Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Chương 137: Chương 137




[DTCTTVS] Quyển 3 [156] Đã Chết Rồi

***********

Mấy ngày nay, ở các nơi trên Vân Trạch đại lục nhấc lên những tin đồn sóng gió không biết là thật hay giả, toàn bộ đều liên quan đến hoàng đế bệ hạ của Nam Việt đế quốc cùng với Tiểu điện hạ được Nam Việt đế quốc sủng ái nhất.

Thiếu nữ hồng y cho dù trước đó cho dù không biết, nhưng hiện giờ muốn biết cũng không khó.

Có ai chẳng biết, Nam Việt đế quốc hoàng đế bệ hạ đã hơn ba mươi, nhưng thoạt nhìn phi thường trẻ tuổi, tuấn dật, phong thái tuyệt vời, làm vô số mọi người suy đoán bí mật trong chuyện này, y còn là đối tượng trong các giấc mộng của vô số nữ tử.

Ai chẳng biết đế vương của Nam Việt đế quốc sủng ái nhất là Tiểu điện hạ, người có mái tóc bạch kim có một không hai trên đại lục, ánh mắt thất sắc lưu ly cùng dung mạo tuyệt mỹ hơn cả tinh linh.

Thiếu nữ hồng y mặc y phục kì quái, cùng hai nam tử trẻ tử mặc y phục tùy tùng, hai người có chút dại ra nhìn Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo đứng cách đó không xa, so sánh với những lời đồn kia thì càng làm người ta kinh hãi hơn.

Bởi vì Thanh Việt có bề ngoài rất đặc biệt nên bọn họ có thể kết luận tiểu thiếu niên mười hai, mười ba tuổi này chính là Nam Việt Tiểu điện hạ không thể nghi ngờ.

Về phần, nam tử trẻ tuổi, tuấn dật đứng bên cạnh, còn ôm Nam Việt đế quốc Tiểu điện hạ vào lòng ngực, hai người tuy không xác định, nhưng nghe đồn tính cách của Nam Việt Tiểu điện hạ có chút kiêu căng, ngang ngược, trừ bỏ Nam Việt đế quốc hoàng đế bệ hạ, cơ hồ không hề thân cận với ai.

Mà hiện giờ, Nam Việt đế quốc Tiểu điện hạ lúc này, cho dù là ai nhìn thấy cũng cảm thấy đứa nhỏ này dịu ngoan hệt như một con mèo nhỏ, theo phỏng đoán này, tỷ lệ người này là Nam Việt đế quốc hoàng đế bệ hạ rất lớn.

“Các ngươi gặp huyết tộc?”

Vắn đề Thanh Việt hỏi làm cô gái cùng nam tử trẻ tuổi đang trố mắt lấy lại thần trí.

“… Các ngươi… không… không… ngài…”

Cô gái hồi phục tinh thần, đoán được thân phận của Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo nhưng chưa từng học qua nghi lễ cung đình, nàng hoàn toàn không biết nên đối đáp thế nào với Nam Việt Tiểu điện hạ tuyệt mĩ vô cùng ở trước mắt.

“Ở bên ngoài, không cần để ý thân phận, ngươi bình thường nói chuyện thế nào hiện giờ cứ nói vậy.”

Hoàng Phủ Ngạo hiển nhiên cũng nhìn ra quẫn bách của cô gái, những lời này không thừa nhận cũng không phủ nhận thân phận của y cùng Thanh Việt, đồng thời cũng hóa giải lúng túng của cô gái.

“Vâng.”

Cô gái có chút ngượng ngùng cười cười, so với nụ cười mỉm của các thiếu nữ quý tộc đoan trang, rụt rè, nụ cười của cô gái thiếu một phần cao quý, tao nhã lại hơn phần hào sảng cùng thẳng thắn.

