Dị Thế Điền Viên

Chương 42: Chương 42




Lâm Bảo bởi vì nguyên nhân mỗi ngày dậy tập võ, đã dưỡng thành thói quen dậy sớm, sắc trời mới sáng nó đã rời giường, nó chạy quanh thôn vài vòng, sau đó ở trong sân nhà mình đánh quyền, vận động chốc lát, xua đuổi hàn khí, cả người ấm áp, khắp người toàn là mồ hôi.

Lâm Bảo nâng mắt nhìn về phòng Lâm Ngọc, trong lòng buồn bực, dựa theo ngày thường mà nói, lúc này ca ca hẳn nên rời giường, lúc này lại không có động tĩnh. Nó liếc mắt nhìn vào cửa sổ, thấy Lâm Ngọc hãy còn ngủ, đoán rằng ca ca mệt nhọc, để cho y ngủ thêm chốc lát. Cũng không nghĩ nhiều nữa, tự mình xuống bếp thổi lửa nấu cơm, chuẩn bị bữa sáng.

Bữa sáng rất đơn giản, Lâm Bảo nấu một nồi cháo bột bắp cùng khoai lang, cháo này uống vào lúc trời lạnh rất tốt, cháo bắp ngô thơm ngọt nóng hổi uống vào bụng cả người ấm áp dễ chịu.

Nấu xong cháo, Lâm Bảo thấy Lâm Ngọc vẫn chưa rời giường, tính toán gọi y dậy ăn bữa sáng. Thời điểm nó đi đến phòng Lâm Ngọc, vừa vặn Lâm Ngọc đỏ mặt cầm một cái khố vo thành cục đi ra, hai người đối mặt, xém chút còn đụng vào nhau.

Lâm Ngọc bị dọa, lui về sau, vội vàng giấu tay cầm khố ra sau, đỏ mặt, ánh mắt né tránh, như hài tử làm chuyện xấu bị trưởng bối trong nhà phát hiện.

Lâm Bảo cũng lui về sau một bước: “Ca, ngươi tỉnh rồi, ta đang muốn vào gọi ngươi dậy ăn cơm đây.”

Vừa nói Lâm Bảo vừa quan sát Lâm Ngọc, thấy mặt ca ca đỏ bừng, không khỏi lo lắng: “Ca, sao mặt ngươi lại đỏ như vậy, có phải nhiễm lạnh rồi hay không?”

Lâm Ngọc thở ra, bình ổn cảm xúc, trấn tĩnh lắc đầu: “Ta không sao, chắc là do ngủ nhiều quá, không phải cảm lạnh.”

“Ca, thân thể ngươi không thoải mái nhất định phải nói cho ta biết a, ngày hôm qua ta chỉ thấy ngươi mặt đỏ, lúc đó ngươi cũng nói không sao, hôm nay mặt ngươi vẫn đỏ như vậy. Nếu không thoải mái, chúng ta đi tìm lang trung bốc mấy đơn thuốc.” Lâm Bảo quan tâm nói.

Trong lòng Lâm Ngọc lúng túng: “Thật sự không sao, thân thể ta rất tốt, không hề sinh bệnh.”

“Không sinh bệnh là tốt rồi, ca trong tay ngươi cầm thứ gì, tại sao giấu sau lưng không cho ta nhìn.” Lâm Bảo hiếu kỳ, lúc nãy nó quá quan tâm Lâm Ngọc, không để ý trên tay y cầm cái gì.

“A, là quần áo bẩn của ta, ta tính mang đi giặt.” Lâm Ngọc đưa tay ra, cũng hiểu được lúc nãy mình phản ứng hơi quá.

“Ngươi muốn giặt ngay sao, mới sáng ra trời còn lạnh, nước cũng lãnh, chờ ăn sáng xong, ta nấu cho ngươi nồi nước nóng, dùng nước nóng mà giặt.” Lâm Bảo nói.

“Vậy cũng tốt, vậy ta bỏ vài trong phòng trước đã.” Lâm Ngọc quay người vào phòng, tìm một chỗ kín giấu đi.

