Một ngày cuối tháng tư, Gia Á cũng như bình thường nhàn rỗi không có gì làm nên đi tới đi lui tìm người dưỡng thai với mình, nghe nói âm nhạc có
thể tăng trưởng trí lực vì thế liền nhảy vào lục lọi đống dự trữ của
Sophie, gì mà nhạc giao hưởng, hiện đại, đồng quê, Gia Á thử từng cái
một, lúc đang hấp thu năng lượng kim loại dao động, áp lực quá lớn làm
cục cưng cuối cùng cũng không chịu nổi.
Đột nhiên, Gia Á cả người cứng đờ, sắc mặt nhanh chóng trắng bệch.
“Tắc Vạn! Bụng ta đau quá!” Gia Á cảm thấy bụng mình đang co rút kịch liệt
vô cùng đau đớn, Sophie đã nói với hắn ngày sanh đã gần tới nhưng hai
ngày nay Gia Á hoàn toàn không cảnh giác, hai ngày trước bụng có đau một chút nhưng cuối cùng cũng không sao.
Nhưng lần này không giống
“đau một chút” như trong quá khứ, giống như có một con dao nhỏ trong
bụng không ngừng quấy loạn. Tắc Vạn vừa vào cửa đã thấy cảnh tượng đáng
sợ như vậy, Gia Á vô lực ngã ngồi trên mặt đất, mồ hôi trên trán đổ
không ngừng, sắc mặt không còn chút máu trắng bệch như tờ giấy.
“Tắc Vạn, tìm Sophie! Cục cưng muốn ra!” Không ăn thịt heo cũng từng thấy
heo chạy, Gia Á dù có ngu ngốc thế nào cũng biết sao lại thế này, cục
cưng, con không thích năng lượng dao động cũng không nên phản ứng mạnh
như vậy a.
Tắc Vạn cũng là lần đầu tiên làm ba ba, thấy thế cũng
luống cuống vội vàng ôm lấy Gia Á chạy ra ngoài. Đối với chuyện này tất
cả mọi người đều là gà mờ, nhất thời loạn thành một đoàn, ngay cả Sophie cũng có cảm giác vô lực, trên tư liệu chỉ nói làm thế nào để nữ nhân
sinh con, hoàn toàn không đề cập tới nam nhân sinh con nên làm thế nào?
Cũng không thể trông cậy gì vào bộ lạc Tát Đức…….. Sophie không cần
nghiên cứu tư liệu cũng biết nam nhân sinh con chỉ có một đường, chính
là, Sophie có chút đau đầu, cái nơi này một đứa trẻ có thể đi qua nổi
hay không?
Sophie đã sớm chuẩn bị phòng sinh cho Gia Á, sau khi
hắn bị đưa vào, Sophie nhanh chóng đẩy đám người Tắc Vạn ra ngoài, nơi
này cần vệ sinh thật tốt. Gây sức ép không biết bao lâu, đứa nhỏ vẫn
không chịu ra, Gia Á cảm thấy mình sắp chết rồi, vết thương nghiêm trọng nhất cuộc đời này hắn từng chịu so ra cũng kém cơn đau lúc này.
“Gia Á, cục cưng không ra được, thời gian sinh của ngươi quá lâu, ta cần
phải làm giải phẩu.” Sophie thực sự không còn cách nào, chỉ có thể tiến
hành phương án cuối cùng.
“Đừng nói giải phẩu, ngươi muốn làm gì
cũng được………….” Gia Á vô cùng thống khổ rên rỉ, trong đầu trống rỗng,
chỉ cần có thể chấm dứt cơn đau đớn chết tiệt này, muốn hắn làm gì cũng
được.
Sophie tiêm một ít thuốc mê, vì loại thuốc này có thể ảnh
hưởng tới não bộ của trẻ con nên cậu không dám sử dụng nhiều. Sau khi
dùng máy quét vị trí của cục cưng, chương trình hỗ trợ của người máy bắt đầu khởi động, chuẩn bị làm phẫu thuật.
