Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Chớ sợ, cô gái, hãy nhận lấy chúc phúc của tôi. Sau này nhớ luôn mang lòng lương thiện, dù chân bước trong bụi gai, cũng có tôi đi cùng cô, cùng hướng về Mẫu Thần.”Chú Vu đáng sợ, nhưng dùng cả sức mạnh khuynh thành thì muốn giết chết ông cũng không phải quá khó, chỉ là, ai lại vì một người mà hy sinh cả tòa thành?
Nếu thật sự chọc giận Chú Vu, ông mặc kệ trừng phạt của chúng thần, lấy mạng mình và người Cửu Nguyên làm cái giá để nguyền rủa một tòa thành lớn bị diệt, thì sẽ không ai chịu nổi cả.
Trước mắt những việc mà Chú Vu làm với Thổ Thành có thể nói là còn chút lý trí, chỉ nhằm vào thần điện, vương thất và các chiến sĩ thần huyết cấp cao, mức độ phá hoại của ông ở Thổ Thành kỳ thật không quá nghiêm trọng. Ít nhất thì vương hậu Thúy Vũ vẫn còn sức chạy tới Âm Thành cầu cứu.
Thổ Thành bây giờ gặp nguy nan, tường đã đổ, người lại còn đẩy, mặt ngoài thì Vu Thành tìm kiếm Chú Vu khắp nơi với cái danh muốn giải hòa, nhưng thật chất vẫn không thèm nhúng tay vào ân oán giữa Thổ Thành với Chú Vu. Mà Thủy Thành và Hỏa Thành có nhiều thế hệ mang thù với Thổ Thành, họ chỉ ước gì ngày Thổ Thành tàn tạ xảy ra nhanh nhanh, không chen vào quấy rối thì thôi chứ tuyệt đối sẽ không giúp đỡ.
Mà thế lực của bản thân Thổ Thành cũng đã có chút bất ổn, có lẽ bởi vì đã nhiều năm rồi mà bọn họ không có chiến sĩ cấp mười nào xuất hiện, các thế lực lớn dưới chân Thổ Thành đã ngo ngoe rục rịch, ai mà không muốn tiến cao hơn?
Từ khi Đại Tư Tế Thổ Thành biến mất, các chiến sĩ cấp cao đi cùng ông ta cũng không trở về. Đủ loại tình huống chồng chất, vương thất và thần điện Thổ Thành lâm vào hoảng loạn, vì thế mà họ mới sốt ruột muốn đưa một người có thể chủ trì đại cục về, ít nhất thì người này cũng có thể uy hiếp các thế lực khác.
Bán thú nhân có thể khiến Âm Thành và các thế lực khác kinh sợ, nhưng Chú Vu thì sao? Cho nên dù biết Nguyên Chiến đang uy hiếp trắng trợn, nhưng bọn họ vẫn không thể không chập nhận cái uy hiếp này.
Nghiêm Mặc cười thầm, Chú Vu tựa như vũ khí hạt nhân của các quốc gia ở kiếp trước, vì sao các quốc gia nhỏ thà rằng để con dân ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, cũng phải nghiên cứu phát minh ra vũ khí hạt nhân? Còn không phải vì để đối phó với tình huống như bây giờ sao? Tôi sẽ không chủ động đánh các người, nhưng các người dám đụng vào tôi, tôi sẽ liều mạng với các người, đi chân đất và mang giày, để xem ai mệt hơn ai.
Mà Nguyên Chiến đã rất ghê gớm rồi, mới hai mươi tuổi đã lên tới cấp tám, tuổi tác và thành tựu của hắn nếu nói ra chắc sẽ làm người trong đại sảnh này rớt hết cằm mất. Nhưng dù thế, hắn vẫn không đủ tư cách để uy hiếp, ngược lại sẽ trở thành đối tượng mà người người muốn tiêu diệt trước tiên.
Chú Vu có thể xuất hiện ở cùng chiến tuyến với bọn họ, và thu hắn làm đệ tử, còn bênh người của mình như vậy, làm Nghiêm Mặc tin vào việc quả Vu Vận có thể mang đến may mắn cho hắn rồi đó.