Điểm tâm, hai huynh đệ mỗi người uống hai bát cháo nóng, cả người ấm áp dễ chịu. Không đợi Lâm Ngọc động tay, Lâm Bảo đã nhanh nhẹn thu dọn bát đũa, đem nồi ra, nấu một nồi nước nóng, Lâm Ngọc muốn đi qua hỗ trợ đều không thành.

“Ca, ngươi ngồi chờ là được, chuyện nhỏ này để ta làm.” Lâm Bảo phất tay cự tuyệt hỗ trợ của Lâm Ngọc.

Hiện tại Lâm Bảo đã không còn là thiếu niên gầy trơ xương của mấy tháng trước. Từ sau khi Chu Trạch đến đây, điều kiện sinh hoạt của cả nhà tăng lên, từ lúc đầu ăn không đủ no, đến bây giờ lại có thể ăn bánh bao, gạo trắng, cách vài hôm lại có thịt ăn.

Ăn no bụng, đương nhiên là có dinh dưỡng, hơn nữa mỗi ngày Lâm Bảo đều theo Chu Trạch rèn luyện thân thể, qua mấy tháng, cơ thể Lâm Bảo biến hóa rất lớn. Rõ ràng nhất chính là vóc dáng, lúc trước nó chỉ đứng tới vai Lâm Ngọc, hiện tại đã cao đến cằm y. Không chỉ cao lên, sức lực của nó cũng lớn hơn, không còn gầy yếu như trước.

Lúc trước vẻ mặt Lâm Bảo luôn tối tăm, không hay nở nụ cười, không thích nói chuyện, luôn cúi thấp đầu. Bây giờ cả người Lâm Bảo lúc nào cũng phấn chấn, tràn đầy sức sống của thiếu niên, làm cho Lâm Ngọc cảm thấy vui mừng.

Lâm Ngọc ngồi ở trước bàn, chống cằm, nhìn đệ đệ bận rộn, cảm khái trong lòng. Có lẽ là nhận ra ánh mắt của Lâm Ngọc, Lâm Bảo quay đầu nhìn ca ca: “Ca, sao ngươi cứ nhìn ta vậy, quần áo ta bẩn chỗ nào sao? Hay là ta mặc ngược?”

Lâm Ngọc nở nụ cười: “Không có, y phục vẫn tốt, không bẩn cũng không mặc ngược, chỉ là ta đang nghĩ Tiểu Bảo nhà ta lớn thật rồi, có thể nói đến chuyện thành thân.”

Lâm Bảo đang nhóm lửa, nghe vậy vội ngẩng đầu nhìn ca ca, cũng cười theo, mặt còn không đỏ mà nói: “Ta đều nghĩ xong rồi, chờ ca và Chu đại ca thành thân xong, ta sẽ nhờ Chu đại ca đến nhà Đông Nhi cầu thân.”

Nghe Lâm Bảo nói vậy, Lâm Ngọc ngồi thẳng người, kinh ngạc nhìn đệ đệ thẳng thắn nhà mình: “Tiểu Bảo, qua năm ngươi mới mười ba, định thân như vậy có phải sớm quá không?”

Lâm Bảo lắc đầu: “Không sớm, Đông Nhi lớn lên dễ nhìn như vậy, không ít tiểu tử trong thôn để mắt đến. Ta yêu thích y, phải sớm định hôn sự, không thể để người khác có cơ hội.”

“Ngươi cũng không xấu hổ, cái gì cũng dám nói, không nên nói lung tung ra bên ngoài, yêu thích thì để trong lòng là tốt rồi.” Lâm Ngọc nói.

Lâm Bảo gãi ót, cười: “Ta cũng chỉ là nói thật với ca ca, ta không nói ra ngoài. Nhưng nhất định ta phải cưới Đông Nhi, người khác ta mới không cần.”

“Ân, nếu ngươi yêu thích, ca sẽ giúp ngươi lưu tâm, nhanh chóng giúp ngươi đem việc hôn nhân định xuống.” Lâm Ngọc nói.

