Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân

Chương 43: Chương 43: Giỏ




Chờ không còn nhìn thấy Mục Mộc nữa thì Hạ Nhĩ mới quay đầu lại nhìn Hi Nhĩ: ” Em thật sự là em trai của anh sao? “.

Hi Nhĩ không rõ vì sao: ” Đương nhiên rồi “.

” Nhưng anh lại có cảm giác em giống như là một người khác vậy? “. Hạ Nhĩ lạnh lùng nhìn em mình: ” Em có biết những lời mà vừa nãy em đã nói với Mục Mộc nếu như có người biết được thì em sẽ bị mội người mắng chửi không? “.

” Mắng chửi thì cứ mắng chửi đi, em chịu được mà “. Hi Nhĩ cúi đầu, hai tay cầm lấy vạt áo của chính mình, quật cường nói: ” Em đã suy nghĩ kỹ rồi, em rất là thích Lạc Tang! “.

” Cái gì mà suy nghĩ kỹ rồi, anh thấy trong đầu của em vốn là hỗn độn thì có “. Hạ Nhĩ cảm thấy rất đau đầu, quyết định sau khi đưa Hi Nhĩ về nhà thì để phụ thân và cha làm một chút tư tưởng công tác cho cậu: ” Đóng cửa hàng đi, anh đưa em về nhà “.

” Không được, phải chờ cho đến khi Lạc Tang tới đón Mục Mộc mới được “. Hi Nhĩ ước lượng thời gian, nếu Mục Mộc từ nơi này đi về nhà Lạc Tang thì phải mất ít nhất là hai giờ, vào lúc ấy thì trời đã sẫm tối nên rất có thể Lạc Tang sẽ không gặp được Mục Mộc.

Hạ Nhĩ vừa nghe thấy như vậy thì càng muốn dẫn Hi Nhĩ đi về nhà, thế nhưng Hi Nhĩ lại ồn ào không chịu về nhà.

” Anh! Anh liền để em tiếp tục theo đuổi Lạc Tang đi mà! “.

” Y là bạn lữ của Mục Mộc “.

” Nhưng Mục Mộc không thích y mà! Em không biết! “. hai tay Hi Nhĩ bám chặt vào quầy hàng chính là không chịu đi về, cậu không cam lòng mà hỏi Hạ Nhĩ: ” Nếu như hắn không thích Lạc Tang thì tại sao lại muốn sống chung với y? Em thật sự không hiểu được! “.

Sự nghi hoặc của Hi Nhĩ cũng giống với của Hạ Nhĩ, y thấy Hi Nhĩ suy nghĩ đến muốn điên cái đầu rồi thì đành phải dừng lại suy nghĩ của chính mình, sau đó bất đắc dĩ nói với Hi Nhĩ: ” Như vậy đi, em cứ đi về nhà trước còn anh sẽ đi điều tra rõ ràng, nếu như Mục Mộc là bị ép buộc phải ở cùng với Lạc Tang thì anh sẽ trả lại tự do cho hắn, anh cũng nói rõ luôn, anh làm như thế cũng không phải là vì em mà là vì Mục Mộc, em không nên hy vọng rằng anh sẽ giúp em mà chia rẽ hai người bọn họ “.

” Em không nghĩ sẽ chia rẽ bọn họ… “. Hi Nhĩ uất ức cúi đầu: ” Nếu như Mục Mộc và Lạc Tang là hai bên đều tình nguyện thì em sẽ chúc phúc cho bọn họ, lúc đầu quả thật em cũng chúc phúc cho bọn họ, em còn đặc biệt dặn Mục Mộc phải cùng Lạc Tang sống thật hạnh phúc… Nhưng nhìn đến Mục Mộc đối đãi với Lạc Tang vô cùng lạnh lùng, còn nói xấu y nên em thật sự rất tức giận. Anh à, anh chưa từng thích người nào nên anh sẽ không thể nào hiểu được cảm nhận của em, thật giống như bảo bối của chính mình lại bị người khác chà đạp … Em thật sự có cảm giác là Mục Mộc đang chà đạp Lạc Tang… “

Hi Nhĩ nói xong liền bật khóc, cậu dùng tay che mặt nghẹn ngào: ” Dựa vào cái gì hắn lại luôn tỏ vẻ ghét bỏ cái người mà em đã dốc hết sức để theo đuổi trong suốt ba năm trời, anh bảo em làm sao có thể cam tâm được chứ! “.

