“A Ngọc, ngươi thật là quá đáng yêu!”
Chu Trạch khen một tiếng, rất muốn ôm Lâm Ngọc vào lòng, hắn vừa duỗi tay ra, đã thu hồi lại, không vì nguyên nhân gì khác, chỉ vì tay hắn quá bẩn. Một đường trèo leo về, đường sau cơn mưa lầy lội, cả đường bám vào cành cây mà đi, bàn tay vì thế không thể sạch sẽ được.
Không riêng gì tay, trên người chỗ nào cũng bẩn, toàn mùi hôi, kèm theo mùi bùn đất.
Chu Trạch nhìn thân thể bẩn thỉu của mình, chính hắn còn chả dám nhìn thẳng, đương nhiên hắn sẽ không ôm Lâm Ngọc: “A Ngọc, ta đi gội rửa, thay quần áo sạch rồi sẽ quay lại.”
“Được, Chu đại ca, ngươi đi đi, ta đi nấu mì, các ngươi tắm xong thì lại đây ăn cơm.” Lâm Ngọc lấy quần áo và khăn sạch đưa cho hắn.
Trong sân, Lâm Bảo lấy ra hai cái chậu gỗ, chia ra mang vào hai gian phòng, lúc này đang bưng nước nóng nước lạnh vào, Chu Trạch đi vào giúp nó pha nước.
Nước nóng cùng nước đổ chung vào, nhiệt độ vừa phải, Chu Trạch và Lâm Bảo gội rửa sơ qua, dùng bồ kết gội đầu, lấy nước ấm lau người, rửa sạch bùn đất, thay bộ quần áo sạch.
Hai người tắm rửa rất nhanh, lúc thay quần áo sạch trở lại, Lâm Ngọc đã nấu xong cơm, đã múc ra hai người mỗi người một tô mì, trên bàn có thêm rau trộn, một bát dưa muối, dầu vừng, một đĩa nhỏ ớt sa tế, dùng để ăn chung với cơm. Sợ hai người ăn không đủ, Lâm Ngọc nướng thêm vài cái bánh ngô.
Hai người Chu Trạch đã đói bụng, không nghĩ nhiều, múc ớt sa tế trộn vào mì, bưng tô lên, ăn từng ngụm lớn.
“Tiểu Bảo, ăn từ từ, đừng có gấp, coi chừng nóng.” Lâm Ngọc không nhịn được quan tâm nói, thói quen chăm sóc đệ đệ không bỏ được.
“Ca, mì hôm nay ngươi làm ăn ngon quá, ta có thể ăn ba tô!” Lâm Bảo xòe ba ngón tay ra.
“Ăn đi, trong nồi còn nhiều lắm, hôm nay ta cố ý làm nhiều, này, ăn thêm trứng gà đi.” Lâm Ngọc vừa nói vừa lột hai cái trứng gà, thả vào tô Chu Trạch và Lâm Bảo mỗi người một cái.
“A Ngọc, đừng lo cho chúng ta, ngươi cũng ăn đi.” Chu Trạch gắp rau trộn bỏ vào bát Lâm Ngọc, khẩu vị Lâm Ngọc thanh đạm, thích ăn những thứ nhẹ nhàng.
“Được rồi Chu đại ca, ngươi cũng ăn nhiều lên.” Lâm Ngọc gật đầu, bắt đầu tự mình ăn cơm.
Lâm Bảo ăn hai tô mì lớn và một cái bánh bột ngô, ăn đến no căng bụng, nó ngồi trên ghế, đánh ợ, xoa xoa cái bụng căng tròn, cảm thán: “Vẫn là nhà mình tốt, có thể ăn no, còn có thể thoải mái ngủ một giấc.” Vừa nói xong, nó ngáp một cái, ăn no liền muốn đi ngủ.
“Trước đừng đi ngủ vội, chờ tiêu cơm một chút hãy ngủ, đi ngủ ngay bụng sẽ khó chịu.” Lâm Ngọc nhìn đệ đệ, biết nó rất mệt mỏi, đau lòng nói: “Chân có đau không, ta xoa bóp cho ngươi.”
Lâm Ngọc nhớ lúc cha còn sống, mỗi lần vào núi về, đều rất mệt, mẹ sẽ giúp cha xoa bóp chân, bóp vai, có lúc hai huynh đệ họ sẽ làm, mỗi lần như thế cha sẽ vui vẻ cười, dáng vẻ nhu hòa.
“Không cần, ca, ta không sao, chỉ mệt chút, ngủ một giấc là tốt rồi.”
Lâm Bảo xua tay cự tuyệt, nó là hán tử, không thể yếu ớt như vậy, cho dù có đau, cũng nên tự mình chịu đựng. Huống hồ nó cũng không thấy khó chịu lắm, còn thấy thân thể khỏe lên không ít, đoán rằng đây là công hiệu của Bổ Huyết Thảo và thịt dị thú.
