Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Bọn họ đồng ý với kiến nghị kia của các cậu.”Nghiêm Mặc vội ôm Cửu Phong trong tay, hỏi xem nó thấy Mãnh ở chỗ nào.
Cửu Phong ục ục mấy tiếng, tựa hồ như rất vui vẻ khi thấy Mãnh bị treo lên.
“Sao mày không thuận tiện cứu anh ta?” Nghiêm Mặc dở khóc dở cười.
Cửu Phong phát ra tiếng cười quái dị y như người: “Khặc khặc!”
“Rốt cuộc anh ta ở đâu? Cách nơi này xa không?”
“Ục ục, ở cạnh cái hồ nhỏ bên kia núi.”
“Núi? Ý mày là ngọn núi mà lúc trước chúng ta dừng chân?” Nghiêm Mặc nghĩ tới ngọn núi kia vì nó là ngọn núi cao nhát trong phạm vi trăm dặm quanh đây.
“Kiệt! Không phải!” Cửu Phong nói không rõ, quay đầu phun một mũi tên gió về phía đông: “Bên kia!”
“Xa không?”
“Không xa.”
Nghiêm Mặc đoán khoảng cách này chỉ sợ không gần, Cửu Phong nói không xa đó là dựa theo tốc độ phi hành của nó, chứ dùng hai cái giò mà đi thì không biết bao lâu mới tới.
“Cửu Phong, có thể nhờ mày giúp một chút không? Đưa Mãnh về đây.”
Cửu Phong nhảy vài cái trên lòng bàn tay Nghiêm Mặc, lại phát ra tiếng cười quái dị: “Khặc khặc!”
“Cửu Phong?” Nghiêm Mặc cảm thấy thái độ của Cửu Phong thật kỳ quái.
Cửu Phong bay lên đậu trên vai hắn, nhỏ giọng ục ục: “Mặc, chỗ đó có một tên to xác rất lợi hại.”
Nghiêm Mặc kinh hãi, ngay cả Cửu Phong cũng nói là lợi hại, vậy đến tột cùng là lợi hại tới cỡ nào?
“Mày không đánh lại nó?”
“Kiệt ——!” Cửu Phong nổi giận, đập cái cánh nhỏ vào mặt Nghiêm Mặc, gió ập tới thổi cho tóc Nghiêm Mặc bay lệch qua một bên.
“Nó lợi hại, nhưng nó không thể bay lên trời! Ta không sợ nó!”
Thì ra Cửu Phong có hơi sợ nó… Nghiêm Mặc yên lặng giơ tay chỉnh lại đầu tóc.
Có lẽ Cửu Phong giận hoặc cảm thấy mất mặt với thú nuôi nhà mình. Nó tức tối bay lên đầu hắn cào loạn một trận.
Nghiêm Mặc yên lặng lấy một quả phỉ rang từ túi không gian ra, lột vỏ, nhét vào miệng.
Nguyên Chiến buồn cười, cả Cửu Nguyên, chắc cũng chỉ có mình Cửu Phong là bắt nạt được Mặc, Mặc còn hết cách với nó nữa mà. Kỳ thật, cũng không phải là hết cách, mà là không nỡ đi?
Nguyên Chiến lại cảm thấy khó chịu trong lòng, cho tới bây giờ Mặc chưa bao giờ nói là không nỡ xuống tay với hắn!
“Cửu Phong thấy Mãnh?”
“Ừ.”
“Mãnh đã xảy ra chuyện?”
“Nó nói là bị treo lên.”
“Chết chưa?”
“Hình như còn sống. Tôi nhờ Cửu Phong cứu người về giúp, nhưng có vẻ như Cửu Phong khá kiêng kỵ kẻ bắt Mãnh, nói là một tên to xác rất lợi hại, nhưng không thể bay.”
Nguyên Chiến khoanh tay lại: “Không phải Ma Nhĩ Càn à?”
“Chắc là không đâu. Nếu Ma Nhĩ Càn tóm được Mãnh, vậy hôm nay Kỳ Nguyên gặp chúng ta sẽ không bình tĩnh như vậy, ít nhất cũng phải có chút phản ứng.”
“Xem ra chúng ta nên nhanh chóng kết thúc hành trình tới phiên chợ lần này.”