Hạ Nhĩ nhìn Hi Nhĩ đang bật khóc nức nở, liền thở dài rồi ôm cậu vào trong ngực của mình.

Nếu như Lạc Tang yêu Mục Mộc yêu đến mức tình nguyện phạm tội cũng phải giam giữ hắn tại bên cạnh mình, nếu như Hi Nhĩ yêu Lạc Tang đến mức tình nguyện bị mắng chửi cũng phải tiếp tục theo đuổi, thì thứ ái tình này cũng thật là có quá đáng sợ.

May mắn thay, anh vẫn chưa rơi vào bể tình.



Mục Mộc đứng ở trên đường phố trong ánh hoàng hôn nhìn từng người qua lại đều đang vội vã về nhà, trên khuôn mặt lại mang theo vẻ thất lạc.

Hắn đã quên mất đường về nhà.

Mục Mộc vốn định hỏi người đi đường, thế nhưng hắn nhớ tới câu nói lúc nãy của Hi Nhĩ: Ngoại trừ tình yêu của Lạc Tang ra thì anh không còn gì cả.

Thật đúng là như vậy, ngoại trừ quay về nhà của Lạc Tang ra thì mình còn có thể đi nơi nào được chứ?

Không có chỗ nào để đi.

Mục Mộc cảm thấy chán nản, hắn ngồi xuống bên bờ đê, không muốn đi về mà nơi đó vốn cũng không phải là nhà của hắn.

” Cha ơi! Con báo có cánh kìa! “. Cách đó không xa có một đứa trẻ dùng giọng điệu nãi thanh nãi khí kinh ngạc thốt lên, Mục Mộc ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy Lạc Tang đang ở hình thú dùng móng vuốt của hai chân trước quắp theo một cái giỏ cực lớn ở trên bầu trời bay qua.

Lạc Tang không nhìn thấy Mục Mộc đang ngồi ở bên bờ đê, y nghe theo sự sai khiến của Văn Sâm Đặc Tư mà làm ra cái ” Cái làn chuyên dụng thư thái của Mục Mộc ” này, bỏ ra chút ít thời gian, dẫn đến thời gian y đi đón Mục Mộc hơi trễ, cho nên lúc này liền vội vàng bay đến chợ Hà Kiều.

Mục Mộc mắt nhìn thấy Lạc Tang bay đi cũng không có mở miệng gọi y lại nhưng khoảng mấy phút sau đó thì Lạc Tang liền bay trở lại, sở hữu từ ánh mắt cực kỳ nhạy bén của đại bàng nên rất nhanh y liền nhìn thấy được thân ảnh của Mục Mộc, vì vậy vỗ cánh phành phạch, quắp theo cái giỏ hạ xuống bên người Mục Mộc.

Mục Mộc quan sát cái làn cực lớn nọ, đan bằng cành trúc rất rắn chắc và cứng, đường kính khoảng chừng 1,5 mét, cao gần 1 mét, bên trong đã trải một lớp da thú mềm mại, còn nhét vào ba cái gối, ngồi vào trong đó để bay đi thì sẽ rất thoải mái.

Mục Mộc không cần hỏi cũng biết đến cái giỏ này là làm cho hắn dùng, đoán chừng là chủ ý do Văn Sâm Đặc Tư nghĩ ra nhưng hắn tuyệt đối sẽ không ngồi vào trong đó.

Ngồi vào trong giỏ rồi bị quắp mang bay lên và vân vân, thật sự là rất xấu hổ.

Lạc Tang biến về hình người rồi ngồi xuống bên cạnh Mục Mộc, cũng không có vội vã dẫn hắn về nhà, mà là cùng Mục Mộc ngắm nhìn những con sóng đang gợn lăn tăn của Đông Cự Hà.

” Anh mới vừa gặp Hạ Nhĩ ở trong chợ, anh ta nói em đã cãi nhau với Hi Nhĩ “. Lạc Tang chậm rãi mở miệng, nghiêng đầu quan sát sắc mặt của Mục Mộc: ” Em có sao không? “.

” Rất tốt “. Mục Mộc hờ hững nói ra: ” Tôi đã từng tranh cãi với rất nhiều người, không phải chỉ có mình cậu ta đâu “.

