãi quay tròn trôi nỗi trên không trung.
“Là nguyên nhân phát ra RWAR.” Dụng cụ chỉ vào nó, vật phát sáng kia chính là mục tiêu tìm kiếm hôm nay.
Gia Á tiến vào, hai bên mật thất có một bức tranh điêu khắc bằng đá, giống như đang kể một chuyện xưa. Nhân vật là một nam nhân anh tuấn, bắt đầu là hình ảnh anh xuất hiện từ trên bầu trời, trên người còn tỏa ra hào quang, một đám người quỳ trên mặt đất đang cúi lạy, là tác phẩm tôn giáo điển hình.
Sau đó là hình ảnh anh ta dẫn dắt mọi người cày bừa trồng trọt trên đại địa, sau đó là dệt vải và săn bắn. Phía sau bức tranh bắt đầu có chuyển biến, một đám dã thú xuất hiện tàn bạo cắn giết nhân loại, nam tử dẫn dắt mọi người chạy trốn, trên mặt đá có rất nhiều hình dạng dã thú khổng lồ, đầu lĩnh chính là một con lão hổ, từ miệng phun ra một ngọn lửa vàng rực đốt trụi cả bộ lạc. Sau hình đó là hình ảnh lão hổ cúi đầu, nam tử ngẩng đầu, bộ dáng hai bên vô cùng nghiêm túc, giống như đang nói chuyện. Tiếp nối là nam tử ngồi trên lưng lão hổ bay lên trời, nối tiếp là hình dạng 23 dã thú còn lại. Cuối bức tranh là một cái lốc xoáy màu đen.
“Có nghĩa gì chứ?” Gia Á không hiếu hình ảnh cuối cùng kia.
“Xem ra, đây là quá trình Thần Sáng tới đây.” Tắc Vạn ngờ vực nhìn bức tranh, nhưng dù sao y cũng rất quen thuộc với lịch sử đại lục Thụy Bá, rất nhanh sẽ hiểu được hàm nghĩa của nó.
Đầu tiên ý chỉ việc Thần Sáng tới trái đất, dẫn dắt khảm đặc xây dựng bộ lạc. Sau đó khảm đặc bị dã thú đuổi giết vì thế Thần Sáng dẫn bọn họ bỏ trốn. Thần Sáng quyết định nói chuyện với lão hổ, ban ơn cho nó đồng thời chọn lựa 23 loại dã thú khác cùng nhau bảo hộ khảm đặc. Về phần bức vẽ cuối cùng y cũng không hiểu, đại khái nói về nguyên nhân Thần Sáng ngủ say đi. Vì sao lại có một cái hắc động chứ?
“Mang thứ này về trước rồi nói sau.” Gia Á bước tới trước vật phát sáng, vì không biết trực tiếp chạm vào có tác hại gì không nên hắn dùng kim loại vây quanh nó sau đó mới cầm lấy.
Vừa mới lấy vật này khỏi tế đàn, bốn phía lập tức chấn động, giống như động đất, đất đá bắt đầu rớt xuống, Tắc Vạn thấy vậy lập tức tiến tới bảo vệ Gia Á.
“Nơi này sắp sụp rồi, chúng ta phải mau lên!” Gia Á kéo Tắc Vạn chạy như điên, cửa đá trước mặt chậm rãi khép lại, hai người trong giây cuối cùng chạy qua cửa đá, bên trong truyền tới tiếng sụp đổ thật lớn.
“Xem ra vật này đã chống đỡ cả mật thất.” Gia Á nhìn vật sáng được kim loại bao quanh trong tay.
“Hành lang này cũng không trụ được lâu đâu, mau rời khỏi rồi nói sau.” Tắc Vạn thấy hành lang đã bắt đầu lay chuyển, y ngồi xuống ôm lấy Gia Á, nhanh chóng bay khỏi nơi nguy hiểm này.