Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Chương 170: Chương 170




[DTCTTVS] Quyển 4 [189] Hậu Điện Dạ Sắc

***********

“Bệ hạ, có lẽ người nên tới xem tiểu điện hạ đi, tiểu điện hạ nhất định lại đang phát giận, hiện giờ đêm đã khuya rồi, lại kiên quyết không chịu ngủ mà muốn đi dạo ngoài hoa viên hậu điện, tiểu nhân quả thực không thể ngăn được a…”

Tạp Ân nhăn nhó gương mặt béo, giả vờ lau mồ hôi căn bản không hề tồn tại trên trán, người quen biết Tạp Ân sẽ hiểu hắn đang biểu thị, hắn quả thực đã cố hết sức ngăn cản tiểu điện hạ, chính là hắn quả thực không phải đối thủ của tiểu điện hạ mà thôi.

Mà hiện giờ, hắn lại kéo cước bộ mệt mỏi tới không chịu nổi tới thư phòng, tận chức tận trách hướng hoàng đế bệ hạ bẩm báo việc này.

Đương nhiên, này chỉ là Tạp Ân cố ý để mọi người xem, mà thực sự thì hắn bỏ ra bao nhiêu sức, trong lòng mọi người đều biết rõ, chỉ với lá gan bé tí của Tạp Ân, hắn tuyệt đối không dám ngăn chặn Thanh Việt, người đã cho hắn nếm qua vô số đau khổ, cho dù là đối với quyết định của Thanh Việt thôi hắn cũng không dám biểu hiện nửa điểm dị nghị, nhiều nhất là chờ Thanh Việt rời khỏi hắn mới lén chạy tới bẩm báo cho Hoàng Phủ Ngạo mà thôi.

“Phụ hoàng, nếu Ngũ đệ có việc thì thi thần xin cáo lui trước, việc người phân phó, nhi thần sẽ nhanh chóng hoàn thành, thỉnh phụ hoàng yên tâm.”

Nghe Tạp Ân nói vậy, Hoàng Phủ Minh Khê sau khi yến hội chấm dứt liền theo Hoàng Phủ Ngạo vào thư phòng thương nghị chút sự tình liên quan tới liên hôn liền tự động ly khai.

“Việt nhi ra hoa viên ở hậu điện sao?”

“Dạ, bệ hạ.”

“Tốt lắm, không cần đi theo, trẫm đi một mình là được.”

“Dạ, bệ hạ, tiểu nhân cáo lui.”

Đối với việc không cần phải tới chọc giận Thanh Việt còn đang tức giận, Tạp Ân thực sự rất vui sướng, vì thế lúc Hoàng Phủ Ngạo bảo không cần theo hầu, cơ thể mập mạp của Tạp Ân lập tức biến mất.



Hoa viên hậu điện vô cùng u tĩnh, một dòng suối nhỏ phủ kín đá ngũ sắc uốn lượn vờn quanh hai cây cổ thụ cao vút tận tầng mây, những cánh hoa bạc sắc lượn lờ trong không trung, dưới ánh trăng bàn bạc chiếu rọi, quang ảnh mờ ảo lóng lánh, những cánh hoa mai lững lờ, bức tranh trước mắt làm người ta không thể nói rõ là rung động cỡ nào, nhưng tuyệt đối có thể khiến người ta lưu luyến.

Lại càng không phải nói, trong bức tranh đó lại có một đứa nhỏ so với tinh linh còn xinh đẹp hơn.

Thanh Việt ngồi trên một khối đá lớn bóng loáng cạnh dòng suối, ống quần kéo lên tới đầu gối, lộ ra hai cẳng chân trắng nõn, bé cởi hài, để lõa hai chân, từ trên tảng đá thì vừa vặn ngâm chân vào dòng nước.

Mái tóc ngân sắc dường như cũng phát sáng như ánh trăng, tản mát ra hào quang màu bạc nhu hòa, theo cơn gió mà đong đưa, nhẹ nhàng vẽ thành một quầng sáng màu bạc quanh người Thanh Việt, trong hoa viên rơi đầy cánh hoa, mùi thơm quanh quẩn, đẹp tới mức làm tâm thần người ta say mê.

Bất quá thực hiển nhiên, người nào đó không hề cảm thấy phong cảnh trong hoa viên này mê người đến vậy, ngược lại đang ủ rũ cúi đầu, giống như một con chó nhỏ đáng thương bị khi dễ.



Yến hội đêm nay chấm dứt, Thanh Việt đã bị phụ hoàng của bé trực tiếp kéo từ phòng yến hội trở về, sau đó bị ném lên giường lớn trong tẩm cung, kìm bé lại sau đó đánh mông bé.

Tuy Hoàng Phủ Ngạo xuống tay rất đúng mực, có lẽ có đau một chút nhưng tuyệt đối sẽ không làm Thanh Việt bị thương.

