Dị Thế Đế Vương Luyến

Chương 44: Chương 44




CHƯƠNG 47

Thuần đế năm thứ ba mươi ba, đại hoàng tử Hiên Viên Trác, tứ Hoàng Tử Hiên Viên Huân bị giết bằng thuốc độc, tam hoàng tử Hiên Viên Tĩnh cùng nhị hoàng tử Hiên Viên kiệt vì mưu đồ bí mật tạo phản, bị ban thưởng chết trong vương phủ của mình . . . . .

Thuần đế năm thứ ba mươi ba, Thừa tướng mưu đồ bí mật tạo phản bị niêm phong nhà, tru cửu tộc, chém đầu ở ngọ môn. . . . . .

Thuần đế năm thứ ba mươi ba, Lí Trung Thành ( Lý tướng quân) phụ tử vì mưu đồ bí mật tạo phản sợ tội tự sát trong thiên lao, chu di ngũ tộc còn lại sung quân biên cương. . . . . .

Thuần đế năm thứ ba mươi ba, Trung phụng thái y, Trung nghị thái y, võ lược kỵ úy. . . . . . Một số riều thần hợp mưu cùng Thừa tướng tạo phản bị tru cửu tộc. . . . . .

Ba tháng sau, an bài hết thảy sự vụ trong cung hảo, hai phụ tử Hiên Viên Dạ thần không biết quỷ không hay chuồn ra khỏi cung. . . . . .

Sáng sớm tinh mơ, hiện tại tuy rằng là mùa hạ, mặt trời còn chưa lên cao, không trung là màn sương mờ ảo, trong rừng cây nơi nơi đều là như ẩn như hiện, mông mông lung lông. . . . . .

Âm thanh dế mèn khanh khanh kêu vẫn vang dội có tiết tấu như vậy. Giờ phút này phụ tử Hiên Viên Nghệ chậm rãi tiêu sái bước trong rừng cây, chân dẫm lên nhánh cây khô héo trên mặt đất tạo thành tiếng kêu răng rắc rung động, một đường đi tới thường thường còn có châu chấu nhảy qua. . . . . .

“Hoàng Thượng, thái tử điện hạ, hết thảy đã chuẩn bị thỏa đáng, thỉnh lên ngựa” . Trong rừng cây mười mấy nam nhân ăn mặc mộc mạc sớm chờ đã lâu, thấy Hiên Viên Dạ đến cuống quít tiến lên.

“Ân” Hiên Viên Dạ lấy hắn loại ngữ điệu nhất quán lạnh lùng vang lên, tùy theo nói: “Đợi lát nữa người ra hoàng thành sẽ không phải kêu Hoàng Thượng cùng thái tử.”

“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh”

Chờ Hoàng Thượng cùng thái tử điện hạ lên ngựa, bọn họ cũng đi theo ở phía sau, đoàn người cứ như vậy trong rừng cây giục ngựa lên đường. . . . . .

Cảm thụ được cảm giác gió thổi bên tai, Hiên Viên Nghệ đột nhiên nghiêng đầu nói: “Ta nói a, dù sao đều đã ra, không bằng ta mang ngươi đi tới địa phương ngoạn ngoạn, thế nào?”

“Bảo bối, chúng ta không phải đi ra ngoài chơi.”

“Bất quá chính là ngoạn hai ngày mà thôi, dù sao nhiều một ngày cũng không nhiều lắm, ít một ngày cũng không ít lắm, ngươi gấp như vậy làm chi? Vội vàng ăn cơm tất niên a?” . Ngồi ở trên lưng ngựa, mắt nhìn Hiên Viên Dạ có chút không hờn giận mà lại oán giận.

Bị hắn nhìn bằng ánh mắt oán niệm liền thấy cả người không thoải mái, “Được rồi. Vậy nói xem ngươi muốn đi đâu?”

“Hắc hắc. . . . . . Không nói, dù sao đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Vừa rồi khuôn mặt kia hắc tựa hoá trang, hiện tại liền cười như ánh mặt trời, người này a. . . . . . Trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn.

**********************************************

Trước mắt là núi non trùng điệp, bởi vì là giữa hè cho nên lúc này dũng tuyền trì thanh, vách đá phi bộc (thù nhi: thôi cho ta miễn giải thích =.= đang ed trên đt rất bất tiện, ko có cái mà tra nên…. *cúi đầu tạ lỗi*), núi non rừng cây một màu xanh mướt, kỳ hoa dị thảo, hương thơm mê người.

Hiên Viên Dạ ngồi trong đình nghỉ mát, nhìn thấy mặt hồ xa xa kia như cầu vồng bảy màu rực rỡ, mà Hiên Viên Nghệ lại như một con con mèo nhỏ, làm nũng gối đầu lên đùi Hiên Viên Dạ.

Không tồi, lúc trước bảo bối dẫn hắn tới chính là nơi này —— Dạ Hàn Cung.

Nơi này là phía sau núi ở Dạ Hàn Cung, bọn họ đã ở nơi giống như thế ngoại đào nguyên này được hai ngày .

“Thế nào, nơi này không tồi đi! So với hoàng cung của ngươi tốt hơn nhiều a!” Trong lời nói tràn đầy đắc ý.

Đẹp! Nơi này thật là mĩ, Hiên Viên Dạ nhận đồng tình gật gật đầu, “Đáng tiếc chúng ta không thể ở trong này thường xuyên.” đem tầm mắt xa xôi trở về, nhìn khuôn mặt bảo bối, có chút tiếc nuối nói.

“Kia nhưng thật ra. . .” phiết phiết thần: “Ai bảo chúng ta lựa chọn chiến tranh.” Hiên Viên Nghệ nói. Ánh mắt hắn dừng lại ở chân trời phương xa, một con chim diều hâu ở trên trời miễn cưỡng bay vòng vòng, càng ngày càng bay xa.

“Như thế nào, Nghệ nhi hối hận?” Đem mặt bảo bối quay về phía mình, Hiên Viên Dạ trêu tức hỏi.

“Hối hận? Nực cười! Hiên Viên Nghệ ta làm việc gì chưa bao giờ hối hận!” Mật thần tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt chính là ngạo mạn như vậy.

Sủng nịch hôn một chút lên khuôn mặt tuyệt mỹ của bảo bối, “Ha hả ~~ bảo bối, vậy ngươi là nguyện ý theo ta tọa ủng thiên hạ?”

“. . . . . . Ân, ta sẽ cùng ngươi”. Mặt hướng về phía Hiên Viên Dạ vùi vào bụng hắn, thanh âm mềm nhẹ nhu thuận, hai mắt tràn ngập tình yêu, nhưng là theo góc độ của Hiên Viên Dạ lại nhìn không thấy. “Ta sẽ cùng ngươi cùng nhau tọa ủng thiên hạ, thống nhất tứ quốc!” Đột nhiên lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hiên Viên Dạ, cho hắn một lời thề kiên định.

“Bảo bối, ta thật thắc mắc, nếu lúc trước ta nói không thương ngươi, ngươi sẽ thế nào?” Vô cùng thân thiết cùng Hiên Viên Nghệ trán đối trán, mũi cọ mũi.

“Không được tốt lắm, nhiều nhất chính là đem ngươi trói lại, vĩnh viễn theo ta thôi, sau đó. . . . . .” Khuôn mặt nịnh nọt tươi cười, đáy mắt ác ma tình tự chậm rãi sống lại.

“Sau đó cái gì? Ân?”

