[DTCTTVS] Quyển 3 [147] Tuyết Sơn Hiểm Cảnh (2)
***********
Mọi người trong đại sảnh trầm mặc, bọn Phỉ Lý Đặc tiếp tục kể lại.
Bị đám hắc xà bức vào đường cùng, bọn họ chỉ đành nhảy xuống huyệt động kia, trượt theo dây thừng thật dài, rốt cuộc xuống được bên dưới.
Vốn những huyệt động thế này lớn nhất chỉ là những động đá vôi hình thành tự nhiên mà thôi, ai ngờ, chờ bọn họ xuống đáy mới biết nơi này rộng tới dọa người, cho dù là ai cũng không tưởng được bên dưới một gò tuyết đọng lại có một không gian khổng lồ thế này.
Mọi người bắt đầu quan sát xung quanh.
Nhưng không hề phát hiện thiếu niên quý tộc bị rơi xuống trước đó, ngay cả bóng dáng nhóm thị vệ cũng không thấy đâu, chỉ còn lại một ít dấu vết mới đánh nhau cùng vết máu, sự sợ hãi một lần nữa tràn ngập trong lòng mọi người.
Huyệt động to lớn này hẳn là một ngôi mộ cổ được nhân công điêu khắc tạo nên.
Mà bọn họ, hẳn đang đứng ở đại sảnh lăng mộ.
Trên đỉnh huyệt động là nền đất, có khảm lân thạch phát ra ánh sáng xanh lục, bọn họ nhìn theo, ánh sáng kéo dài không giới hạn, không biết nơi này do ai làm, mặc dù đơn giản, không hoa lệ nhưng to lớn vô cùng.
Không chờ bọn họ khôi phục tinh thần, âm thanh ‘tấc tất tác tác’ từ trên lăng mộ truyền tới, bọn họ lập tức hiểu ra, đám hắc xà kia cũng theo bọn họ xuống đây.
Không biết là ai kêu một tiếng chạy mau, nhưng trong tình trạng tất cả mọi người đều kinh hoảng thì rất có tác dụng, bọn họ bắt đầu hoảng loạn tản ra chạy về đủ phương hướng, nơi này có rất nhiều lối rẽ, rất nhanh bọn họ bị chia nhỏ, một nhóm chỉ còn khoảng ba đến năm người, hoàn toàn mất đi liên hệ với những người khác.
Phỉ Lý Đặc • Đề Đề Tư cùng Lộ Á vương quốc Tam vương tử—— Duy Đạt Đa Khoa • Ba Khắc Áo, Liên Tranh • Kiệt Y, nhi tử của thừa tướng Đông Chích đế quốc, cũng chính là bào đệ của thái tử phi—— Liên Na • Kiệt Y, ba người bọn họ cũng kết thành như vậy.
Duy Đạt Đa Khoa • Ba Khắc Áo là ma pháp sư hệ thổ duy nhất, tuy vừa rồi trong chiến đấu, ma pháp hệ hổ của hắn không có gì hữu dụng, bất quá lúc này năng lực của hắn lại dùng được nhất.
Bởi vì hắn có thể dựa vào năng lực cảm ứng đất đai, phân biệt đường đi, tìm lối ra của ngôi mộ này.
Phỉ Lý Đặc • Đề Đề Tư cùng Liên Tranh • Kiệt Y là kiếm sĩ có vũ kỹ xuất chúng, vô luận là thể lực hay sức chịu đựng cũng rất mạnh mẽ, bọn họ có thể hộ tống Duy Đạt Đa Khoa • Ba Khắc Áo.
Bọn họ đều là người thông minh, biết trong hoàn cảnh này đoàn kết lại mới có hi vọng thoát hiểm.
Vốn nhóm bọn họ còn một vị công chúa của Cáp Đa Cách Lạp, chính là một trong hai vị ma pháp sư hệ hỏa sử dụng hỏa diễm đốt chết đám hắc xà.
