Dị Thế Điền Viên

Chương 79: Chương 79




Mọi người đều đồng ý với ý kiến ra ngoài tìm quán cơm ăn, ai cũng đã đói bụng, kể cả Chu Trạch và Lâm Ngọc, khi đi dạo tuy hai người ăn không ít thức ăn vặt, lại ăn thêm điểm tâm trong quán trà, nhưng không ăn bữa chính, cho nên bây giờ cũng đã đói.

“Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài ăn, vừa nãy tiểu nhị có giới thiệu một quán cơm ngon, chúng ta đến đó xem thử, không xa lắm đâu.”

Chu Trạch dẫn mọi người xuống lầu, tiểu nhị chỉ đường cho họ, quán cơm chỉ cách chừng hai trăm thước. Theo lời tiểu nhị nói thì quán cơm này ăn ngon, đồ ăn nhiều, giá cả lại phải chăng, thích hợp cho người bình thường muốn ăn ngon.

Bọn Chu Trạch đi đến trước cửa quán, đã ngửi thấy mùi thức ăn, trước tiên không nhắc đến ăn vào ngon hay dở, riêng việc ngửi thấy mùi thơm này thôi cũng khiến người ta cảm thấy muốn ăn, huống chi lúc này bốn người lại đang đói, có câu “lúc đói ăn trấu cũng ngon” còn gì.

Thậm chí Lưu Nhị Phi còn cảm thấy bây giờ cho hắn ăn hai cái bánh bao lớn, thêm chút nước hắn cũng thấy ngon rồi. Không nhất thiết phải có cơm canh, lấp đầy bụng là được.

Vào trong quán cơm, bên trong đã có không ít người, chỉ còn dư lại một bàn trong góc. Bốn người cũng không chú trọng vị trí, chỉ cần là bàn trống thì ở góc nào cũng được.

Tiểu nhị cầm thực đơn đi đến, tươi cười nói: “Chào các vị khách quan, đây là thực đơn quán cơm nhà chúng ta, các vị nhìn thử xem thích món nào, quán chúng ta còn có đặc sản, mùi vị rất ngon.”

Nếu đã chọn đi ăn ngoài, Chu Trạch tự nhiên là người gọi món, hắn cũng đã chuẩn bị tiền đã trả. Chu Trạch muốn Lâm Ngọc ăn ngon, cho nên lựa chọn hai món theo khẩu vị của y, xong rồi mới đưa thực đơn cho hai người Lưu Cường: “Hai người các ngươi xem xem, muốn ăn cái gì thì gọi, bữa này ta mời khách.”

Lưu Cường lắc đầu: “Không được, bữa này sao có thể để ngươi trả tiền. Chu đại ca, ngươi đã giúp chúng ta nhiều như vậy, tự nhiên nên là chúng ta mời ngươi.”

Chu Trạch không muốn dông dài, chỉ nói: “Trước đừng nhắc đến chuyện này, chọn món đi, ăn no rồi tính.”

Đây là lần đầu tiên Lưu Nhị Phi cầm thực đơn chọn món ăn, có chút câu nệ, nhìn món ăn nào cũng thấy giá không thấp, ít nhất trong mắt hắn đều tương đối quý. Hắn không chọn được món nào tốt, cho nên để Lưu Cường quyết định, hắn cũng không kén ăn.

Lưu Cường thấy Chu Trạch chọn hai món đều là món thịt, cho nên chọn thêm món chay, giá cả thích hợp. Bọn họ có bốn người, bốn món đã đủ ăn, cho dù không đủ, thì có thể ăn thêm món chính.

Chọn xong, tiểu nhị ghi nhớ món ăn, lại hỏi: “Món chính các vị khách quan muốn ăn gì? Tiệm chúng ta có bánh màn thầu, bánh bột mì, cơm tẻ, bánh mì lớn, có cả mì sợi nữa.”

“Mỗi người một bát cơm tẻ, hai cân bánh màn thầu, thêm mội nồi canh trứng gà.” Chu Trạch đưa ra quyết định thay mọi người: “”Không đủ thì chúng ta gọi thêm nữa!”

“Được rồi, các vị khách quan chờ, cơm nước lập tức tới ngay!” Mỗi lần bọn họ chọn một món ăn, tiểu nhị đã hô to về phía nhà bếp, lúc này cơm nước bọn họ gọi đã làm theo trình tự.

Thời điểm bọn họ đến đây đã hơi trễ, đa số khách nhân đã cơm canh đầy đủ, ăn cũng gần nửa. Cái này đối với bốn người xem như chuyện tốt, không cần chờ quá lâu đã có cơm ăn.