“Sau đó? Hì hì ~~ sau đó a, ta liền quất ngươi, trừu tử ngươi, bức bách ngươi theo ta cùng nhau nguyền rủa tất cả những người yêu nhau trên thế giới này . . . . . .” Đôi mắt thủy tinh không đồng dạng với nụ cười giả tạo.

Vì bảo bối bá đạo, mãnh liệt nên thái độ sửng sốt một chút, tục mà lại mang theo sủng ái nói: “Ha hả ~~ thật không biết nguyên lai Nghệ nhi yêu chính là kịch liệt như vậy a.” Nâng lên cằm, hôn lấy đôi môi mật thần mê người kia.

Sau nụ hôn dài, Hiên Viên Dạ ly khai làm cho hắn muốn ngừng mà không được, ngược lại khẽ vành tai bảo bối vì *** mà biến thành phấn hồng.

Giờ phút này Hiên Viên Nghệ đảo hai mắt linh động, đột nhiên thân thủ ôm trụ cổ hắn. Cố ý dùng ngữ khí phiến tình nói một câu làm cho Hiên Viên Dạ cả đời khó quên. Khi hắn chuẩn bị phi thân thoát đi, Hiên Viên Dạ như là đã sớm biết nhanh chóng bắt được hắn.

Không để cho hắn lại có cơ hội chạy trốn, Hiên Viên Dạ đem hắn ôm vào trong ngực, hướng Dạ Hàn Cung đi. “Bảo bối, tuy rằng nghe chính mồm ngươi nói yêu ta, ta thật sự hứng! Bất quá giờ phút này ta càng hy vọng ngươi đem nó biểu hiện ở trên giường. . . . . .”

“Ngạch, Hiên Viên Dạ chúng ta hôm nay làm cái trao đổi được không?”

“Không được”

“Chỉ một lần, chỉ một lần đều không được sao?”

“Không được”

“Con mẹ nó Hiên Viên Dạ, ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt? Hảo, chờ đó, ta phải bá vương ngạnh. . . . . .” Cuối cùng lời nói lại biến mất trong cái hôn của Hiên Viên Dạ. . . . . .

Xin nguyện một lòng, đầu bạc không chia lìa thật không? Bảo bối nhớ kỹ những lời ngươi nói với trẫm hôm nay, cho dù có một ngày ngươi hối hận trẫm cũng không buông tay. . . . . .

Dị thế đế vương luyến thứ nhất bộ ( hoàn )

——————

Thù Nhi: bộ này cho đến thời điểm hiện tại đã drop hơn 2 năm rùi. Theo cá nhân ta thấy thì nó dừng ở đây cũng đc ^^. Tuy nội dung ko thể sánh đc với những bộ đỉnh cao, nhưng mọi người cũng có thể đọc để giải tỏa nỗi buồn, thay đổi không khí (đối vs mấy vị hay đọc ngược), và để ta nâng cao tay nghề edit.

Cám ơn mọi người đã dành thời gian đọc truyện và đọc mấy lời nói nhảm của ta *tung hoa, tung giấy, tung giầy dép*

Thân ái chào tạm biệt và hẹn gap lại ở những bộ đam mỹ sau *cúi đầu* (giống trên tv ghê cơ)

——————-

PHIÊN NGOẠI 1:

 Phiên ngoại 1- Hiên Viên DạTa- Hiên Viên Dạ là hoàng đế Đông Diệu quốc. Từ khi ta đăng cơ đến bây giờ cũng đã tám năm. Ta có năm vị hoàng tử cùng ba vị công chúa, bất quá bọn họ đối với ta mà nói so với đại thần là giống nhau. Có năng lực nhất định ta sẽ trọng thưởng, vô năng dù sao sớm hay muộn sẽ bị huynh đệ bọn chúng thu thập. Cho nên đối với tranh chấp giữa huynh đệ bọn chúng, loại sự tình này ta cũng không hỏi đến, cũng không quản. Hết thảy tùy bọn hắn đi, cũng đỡ làm ta mất thời gian đi thu thập phế vật. Đối với hoàng tử, ta luôn luôn không bao giờ để bụng, cũng không cho rằng có vi hoàng tử nào có thể khiến ta nhìn bằng con mắt khác. Thẳng đến khi hắn xuất hiện, Lục hoàng tử của ta — Hiên Viên Nghệ.

Hôm đó là một đêm mưa phùn, ta ở tẩm cung Mộng phi đang chuẩn bị nghỉ ngơi, Lí Dịch ngoài cửa bẩm báo, nói thái giám bên người Yên phi thông báo, mệnh Yên phi không còn giữ được lâu. Ngẫm lại khi Yên phi kia còn là nha hoàn, hầu hạ ta một đoạn thời gian cũng nghe lời, nhu thuận, lại nhớ tới nàng lúc còn nhỏ, chỉ bằng điểm ấy ta liền đứng dậy đến Yên Hoa cung.

Lúc từ thái y kia biết được tình hình của Yên phi, lũ nô tài trộm đánh giá phản ứng của ta. Ha hả, thực làm ta cảm thấy buồn cười. Chỉ là một phi tử, có thể làm cho ta có bao nhiêu phản ứng? Nhiều (phi tử) thì không nhiều lắm, nhưng ít đi một người đối với ta mà nói thì không vấn đề gì (TN: đồ lãnh huyết vô tình). Mắt thấy nha hoàn tay ôm đứa trẻ mới sinh, ta không đến gần cũng không nhìn, dù sao theo ta thấy mấy hoàng tử kia đều giống nhau, cần gì phải nhìn đâu? Nghĩ Mộng phi không người nối dõi, mấy năm nay nàng đối với ta cũng có điều hữu dụng, sủng nàng thuận tiện đem Lục hoàng tử này cho nàng làm con thừa tự. Sau đó không lâu, từ trong miệng hạ nhân ta biết được tin tức Mộng phi đem Lục hoàng tử ném vào hậu viện, để hắn tự sinh tự diệt, trong lòng bất giác buồn cười, nữ nhân ghen tị thật đúng là thú vị.

Gặp lại đứa con một tuổi đã bị ta quên lãng là trong lễ chọn đồ vật đoán tương lai. Nhàm chán ngồi trên ghế, nhìn hắn thân ảnh nho nhỏ dường như đang tìm tìm cái gì đó. Khi hắn cầm ngọc tỷ thưởng thức, ánh mắt triều thần cùng các phi tử làm ta có chút không thoải mái. Đang lơ đãng, chợt thấy trong mắt hắn hiện lên tia khinh bỉ, khinh thường đem ngọc tỷ ném ra phía sau, làm ta có chút hoài nghi. Một hài đồng một tuổi như thế nào có thể có cái loại ánh mắt này? Có lẽ gần đây quốc sự bận rộn, nhìn lầm rồi cũng nên. Khi ta nhìn về phía hắn lần thứ hai, trong tay hắn đã cầm lấy một bó châu báu to. Không nghĩ nhiều, ta đã đem gì đó trong tay ban cho hắn, sau đó xoay người rời đi. Lại không biết rằng sau này ta là cỡ nào hối hận ngày đó ta vì phán đoán sai lầm mà bỏ lỡ hắn.

Một lần nữa nhìn thấy hắn là ở yến hội đãi đặc sứ tam quốc. Buổi chiều nghe Lí Dịch hướng ta bẩm báo, nói hắn cự tuyệt quỳ xuống tiếp chỉ làm ta có chút phẫn nộ. Hừ! Ta muốn xem Lục hoàng tử này rốt cuộc là có thật to gan dám chống lại ta không? Trong bữa tiệc ta đánh giá hắn, lại không phát hiện ra điểm gì đáng để ta chú ý. Trong lòng cười lạnh, nhi tử của ta có thật là ngỗ nghịch, ngu ngốc cùng ngu xuẩn hay không? Khi ta đang nhìn về phía đặc sứ tam quốc, lại cảm giác được hắn quan sát tầm mắt của ta cùng sự châm biếm. Ha hả! Lần này ta đã không bỏ qua ánh mắt hắn nhìn những đại thần kia cười lạnh. Xem ra hắn đích thực là có năng lực cùng giá trị khiến ta chú ý.

