Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân

Chương 57: Chương 57: Thích




Mũi tên nhọn bắn trúng vào con mắt trái của Lạc Tang, máu tươi bắn tung toé.

” Không! “. Mục Mộc đột ngột từ trên giường bật dậy, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng, sắc mặt trắng bệch.

Hắn đang nằm ngủ trong một căn phòng trông rất quen thuộc nhưng Mục Mộc lại không nhớ rõ lắm, chờ đến khi Hi Nhĩ đi vào thì hắn mới nhớ ra được đây là căn phòng trong ngôi nhà gỗ tao nhã ở tại trung tâm khu Đông trước kia của Văn Sâm Đặc Tư và Lạc Lâm.

Hiện tại, chủ nhân của ngôi nhà gỗ này là Hạ Nhĩ.

” Anh đã tỉnh? “. Hi Nhĩ bước nhanh đi tới kiểm tra tình hình của Mục Mộc, sau đó đứng dậy đi rót nước cho hắn.

Mục Mộc nhớ tới, sau khi Lạc Tang ngã trên mặt đất nhắm mắt lại thì ngay sau đó hắn cũng hôn mê bất tỉnh.

Cầm lấy cốc trà mà Hi Nhĩ đưa tới, Mục Mộc phát hiện cả người đều rất bủn rủn, cánh tay không có chút sức lực nào nên hắn liền hỏi Hi Nhĩ: ” Tôi đã hôn mê bao lâu rồi? “.

” Bốn ngày, anh bị sốt cao. Ai biểu ngày đó anh không chịu mang giày lại chỉ mặc áo ngủ mỏng ở bên ngoài cả một buổi tối “. Giọng điệu của Hi Nhĩ lạnh nhạt, liền quay người đi ra ngoài: ” Tôi đi nấu cháo cho anh, bốn ngày này anh gần như không ăn cái gì “.

Nghĩ đến Lạc Tang, Mục Mộc liền vội vàng nắm lấy cánh tay của Hi Nhĩ, Hi Nhĩ liền cau mày quay đầu lại nhìn hắn, tim Mục Mộc đập ” thình thịch ” kịch liệt, thấp thỏm bất an hỏi Hi Nhĩ: ” Lạc Tang y… “.

” Chết rồi “. Hi Nhĩ gạt tay Mục Mộc ra, sắc mặt của Mục Mộc vốn đã trắng bệch lại càng thêm trắng hơn, trái tim giống như bị người ta dùng lực bóp chặt lại vậy, dường như là muốn vỡ tung.

Hi Nhĩ đã đi tới cửa liền ngoái đầu lại liếc mắt Mục Mộc một cái thì thấy hắn như người mất hồn mà ngồi ở trên giường, lúc này mới tức giận nói ra sự thật: ” Gạt anh thôi “.

Trong nháy mắt được sống lại là cảm giác gì? Mục Mộc xem như là đã cảm nhận được rồi, hắn buồn bực trừng Hi Nhĩ, ném chén trà trong tay về phía cậu ta.

Hi Nhĩ nhanh nhẹn đóng cửa lại, cốc trà bằng gỗ liền đập vào tường, liền ” lách cách ” lắc lư mấy vòng ở trên sàn.

Biết được Lạc Tang vẫn chưa chết, Mục Mộc rốt cuộc cũng coi như có thể an tâm rồi, tiếp sau đó thì hắn lại cảm thấy buồn bực, không hiểu nổi suy nghĩ của chính mình.

Hắn rõ ràng là muốn Lạc Tang chết, giết y chết để giải trừ mối hận trong lòng mình nhưng tại thời điểm Lạc Tang thật sự đối mặt với tình huống nguy hiểm đến tính mạng thì hắn lại chỉ cảm thấy vô cùng khủng hoảng, đã vậy còn hôn mê bất tỉnh nữa chứ.

Đây là… Thích sao?

Ý nghĩ này làm cho Mục Mộc có chút xấu hổ, sắc mặt tái nhợt hơi đỏ lên, đồng thời cũng cảm thấy sỉ nhục cùng không cam lòng, thân là đàn ông như hắn vậy mà lại đi thích một người đàn ông khác!

Chết tiệt! Đồ khốn kiếp đã bẻ cong tôi! Chó hoang! Không thể tha thứ! Mục Mộc đỏ mặt đấm thật mạnh xuống giường, vô cùng tức giận, sau đó nằm ngã xuống giường, cuộn cả người ở trong chăn, cuộn thành một cái kén mà lăn qua lăn lại.