“Chúng ta quả thực đã gặp huyết tộc, sau khi tiến vào huyệt mộ vẫn không gặp bất cứ nguy hiểm đã đoán trước, vì thế chúng ta vô thức giảm cảnh giác, kết quả, lúc huyết tộc kia đột nhiên xuất hiện, chúng ta còn chưa kịp phản ứng thì hai vị thúc thúc đã…”

Giọng nói cô gái mang theo chút chua xót cùng hối hận, tiếng nói thanh thúy lại có chút khàn khàn, nhìn hai thúc thúc nằm trên mặt đất hấp hối, ánh mắt trở nên ảm đạm hơn.

“Ca ca không thương lượng một tiếng đã một mình chạy vào huyệt mộ, bây giờ vẫn còn sinh tử chưa rõ, mà ta biết rõ có nguy hiểm lại cứ ngang ngạnh muốn xuống đây tìm kiếm, bọn họ lo lắng cho chúng ta nên đi cùng, kết quả lại như vậy… Là ta cùng ca ca hại bọn họ…”

“Đối mặt với huyết tộc kia, các ngươi không hề có năng lực phản kháng sao?”

Đối với lời nói áy náy của cô gái, Thanh Việt không nghe lọt được một chữ, Thanh Việt từ trước tới nay chỉ quan tâm những chuyện mình muốn biết, bởi vậy, Thanh Việt chỉ nghe được một câu ‘huyết tộc kia đột nhiên xuất hiện, chúng ta còn chưa kịp phản ứng thì hai vị thúc thúc đã…’, vì thế bé liền trực tiếp đưa ra vấn đề mình thắc mắc.

“Đúng vậy, huyết tộc kia phi thường lợi hại, trước mặt hắn, chúng ta hoàn toàn không có khả năng đánh trả, chính là hình như hắn đã bị thương rất nghiêm trọng, cấp bách cần máu của nhân loại, vì thế, hắn vừa xuất hiện thì hai thúc thúc liền bị hắn…”

Tiếng nói cô gái bắt đầu nghẹn ngào, làm người ta cảm giác được nổi khổ sở của nàng.

“Nếu huyết tộc kia lợi hại như vậy, các ngươi không có khả năng đánh trả, hắn lại còn cấp bách muốn hút máu người, sao các ngươi có thể đào thoát?”

Nghe đến đó, Hoàng Phủ Ngạo hiển nhiên cũng giống Thanh Việt, có chút hoài nghi lí do thoái thác của bọn họ, mở miệng nói.

“Lúc chúng ta gặp huyết tộc kia, khoảnh khắc nghĩ mình chết chắc rồi thì may mắn gặp được ba thú nhân, chúng ta thật không ngờ thực lực của bọn họ lại đạt tới cấp bậc Đại kiếm sư, là bọn hắn giúp chúng ta chạy thoát.

Nhạc thúc cùng Đa Địch Á thúc ngăn cản, bảo chúng ta mang theo hai vị thúc thúc bị thương rời đi trước.”

“Ba thú nhân?”

Nghe đến đó, Thanh Việt xoay người nhìn phụ hoàng nói.

“Phụ hoàng, hẳn là bọn Mạn Nhĩ Lai đi, bất quá, sao bọn họ lại tới nơi này?”

Hoàng Phủ Ngạo lắc đầu, biểu thị mình cũng không biết, không nói ra suy đoán trong lòng, ‘đại khái là có người không muốn hi sinh người của mình, liền đề nghị để nhóm thú nhân bọn họ không xem là người đi trước dò đường đi’, loại sự tình này, Hoàng Phủ Ngạo bị vây trong trung tâm quyền lợi hiểu rất rõ, đã thấy nhưng không thể trách.

Nhưng Hoàng Phủ Ngạo không nguyện ý để nhi tử bảo bối của y hiểu chuyện đáng kinh tởm này, mặc dù đại đa số thời điểm, nhi tử bảo bối của y luôn đủ thông minh nhìn thấu mọi chuyện.

“Các ngươi rời khỏi nơi đó đã bao lâu? Bọn họ đại khái ở chỗ nào?”