Khi biết hắn trộm đi ra hoàng cung, sau ta có tính toán muốn giám thị hắn (TN: thực sự là ta đọc trong bản cv ko thấy nói lúc yến tiệc xong ẻm chuồn ra cung @@, là sao ta?). Ngày hôm sau, hạ chỉ gọi hắn đến ngự thư phòng gặp ta. Lá gan hắn thật lớn, cư nhiên để hoàng đế ta đây chờ hắn cả buổi. Nhìn hắn tiến vào mặt không đổi sắc, cũng không quỳ xuống thỉnh an làm ta có chút sinh khí, nghĩ thầm liệu hắn có hiểu được ta chẳng những là phụ thân hắn mà còn là hoàng đế.

Hơi thở lạnh lùng làm mấy nô tài phía dưới không tự chủ được mà quỳ gối, nhưng là độc mỗi hắn lại bình chân như vại. Đuổi hạ nhân ra ngoài, có lẽ hắn phát hiện ta không hài lòng liền tiến lên hành lễ, nhưng trên mặt lại rõ ràng có điểm không cam tâm tình nguyện.

Nhìn hắn, ta hừ lạnh nói: “Ngươi hôm nay đến còn biết phải hành lễ? Ta còn tưởng trong mắt ngươi đã sớm không có phụ hoàng này. Nói cho trẫm, vì cái gì muộn như vậy mới đến?”

Không đếm xỉa đến câu hỏi của ta, hắn hỏi lại: “Không biết phụ hoàng kêu nhi thần đến là có chuyện gì?”

“Vẫn lời này, trẫm không muốn nhắc lại lần thứ hai.” Thấy hắn không những không trả lời còn hỏi lại ta, ta nheo lại mắt, không trung tràn ngập gió lốc.

Lúc này hắn lại cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, bất quá ta thật đúng là muốn biết hắn trả lời ta như thế nào! Chỉ chốc lát hắn lại giả vô tội, nói: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần đêm qua thân thể không tốt, sáng nay uống hoàn dược xong bất giác ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại đã qua canh giờ.” Mặt không đổi sắc tâm không động nói dối, lại giả bộ mặt mày ủy khuất giải thích: “Thực xin lỗi phụ hoàng, nhi thần biết sai.”

Ha hả. . . . . . Này thật đúng là ngoài ý muốn a, cư nhiên làm nũng hướng ta giải thích. Trong lòng tức giận đã biến mất hơn phân nửa, có ý nghĩ muốn trêu đùa hắn, ta mở miệng: “Ha hả! Phải không? Thế nhưng đêm qua trẫm lại trông thấy Lục hoàng tử của ta chuồn ra hoàng cung thật sự vẫn khỏe nha.”

Nghĩ tới hắn không biết sẽ có biểu tình gì, lại không nghĩ tới hắn chính là có loại phản ứng này. Sắc mặt cứng đờ, xuất khẩu thành thơ (TN: mẹ ơi, chửi bậy mà kêu xuất khẩu thành thơ =))): “M ngươi, ngươi có thôi đi không. Cư nhiên. . . . . . Ách. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . . Nhi thần không phải ý tứ này.

Ta trăm triệu lần cũng không nghĩ tới hắn dám lớn mật như thế, dám chửi ta?! “Ha hả! Hảo! Tốt lắm! Lục hoàng tử, ngươi là người đầu tiên dám dùng loại khẩu khí này nói chuyện với trẫm.” Ta giận quá hóa cười, bất quá đồng thời cũng càng làm cho ta đối hắn cảm thấy hứng thú.

Thấy hắn không nói, ta thở dài: “Trẫm đem ngươi làm con thừa tự của Mộng phi là bởi vì nàng không người nối dõi, bất quá hiện tại nàng đã có Bát hoàng tử- Hiên Viên Phong, ngươi cũng không cần đi theo nàng nữa. Mấy thái giám cùng cung nữ vừa rồi là trẫm thưởng cho ngươi, ngươi đem theo bọn họ cùng đến Huyền Minh điện đi.”

Không tồi, ta chuyển hắn đến Huyền Minh điện bên cạnh tẩm cung của ta, mà nô tài trong điện trừ bỏ nha hoàn hầu hạ hắn từ nhỏ ra, còn lại tất cả đều là thủ hạ của ta. Ta thừa nhận ta đây là đang giám thị cùng giam lỏng hắn. Nhìn thấy hắn đi ra thư phòng, ta gọi ảnh vệ — Viêm đến đây, phái hắn đi theo Lục hoàng tử. Ta biết Lục nhi của ta là một đứa tinh quái vô cùng, không xem chừng hắn, không biết khi nào hắn sẽ đào tẩu trước mắt ta nữa.

Lục hoàng tử Hiên Viên Nghệ mãn sáu tuổi, bắt đầu đến học viện dành cho hoàng tử đọc sách. Ngày đó ta vừa lúc vô sự, nghĩ xem hôm nay hắn là lần đầu tiên đi học sẽ như thế nào, vừa lúc đi đến tràng phụ cận luyện tập, nhìn thấy hắn đôi mắt hàn quang chợt lóe rồi biến mất, nâng thủ bắn tên trúng ngay hồng tâm. Sau đó vừa lòng khóe môi gợi lên, tiêu sái phủi mông chạy lấy người.

Phải biết rằng hắn vừa rồi chính là ngay cả cung đều cầm không chuẩn, thống lĩnh thị vệ ở bên cạnh dạy phải dạy đi dạy lại. Nếu không phải ta tận mắt nhìn thấy, biết hắn tuyệt không phải đang ngụy trang, quả thực không thể tin hắn là lần đầu tiên bắn tên. Cư nhiên trong thời gian học ngắn như vậy cũng đã có thể bắn trúng mục tiêu hồng tâm!? Ha hả! Ta chính là đối hắn càng ngày càng hiếu kì. Lục hoàng tử, ngươi còn có bao nhiêu bí mật có thể làm cho ta ngạc nhiên đây? ! Ta thực chờ mong!

Bất quá bốn năm tiếp theo, trừ bỏ vài lần ta sai Viêm làm việc, hắn lại dùng một ít thủ đoạn trộm ra khỏi cung sau, vì thế ta liền không sai Viêm làm việc nữa, ngược lại cả ngày giám thị hắn. Gần đây hắn thực nhu thuận ở Huyền Minh điện ngoạn (chơi), có lẽ yên lặng chính là khởi đầu cho bão táp, hắn lại một lần nữa chạy trốn ra hoàng cung.

Khi Viêm trở về hướng ta thỉnh tội, làm ta kinh ngạc nhiều hơn là phẫn nộ. Ta quyết không hoài nghi năng lực của Viêm, dù sao hắn là do một tay ta dạy dỗ. Nhưng là ta tò mò, hoàng nhi vẫn chưa lạy sư phó, cũng không có người dạy hắn tập võ. Không phải là Viêm hướng ta bẩm báo, ta sẽ không tin tưởng hắn chỉ có mười tuổi cư nhiên có thể đào thoát trước mặt ảnh vệ của ta. Có thể tưởng tượng đó là chuyện cỡ nào làm cho người ta rung động. Nghĩ thủ đoạn cùng thông minh tài trí của hắn, lòng ta tràn ngập ý niệm muốn độc chiếm cùng hắn phục tùng trong đầu.