Cảm giác xấu hổ không chỉ có một ít.

Lúc này, Hi Nhĩ bưng cháo vào, nhìn thấy Mục Mộc ở trên giường lăn qua lăn lại thì cau mày hỏi hắn: ” Anh đang làm gì vậy? “.

” Đang cảm khái mọi thứ là không thể đoán trước được “. Mục Mộc xuống giường đi tới bên bàn ăn cháo, vừa ăn vừa hỏi cậu ta: ” Tại sao tôi lại ở đây? “.

” Anh tôi suy xét đến chuyện anh bị Lạc Tang lừa gạt tới nên cảm thấy không thể lại để cho anh ở cùng nhà với sư phụ tôi được, bởi vì bọn họ bị nghi ngờ là trợ giúp Lạc Tang phạm tội “. Hi Nhĩ giải thích, mặt tối sầm lại.

Mục Mộc giật mình, vốn bụng đang đói cồn cào ngay lập tức không thấy ngon miệng nữa: ” Vậy hiện tại bọn họ như thế nào rồi? “.

” Lạc Tang bị giam ở trong ngục, sư phụ và chú Lạc Lâm vốn là có thể ở nhà chờ triệu tập nhưng vì con mắt trái của Lạc Tang bị trúng tên độc nên sư phụ thỉnh cầu cùng vào trong ngục giam để chăm sóc cho anh ấy, anh tôi đã đồng ý rồi, sư phụ vào ngục giam thì chú Lạc Lâm hiển nhiên cũng theo cùng, cho nên cả nhà bọn họ hiện tại đều bị giam ở trong ngục “. Hi Nhĩ trầm giọng nói, tiếp đó oán hận nhìn về phía Mục Mộc: ” Anh đã hại cả nhà bọn họ thật thảm! “.

Mục Mộc vốn là biết được Lạc Tang không chết, tâm tình tốt vô cùng nhưng giờ lại nghe được tin tức cực kỳ chấn động này thì tâm tình như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, từ nơi cao nhất vọt xuống nơi thấp nhất.

” Tại sao lại như vậy! “. Mục Mộc sốt ruột, hắn không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ náo động lớn đến mức nào.

” Còn không phải là bị anh dằn vặt sao! “. Hi Nhĩ càng nghĩ lại càng tức giận, không nhịn được chửi Mục Mộc như tát nước: ” Vốn là gia đình sư phụ là một nhà có danh tiếng trong bộ lạc, hiện tại thì thế nào? Bởi vì anh mà bọn họ trở thành phạm nhân! Không chỉ mất đi danh tiếng mà còn bị mọi người phỉ nhổ nữa! Anh chính là yêu tinh hại người! “.

” Hi Nhĩ! Đang nói cái gì đó! “. Hạ Nhĩ chẳng biết lúc nào đã đứng ở trước cửa phòng, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Hi Nhĩ: ” Đi ra ngoài cho anh! “.

Hi Nhĩ vỗ bàn đứng lên, căm tức đi ra ngoài, trời mới biết hiện tại cậu có bao nhiêu oán hận với Mục Mộc, nếu không phải trước khi sư phụ vào ngục giam đã dặn dò mình phải chăm sóc tốt Mục Mộc, nếu không phải vì đó là con của Lạc Tang thì cậu cũng sẽ chẳng thèm quản hắn chết hay sống.

Hạ Nhĩ khép cửa phòng lại rồi đến ngồi xuống đối diện với Mục Mộc, nhìn thấy cháo trong chén chỉ mới vơi đi có một ít, vì vậy quan tâm hỏi hắn: ” Vì sao không ăn? “.

Mục Mộc cúi đầu xuống, trong lòng khó chịu nói không nên lời: ” Tôi ăn không vô “.

” Đừng tùy hứng nữa “. Hạ Nhĩ nhắc nhở hắn: ” Cậu đang mang thai đó “.

Mục Mộc bị lời nhắc nhở này của anh ta nên mới nhớ tới vụ này, hắn sờ vào bụng của mình rồi nhíu mày.

Đứa con gì đó, hắn không quan tâm.

Hạ Nhĩ nhìn thấu sự bài xích của Mục Mộc, vì vậy liền nghiêm túc hỏi Mục Mộc: ” Cậu không muốn đứa bé này là bởi vì cậu hận Lạc Tang sao? “.

Mục Mộc lắc đầu, phủ nhận: ” Tôi không hận y “.