Thanh Việt cẩn thận quan sát bọn họ một lát, sau đó mới mở miệng hỏi.

“Chúng ta…”

Ánh mắt cô gái trong nháy mắt có chút hoảng hốt, như nhớ lại gì đó, sau đó mới mở miệng nói.

“Chúng ta đại khái chạy khoảng một khắc, huyết tộc kia tuy bị trọng thương nhưng lại phi thường khó đối phó, chúng ta định tìm một nơi an toàn để hai thúc thúc nghỉ ngơi, trị liệu cho bọn họ xong thì lập tức chạy tới hỗ trợ.”

Nghe cô gái nhắc tới hai nam tử trung niên nằm trên mặt đất, sắp tắt thở nhưng hô hấp lại phi thường vững vàng, ánh mắt Thanh Việt nhìn hai người bọn họ càng trở nên quái dị hơn.

“Một khắc? Ngươi xác định các ngươi chỉ chạy một khắc mà thôi?”

Thanh Việt nhìn chằm chằm gương mặt cô gái, không buông tha bất cứ biến hóa nào.

Cô gái nghe Thanh Việt hỏi vậy thì vẻ mặt lại có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, khẳng định gật gật đầu hồi đáp.

“Đúng vậy, chúng ta chạy chừng một khắc.”

“Ngươi…”

Thanh Việt có chút không xác định tạm ngừng một chút, cuối cùng vẫn vẫy vẫy tay với cô gái, mở miệng nói.

“Ngươi tới gần một chút.”

Cô gái tuy không hiểu mục đích của Thanh Việt, nhưng vẫn đỏ mặt nhích tới gần một chút.

“Gần chút nữa.”

Lúc này ngữ khí Thanh Việt đã có chút cổ quái, Hoàng Phủ Ngạo sớm chiều ở chung với bé, cũng vô cùng ăn ý nhận ra, âm thầm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thanh Việt, Thanh Việt cũng như vậy đáp lại y.

Chính là cô gái không phát hiện, chỉ nghe lời tiến tới gần thêm một chút, lúc khoảng cách của nàng với Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo chỉ còn khoảng một thước, Thanh Việt đã có thể thấy rõ ánh mắt của nàng.

Trong nháy mắt, Thanh Việt liền mở không gian lĩnh vực, nguyên tố quang nồng đậm lập tức hộ vệ xung quanh Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo, Ma Nha tâm ý tương thông với bé cũng chuẩn công kích.

Ba phiến mộc đào vàng nhạt rất nhanh phóng ra từ tay Thanh Việt đánh lên người cô gái.

Cô gái tới gần Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo hoàn toàn không ngờ biến cố đột nhiên xuất hiện này, bị không gian lĩnh vực của Thanh Việt bắn ngược ra ngoài, lăn vài vòng trên mặt đất mới dừng lại.

Mà một phiến mộc đào vàng nhạt vừa lúc đánh vào trên bắp đùi trắng nõn của cô gái, lập tức bùng cháy để lại một vệt thiêu đen ngòm.

“Các ngươi làm gì vậy!”

Nhìn tiểu thư nhà mình bị người ta đối đãi như vậy, hai nam tử mặc y phục tùy tùng im lặng đứng bên cạnh nãy giờ không khỏi phẫn nộ quát, âm thanh cũng có chút khàn khàn.

“Cách ngươi đã chết rồi.”

Kinh ngạc qua đi, Thanh Việt bình tĩnh cùng khẳng định nói ra kết luận của mình.

Lại không biết, những lời này đập vào tai người khác có sức rung động cỡ nào, từ cô gái mặc quần áo kì lạ, hai nam tử trẻ tuổi tùy tùng cùng hai nam tử trung niên sắp tắt thở nằm trên mặt đất, tất cả đều như sét đánh ngang tai, cả người cứng đờ trợn to mắt.



Hoàn Chương 156.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.