Ngày hôm sau ta đến học viện, thấy hắn ở trên bàn ngủ đến thiên hôn địa ám. Ngay cả ta tới đây cũng không biết, vì thế ta đi qua trừng phạt hắn, nắm cái lỗ tai hắn mà kéo kéo.

“Ngô. . . . . .” Khuôn mặt không hờn giận, nhíu mày tiếp tục ngủ.

Thấy hắn còn không tỉnh, tay nắm cái lỗ tai tăng thêm điểm lực đạo. Cũng không ngờ hắn lại một chưởng đánh lên mu bàn tay của ta, làm cho ta đau  một hồi lâu. Mặc kệ ánh mắt hoảng sợ chung quanh, tức giận vô cùng mà lôi cổ hắn về tẩm cung của ta. Dọc theo đường đi, lũ nô tài thấy hắn bị ta túm như con mèo nhỏ, bộ dáng buồn cười mà trộm cười. Trừng mắt liếc chúng nô tài một cái, quay đầu lại nhìn hắn kia bộ dáng ủy khuất thật đúng là đáng yêu hết sức.

Bất quá hắn mạo phạm ta là sự thật, tuy nói tử tội có thể thoát nhưng tội sống khó tha. Trừng phạt là không thể nào không có, ném hắn lên long sàng, hung ác giơ tay vỗ vào mông hắn. Thấy hắn vuốt cái mông đau, vì xấu hổ và giận dữ mà mặt đỏ lên điên cuồng trừng ta, ta vừa tức giận vừa buồn cười đối hắn nói: “Hiên Viên Nghệ, ngươi chỉ sợ là hoàng tử duy nhất trên đời này dám đánh hoàng đế.”

Lại thấy hắn nhỏ giọng đích nói thầm: “Ngô. . . . . . Ta cũng không phải cố ý, ai kêu ngươi niết lỗ tai người khác.”

Ta mở miệng răn dạy: “A, ngươi nói là có để ý, học viện hoàng tử vốn là chỗ học tập của các ngươi, không phải là địa phương cho ngươi ngủ? Còn có, không phải là ngươi đêm qua chuồn ra hoàng cung một đêm không ngủ chứ? như thế nào lại không biết vì sao ngủ?” Thấy hắn biết sai cúi đầu, ta tiếp tục nói “Lục hoàng tử của Trẫm, ngươi hôm nay làm trò trước mặt nhiều người như vậy làm cho phụ hoàng khó xử, ngươi nói một chút xem phụ hoàng nên như thế nào xử phạt ngươi mới tốt đây?”  Bộ dáng của hắn ước chừng là bắt buộc..

Hắn kinh ngạc ngẩng đầu: “Thật nhỏ mọn! Không phải đều nói người không biết không có tội sao hơn nữa vừa rồi ngươi cũng đã đánh rồi, ngươi còn muốn như thế nào?”

Ha hả! Ta nói cái gì cho phải đây? Trước hết không nói hắn dám đánh ta, chính là dám dùng loại thái độ này nói chuyện với ta, loại này toàn bộ Đông Diệu quốc tìm không ra người thứ hai. Hắn lá gan cũng thật lớn đến vô pháp, thật đúng là không biết hắn về sau còn có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa tới đâu.

“Ha hả. . . . . . Hoàng nhi, vừa rồi nhìn thấy ngươi đánh trẫm chính là có rất nhiều người đi. . . Nhưng bọn họ lại không nhìn thấy trẫm phạt ngươi nha. . . . . .”

Nghe ta nói xong, hắn ngốc lăng hơn nữa ngày mới thốt ra: “Phụ hoàng, ta cũng không biết ngươi cười lên đẹp mắt như vậy! Ai. . . . . . Thiệt thòi cho ngươi khuôn mặt lớn lên đẹp trai như vậy, bình thường mặt không chút thay đổi thật sự là đáng tiếc. . . . . .”

Sắc mặt trầm xuống, nghĩ thầm: ta có cười sao? Lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái: “Đừng chen vào đề tài khác.”

Hắn thở dài nói với ta: “. . . . . . Ta hiểu, ngươi nói đi ngươi muốn như thế nào?”

“Ân, vậy hoàng nhi liền từ hôm nay trở đi ở trong này bế môn tư quá, trẫm chưa đồng ý ngươi không được bước ra ngoài nửa bước.”

Nghe ta nói xong hắn dương cao mi: “Ngươi cũng không cần phải ngoan (độc) như vậy đi? Ta đây còn ăn cơm, ngủ làm sao bây giờ?”

Ta nghiêm nghị uốn nắn lối nói của hắn: ”Hoàng nhi lời này hiểu lầm trẫm rồi, ngươi năm lần bảy lượt chuồn ra hoàng cung trẫm đều không có xử phạt ngươi. Là niệm ngươi từ nhỏ không có mẫu phi, thiếu hụt yêu thương, sợ ngươi đêm không an giấc. . . . . .”

Không đợi ta nói xong, hắn thấp giọng rít gào: “TM, là nô tài nào nói cho ngươi biết ta thiếu hụt yêu thương ? Lại là nô tài nào nói cho ngươi biết ta đêm không an giấc ?”

“Ai. . . . . . Hoàng nhi xem ra ngươi không chỉ có oán giận trẫm từ nhỏ đối với ngươi chẳng quan tâm, còn đối trẫm chọn thái phó không hài lòng a? Như thế nào lên lớp giảng bài đã lâu mà nói chuyện còn thô lỗ như vậy?! Xem ra trẫm phải tự mình quản giáo.” Ta rất là bất đắc dĩ. Không đợi hắn phản kháng, liền đứng dậy đi ra ngoài đồng thời phân phó thị vệ ngoài cửa giám sát Lục hoàng tử chặt chẽ.

Ban đêm phê xong tấu chương, ta đến trước giường, nhìn hắn như tinh linh xinh đẹp mà ngây thơ ngủ, trong lòng có loại cảm giác không nói nên lời. Không biết điều này đại biểu cho cái gì, cho nên rất nhanh bỏ qua, ôm thân hình nho nhỏ một đêm ngủ ngon.

Sáng sớm, nghe thấy hắn thanh âm nỉ non cùng động tác miễn cưỡng, biết hắn sắp tỉnh.

Có thể là chưa thích ứng với hoàn cảnh mới, cứng ngắc quay đầu chống lại ánh mắt của ta, sau đó nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Phụ hoàng, có thể nói cho nhi thần, ngươi vì sao lại ở trên giường của ta?” .

Thật không nghĩ tới hắn lại có một đôi tử sắc đồng tử! Ta sửng sốt một chút, sau đó nói: “Hoàng nhi, đây là giường của trẫm.”

Nhìn hắn xoay người nhảy xuống giường, ta nhanh chóng đè ôm lấy thắt lưng hắm, một tay kéo hắn vào trong lòng ngực.

“Hoàng nhi sợ trẫm?”

Nhìn thẳng vào ta, khinh thường nói: “Ha hả. . . . . . Ngươi xem thì biết ta có sợ ngươi hay không?”

Thấy đáy mắt hắn là khinh thường cùng trào phúng, dục vọng muốn chinh phục trong lòng nháy mắt bành trướng: “Lúc này hoàng nhi cũng thật giống một con sư tử kiệt ngạo bất tuân a, làm cho người bên cạnh tràn ngập ý muốn chinh phục.” Ánh mắt lạnh lùng ngạo mạn liếc nhìn, nhãn thần sắc bén của ta theo dõi hắn, hỏi: “Lục hoàng tử, nói cho trẫm biết ngươi rốt cuộc là ai?”