“Thật sự không cần sao?” Lâm Ngọc hỏi.
“Thật sự không cần, ta đi lấy chậu nước nóng ngâm chân, ngâm chân xong ta đi ngủ.” Lâm Bảo đứng dậy đi lấy nước nóng.
Chu Trạch không thấy mệt, chỉ đói bụng, hắn ăn ba tô mì và hai cái bánh bột ngô. Cơm nước xong, hắn giúp đỡ Lâm Ngọc thu dọn bát đũa, dọn bàn rửa bát.
“Chu đại ca, ngươi nghỉ ngơi đi, để ta dọn là được, việc nhỏ này ta làm được.” Lâm Ngọc nói, y đau lòng Chu Trạch, muốn để hắn nghỉ ngơi, chuyện vặt như dọn bàn rửa bát, y có thể làm được.
“Ta không mệt, ta giúp ngươi làm sẽ nhanh hơn, xong sớm chúng ta có thể đi ngủ sớm.” Chu Trạch nói xong nháy mắt với Lâm Ngọc.
Lâm Ngọc lập tức nghĩ tới hành động thân mật khi hai người chung chăn gối, mặt đỏ lên, không từ chối sự giúp của Chu Trạch nữa, hai người chung tay làm việc nhà, rất nhanh đã dọn dẹp xong.
Xong việc, lấy nước nóng ngâm chân, sau đó chui vào chăn đi ngủ, ba ngày xa cách, hai người rất nhớ nhau, nằm trên giường ôm nhau, vừa thân mật vừa ngọt ngào…
Bên này hai người Chu Trạch ăn cơm nghỉ ngơi. Bên khác Lưu Tiểu Hổ là người đầu tiên tách ra về nhà, trên đường về nhà, nó giấu đi vẻ kích động, về đến sân nhà, vừa thở hổn hển vừa hô to: “Cha! Mẹ! Ta đã về!”
“Cha nó à, ngươi ra xem nè, là Hổ Tử nhà chúng ta, nó về rồi! Khụ! Khụ! Khụ!” Vì trời hạ cơn mưa, thời tiết lạnh thêm, bệnh ho khan của Lưu mẫu trở nặng, cả người nàng không có sức, chỉ nằm trên giường.
Cha Lưu Tiểu Hổ, Lưu Khánh Hỉ ngồi một bên giường, dựa vào tường giã thuốc. Vừa nãy hai người mới nhắc đến Hổ Tử, hai người vừa lo lắng, vừa hối hận, lại tự oán trách bản thân, là mình liên lụy hài tử, để nó vào trong núi lớn liều mạng.
Nhà ông chỉ có Lưu Tiểu Hổ, vốn dĩ có đến mấy hài tử, nhưng đều chết non, thật vất vả nuôi lớn Hổ Tử, rất đau nó. Điều kiện gia đình có hạn, hài tử nhà nghèo sớm biết việc, cho dù có yêu thương cỡ nào, Lưu Tiểu Hổ vẫn hiểu chuyện từ sớm, biết gánh vác việc trong nhà.
Lúc này nghe được tiếng hô của Lưu Tiểu Hổ, hai vợ chồng kích động không thôi. Lưu Khánh Hỉ đặt nồi thuốc qua một bên, luống cuống mang giày chạy ra ngoài, Lưu mẫu cũng vén chăn, khoác thêm áo, đi ra ngoài.
Không đợi hai người ra khỏi cửa, Lưu Tiểu Hổ đã chạy vào trong, giơ lên Bổ Huyết Thảo trong tay, hô: “Cha, mẹ, các ngươi nhìn xem ta tìm được thứ gì. Chính là Bổ Huyết Thảo đó! Hai người mau ăn, bệnh sẽ mau chóng khỏe lại!”
“A, con của ta, nhanh tới đây cho mẹ nhìn, ngươi gầy đi rồi, trên mặt sao lại có thương tích, trên người thì sao, có bị thương chỗ nào nữa không? Khụ khụ khụ…” Lưu mẫu không quan tâm Bổ Huyết Thảo, nàng chỉ quan tâm đến nhi tử, vội vàng hỏi han, vì nói nhiều, liền ho khan không ngừng.
“Mẹ, ta không sao, không bị gì cả, vết thương trên mặt chỉ là do bị cành cây cào trúng, ngươi đừng lo cho ta. Sao người lại ho khan nặng thêm vậy, đừng vội nói chuyện, chờ một chút, ta đi rửa Bổ Huyết Thảo, sau đó để người ăn.”
Lưu Tiểu Hổ cầm Bổ Huyết Thảo đến bên vại nước, hái xuống hai cái lá, rửa sạch, quay trở lại phòng, đưa một lá cho Lưu Khánh Hỉ, lá còn lại đưa cho Lưu mẫu.
“Cha, mẹ, các ngươi trước tiên ăn một lá, xem thế nào.”