Nhưng lúc dao nhọn tới
gần bụng Gia Á, cục cưng cuối cùng không còn nghịch ngợm, giống như cảm
nhận được nguy hiểm tới gần liều mạng chui ra ngoài.
“Trời ạ! Sophie!” Gia Á đột ngột nâng người, đau đớn kịch liệt làm cả người hắn run rẩy.
Sophie thấy thế liền ngẩn người, hi vọng sinh sản tự nhiên đã không còn, tới
lúc sắp giải phẫu lại xuất hiện kinh hỉ. Đứa nhỏ xấu xa này! Không dùng
dao hù dọa thì không chịu ra đúng không!
“Gia Á, có lẽ chúng ta
không cần làm phẫu thuật nữa, đã sắp thành công rồi! Cố lên Gia Á!”
Sophie nhanh chóng bỏ dao xuống, ngược lại chạy tới giúp Gia Á đỡ đẻ.
Lại gây sức ép tiếp một hồi, lúc bánh bao tròn vo lộ ra, Sophie rốt cuộc
thở dài nhẹ nhõm. Tiểu tử này rốt cục cũng chịu sinh ra! Gia Á bởi vì
công hiệu của thuốc mê đã bắt đầu mơ hồ, hắn cảm nhận được cục cưng cuối cùng cũng bình an sinh ra trên đời, cơ thể lập tức mềm nhũn.
Tắc Vạn ở bên ngoài, nghe thấy âm thanh của Gia Á đã ngừng lại, thoáng một cái đã lủi vào phòng.
“Gia Á!” Trong lòng y vô cùng sợ hãi, trước kia khi còn ở bộ lạc cũng có
nghe nói nhiều khảm đặc sẽ chết khi sinh con, vừa nghe thấy âm thanh
trong phòng ngừng lại, đại não lập tức trống rỗng.
“Tắc Vạn, chúc mừng ngươi, ngươi chính thức trở thành ba ba.” Sophie cẩn thận ôm tiểu bánh bao, tươi cười nhìn Tắc Vạn.
Tắc Vạn nhận lấy tiểu bánh bao, lần đầu tiên ôm trẻ con làm y có chút luống cuống.
“Gia Á……………….” Tắc Vạn đặt cục cưng ở bên người Gia Á, sắc mặt hắn tái nhợt, nhắm chặt mắt thở phì phò.
Gia Á cố gắng tập trung tinh thần miễn cưỡng mở mắt, hắn rất muốn nhìn thấy đứa con của mình, đồng thời cũng muốn xác nhận một việc. Ôm lấy cục
cưng, mặt nhăn nhúm như hầu tử xấu xí, Gia Á không khỏi bật cười! Cục
cưng không giống những đứa nhỏ khác vừa sinh ra đã khóc lóc, bộ dáng
nhắm mắt thật im lặng, hai bàn tay bé xíu khẽ run.
“Là một tiểu khảm đặc.” Tắc Vạn ôm Gia Á cười nói, màu da trắng nõn, cũng không có vằn.
“Trên trán của cục cưng………..” Gia Á thấy trên làn da phím hồng có một ấn ký màu trắng.
“Là dấu hiệu của thần tử.” Sophie nói, ấn ký kia có hình tam giác, bên cạnh có hai điểm nhỏ hình dạng như giọt nước. Có khắc trên bức đồ đằng ở
thần điện của đại lục Thụy Bá, là ấn ký của thần tử.
Đang nói
chuyện, đột nhiên ấn ký trên trán cục cưng bắt đầu phát sáng chói mắt.
Ngay giờ phút này, tất cả cư dân của bộ lạc Tát Đức cả kinh, ngừng lại
động tác, giống như bị sét đánh trúng, toàn bộ nhanh chóng tập trung tới thần điện.
