Nằm giữa trời nghỉ ngơi không phải là lựa chọn tốt, vì thế bọn họ một đêm không ngon giấc.
Ban đêm trong núi nhiệt độ thấp, mặt đất ẩm ướt lạnh lẽo, thỉnh thoảng phía xa vang lên tiếng sói tru, tiếng tru lúc cao lúc thấp, lúc xa lúc gần, vang vọng làm người ta sợ hãi.
Trên ngọn cây cách đó không xa, còn có một con cú mèo đang đậu, đôi mắt to tròn dưới ánh trăng lóe lên màu xanh lục, phối hợp với tiếng kêu của nó, cũng rất mang tính hù dọa, xung quanh còn có tiếng côn trùng kêu, cùng với tiếng gì đó cốt cốt vang lên, trong đêm yên tĩnh nghe đến rợn người.
Cả đêm bốn người cơ hồ không dám ngủ, hai tiểu tử Lâm Bảo và Lưu Tiểu Hổ dựa sát vào nhau, vai kề vai, hai tay đặt trên đầu gối, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, mắt to trừng mắt nhỏ, thấp giọng nói chuyện. Lưu Cường cũng không ngủ được, đi đến gia nhập cuộc trò chuyện với hai đứa nhỏ.
Chu Trạch không để ý đến ba người, dựa vào một gốc cây khô, nhắm mắt dưỡng thần, hai tai lại luôn lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Dần dần bọn Lâm Bảo không đấu lại mệt mỏi, tiếng nói càng lúc càng thưa, cuối cùng từng người gục đầu xuống đầu gối mà ngủ.
Nhìn thấy bọn họ đã ngủ, Chu Trạch đứng dậy cho thêm cành khô vào đống lửa, cởi áo ngoài khoác lên cho Lâm Bảo, sau đó tiếp tục dựa vào gốc cây nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lưu Cường cũng không ngủ sâu, nửa đêm có thức một lần, cho thêm củi lửa, sau đó gác thay cho Chu Trạch, để hắn nghỉ ngơi, có thể thấy được hắn là người có trách nhiệm.
Chu Trạch không từ chối, vì vậy hai người thay phiên nhau canh gác, tuy nhiên Chu Trạch không ngủ sâu, vẫn luôn duy trì cảnh giác.
Một đêm bình an vô sự, sáng hôm sau, mọi người lục đục tỉnh giấc, hoạt động tay chân tê mỏi, lười biếng đứng lên duỗi người.
Vặn cổ, xoay eo, đến gần đống lửa sưởi ấm, buổi sáng trong núi ngập sương mù, sương phủ bao quanh, quần áo của họ đều bị sương thấm ướt, bởi vì trong rừng hơi nước lớn, tạo thành sương mù, chỉ đến khi mặt trời mọc, sương mù mới từ từ tan đi.
Bốn người vây quanh đống lửa, hong khô quần áo, nấu một nồi nước, nướng lại bánh bột ngô cho nóng, ăn bữa sáng đơn giản.
Sơn sương dày đặc, gây khó khăn cho việc xác định phương hướng, Chu Trạch cầm ra la bàn mua ở phủ thành, lúc này đã có tác dụng.
Xác định phương hướng, Chu Trạch dẫn theo ba người tiếp tục truy tìm Bổ Huyết Thảo trong núi. Hắn đã quyết định, bọn họ nhiều nhất ở lại trong núi một ngày hôm nay, cho dù kết quả ra sao, cũng sẽ lên đường trở về nhà.
Cho nên hành trình kế tiếp, bọn họ không vội vàng đi nhanh, mà là cẩn thận tìm kiếm Bổ Huyết Thảo, tốc độ di chuyển chậm lại, bốn người cũng phân chia nhau tìm kiếm tỉ mỉ trong các bụi cỏ.
Ngày hôm nay khí trời không tốt, bầu trời âm u, mặt trời không nhô lên, sương mù mờ mịt không tiêu tan, gây cản trở tầm nhìn, sương mù dày đặc làm việc tìm kiếm Bổ Huyết Thảo trở nên khó khăn hơn.
Nửa ngày trôi qua, bốn người chỉ tìm được một gốc Bổ Huyết Thảo, gốc Bổ Huyết Thảo này là do Chu Trạch nhãn lực hơn người nhìn thấy được.
Sương mù bao quanh làm quần áo ẩm ướt, dính trên người rất không thoải mái, thỉnh thoảng có cơn gió lạnh thổi qua, càng làm cơ thể không chịu nổi.
“Hắt xì!” Lưu Tiểu Hổ lạnh đến hắt hơi, may là tối qua được ăn canh thịt rắn, ăn thịt thỏ nướng, nếu không với cơ thể này của nó, căn bản không thể thích ứng được với không khí trong núi.