Ngửi mùi vị xung quanh, Lưu Nhị Phi càng cảm thấy đói bụng hơn, bụng hắn còn kêu lên ùng ục. Bụng réo lên trước mặt nhiều người như thế, Lưu Nhị Phi đỏ mặt, nhìn xung quanh, chỉ sợ bị người khác nghe thấy.

Lưu Cường thoáng nhìn về sau, lại quay đầu nhìn Lưu Nhị Phi, cười nói: “Bụng réo lên thôi mà, sợ cái gì? Cũng vì đói bụng thì mới đi ăn cơm chứ, ha ha ha…” Còn chưa nói dứt lời đã bật cười ha hả.

Lưu Nhị Phi: “…”

Nếu ngươi không cười, chúng ta còn có thể làm huynh đệ…

“Xì”, Lâm Ngọc cũng không nhịn được, che miệng cười, trên mặt Chu Trạch cũng hiện lên ý cười. Tuy rằng cười người là không tốt, nhưng buồn cười đến mức không nhịn được.

Lưu Nhị Phi thấy ba người đều cười, cũng hắc hắc cười lên, vừa cười lên, cũng không cảm thấy quá xấu hổ nữa.

Hai món chay được đưa lên trước tiên, đã có thức ăn, Chu Trạch kêu tiểu nhị đưa món chính lên. Tất cả đều đã đói bụng, làm sao còn chờ được đến lúc thức ăn mang lên đầy đủ, có gì trước thì ăn cái đấy trước, quan trọng là lấp đầy bụng cái đã.

Chốc lát, mỗi người đã ăn hết một bát cơm cùng hai món chay, chỉ có Lâm Ngọc là mới ăn được nửa bát, y ăn ít, tốc độ ăn chậm, còn chưa ăn xong một bát.

Vừa lúc, thức ăn mặn tiếp tục được dọn lên, là canh cá nấu chua, bên trong đĩa là con cá thật lớn, còn có dưa muối.

Lưu Nhị Phi hít hít mũi, thật là thơm, vừa ngửi đã cảm thấy ngon, vừa rồi ăn hai món chay mùi vị không tệ. Lưu Nhị Phi gắp một đũa đưa lên miệng, cảm thấy quá là ngon, ngon hơn canh cá mẹ hắn nấu, chua chua cay cay, hắn đã ăn hết cơm, cho nên cầm bánh màn thầu trên bàn, ăn chung với canh cá.

Chu Trạch gắp thịt ngay phần bụng non của cá vào bát Lâm Ngọc: “A Ngọc, nếm thử xem, mùi vị món cá này không tệ, là đặc sản của tiệm, dưa muối là do chính tay lão bản tiệm muối, ăn thử xem.”

Lâm Ngọc gắp lại một đũa cá cho Chu Trạch: “Chu đại ca cũng ăn đi.”

Lưu Nhị Phi nhìn Chu Trạch và Lâm Ngọc qua lại, không khỏi ước ao, hắn chưa thành thân, nhưng đã định thân với một tiểu ca nhi, hắn hy vọng sau này thành thân, cũng có thể tốt đẹp như hai người Chu Trạch.

Đã có bát cơm lúc này lót dạ, bụng bốn người đã dễ chịu hơn, tốc độ ăn chậm lại, không ăn vội vã như lúc nãy. Chậm rãi thưởng thức canh cá mỹ vị, ăn quá nhanh sẽ không lĩnh hội hết được hương vị thơm ngon này.

Tiếp sau đó, canh trứng gà và xương sườn ngâm tương được bưng lên, bốn món ăn một món canh, phân lượng vừa đủ. Ba nam nhân và một ca nhi ăn vừa vặn. Bọn họ gọi thêm một lồng bánh màn thầu, cuối cùng ai cũng ăn no căng bụng.

Lưu Nhị Phi ôm bụng căng tròn ngồi nhoài trên ghế, vẻ mặt thỏa mãn: “Đây là bữa cơm ngon nhất ta từng ăn, cơm ở phủ thành quả nhiên cực ngon.”

Lưu Cường nói: “Trong phủ thành có nhiều quán cơm còn ngon hơn, sau này kiếm được tiền, chúng ta có thể đưa người nhà đến ăn thử.”

Không nghĩ tới Lưu Nhị Phi là người dễ thỏa mãn, hắn lắc đầu, nói: “Không được, quả thật là cơm nước ăn ngon, nhưng cũng đắt, không bằng nhà mình tự nấu. Ta muốn kiếm tiền, chờ tích góp đủ, cũng xây phòng mới như Chu đại ca, cưới phu lang, an ổn sinh sống.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.