Ân ái triền miên qua đi, một đêm ngủ ngon.
Sáng hôm sau, Chu Trạch tinh thần sáng láng từ trong phòng đi ra, quay đầu nhìn Lâm Ngọc đang còn ngủ, hắn nhẹ nhàng đi ra cửa, muốn để Lâm Ngọc ngủ thêm chốc lát, đêm qua đã làm y rất mệt mỏi rồi.
Đêm qua hai người trải qua hai lần sung sướng phi thường, bận tâm đến thân thể Lâm Ngọc, Chu Trạch kìm nén không tiếp tục giày vò y.
Cho dù như vậy, vẫn làm Lâm Ngọc mệt muốn chết, lúc này còn đang nặng nề ngủ, trên mặt còn mang theo vẻ thỏa mãn. Vì đã được chuẩn bị kỹ càng, không làm y bị thương, chỉ là vận động hồi lâu, làm y mệt mỏi.
Sung sướng triền miên qua đi, tâm tình Chu Trạch rất tốt, hắn đi xuống nhà bếp, lấy gạo, thịt nạc, cải xanh ra, hầm một nồi cháo thịt nạc cải xanh, chưng thêm một bát canh trứng gà. Những thứ này là chuẩn bị cho Lâm Ngọc, ngày hôm qua nấu nhiều thức ăn, dư lại không ít, đủ để sáng nay hắn và Lâm Bảo ăn.
Lâm Bảo luôn luôn dậy rất sớm, nó có thói quen đi đến rừng cây nhỏ tụ hợp với đám bạn. Sau đó một đám cùng nhau chạy vài vòng quanh thôn. Nó cho rằng chạy bộ tuy đơn giản, nhưng lại có thể rèn luyện sức khỏe, sức chịu được của nó cũng tốt hơn, còn cao lên không ít. Đám bạn nó cũng biết được chỗ tốt của việc chạy bộ, hôm nào cũng chạy cùng nhau, cho nên đứa nào cũng cao lên thấy rõ.
Lâm Bảo về, bắt gặp Chu Trạch đang bận rộn dưới bếp, lại không thấy Lâm Ngọc đâu, mở miệng hỏi: “Ca ta đâu?”
“Ca ngươi còn đang ngủ, chắc là hôm nay y sẽ ngủ thêm một hồi, chúng ta ăn cơm trước, ta có chừa thức ăn cho y rồi”. Chu Trạch dọn cơm của hắn và Lâm Bảo lên bàn.
Chuyện tối hôm qua, ít nhiều gì Lâm Bảo cũng biết đến, sống trong một mái nhà, biểu hiện ngày hôm qua của Chu Trạch và ca ca nó rất rõ ràng.
Lâm Bảo biết sau khi ca ca thành thân, sẽ phải trải qua chuyện như thế. Nó không còn là tiểu hài tử, có vài việc vẫn biết được. Hơn nữa, Chu Trạch đã giữ đúng lời hứa đợi ca ca nó trưởng thành, điều này đã khiến nó cảm kích.
Lâm Bảo há miệng mấy lần muốn nói nhưng lại thôi. Nó chỉ muốn biết bây giờ ca ca nó có khỏe không. Trước đây nó tình cờ nghe được người lớn trong thôn nói chuyện, nói nhà ai thành thân, hôm sau tiểu ca nhi không xuống nổi giường, còn bị thương chỗ nào đó, phải nằm tĩnh dưỡng mấy ngày..
Lâm Bảo không hy vọng ca ca mình không xuống nổi giường, không muốn y bị thương, ý nghĩ này chỉ thoáng qua, lập tức bị nó gạt đi, Chu đại ca đau ca ca nó như thế, làm sao có thể để cho y bị thương chứ. Nó nghe nói việc phòng the này là việc tương đối mệt nhọc, nó cảm thấy ca ca nó chỉ là mệt mỏi chút thôi, nó quyết định tin tưởng Chu Trạch, cuối cùng không hỏi ra miệng.
Quả nhiên, sau khi hai ngươi ăn sáng xong không lâu, Lâm Ngọc đã tỉnh, lại không vội rời giường. Một mình y nằm trên giường, nhớ lại cảm giác đêm qua, hạnh phúc nở nụ cười ngọt ngào.
Chu Trạch dọn dẹp bát đũa xong, trở về phòng ngủ, bắt gặp Lâm Ngọc đỏ mặt đang tự cười một mình. Chu Trạch đến gần giường, cúi người hôn lên mặt y.
“A Ngọc tỉnh rồi sao? Sao không ngủ thêm lát nữa, có chỗ nào không thoải mái hay không?” Chu Trạch luồn hai tay vào trong chăn, giúp Lâm Ngọc xoa bóp thắt lưng có chút bủn rủn.
Lâm Ngọc thẹn thùng nhắm mắt lắc đầu, làm gì có chỗ nào không thoải mái, rõ ràng hai lần đêm qua y đều rất sung sướng, cảm giác giống như thần tiên lướt trên mây.
