Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Chương 11: Chương 11




[DTCTTVS] Quyển 1 [30] Cổ Đao

————–

“Quản sự, cầu ngài giúp ta đi, cả đời ta sẽ đội ơn ngài!”

Vị quản sự trung niên khi nãy dẫn đường cho Hoàng Phủ Ngạo, lúc này đang mất kiên nhẫn, lại bất lực nhìn phụ nhân xinh đẹp đang không ngừng cầu xin mình.

Phụ nhân này hình như tên là ——Kì Kì Khả, là bá tước phu nhân của một trong số quý tộc còn giữ được danh hiệu ở Dạ thành, tuy nhiên gia đình đã xuống dốc từ lâu.

Cũng vì thân phận này, mà nàng thường bị các vị phu nhân đem chuyện xưa của nàng ra làm trò sau bữa cơm trưa.

Dần dà, cơ hồ mọi người trong Dạ thành , từ thành chủ tới khất cái đều biết ít nhiều về chuyện của vị bá tước phu nhân này.

Nói ra thì cuộc đời của bá tước phu nhân này thực đáng thương!

Vốn sinh ra trong một gia đình quý tộc đang xuống dốc, tới lúc 14 tuổi được gả vào một gia đình quý tộc cũng đang xuống dốc nhưng có danh vọng hơn.

Kết hôn chưa được bao lâu, trượng phu vì muốn khôi phục vinh quang cho gia tộc, đành phải tham gia quân ngũ, ai ngờ còn chưa ra tới chiến trường đã chết vì bệnh.

Vị bá tước phu nhân lúc này mới làm vợ được mấy tháng, chân ướt chân ráo phát hiện mình có thai, còn chưa kịp cao hứng liền nhận được tin trượng phu qua đời.

Thật vất vả ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng đứa con tới năm 13 tuổi, đứa nhỏ lại mắc phải quái bệnh.

Y sư bình thường không thể trị liệu được, chỉ có Trị liệu sư hệ quang mới có thể khống chế được bệnh tình của đứa nhỏ.

Trị liệu sư hệ quang trên đại lục rất hiếm hoi, thỉnh bọn họ xem bệnh một lần, đối với người thường mà nói không thể nghi ngờ là tán gia bại sản.

Bá tước phu nhân bán hết mọi thứ trong nhà, ngay cả nhà tổ cũng bán đi, hiện tại không còn cách nào đành phải mang cổ đao gia bảo trong nhà truyền lại đi bán đấu giá.

“Van cầu ngài mà quản sự, cổ đao này là gia tộc ta đời đời truyền lại, nghe nói là đã tham dự cuộc đại chiến Thần Ma, đã có lịch sử hơn ngàn năm, nhất định rất có giá.”

Bá tước phu nhân không ngừng lặp lại lời này, quản sự buồn bực đến mức muốn giết người, nếu không phải ngại thân phận quý tộc của nàng, hắn đã gọi người đánh một trận rồi kéo đi.

“Ta nói ngài bá tước phu nhân a, lời ngài nói có ích lợi gì, ngài nói nó từng tham gia trận đại chiến Thần Ma, có lịch sử ngàn năm, nhưng mà có chứng cớ gì a! Nó có tên không ngài cũng không biết, có tính năng gì ngài cũng không biết, nó chỉ có một cục đá trắng trắng đen đen, nhìn qua đã hư hỏng như vậy thì ai chịu mua chứ.”

“Ta……”

Bá tước phu nhân nén nước mắt, nói không ra lời.

“Ngài cái gì cũng không biết, như vậy bảo chúng ta làm sao mà giới thiệu với khách nhân, hơn nữa làm sao bảo họ tin tưởng lời mà ngài nói bây giờ?”

“Ta……”

“Đừng có ta, ta, ta nữa.”

Trung niên quản sự không còn kiên nhẫn đánh gảy lời nàng.

“Ngài nên về nhà đi, hội đấu giá Đằng Long chúng ta sẽ không đem danh dự mình ra để làm trò đùa.”

“Khôngvan cầu ngài, hài tử của ta đang chờ ta kiếm tiền về chữa bệnh.”

Bá tước phu nhân khóc lóc van xin.

“Phu nhân, xin hiểu cho, nơi này là chỗ bán đấu giá, không phải Từ Thiện đường.”

“Không, ta không nói láo, cổ đao này là thực, xin ngài tin tưởng ta!”

“Phu nhân, vì ngại thân phận ngài nên ta mới không động tay động chân, nhưng nếu ngài cứ nhất quyết muốn quấy rối, chúng ta sẽ không khách khí nữa! ! !”