“A Chiến, khoan đã, đừng gấp, tôi tin anh sẽ trở thành cao thủ cấp mười, thậm chí còn lợi hại hơn nữa, bây giờ lăng xê Chú Vu lên cao hơn anh cũng không sao cả.” Nghiêm Mặc không hiểu sao lại cảm nhận được người nào đó ủ rũ trong lòng, thuận miệng an ủi một phen.
Nguyên Chiến cười, không chịu thừa nhận khi nghe những lời này xong, tâm trạng quả thật thoải mái hơn. Kiêu ngạo của đàn ông, sao lại chịu đội tên tuổi của người khác để uy hiếp kẻ địch, mà người này còn là sư phụ của Mặc, vậy càng không được.
Suy nghĩ trong lòng hai người nói ra thì dài, nhưng kỳ thật chỉ diễn ra trong chớp mắt, lúc Nguyên Chiến nói hắn mang theo thuốc xóa sẹo, quốc vương Âm Thành đã không chút do dự cho người đưa nô lệ đã chuẩn bị tốt tới.
Nữ nô kia chừng hơn hai mươi tuổi, lúc tiến vào đại sảnh tuy có hơi co rúm nhưng khi hành lễ và nói năng đều không phạm chút lỗi nào.
Chờ khi nữ nô nâng mặt lên, tất cả mọi người đều thấy một vết sẹo sâu và dữ tợn trên mặt cô, vết sẹo kéo từ mắt phải đến khóe miệng cô, phần thịt đã lành lồi lên trên, có màu đỏ ngấn bạc và chút vết chai, nó phá huỷ nửa khuôn mặt của cô, làm người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Nghiêm Mặc cảm thấy nữ nô này thoạt nhìn có chút quen quen, chẳng qua vết sẹo kia khá là chướng mắt, nên nhất thời hắn không nhớ ra được rốt cuộc đã gặp qua ở đâu.
“Vết sẹo thế này có xóa được không?” Quốc vương Âm Thành hỏi. Nếu ngay cả vết sẹo như vậy cũng có thể xóa thì con gái ông hẳn sẽ không thành vấn đề.
Vương hậu Thúy Vũ nãy giờ không nói gì đột nhiên cười lạnh: “Sẹo như vậy cũng chỉ có thể tìm tư tế hệ trị liệu mà trị, ta chưa từng nghe qua có loại thuốc nào có thể xóa được loại sẹo như vậy.”
Tất cả mọi người đều không phản bác lời của vương hậu Thúy Vũ, bởi vì mọi người đều biết cô ta từ sau khi bị nguyền rủa thì đã tìm không biết bao nhiêu tư tế trị liệu đến, nhưng dù tư tế trị liệu có lợi hại cỡ nào thì cô ta chỉ mới vừa được trị liệu xong, khuôn mặt lại bắt đầu bị lời nguyền xâm nhập.
Mời một tư tế trị liệu cũng không dễ dàng gì, mà các thế lực dưới chân Thổ Thành lại không có tư tế trị liệu nào lợi hại, cô ta muốn nhờ các thế lực mắc nợ ân tình của mình tới, nhưng vương hậu Thúy Vũ nào có thể ăn nói khép nép, mà việc mời tư tế trị liệu cũng chỉ có thể giảm bớt khổ sở của cô ta nhất thời, dần dà, vương hậu Thúy Vũ đã không còn suy nghĩ tìm tư tế trị liệu đến trị nữa, chỉ là thường xuyên mua một ít thuốc thang có thể cầm máu, giảm bớt tình trạng tồi tệ của làn da cô ta.
Nguyên Chiến không đếm xỉa tới vương hậu Thúy Vũ, vẫy tay với nữ nô: “Cô lại đây.”
Nữ nô ngẩng đầu nhìn lên chủ vị, sau khi được cho phép mới đứng dậy, cẩn thận đi đến cạnh Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến thả cái gùi sau lưng xuống, phất tay làm lớp đất bên ngoài rút đi, để lộ ra vải bố trắng bên trong.