Tại sao ta lại hỏi hắn như vậy là bởi vì ánh mắt của hắn. Ở đây không có bất kì kẻ nào có đồng tử màu tím, đương nhiên ta cùng Yên phi cũng không thể. Nhưng đứa nhỏ kia lại có một đôi mắt màu tím, mà ánh mắt này trong lúc vô tình thoáng hiện lên vẻ mặt  mà chỉ đế vương mới có. Còn nữa, đây là hơi thở thiết huyết mà chỉ có vương giả kinh nghiệm sa trường mới có, điều này làm cho ta hoài nghi hắn rốt cuộc là ai?

Lộ ra vẻ mặt tươi cười đùa dai, ta đột nhiên khuôn mặt trầm xuống, hắn dùng ngôn ngữ gì đó mà ta không biết.

Cứng rắn nuốt vào tức giận, hóa thành mệnh lệnh: “Trả lời trẫm, ngươi rốt cuộc là ai?”

Hắn bĩu bĩu môi: “Ách. . . . . . Những lời vừa rồi ta nói ngươi nghe không hiểu chứng minh ta không phải là người nơi này.”

Dùng ánh mắt ý bảo hắn tiếp tục nói.

“Kỳ thật. . . . . . Ta không phải con trai ngươi. . . . . . Kỳ thật. . . . . . Ta là thần” cố gắng cắn đầu lưỡi, cố nén không xúc động mà cười to.

Nhìn hắn bộ dạng kia muốn cười lại không thể cười đến không được tự nhiên, ta tức giận không thôi, thật muốn giết hắn. Xoay người ngồi dậy, từ trên cao nhìn bao quát lấy hắn: “Lục hoàng tử, ngươi cũng biết trêu đùa trẫm sẽ lĩnh hậu quả ra sao chứ?”

Nghe ta nói xong, hắn không thú vị mà nhún nhún vai: “Thiết. . . . . . Ngươi thật đúng là không phải keo kiệt bình thường, chỉ đùa với ngươi một chút sẽ giết. Huống hồ ta cũng chưa nói sai a. . . . . . Chuyện phát sinh trên người ta đối với các ngươi mà nói chính là dùng “bất khả tư nghị” để hình dung thôi”

Thấy hắn có điểm ý tứ, sắc mặt ta tốt lên rất nhiều: “Vậy ngươi hiện tại có thể nói cho trẫm ngươi là ai đi.”

Lộ ra nụ cười lưu manh vô tội: “Nga,. . . . . . Một mình ta nói chẳng phải là rất không có ý nghĩa, hay là ngươi hỏi ta đáp đi.”

Lần này đến muốn nhìn một chút hắn rốt cuộc là muốn chơi trò gì, thật lâu sau mới mở miệng hỏi: “Tên của ngươi?”

“La nhã • Na-uy • Lôi Nghê Nhĩ”

Gật gật đầu: “Trẫm muốn biết lai lịch của ngươi.”

Đôi mắt thanh linh to vòng vo, lâm vào hồi tưởng: “Ta. . . . . . Kỳ thật, có thể nói là không phải con của ngươi, mà cũng có thể nói là con của ngươi. Ít nhất thân thể này đích thực là do Yên phi của ngươi sở sinh. . . Mà linh hồn của thân thể này cũng chính là ta, theo khối thân thể này sinh ra, mang theo trí nhớ từ kiếp trước mà đến.” nói đến đây, nghiêng đầu nhìn thấy ta lại tiếp tục nói: “Hắc hắc. . . Ta nói cho ngươi nga, ta kiếp trước là dòng dõi hoàng thất, cùng nơi này bất đồng, trước đó đã thống lĩnh chiêu quốc cho nên quốc gia kia kêu La Nhã quốc, mà ta chính là quốc vương nơi đó.” Nói tới đây hắn giống như nhớ tới  cái gì, khóe mỗi khẽ nhếch lên châm biếm, tiếp tục nói: “Ách, bởi vì một vài nguyên nhân, ta bị một tên bụng dạ hẹp hòi đưa tới nơi này.” Nói xong còn không quên nhìn ta một cái.

“. . . . . .” Hiểu được ý tứ của hắn, liếc mắt không thèm để ý.

“Uy! Ta nói a, theo như ý ngươi ta chính là người hiếm có khó gặp từ xưa tới nay, ngươi không thể biểu hiện chút điểm kích động sao? Hoặc là biểu hiện vẻ không thể tiếp thu a? Hoảng sợ không thôi, vân vân….” Thấy ta nghe xong một chút phản ứng đều không có, hắn bắt đầu rít gào.

Kỳ thật không phải là ta không có phản ứng gì, mà là ta sớm đoán trước được hắn không phải người thường, bằng không cũng không thể làm cho ta nhận ra sát phí tâm phần (ko bít nghĩa là sao) trên người hắn, bất quá linh hồn xuyên qua này thật là kì sự hiếm thấy.

“Nghệ Nhi, chưa bao giờ bất cứ chuyện gì có thể làm trẫm biểu hiện ra những biểu tình như ngươi vừa nói.” Ta nghiêm mặt nói với hắn.

“Nôn. . . Đừng có kêu thân thiết như vậy. Còn Nghệ Nhi chứ. Ai biết ngươi chút nữa tính toán xử trí ta như thế nào?” Thấy hắn tiên phát chế nhân, ta có chút buồn cười: “Ha hả. . . Nghệ Nhi huynh chính là tự mình nói không phải sao?! Ngươi thật sự là con của ta, chỉ là sinh ra mang theo trí nhớ từ kiếp trước thôi không phải sao?”

“TMD. . . Ta lúc nào thì nói là con ngươi, ta chỉ là nói khối thân thể này thôi! Thân thể này là con ngươi, không phải linh hồn! Ngươi đây là đang bước vào lão niên kì nghễnh ngãng sao?”

“Nghệ Nhi, vi phụ tốt xấu gì cũng là hoàng đế, ngươi không thể tôn trọng ta sao?” Tuy rằng biết hắn cũng là vị vương giả, nhưng dù sao cũng là ‘kiếp trước’. Hiện tại bây giờ hắn là con ta! Cư nhiên nói chuyện với ta như vậy, ta rất là bất đắc dĩ.

“Ách! Hiện tại không có ai, ngươi so đo cái gì? Đang nói ta ‘kiếp trước’ còn  là vương a, cũng không bắt ngươi quỳ xuống. Ngươi thực nên cười trộm rồi, bất quá thành thực mà nói ta thật sự là chán ghét lễ nghi quân thần nơi này.”

Nhìn thái độ hắn tám phần là trong thời gian ngắn không sửa được, chỉ sợ hắn cũng sẽ không sửa. Aizz! Ai kêu ta sinh ra đứa con này? Chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày nguyên tắc cucar bản thân sẽ bị chính đứa con mình hoàn toàn phá vỡ! Ngẫm lại dù sao về sau còn nhiều cơ hội thuần phục hắn, trước hết cứ bảo hộ hắn tốt đi!

“Không quỳ thì không quỳ, bất quá ngươi cũng phải đáp ứng trẫm một điều kiện mới được. Hơn nữa không thể đổi ý!” Vi thùy đích mắt tiệp, che đi mâu trung giảo hoạt.

Không nghĩ tới hắn không chút suy nghĩ, sảng khoái mở miệng: “Điều kiện gì ta đều đáp ứng, tuyệt không đổi ý.”