” Vậy thì vì lý do gì? “. Hạ Nhĩ không hiểu: ” Cậu phải biết rằng mỗi một đứa trẻ đều là do ông trời ban cho “.

” Anh không thể hiểu được đâu! “. Mục Mộc không muốn nói đến việc này nữa, mỗi lần nói đến chuyện này thì hắn liền cảm thấy phiền: ” Tôi không nên mang thai, việc này là không bình thường! “.

” Cậu là giống cái “. Hạ Nhĩ thật tình không thể nào hiểu nổi suy nghĩ của Mục Mộc, tựa như Mục Mộc chết sống cũng không thể hiểu nỗi đàn ông ở nơi này làm sao lại có thể mang thai được vậy.

Mục Mộc vốn muốn phản bác rằng mình không phải là giống cái nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng liền nuốt xuống, bây giờ hắn đã mang bầu rồi, nói ra lời đó liền không có sức thuyết phục.

” Nói chung, tôi sẽ không sinh đứa con này đâu, anh cũng đừng hỏi tôi tại sao, tôi có lý do của mình, cũng có sự kiên trì của mình “. Mục Mộc nghiêm mặt nói, sau đó cầm lấy cái muỗng bắt đầu múc cháo lên ăn, cũng không phải là vì các thứ trong bụng, mà là vì hắn rất đói bụng không thể chịu được nữa nhưng bởi vì không có cảm giác ngon miệng nên cháo này ăn không có mùi vị gì.

Hạ Nhĩ thấy Mục Mộc phiền não thì không có tiếp tục hỏi nữa mà yên lặng nhìn hắn ăn cháo, chờ Mục Mộc ăn xong rồi, anh mới lên tiếng: ” Cậu hãy chuẩn bị, ngày mai cậu sẽ đi cùng với tôi tới quảng trường dự khai thẩm, cậi là người bị hại, cậu không tham dự thì không thể xét xử Lạc Tang được “.

Hạ Nhĩ dừng một chút, lại nói thêm: ” Còn có Văn Sâm Đặc Tư và Lạc Lâm “.

Mục Mộc trầm mặc, hai cái tay ở dưới gầm bàn liền nắm chặt lại, tiếp đó hắn hỏi Hạ Nhĩ: ” Không cần phải xét xử bọn họ có được không? Tôi cũng đâu có tố cáo bọn họ “.

” Không phải cậu đã ở tại trước mặt mọi người thừa nhận mình là Lạc Tang lừa gạt tới sao? “. Hạ Nhĩ nhìn chằm chằm vào Mục Mộc, ánh mắt thâm thúy, tựa như có thể nhìn thấu vào trong nội tâm của hắn.

Mục Mộc ho khan vài tiếng: ” Tôi chỉ là đang nói lẫy mà thôi, các người cũng quá nghiêm túc rồi “.

” Vậy thì rốt cuộc đó có phải là sự thực hay không? “.

“… Tùy tiện nói ra mà thôi “. Mục Mộc phải nói dối, vì muốn đem cái chuyện bị làm cho lớn ra này phải bị đè xuống.

Hạ Nhĩ không nói, ánh mắt sáng ngời nhìn Mục Mộc, Mục Mộc bị anh ta nhìn như vậy thì cảm thấy không được tự nhiên lắm, thời điểm đang muốn nổi giận, Hạ Nhĩ liền mở miệng hỏi hắn: ” Cậu đã thích Lạc Tang? Muốn bao che cho y sao? “.

Bị hỏi thẳng ra như vậy nên Mục Mộc liền lúng túng không được tự nhiên, ánh mắt hắn lộ vẻ bối rối nhìn ra ngoài cửa sổ, gật đầu cũng không được mà không gật đầu cũng không được.

Ở trong quan niệm của Mục Mộc, đàn ông yêu đàn ông, chung quy đều không phải là chính thống.

Hạ Nhĩ cũng không làm khó Mục Mộc, anh bình tĩnh nói: ” Mặc kệ là như thế nào, buổi xét xử này là nhất định phải mở, bởi vì toàn bộ người của bộ lạc cũng đã nhận định cậu là bị y lừa gạt tới, nếu không phải thì vào ngày mai cậu hãy tự mình nói ra tại trước mặt mọi người. Cậu hãy nghỉ ngơi đi “.

Hạ Nhĩ nói xong đứng lên rời khỏi phòng nhưng khi đi tới cửa liền ngừng lại, quay đầu lại nhắc nhở Mục Mộc: ” Thế giới này tuyệt đối tôn trọng mong muốn của giống cái, chỉ cần cậu có đủ kiên trì thì cậu liền có thể kiểm soát được buổi xét xử vào ngày mai “.