Từ lúc Lạc Tang hạ xuống thì Mục Mộc đã hồi phục lại tâm tình, hắn sẽ không than phiền với Lạc Tang.

” Tại sao lại cãi nhau? “. Lạc Tang tuy rằng là hỏi như vậy nhưng cũng có thể đoán ra được là bởi vì mình.

” Tôi đã nói xấu anh ở ngay trước mặt Hi Nhĩ “. Mục Mộc thế nhưng lại không sợ mà thảng thắn nói rõ với Lạc Tang: ” Cậu ta thấy ngứa mắt vì tôi đã chửi anh nên liền tranh cãi với tôi “.

Lạc Tang nhất thời không nói gì, mới vừa rồi y còn tưởng chắc hẳn vì tranh giành tình nhân là mình đây mà nhưng xem ra là do y đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Lạc Tang cũng không hỏi Mục Mộc đã chửi mình những gì vì nếu biết được sẽ chỉ làm cho y càng thêm không dễ chịu hơn thôi nên hắn liền yên lặng ngồi ở bên cạnh Mục Mộc mà ngắm nhìn hắn, thưởng thức gò má xinh đẹp của Mục Mộc.

Dưới ánh nắng chiều, Lạc Tang nhìn thấy trên hàng lông mi dài của Mục Mộc được bao phủ bởi một lớp vàng cam rực rỡ, theo từng cái chớp mắt khẽ run của hắn thì trông có vẻ rất là đẹp.

” Hôn một cái “. Lạc Tang lại đòi hôn như mọi ngày khi bị Mục Mộc làm cho mê mẫn.

” Không được, đang ở bên ngoài đó “. Mục Mộc từ chối, hắn không thích trình diễn những màn tình cảm buồn nôn ở tại nơi công cộng một chút nào, nhất là thể hiện tình cảm buồn nôn với một người đàn ông.

Lạc Tang thì lại bất chất mọi thứ mà nhanh chóng hôn lên môi Mục Mộc một cái, chọc cho Mục Mộc nổi giận nhưng hắn lại không có bộc phát ra mà chỉ cau mày nhìn chằm chằm vào nước sông đã được ánh nắng chiều nhuộm thành một màu đỏ, sầm mặt lại mà không nói một lời.

” Anh sai rồi “. Lạc Tang xin lỗi.

Mục Mộc không thèm để ý tới Lạc Tang, mỗi lần đều là như thế này, biết rõ là hắn không thích nhưng vẫn cứ ép tới, chờ làm xong thì lại tới xin lỗi, rất muốn ăn đòn.

Mục Mộc vẫn nhìn mặt sông mà ngẩn người, mãi đến tận khi mặt trời lặn hẳn xuống núi thì hắn mới từ trên bờ đê đứng dậy.

” Trở về thôi “. Mục Mộc đã sắp xếp hoàn chỉnh các suy nghĩ, hắn biết rõ kế tiếp nên làm như thế nào.

Lạc Tang biến thành báo đen lớn, y ra hiệu để Mục Mộc tiến vào trong cái giỏ kia: ” Anh sẽ nhấc theo em mà bay trở về “.

” Không cần đâu “. Mục Mộc lại leo lên trên lưng Lạc Tang.

” Ngồi vào bên trong đi, anh đặc biệt vì em mà làm ra nó đó “. Lạc Tang muốn được trông thấy cảnh tượng Mục Mộc ngồi ở trong cái giỏ, luôn cảm thấy sẽ vô cùng đáng yêu.

” Đừng nói nhảm nhí nữa, anh hãy chạy đi “. Mục Mộc đã ngồi vững vàng tại trên lưng Lạc Tang, muốn cho Lạc Tang mang theo hắn chạy về nhưng trước khi Lạc Tang đi đón thì Văn Sâm Đặc Tư đã căn dặn là không được chở Mục Mộc chạy đi rồi.

” Con hư à, sức khỏe của Mục Mộc không được tốt lắm, nếu con mang theo hắn chạy thì sớm muộn gì cũng sẽ làm cho nó bị xóc nảy không tốt đâu “. Văn Sâm Đặc Tư nghiêm trang nói hưu nói vượn: ” Nhớ năm đó cha bị phụ thân con mang theo chạy, kết quả là xương cốt rất dễ gãy “.

