CHƯƠNG 24: PHIÊN NGOẠI 4
Nguyệt Ly đã thành công, ôm được tiểu thỏ về, từ nay hai người sẽ đời đời kiếp kiếp hạnh phúc bên nhau. Đó là một kết cục viên mãn thường thấy trong các câu truyện ái tình. Thiên Hoa luôn thiên về lí trí, Nguyệt Ly luôn hành động theo cảm tính – họ rất khác nhau, nhưng đã học được việc chấp nhận nhau. (Chính xác hơn là Thiên Hoa học được việc lí giải cá tính khác thường của Nguyệt Ly, còn Nguyệt Ly từ đầu đã chẳng quan tâm đến việc Thiên Hoa có những khuyết điểm gì.)
Cuộc sống của họ sẽ rất yên bình, nếu không có vị hoàng đế tên gọi Phi Tuyết.
Vốn lười nhác nên Phi Tuyết luôn tìm cách vứt việc cho cấp dưới, bồi dưỡng những tay chân đủ trung thành đủ trí tuệ để làm việc thay mình cho mình được đi chơi. Nhất là từ khi Phi Tuyết xin được một con khôi lỗi từ chỗ Hoành Văn, thì từ đó một năm 12 tháng phải đến 6 tháng hoàng đế trong cung là khôi lỗi, hoàng đế xịn chạy quanh từ Yến quốc đến Lam Hải quốc, xem chừng đặt mục tiêu là đi khắp châu lục ngắm cảnh giải sầu. Thiên Hoa biết việc mắt sáng lên khâm phục Hoành tiên quân, khôi lỗi bề ngoài cử động giọng nói y như người thật, còn điều khiển từ xa được, hiện đại hơn cả robot thế kỉ 21 ấy chứ.
Vấn đề là, rảnh rỗi như thế, nên Phi Tuyết càng có nhiều thời gian chạy đến thăm hoàng huynh, càng có nhiều thời gian nghĩ ra nhiều trò nhằm ‘làm phong phú thêm đời sống ái tình của hai người’.
Vào một ngày đẹp trời, ánh nắng chan hòa, gió thổi vi vu, trong Bạch Vân sơn trang, Phi Tuyết nhìn hoàng huynh nhà mình, nói rất nghiêm túc,
“Hoàng huynh, huynh thua thiệt nhiều quá.”
“?”
“Huynh nghĩ xem, trên giường thì huynh bị áp, ngoài giường thì huynh bao dưỡng kẻ áp huynh, võ công chức tước năng lực diện mạo huynh đều hơn y, tính ra tên đó chẳng có điểm gì hơn huynh cả, huynh còn nơi chốn chiều chuộng tên đó, tại sao huynh phải chịu thiệt nhiều vậy?”
Nguyệt Ly tiếp tục di bút, lạnh nhạt nói, “Phi Tuyết, ngươi để ý quá nhiều.”
Phi Tuyết lờ hoàng huynh, tiếp tục thuyết giảng, “Nếu chỉ có vậy thì thần đệ cũng không bực mình, đôi bên tình nguyện là được, nhưng quan trọng hơn là, hoàng huynh, thần đệ biết y yêu huynh, nhưng tên đó không yêu huynh nhiều như huynh đã yêu tên đó.”
Bút chợt trệch ra một đường, tạo nên một vệt đen nghệch ngoạc trên nền trắng, khiến khung cảnh hoa đào vốn mĩ lệ tinh tế, giờ trở nên phá cách khó coi, hình người trong tranh bị mực đen nghuệch vào, càng thêm thiếu đi thần khí.
Nguyệt Ly nhìn bức tranh bị hỏng, đôi mắt tím không gợn sóng chút nào, bình thản lấy tờ giấy khác. Phi Tuyết cầm bức tranh bị hỏng, chậc lưỡi, nhìn tranh rồi thở dài, “Huynh chìm quá sâu rồi, biểu lộ dao động rõ ràng như thế.”
Nguyệt Ly vẫn tiếp tục vẽ lại, Phi Tuyết cũng không để ý đến sự thờ ơ của hoàng huynh, chỉ đi dạo quanh phòng, tìm những thư sách thú vị để đọc.
Không khí an tĩnh, chỉ có tiếng bút chuyển động trên giấy, tiếng lật sách thanh nhẹ.