Hạ Nhĩ nói xong lời này mới ra khỏi phòng, lưu lại Mục Mộc như đang có điều suy nghĩ.

Đêm đó, Mục Mộc ngủ không ngon lắm, thỉnh thoảng lại giật mình tỉnh dậy, nhìn xem bầu trời có phải đã sáng rồi không, chờ đến khi hắn tỉnh lại tại lần thứ sáu thì bầu trời vừa vặn tờ mờ sáng, lúc này Mục Mộc vội rời giường sửa soạn, mang theo tâm tình căng thẳng và bất an mà nghênh tiếp buổi xét xử sắp đến.

Trên thực tế, toàn bộ người của bộ lạc đều chú ý đến buổi xét xử lần này, cựu tù trưởng Lạc Lâm của khu Đông thuộc Đông bộ lạc và Văn Sâm Đặc Tư là một thầy thuốc kiệt xuất lại bao che cho con của mình nhằm lừa gạt giống cái, đây là một vụ bê bối lớn trăm năm khó gặp, mà thân phận thú nhân biến dị của Lạc Tang cùng với cái đêm thú nhân đại chiến càng làm cho chuyện này thêm nhiều sắc thái truyền kỳ nên từ sớm mọi người đã tụ tập tại quảng trường rộng lớn của khu Đông để chờ xem cuộc vui, vì vậy chờ đến khi Mục Mộc đi đến thì nơi đó đã bị biển người vây chật như nêm cối.

Mục Mộc đi đến khiến cho đám người đó xôn xao, tất cả mọi người đều rướn cổ nhìn hắn, điều này làm cho Mục Mộc cảm thấy khó chịu, vì vậy thấp giọng hỏi Hạ Nhĩ: ” Nhất định phải xét xử công khai sao? “.

” Quy củ “. Hạ Nhĩ dẫn Mục Mộc đi lên đài cao, để cho hắn ngồi xuống một cái ghế nhưng Mục Mộc phát hiện trên đài cao chỉ có một cái ghế này, liền có cảm giác không thích hợp, dù vậy cũng không có hỏi nhiều.

Theo lý thuyết hắn hẳn phải đứng mới đúng, nơi này không có luật sư và bồi thẩm đoàn, buổi xét xử này kéo dải lắm thì chắc cũng khoảng một giờ, lý do để Mục Mộc ngồi trên ghế có thể vì hắn mới vừa lành bệnh, hơn nữa lại đang mang thai, để cho hắn đứng là không thích hợp.

Nếu như Mục Mộc biết rõ lý do để hắn ngồi ghế thì hắn sẽ trực tiếp ném cái ghế từ trên đài cao xuống.

Là một sự việc trọng đại nên Hạ Lạc Khắc là tù trưởng khu Tây cũng tới dự, ông ta một người đàn ông gần năm mươi tuổi, vai hùm lưng gấu, tóc chải vuốt cẩn thận tỉ mỉ, tinh thần rất tốt nhưng tướng mạo lại rất bình thường, trông không giống là phụ thân của mỹ nhân Hi Nhĩ và anh chàng đẹp trai Hạ Nhĩ nhưng khi Mục Mộc nghĩ đến dung mạo xinh đẹp của Hi Lâm thì liền bình thường trở lại, xem ra hai người này được thừa hưởng gen di truyền tốt.

Các trưởng lão của bộ lạc cũng đã tới, bọn họ và Hạ Lạc Khắc chỉ đến dự thính mà thôi, cho nên liền ngồi tại chuyên khu ở bên dưới đài cao để theo dõi, trừ khi Hạ Nhĩ ra phán quyết sai, bằng không bọn hắn sẽ không nhúng tay vào buổi xét xử này.

Hạ Nhĩ kêu người thanh niên có giọng nói to và rõ làm cho hiện trường yên tĩnh, sau đó bảo người dẫn một nhà Lạc Tang tới, Mục Mộc lập tức quay sang nhìn, với hy vọng có thể nhìn thấy Lạc Tang và cả sự luống cuống không biết nên làm sao để đối mặt với cả nhà bọn họ.

Cả nhà bọn họ đều đã hại hắn nhưng không phải hắn cũng đã hại cả nhà bọn họ? Thậm chí đã hại bọn họ vô cùng thê thảm.

Có lẽ Hi Nhĩ đã nói đúng, hắn chính là yêu tinh hại người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.