Dị Thế Đế Vương Luyến

Chương 9: Chương 9




CHƯƠNG 9

Bốn năm sau.

Đêm khuya trong hoàng cung, thị vệ luân phiên tuần tra canh phòng.

Tại Huyền Minh điện, Hiên Viên Nghệ từ trên giường chậm rãi bò dậy mặc vào y phục dạ hành, lặng lẽ không một tiếng động chuồn ra khỏi điện, sử xuất ma pháp hệ phong hướng ngoài cung bay đi.

Mới vừa bay được vài thước, Hiên Viên Nghệ đã biết bản thân bị người theo dõi, nghĩ thầm: người trong Huyền Minh điện thật sự là lợi hại a ~ còn tưởng rằng bọn họ đều trúng tuyệt đỉnh mê dược đâu ~ kết quả vẫn là xem thường bọn họ. Bên này nghĩ, dưới chân công phu cũng không hàm hồ, rất nhanh đề cao sức gió đem người theo dõiđể lại rất xa phía sau.

Thật ra không phải vậy, tuy rằng người Huyền Minh điện tất cả đều trúng mê dược của Hiên Viên Nghệ, nhưng là bằng năng lực bọn họ nhiều nhất trong thời gian một nén hương là có thể khôi phục, mà nhanh như vậy đã có thể theo tới kỳ thật là ảnh vệ do hoàng đế phái tới giám thị- Viêm.

Thân là thủ lĩnh ảnh vệ của Hiên Viên Dạ,Viêm võ công thân thủ hiển nhiên không phải trong ao vật (không phải hạng xoàng). Viêm khó có thể tin Lục hoàng tử không những nhận ra được sự tồn tại của mình, còn đem chính mình để lại một quãng xa, trong chốc lát đã muốn hoàn toàn tìm không thấy thân ảnh .

Viêm quyết không hoài nghi năng lực bản thân.Phải biết rằng cao thủ trên giang hồ nếu bị mình theo dõi giám sát mà có thể phát hiện bất quá chỉ ít ỏi không có mấy. Nhưng là hắn nằm mơ cũng không nghĩ đếnLục hoàng tử này tuổi còn nhỏ màvõ nghệ đã đạt tới đăng phong tạo cực (đạt tới đỉnh cao), cứ như vậy mà dễ dàng biến mất trước mắt mình.

Ha hả, kỳ thật Viêm chỉ là không biết chân tướng mà thôi. Ma pháp hệ phong của Hiên Viên Nghệ bởi vì chịu hạn chế ở nơi này, cho nên cũng chỉ có thể dùng như thao tác đơn giản giống phi hành thuật. Theo như Viêm theo dõi phía sau, ma pháp của Hiên Viên Nghệ trên cơ bản cùng với khinh công của võ lâm cao thủ sở dụng là không giống nhau, cho nên mới kinh ngạc không thôi. (TN: ta cứ tưởng ảnh có pháp lực, rơi vào đây là làm mưa làm gió, ai dè… chỉ như mèo quào, thất vọng a thất vọng :(.)

Thoát khỏi theo dõi của ảnh vệ, Hiên Viên Nghệ nghênh ngang tiêu sái trên ngã tư hoàng thành. Miệng còn huýt sáo: “Hắc hắc. . . . . . tiểu nhân muốn đuổi kịp bổn đại gia ta? Đi La Nhã học một trăm năm rồi hãy đến.” vừa nói vừa nhàn nhã đi tới một tòa lâu cao cấp ở ngoại ô.

Lúc này Hiên Viên Nghệ ngồi trên cao tại nhuyễn y trung (giữa ghế mềm), trước mắt là mấy hắc y nhân quỳ một chân xuống đất.

“. . . . . .”

“. . . . . .”

“Chủ thượng, ngài hôm nay bảo chúng ta đến là có gì chuyện quan trọng?” Có người rốt cục nhịn không được đánh vỡ trầm mặc.

“Nga. . . . . . Ta không có chuyện quan trọng a, hắc hắc. . . . . . Chính là đột nhiên muốn nhìn các ngươi.” Hiên Viên Nghệ chớp chớp con mắtvô tội.

“. . . . . .” Mấy hắc y nhân thần tình hắc tuyến.

“. . . . . . Ách. . . . . . Đừng như vậy a, chủ nhân ta đây thật vất vả mới trốn ra khỏi hoàng cung. Vừa ra đã tới gặp các ngươi, chẳng lẽ các ngươi không cao hứng? !” Nói tựa như rất hợp tình hợp lý.

“Ta nói chủ thượng a. . . . . . Ngài chưa quên chứ? Chuyện một năm trước ngài bảo bọn thuộc hạ làm?”

“Đương nhiên không quên, làm sao?Xảy ra vấn đề?” Hiên Viên Nghệ một bên hỏi, một bên ý bảo nhóm hắc y nhân ngồi xuống.

