Dị Thế Chi Thú Nhân Bộ Lạc

Chương 61: Chương 61




Hải Ân Tư tuy rằng rất yêu thích hồ nháo, nhưng khi làm đại sự chưa bao giờ qua loa. Đem Bàng Đốn từ khe đá đi ra, Hải Ân Tư kinh ngạc phát hiện Bàng Đốn đã chết, có vẻ chết rất lâu rồi. Chính là……..Hải Ân Tư cẩn thận kiểm tra thực hư một phen, thi thể vẫn còn hơi ấm, hơn nữa vẫn còn mềm mại, giồng như là đang ngủ hơn!

Chẳng lẽ nói………Hải Ân Tư nhìn thoáng qua nhân ngư đang ngất xỉu kia, cùng với cái đuôi đầy vết thương, miệng vết thương này cắt đều đều nhau, không phải do cát lạp thú tạo thành, nó giống như bị vật gì đó sắc bén cắt qua để lại dấu vết, nghe nói nhân ngư có năng lực khởi tử hồi sinh, chẳng lẽ chính là dùng phương thức này sao……..nhân ngư này dùng huyết nhục của mình để cứu Bàng Đốn thúc thúc!

Hải Ân Tư nhăn mặt nhíu mày, hiện tại không phải lúc truy cứu ngọn nguồn sự việc, cái hang này bại lộ trên bờ cát, bất cứ lúc nào cũng có thể có mãnh thú đi qua, phải đem bọn họ về trước mới được. Hải Ân Tư nâng tay, một sức mạnh vô hình nâng nhân ngư và Bàng Đốn đứng lên. Hải Ân Tư có thể nói là thần tử mạnh nhất trong lịch sử, cậu đột phá năng lượng của các thần tử trong dĩ vãng, hơi thở cường đại tản ra, dọc theo đường đi dã thú bốn phía đều lẫn đi rất xa.

Tắc Vạn cõng Gia Á bay lượn trên không trung Đông Hải, bọn họ tới đây đã được vài ngày, chính là Bàng Đốn không xuất hiện ở chổ hẹn. Lần tìm kiếm này rốt cuộc cũng thu được kết quả, điều này thật tuyệt, Sophie còn chưa tìm được, ngay cả Bàng Đốn cũng mất tích.

Tâm tình Gia Á không tốt không rảnh quản đứa con, chớp mắt một cái đã không thấy Hải Ân Tư. Nhất thời gấp đến xoay vòng, này thật sự rất nguy hiểm. Hỏi, Hải Ân Tư cường đại như vậy thì có nguy hiểm gì a? Gia Á, hắn không phải nói đứa con mình gặp nguy hiểm, là người khác nguy hiểm…………..

Gia Á hướng tầm mắt xuống phía dưới quan sát, tóc đen mắt đen mặc một thân quần áo trắng thiếu niên chạy ra từ phía vách đá, bay theo phía sau là một bá khắc lí thú…….Gia Á buồn rầu, không phải lúc này lại giết chết người đi? Còn có cái đuôi cá kia là cái gì? Tái nhìn kỹ, thú nhân kia nhìn có chút quen mắt.

Tắc Vạn thấy đứa con, an ổn đáp xuống, Gia Á từ trên lưng Tắc Vạn nhảy xuống.

“Bàng Đốn!” Khoảng cách gần hơn, Gia Á lập tức nhận ra thú nhân kia chính là Bàng Đốn bọn họ đã tìm rất nhiều ngày nay.

“Cha, phụ thân.” Hải Ân Tư lúc đầu cũng không hiểu vì cái gì người khác đều kêu là mụ mụ, còn mình phải kêu mụ mụ là ‘phụ thân’, sau này trong một lần vô ý, lúc nửa đêm nhìn thấy cha mẹ vận động vợ chồng rốt cuộc mới hiểu được nỗi khổ trong lòng mẹ.

“Chuyện này là thế nào?” Gia Á ngồi xổm xuống, đưa tay cẩn thận dò xét hơi thở Bàng Đốn, sau đó chụp lấy ngực anh, không có phập phồng! Gia Á vô cùng sợ hãi.

“Con ngẫu nhiên phát hiện ra ở hang đá, còn có nhân ngư này, cậu ta hình như muốn giúp Bàng Đốn thúc thúc khởi tử hồi sinh.” Lúc Hải Ân Tư chậm rãi đặt nhân ngư xuống bờ cát, Gia Á thấy khuôn mặt nhân ngư liền có cảm giác bị sét đánh trúng.

Sophie? Gia Á chớp chớp mắt, dung mạo này hắn nhất định không quên, trên thế giới có người giống người như vậy sao?

“Thật sự quá giống……….” Gia Á nhìn khuôn mặt nhân ngư đến thất thần thì thào nói.

“Giống cái gì?” Hải Ân Tư khơi đuôi lông mày.

“Giống Sophie…………..” Gia Á cùng Tắc Vạn liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt đối phương nhìn thấy đồng dạng hoài nghi. Nhân ngư này ở cùng một chỗ với Bàng Đốn, hơn thế lại giống Sophie như đúc, chẳng lẽ………….

Gia Á vội vàng chạy tới ôm lấy nhân ngư, trên người có rất nhiều vết thương, hơn nữa không được xử lý tốt, đã bắt đầu có xu hướng sinh mủ.

“Sao cậu ta lại bị thương nặng như vậy?” Gia Á kinh hãi, trên chiếc đuôi có ít nhất hai mươi miệng vết thương, hơn nữa đều là lún vào thật sâu, giống như là bị xẻo thịt.

“Là huyết nhục nhân ngư có thể giúp người chết sống lại, cậu ta…………” Hải Ân Tư không khỏi nổi da gà đầy người, thật không biết là nói cậu ta tàn nhẫn hay đủ thánh mẫu, thế nhưng lại tự lóc thịt mình để cứu người khác.