Chợt, Nguyệt Ly buông bút, nhìn ngoài cửa sổ, như không nói với ai mà chỉ đang tự lẩm bẩm một mình, “Y đã nói yêu ta. Y sẽ không rời bỏ ta.”
Phi Tuyết liếc nhìn tranh người kia đang vẽ dở, những nét ngang dọc không đủ thuần chất, hầu như chỉ là những phác thảo sơ sài, thuyết minh huynh ấy hoàn toàn không tập trung.
Mà hắn đã nói gì tới việc tên ấy bỏ đi đâu? Hoàng huynh nghĩ quá xa.
” Tên đó sẽ không bỏ đi. Y yêu huynh mà, y không dám bỏ huynh đâu.” Phi Tuyết cười cười, tiểu thỏ ấy biết mình sẽ ra sao nếu dám làm hoàng huynh của hắn đau lòng, bên cạnh đó, tên đó cũng thật lòng yêu hoàng huynh. “Thần đệ chỉ muốn nói về một khía cạnh đơn giản, đó là ghen tị.”
“Ghen tị?”
“Đúng thế, ghen tị.” Phi Tuyết gật đầu, “Cảm giác khó chịu muốn giết chóc khi thấy y cười nói với kẻ khác chính là ‘ghen tị’. Huynh đã từng cảm thấy nó phải không?”
Nguyệt Ly nghĩ nghĩ rồi gật đầu.
“Ghen tị là một biểu hiện của sở hữu, cũng là minh chứng cho việc đã yêu người kia nhiều đến đâu. Khi đã yêu một người thì sẽ luôn muốn ánh mắt người đó chỉ nhìn vào mình, chỉ có mình mới là đặc biệt với người đó, là ham muốn giữ người ấy chỉ cho mình hưởng dụng. Hoàng huynh, huynh đã ghen tị vì tên đó, vậy tên đó đã từng ghen tị vì huynh chưa?”
Nguyệt Ly cúi đầu, nghĩ rất khó khăn, rồi chậm chạp lắc đầu.
Phi Tuyết cười nói, “Đó chính là bằng chứng cho sự không công bằng trong ái tình giữa hai người. Nếu y yêu huynh, y cũng sẽ muốn sở hữu huynh, sẽ lo lắng sợ mất huynh. Nếu huynh đối y chỉ có sủng và sủng, mọi việc chiều theo y, y sẽ dần coi thường huynh, cảm thấy huynh chỉ có mỗi y thôi. Nói đơn giản và thô tục, thì huynh sẽ mất giá trong mắt tên đó.”
“?”
Phi Tuyết tiếp tục sự nghiệp lừa dối hoàng huynh ngây thơ. “Phải chứng tỏ với tên đó rằng huynh rất đặc biệt, ngoài y huynh có đầy người khác. Phải làm tên đó thấy bất an và chủ động muốn giữ được huynh, không để mất huynh. Hôn nhân quá bình lặng sẽ dẫn đến nhàm chán, đời quá màu hồng sẽ chỉ như ăn toàn đồ ngọt, hoàng huynh, chọc tên đó ghen đi, khiến y phải giận dữ và lo ngại, khiến y phải nỗ lực lấy lòng huynh ”
Nguyên nhân thật sự là: Phi Tuyết thấy hai vị này sống bình yên quá, suốt ngày vẽ tranh đánh đàn rồi đi ngắm cảnh, làm những việc những cặp tình nhân bình thường sẽ làm… quá đơn điệu, quá nhạt nhẽo, nhìn mãi chính hắn cũng thấy chán, phải khuấy động một chút mới vui.
Hơn nữa, đây cũng để thắt chặt thêm tình cảm hai người. Có sóng gió mới có cầu vồng, những trắc trở rắc rối sẽ tạo kỉ niệm sâu sắc và càng khiến họ quý trọng nhau hơn.
0
Thiên Hoa không ghen, chính xác hơn là thật sự không có cơ hội để cảm thấy ghen. Muốn ghen thì ái nhân của y phải tỏ ra thân mật với người khác, nhưng ái nhân đó lại là Khuynh Thành điện hạ, vị điện hạ vô cảm nổi danh đó có bao giờ tỏ ra gần gũi với ai đâu. Chỉ khi nhìn Thiên Hoa, tử mâu lạnh lùng mới dịu đi, sáng lên sự ôn nhu chiều chuộng trước người khác, tên đó còn lạnh hơn hàn băng ngàn năm, cả nhìn cũng lười nhìn một cái.