“Bí mật của Nghệ Nhi sau này không thể cho người thứ hai biết, để tránh phiền toái không cần thiết, ngươi sẽ cùng phụ hoàng trụ một chỗ.”

Biết chính mình đã mắc bẫy tiến thoái lưỡng nan, cười khổ thở dài: “Được rồi, ta đáp ứng.”

Thấy hắn đáp ứng, trong lòng ta có chút đắc ý, bắt đầu nổi lên kế hoạch làm sao để hắn phục tùng. . . . . .

________________________

Phiên ngoại 2 Editor: Thù Nhi Thù Nhi: sao ta lúc nào cũng phải làm PN thế nhở PN này lại còn dài nữa chứ. *khóc**********************

Ở Đông Diệu quốc — Hiên Viên Dạ là người mà trong lòng nhóm hoàng tử tối sợ hãi, là vị đế vương đáng sợ nhất trong long mỗi thần dân.

Nhưng là điều này hết thảy không hề có ý nghĩa gì đối với đứa con Hiên Viên Nghệ.

Vô tình nhất là lòng đế vương, làm đế vương ta không có tình, cũng không biết tình là vật chi.

Cũng không biết ta đối hắn luôn bảo hộ cùng sủng nịch có tính là yêu không, nhưng rất rõ ràng sự tồn tại của hắn trong lòng ta là độc nhất vô nhị.

Ta biết đứa con này thực bất hảo, chính là ta lại cố tình xem nhẹ hắn. Sau một tháng trừng phạt giam lỏng hắn, ta cho phép hắn có thể ở trong hoàng cung tự do chơi đùa.

Trong khoảng thời gian này hắn đối với võ học thực cảm thấy hứng thú, nhìn thấy hắn bộ dáng nhu thuận nghe lời, ta thật hy vọng hắn có thể duy trì như vậy. Chính là loại ý tưởng này còn không được mấy ngày, hắn liền hoàn toàn phá hỏng .

Đương ảnh vệ hướng ta bẩm báo hắn ở ngự hoa viên không lưu tình chút nào cắt hai tay hai chân Bát hoàng tử, ta thực sinh khí.

Chẳng lẽ hắn nhàm chán như vậy? Liền kiềm chế không được? Không làm ra chuyện kinh thiên động địa thì không cam tâm?

Từ ngự thư phòng chạy về tẩm cung, hắn bên này ngược lại là nhắm mắt nhàn nhã tắm rửa, ta bên này chính là tức giận đến không nhẹ.

Trước sấm hạ đại họa trước mắt, hắn còn trước mặt ta lại còn có thể vui cười tìm chút cớ ngụy biện.

“Nguyên nhân?” Tuy rằng ta mặt không chút thay đổi nhìn thẳng hỏi hắn, nhưng là trong lòng lại lửa giận ngập trời.

Đôi khi ta thực không hiểu đứa nhỏ này, rõ ràng vẫn đều là cùng ta cùng nhau tắm rửa. Chính là hôm nay hắn ngồi ở mộc dũng đối mặt ta, lại cư nhiên thực thẹn thùng? ! Bất đắc dĩ, đưa hắn từ trong mộc dũng ôm ra đặt ở long sàng. Nghĩ ta đường đường là thiên tử một phương, cư nhiên lại hầu hạ chính đứa con mình. . . . . .

Giúp hắn mặc quần áo, ta bình tĩnh nói: “Bảo bối, hắn là nhi tử của Mộng phi, ngươi hẳn là biết.”

“Ân! Ta biết, hắn cũng là con ngươi.” Hắn trả lời không đến nơi đến chốn làm cho ta đau đầu.

“Chính vì hắn là con của Mộng phi ta mới làm như vậy. Phụ hoàng, ngươi cũng là người thông minh hẳn là biết a! Muốn hoàn toàn thương tổn một người, phải hoàn toàn thương tổn tâm hắn. Bởi vì vết thương trên người có thể lành, nhưng là vết thương trong lòng vĩnh viễn nhỏ máu. Cho dù tốt lắm cũng sẽ lưu lại vết sẹo, không nghĩ qua là đụng tới sẽ vỡ ra lần nữa. Cho nên. . . . . .” Ánh mắt thẳng tắp nhìn ta, khinh thường bĩu môi “Xin lỗi, Mộng phi thật bất hạnh! Ta làm không phải là thương tổn nàng, mà là hoàn toàn hủy diệt nàng. Như vậy trước hết ta phải hoàn toàn phá hủy tất cả hy vọng của nàng.”

Không tồi! Đế vương vốn là vô tình, đế vương vốn là tàn khốc, đế vương vốn là nên lãnh huyết đến không ai dám dễ dàng chọc giận!

“Lý do” dần bình ổn tức giận, khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ hỏi.

Hắn làm nũng, dường như tiến vào trong lòng ngực ta, kiêu ngạo tuyên ngôn: “Một câu, ta xem nàng không vừa mắt! Ai kêu nàng trước mặt ta bày một bộ cuồng dạng, làm ta có ý nghĩ muốn nhìn bộ dáng nàng tuyệt vọng. Nhưng là về phần lý do khác chính là ta không thể cho phép trừ ngươi, người khác ở trước mặt ta kiêu ngạo, nếu không ta sẽ làm cho bọn họ bị chết rất khó xem.”

Nghe xong những lời này của hắn, ta có điểm ngạc nhiên cùng buồn cười. Thật nghĩ không ra hắn trước kia là đế vương như thế nào, tính tình thực giống tiểu hài tử, nói vậy các đại thần của hắn nhất định thực vất vả đi.

Khó được một lần nhuyễn ngôn mềm giọng khẩn cầu, ta đồng ý để hắn tiếp tục xử lý chuyện này. Nhưng là chuyện hắn chọc giận ta là có thể quên đi, bắt hắn phải đáp ứng ba điều kiện, để về sau có thể hảo hảo dạy dỗ hắn.

Về việc này hắn xử lý tốt lắm, bất quá bởi vì sự tình liên lụy đến thế lực trong triều cho nên hắn cũng thực hiểu được, ngoan ngoãn ở tẩm cung một năm.

Một năm sau, ta mang theo hắn đi tới Đông Diệu sơn trang. Đây cũng là tràng săn bắn lớn nhất Đông Diệu quốc.

Ha hả. . . . . . Không thể không thừa nhận đứa con này của ta —— Hiên Viên Nghệ, rất đẹp! Có thể nói cả Đông Diệu quốc không ai có thể so với hắn về mỹ mạo. Nữ nhân hâm mộ còn không kịp, nhưng trong mắt hắn là chán ghét đến cực điểm. Ngày đó ra cung, tại nơi này nhóm nô tài tỉ mỉ chăm chút cách ăn mặc làm bảo bối càng thêm xinh đẹp, đại thần, hoàng tử, vương công quý tộc thậm chí còn có nô tài to gan lớn mật vì vẻ mỹ mạo của hắn mà ngu dại.

Nhìn thấy bọn họ biểu tình kinh diễm, không biết vì sao lòng ta rất không vừa ý. Rất nhanh đem hắn ở bên cạnh mình, đi vào xe ngựa.

Ban đêm, vì sự an toàn của buổi săn ngày mai, ta đặc biệt triệu kiến một ít đại thần thương thảo lộ tuyến săn bắn, để bọn họ an bài bảo hộ các quốc gia vương công quý tộc an toàn.

Thờ ơ nhìn các đại thần bận bịu, ta lại nghĩ tới bảo bối có hay không ngoan ngoãn ở doanh trướng nghỉ ngơi. Sau ba canh giờ thần thương khẩu chiến tranh cãi, nhu nhu huyệt thái dương, ta về doanh trướng nghỉ ngơi.