Nếu là trước kia, y sẽ không dám nói trước như vậy, lúc trước hai huynh đệ y nghèo khổ, sống nương tựa lẫn nhau, ăn còn không no, cho dù Lâm Bảo có thích Đông ca nhi, nhà bọn họ cũng không dám nghĩ đến. Nguyên gia cũng sẽ không nguyện ý gả tiểu ca nhi nhà mình đến gia đình nghèo khổ như vậy. Cũng may Chu Trạch đến, làm cho nhà bọn họ khá lên, nhiều nhà trong thôn nhìn đến đỏ mắt.

Lâm Ngọc nhớ đến vài tiểu cô nương, tiểu ca nhi động tâm nhớ thương, luôn chạy đến bên cạnh Chu Trạch thấy sang bắt quàng làm họ. Trong thôn còn đồn đại, muốn cho thanh danh y hỏng, may mà Chu đại ca sớm đề xuất thành thân, nếu không y cũng không biết phải ứng phó ra sao, miệng đời đáng sợ, người trong thôn mỗi người nột câu cũng sẽ dìm chết được y. Nghĩ đến Chu Trạch làm rất nhiều chuyện khiến y cảm kích, y lại càng yêu thích hắn, muốn gả cho hắn, cùng hắn sống hết đời.

Chu Trạch rõ ràng vừa rời đi một ngày, Lâm Ngọc đã bắt đầu tưởng niệm hắn, Lâm Ngọc nhớ Chu Trạch, rất nhớ.

“Ca! Ca!” Lâm Bảo thấy nói chuyện với Lâm Ngọc mà y không phản ứng, không khỏi hô to.

“A? A! Tiểu Bảo ngươi gọi ta làm gì?” Lâm Ngọc hoàn hồn.

“Ta vừa nãy nói với ngươi nước đã nấu xong, ngươi có thể dùng giặt quần áo. Nhưng ngươi lại không nghe ta nói, ta gọi ngươi nãy giờ, ngươi đang nghĩ gì mà thất thần vậy?”

Lâm Ngọc đỏ mặt, qua loa lấy lệ: “Không nghĩ gì.”

“Ta biết thừa ngươi nghĩ cái gì đây, ngươi đang nghĩ về Chu đại ca có đúng không?” Vẻ mặt Lâm Bảo ta biết thừa: “Ngày mai Chu đại ca sẽ về, rất nhanh ngươi có thể nhìn thấy hắn rồi.”

Lâm Ngọc liếc mắt nhìn đệ đệ nhà mình, “Ta biết.” Thế nhưng vẫn cứ nhung nhớ.

Chu Trạch được người nhớ thương lúc này mang theo Lưu Cường, ngồi ăn điểm tâm ở phủ thành, mỗi người một bánh hoành thánh, cùng bánh nướng.

Lần đầu tiên Lưu Cường đến phủ thành, cái gì cũng thấy mới mẻ, hai mắt mở to, sợ nhìn không hết những thứ phồn hoa dọc đường, lúc ăn cơm cũng còn nhìn quanh.

Chu Trạch bất đắc dĩ lắc đầu, dùng đũa gõ bát hắn: “Đừng nhìn nữa, mau ăn đi, cẩn thận đưa hoành thánh lên mũi luôn bây giờ.”

Lưu Cường cũng cảm thấy biểu hiện của mình hơi khoa trương, ngượng ngùng cười, thu mắt, cúi đầu ăn hoành thánh. Hoành thánh bao không lớn, da mỏng thịt mềm, nước dùng cũng ngon, hắn cảm thấy ăn ngon hơn ở trên trấn nhiều.

Lưu Cường nhai hoành thánh trong miệng, húp ngụm nước dùng, cảm giác quá sung sướng, nhỏ giọng nói với Chu Trạch: “Trạch ca, ta thấy đồ vật ở đây ăn quá xá là ngon, hoành thánh nhìn không khác gì trên trấn chúng ta, ăn vào lại ngon hơn nhiều.”

Chu Trạch uống ngụm canh hoành thánh: “Đúng nha, hương vị không tệ, thế nhưng giá cả cũng đắt.”

“Điều này cũng đúng.” Lưu Cường gật đầu, không nói tiếp, nhanh nhẹn đem hoành thánh và bánh nướng ăn vào bụng.