Ngược lại, nếu xét ra, thì Nguyệt Ly suốt ngày ăn dấm chua, dù y có lẽ không hiểu dấm chua là gì, chỉ đơn thuần cảm thấy rất rất khó chịu khi thấy Thiên Hoa cười nói với người khác – một điều rất thường xuyên xảy ra.
Giờ, Phi Tuyết yêu cầu y cố làm Thiên Hoa cảm thấy ghen…
“Hoàng huynh, thần đệ không yêu cầu huynh dịu dàng với y như với Thiên Hoa, nhưng ít ra cũng đừng tỏ vẻ chán ghét rõ rệt thế chứ.”
“… Tử sĩ là để dành cho những việc trọng đại lớn lao, nhưng xét thấy vấn đề ái tình của huynh cũng rất quan trọng, nên thần đệ sẽ giao cho huynh một tử sĩ. Nhớ đấy, chỉ một thôi, sau khi xong việc huynh muốn xào nấu y thế nào để lấy lòng tiểu thỏ cũng được, nhưng trước khi xong việc thì tuyệt đối không được giết y, thần đệ sẽ không cung cấp thêm đâu.”
“…. Sao mới đấy đã giết rồi?”
Nguyệt Ly lạnh lùng nhìn vẻ mặt ngán ngẩm của Phi Tuyết, hắn biết không nên giết, nhưng hắn thật sự, thật sự ghét bị kẻ khác đụng chạm. Phi Tuyết là hoàng đệ, hơn nữa y cũng chỉ chạm mặt nắm tay một chút nên Nguyệt Ly không khó chịu. Thiên Hoa rất ấm nên Nguyệt Ly rất thích chạm vào y, còn lại… Nguyệt Ly chỉ có chán ghét. Nếu là Lan Đặc thì y còn có thể cố gắng chịu đựng, nhưng giờ một kẻ không quen biết đụng chạm y, còn tỏ ra thân thiết….
“Ta không làm!”
“Huynh bình tĩnh, giảm độ chọc người xuống vậy, không cần ôm ấp, huynh chỉ cần nhìn y cười thôi.”
Phi Tuyết xoa dịu hoàng huynh đang rất bực mình, thật là, cứ nghĩ tính khiết phích của huynh ấy đã bớt nhiều rồi, không ngờ còn nặng hơn trước.
Điều chỉnh một hồi, cuối cùng cũng tạm coi là tạo ra vẻ khiến người khác ghen.
Trong lúc đó, Thiên Hoa đang loanh quanh bên ngoài Minh Ảnh viện, viện chính của Bạch Vân sơn trang, đợi hai người đó đi ra.
“Ngài đâu cần đợi như thế?”
Lan Đặc chẳng hiểu tại sao tiểu công tử phải đợi ngoài như vậy.
Thiên Hoa thở dài, chẳng lẽ cậu nói vì mình cảm thấy bất an?
“Ta sợ Nguyệt Ly bị tên hoàng đế dạy xấu…”
“…” Lan Đặc im lặng không biết nói gì, điện hạ nhà hắn rất thông minh, nhưng lại luôn tin tưởng bệ hạ vô điều kiện, sau khi bệ hạ cố vấn giúp ngài thành công có được Thiên Hoa, ngài lại càng nghe lời y hơn, hầu như là nói gì nghe nấy…
Thiên Hoa nhìn tòa viện sừng sững trước mặt, thầm mong hai vị đó chỉ đang ôn tình cảm huynh đệ, đừng lại nghĩ ra chủ ý kì quái gì nữa.
Hai huynh đệ hoàng tộc kéo nhau đi tâm sự riêng, sau khi đi ra, bản mặt Nguyệt Ly vẫn lạnh lùng ngàn năm không đổi, hoàng đế đệ đệ vẫn giữ nụ cười như hồ ly, nói chào huynh trưởng sau đó kêu người lấy ngựa để y xuất phủ, Thiên Hoa lập tức nghĩ tên này tinh trùng lên não muốn đi dạo kĩ viện giải sầu.
Cậu vẫn chưa quên tên này từng dụ dỗ khiến Nguyệt Ly suýt tí nữa thì thượng cậu. Cứ nhớ đến lần đó là cậu tức điên người, càng khiến mức độ cảnh giác của cậu với Phi Tuyết lên tới đỉnh điểm.
