Gia Á làm một cái hang cá bằng thủy tinh thật lớn chứa nước biển đặt bên
người Bàng Đốn, Sophie mỗi ngày đều ở bên trong, nhìn Bàng Đốn đến xuất
thần. Tuy rằng trí nhớ cậu vẫn chưa hoàn toàn khôi khục, nhưng cậu đã
từng chút nhớ lại khoảng thời gian ở chung với Bàng Đốn, trí nhớ như một dòng thanh tuyền mạnh mẽ rót vào đáy lòng. Đã là ngày cuối cùng, vì sao Bàng Đốn vẫn chưa tỉnh lại?
“Mau tỉnh lại đi.” Sophie ở trong
nước nói chuyện, chỉ có ở trong nước cậu mới có thể mở miệng nói chuyện, người khác nghe không được nhưng cậu tin tưởng Bàng Đốn có thể cảm nhận được.
Vết thương trên người Sophie được Hải Ân Tư dùng thần lực
chữa trị đã khôi phục được bảy tám phần nhưng vẫn không tránh được để
lại dấu vết. Nhưng Sophie cũng không để ý đuôi mình có thể khôi phục lại như lúc đầu hay không, cậu không ăn không uống cứ như vậy ở bên cạnh
trông coi Bàng Đốn, tâm tình ngày càng nôn nóng hơn. Đã là ngày thứ bốn
mươi chín! Mau tỉnh lại đi đại ngốc!
Đợi đến khi thái dương ngày
bốn mươi chín chậm rãi hạ xuống, Sophie rốt cuộc nhịn không được, từ
trong nước khó khăn leo ra, nhéo bả vai Bàng Đốn, tay siết lại thành nắm đắm không ngừng đấm lên ngực anh.
Bàng Đốn! Anh tỉnh lại cho ta! Sophie mở miệng, phát ra thanh âm chói tai. Chẳng lẽ là gạt người sao?
Chưa từng có nhân ngư thử qua cách dùng huyết nhục của mình để cứu
người, chẳng lẽ chỉ là một truyền thuyết hư ảo thôi sao! Nghĩ tới Bàng
Đốn rốt cuộc vẫn không tỉnh lại, huyết lệ màu lam từ khóe mắt chảy dọc
theo gò má…….
Ghé vào trên người Bàng Đốn, thống khổ quẫy đuôi,
thân thể rất đau, chính là vẫn không bằng cơn đau trong lòng. Nắm tay
vẫn tiếp tục đánh lên ngực Bàng Đốn, móng tay Sophie khắc sâu vào lòng
bàn tay………
“So…….Sophie, đừng đánh……………..” Bàng Đốn mơ màng mở to mắt, phát hiện chính mình đã trở về nhà. Ngực truyền tới từng cơn đau,
cúi đầu thì thấy Sophie ghé vào trên người mình đánh không ngừng, có
chuyện gì xảy ra a?
Sophie vội ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi đồng tử quen thuộc, kinh hỉ nhào tới, ôm chặt cổ Bàng Đốn! Tỉnh! Ha ha, thật sự đã sống lại! Bàng Đốn của cậu đã trở lại! Sophie không thể phát ra
âm thanh, nhưng cơ thể run rẩy gắt gao dán chặt trên người Bàng Đốn cũng đủ để thể hiện tâm tình khó có thể ức chế của cậu lúc này.
“Sophie, em khóc………..” Bàng Đốn vươn bàn tay to có chút cứng ngắc áp lên má
Sophie, ngón cái nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt màu lam. Cùng lúc nhìn
thấy vết sẹo trên người Sophie càng làm Bàng Đốn kinh ngạc hơn.
“Em còn bị thương!” Bàng Đốn vuốt ve chiếc đuôi màu lam xinh đẹp loang lổ vết sẹo trong lòng quặn đau.
Tâm Sophie nóng lên, nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Bàng Đốn, biểu tình thân thiết này cậu nhẹ nhàng thân cận, chạm vào đôi môi dày của Bàng
Đốn, thản nhiên hôn một chút. Cảm xúc lạnh lẽo chậm rãi truyền tới, Bàng Đốn ngẩn người, lại nhìn ánh mắt chuyên chú của Sophie đang nhìn mình,
mang theo nụ cười yếu ớt. Nhất thời cảm thấy một ngọn lửa nổ tung trong
đầu.
Chuyển khách thành chủ, xoay người đặt Sophie dưới thân,
chuẩn xác bắt lấy đôi cánh hoa xinh xắn của đối phương, khai mở hàm răng trắng nõn cũa Sophie, dây dưa quấn quít lấy đầu lưỡi thơm mát. Sophie
hiếm khi nhu thuận nằm dưới thân Bàng Đốn, đầu lưỡi có chút thô ráp của
anh khẽ va chạm, mang theo cảm giác tê dại, cánh tay Sophie vòng trên cổ Bàng Đốn không ngừng siết chặt.
Thật lâu sau, Bàng Đốn lưu luyến buông tha cánh môi Sophie, nhìn gương mặt tinh xảo nhỏ nhắn lộ ra mạt
đỏ ửng thản nhiên, trái tim lại nổi lên một trận xao động.
“Sophie………………..” Bàng Đốn vẫn không thể nhớ ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trí nhớ
dừng lại ở một khắc lúc còn trong đại dương, một đôi mắt đỏ rực xuất
hiện trước mặt sau đó là một mảnh hắc ám.