“… Cha không nên gạt con “. Lạc Tang cũng hiểu một chút về dược lý nhưng không hiểu nhiều lắm về phương diện gân cốt.

” Không có gạt con đâu “. Văn Sâm Đặc Tư vẫn bày ra một khuôn mặt nghiêm túc: ” Cha đang yên đang lành thì gạt con để làm gì? “.

Lạc Tang vì vậy mới chịu tin, hắn đem những lời của Văn Sâm Đặc Tư thuật lại cho Mục Mộc nghe: ” Không thể chạy, xóc nảy quá nhiều sẽ khiến cho xương cốt của em dễ gãy “.

Mục Mộc mơ hồ: ” Thật sao? “.

Mục Mộc ngoại trừ việc hiểu rõ về viôlông ra thì đối những phương diện còn lại đều không am hiểu lắm, như trước đó nấu một chảo hỗn hợp sền sệt để hạ độc Lạc Tang, gạo và rau cũng chưa được rửa sạch liền ném vào trong chảo rồi quấy lên, nếu như bạn nói cho hắn biết trước khi nấu mì thì phải rửa sạch nó, chắc chắn hắn cũng sẽ nghe theo.

” Ừ, cha anh đã nói như vậy “.

Mục Mộc liền tin tưởng, hắn luôn luôn coi trọng cơ thể của chính mình nên đành phải thỏa hiệp: ” Vậy thì anh mang tôi bay đi “.

” Em hãy ngồi trong giỏ đi “. Lạc Tang dùng cái vuốt vỗ vỗ vào cái giỏ to xinh đẹp kia.

” Không ngồi “. Mục Mộc kiên trì.

” Yên tâm đi, không có ai nhìn thấy “. Lạc Tang còn không biết trong lòng của Mục Mộc đang suy nghĩ cái gì sao? Đơn giản là để ý đến ánh mắt của người khác.

Mục Mộc liếc nhìn xung quanh một vòng, xác thực là không có một người nào, hắn nhìn chằm chằm vào cái giỏ kia mà suy xét một lúc, chậm rì rì từ trên lưng Lạc Tang trườn xuống.

” Tôi liền thử một lần “. Mục Mộc mặt lạnh bước vào trong giỏ, thực ra trong lòng cũng rất muốn ngồi vào xem thế nào.

Mục Mộc ngồi vào trong cái giỏ trúc lớn, quả nhiên ngồi ở trong giỏ này rất thoải mái, da thú mềm mại, gối ôm đàn hồi, thân giỏ cũng đủ cao, ngồi xuống thì vừa vặn chỉ lộ đầu, không sợ bị rơi ra ngoài.

” Thế nào? “. Lạc Tang đi vòng quanh cái giỏ, cảm thấy Văn Sâm Đặc Tư nghĩ ra được chiêu này thật sự là quá tuyệt vời, ngắm nhìn Mục Mộc đang ngồi ở trong giỏ thấy thế nào cũng quá là đáng yêu.

Gay go rồi, lại muốn ăn sống hắn.

” Cũng được, thật thoải mái “. Mục Mộc thử nằm xuống, kích thước của cái giỏ có thể để cho hắn cuộn tròn ở bên trong.

Lạc Tang càng nhìn thì càng muốn ăn, vì vậy dùng móng vuốt chồng chất cả ba cái gối ôm kia lên trên người Mục Mộc, che kín hắn, sợ chính mình nhìn nhiều thêm nữa thì sẽ phát điên.

” Đi “. Lạc Tang dùng hai móng vuốt quắp lấy cái giỏ, xách theo Mục Mộc mà bay lên bầu trời.

Mục Mộc thoải mái nằm ở trong giỏ, hắn đẩy cái gối ôm trên mặt ra, nhìn lên Lạc Tang, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt.

Thỉnh thoảng đùa giỡn Lạc Tang như vậy cũng rất là vui vẻ.

Trong đầu bất chợt hiện ra gương mặt của Hi Nhĩ, còn có lời tuyên bố kia của cậu ta: ” Tôi muốn đoạt lại Lạc Tang từ trong tay anh, bởi vì anh căn bản là không xứng với y! “.

Nụ cười liền nhạt dần, tâm Mục Mộc cũng chìm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.