Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Chương 196: Chương 196




[DTCTTVS] Quyển 4 [215] Hoàng Thành Hãm Lạc

***********

“Bệ hạ, hoàng thành Đông chích đến trưa hôm nay đã bị công phá, nhưng ba mươi vạn đại quân của Đông Chích Hoàng thái tử lục soát khắp cả hoàng thành nhưng vẫn chưa tìm thấy tung tích Đông Chích hoàng cùng với Hoàng Phủ Tĩnh Nghi.

Đông Chích Hoàng thái tử đã phát công văn ra ngoài, trên đó nói, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi lợi dụng tà thuật của ma vu sư, mê hoặc Đông Chích hoàng, hiện tại đã cùng Đông Chích hoàng lẩn trốn.

Đồng thời yêu cầu dân chúng khắp nơi ở Đông Chích cùng các quốc gia khác hãy hiệp trợ truy tìm hành tung của Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, sớm một chút cứu Đông Chích hoàng.

Tạp Ân vừa bẩm báo vừa dâng cấp báo lên Hoàng Phủ Ngạo.

“Đông Ly Trầm cùng Hoàng Phủ Tĩnh Nghi không thấy?”

Thanh Việt im lặng ăn bữa tối bên kia nghe Tạp Ân bẩm báo xong thì lập tức thò đầu qua, cố gắng áp sát vào xem ké bản cấp báo trên tay phụ hoàng.

Nhìn bộ dáng tò mò của Thanh Việt, Hoàng Phủ Ngạo cũng không có cách nào với nhi tử bảo bối, chỉ có thể tạm ngừng bữa tối, ngồi bên cạnh bé, cùng bé xem.

“Phụ hoàng, bọn họ biến mất thì sẽ đi đâu nha? Này có phải đại biểu chúng ta sắp có phiền toái không?”

Tuy Thanh Việt miệng nói là ‘phiền toái’ nhưng vẻ mặt lại hệt như một chú gà trống choai, đang hưng phấn cùng mong chờ đối thủ, chuẩn bị được thử sức một phen, bộ dáng như vậy làm Hoàng Phủ Ngạo nhìn mà đau đầu một trận, không thể không lên tiếng nhắc nhở bé con.

“Việt nhi, ngươi cao hứng cái gì? Nói thẳng ra, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi hiện giờ không chỉ có huyết ma long chế luyện từ Long Hồn, còn có được năng lực bất sinh bất tử của ma anh cùng với ma vu trượng của đại trưởng lão ma tộc, với năng lực của ngươi hiện giờ, muốn thắng Hoàng Phủ Tĩnh Nghi là rất miễn cưỡng.”

Bị phụ hoàng của mình nói vậy, Thanh Việt hiển nhiên có chút bất mãn, bé vẫn luôn tính toán tự tay trừ bỏ mối tai họa Hoàng Phủ Tĩnh Nghi này, hiện giờ lại bị phụ hoàng đả kích như vậy…

Nhưng mà quả thật nên suy nghĩ một chút, tuy không muốn thừa nhận nhưng nó chính là tình hình thực tế, vì thế, Thanh Việt lại giống như nhụt chí mà cúi đầu.

‘Vì cái gì sức mạnh của mình mấy ngày nay vẫn không thể tăng lên, suy nghĩ rất nhiều biện pháp vẫn không có tác dụng, nếu có thể tăng một chút mình nhất định có thể vượt qua Hoàng Phủ Tĩnh Nghi…’

Thanh Việt thầm thở dài trong lòng, bắt đầu suy tư.

Nhìn bộ dáng bé ủ rũ như vậy thật ra làm Hoàng Phủ Ngạo không khỏi hoài nghi lời nói của mình khi nãy có phải quá mức nặng nề làm nhi tử bảo bối của mình khổ sở.

“Việt nhi, làm sao vậy? Thật có lỗi, ngữ khí phụ hoàng hơi nặng một chút, nhưng phụ hoàng chỉ là lo lắng chứ không phải muốn giáo huấn Việt nhi.”

Hoàng Phủ Ngạo xoa xoa mái tóc ngân sắc trên đỉnh đầu Thanh Việt, nói xin lỗi.

“Việt nhi không giận phụ hoàng.”