“Vết sẹo của cô như vậy chỉ dùng thuốc thôi vẫn không được, còn cần đến tư tế của tôi tri triển bí pháp của bộ lạc, quá trình này rất đau đớn, cô có thể chịu đựng được không?”
Nữ nô cắn răng, thân thể khẽ run lên: “Dạ được.”
“Cô ngồi đối diện với cái gùi đi.”
Nữ nô không dám ngồi, đổi thành quỳ thấp.
Nguyên Chiến thầm hỏi trong đầu: “Mặc, chuẩn bị xong chưa?”
“Xong rồi.” Nghiêm Mặc rất không muốn thừa nhận, từ khi tới đây, trình độ giả thần giả quỷ của hắn đã lên tới mức chuyên nghiệp rồi.
Nguyên Chiến lấy ra một viên nguyên tinh tệ cấp chín mà Lam Âm cho hắn, để vào trong gùi.
Lam Âm tinh mắt, thấy chỉ một cái bí pháp mà phải tốn một viên nguyên tinh tệ cấp chín, khẽ cau mày. Y có thể đoán trước được, chút nữa thủ lĩnh Nguyên Chiến chắc sẽ quang minh chính đại đòi y một viên nguyên tinh tệ cấp chín.
Lam Âm đau lòng không thôi, một viên cấp chín dùng cho đại công chúa còn chưa tính, mà dùng trên người nô lệ thì thật đúng là thiệt to. Giờ khắc này, y thiếu chút nữa hô dừng tay để đổi người, nhưng y lại không thể! Bực muốn chết.
Đại vương tử thò đầu tới muốn nhìn vào trong gùi, nhưng bị Nguyên Chiến đẩy ra.
Nguyên Chiến luồn bàn tay vào vải bố trắng.
Nghiêm Mặc nhắm mắt lại, chậm rãi tách khỏi thân thể Nguyên Chiến, chui vào thân thể mình.
Đau đớn kịch liệt ập đến trong nháy mắt!
Linh hồn Nghiêm Mặc rên rỉ nhưng không có tiếng động nào phát ra, vì buổi biểu diễn này, hắn phải liều mạng, đây là một trong các bước của kế hoạch, không làm không được. Nguyên Chiến từng muốn thay đổi kế hoạch, nhưng hắn cảm thấy chút đau này sao lại không thể chịu? Nên kiên quyết giữ nguyên. Mà kết quả thì thật khó có thể chịu đựng nổi!
Khoảng không phía trên cái gùi hiện lên một ảo ảnh, khi ẩn khi hiện, không thể thấy rõ, chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra đó là một con người.
Đây là một kỹ xảo nhỏ được nhắc tới trong truyền thừa của tộc Luyện Cốt về việc sử dụng tinh thần lực, có thể khiến thể tinh thần xuất hiện dưới dạng hình ảnh, chỉ người có tinh thần lực cấp cao mới sử dụng được.
Nghiêm Mặc dùng kỹ năng này rất miễn cưỡng, nếu không có viên nguyên tinh tệ cấp chín kia thì với thể tinh thần còn chưa khôi phục lại của hắn bây giờ chắc chắn không làm được.
“Linh hồn cụ hiện!” Đại Tư Tế Lam Âm vốn đã ngồi xuống lại buột miệng thốt ra, y đứng bật dậy, không tự chủ được mà bước tới hai bước.
Nguyên Chiến đảo mắt nhìn y, bắt đầu tiến vào trạng thái tốt nhất khi tấn công.
Vương hậu Thúy Vũ ước gì bọn họ đánh nhau, nhưng Lam Âm lại dừng bước, vẻ mặt y không hề che giấu sự khiếp sợ trong đó.
Quốc vương Âm Thành lập tức thấp giọng hỏi Lam Âm, linh hồn cụ hiện là cái gì.