Bất quá đối với Thanh Việt đã thật lâu không bị giáo huấn như vậy mà nói, trừ bỏ mất hết mặt mũi, quan trọng nhất là bé cảm thấy mình không làm sai gì cả, với lại phụ hoàng cũng rất ít khi giáo huấn bé như vậy.



Hoàng Phủ Ngạo vừa đến hoa viên hậu điện thì thấy cảnh như vậy.

Tiểu nhân nhi xinh đẹp tinh mĩ thế này lại hoàn toàn thuộc về mình, nghĩ như vậy, mặc cho là ai cũng cảm thấy kiêu ngạo cùng thỏa mãn đi, chính là nhìn bộ dáng đáng thương hề hề của Thanh Việt, Hoàng Phủ Ngạo lại không khỏi đau lòng.

Đêm nay trở lại tẩm điện, sau khi giáo huấn nhi tử bảo bối của y xong, Hoàng Phủ Ngạo liền cứng rắn không quan tâm tới bé, trực tiếp đi tới thư phòng, y quả thực muốn Thanh Việt nhớ kĩ lần giáo huấn này.

Dù sao bối cảnh gia thế của nhóm cung phi đều rất vững chắc, ngôi sao gây rối này dọa một trận, trực tiếp dọa ngất hai người, ba người khác còn tệ hơn, đến bây giờ ngự y sư còn đang xoay tới xoay lui, số còn lại cũng bị dọa hoảng.

Nếu các nàng nuốt không trôi cơn giận này, tuy không dám công khai làm gì Thanh Việt nhưng khó đảm bảo các nàng sẽ không mượn thế lực gia tộc, âm thầm trả thù, nếu là vậy, Hoàng Phủ Ngạo thực sự vì nhi tử bảo bối của y mà đau đầu một phen.

Chính là hiện giờ nhìn thân ảnh nhỏ bé cô linh ngồi trên tảng đá, Hoàng Phủ Ngạo bắt đầu hối hận.

“Việt nhi…”

Hoàng Phủ Ngạo đi tới ngồi xuống bên cạnh Thanh Việt, nhẹ nhàng kéo bé vào lòng mình, đêm xuân vẫn có chút lạnh, Thanh Việt ngồi trong này đã được một lúc, cơ thể cũng lạnh băng.

“Phụ hoàng…”

Thanh Việt cũng không phát giận, ngược lại vùi đầu vào trong lòng ngực phụ hoàng của bé, âm thanh rầu rĩ truyền ra.

“Phụ hoàng tức giận Việt nhi sao, chính là, chính là, Việt nhi không cảm thấy mình làm sai, Việt nhi chán ghét các nàng, trên đời này, Việt nhi chỉ có phụ hoàng, các nàng lại đều đánh chủ ý lên người phụ hoàng, Việt nhi chán ghét các nàng… Phụ hoàng… đừng giận Việt nhi…”

Nghe thấy lời này Hoàng Phủ Ngạo lại càng khó chịu, cúi đầu, không ngừng hôn nhi tử bảo bối của mình, đỉnh đầu, trán, mi tâm, ánh mắt, gò má, chóp mũi, môi…

Nụ hôn lướt nhẹ nhàng dần dần trấn an Thanh Việt, hồi lâu sau Hoàng Phủ Ngạo mới mở miệng nói.

“Việt nhi, phụ hoàng không tức giận ngươi, phụ hoàng giáo huấn chính vì lo lắng cho ngươi, ngươi lỗ mãng dọa các nàng ta chết khiếp như vậy, nếu các nàng âm thầm…”

“Việt nhi không sợ!”

Nghe thấy Hoàng Phủ Ngạo nói không tức giận, Thanh Việt lập tức ngẩng đầu, bộ dáng tràn đầy tự tin nhấn mạnh.

“Rồi, rồi, rồi, Việt nhi không sợ, nhưng phụ hoàng vẫn lo lắng Việt nhi a.”

Lo lắng tảng đá quá lạnh, cơ thể Thanh Việt chịu không nổi, Hoàng Phủ Ngạo vừa nói, vừa ôm bé ngồi lên đùi mình, sau đó cứ vậy mà trán dán trán, chóp mũi chạm chóp mũi mà nói tiếp.

“Còn có, phụ hoàng cam đoan, phụ hoàng là của Việt nhi, bất luận các nàng đánh chủ ý gì cũng không giành được.”

Nói xong, Hoàng Phủ Ngạo liền hôn lên cái miệng nhỏ nhắn gần trong gang tấc của Thanh Việt, từ nông dần dần tiến vào sâu hơn, từng bước dây dưa.

Hoa viên hậu điện yên tĩnh, dưới ánh trắng bạc có hai thân ảnh lờ mờ, gắt gao ôm chặt lại cùng một chỗ.



Hoàn chương 189.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.