Lần đó, Phi Tuyết đến chơi, cũng lôi Nguyệt Ly vào phòng kín nói chuyện một hồi, ngay tối đó Nguyệt Ly phản công định thượng lại cậu, đã lấy chất bôi trơn, đã cho ngón tay vào mặt sau cậu, cậu nói gì y cũng không nghe…. nếu không phải vì cậu khóc dữ quá, có vẻ kinh hoảng quá, khiến Nguyệt Ly cảm thấy cậu sợ hãi không muốn thật sự, không phải vì ngại ngùng xấu hổ chống cự nhưng lòng vẫn muốn, thì coi như cậu mất trinh tiết phía sau rồi.
Sau đó, cậu hỏi lí do thì Nguyệt Ly thản nhiên nói Phi Tuyết bảo y làm vậy, là Phi Tuyết khuyên y rằng y cứ nằm ‘hưởng thụ’ mãi bên dưới là không công bằng với cậu, nói cậu thật ra cũng muốn ở dưới một lần nhưng bản tính dễ xấu hổ nên không dám biểu lộ, còn bảo nếu trong quá trình cậu mà phản kháng nói không muốn thì đó là vì da mặt mỏng, cũng vì muốn gia tăng tình thú tựa như mình bị thi bạo….
Cái đồ…. tại sao Nguyệt Ly cứ thế nghe lời Phi Tuyết cơ chứ? Y không biết nghĩ sao?
Thật mong lần này Phi Tuyết không dụ Nguyệt Ly làm gì.
Phi Tuyết vừa đi, Thiên Hoa vội vàng hỏi Nguyệt Ly, “Phi Tuyết có bảo ngươi làm gì không? Hai người nói chuyện gì vậy?”
Nguyệt Ly nhìn cậu, không nói gì.
Tim Thiên Hoa ngừng đập, kiểu này thì Phi Tuyết lại dụ Nguyệt Ly làm gì rồi, y tuyệt không nói dối, nên khi không muốn nói sự thật thì y sẽ không nói gì.
Là việc gì mà cả kẻ thẳng tính như Nguyệt Ly cũng không muốn nói?
Thật ra Thiên Hoa nghĩ quá nhiều, Nguyệt Ly không nói chỉ vì Phi Tuyết đã dặn y không được nói.
Mấy ngày sau, Thiên Hoa sống mà nơm nớp lo sợ, sợ Nguyệt Ly đã bị Phi Tuyết xui dại làm chuyện gì, nhưng ngày này qua ngày khác, Phi Tuyết cứ ăn nhờ ở đậu trong sơn trang nhà cậu, còn Nguyệt Ly vẫn thái độ lạnh băng ngàn năm không đổi, không làm chuyện kì quái gì.
Không, có chuyện kì quái.
Hình như Nguyệt Ly gần đây rất…. bao dung với một thị nữ.
Gọi là bao dung, vì y đã để thị nữ ấy chạm vào mình.
Ừ thì rất nhẹ, chỉ chạm vào tay khi dâng trà cho y. Hẳn là vô tình.
Nhưng khi Nguyệt Ly đưa tay ra vuốt tóc mây của nàng, thì chắc chắn không phải vô tình.
Và đến thời điểm nàng ta bị ngã, y với thần công cái thế lao ra đỡ nàng, nhìn nàng, à ừm vẫn với ánh mắt lạnh băng như thế, thì Thiên Hoa cảm thấy không thể nào là vô tình nữa.
Là hữu tình?
Thiên Hoa nghĩ một hồi, ngẫm nghĩ chán, lại cảm thấy mình đang lo bò trắng răng, Nguyệt Ly là loại người thế nào chứ? Nếu y dễ di tình thì đã di tình từ lâu rồi, cậu bên y tính ra cũng được gần mười năm rồi chứ có ít đâu.
Về việc y làm những việc hoàn toàn trái tính cách mình với nàng…. Thiên Hoa có kết luận là y đột nhiên nổi hứng, kiểu như mưa mãi lâu lâu cũng phải nắng một lần vậy.
Nếu là ngoại tình, phản bội gì gì đó…. thì Thiên Hoa cảm thấy cậu mới là người dễ phạm phải hơn.