Hai người ăn cơm xong, Chu Trạch dẫn theo Lưu Cường đi đến Gia Bảo Thảo Đường. Bởi vì đã quen biết, lần này bán Bổ Huyết Thảo cũng rất thuận lợi, tiền trao cháo múc, cũng không mất nhiều thời gian.

Rời khỏi Gia Bảo Thảo Dường, đi một đoạn xa, vẻ mặt Lưu Cường khiếp sợ kéo ống tay áo Chu Trạch: “Trạch ca, Bổ Huyết Thảo bán ở phủ thành giá tiền cao như vậy sao, ta không hề biết đó. Chẳng trách Trạch ca chạy đường xa như vậy để bán. Vẫn là ngươi thông minh, người trong thôn chưa bao giờ nghĩ đến, mà có nghĩ đến cũng không thể làm gì nha, ngươi trong thôn rất ít khi đào được Bổ Huyết Thảo, muốn đào phải vào trong núi lớn, không ai dám đi, ta cũng vậy.”

Tâm tình Lưu Cường lúc này lên xuống thất thường, một bên cảm thấy đem Bổ Huyết Thảo đến đây bán giá tiền quá cao, thật muốn đào Bổ Huyết Thảo đến đây bán. Một bên tự biết bản thân không có cái bản lĩnh đó, cơ hội kiếm tiền chẳng thể nắm trong tay, tựa như bị ai dội cho một chậu nước lạnh, tâm tình vừa bay vút lên đã lại ngã oạch xuống, quá mức đau tim.

Chu Trạch nhìn Lưu Cường vẻ mặt lúc đầu sục sôi ý chí chiến đấu, phút chốc đã cúi đầu ủ rũ, cảm thấy biểu tình của tiểu tử này phong phú quá mức.

Chu Trạch vỗ lên vai Lưu Cường: “Tiểu tử nhà ngươi, cứ coi như không đào được Bổ Huyết Thảo, thì chẳng phải còn nhiều thứ khác sao. Ngươi quên mất chúng ta đem theo những gì à, bây giờ chúng ta tìm một nơi bán chúng đi.”

Lưu Cường được Chu Trạch nhắc nhở, tâm tư vừa trùng xuống lại bay vút lên. Hắn quên mất chính mình còn một xe sản vật núi rừng nha. Sản vật núi rừng này là hắn và Chu Trạch thu mua của người trong thôn, hai người thu mua với giá cao hơn trên trấn một văn tiền. Người trong thôn rất vui mừng, không cần phí thời gian, nhân lực đi lên trấn, còn có thể bán giá cao hơn một văn tiền, buôn bán có lời như thế, tất nhiên là tranh nhau bán cho bọn họ.

Chuyến đi này bọn họ mang theo cả xe đầy sản vật, chủ yếu là đào rừng, hạt dẻ, nấm phơi khô, táo khô, quả hồng, bánh bột ngô, chất đầy một xe.

“Trạch ca, ngươi nói xe đồ của chúng ta có thể bán đi được không? Người phủ thành có thể thích những thứ này sao?” Lưu Cường không dám chắc sản vật bọn hắn mang theo có thể bán ra, dù sao những thứ này trong thôn bọn họ không hề đáng giá, chủ yếu để cho tiểu hài tử ăn vặt, không thì mang lên chợ trên trấn, ngồi xổm nửa ngày cũng chẳng bán được mấy đồng. Đương nhiên trong trấn cũng có nơi chuyên thu mua, tuy nhiên giá tiền không cao, cực khổ gom góp cũng chả được mấy đồng.

“Đương nhiên có thể bán ra ngoài, đi thôi, ta mang đi ngươi tìm cửa hàng.” Chu Trạch nói, hắn rất có lòng tin, hắn hiểu rõ đạo lý, đồ càng ít thì càng quý. Sản vật núi rừng đặt trong thôn tất nhiên không thiếu, song những nơi xa núi đương nhiên hiếm thấy, những thứ có đầy trong núi đến nơi đầy lại trở thành đồ tốt.