Chỉ tiếc, sức mạnh của nàng lúc nãy cơ hồ đã tiêu hao gần hết, cuối cùng không thể cùng bọn họ thoát ra, chạy trốn một lúc, thể lực nàng chống đỡ hết nổi đã rơi vào một hồ sâu trong lăng mộ.
Bọn họ chính mắt nhìn thấy nàng nổi lên mặt nước cố sức giãy dụa, bị một sinh vật gì đó dùng móng vuốt sắc bén xé thành mấy khúc, máu tươi nhiễm đỏ mặt nước, tiếp đó bị kéo sâu vào đàm.
Lúc đó, ba người bọn họ mới chân chính hiểu được, trong lăng mộ này, bọn họ không chỉ bị uy hiếp từ đám hắc xà kia, lăng mộ nhìn có vẻ yên tĩnh, đơn giản này cũng tràn đầy sát khí, bọn họ phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Ba người càng cẩn thận tìm kiếm lối ra hơn, cứ như đang đi trên một tầng băng mỏng, bất cứ lúc nào cũng bị rơi xuống, loại không khí này thực căng thẳng, lại còn đói khát, mệt nhọc, con người nếu không thể thoát khỏi sợ hãi rất dễ dàng bị bức điên, bọn họ không biết mình có thể kiên trì tới lúc nào.
Mỗi một giây, một phút trôi qua cứ dài như một tháng, một năm.
Có lẽ ông trời cố ý muốn khảo nghiệm cực hạn của bọn họ, trải qua một chặn đường bôn ba dài đằng đẵng, trước mắt đột nhiên xuất hiện một thứ làm bọn họ kinh hãi không thôi.
Xà, hắc xà, giống như đám xà bọn họ thấy lúc nãy, khác biệt chính là hắc xà nơi này đều thô to hơn cả cánh tay con người.
Bọn họ đột nhiên có một ý niệm cổ quái nhưng lại rất có khả năng, có lẽ ngôi mộ này là sào huyệt của đám hắc xà, mà những thứ bọn họ thấy bên ngoài chỉ là số ít? Chúng nó cố ý bao vây bọn họ, để bức họ xuống nơi này.
Không còn thời gian để bọn họ suy nghĩ nữa, rất nhanh, bọn họ vì một làn sương khói đen kịt phun tới mà mất đi thần trí.
Bọn họ không nhớ rõ quá trình xảy ra, chỉ biết lúc mơ mơ hồ hồ cứ như bị thôi miên, đi tới gần đám hắc xà kinh khủng kia, hoàn toàn mất đi ý thức phản kháng.
Tiếp đó… tiếp đó… có cái gì đó lạnh lẽo, trơn mềm cố trượt vào yết hầu bọn họ… tiếp đó…
Đám Phỉ Lý Đặc kể tới đây thì không nói nữa, sắc mặt lúc xanh lúc trắng cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể nôn ói một phen.
Mọi người trong đại sảnh hiển nhiên cũng không nguyện ý nghe tỉ mỉ quá trình này, ai cũng không truy vấn, để bọn họ tỉnh lược đoạn này.
Sau đó, nhưng con hắc xà đó ly khai, chầm chậm bọn họ khôi phục lại chút thần trí, chỉ là phảng phất có cảm giác giống như bị rút xương, toàn thân vô lực nằm trên mặt đất lạnh lẽo, ẩm ướt của lăng mộ.
Không biết trôi qua bao lâu, lúc bọn họ một lần nữa sắp hôn mê, mất đi thần trí.
“Xuyên… xuyên qua… giang mộ thất… này… sẽ… sẽ tới cửa ra… ta… cảm giác được… thổ tầng biến hóa… chúng ta…”
Lời nói yếu ớt của Duy Đạt Đa Khoa • Ba Khắc Áo vào lúc này lại làm Phỉ Lý Đặc • Đề Đề Tư cùng Liên Tranh • Kiệt Y vốn định từ bỏ, một lần nữa có hi vọng sinh tồn.
Thần kinh chìm vào hỗn loạn, một lần nữa vì kích động mà vận chuyển trở lại.