“….Hoàng huynh, tiểu thỏ của huynh không biết là ngu ngốc hay quá tự tin nữa, thần đệ tin vào phần trước hơn.” Sao có người tỏ ý thân thiết với ái nhân của mình mà y vẫn mờ mịt rộng lượng bỏ qua như vậy? Nếu là huynh trưởng nhà hắn thì đã rút kiếm chém người rồi.
Huynh ấy… a, cách giải quyết vấn đề của huynh ấy luôn rất trực tiếp, không biết đến gian kế gì. Nếu là hắn, thì khi muốn giết ai, kẻ đó đến lúc chết mới nhận ra hắn muốn giết y.
“Huynh trưởng, đệ nghĩ chúng ta cần dùng thủ đoạn mạnh hơn.”
Nguyệt Ly nghe ‘thủ đoạn mạnh hơn’, rồi ngước nhìn đệ đệ bằng đôi tử mâu lạnh giá, từ đầu đến cuối hoàn toàn là y bày chuyện bảo hắn làm, giờ còn muốn hắn làm thế nữa….
Nguyệt Ly cực ghét làm thế.
Thiên Hoa tròn mắt nhìn, nhìn, sau đó vô cùng lịch thiệp nói, “Xin lỗi đã làm phiền.” rút lui đóng cửa lại.
Cậu không hiểu được, thế này là sao???
Nguyệt Ly, quần áo không chỉnh, ôm, ôm hôn nữ nhân đó????
Y…. y phản bội cậu sao?
Ngay khi cửa đóng lại, Nguyệt Ly lập tức đẩy người kia ra, bản năng lấy tay dụi dụi môi, tử mâu vẫn băng lạnh như thường.
Hắn quay người, đẩy cửa bước ra ngoài, phía sau, nữ nhân kia khựng lại như con diều đứt dây, rồi tan nát thành mấy mảnh, máu chảy lênh láng ra sàn.
Hắn đã sớm không cần dùng kiếm để giết người, cũng chưa từng cảm thấy dao động khi giết người, chưa từng nghĩ xem người kia đáng chết hay không.
Hắn chán ghét kẻ nào, sẽ giết kẻ đó, vậy thôi.
Thiên Hoa đi đi một vòng, nghĩ ngợi một hồi, rồi quyết định tìm người duy nhất có thể tìm khi cần lời khuyên: Lan Đặc.
Cậu biết y chẳng phải đối tượng tư vấn tốt, chủ nhân của y là Nguyệt Ly, đừng mong y mở miệng phê phán chê trách Nguyệt Ly, nhưng cậu thật sự không biết nên tìm ai bây giờ.
“Lan Đặc, ngươi nói Nguyệt Ly là người thế nào?”
Thiên Hoa rất nghiêm túc hỏi.
Lan Đặc không hiểu tại sao đột nhiên bị hỏi vậy, nhưng hắn cũng đáp lời trung thực, “Điện hạ lạnh lùng, nhưng cơ bản là người tốt.”
Đúng, chỉ cần đừng chọc đến ngài ấy thì ngài ấy sẽ chẳng làm gì ngươi cả.
Điện hạ còn rất có ý thức ‘ai làm người nấy chịu’, ghét ai thì giết quách kẻ đó, chưa từng có khái niệm đồ sát cả nhà người ta.
Điện hạ đã giết ai thì cho kẻ đó đi rất thống khoái, cắt ngang yết hầu ra đi nhanh gọn, không hề tra tấn ai đến chết. Về phần ‘Hình Ngục’, đó là quà sinh nhật, điện hạ cũng chẳng dùng đến nó bao giờ, đám quái thai thích tra tấn cứ ngồi mốc ra đó hưởng lương.
Điện hạ…
“Ngươi cảm thấy Nguyệt Ly có thể, ừm, gọi là…” Thiên Hoa cúi đầu, “Yêu người khác không?”
Xấu hổ chết được. Không ngờ cậu lại phải muối mặt hỏi chuyện này.
Nhưng xét ra thì Lan Đặc có lẽ hiểu Nguyệt Ly hơn cậu, y đã theo điện hạ từ hồi năm tuổi kia mà.
Nếu tính kĩ thì hình như cậu cũng chẳng hiểu Nguyệt Ly chút nào, bản mặt y luôn lạnh băng, suy nghĩ cũng kì quặc, cậu đoán mười thì sai đến tám phần, hầu như chẳng biết y đang nghĩ cái quỷ gì.