Lam Âm lắc đầu: “Đây là truyền thuyết, ta cũng chưa từng tận mắt thấy qua, tương truyền rằng chỉ có các chủng tộc trí tuệ thời hỗn chiến mới có người sử dụng chiêu thức linh hồn cụ hiện này, đây là một kiểu khiến linh hồn hóa thành thực thể…”
Chỉ có người sở hữu sức mạnh linh hồn từ cấp mười trở lên mới làm được! Những chữ này như một tia sét bổ xuống, đánh cho toàn bộ người trong đại sảnh mặt mày xanh mét. Cửu Nguyên này chẳng lẽ thật sự là bộ lạc cường đại đã lánh đời? Nhìn đi, người ta chẳng những có Chú Vu và tộc Côn Bằng mặt người hỗ trợ, thủ lĩnh bọn họ là chiến sĩ thần huyết song hệ, trẻ tuổi như vậy mà đã đạt tới cấp tám! Hiện giờ bọn họ lại còn một Đại Tư Tế có sức mạnh linh hồn cấp mười?
Ảo ảnh bên trên cái gùi trở nên rõ ràng hơn một chút, vẫn là không thể thấy rõ ràng diện mạo của người nọ, nhưng chỉ thế thôi cũng đủ để người trong đại sảnh trợn to hai mắt. Bọn họ chưa từng thấy linh hồn hiện hình bao giờ, này có tính là gặp ma giữa ban ngày không?
Lúc nữ nô nhìn thấy ảnh hồn kia, thân thể bắt đầu run rẩy, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Nghiêm Mặc vô cùng đau đớn, tay chân hoạt động vô cùng chậm chạp, hắn vốn dĩ muốn múa một bài trong Ngũ Cầm Hí* để hù người, nhưng đau đớn làm cho linh hồn hắn muốn run rẩy, đừng nói đến múa ra chiêu thức, mà ngay cả giơ tay nhấc chân đơn giản cũng khó.
(*Ngũ Cầm Hí là một bài khí công cổ đại. Tương truyền bài này do danh y Hoa Đà thời Tam quốc (thế kỷ 2 – 3) sáng tác, mô phỏng điệu bộ của năm loài thú là cọp, nai, gấu, khỉ và chim.)
Nghiêm Mặc bất đắc dĩ, chỉ có thể chậm rãi bay tới chỗ nữ nô, duỗi một ngón tay chạm vào ấn đường cô.
Nữ nô như cảm nhận được cái gì đó, ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn ngập kinh sợ còn mang theo vài phần chờ mong.
Nghiêm Mặc duỗi ngón tay ra rất chậm, làm người xem trong đại sảnh sốt ruột muốn chết, nhưng không ai dám mở miệng.
Rốt cuộc khi ngón tay chạm đến ấn đường cô, Nghiêm Mặc thấy bộ dáng nữ nô như muốn té xỉu, liền bày tỏ thiện ý của mình, nói với cô một câu: “Chớ sợ, cô gái, hãy nhận lấy chúc phúc của tôi. Sau này nhớ luôn mang lòng lương thiện, dù chân bước trong bụi gai, cũng có tôi đi cùng cô, cùng hướng về Mẫu Thần.”
Nữ nô chảy xuống hai hàng nước mắt. Cô nghe thấy giọng nói của thần, giọng nói kia ôn nhu là thế, ấm áp là thế, toàn bộ những phẫn nộ và uất ức khi bị mang đi thí nghiệm thuốc đã biến mất, tim cô một lần nữa trở nên bình tĩnh, không, cô chưa bao giờ bình tĩnh đến vậy, cô cảm thấy mình đã tìm được vị thần thật sự để mình phụng dưỡng rồi.
Bây giờ cho dù ảnh hồn trước mặt có nói với cô rằng, khuôn mặt này không thể khôi phục lại được nữa, thì cô cũng không sợ, từ nay cô sẽ không sợ bất cứ khốn khổ gì, bởi vì thần sẽ ở cùng cô.
Nghiêm Mặc thu tay lại, để giảm bớt sự đau đớn trên linh hồn, hắn chậm rãi bay một vòng, bước chân lơ lửng quay trở về cái gùi. Hắn chịu đủ rồi! Hắn muốn trở về biển hồn của Nguyên Chiến ngay!
Nhưng trong sự đau đớn cùng cực, động tác của Nghiêm Mặc vẫn cực kỳ thong thả, trong mắt những người khác trở nên vô cùng thần bí và thanh nhã.