“Hổ Tử, đây chính là Bổ Huyết Thảo sao?” Lưu Khánh Hỉ nhận lá cây, không vội ăn, mà cầm trong tay nhìn kỹ, đây là lần đâu tiên ông nhìn thấy Bổ Huyết Thảo, cảm thấy rất mới mẻ.
“Đúng, đây chính là Bổ Huyết Thảo, cha, ngươi xem, lá cây được ánh đèn chiếu vào, sẽ tỏa ra hồng quang nhàn nhạt, đây chính là đặc điểm lớn nhất của Bổ Huyết Thảo. Lúc còn trên núi, Chu đại ca thả Bổ Huyết Thảo vào canh cho chúng ta ăn, ăn xong lập tức không còn thấy mệt, dược hiệu của nó rất tốt, trực tiếp ăn sống cũng được, các ngươi nhanh ăn nó!”
Lưu Tiểu Hổ thúc giục, nó hy vọng thân thể cha mẹ sẽ tốt lên, cả nhà nó lại như ngày trước, vui vẻ sinh sống.
Nghe nó nói như vậy, hai vợ chồng Lưu Khánh Hỉ không do dự nữa, bỏ lá Bổ Huyết Thảo vào miệng nhai, không mang theo vị đắng của cải xanh, mà mang theo vì ngọt nhàn nhạt, nuốt xuống bụng, không qua bao lâu cảm giác được một luồng ấm áp từ bụng lan ra toàn thân thể.
Loại cảm giác này rất thoải mái, thân thể ốm đau không có sức lập tức thấy khỏe hơn. Vốn eo Lưu Khánh Hỉ luôn cảm thấy đau nhức lúc này lại không thấy quá đau nữa, ông còn có thể đứng thẳng lưng.
Lưu mẫu cũng nhận thấy biến hóa rõ ràng của cơ thể, lúc nãy nàng vẫn luôn ho khan không ngừng, mà bây giờ, nàng không còn ho khan nữa.
Hai vợ chồng Lưu Khánh Hỉ nhìn nhau, thấy được kinh hỉ trong mắt đối phương.
Lưu Tiểu Hổ đứng bên cạnh quan sát, không nhịn được hỏi: “Cha, mẹ, hai người cảm thấy sao rồi, có thấy đỡ hơn không?”
Hai vợ chồng Lưu Khánh Hỉ gật đầu: “Đỡ hơn nhiều rồi!”
Vốn dĩ bệnh của bọn họ không tính là nặng, chỉ là nhà nghèo, không đủ tiền bốc thuốc, chỉ dựa vào sức lực chống đỡ, thêm vào đã bệnh còn phải làm việc, cho nên bệnh tật cứ kéo dài không khỏi. Lúc này ăn Bổ Huyết Thảo vào, tác dụng nhanh, hồi phục sức khỏe nhanh chóng, hiệu quả rõ ràng.
“Quá tốt rồi, ta biết là sẽ có tác dụng mà, ha ha ha…” Lưu Tiểu Hổ cười không thôi, không uổng công nó khổ cực, so với sức khỏe của cha mẹ, khổ bao nhiêu nó cùng bằng lòng.
“Hổ Tử, đói bụng không, trong nồi có chừa cơm cho ngươi, hãy còn nóng, ngươi nhanh đi rửa tay chân rồi ăn đi.” Lưu mẫu sợ nhi tử nhà mình đói bụng, nàng nghe thấy bụng nó réo vang, nàng đương nhiên hiểu rõ nhi tử, cho nên giục nó đi ăn cơm.
“Đói, ta đang rất đói đây!” Vừa rồi quá vui mừng, Lưu Tiểu Hổ còn quên luôn cảm giác đói, vừa nhắc tới, bỗng chốc cảm thấy đói lả cả người.
“Hổ Tử ngươi đi rửa tay đi, ta dọn cơm cho ngươi.” Lưu mẫu đang muốn xuống giường, Lưu Khánh Hỉ bên cạnh đâu để cho nàng vất vả. Gần đây đều do Lưu mẫu lo việc trong ngoài, nếu không như thế nàng cũng sẽ không bị bệnh, ông vẫn luôn áy náy và đau lòng.
“Mẹ nó à, ngươi nằm yên nghỉ ngơi đi, ta đi dọn cơm cho nó, việc này ta vẫn có thể làm được.” Lưu Khánh Hỉ eo lưng thẳng tắp, nhanh chân đi xới cơm cho con trai.
Lưu mẫu nhìn Lưu Khánh Hỉ đứng thẳng lưng, viền mắt ngập nước, lại sợ hài tử nhìn thấy, mỉm cười lau đi nước mắt.
Kỳ thực trong mắt Lưu Tiểu Hổ cũng chứa nước mắt, là nó quá vui mừng, nó tin rằng cha mẹ sẽ sơm khỏe lại, sinh hoạt của nhà nó cũng sẽ tốt lên.