Cậu nghĩ Nguyệt Ly rất rất chung thủy, trong thư tịch cũng nói: mẫu người lạnh lùng khi đã yêu ai thì sẽ rất chung tình, nhưng…
Lan Đặc kì quái nhìn cậu, như nhìn người ngoài hành tinh, “Ngài bị ốm rồi phải không? Nghĩ lung tung gì vậy?”
“….”
“Nếu vợ ngươi ôm hôn người khác, thì… có phải vợ ngươi phản bội ngươi không?”
“Nếu việc đó xảy ra, thì đó là phản bội rành rành.” Lan Đặc thở dài, nói tiếp, “Nhưng điện hạ không phải vợ ngài.”
“Và ngài ấy tuyệt không yêu ai ngoài ngài đâu. Tin tưởng điện hạ một chút đi.”
“….”
“Nói thật ra, ta cảm thấy ngài còn dễ phản bội điện hạ hơn.”
Ừ thì cậu dễ dao động, nhưng đâu có nghĩa cậu thiếu tình nghĩa, Thiên Hoa phản đối trong đầu, trừ khi cắt đứt với Nguyệt Ly, nếu không cậu tuyệt không bắt cá hai tay đâu.
Thiên Hoa nghĩ nát cả óc, nghĩ đến mất cả ngủ, cuối cùng mới ngẫm ra mình hình như kém nữ tử kia.
Cậu không kiều diễm như nàng ta, không biết săn sóc lấy lòng như nàng ta, không mềm mại như nàng ta….
Hình như cậu kém hơn đủ điều?
Hiện tại cậu được thượng y, nhưng lại nhất quyết không cho y thượng lại. Còn với nữ nhân kia, Nguyệt Ly muốn thượng bao nhiêu lần cũng được?
Chẳng lẽ nếu muốn cứu vãn tình cảm, cậu cũng phải cho Nguyệt Ly thượng?
Nhưng hình như đó cũng không phải lí do chính, Nguyệt Ly thích cậu ban đầu vì cậu ‘ấm’, vậy nếu muốn lưu ấn tượng với y, thì nàng ta cũng phải rất đặc biệt, chẳng lẽ nàng ta là kẻ xuyên không? Như cậu?
Nghĩ mãi nghĩ mãi, muốn gặp nàng ta để trao đổi như phu quân chính thức với tình nhân của lão bà, nếu nàng ta cũng xuyên không thì sẽ là cuộc hội ngộ giữa hai đồng hương trước khi chuyển sang tranh luận việc có là đồng hương cũng đừng lấn sang lãnh địa của cậu, nhưng nàng ta biến mất đi đâu, hỏi Lan Đặc thì y không chịu nói. Đấy, lại một bằng chứng rành rành của việc không thể dựa vào thuộc hạ của Nguyệt Ly mà.
Chẳng lẽ Nguyệt Ly ‘kim ốc tàng kiều’? Giấu nàng đi đâu đó rồi lén lút gặp gỡ? Căn bản cậu không thể bám theo Nguyệt Ly cả ngày, phạm vi hoạt động của cậu chỉ loanh quanh trong sơn trang, lần nào ra ngoài cũng phải năn nỉ bao lâu rồi mới được y như ban phúc dẫn ra ngoài, nếu y giấu nàng đi thì cậu không thể biết được.
Nhưng cậu cảm thấy Nguyệt Ly không phải loại người lén lút như thế, y rất thẳng thắn, nếu chán cậu rồi y sẽ nói chứ? Chẳng lẽ y tính giữ lại cả nàng và cậu?
Bộ sưu tập ‘những kẻ xuyên không’?
Cậu… cậu không thể chấp nhận chung sống ba người, cậu… tình yêu phải là duy nhất, cậu không chia sẻ được.
Phi Tuyết quan sát tiểu thỏ, tự hỏi con thỏ kia lại nghĩ cái quỷ gì trong đầu.
“Nguyệt Ly, ta….” Gần một tuần sau khi chứng kiến Nguyệt Ly ‘ngoại tình’, Thiên Hoa mới mở miệng, nhắc đến việc đó.
Cứ nghĩ là thấy bực, Nguyệt Ly thấy cậu không ngủ được, mắt thâm quầng lên, liền tống cho cậu một liều thuốc ngủ. Thật không tôn trọng tự do của người khác chút nào hết.