Sophie lắc đầu, không
quan trọng, Bàng Đốn của cậu đã quay lại, ở bên cạnh cậu, dù đã phát
sinh chuyện gì cũng không còn quan trong nữa!
Bàng Đốn đột nhiên nhớ tới, nếu đang ở trong nhà anh, như vậy chẳng phải hiện tại Sophie đang ở trên bờ sao!
“Sophie, sao em lại lên bờ!” Bàng Đốn khẩn trương ôm chặt Sophie, bàn tay cao
thấp xác nhận trên người Sophie một lần, hoàn hảo, không có gì bất
thường.
Sophie chớp mắt, nhìn hang cá bên cạnh, cậu trên bờ không thể nói chuyện.
Bàng Đốn hiểu ý Sophie, thả cậu vào hang cá, thủy tinh phản chiếu hình ảnh
Sophie, Bàng Đốn nhúng đầu vào nước, bá khắc lí thú sau lỗ tai có mang
cá bắt đầu tự động hô hấp.
“Sophie, em có thể nói rồi.” Bàng Đốn chớp mắt.
Sophie mỉm cười, tư thế này thật khó khăn.
“Về sau đổi một cái hang lớn đi, ta dễ di chuyển hơn.” Câu đầu tiên Sophie nói lại là câu này.
“Anh sẽ sửa nhà thành hang cá, như vậy được không?” Bàng Đốn cười trả lời.
“Em làm thế nào lại lên bờ?” Bàng Đốn có thể cảm nhận được năng lực của
Sophie đã biến mất, Sophie bình thường có thể nói chuyện trong không khí nhưng hiện tại đã không thể. Nếu là trước đây bị Sophie đánh mấy quyền
như vậy chỉ sợ phải hộc máu, hiện tại không nặng không nhẹ chỉ cảm thấy
ngư ngứa.
“Cách Lỗ Khắc muốn mạng của anh, ta liền mang anh chạy
trốn lên bờ.” Bâng quơ diễn tả lại tình huống lúc đó, Sophie che dấu tất cả thống khổ đau đớn mình từng trải qua, những điều này không cần nói
cho Bàng Đốn, nếu anh biết sẽ rất thương tâm…….
“Anh chỉ nhớ khi
đó có một đôi mắt màu đỏ xuất hiện, sau đó liền mất đi ý thức.” Bàng Đốn nói đến chuyện này vẫn cảm thấy thực buồn bực, năng lực của nhân ngư ở
đại lục Thụy Bá thực sự vô cùng cường hãn a. Trừ bỏ thần tử có lẽ không
có sinh vật nào có thể chống cự lại nhân ngư.
“Đúng vậy, sau đó ta phát hiện anh, liền mang đi.”
“Vậy em còn trở về không?” Bàng Đốn cẩn thận hỏi.
“Ta mang anh trốn đi, chỉ sợ về sau không thể trở về, Cách Lỗ Khắc nhất
định rất tức giận.” Sophie trả lời, nhưng đây cũng không phải là nguyên
nhân trọng yếu nhất.
“Hơn nữa…….. ta đã nhớ lại anh rồi……………..”
Sophie có chút xấu hổ nói, những hình ảnh cậu nhớ lại đều là Bàng Đốn
đối với cậu ngàn y trăm thuận, mà cậu lại cứ khi dễ người ta, có thật
trước kia cậu lại ác liệt như vậy không a?
Ánh mắt Bàng Đốn sáng rực, nhớ lại có phải là………
“Sophie, em rốt cuộc nhớ lại anh là bầu bạn của em phải không!”
“Xem là như vậy đi…………” Sophie có chút ảo não nói, vừa nãy hôn cũng đã cho hôn rồi, còn nói gì nữa a!
“Vậy sau này em tính toán sống trên bờ cùng anh sao?” Bàng Đốn càng nói càng phấn khởi, quả thực may mắn quá, ngủ có một giấc tỉnh lại mộng đẹp đã
trở thành sự thật.
“Anh vẫn còn chưa chết, ta trừ bỏ ở lại nhà
anh cũng không còn nơi nào để đi! Hay là anh không chào đón ta?” Sophie
không được tự nhiên cúi đầu.
“Hoan nghênh! Đương nhiên rất hoan nghênh!” Bàng Đốn mừng như điên, sau đó như chợt nhớ ra điều gì ngây ngốc một lúc.
“Sophie, em ở lại trên bờ có phải rất nhanh sẽ………………” Bàng Đốn từng nghe Sophie nói qua.
“Chết sao?” Sophie thở dài.
“Không nhanh như vậy, nhân ngư có thể sống trên bờ khoảng sáu mươi năm, kỳ
thật thời gian rất dài. Ta còn…..” Sophie nhíu mày tính toán.
“Bốn mươi bốn năm nữa.” Sophie cảm thấy khai thông, cuộc sống bất tử cũng
không có gì đặc biệt. Sau khi Bàng Đốn trải qua sinh tử, Sophie phát
hiện ra có thể chung sống với người mình yêu, mới là quan trọng nhất.
“Sophie…………….” Bàng Đốn cảm thấy đau thắt trong lòng, giống như có một tảng đá đè
nặng, đồng thời càng xúc động hơn, Sophie vì anh, tình nguyện buông tha
cuộc sống vĩnh cữu………