Nghiêm Mặc không phản đối: “Chờ đến tối tôi nhờ Cửu Phong đưa anh qua một chuyến, anh xem xem có thể cứu Mãnh ra không, cứu được thì tốt, nhưng nếu không được, vậy chờ anh về rồi chúng ta lại nghĩ cách.”
Tuy Nguyên Chiến lo cho Mãnh, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy.
Nghiêm Mặc vỗ vỗ vai hắn ý bảo hắn không cần phải quá lo, tuy Cửu Phong hơi bướng một chút, nhưng nó vẫn rất để tâm đến mấy con ‘thú cưng’ mà nó đã chấp nhận, Mãnh mà chết, Cửu Phong tuyệt đối sẽ không bình tĩnh như vậy, cho dù nó không thèm để ý tới sinh tử của Mãnh thì nó cũng sẽ rất tức giận.
Đoàn người Ma Nhĩ Càn và Đỉnh Việt cùng đi ra khỏi lều, lúc Đỉnh Việt thấy hai người Cửu Nguyên đứng ở ven đường liền khó chịu, một tiếng chào cũng không có đã trực tiếp đi qua.
Ma Nhĩ Càn dựng một túp lều ở cuối bãi cho bọn họ làm chỗ nghỉ ngơi.
Kỳ Nguyên dẫn đoàn người Ma Nhĩ Càn đi đến cạnh Nghiêm Mặc, gật đầu hành lễ với hai người.
Trưởng lão Ma Nhĩ Càn muốn hỏi kỹ hơn về phương pháp sử dụng đồng hồ mặt trời, mà Nghiêm Mặc thì vẫn còn ôm tâm tư với cái đồng hồ kia, hắn cứ cảm thấy nó không chỉ đơn giản như vậy, có lẽ hắn đoán sai cũng không chừng.
“Thứ này, trước kia tôi từng gặp rồi, có điều cái kia đã bị hư, còn cái này thì tuy giống đồng hồ mặt trời, nhưng mà…” Nghiêm Mặc nói được một nửa lại không chịu nói tiếp.
Trưởng lão Ma Nhĩ Càn với Kỳ Nguyên nhìn nhau, vội hỏi: “Nhưng mà cái gì?”
Nghiêm Mặc chỉ chỉ hoa văn trên mặt đồng hồ, vẻ mặt đầy nghiêm túc, nói: “Tôi biết cái hoa văn này, nó là một hoa văn mà vu giả dùng để… tôi cảm thấy ông nên đưa cho tư tế của các ông xem trước đi.”
Trưởng lão Ma Nhĩ Càn nhíu mày, Kỳ Nguyên ra hiệu bảo ông tạm thời đừng nóng nảy, bảo với hai người Nghiêm Mặc rằng mình có chuyện muốn nói.
Mấy người họ đi qua một bên. Thải Vũ hình như không đủ tư cách để tham gia cuộc nói chuyện này, hắn dẫn người đứng bao vây bên ngoài, dùng tường người tạo ra không gian an tĩnh cho mấy người bên trong.
Kỳ Nguyên đi thẳng vào vấn đề: “Vừa rồi người Đỉnh Việt nói với tôi, nếu các cậu đồng ý nói cho bọn họ biết nơi xuất hiện tộc Người Cá, thì bọn họ sẵn sàng dùng hai cái cốt khí còn lại để trao đổi.”
“Cốt khí ở chỗ anh à?”
“Ừm, vẫn còn để trong túp lều vừa rồi.”
Nghiêm Mặc trầm mặc một hồi lâu, tựa hồ như rất khó xử.
Hai mắt Kỳ Nguyên không tự chủ được mà nhìn đỉnh đầu hắn, con chim mặt người nhỏ kia thật sự rất thu hút!
Cửu Phong ‘phốc’ một cái phun lưỡi dao gió về phía anh.
Kỳ Nguyên biến sắc, cũng may Cửu Phong không định làm hại anh ta, lưỡi dao gió xẹt qua đầu anh, cắt rớt mấy cọng tóc.
Kỳ Nguyên đoán con chim mặt người nhỏ này có quan hệ với con chim mặt người lớn mà anh gặp ở Cửu Nguyên, bắt đầu đoán xem rốt cuộc Cửu Nguyên có bao nhiêu con chim thần với tính công kích cường đại như vậy.