Người của bộ lạc Tát Đức vây quanh bên người Thiết
Lợi Á, quỳ bên mặt đất trong miệng không ngừng thì thầm tế từ, có thể
nhận thấy cơ thể đang lơ lửng trên không trung đang dần dần trong suốt
sau đó biến mất, hóa thành một sợi dây ánh sáng. Lạc Khả dẫn theo tộc
nhân cùng đi với Thiết Lợi Á đoạn đường cuối cùng này.
Lạc Khả cảm nhận được tiếng gọi của tân thần tử, nơi xuất phát chính xác là chỗ ở của Gia Á.
“Đứa nhỏ của Gia Á thật là tân thần tử sao……………” Cậu trước giờ chưa từng
nghĩ tới trường hợp thần tử sinh ra từ ngoại tộc, đây là thần tử đầu
tiên được sinh ra thông qua việc kết hợp với bầu bạn.
Gia Á vô
cùng kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, trán cục cưng đang phát sáng!
Này đại khái chính là triệu hoán mà thần tộc nói đi, tộc nhân của bộ lạc Tát Đức nhất định sẽ cảm nhận được! Bọn họ sẽ tới mang cục cưng đi!
Chính là hắn đang bị ảnh hưởng của thuốc mê nên không thể cử động được,
nếu nhắm mắt lại nhất định sẽ ngất đi, trước khi chìm vào hôn mê còn kéo lấy cánh tay Tắc Vạn, uy hiếp cảnh cáo.
“Xem chừng con ta, nghe thấy không! Nếu mất một cọng lông tơ, ta hỏi tội ngươi…………..”
Tắc Vạn nghe vậy dở khóc dở cười, cục cưng chỉ mới sinh ra, vị trí của mình đã khó giữ, này về sau thì thế nào a!
Gia Á quả nhiên dự đoán chính xác, hắn vừa mới ngủ mê, bên kia Lạc Khả đã
tiến tới, nhìn thấy ấn ký trên trán cực cưng không nói hai lời liền muốn ôm đứa nhỏ đi. Kỳ thật Lạc Khả chưa từng nuôi nấng thần tử, chỉ biết
máy móc nghe theo lời trong thư muốn bắt đứa nhỏ đi trước, sau đó sẽ tắm rửa ở thánh tuyền, nhận triều bái và chúc phúc, cử hành nghi thức thanh lọc……………
“Thần tử thuộc về bộ lạc Tát Đức!” Lạc Khả kiên trì nói.
“Nói đùa! Nó là con ta!” Tắc Vạn càng kiên trì hơn, mới nhận được thánh chỉ
của Gia Á xong, y dĩ nhiên không để đứa con rời khỏi Gia Á nửa bước, để
Lạc Khả ẳm cục cưng đi, Gia Á tỉnh lại còn không làm thịt y mới lạ!
Một đám người giằng co, Sophie không hài lòng nhíu mày.
“Dù có chuyện thiên đại gì, cũng chờ Gia Á tỉnh lại nói sau!” Sophie bắt đầu đuổi người đi.
“Đứa nhỏ này là Gia Á mang thai mười tháng sinh ra, không có Gia Á làm sao
có thần tử!” Sophie vừa nói xong, toàn cảnh im lặng một mảnh.
Sophie nói là hoàn toàn chính xác, ngay cả Lạc Khả cũng không có cách nào phản bác.
“Được rồi, vậy chờ Gia Á tỉnh lại nói sau.” Lạc Khả miễn cưỡng đưa ra nhượng bộ.
“Thần tử đối với đại lục Thụy Bá ý nghĩa rất trọng đại, cũng là giá trị tồn
tại của bộ lạc Tát Đức, người nên ở cùng một chổ với thần tộc.”
Sophie không cho là đúng khẽ nhướng chân mày, nói với cậu cũng vô dụng, muốn nói thì đi mà nói với Gia Á.