Thanh Việt lắc đầu, sau đó vùi đầu vào lòng ngực phụ hoàng, hít thật sâu hương vị thản nhiên đặc biệt trên người phụ hoàng, cảm giác thực ấm áp lại an toàn.

Bất quá, cũng chỉ có trước mặt Hoàng Phủ Ngạo, Thanh Việt mới có thể ngoan ngoãn không hề giương móng vuốt như con mèo nhỏ.

“Phụ hoàng, Việt nhi có phải rất vô dụng không? Sức mạnh không thể tăng lên, cũng không phải đối thủ của Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, về sau nếu hắn làm phiền phụ hoàng thì nên làm cái gì bây giờ?”

Âm thanh thực rầu rĩ của Thanh Việt từ trong lòng ngực Hoàng Phủ Ngạo truyền ra.

“Đứa ngốc này.”

Hoàng Phủ Ngạo ôm nhi tử bảo bối vào lòng, giống như vô số lần trong dĩ vãng mà trấn an Thanh Việt, trán dán trán, chóp mũi chạm chóp mũi, nhẹ nhàng vỗ về lưng bé, ngay cả giọng nói cũng nhẹ tới mức chỉ đủ để hai bọn họ nghe thấy.

“Việt nhi không phải đã giao ước với phụ hoàng rồi sao? Lúc sức mạnh của Việt nhi vẫn chưa vượt qua phụ hoàng thì cứ để phụ hoàng bảo hộ Việt nhi, đợi đến lúc Việt nhi có được sức mạnh cường đại thì sẽ để Việt nhi bảo hộ phụ hoàng, chẳng lẽ Việt nhi quên rồi sao?”

“Chính là, sức mạnh của Việt nhi hiện tại không thể nào tăng lên được, Việt nhi không thắng được Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, Việt nhi không muốn để phụ hoàng bảo hộ, Việt nhu muốn song vai đứng cạnh phụ hoàng, đến lúc đó nếu Việt nhi làm liên lụy phụ hoàng… Việt nhi không muốn…”

“Việt nhi, nghe phụ hoàng nói, cơ thể của ngươi chỉ đủ thừa nhận nhiêu đó sức mạnh, vì thế sức mạnh của ngươi mới không thể tăng lên, Việt nhi phải nhớ kĩ, nhất định không thể cố cưỡng ép tăng sức mạnh, cơ thể ngươi sẽ không chịu nổi, hiểu chưa?”

Hoàng Phủ Ngạo nghiêm túc gằn từng tiếng nhắc nhở Thanh Việt.

“Còn nữa, không cho phép nói cái gì mà liên lụy phụ hoàng, ngươi là nhi tử bảo bối của phụ hoàng, phụ hoàng bảo hộ ngươi là thiên kinh địa nghĩa.

Huống chi, vật nhỏ thông minh hiểu chuyện như vậy, từ nhỏ đến lớn không chỉ có thể hảo hảo bảo hộ chính mình, hơn nữa mỗi lần còn tìm mọi cách bảo hộ phụ hoàng, sao lại liên lụy phụ hoàng chứ?

Nghe rõ lời phụ hoàng nói không?”

“Ân, Việt nhi đã biết.”

Thanh Việt thành thật gật gật đầu, biểu thị mình thật sự ghi nhớ lời phụ hoàng, nghe Hoàng Phủ Ngạo tán dương, gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mĩ của bé cũng không còn quá uể oải như khi nãy.

Nhìn biểu tình u ám trên gương mặt nhỏ nhắn trong lòng mình dần biến mất, Hoàng Phủ Ngạo khẽ mỉm cười, yêu thương mà không ngừng đặt xuống những nụ hôn dịu dàng.

Trong mắt Hoàng Phủ Ngạo, vật nhỏ của y rất thông minh, trong rất nhiều thời điểm đều có thể dễ dàng nhìn thấu âm mưu quỷ kế của người khác, đối với người bé ghét thì thủ đoạn hệt như một tiểu ác ma.

Nhưng mà trước mặt y vẫn luôn tinh thuần không có chút tạp chất nào, hoàn toàn tín nhiệm ý, ỷ lại ý, chỉ một câu tán dương, một cái ôm, một nụ hôn nhẹ của ý cũng đủ để vật nhỏ cao hứng thật lâu.