“Vũ khúc hiến tế…” Lam Âm lẩm bẩm, ánh mắt khi nhìn về phía ảnh hồn vừa nóng bỏng vừa phức tạp.
Dù là linh hồn cụ hiện hay vũ khúc hiến tế, tương truyền đều đã biến mất trong chiến tranh, hiện giờ tuy vài thế lực cũng có tư tế và Đại Vu biết nhảy vũ khúc hiến tế, nhưng không ai có thể dùng linh hồn để nhảy, truyền thuyết nói nó là phương thức duy nhất dùng để câu thông và hiến tế trực tiếp với thần.
Cửu Nguyên…! Lam Âm siết chặt hai nắm tay.
Vương hậu Âm Thành ngồi bên trên sửa lại bộ dáng lười biếng của mình, ngồi ngay ngắn trở lại. Quốc vương bên cạnh cầm lấy tay bà.
Vương hậu Thúy Vũ cắn môi, rõ ràng là vô cùng kinh ngạc nhưng lại cố gắng làm ra vẻ mặt ‘chỉ có vậy thôi à!’.
Đại công chúa Lạp Mạc Na thì hai mắt lóe sáng, trong lòng cô ta lúc này đột nhiên hạ một quyết định.
Đại vương tử Lạp Mạc Linh có vẻ như là người bình tĩnh nhất trong sảnh, nhưng toàn bộ quá trình cậu ta không bỏ qua bất cứ động tác nào của Nghiêm Mặc.
Người thường xem náo nhiệt, người trong nghề xem tinh hoa, Lam Âm nhìn kỹ vũ khúc hiến tế từ đầu đến cuối, vẻ mặt chưa bao giờ trầm trọng như lúc này. Cửu Nguyên, y đã xem thường bộ lạc này rồi, chẳng trách Mặc vu cháy thành như vậy rồi mà còn chưa chết, chẳng trách Chú Vu của Vu Thành lại nhận người nọ làm đệ tử, một khi người nọ khôi phục lại, chỉ sợ kế hoạch ban đầu của bọn họ sẽ khó mà thành công.
Nhưng nếu thật sự làm theo kế hoạch ban đầu, thì có phải Âm Thành bọn họ sẽ có thêm một kẻ địch thần bí với vũ lực cường đại khó lường hay không? Hơn nữa, kế hoạch của bọn họ liệu sẽ thành công hoàn mỹ?
Nguyên Chiến bình tĩnh thực hiện bước cuối cùng, hắn lấy hủ thuốc đã chế ra, đưa tới trước mặt thể tinh thần của Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc thầm tự nhủ đây là bước cuối cùng, cố gắng lên, hắn đặt tay lên hủ thuốc, sau đó nhanh chóng biến mất!
Trở lại biển hồn của Nguyên Chiến, Nghiêm Mặc mệt như chó, ngay cả nói cũng không ra hơi.
Vẻ mặt của Nguyên Chiến lại rất nghiêm túc và trang trọng, hắn bước đến trước mặt nữ nô, ra lệnh cho cô ngẩng đầu.
Nữ nô rất ngoan ngoãn, thuận theo lời hắn ngẩng đầu lên.
“Tôi muốn cắt vết sẹo của cô.”
“Vâng, đại nhân.” Trong mắt nữ nô hoàn toàn không có sự sợ hãi hay do dự nào.
Nguyên Chiến lấy thanh cốt chủy đổi được từ Tri Mẫu ra, nhẹ nhàng rạch một đường trên vết sẹo của nữ nô.
Vết sẹo trên mặt nữ nô bị cắt rời ra, máu chảy thành dòng trên mặt cô. Nhưng nữ nô lại chịu đựng được, thậm chí còn không kêu ra tiếng.
Trong mắt Nguyên Chiến toát ra vẻ tán thưởng, hắn cắt đi vết sẹo của nữ nô là để thuốc mỡ có hiệu quả nhanh hơn, đương nhiên, trước đó hắn đã thử nghiệm trên người mình.