“Vấn đề bên kia là không có gì, nhưng chúng ta lại có a. . . . . . Ngài mới là cung chủ Dạ Hàn Cung a, vì cái gì chuyện trong cung ngài toàn bộ cột cho bọn ta làm. . . . . .” Hắc y nhân khóc thét.

“Lời oán hận thật nhiều, các ngươi cũng không phải không biết ta không thể tùy tiện ra hoàng cung. Điều này có thể trách ta sao? Ai kêu các ngươi lúc trước chết cũng ỷ lại vào ta?!” Hiên Viên Nghệ ném cho bọn kia một cái xem thường.

Đúng vậy, ba năm trước đây trên giang hồ bọn họ là nhân vật trong tổ chức sát thủ nổi danh số một số hai.

Lúc trước bởi vì tổ chức thực lực ngày càng lớn, không ít người phải kiêng kị. Nhân sĩ giang hồ chính phái bị một vài tiểu nhân xúi giục mà hiệp đồng môn phái võ lâm tiến lên tiêu diệt bọn họ.

Bất quá lại được Hiên Viên Nghệ lúc ấy chỉ có bảy tuổi cứu.Kính sợ, bội phục đồng thời nhao nhao hướng Hiên Viên Nghệ tuổi nhỏ tuyên thệ chí tử đi theo, nhằm báo ân cứu giúp.

“. . . . . .” Không phản bác được, nhómhắc y nhân chỉ có thể tiếp tục vẻ mặt cầu xin.

Không có biện pháp, khi đó Hiên Viên Nghệ vốn là chuồn ra hoàng cung du ngoạn, trùng hợp thấy bọn họ cùng đám người võ lâm kia giết chóc. Nhất thời tâm huyết dâng trào, muốn thử xem năng lực bản thân, ý tưởng ‘bính nhiều người hảo luyện tập’, chó ngáp phải ruồi mà cứu bọn họ.

Bất quá hắn có chết cũng sẽ không nói, nếu bọn họ mà biết chân tướng, không một chưởng đánh chết mình mới là lạ.

Từng bước một theo bọn họ đem sát thủ lâu trùng kiến (xây dựng lại),đồng thời ấn theo kế hoạch của Hiên Viên Nghệ, bắt tay vào bồi dưỡng thám tử cùng kinh doanh kỹ viện, song bạc, phát triển thế lực kinh tế.

Ngày tháng thoi đưa, thời gian ba nămđủ cho thực lực bọn họ ở khắp nơi lớn hơn rất nhiều. Kinh tế cường đại khiến Dạ Hàn Cung trong một đêm đó quật khởi trên khắp giang hồ.

Nhưng là không người nào biết Dạ Hàn Cung xuất hiện như thế nào, càng không ai biết cung chủ Dạ Hàn Cung là ai.

“Được rồi, các ngươi trở về làm việc đi. Nhớ rõ mỗi tháng báo cáo tình huống Dạ Hàn Cung cho ta.” Thấy bọn họ vẻ mặt cầu xin, Hiên Viên Nghệ cũng không làm khó dễ.

Trở lại hoàng cung, khẽ lộn một vòng nhảy vào nội điện của mình, vừa cởi quần áo Tình Nhi sẽ kêu Hiên Viên Nghệ rời giường đến học viện.

Chờ Tình Nhi giúp hắn mặc quần áo tử tế, dùng thiện xong liền cùng thái giám Hàn Tiêu đến học viện.Bởi vì ngày hôm qua một đêm không ngủ cho nên Thái Phó vừa mới bắt đầu thì Hiên Viên Nghệ cũng đã ngủ đến thiên hôn địa ám .

Biết đêm qua Viêm mất dấu Lục hoàng tử, Hiên Viên Dạ cũng rất là kinh ngạc.

Nhắc tới viêm, hắn chính là thủ lĩnh ảnh vệ, tự nhiên là xứ mù thằng chột làm vua (nổi bật lên trong đám người thường). Cư nhiên để Hiên Viên Nghệ mới mười tuổi chạy trốn ngay trước mắt. Loại tin tức này là không thể tưởng tượng nổi, ngay cả bình thường Hiên Viên Dạ mặt không biến sắc cũng không khỏi nhíu hạ mi.

Theo hắn biết, Lục hoàng tử vẫn chưa bái sư, cũng không có người dạy hắn tập võ. Bốn năm trước ở tại hậu viện trong Uyển Mộng điện của Mộng phi cũng không cùng người khả nghi tiếp xúc. Lúc sau chính mình khiến cho hắn trụ tại Huyền Minh điện, hạ nhân đều là do mình an bài, nếu có chuyện gì không thể không đến bẩm báo.

Mà không có cao nhân dạy, Lục hoàng tử sẽ có võ nghệ cao cường? Chỉ có một khả năng — vô sự tự thông.Nghĩ đếnđây, trong mắt Hiên Viên Dạ hiện lên một tia dục vọngmuốn hắn phục tùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.