“Anh từng tới Cửu Nguyên chúng tôi, cũng từng làm giao dịch với chúng tôi, so với bộ lạc Đỉnh Việt ở sông lớn hạ du, tôi và các anh có thể nói là có chút giao tình.” Nghiêm Mặc nói như vậy.
Kỳ Nguyên và trưởng lão Ma Nhĩ Càn cùng nhìn về phía hắn.
Vẻ mặt Nghiêm Mặc đầy do dự: “Tôi không muốn nói xấu bộ lạc Đỉnh Việt, nhưng bọn họ chắc chắn không có ý tốt.”
“Sao lại nói vậy?” Kỳ Nguyên không phải kẻ ngốc, sẽ không vì hai ba câu của người khác mà tin ngay lập tức.
“Bốn cái cốt khí kia.” Nghiêm Mặc nghiêm mặt: “Nếu là các anh, tìm được một di tích, còn kiếm được vài món bảo bối trong đó, dù không rõ cách sử dụng của chúng nó, nhưng liệu các anh có chịu lấy những bảo bối từ trong di tích ra để trao đổi không? Cho dù bọn họ muốn trao đổi vật có giá trị hơn, nhưng một đường đi từ hạ du sông lớn đến đây, bọn họ không sợ làm mất sao?”
“Cậu hoài nghi bốn cái cốt khí kia không phải bảo vật từ di tích?”
Nghiêm Mặc lắc đầu: “Không, tôi không biết. Nhưng bốn cái cốt khí kia mang đến cho tôi cảm giác rất quỷ dị…”
Nghiêm Mặc nhìn về phía trưởng lão Ma Nhĩ Càn, dừng mắt trên cái đồng hồ mặt trời mà ông ta ôm trong ngực, nói: “Các anh đã nghe qua cốt khí nguyền rủa bao giờ chưa?”
Kỳ Nguyên và trưởng lão Ma Nhĩ Càn cùng biến sắc. Không có ai là không ghét sự nguyền rủa, cũng không có ai là không biết sự đáng sợ của lời nguyền!
Nghiêm Mặc chỉ chỉ hoa văn trên mặt đồng hồ: “Các anh có phát hiện trên ba cái cốt khí khác cũng có hoặc nhiều hoặc ít hoa văn như vậy không?”
Hai người nhớ lại, đúng là có.
“Sao vừa rồi ở trong lều cậu không nói gì hết?” Trưởng lão Ma Nhĩ Càn trách cứ.
Nguyên Chiến hừ lạnh.
Trưởng lão Ma Nhĩ Càn lập tức thu lại vẻ bất mãn của mình.
Nghiêm Mặc cười khổ: “Tôi nói các người sẽ tin sao? Nói không chừng còn có người nghĩ tôi cố ý gây khó dễ cho bộ lạc Đỉnh Việt, lúc ấy Đỉnh Việt và chúng tôi thiếu điều nhào lên đánh nhau rồi, hơn nữa tôi đã vài lần ám chỉ mục đích của Đỉnh Việt không đơn giản, nhưng các người có mấy ai tin?”
“Vậy cái đồng hồ mặt trời này cũng không phải dùng để xem thời gian như cậu nói?”
“Không, nó đúng là có tác dụng dùng để xem thời gian. Nhưng cụ thể như thế nào, tôi chưa sử dụng nên không dám chắc được.”
“Nhưng nó là cốt khí nguyền rủa!”
“Tôi đâu có nói vậy.” Nghiêm Mặc thề thốt phủ nhận.
“Đúng, cậu chỉ là hoài nghi, hơn nữa đưa cốt khí tới cửa rồi mà còn không nhận.” Giọng điệu của trưởng lão Ma Nhĩ Càn rất bực mình, lúc trước ông ta mừng rỡ cỡ nào, thì giờ ông ta oán giận cỡ đó, cốt khí đang ôm trong ngực nhất thời làm ông ta cảm thấy nóng muốn phỏng tay.