Hắn bôi thuốc mỡ lên mặt nữ nô, máu cơ hồ ngừng chảy ngay lập tức.
“Sẽ đau, cố chịu.”
“Vâng, đại nhân, tôi có thể chịu.”
Lúc đại vương tử nhìn thấy vẻ mặt của nữ nô, cậu ta lại cười một nụ cười tà mị. Mà những người khác căn bản không để ý đến sự thay đổi nhỏ này của một nữ nô, cùng lắm chỉ cảm thấy nữ nô này khá giỏi chịu đau.
Tất cả mọi người cùng lẳng lặng nhìn biến hóa trên mặt nữ nô, có người hầu bưng một thau nước trong tới, để nữ nô rửa mặt.
Trán nữ nô bắt đầu đổ mồ hôi, thân thể cô vì cố chịu đau mà không ngừng run rẩy. Thật sự đau quá, cảm giác như mặt cô bị người ta xé nát ra vậy.
Sau cái đau là ngứa. Đau thì có thể chịu, nhưng ngứa thì lại rất ít người chịu được.
Thấy nữ nô muốn gãi, Nguyên Chiến lập tức hô: “Sắp rồi, đừng có lộn xộn.”
Chừng năm phút sau, nữ nô như cảm giác được, cô giơ tay sờ mặt. Người hầu bên cạnh lập tức đưa thau nước trong cho nữ nô rửa mặt.
Sau khi nữ nô rửa sạch vết máu trên mặt mình, rồi ngẩng đầu lên, tất cả mọi người trong phòng đồng thời hít ngược một hơi.
Đương nhiên không phải vì nữ nô trông xấu xí hay vết thương chuyển biến xấu. Mà vết sẹo chiếm phân nửa khuôn mặt của nữ nô đã hoàn toàn biến mất!
Hiện giờ, trên mặt nữ nô chỉ có một vệt đỏ nhỏ mơ hồ, chỗ thịt non mới lành có màu hồng hơn những nơi khác, còn lại đều không có gì khác biệt.
Vương hậu Thúy Vũ trợn to mắt, cô ta muốn thứ thuốc này, dù phải chịu đau một chút thì chỉ cần có thể khiến mặt cô ta khôi phục lại như cũ, dù chỉ trong một ngày thôi cũng được. Nhưng người chế ra thứ thuốc này lại cố tình là kẻ thù của Thổ Thành bọn họ!
Vương hậu Thuý Vũ càng muốn Cửu Nguyên chết, cô ta không chiếm được, thì mắc gì kẻ khác có thể chiếm được?
Thần tích! Đối với nữ nô bị đưa ra thử thuốc mà nói, đây chính là thần tích. Thần thương hại cô ta, chúc phúc cho cô ta. Thần điện Thổ Thành tuy cũng có tư tế lợi hại, nhưng bọn họ và thần của họ chưa từng chúc phúc cho nô lệ. Nữ nô rất muốn quỳ lạy người nằm trong gùi, nhưng cô cố kiềm chế.
Trong đầu Nghiêm Mặc chợt hiện lên một gương mặt quen thuộc, hắn nhìn lại nữ nô này, không khỏi kinh ngạc. Sẽ không trùng hợp tới vậy đi?
Nguyên Chiến giơ tay thảy hủ thuốc nhỏ cho đại công chúa: “Phần còn lại không nhiều lắm, nhưng cũng đủ cho cô sử dụng, vết sẹo của cô ngắn và nông, lại chỉ mới hình thành nên không cần cắt ra, cứ hai ngày, sáng tối bôi một lần là được. Lúc đó cô sẽ cảm thấy mặt khá nóng và đau, hoặc là ngứa, nhớ đừng gãi.”
“Thuốc tốt!” Quốc vương Âm Thành rất muốn đổi thêm nhiều loại thuốc này từ Nguyên Chiến, nhưng lại bị vương hậu của mình kéo nhẹ một cái.
“Lạp Mạc Linh, hai vị khách quý đến từ phương xa này giao cho con, đừng quậy phá.” Vương hậu xoa trán, vẻ mặt như có chút mệt mỏi.