“Đem người cứu trở về rồi nói sau.”

Gia Á đem hai người mang về bộ lạc Ba Tái Tư, ở trong nhà Bàng Đốn. Hải Ân Tư nói Bàng Đốn có cơ hội sống lại nên mọi người không dám tùy ý động tới thi thể Bàng Đốn, chỉ đặt anh nằm lên giường. Hải Ân Tư đã giúp Sophie trị liệu qua, nhưng bởi vì rời đại dương quá lâu, làn da của Sophie bắt đầu nức nẻ, cũng hôn mê không tỉnh lại, Hải Ân Tư rất linh động, ở trong sân tạo một cái bồn chứa nước biển đặt Sophie vào.

Lúc Sophie tiếp xúc với nước biển vết nẻ trên người dần dần biến mất. Sophie chậm rãi mở to mắt, nhìn những gợn nước quen thuộc xung quanh, còn có hương vị của đại dương. Tầm mắt mơ hồ ngắm nhìn xung quanh, một gương mặt thoạt nhìn rất quen thuộc xuất hiện trước mắt. Người nọ tóc đen mắt đen, làn da trắng nõn, trí nhớ Sophie lóe lên thời điểm gặp người này, hai người bọn họ sinh sống trên phi thuyền, người này tới cùng một nơi với cậu……Bàng Đốn nói, hắn gọi là Gia Á!. Ý thức dần dần trở lại, đúng rồi! Bàng Đốn!

Sophie mở miệng, phát ra sóng âm bén ngọn. Bàng Đốn, Bàng Đốn ở đâu? Sophie kéo tay Gia Á, ý đồ làm đối phương hiểu được ý tứ của cậu.

“Ngươi là Sophie phải không?” Gia Á vô cùng kích động, hình như nhân ngư này nhận thức hắn!

Sophie do dự gật đầu.

“Trời ạ! Ngươi, ngươi sao lại biến thành………….” Gia Á nhìn Sophie từ trên xuống dưới một lần, cũng không biết nên nói thế nào, hắn rất muốn gặp lại Sophie thế nhưng sao lại là phương thức này!

“Ngươi cũng không chịu suy nghĩ cứ một mình bỏ đi như vậy! Ngươi có biết ta nôn nóng muốn chết hay không a!” Gia Á ôm lấy Sophie, ánh mắt bắt đầu phiếm hồng, thanh âm nghẹn ngào.

“Biến thành nhân ngư cũng không biết thông tri một tiếng, chúng ta tìm ngươi tính ra cũng mười sáu năm rồi! Hải Ân Tư cũng trưởng thành rồi!” Gia Á không biết Sophie mất trí nhớ, Sophie nghe không hiểu lắm, nhưng cảm giác được tình cảm mãnh liệt của đối phương, Sophie vươn tay, vỗ nhẹ lưng Gia Á.

“A………….” Sophie mở miệng, vẫn là khàn giọng phát ra sóng siêu âm.Đành phải ra dấu hiệu, cậu muốn biết tin tức của Bàng Đốn, cậu ngất đi bao lâu rồi? Hơn một ngày chưa? Dùng huyết nhục nhân ngư không thể gián đoạn!

“Ngươi yên tâm.” Gia Á là chuyên gia về lĩnh vực ngôn ngữ của người câm điếc, dễ dàng hiểu được ý của Sophie.

“Chưa qua một ngày, ngươi hôn mê chỉ có mấy giờ thôi.”

Gia Á ôm lấy Sophie, đi vào trong phòng, Sophie đưa mắt tò mò đánh giá xung quanh, nơi này là phòng ở của lỗ đạt và khảm đặc sao? Thụ ốc hình mái vòm thật lớn, bốn phía có hàng rào cây nho và các loài hoa cỏ lạ.

“Ngươi nha, đã là nhân như rồi cũng không biết để ý tí gì về môi trường.” Gia Á nhịn không được phê bình.

“Hải Ân Tư nói nhân ngư sinh tồn nhờ vào nước biển, lúc chúng ta tìm thấy ngươi đã rất lâu không tiếp xúc nước biển, làn da nức nẻ, thêm một chút nữa là đã chết rồi.” Gia Á một mực toái niệm, Sophie nhịn không được mỉm cười, hóa ra Gia Á là dạng này a, còn tưởng rằng bằng hữu của mình cũng trầm mặc như Cách Lỗ Khắc. Nói đến Cách Lỗ Khắc, ánh mắt Sophie liền ảm đạm, dù sao nương tựa với nhau sống nhiều năm, cậu cũng chưa bao giờ rời khỏi hắn lâu như vậy, không biết hắn hiện tại thế nào, có thể tự chiếu cố mình hay không……………

Sophie nhìn thấy Bàng Đốn hoàn hảo nằm trên giường, tâm rốt cuộc cũng thả lỏng, thản nhiên mỉm cười, ngón tay xẹt qua khóe mắt quen thuộc.

“Sophie.” Gia Á nghiêm túc ngồi xuống.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Gia Á đến nay vẫn rất mờ mịt, Sophie mạc danh kỳ diệu mất tích suốt mười sáu năm, đột nhiên xuất hiện lại biến thành nhân ngư, mà Bàng Đốn ra ngoài tìm cậu lại chết!

“Hải Ân Tư nói ngươi dùng huyết nhục của mình để cứu sống Bàng Đốn………..”

Sophie thở dài, chuyện này nói ra thật dài, hơn nữa cậu cũng mất trí nhớ cũng không biết nên nói từ đâu. Chỉ có thể khoa tay múa chân muốn hắn đem giấy bút tới…………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.