“Ta….”
“Ngươi nói đi.”
“Ta…..” Cậu cúi đầu, lí nhí nói, “Có phải ngươi có tình nhân bên ngoài không?”
Với võ công vô cùng tốt, Nguyệt Ly nghe rõ, lạnh nhạt nói, “Không có.”
“Ngươi đừng nói dối ta.”
“Ta không nói dối.”
“Ta… nếu ngươi chán ta, nhất định phải nói cho ta biết, đừng giấu ta.”
“Ta không chán ngươi.”
Thiên Hoa vốn đang cúi đầu xấu hổ đột nhiên ngẩng đầu lên, dõng dạc nói, “Nguyệt Ly, có thể ta yếu hơn ngươi, nhưng ta cũng có nguyên tắc của mình.”
Nguyệt Ly vừa uống trà vừa nói, “Bất cứ ai cũng có nguyên tắc của bản thân. Không riêng gì ngươi.”
Côn đồ có nguyên tắc là hà hiếp kẻ yếu, quan trường có nguyên tắc nịnh nọt cấp trên, thế giới này do các nguyên tắc tạo nên, nghề nghiệp tạo nên nguyên tắc làm việc, tính cách mỗi người tạo nên nguyên tắc bản thân. Nguyên tắc của hiếu tử là làm gì ta cũng được, không được đụng tới phụ mẫu ta, nguyên tắc của mẫu hiền là có thể hi sinh chính mình để bảo vệ con mình.
Nguyệt Ly thật sự rất thông tuệ, chỉ là luôn quá lí tính khi suy xét mọi việc.
Khí thế khó lắm mới có sụt đi một nửa, Thiên Hoa ủ rũ nói, “Ừ thì vậy, tóm lại ta có nguyên tắc riêng. Ta…. có thể thế giới này cho phép đa thê đa phu, vương gia như ngươi chỉ có mình ta là quá tiết kiệm, nhưng ta… ta không muốn chia sẻ ngươi.”
“……”
“Nguyệt Ly, có thể ta như vậy quá không biết điều, căn bản ta đây chỉ được ngươi bao nuôi, nhưng ta quan niệm ái tình là duy nhất.”
“…..Nên… nếu ngươi có ý định yêu hai người…. ta không chấp nhận đâu. Ta sẽ giận ngươi, nếu gặp kẻ kia ta sẽ mắng y đấy.”
Phi Tuyết đang đứng trên cây theo dõi thầm lắc đầu, thế này mà gọi là ghen, gọi là ‘giữ lấy dục’ sao?
Quá non nớt, quá hiền hòa.
Nguyệt Ly im lặng, nhìn người xem ra cố lắm mới nặn được một câu có vẻ ‘độc chiếm’ kia.
Ghen sao?
“Ngươi ghen?”
“Không phải.”Cậu phủ nhận, nhưng lòng lại cảm thấy mình hình như ghen, dù là ghen rất hiền lành hòa bình.
“Ghen là được rồi.” Nguyệt Ly nhàn nhạt nói.
“….” Vậy là sao?
“Và ta cũng không có tình nhân bên ngoài đâu, ngươi không cần nghĩ nhiều.”
Không nghĩ nhiều mới lạ đó!!!
Thiên Hoa gào lên trong đầu, sau đó lại quấn quanh Nguyệt Ly, “Hey, ngươi đừng nghĩ ta ngốc, ngươi… lần trước ngươi còn hôn nàng ta…”
“Hôn không có ý nghĩa là yêu.”
“Ngươi thừa nhận rồi! Ngươi phản bội ta!”
“Ta không phản bội ngươi.”
“Ngươi….”
Nguyệt Ly nhìn người kia, hắn thật không hiểu sao y cứ lo lắng về vấn đề này, hắn đã nói không yêu nàng ta, cũng nói sẽ không làm thế nữa, sao y cứ tức tối tra hỏi hắn vậy.
Người bình thường ghen thật phức tạp, hắn suy nghĩ đơn giản hơn, nếu cảm thấy có kẻ muốn cướp y, hắn sẽ giết kẻ đó, nếu y cứ muốn rời khỏi hắn, hắn sẽ chặt đứt tứ chi y, vậy thôi, đâu cần nhiều lời làm gì.
Hoàn Phiên Ngoại Tứ