Chu Trạch nói: “Vậy có đói bụng hay không? Ta có nấu cháo thịt nạc, canh trứng gà, đang để trong nồi cho nóng. Ngươi cứ nằm đi, ta xuống bếp bưng vào phòng đút ngươi ăn.”
Nghe Chu Trạch muốn lấy cơm vào phòng đút cho mình, Lâm Ngọc nháy máy từ trong chăn ngồi dậy, nói vội: “Chu đại ca, ta tự xuống bếp ăn là được, không cần bưng vào, ta không nhu nhược như vậy”.
Lúc này Lâm Ngọc mặc trên người trung y màu trắng, vạt áo mở rộng, lộ ra da thịt trắng nõn, bên trên còn lưu lại vết đỏ khả nghi, đó chính là ấn ký Chu Trạch lưu lại đêm qua.
Ánh mát Chu Trạch nhìn đến dấu vết bản thân lưu lại, ánh mắt tối sầm, yết hầu lên xuống. Hắn nhớ lại tình cảnh đêm qua, có xúc động muốn lập tức đẩy ngã tiểu phu lang của mình một lần nữa.
Chú ý đến tầm mắt của Chu Trạch, Lâm Ngọc cúi đầu phát hiện vạt áo mở rộng của bản thân, cho dù đã thẳng thắn với nhau, chỗ nên thấy đều đã thấy, thậm chí còn hôn qua, nhưng Lâm Ngọc vẫn không tránh khỏi thẹn thùng, đưa tay chỉnh lạy vạt áo.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Chu Trạch sáp tới, hôn y: “A Ngọc, để ta giúp ngươi mặc quần áo”.
Khi cởi quần áo là một loại tình thú, tương tự như thế, mặc quần áo cũng là một loại tình thú. Chu Trạch tự mình động thủ, từ trong ra ngoài, giúp Lâm Ngọc mặc từng kiện quần áo lên người, chốc chốc lại sáp đến hôn, cảm thấy tư vị khi làm việc này không tồi.
Giúp Lâm Ngọc mặc quần áo tử tế xong, Chu Trạch mở tủ quần áo lấy ra một cái hộp nhỏ và dây cột tóc màu đỏ sậm.
“A Ngọc, đây là quà sinh thần ta tặng ngươi. Ngày hôm qua chưa kịp tặng, hôm nay để ta tự mình đeo lên cho ngươi”.
Lâm Ngọc không ngờ Chu Trạch còn chuẩn bị lễ vật cho y, cũng không biết mua từ bao giờ, rõ ràng hai người vẫn luôn đi cùng nhau.
Chỉ thấy Chu Trạch mở hộp ra, lấy từ bên trong ra một mặt dây chuyền bình an màu trắng ngà, được một sợi dây đỏ xuyên qua, tính chất của ngọc tốt vô cùng, cầm trên tay ôn nhuận, đeo lên người còn có thể dưỡng thân thể.
Dây chuyền bình an ngụ ý cầu bình an khỏe mạnh, Chu Trạch hy vọng Lâm Ngọc luôn khỏe mạnh bình an. Dây chuyện bình an này là lần trước đến phủ thành Chu Trạch âm thầm mua, dùng để làm quà sinh thần cho Lâm Ngọc.
Chu Trạch vòng ra sau lưng Lâm Ngọc, tự tay đeo dây chuyền bình an lên cổ cho y. Sau đó cầm đến một cây lược gỗ, cẩn thận từng chút chải tóc cho y, xong xuôi dùng dây cột tóc màu đỏ kia cột lên.
Toàn bộ quá trình mặt Lâm Ngọc đều đỏ bừng, ánh mắt sáng láp lánh, y cảm thấy lúc này y quá đỗi hạnh phúc.
Mặc quần áo tử tế, chải kỹ tóc tai, Chu Trạch nắm tay Lâm Ngọc đi xuống bếp, bắt gặp Lâm Bảo.
Lâm Bảo nhìn thấy ca ca của mình ngoại trừ mặt có chút đỏ, ngoài ra không thấy có chỗ nào không khỏe, nó nhẹ nhàng buông tâm, vui vẻ lên tiếng: “Ca, dậy rồi à? Ta dọn cơm lên cho ngươi, cơm bước còn nóng hổi, sáng nay Chu đại ca nấu cháo thịt nạc ăn ngon lắm!”
Lâm Bảo đi dọn cơm, Chu Trạch bưng đến một chậu nước ấm, giúp Lâm Ngọc rửa mặt, hắn còn muốn tự tay làm như lúc giúp y mặc quần áo, chải đầu. Lúc này có thêm Lâm Bảo bên cạnh, Lâm Ngọc cảm thấy ngượng ngùng.
“Chu đại ca, để ta tự làm đi”. Dứt lời, tự mình đi rửa mặt.
Chu Trạch nhìn ra tiểu phu lang quẫn bách, cười cười, không làm ra hành động gì quá đáng. Trong lòng làm ra quyết định, sau này những lúc chỉ có hai người, hắn có thể trêu chọc y một chút.