Đúng như ta sở liệu hắn quả nhiên chạy đi, hỏi ảnh vệ giám thị hắn mới biết được hắn đã đi ra ngoài thật lâu còn chưa có trở lại. Nghĩ hắn không lẽ xảy ra chuyện gì? Ta liền phái người chung quanh tìm kiếm.

Khi Viêm ôm bảo bối trở về, hắn sắc mặt tái nhợt làm cho ta rất lo lắng. Triệu thái y đến, ta sắc mặt không tốt cảnh cáo bọn họ, nếu bảo bối có gì bất trắc ta liền chi du cửu tộc.

Bất quá lúc sau thái y luôn miệng cam đoan mới làm ta buông tâm, ngồi cạnh người đang ngủ say kia, trong lòng ta cảm thán: bảo bối, ta nên bắt ngươi làm thế nào mới tốt?

“Nước. . . . . . Nước. . . . . .”

Tiếng rên rỉ thấp trầm làm cho ta trong cơn buồn ngủ chuyển tỉnh. Muốn uống nước sao? Ta đứng dậy rót chén nước, vì để cho bảo bối không bị sặc, ta ngửa đầu uống một ngụm sau đó dung miệng uy hắn. Có lẽ là ta uy quá chậm, bảo bối có chút vội vàng xao động, bắt đầu mút vào.

Muốn đứng dậy lấy thêm nước đến uy hắn, hắn lại vươn tay ôm cổ làm cho ta không thể rời đi. Khoảng cách gần gũi nhìn thấy hắn được nước làm dịu, làn môi đỏ mọng, ta đột nhiên có ý tưởng muốn âu yếm. Trên thực tế là ta thật sự làm như vậy, đầu lưỡi tiến vào trong miệng hắn cùng hắn lưu luyến gắt gao quấn quít lấy.

Ngày hôm sau, khi ta từ tràng săn bắn trở về, bảo bối đã tỉnh. Nhìn thấy hắn bộ dáng mơ hồ thật sự đáng yêu, ta đột nhiên cảm thấy đứa con này chỉ khi đang ngủ hoặc là thân thể không khoẻ mới có thể an phận thủ thường.

Cầm lấy bát ngọc bên cạnh bàn, ngạo mạn chậm rãi uy hắn. Ha hả, nói thật đại lục này có nhiều quốc gia, nhiều đế vương nhưng ta có lẽ là người duy nhất hầu hạ chính đứa con mình đi, aizzz. . . . . . Thân là hoàng đế ngược lại còn phải hầu hạ chính đứa con mình như là việc đương nhiên, aizz. . . . . . Có phải hay không ta trước kia thật sự rất lãnh huyết, rất vô tình? Có phải hay không ta thật sự chuyện xấu gì cũng làm? Vì sao thiên muốt diệt Hiên Viên Dạ ta a?

Nghĩ nghĩ đột nhiên cảm giác trên mặt có vật mềm mềm, cúi đầu liền thấy nguyên lai là bảo bối dùng mặt cọ xát ta. Đây là hắn lần đầu tiên chủ động hướng ta làm nũng như vậy, lòng ta thật sự rất cao hứng, xem ra nỗ lực có hồi báo . Ha hả. . . . . . Hầu hạ liền hầu hạ đi. . . . . . Ai kêu hắn là đứa con bảo bối của ta đâu. Chỉ cần không vượt qua giới hạn, hết thảy sẽ theo hắn.

“Ngô!” Không thoải mái nhíu chặt mày.

Bảo bối! Làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Nhìn ra hắn không khoẻ, ta có chút kinh hoảng.

“Phụ. . . . . . Phụ hoàng. . . . . . Nóng. . . . . . Nóng quá. . . . . . Ta thật là khó chịu. . . . . . Vô thức đem quần áo chính mình toàn bộ cởi bỏ, muốn nhanh một chút cởi ra.

Ta ngăn trở cái tay không thành thật kia, ý định gọi thái y tới. Nhưng là lại đã xảy ra một chuyện bất khả tư nghị. Ta thấy bên trái cổ bảo bối chậm rãi hiện ra một hoa văn hồng đập quái dị mà đẹp đẽ.

Đây là cái gì? Vì sao trên người bảo bối lại xuất hiện cái này? Ta chưa từng gặp qua đồ văn quái dị như vậy, chẳng lẽ là thế giới của bảo bối? nghi vấn liên tiếp làm cho ta có chút tâm phiền ý loạn, hoàn toàn không chú ý tới bảo bối đã xoay người khóa ngồi trên hai chân ta.

Vốn là y phục rộng thùng thình, khi hắn xoay người liền lập tức rơi xuống, lộ ra da thịt trân châu trước ngực làm cho vẻ đẹp đẻ của hoa văn hoàn toàn được bày ra . Ta không biết là có phải do hoa văn này mê hoặc hay không, giờ phút này dưới hạ phúc ta một trận co rút nhanh, dục vọng trong cơ thể liền rục rịch.

“Chết tiệt!” Lần đầu tiên ta phá lệ mắng một tiếng, dựa vào lý trí cưỡng chế ý niệm ***.

Lão thiên có phải hay không không vừa ý ta? Ngay lúc này bảo bối vươn hai tay quấn lấy cổ ta, cuồng nhiệt mà sắc mặt ửng hồng, hai má nóng bỏng không ngừng mà hướng ta áo lý toản. Trong miệng tràn ngập tiếng nỉ non, đồng thời giải khai quần áo ta còn hắn nửa thân trần thân mình gần sát ta.

Quyết định sai lầm làm cho ta lúc này hai mắt ngập ***, hạ phúc càng phát sưng nhắc nhở ta chính mình làm chuyện gì ngu xuẩn.

Chết tiệt! Ta muốn hắn. Hiện tại trong đầu ta là trống rỗng, chỉ có một ý niệm, đó là phải hung hăng trừng phạt tiểu yêu tinh này.

Một đêm điên cuồng, ngày hôm sau khi ta tỉnh lại nhìn thấy trên giường hỗn độn không chịu nổi, còn có bảo bối kia thân thể trần trụi bừa bãi dấu xanh tím hôn ngân, cùng với trong đùi tràn đầy bạch trọc, tâm lý của ta là một mảnh thản nhiên, hoàn toàn không có cảm giác phạm tội. Ngược lại, lòng ta cư nhiên thực vui sướng lại thực kích động, chỉ có một ý niệm trong đầu chính là muốn đem hắn chiếm thành của mình.

Ta biết hắn là con ta, theo đạo đức luân lý đây là việc không cho phép. Ha hả. . . . . . Bất quá thế thì thế sao? Thử hỏi tại Đông Diệu quốc này có ai dám nói với ta một chữ không?

Khi ta từ bên ngoài trở lại doanh trướng, thấy bảo bối đang ngồi trên giường lẩm bẩm cái gì, vội vàng lấy y phục nô tài chuẩn bị vì hắn mặc vào.

“Nói cho ta biết, cái này xuất hiện khi nào?” Chỉ vào mấy dấu ấn kia hỏi ta.

“Đêm qua. Bảo bối không nhớ rõ ?” Ta có chút kinh ngạc.

Nhìn thấy ánh mắt hắn đầy nghi hoặc, nói thực ra ta có điểm sinh khí.

Nghĩ đến đêm qua điên cuồng vốn là ngươi tình ta nguyện, hôm nay mới phát hiện nguyên lai chỉ là giấc mộng Kha Nam.