Cùng vật nhỏ này sinh sống hơn mười năm chính là khoảng thời gian y vui sướng nhất, vướng bận nhất cũng là những ngày ấm áp nhất, có cảm giác tâm hai người cũng dán sát với nhau.

“Việt nhi phải nhớ kĩ, phụ hoàng không cần Việt nhi bảo hộ, Việt nhi chỉ cần bảo hộ tốt chính mình, đừng để bản thân mạo hiểm là đủ, ngươi lo lắng cho phụ hoàng, nhưng phụ hoàng đồng dạng cũng rất lo cho ngươi, hiểu không?

Hoàng Phủ Tĩnh Nghi cùng phụ hoàng thù sâu như biển, vô luận thế nào hắn nhất định sẽ vắt óc tìm kế báo thù chúng ta, đến lúc đó, bọn họ ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng rất khó phòng bị.

Hoàng Phủ Tĩnh Nghi cứ giao cho phụ hoàng đối phó đi, năm đó, phụ thân của hắn—— Hoàng Phủ Dịch, là thân ca ca của phụ hoàng nhưng chỉ vì ngôi vị hoàng đế mà không tiếc bán đứng, hãm hại, dồn phụ hoàng vào chỗ chết.

Sau đó phụ hoàng về Nam Việt, lên ngôi vị hoàng đế, xử tử Hoàng Phủ Dịch, nhưng vì nhất thời mềm lòng nên tuy biết rõ lại tùy ý để thị tỳ ôm Hoàng Phủ Tĩnh Nghi lúc ấy chỉ mới tròn ba tuổi bỏ trốn, lúc ấy phụ hoàng chỉ nghĩ mặc kệ đứa nhỏ kia tự sinh tự diệt, nếu nó có thể sống sót thì vì Hoàng Phủ Dịch để lại giọt máu cuối cùng, giữa chúng ta ân oán coi như thanh toán xong.

Chính là không ngờ…

Việt nhi, ân oán của phụ hoàng cùng Hoàng Phủ Tĩnh Nghi cứ giao cho phụ hoàng tự mình giải quyết đi, biết không?”

“Ân.”

Đối với phụ hoàng lặp đi lặp lại nhiều lần nhấn mạnh, Thanh Việt chần chờ một lát, cuối cùng vẫn thành thật lên tiếng, hơn nữa còn giống như an ủi mà hôn lên môi phụ hoàng của bé.



Hoàn Chương 215.

[DTCTTVS] Quyển 4 [216] Hải Luân Chi Tử

***********

“Bệ hạ… bệ hạ…”

Hậu điện Bàn Long điện, một góc tiểu hoa viên.

Trong dòng suối nhỏ trong suốt phủ kín đá ngũ sắc róc rách uốn lượn, dưới ánh nắng mặt trời ôn hòa ngày xuân chiết xạ quang mang lóng lánh, cây cổ thụ cao vút tới tận trời được dòng suối vờn quanh cũng không ngừng đong đưa cành lá theo những cơn gió se lạnh, những đóa hoa trắng nõn lượn lờ bay xuống lan tỏa hương thơm nồng nàn khắp cả hoa viên.

Ma Nha, Tiểu Miêu cùng Tiểu Hoa Yêu bị đuổi tới tiền viện chơi đùa, có Ma Nha cùng Tiểu Miêu trông coi, Tiểu Hoa Yêu đã bị giáo huấn trở nên khá ngoan ngoãn.

Vắng bóng Ma Nha cùng Tiểu Miêu, tiểu hoa viên này rốt cục cũng lộ ra diện mạo cổ xưa, thanh u vốn có của nó.

Hoàng Phủ Ngạo bận rộn nhiều ngày lúc này rốt cuộc có thể thanh nhàn ngồi bên dòng suối nhỏ, kiên nhẫn dạy nhi tử bảo bối của y làm thế nào giữ vững quy phạm, lễ nghi tốt đẹp của hoàng tộc mà vẫn có thể tao nhã, tự nhiên pha trà, phẩm trà, có vài phần hương vị thanh nhàn của những ngày thảnh thơi.

Chỉ tiếc, từ thật xa liền truyền tới âm thanh của Tạp Ân, thân ảnh như cơm nấm kia rất nhanh xuất hiện ở nơi này, nhiễu loạn bầu không khí thanh tĩnh, nhàn nhã. Nhìn bộ dáng vội vã của Tạp Ân có thể xác định chuyện hắn sắp bẩm báo tuyệt đối không phải chuyện tốt đẹp gì.