“Tôi chỉ cảm thấy bộ lạc Đỉnh Việt kia có mục đích không đơn giản, nên không muốn bán đứng tộc Người Cá là bạn của chúng tôi!” Giọng điệu và vẻ mặt của cậu thiếu niên muốn có bao nhiêu chính trực liền có bấy nhiêu.
“Cậu cũng chọn một cái mà, chẳng lẽ không sợ nó là cốt khí nguyền rủa?” Kỳ Nguyên vẫn còn chút hoài nghi.
“Tôi tò mò. Huống chỉ cùng lắm cũng chỉ bằng với giá trị của hai mươi nữ nô mà thôi, mà tôi thì không tính mang cây gậy này về Cửu Nguyên.”
“Cậu am hiểu cốt khí? Cậu cũng là Cốt Khí Sư?” Kỳ Nguyên lớn mật phỏng đoán.
Nghiêm Mặc không trả lời.
“Vậy cậu xác định được hai cốt khí còn lại đều là đồ bỏ?”
Nghiêm Mặc lắc đầu, nhưng hắn lại đưa tay ra sau làm ám hiệu với Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến liền đặt tay lên vai cậu thiếu niên: “Sao không lấy? Cậu đã nói với người Đỉnh Việt, vẫn là các điều kiện ban nãy, chúng ta mời người cá đến gặp bọn hắn, giá là hai cái cốt khí, bọn hắn đồng ý thì đổi, không chịu thì thôi.”
Nghiêm Mặc không tán thành mà quay đầu nhìn hắn.
Nguyên Chiến: “Lấy cốt khí qua đây, tìm một chỗ xem xem chúng nó rốt cuộc có ích lợi gì. Nó nằm trong tay chúng ta, nếu có vấn đề thì còn hủy được, chứ nếu để ở chỗ Đỉnh Việt, bọn hắn trộm mang mấy thứ đó lên thượng du sông lớn thì làm sao?”
Nghiêm Mặc nhíu chặt mày.
“Nghe lời.” Nguyên Chiến dùng bàn tay to của mình xoa xoa ót hắn, lại bị Cửu Phong quay qua mổ một cái.
Cậu thiếu niên không tình nguyện mà đáp ứng.
Trưởng lão Ma Nhĩ Càn không ngừng đưa mắt ra hiệu với Kỳ Nguyên, Kỳ Nguyên giữ ông lại, tỏ vẻ mình hiểu ý ông.
“Khụ, thật ra… người Đỉnh Việt còn nói, nếu các cậu thật sự không muốn nói ra nơi xuất hiện tộc Người Cá, vậy bọn họ sẽ đồng ý với kiến nghị kia của các cậu, nghĩa là các cậu mời người cá tới gặp bọn họ, bọn họ sẽ dùng hai cái cốt khí còn lại để trao đổi.”
Nguyên Chiến với Nghiêm Mặc cùng trừng anh ta.
Kỳ Nguyên cười gượng: “Dù sao bọn họ cũng là khách quý mà anh tôi dẫn về, tôi… khụ, đúng rồi, các cậu vừa ý một đám nô lệ nữa đúng không? Bao nhiêu? Nếu là một trăm chiến nô dưới cấp hai thì xem như tôi tặng cho các cậu. Đương nhiên, tôi cũng sẽ giữ lời hữa ban nãy, đưa toàn bộ nô lệ của các cậu tới cửa sông lớn lần trước.”
Nghiêm Mặc hít sâu một hơi rồi vươn tay vung một vòng lớn với những nô lệ đang bị mang ra bày bán: “Có bao nhiêu tôi không biết, tóm lại hôm nay các anh mang nô lệ tới, bất luận già trẻ gái trai, khỏe mạnh hay không, tôi đều lấy hết!”
Kỳ Nguyên và trưởng lão Ma Nhĩ Càn cùng há to miệng: “…Cậu muốn nhiều như vậy?!”
“Đúng thế!”
Nếu không phải Cửu Nguyên ở thượng du sông lớn, cách Ma Nhĩ Càn rất xa, thì với số nữ nô và con nít mà lần trước bọn họ mua, Kỳ Nguyên sẽ không dám làm cái giao dịch này.