Lam Âm cũng không có ý giữ hai người Nguyên Chiến lại, y còn một số việc cần sắp xếp lại lần nữa, còn có chuyện cần thương lượng với hai vị bệ hạ.
Lạp Mạc Linh vẫy tay với Nguyên Chiến, ý bảo Nguyên Chiến mau đi theo mình.
Nguyên Chiến đeo gùi lên lưng.
Những người khác bao gồm cả nữ nô kia cùng lui ra, vương hậu Thúy Vũ cũng vậy, nhưng Lạp Mạc Na lại chủ động ở lại.
Hai tên vương tử khác thì nhìn nhau một cái, cùng ở lại.
Quốc vương Âm Thành thấy vậy, khẽ thở dài một tiếng.
Bên ngoài còn đang mưa, nhưng Lạp Mạc Linh lại không chút do dự bước vào mưa, còn không cho bất cứ người hầu nào đi theo mình. Người hầu hết cách với cậu ta, chỉ có thể đứng ở xa xa mà nhìn.
Nguyên Chiến lại lần nữa dùng đất bọc cái gùi lại, chậm rãi đi theo sau Lạp Mạc Linh.
Bọn họ bây giờ vẫn chưa tính là an toàn, vị đại vương tử này cũng rất kỳ quặc, mỗi một bước đi về sau bọn họ đều phải cẩn thận.
“Cậu có thể nói chuyện.” Nguyên Chiến đi sóng vai với đại vương tử.
Đại vương tử quay đầu, chớp mắt với Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến ngậm miệng.
Đại vương tử như đang chờ hắn nói tiếp, đợi hồi lâu mà không nghe thấy gì, không khỏi nghẹn đến mức khó chịu, cậu ta lại quay đầu nhìn về phía hắn.
Nguyên Chiến biết rõ đối phương muốn hắn chủ động mở miệng hỏi, nhưng hắn không thèm hỏi đó.
Khuôn mặt hết sức khôi ngô anh tuấn của đại vương tử lại nhăn nhó, tựa như cậu ta đi cầu bị táo bón, rặn mãi không ra.
Nguyên Chiến quay đầu nhìn cảnh vật xung quanh, địa hình trong tòa lâu đài này khá phức tạp, nếu không để ý hắn sẽ không biết mình đang ở tầng mấy.
“Mặc, em sao rồi?”
“Đau đầu!” Nghiêm Mặc rầm rì.
Nguyên Chiến vừa bất đắc dĩ vừa giận: “Tôi đã nói là không cần làm như vậy mà…”
“Chúng ta có quá ít lợi thế, hơn nữa là anh nói không muốn làm bại lộ bí mật về da thịt của tôi, nên tôi mới nghĩ ra cái chủ ý đó.”
Nguyên Chiến nhịn, hắn sớm muộn gì cùng có ngày khiến tất cả mọi người phải e sợ hắn, lúc ấy Nghiêm Mặc chỉ cần dựa vào uy phong của hắn là được: “Em có chú ý tới không? Vẻ mặt của Lam Âm khi thấy em xuất hiện rất là kỳ quái.”
“Anh ta sẽ không nhận ra đó là truyền thừa của tộc Luyện Cốt đâu nhỉ?” Nghiêm Mặc cũng có chút lo lắng.
“Không phải thế. Cụ thể thì tôi không biết diễn tả làm sao nhưng trông hắn có vẻ như rất khiếp sợ.”
“Phía đông…” Một giọng nói nhỏ bỗng nhiên chen vào.
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến cùng hỏi ra tiếng: “Phía đông cái gì?”
Hai người đồng thời ngậm miệng, Nghiêm Mặc hô: “Không phải tôi! Là Vu Quả!”
“Nó tỉnh rồi?”
“Không giống thế.” Nhưng thứ có thể khiến Vu Quả đang trong cơn ngủ say phải tỉnh lại chỉ hướng, bao nhiêu đau đớn và mệt mỏi của Nghiêm Mặc lập tức bay đi mất, hắn vội thúc giục Nguyên Chiến: “Mau, đi về phía đông, xem xem ở đó có gì!”