“Bệ hạ, đã xảy ra chuyện, ngay vừa nãy, Hoa Chiếu điện của Cẩn quý phi có người hầu ngoài ý muốn phát hiện Hải Luân • Hách Lý đã mất tích suốt một đêm chết chìm trong một cái ao nhỏ ở một hậu điện hẻo lánh trong Hoa Chiếu điện…”



Hoa Chiếu điện.

Lúc Hoàng Phủ Ngạo mang theo Thanh Việt tiến vào nơi này thì trên con đường nhỏ hẻo lánh đi ngang ao nhỏ đã bị thị vệ vây chặt chẽ, còn có một ít thị tỳ, người hầu lén lút ló đầu vào tìm hiểu tinh tức.

Bởi vì chủ tử nơi này, cũng chính là Cẩn quý phi—— Tuyết Cơ • Hách Lý, vừa chạy tới, thấy thi thể Hải Luân • Hách Lý nằm trong cái ao nhỏ ven đường thì trực tiếp hôn mê bất tỉnh, vì thế nhóm người hầu không có chủ tử quản thúc tự nhiên sẽ làm càn một chút.

Hoàng Phủ Minh Khê cũng đã chạy tới nơi này, đang chỉ huy bọn thị vệ thật cẩn thận vớt thi thể Hải Luân • Hách Lý trong cái ao nhỏ đầy rong rêu xanh biếc.

“Phụ hoàng, Ngũ đệ.”

Thấy Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt tới, Minh Khê cũng vội vàng hướng Hoàng Phủ Ngạo hành lễ cùng chào hỏi Thanh Việt.

“Phụ hoàng, nhi thần đã dò xét một chút, nghe thị tỳ hầu hạ Hải Luân • Hách Lý công chúa nói, ba ngày trước, Hải Luân • Hách Lý công chúa đã tỉnh lại.

Lúc Hải Luân • Hách Lý công chúa vô tình thấy được dung mạo của mình hiện giờ thì thần kinh bắt đầu thất thường.

Cứ nhốt mình trong phòng mà gào thét, cũng không chịu ăn cơm, uống thuốc, ném bể hết tất cả những thứ có thể phản chiếu hình ảnh trong phòng, tiếp đó thì giống như phát điên muốn tìm hoàng hậu trả thù.

Nhóm thị tỳ, người hậu lo lắng cho thân thể nàng, vì thế luôn ngăn cản không cho nàng rời khỏi phòng ngủ thì liền bị ngắt véo, cào, cắn đủ thứ, tóm lại đều bị nàng xem là đối tượng trút giận, biến thành thương tích đầy mình.

Nhưng mà bọn họ cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà hôm qua Hải Luân • Hách Lý công chúa liền trở nên im lặng, ăn cơm, uống dược, nghỉ ngơi, mọi chuyện đều phi thường phối hợp nên bọn họ đều thở phào, chịu đựng vài ngày như vậy bọn họ cũng sắp chống đỡ hết nổi, kết quả chỉ sơ sẩy một chút, Hải Luân • Hách Lý công chúa liền đánh ngất thị tỳ trông coi mình, mất tích.

Bọn họ đều thực sợ hãi, lo sợ Hải Luân • Hách Lý công chúa thật sự sẽ tìm hoàng hậu trả thù, vì thế vội vàng bẩm báo cho Cẩn quý phi xong thì tản đi tìm kiếm, mỗi con đường thông tới cung điện hoàng hậu đều phân phó người canh gác, mà Hoa Chiếu điện cùng ngự hoa viên đều lục soát thật kĩ nhưng vẫn không tìm thấy Hải Luân • Hách Lý công chúa.

Chính là không thể ngờ, cuối cùng, thế nhưng có một thị tỳ trong lúc vô tình đi qua con đường hoang vắng thông tới cái ao nhỏ này lại phát hiện Hải Luân • Hách Lý công chúa…”

Minh Khê vì Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt kể lại những chuyện vừa điều tra được, ở bên kia thi thể của Hải Luân • Hách Lý cũng vừa được vớt lên bờ.