“Lần này nô lệ mang ra đều đã huấn luyện tốt, đa số trong đó đều là chiến nô, cấp bậc cao nhất là cấp bốn, với cái giá lần trước thì không được.” Nói đến chính sự, Kỳ Nguyên lập tức khôi phục vẻ gian thương, nét xấu hổ trên mặt hoàn toàn bị xóa sạch.
Nghiêm Mặc vỗ Nguyên Chiến một cái, tên giảo hoạt tham lam này giao lại cho anh.
Nguyên Chiến nhướng mày: “Tôi nghe nói muối đỏ các anh mua về truyền đi bảo là muối máu? Ngay cả bộ lạc Hoàng Tinh và tộc Người Rắn cũng không thể đổi được bao nhiêu, đúng chứ? Có lẽ chúng tôi nên trực tiếp lấy muối đỏ ra để trao đổi nô lệ với các tộc khác, Kỳ Nguyên đại nhân, anh nói có phải không?”
“A ha ha, nếu các cậu đồng ý chỉ giao dịch muối đỏ với Ma Nhĩ Càn chúng tôi, tôi có đưa hết đám nô lệ này cho các cậu cũng được.”
“Muối đỏ lần trước tính bao nhiêu nô lệ thì lần này cũng tính bấy nhiêu, tôi sẽ đồng ý với anh, ở phiên chợ lần này chúng tôi sẽ không lấy muối đỏ ra.”
Kỳ Nguyên cũng không trông mong gì Cửu Nguyên sẽ giao dịch muối đỏ với một mình bọn họ, Cửu Nguyên không phải tộc Diêm Sơn dễ ăn hiếp. Nhưng cái giá Nguyên Chiến đề ra anh không thể đồng ý được: “Gấp ba. Đây là cái giá thấp nhất.”
Nghiêm Mặc hơi giật giật lỗ tai, thì ra Ma Nhĩ Càn đã có khái niệm ‘nhân’? Là Tam Thành dạy ư? Vậy có phải hệ thống toán học ở Tam Thành đã bắt đầu thành lập rồi không?
Nguyên Chiến lắc đầu: “Cùng lắm thì chỉ thêm một thuyền, chúng tôi không có nhiều muối đỏ đã tinh luyện tốt như vậy.”
Kỳ Nguyên rất kiên nhẫn: “Chúng tôi có thể chờ đến mùa thu, lúc đó vừa hay mời các cậu tới tham gia phiên chợ giao dịch mùa thu.”
“Có phải anh cho rằng chúng tôi nhất định phải mua nô lệ của các anh không?” Sắc mặt Nguyên Chiến lạnh lùng, biểu cảm đầy vẻ khó chịu, hắn tựa như đang cố gắng kiềm chế cơn giận của mình, xoay người ôm lấy vai Nghiêm Mặc: “Đi thôi, qua mấy tộc khác xem nô lệ.”
Nghiêm Mặc cũng thật sự đi theo Nguyên Chiến.
Kỳ Nguyên không biết đối phương giận thật hay chỉ là làm bộ, vốn còn muốn ép giá đối phương tí xíu, nhưng trưởng lão đứng bên cạnh anh lại vội vàng trừng anh một cái.
“Trưởng lão Ngũ Sắc, ngài gấp cái gì? Chợ vẫn còn diễn ra trong nhiều ngày, chúng ta chờ một chút cũng không sao hết.”
“Chờ? Vậy cái cốt khí này làm sao đây hả?”
“Mang về đưa cho tư tế đại nhân xem thử?”
“Nếu nó thật sự là cốt khí nguyền rủa thì sao? Cậu cầm đưa cho tư tế đại nhân xem ha?”
Đương nhiên là Kỳ Nguyên không muốn. Loại sự tình này nếu làm tốt thì cũng chẳng nhận được bao nhiêu lợi ích, nhưng nếu chọc cho tư tế đại nhân không vui, thì tác hại đảm bảo có rất nhiều.
Lúc này Thải Vũ cũng tiến lên bẩm báo: “Đại nhân, đám nô lệ đó làm sao bây giờ? Có nên đưa đến bờ sông trước không?”
Kỳ Nguyên xua tay: “Không vội.”
“Nhưng mà…” Thải Vũ do dự: “Cứ để lại chỗ này, nếu có bộ tộc khác muốn giao dịch thì chúng ta phải làm sao đây?”
