Dị Thế Điền Viên

Chương 90: Chương 90




Nguyên Đông bị ôm đến sửng sốt, tim đập loạn nhịp, nhỏ giọng nói: “Tiểu Bảo, ngươi làm gì thế, mau thả ra, cẩn thận không người khác nhìn thấy!”

Nguyên Đông miệng nói buông ra, nhưng lại không giãy sụa. Lâm Bảo dùng sức ôm chặt Nguyên Đông, thân thể tiếp xúc rất gần, còn nghe được cả tiếng tim đập của đối phương.

Ôm ấp ấm áp, thời khác này, hau đứa đều cảm thấy thỏa mãn kỳ lạ.

Tuy nhiên, Lâm Bảo cũng chỉ dám lớn mật trong nháy mắt, rất nhanh đã buông tay, nó còn bận tâm thanh danh của Nguyên Đông.

Thời điểm buông tay, Lâm Bảo vẫn nhớ đến vừa rồi Nguyên Đông chủ động hôn nó, trong lòng nó khẽ đọi g, ánh mắt rơi xuống bờ môi Nguyên Đông. Nó nhanh chóng cúi đầu, dùng sức hôn lên đó, sau đó nói: “Đông Nhi, ta về đây!”

Dứt lời, Lâm Bảo buông tay, vui vẻ từ Nguyên gia đi về nhà.

Nguyên Đông nhìn theo hướng Lâm Bảo rời đi, Lâm Bảo đã nhanh chóng khuất bóng trong màn đêm, chỉ còn tiếng bước chân vui vẻ vang lên, trong màn đêm yên tĩnh càng thêm rõ ràng, thế nhưng tiếng bước chân cũng nhanh chóng nhỏ dần. Nguyên Đông sờ bờ môi bị hôn, nở nụ cười, quay người đi vào trong nhà.

“Uông ~” Đang nằm úp sấp bên cửa lớn, Hoàng Mao nghe tiếng bước chân, ngửi được mùi hơi quen thuộc, nó biết là Lâm Bảo đã về, vui mừng đứng lên, cái đuôi phảy qua phẩy lại, nhào đến trước mặt Lâm Bảo, dụi đầu vào ngực nó.

Lâm Bảo mới vừa về đến nhà, đã bị Hoàng Mao nhào vào trong ngực.

Lâm Bảo ôm đầu chó xoa loạn một trận, vỗ vỗ lên đầu Hoàng Mao: “Được rồi, đi chơi đi”.

Hoàng Mao nghe vậy, tiếp tục nằm úp ấp ngay cạnh cửa, nhắm mắt ngủ, lỗ tai dựng thẳng, thời thời khắc khắc nghe ngóng động tĩnh xung quanh.

Lâm Bảo cài cửa, nhìn thấy trong nhà và phòng ca ca vẫn còn sáng đèn, có lẽ là nghe thấy tiếng động, Lâm Ngọc khoác thêm áo cùng Chu Trạch đi ra.

“Là Tiểu Bảo đã về à?”

“Ca, là ta, ta đã về.”

“Không phải đi tặng đồ sao, sai lại về muộn vậy? Ngươi còn không về, chúng sẽ đi tìm đây”. Lâm Ngọc đã quen quan tâm đệ đệ.

“Lúc đi đến đó vừa lúc ta gặp Nguyên đại ca, hắn cứ lôi kéo ta vào nhà ăn cơm, sau đó cha mẹ Nguyên Dống cũng đi ra, cho nên ta ở lại chốc lát. Lúc ăn cơm, bọn họ muốn ta kể lại chuyện Huyện lão gia xử án, ta còn đưa tiwefn đồng Huyện lão gia đã thưởng cho Nguyên Đông. Hai vị ca ca Nguyên gia rất thích tiền đồng lia, cho nên cứ nói chuyện, làm trễ thời gian, khà khà…” Lâm Bảo đơn giản kể lại.

Lâm Ngọc nghe vậy, biết đỡ người Nguyên gia rất yêu quý Lâm Bảo, y cũng vui mừng tháy cho đệ đệ nhà mình.

“Trở về là tốt rồi, nhanh gội rửa rồi đi ngủ đi. Trong nồi có nước nóng, lấy đến ngâm chân đi, ta về phòng”.

“Ca, ta biết rồi, ngươi và Chu đại ca đi ngủ đi.” Lâm Bảo tự mình đi lấy nước ngâm chân.

Lúc chiều sau khi Lâm Bảo rời nhà, Chu Trạch và Lâm Ngọc ăn cơm xong, nghỉ ngơi chốc lát, sau đó hai người ra sân đánh hai bộ quyền, một bộ quyền rèn luyện thân thể, một bộ là quyền pháp dựa theo sách Thường Bình lưu lại.

Hiên tại Lâm Bảo đánh rất thông thạo, động tác đánh ra rất tiêu chuẩn, chỉ thiếu ít khí lực.

Trên trán Lâm Ngọc đổ mồ hôi, làm ướt cả tóc, tóc làm y ngứa ngáy, lại nhớ đến đã mấy ngày không gội đầu, muốn nấu nước gội đầu. Chu Trạch nhóm lửa nấu nước, giúp y gội.

Tóc Lâm Ngọc rất dài, muốn lau khô không dễ. Chu Trạch đứng sau lưng y, nhấc lên từng sợi, tỉ mỉ dùng khăn lau khô.

Lâm Ngọc xõa tóc đứng trong sân, nhìn bầu trời tối đen, nhíu mày, bởi vì giờ này mà Lâm Bảo vẫn chưa về.

“Chu đại ca, sai Tiểu Bảo đi lâu vậy còn chưa về?”

“Đoán chừng là lưu lại Nguyên gia, chờ chút nữa xem sao, lát nữa mà không thấy nó về, ta sẽ đi tìm. Tóc ngươi còn ngươi, trong sân gió lạnh, vào trong nhà chờ đi”. Chu Trạch khuyên Lâm Ngọc trở vào trong nhà.

Lâm Ngọc lo lắng cho Lâm Bảo cả buổi tối, lúc này thấy Lâm Bảo về, cũng yên tâm, cùng Chu Trạch đi về phòng.

“Vừa nãy nghe ú tứ Lâm Bảo, hiện tại Nguyên gia hẳn rất hài lòng với nó”.

“Tiểu Bảo là hài tử tốt như vậy, tự nhiên là khiến người yêu thích, bây giờ nó là tiểu anh hùng của thôn chúng ta đây”. Chu Trạch cười nói.

“Đúng nha, Tiểu Bảo sao lại thông minh, lanh lợi thế kia chứ, lá gan cũng thật lớn, thế mà dám bắt Lưu lão tứ”. Lâm Ngọc cảm thán, y chưa bao giờ nghĩ, đệ đệ nhà mình sẽ trưởng thành nhanh như thế.

“Lúc trước không phải ta đã nói sao, Tiểu Bảo rất lợi hại, ngươi còn không tin, hiện tại đã tin chưa? Ngươu cứ yên tâm đi, sau này Tiểu Bảo sẽ còn lợi hại hơn, càng có tiền đồ”.

Nghe Chu Trạch khẳng định như thế, trong lòng Lâm Ngọc cao hứng.

“Chu đại ca, hiện tại ta đã tin, ta càng tin tưởng sau này Tiểu Bảo nhất định có tiền đồ. Nếu cha mẹ biết Tiểu Bảo tiến bộ như vậy, nhất định sẽ vui vẻ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.