Chu Trạch mang theo Lưu Cường đi đến một cửa hàng chuyên bán điểm tâm và đồ ăn vặt, nhìn thấy trong cửa hàng cũng có bản sản vật núi rừng, hai người tiến vào chào hàng, lúc đầu thì không thuận lợi lắm, cửa hàng đã có nguồn cung cấp cố định, không muốn mua của bọn họ. Mãi đến lúc đi đến cửa hàng điểm tâm Trần Ký, chưởng quỹ nói nguồn cũng cấp của bọn họ đã nhiều ngày không thấy mang hàng tới, hàng tồn kho trong cả hàng không còn nhiều, cửa hàng còn đang dự tính tìm nguồn cung cấp khác, vừa lúc bọn Chu Trạch đi tới, xem như đến rất đúng lúc.

“Các ngươi mang sản vật núi rừng đến đây, lấy cho ta nhìn một chút.” Trần chưởng quỹ nói.

“Đều ở đây, ta lấy cho ngươi xem.” Lưu Cường cõng một cái sọt, bên trong mỗi loại đều có một rổ hàng mẫu, trước khi đi bọn hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng, trước tiên hắn lấy ra rổ nhỏ hạch đào, sau đó là quả hồng…

Một hàng rổ nhỏ tinh xảo được xếp lên quầy, tổng cộng có sáu rổ.

Trần chưởng quỹ nhìn những rổ nhỏ này liền sáng mắt, vươn tay cầm từng rổ lên xem.

“Những rổ nhỏ này là chúng ta dùng rơm đan, có thể đựng đồ vật, đựng đồ biếu hay tặng cũng rất được.” Chu Trạch nói.

“Ân, không sai, ý tưởng này quả thật không tệ.” Trần chưởng quỹ không hổ là dân buôn bán, không cần Chu Trạch nói, hắn cũng tự nhìn thấy con đường kinh doanh.

Xem rổ nhỏ xong, Trần chưởng quỹ xem sản vật bên trong, hắn thấy được những sản vật này chất lượng rất tốt, ít nhất nhìn qua làm cho người ta thấy rất được, sạch sẽ tươi mới. Không như hàng hắn hay thu mua, nhìn qua rất bẩn, sản vật làn này rất sạch sẽ, hiển nhiên đã được rửa qua.

Trần chưởng quỹ xem xong toàn bộ, mới nói: “Hàng các ngươi mang theo đều như này sao?”

Chu Trạch gật đầu, “Đúng, hàng chúng ta mang theo chất lượng như nhau.”

Chu Trạch nói như vậy là có niềm tin, bọn họ trước khi thu mua đều đã lựa chọn, mới đem theo.

Trần chưởng quỹ vuốt râu mép: “Nếu đều giống thế này, chúng ta có thể thu một ít, các ngươi mang theo nhiều hay ít, rổ như thế này có bao nhiêu cái?”

“Sản vật núi rừng chúng ta dẫn theo một xe, rổ có một trăm.” Chu Trạch nói.

“Ân, các ngươi để ở đâu, ta cho ngươi đi theo các ngươi đến xem.”

Chu Trạch báo tên quán trọ, Trần chưởng quỹ gọi tức phụ ra trông cửa tiệm, chính mình đưa theo một người làm, cùng bọn Chu Trạch đến quán trọ.

Xem xong hàng, Trần chưởng quỹ rất hài lòng với sản vật Chu Trạch mang đến, đồng ý thu mua, hai bên bàn xong giá cả, hai người Chu Trạch đánh xe lừa mang tất cả đến cửa tiệm của Trần chưởng quỹ. Tính cả rổ nhỏ, họ bán được hết thảy bảy mươi hai lượng bạc, trừ tiến vốn ba mươi lượng, còn lời bốn mươi hai lượng.

Xòe tay ra đến nửa ngày, tính tính biết mình có trong tay hơn mười lượng bạc, Lưu Cường cười sái quai hàm. Hắn có nằm mơ cũng không dám nghĩ mình có thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Nghĩ đến cả tháng nay khổ cực thu mua, chỉnh lý sản vật, thực sự là đáng giá.

Lưu Cường cười ngây ngô, nói với Chu Trạch: “Trạch ca, không phải ta đang nằm mơ đi, thực sự chúng ta bán được nhiều bạc như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.