“Giữ lại một ngày đã.”
“Vâng.”
Một ngày rất dài, có thể xảy ra vô số biến hóa.
Mà Kỳ Nguyên chỉ trong nửa buổi chiều đã nghe được một đống tin tức liên quan đến Cửu Nguyên.
“Đại nhân, người Cửu Nguyên mua hết toàn bộ xương cốt còn dư lại sau khi đại sứ Tam Thành chọn!”
Vì thế, Kỳ Nguyên càng chắc chắn rằng Cửu Nguyên có Cốt Khí Sư, nói không chừng chính là cậu thiếu niên mà anh ta nghi là tư tế Cửu Nguyên.
“Đại nhân, Cửu Nguyên dùng cái bọc chân kỳ quái mà bọn họ gọi là giày kia trao đổi rất nhiều nguyên tinh với bộ lạc Hoàng Tinh!”
Kỳ Nguyên cũng rất có hứng thú với giày mà bọn họ mang trên chân, lập tức kêu người đi đổi một ít.
“Đại nhân, Cửu Nguyên dùng thuốc mỡ và thuốc bột bọn họ làm ra để đổi rất nhiều thảo dược.”
Cái này không có gì hiếm lạ cả.
“Đại nhân, người tộc Biên Khê đi tìm Cửu Nguyên, nhưng chúng tôi không biết bọn họ nói gì, các nô lệ bên trong cũng không truyền ra tin tức gì!”
Kỳ Nguyên đột nhiên ngẩng đầu, tộc Biên Khê khác với các tộc khác, sức chiến đấu cường đại và cực kỳ coi trọng tộc nhân của mình, bởi vì khi trước Ma Nhĩ Càn từng săn trẻ nhỏ của tộc Biên Khê về làm nô lệ, nên quan hệ giữa bọn họ và tộc Biên Khê vẫn luôn bất ổn. Nhưng vì tộc Biên Khê không thích tiếp xúc với các tộc khác, tuy mạnh mà đơn độc, nên Ma Nhĩ Càn không cần cảnh giác bọn họ, nhưng nếu bọn họ tìm được một đồng minh cường đại …
“Đại nhân! Không xong rồi! Cửu Nguyên dùng vải dệt đổi toàn bộ nô lệ trên chợ của các bộ tộc khác!”
Kỳ Nguyên đứng bật dậy. Anh ta vừa đi ra ngoài vừa nghĩ: Có đôi khi việc nhượng bộ thích hợp rất cần thiết, ít nhất thì trước khi bọn họ có thể bắt chẹt được Cửu Nguyên.
Chạng vạng, Nghiêm Mặc ngồi trên lầu hai, nhìn bốn cái cốt khí được xếp hàng ngang trước mặt, cười.
Kỳ Nguyên vừa tìm tới cửa liền giảm giá giao dịch từ gấp ba xuống gấp đôi, hơn nữa còn nhờ hắn giúp nghiệm chứng xem đồng hồ mặt trời có thật là cốt khí nguyền rủa hay không, đồng thời đổi cho hắn tổng cộng 1206 nô lệ, và giúp hắn vận chuyển miễn phí đến cửa thượng du sông lớn.
Mà hắn cũng đồng ý mời người cá tới gặp người Đỉnh Việt, vốn dĩ phải là người cá tới rồi mới có thể đổi lấy hai cái cốt khí kia, nhưng có lẽ Kỳ Nguyên không muốn giữ cốt khí bị nghi là vật nguyền rủa được gửi nhờ trong nhà, nên giả làm người hào phóng một phen, đưa cả hai cái cốt khí tới chỗ hắn luôn.
Đương nhiên, mọi người đã thỏa thuận, khi Cửu Nguyên rời đi phải để lại ba cái cốt khí trong số đó, thẳng đến khi người cá và người Đỉnh Việt gặp mặt mới có thể giao cái mâm tròn và xương cá cho Cửu Nguyên.
Nguyên Chiến không yên tâm, nên bảo hắn chờ mình về rồi hẵng kiểm tra mấy cái cốt khí đó.
Nghiêm Mặc đồng ý, cất bốn cái cốt khí vào túi không gian, rồi đi gặp nhóm nô lệ vừa mới mua.