“Chúng ta… phải rời khỏi… nơi này… không thể cứ vậy… chết đi…”
Khao khát muốn sống sót rốt cuộc đã bùng nổ tiềm chất của bọn họ, ba người hao phí một khoảng thời gian thật dài, cố gắng dìu nhau đứng lên, theo hướng dẫn của Duy Đạt Đa Khoa • Ba Khắc Áo, rốt cuộc tìm được cửa ra.
Nhưng cửa ra không phải cái gì cũng không có.
Nó có chi chít những con tiểu hắc xà, ba người nhất thời bị dọa sững sờ cứng đờ tại chỗ, tuyệt vọng một lần nữa càn quét tâm trí bọn họ, chỉ là rất kì quái, đám tiểu hắc xà đó không bao vây hay giả vờ công kích bọn họ, cứ như căn bản không phát hiện bọn họ vậy.
Lúc này, Phỉ Lý Đặc đột nhiên nhớ lại kiến thức đã học trước kia, mắt xà bình thường không nhìn thấy, chúng nó chỉ thông qua mùi vị mà phân biệt sự vật.
Những con hắc xà này không công kích bọn họ, chứng tỏ bọn họ bị nhiễm mùi vị tương đồng chúng nó, làm chúng nó không thể phân biệt, nói vậy bọn họ hẳn là có thể dễ dàng ly khai nơi này.
Phỉ Lý Đặc nói ra ý tưởng của mình, ba người quyết định đánh cuộc một phen.
May mắn, bọn họ thành công, thành công trốn thoát khỏi lăng mộ đó, lại may mắn được người cứu trở về.
Ba người kể lại quá trình mình gặp phải, trầm mặc một lát, Phỉ Lý Đặc gian nan mở miệng.
“Chúng ta… không rõ tình huống những người khác… nhưng… khu mộ đó rất lớn… nếu.. không có người hướng dẫn phương hướng… ta nghĩ rất khó… để thoát khỏi… hơn nữa… lại có rất nhiều điều chúng ta không thể tưởng tượng được… đủ thứ cổ quái… chỉ sợ bọn họ…”
Phỉ Lý Đặc không nói tiếp, nhưng mọi người đều hiểu ý hắn, nhất thời đại sảnh lại càng trầm mặc hơn, tiếp đó truyền tới tiếng khóc vô vọng của các phu nhân và tiểu thư.
“Nơi đó ở chỗ nào trên Tuyết Sơn, các ngươi còn nhớ không? Có thể vẽ lại vị trí cụ thể của nó không?”
Tạp Cách Tra quốc vương đau đầu hỏi.
Hắn thực sự không biết trên Tuyết Sơn lại có một mộ huyệt cổ quái, còn là một nơi khủng bố đến vậy…
Cho dù biết rõ không còn hi vọng, cho dù biết rõ là nguy hiểm trùng trùng, nhưng nhóm thiếu niên quý tộc này mất tích trên địa bàn Tạp Cách Tra của hắn a hắn có thể không quản sao? Vô luận thế nào cũng phải quản a
“Có thể.”
“Được.”
“Không vấn đề.”
Ba người không chút chần chừ đáp ứng, tuy sắc mặt tái nhợt, cơ thể yếu ớt nhưng vẫn cắn răng cố gắng vẽ giản lược đường đi lại.
Ba bản vẽ, sau khi so sánh thì không hề chênh lệch, Tạp Cách Tra quốc vương kiểm nghiệm mức độ tin cậy của nó xong thì đưa ba bản vẽ cho Hoàng Phủ Ngạo.
Hoàng Phủ Ngạo tiếp nhận, nhìn một cái, sắc mặt thoáng chút trở nên ngưng trọng.
Bản vẽ này tuy từ những hướng bất đồng, nhưng điểm cuối lại là cùng một nơi, cũng chính là địa điểm tuyết sơn thất sắc liên sinh trưởng mà mộc tinh linh kia đã vẽ lại.
Tinh linh không bao giờ nói dối, như vậy…
…
Hoàn Chương 147.