Sửa lại bộ dạng lãnh khốc thường ngày, quyết định khí khí hắn. “Aiz ~ bảo bối, ngươi như thế nào có thể quên đâu? Đêm qua ngươi khả rất là nóng bỏng phiến tình a, một lần lại một lần làm cho trẫm hồn bay phách lạc.” thật sự! Chính là hiện tại nhớ đến, ta đều nhiệt huyết sôi trào.

Bảo bối cúi đầu giống như là đang nhớ lại cái gì, đột nhiên hắn nghiến răng nghiến lợi địa gọi tên ta.

Ta biết hắn nghĩ tới! Nói thật ta có chút cao hứng, vì thế tiến lên hôn môi hắn.

Ta biết đứa con này thực quật cường, cho nên cùng hắn một phen thần thương khẩu chiến, lúc sau ta không trêu đùa hắn nữa. Quyết định dùng thời gian chậm rãi để hắn chấp nhận ta.

Chính là ta lại không nghĩ rằng quyết định này lại bị nhanh đánh vỡ như vậy.

Hôm sau trở lại hoàng cung, ta sắc phong bảo bối lên làm thái tử. Mặc dù trước mặt ta mọi người không dám biểu hiện ra ngoài, nhưng là ta rất hiểu rõ bọn họ ngầm không phục.

Hôm nay nước láng giềng -Hỏa quốc tân hoàng đăng cơ, theo lý thuyết quốc gia ta nên đi bái phỏng. Hừ! Này chính là nước láng giềng ta còn không để trong mắt, bái phỏng chuyện tình hoàn toàn có thể phái một ít tiểu quan viên đi trước. Nghe thấy Nghệ nhi nói hắn nguyện ý đi, ta rất là tức giận. Ha hả. . . . . . Chẳng lẽ ở bên ta ngươi thấy nhàm chán như vậy? Liền muốn rời khỏi ta? Lúc này ta chỉ có thể cố gắng cưỡng chế lửa giận, bằng không ta sẽ đại khai sát giới.

Ở cung vàng điện ngọc, ta một bên ẩn nhẫn một bên thầm nghĩ ‘Nghệ nhi, ngươi nợ ta một lời giải thích’. Còn có đề nghị của mấy lão già kia, ta nếu không giết chết các ngươi, ta không phải hòng đế Đông Diệu quốc !

Bãi triều, bãi giá hồi cung. Ta biết, vừa rồi ẩn nhẫn ta đã muốn đem mấy khối ngọc bội trên người bóp thành bột phấn. Phiền muộn cầm bột phấn trong tay thả xuống mặt đất, bước nhanh về tẩm cung.

Hắn đi theo ta trở lại tẩm cung, nhìn thấy đám nô tài ta liền phiền. “Cút” hé ra đen mặt, thanh âm lãnh tận xương tủy, ta hiểu được lúc này ta là đáng sợ cỡ nào.

Nhìn thấy đám nô tài vội chạy trối chết dường, tựa lên nhuyễn tháp, ta nhìn hắn không nói một câu.

“. . . . . . Ta nói, ngươi đừng trừng ta được không” cư nhiên còn dám theo ta cợt nhả.

“Hiên Viên Nghệ, trẫm, cần một lời giải thích” vẫn là câu nói kia, ngay cả danh đại họ gọi hắn là điềm báo tức giận, cũng là cảnh cáo.

“Ách, ta đương là thái tử, đoạt lại vị trí của đại hoàng tử- tôn tử của cha vợ ngươi, hắn hẳn là ước gì mỗi ngày đều chú ta chết. Ngươi cũng là đã biết, hắn những năm gần đây thế lực phát triển không ngừng. Mặc dù không thể tạo thành việc gì nguy hiển đối với ngươi, nhưng là ‘ giường chi sườn, khởi dung người khác ngủ ngáy? ’ nếu ta vẫn ở trong cung hắn lại có thể nào xuống tay? Đương nhiên là muốn cấp cho hắn cơ hội ra tay. Chúng ta hảo có lý do diệt trừ hắn.”

Hừ! Đến bây giờ còn dám đưa ra lý do xuẩn ngốc như vậy.

“Ngươi đang coi trẫm là không tồn tại sao?” Ta sủng nịch ngươi, nhưng cũng không phải ta phóng túng ngươi.

“Không phải, ta thẳng thắn, ta công đạo. Kỳ thật ta có lòng tốt muốn giúp ngươi thôi, cũng tiện trôi đi thời gian nhàm chán này a”

Hừ! Quả nhiên! Hắn chính là muốn rời khỏi ta. Nhìn thấy hắn bộ dáng vui cười, ta liền nghĩ sẽ trừng phạt hắn như thế nào.

Cái gì mà về sau dựa vào thời gian chậm rãi làm cho hắn chấp nhận ta, kia hoàn toàn chính là quyết định sai lầm.

Hắn giống con ngựa hoang, hoàn toàn chính là chờ làm đối tượng chinh phục cho người ta.

Tiến lên mãnh liệt bắt lấy, hắn nghĩ muốn phản kháng, nhưng là bằng công phu mèo quào kia lại có thể nào là đối thủ của ta? Dùng sức quăng hắn lên long sàng, bắt đầu xé bỏ quần áo trên người hắn.

Mất đi lý trí, ta một đêm này không hề tiết chế dục vọng phóng túng chính mình, hung hăng muốn hắn, điên cuồng muốn hắn. Hắn một lần lại một lần ngất đi, thẳng đến sáng sớm ánh rạng đông buông xuống, ta mới buông tha hắn.

Lần đầu tiên không đi lâm triều, đơn giản chỉ giúp hắn rửa sạch một chút liền ôm đi ngủ.

Khi ta lần hai tỉnh lại đã là giờ Dậu.”Hoàng Thượng, ngài đã tỉnh?” Thái giám tổng quản Lý Dịch ở ngoài cửa hậu .

“Ân, nơi này không cần ngươi hầu hạ . Ngươi đi ngự thiện phòng gọi bọn hắn làm điểm tâm nhẹ gì đó” đứng dậy mặc quần áo, rửa mặt chải đầu.

“Là, nô tài tuân chỉ”

Nhìn đến long sàng, bảo bối tựa hồ cũng không có dấu hiệu tỉnh lại vì thế đến gần nhẹ nhàng lay hắn tỉnh.

“Ngô ~~” mỗi lần tỉnh lại bảo bối luôn giống một con mèo nhỏ mơ hồ.

“Bảo bối, đứng lên ăn một chút gì rồi hãy ngủ” Lấy y phục một bên giúp hắn mặc vào.

Mắt lé trừng ta, sau đó sẽ không có nói gì. Tùy ý để ta mặc giúp hắn giống cái búp bê vải đùa nghịch.

Ai ~~ thôi ~ thôi, nếu là người khác ta sẽ cố gắng cường thế đem hắn lưu lại, nhưng là hắn sẽ không phải vậy. Cưỡng cầu chung quy sẽ làm ngươi ta đều bị thương, không bằng thối lui từng bước thả ngươi tự do.

Hôm nay là ngày hắn đi nước láng giềng, ta nhân lúc có việc trong người cho nên không nhìn hắn.

Bất quá ta thực yên tâm, bằng năm nghìn Ngự lâm quân trung thành hộ tống cùng với ta âm thầm phái đi mười ảnh vệ ta tin tưởng có thể bảo đảm an toàn cho hắn.

Đêm đã khuya, ngồi ở ngự thư phòng phê xong một chút tấu chương cuối cùng, ta xoa huyệt Thái Dương rất là mỏi mệt.

Bãi giá trở lại tẩm cung, thái giám ở bên người hầu hạ hạ tắm rửa thay quần áo sau đó nằm trên long sàng âm thầm tính toán. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.