Trung niên quản sự không còn kiên nhẫn uy hiếp.

“Không van cầu ngài!”

Bá tước phu nhân quỳ xuống đấy, ôm chân trung niên quản sự tiếp tục cầu xin.

“Ngươi…… đây là ngươi….. tự tìm……”

“Đem cổ đao kia tới cho ta xem một chút.”

Thanh Việt nhẹ nhàng nói một tiếng, ngăn cản ngọn lửa sắp bùng nổ của trung niên quản sự.

Trung niên quản sự nghe tiếng quay đầu, sắc mặt lập tức tốt hơn rất nhiều, đây không phải mấy vị khách ra tay rất hào phóng lúc nãy sao, vừa thấy đã biết thân phận bất phàm.

Dùng chân đá đá bá tước phu nhân vẫn còn quỳ khóc trên mặt đất.

“Này, phu nhân thực may mắn, đây là vài vị chủ tử có tiền, còn không mau đem cái chuôi rách….. không, chuôi cổ đao cho khách nhân nhìn.”

“Dạ, dạ, dạ!”

Bá tước phu nhân kích động gạt nước mắt, nhìn quần áo nhóm người Hoàng Phủ Ngạo, ánh mắt ảm đạm của nàng có chút quang mang hi vọng, vội vàng tiến tới, khiêm tốn quỳ xuống, hai tay dâng cổ đao lên quá đầu.

Tạp Ân tiếp nhận cổ đao, đưa cho Thanh Việt, lại nhìn nhìn phụ nhân sắc mặt tái nhợt vẫn còn quỳ trên mặt đất.

“Ngươi vẫn là đứng lên đi, nhóm chủ tử cúi đầu nhìn ngươi cũng mệt.”

“Dạ, cám ơn các vị đại nhân.”

Bá tước phu nhân cảm kích nhìn Tạp Ân, chậm rãi đứng lên.

Thanh Việt cầm cổ đao trong tay thưởng thức một lát.

“Tạp Ân, ta muốn chuôi đao này, mau trả tiền.”

Tạp Ân không nói gì, còn chưa hỏi giá đã bảo trả tiền, này không phải tạo cơ hội cho người ta xảo trá sao!

“Con ta thích chuôi đao này của ngươi, ngươi nói giá đi.”

Hoàng Phủ Ngạo nghe thấy một tia hưng phấn cùng vội vàng trong ngữ khí Thanh Việt, nếu đứa con bảo bối của y thích, như vậy nhất định phải mua cho bé.

Tạp An lại tiếp tục im lặng, thật đúng là cha con, ngay cả chuyện đơn giản phải hỏi giá trước cũng không biết, trình tự mua bán cũng không rành.

Bá tước phu nhân trầm mặc một lát, sau đó quyết tâm mở miệng.

“Một….. một vạn….. kim tệ.”

Mọi người còn chưa kịp mở miệng, bá tước phu nhân có chút lo lắng giải thích.

“Ta tuyệt đối không lừa tiền các vị, chuôi cổ đao này là gia tộc ta lưu truyền lại, nghe nói từng tham dự đại chiến Thần Ma, đã có lịch sử hơn ngàn năm.”

Bá tước phu nhân lại quỳ xuống van xin.

“Kì thực ta cũng không biết nó trị giá bao nhiêu tiền, nhưng mà hài tử của ta mắc phải quái bệnh, ta cần nhiều tiền như vậy để giúp nó trị liệu, nếu không phải nó mắc bệnh, cho dù lấy mạng ta, ta cũng không bán chuôi đao này! Van cầu các ngài, van cầu các vị đại nhân……”

“Tạp ân, trả tiền cho nàng.”

“Dạ, chủ tử.”

Tạp Ân lấy một vạn kim tệ giao cho bá tước phu nhân.

“Tạ ơn, tạ ơn, ta sẽ cảm kích các ngài cả đời này!”

Thanh Việt nhìn bá tước phu nhân còn đang dập đầu trên đất, chậm rãi mở miệng.

“Ngươi bán chuôi đao này đi, không bao lâu nữa đứa con ngươi sẽ khỏi bệnh.”

“Cái gì?”

Bá tước phu nhân muốn hỏi những lời này có ý gì thì đã thấy đứa nhỏ đẹp tới không ngờ kia co rụt vào lòng ngực phụ thân, vô cùng hứng thú thưởng thức cổ đao.

“Cao hứng sao?”

Hoàng Phủ Ngạo sờ sờ Thanh Việt hỏi.

“Ân.”

Thanh Việt nhếch khóe môi, dùng đôi đồng tử trong suốt nhìn Hoàng Phủ Ngạo.

Hoàn Chương 30.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.