“Chu đại ca, ngày hôm trời có thể đổ mưa hay không?” Lâm Bảo hỏi, lau mồ hôi trên trán, bị quần áo ướt làm cả người khó chịu, leo trèo làm nó đổ mồ hôi, sương ướt lại làm nó thấy lạnh, thành ra bây giờ nó cảm thấy khi thì nóng lúc thì lạnh.
“Rất có thể, chúng ta tìm thử xem, nói không chừng có thể tìm được một hang động để trú chân tối nay.” Chu Trạch ngẩng đầu nhìn sương mù bao quanh, bầu trời âm u, một tia nắng cũng chả có.
Đi về phía trước một đoạn, trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh, Chu Trạch ngửi thấy, dừng chân, đưa tay ra hiệu cho ba người còn lại đứng im đừng lên tiếng, nghiêng tai lắng nghe, không nghe thấy âm thanh khác lạ gì, mùi máu tanh trong không khí lại không thể xem nhẹ, bọn họ đứng dưới chiều gió, mùi máu theo gió truyền đến.
Mũi Lâm Bảo cũng rất thính, ngửi thấy một cỗ mùi vị không dễ ngửi theo gió truyền đến, nhưng nó không nhận ra đó là mùi máu.
Lâm Bảo nói: “Chu đại ca, hình như phía trước có gì đó, ta ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ.”
“Các ngươi theo sát phía sau ta, đừng chạy lung tung, cũng đừng lên tiếng, ta đi trước xem thử.” Chu Trạch dặn ba người, tự mình dẫn đầu đến phía trước thăm dò.
Mùi máu tanh càng lúc càng đậm, tiến lên trước, nhìn thấy rõ tình huống, Chu Trạch cau mày, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Hắn nhìn thấy hai cỗ thi thể bị gặm cắn đến không còn hình dạng, nằm ngang trên bụi cỏ, máu thịt be bét, mùi máu chính là từ đây thoát ra.
Bọn Lâm Bảo theo sau đi đến, nhìn thấy thảm trạng trên đất, sắc mặt trắng bệch, thậm chí Lưu Tiểu Hổ còn nôn ra tại chỗ.
“Che miệng lại, đừng nôn ra, quay đầu qua chỗ khác đừng nhìn!” Chu Trạch phân phó, hai tiểu tử Lâm Bảo còn nhỏ, chưa từng nhìn qua cảnh tượng huyết tinh như vậy, nói không chừng nhìn rồi sẽ bị ám ảnh. Chu Trạch có chút hối hận, không nên dẫn bọn họ đến đây, cảnh tượng trước mắt người bình thường khó lòng chấp nhận nổi.
Lưu Cường gan lớn hơn, sự tình từng trải nhiều, cố nén cảm giác buồn nôn, đứng trước mặt hai đứa nhỏ, che đi tầm mắt hai hài tử, không để hai đứa tiếp tục nhìn.
Chu Trạch kiểm tra thi thể, dấu vết xung quanh. Từ hài cốt phán đoán, hai người này thân hình cường tráng thon dài, ngón tay còn sót lại có vết chai sạn, quần áo vụn nát nhưng nhìn ra được không phải loại vải bố phổ thông, quần áo hai người mặc cùng một kiểu, trên người có vết chém do đao gây nên.
Từ dấu vết để lại, Chu Trạch đoán hai người này không phải người bình thường, rất có thể là người trong môn phái hoặc gia tộc nào đó.
Không biết tại sao lại bị giết ở đây, song đó không phải mà việc Chu Trạch quan tâm lúc này, hắn chỉ kiếm tra chốc lát, hiểu rõ trong lòng, nhìn bốn phía xung quanh, đoán hướng rời đi của thủ phạm, mang theo ba người Lưu Cường rời đi theo hướng ngược lại, lấy tốc độ nhanh nhất rời đi chốn thị phi này.
Thảm trạng này không chỉ là lần đầu tiên bọn Lâm Bảo nhìn thấy, mà cũng là lần đầu tiên Chu Trạch nhìn thấy từ lúc đến thế giới này, đây không phải là tín hiệu tốt, việc này cho thấy, lúc này bên trong núi lớn, kẻ có gan giết người đang còn ở bên trong.
Không dám dừng lại, Chu Trạch dẫn theo ba người rời đi thật xa, mới dừng lại cho ba người nghỉ ngơi. Đến đây, Lưu Tiểu Hổ rốt cuộc không nhịn được phun ra, Lâm Bảo cũng nôn khan một hồi, Lưu Cường kìm nén được.
“Chúng ta không thể tiếp tục ở lại trong này, phải nhanh chóng xuống núi.” Chu Trạch không dám xác định có thể gặp phải kẻ giết người hay không, cũng không dám xác định nếu gặp phải đối phương có tha cho bọn họ hay không, cho nên lựa chọn phương án an toàn, là nhanh chóng rời khỏi.