Bảy tám ngày trước vẫn còn là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp làm vô số người thần hồn điên đảo, nào có ai ngờ hiện giờ nàng đã trở thành một khối thi thể khủng bố, lạnh như băng?

Ngày xưa gương mặt vô cùng xinh đẹp, mà hiện giờ, khóe mắt, khóe miệng đều đã xuất hiện nếp nhăn, da thịt trắng nõn bóng loáng vô cùng co dãn cũng trở nên lỏng lẻo, vốn một cô gái mỹ mạo đầy sức sống lúc này lại giống như một phụ nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi.

Thi thể bị ngâm trong ao nước hẳn đã được một đoạn thời gian, da dẻ trắng bệch, trên mặt còn vướng rất nhiều rong rêu, ánh mắt trợn tròn trống rỗng, miệng há to giống như đang oán hận mà không cam lòng gào thét, cứ như vậy thê thảm, tịch liêu chết ở cái ao nhỏ ven con đường hoang vắng này.

Hai ngự y sư chờ đợi nãy giờ đã bắt đầu kiểm tra thi thể.

Trừ bỏ tử trạng dữ tợn làm người ta cảm thấy sợ hãi, càng hút sự chú ý mọi người chính là theo nhóm ngự y sư lật tử thi kiểm tra mà lộ ra hai cổ tay Hải Luân • Hách Lý bị tét ra cả, vừa nhìn đã biết bị vũ khí sắc bén cắt thành miệng vết thương thật sâu.

Hải Luân • Hách Lý rốt cuộc chết thế nào?

Chết đuối sao?

Thế vết thương trên cổ tay kia lại là chuyện gì?

Bởi vì cắt cổ tay, bởi vì mất máu quá nhiều mà chết?

Kia vì sao lại còn nhảy vào trong ao?

Hoặc là cả hai đều có, sau khi cắt mạch thì nhảy vào ao sao? Chính là chuyện này cần thiết sao?

Nàng tự sát sao?

Căn cứ theo kết quả kiểm tra ban đầu của nhóm ngự y sư cùng hiện trường xung quanh, cùng manh mối do nhóm thị tỳ, người hầu hầu hạ nàng cung cấp, tất cả đều có thể chứng minh Hải Luân • Hách Lý sau khi tỉnh lại, phát hiện dung mạo mình biến đổi, vì kích thích quá độ nên tinh thần trở nên bất thường, khả năng nàng tự sát là phi thường cao.

Đối với một cô gái trước giờ luôn ỷ vào tuổi trẻ cùng sự xinh đẹp của mình để kiêu ngạo mà nói, mất đi hai thứ này chính là tai họa trời long đất lở, nàng muốn tự sát để chấm dứt sinh mệnh mình cũng là hợp tình hợp lý.

Chính là, cho dù tự sát thì nàng có cần thiết phải chạy tới nơi hẻo lánh như vậy sao?

Có cần sau khi cắt cổ tay mình lại nhảy vào trong ao nước sao?

Là một công chúa cao ngạo, cho dù mất hết hi vọng nhưng nàng lại nguyện ý để mình táng thân trong một ao nhỏ đầy rong rêu bên cạnh con đường hoang vắng sao?



Sắc trời dần tối sầm, bước đầu điều tra cũng đã chấm dứt, xung quanh hiện trường, trừ bỏ dấu vết Hải Luân • Hách Lý tự mình lưu lại thì không còn bất cứ thứ gì khác.

Trên cơ bản đã có thể kết luận, vào khoảng đêm qua, Hải Luân • Hách Lý công chúa một mình chậm rãi tiến tới cái ao nhỏ hoang vắng này, sau đó nhảy xuống chấm dứt sinh mệnh của mình.

Chính là nếu đã quyết định nhảy xuống ao thì vì sao trước khi chết nàng lại tự cắt cổ tay mình làm cái gì?

Bên bờ ao cũng không tìm thấy một lượng máu tươi lớn, chính là căn cứ theo miệng vết thương trên cổ tay nàng thì tuyệt đối phải chảy ra rất nhiều máu, như vậy số máu đó đi đâu rồi, còn có vũ khí sắc bén cắt cổ tay nàng đang ở đâu?

Chẳng lẽ đều chìm vào cái ao nhỏ này sao?



Hoàn Chương 216.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.