Dị Thế Điền Viên

Chương 62: Chương 62




Nghe Lâm Bảo nói vậy, Lưu Tiểu Hổ vốn đang thất vọng lập tức phấn chấn, ánh mắt cong cong, nở nụ cười: “Tiểu Bảo, ngươi đúng là huynh đệ tốt của ta! Yên tâm đi, ta đây cơ trí, mấy người chúng ta thi chạy mấy lần, ta chưa từng thua ai.”

Lưu Tiểu Hổ nói lời này là thật, nó là đứa chạy nhanh nhất trong đám tiểu tử, không chỉ chạy nhanh, động tác cũng linh hoạt, leo tường leo cây, giống như một con khỉ, thoắt cái đã leo lên được.

Nói đến chuyện này, dù Lâm Bảo có ước ao cũng không được, bất quá Lâm Bảo cũng có ưu thế riêng, hiện tại thân hình nó cao lớn, thân thể khỏe mạnh, đánh quyền ưu thế hừng hực, nó là đứa đánh quyền tốt nhất trong bọn, hơn nữa chân nó vững, lúc đấu vật toàn là nó quăng ngã người khác.

Lâm Bảo nói: “Đừng vui mừng quá sớm, ta sợ rằng Chu đại ca chưa chắc đã đồng ý.” Thật ra nó đã đoán chắc bảy phần, Chu Trạch sẽ dẫn bọn nó đi, bởi vì nó biết Chu đại ca là một ca ca tốt, trước kia cũng từng nói sẽ dẫn nó theo.

“Ta cảm thấy Chu đại ca sẽ đồng ý, chúng ta lại không gây cản trở, nói không chừng đi theo còn có thể giúp đỡ.” Lưu Tiểu Hổ hưng phấn nói.

Lâm Bảo và Lưu Tiểu Hổ rất chờ mong được đi vào núi, mỗi đứa một câu, hưng phấn thảo luận, càng nói càng hăng say, vô ý nói giọng lớn hơn.

Nhĩ lực Chu Trạch tốt, bị tiếng cười hưng phấn của hai đứa nó đánh thức, mở mắt nhìn thấy Lâm Ngọc vẫn đang ngủ ngon trong ngực, hắn hôn nhẹ lên mặt y, chậm rãi đứng dậy, xuống giường, nhẹ nhàng ra khỏi phòng, đi thẳng ra cửa tiệm.

Chu Trạch mở cửa tiệm ra, vang lên tiếng cọt kẹt, dọa hai đứa nhỏ đang hưng phấn trò chuyện bên trong nhảy dựng.

Chu Trạch nhìn phản ứng của hai đứa nó, mỉm cười: “Hai tiểu tử thối các ngươi nói gì đó, còn cười lớn như vậy, không để cho người khác ngủ trưa hửm?”

Lưu Tiểu Hổ ngượng ngùng: “Chu đại ca, là ta không tốt, đánh thức ngươi rồi.”

Lưu Tiểu Hổ cúi đầu, trong lòng lo sợ, phát rầu, tâm nói, làm Chu đại ca thức giấc, có khi nào hắn không cho theo vào núi hay không, đúng là dại dột mà.

Lâm Bảo cũng cúi đầu, âm thầm hối hận, vừa nãy thực sự là đắc ý vênh váo, bởi vì lúc đầu có nhỏ giọng nói, không biết Chu đại ca đã nghe được bao nhiêu.

Chu Trạch nhìn hai hài tử cúi đầu nhận sai, nhướn mày, gãi đầu khó hiểu, vừa nãy là hắn quá nghiêm khắc à? Sao hai tên tiểu tử này lại sợ như vậy, rõ ràng là hắn vừa cười vừa nói mà…

Chu Trạch nhanh chóng nói: “Vừa rồi ta chỉ nói đùa thôi, là tự ta tỉnh giấc, các ngươi không cần như vậy. Vừa nãy nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy, nói ta nghe chút.”

Nghe Chu Trạch hỏi, Lâm Bảo và Lưu Tiểu Hổ nhìn nhau, cùng gật đầu. Lâm Bảo nói trước: “Chu đại ca, ta biết hai ngày nữa ngươi muốn vào núi, ta muốn đi cùng với ngươi.”

“Còn có ta, ta cũng muốn vào núi.” Lưu Tiểu Hổ không cam lòng yếu thế.

Chu Trạch tỉnh ngộ: “Há, nguyên lai các ngươi là vì chuyện vào núi sao?”

“Chu đại ca, ngươi có đồng ý mang theo hai chúng ta cùng đi không?” Lâm Bảo và Lưu Tiểu Hổ dõi ánh mắt chờ mong sáng lấp lánh mà nhìn Chu Trạch.

“Trong núi nguy hiểm tầng tầng, còn có lang báo lợn rừng, các ngươi không sợ sao? Bọn chúng sẽ ăn thịt người đó, còn dám theo không?”

“Dám đi, chúng ta không sợ.” Hai thiếu niên đồng thanh nói.

Chu Trạch nhìn bọn họ, nghé con không sợ cọp, trong lòng dâng lên hoài niệm, hắn nhớ lúc còn làm đội trưởng, dưới trước có một đám lính mới, đa số là mười bảy, mười tám tuổi, thanh xuân dương quang, không sợ thứ gì, ánh mắt của đám lính lúc đó giống y như hai tiểu tử này bây giờ.

Chu Trạch đột nhiên nghĩ, nếu như hắn có thể tập hợp nhóm thiếu niên trong thôn lại, huấn luyện bọn họ, nói không chừng có thể huấn luyện bọn thành một đội dân binh của Lạc Hà thôn. Đến khi vụ mùa rảnh rỗi thì cùng nhau vào núi đi săn, lúc thôn xóm có gì nguy cấp cùng có thể bảo vệ.

Bất quá Chu Trạch cũng chỉ nghĩ trong lòng, hắn đến đây chưa đến một năm, chưa năm rõ hết được hết thảy, nếu làm ra quá nhiều chuyện khác lạ, sớm muốn gì cũng khiến cho kẻ khác chú ý, trái với cuộc sống yên bình hắn muốn, hắn không muốn sinh hoạt trở nên phức tạp, như vậy quá mệt mỏi.

“Các ngươi đã dũng cảm như thế, thì ta sẽ đồng ý cho các ngươi đi theo, tuy nhiên tất cả phải phục tùng mệnh lệnh chỉ huy.” Chu Trạch nhất thời buột miệng nói mệnh lệnh lúc còn trong quân.

Hắn nghĩ lại, thấy không thích hợp, giải thích: “Vào trong núi, phải nghe theo ta, ta cho phép các ngươi làm gì các ngươi được làm cái đó, còn lại, nếu gặp tình huống gì, hoặc chuyện không giải quyết được, thì phải nói ra, không được giấu diếm, ta nói như vậy hai người các ngươi hiểu không?”

“Hiểu! Chúng ta đã nghe hiểu, chúng ta chắc chắn sẽ phục tùng mệnh lệnh!” Hai tiểu tử lớn tiếng hô, hai đứa học xong liền dùng, tiếp thu rất nhanh.

Chu Trạch nở nụ cười: “Ngày mốt chúng ta lên đường, hai ngày này các ngươi hãy nghỉ ngơi dưỡng sức, nhất định phải nghỉ ngơi cho đàng hoàng, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, bồi dưỡng tinh thần, giữ sức.”

“Chúng ta biết.” Lâm Bảo và Lưu Tiểu Hổ vui vẻ nhảy dựng, nói cho cùng vẫn còn là trẻ con, đạt được mục đích, thì vui mừng đến mức khoa tay múa chân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.