Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Tôi không muốn ngủ với người khác.”Nghiêm Mặc đặt ngón tay trên mạch Nguyên Chiến, vẻ mặt không có chút biểu tình nào.
“Đổi tay.”
Nguyên Chiến ngoan ngoãn chìa cái tay khác ra.
Liền có đầu ngón tay ấm áp dán lên da hắn.
Chừng hai phút sau: “Thè lưỡi ra.”
Cẩn thận kiểm tra màu của bựa lưỡi, Nghiêm Mặc còn kề sát vào ngửi ngửi: “Hà hơi xem nào.”
Nguyên Chiến ngoan ngoãn làm theo mọi yêu cầu của tư tế đại nhân.
Nghiêm Mặc khám bệnh xong hình như đã cho ra được kết luận, thu tay lại, ngồi trên ghế trầm tư tự hỏi.
Nguyên Chiến thả lỏng thân thể, không quấy rầy hắn, cầm phiến đá trên bàn chậm rãi xem kế hoạch chuẩn bị cho mùa đông mà hắn đã viết ra.
“Thăng cấp nhanh là chuyện tốt, nhưng tốc độ thăng cấp của anh hiển nhiên rất bất thường.” Nghiêm Mặc mở miệng.
Nguyên Chiến ngẩng đầu.
“Hỏa khí trong cơ thể anh quá thịnh vượng, mà hỏa sinh thổ, anh thăng cấp nhanh là do như vậy.”
“Hỏa sinh thổ?”
“Mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ, trong cơ thể anh đã hình thành một nửa vòng tuần hoàn, đây vốn là chuyện tốt, nhưng việc cân bằng vòng tuần hoàn này cực kỳ quan trọng, nếu bản thân anh thuộc tính hỏa, vậy hỏa khí thịnh vượng một chút chẳng những không phải chuyện xấu mà còn là chuyện tốt, nhưng anh lại có thuộc tính thổ, hỏa khí quá thịnh vượng sẽ biến thành trong thổ sinh ra hỏa, tạo nên thế núi lửa.”
Nguyên Chiến nghe mà cái hiểu cái không.
Nghiêm Mặc vẫn nói tiếp: “Thổ trong người anh đã không thể cất chứa hỏa được nữa, một khi núi lửa phun trào, tuy anh có thể mượn đà thăng cấp, nhưng việc thân thể vỡ nát cũng là điều không thể tránh khỏi.”
“Rốt cuộc là sao?”
“Nghĩa là, anh sẽ chết.” Nghiêm Mặc đơ mặt nói: “Thăng cấp càng nhanh, chết càng lẹ.”
Nguyên Chiến nghe thế nhưng lại không cảm thấy kinh ngạc, hơn nửa năm từ cấp hai lên tới cấp năm có thể nói là ‘hậu tích bạc phát’ (tích lũy lâu dài sử dụng một lần), nhưng lên tới cấp bảy? Còn chỉ trong một tháng ngắn ngủi đã thăng liền hai cấp? Hắn dù có ngu cách mấy cũng biết tình huống này cực kỳ bất thường.
Đúng lúc đó!
“Thủ lĩnh, Mặc đại nhân! Hồ Thanh Uyên nổi loạn!” Bên ngoài có người vừa chạy vừa hô to.
Hai người cùng đứng lên, hồ Thanh Uyên nổi loạn? Là sao?
Mà người báo tin cũng không kể rõ ràng được, Nguyên Chiến không có kiên nhẫn đứng chờ, túm lấy tay Nghiêm Mặc kéo chạy về phía hồ Thanh Uyên.
Vài hộ vệ và chiến sĩ cũng theo sát.
Bọn họ vẫn đang chờ lũ quái vật da xanh đánh tới đây, không ngờ hồ Thanh Uyên lại là nơi xảy ra biến cố trước tiên.
Chuẩn bị cho chiến tranh, thổi kèn lên, chiến sĩ tuần tra trên đầu tường cũng nhanh chóng tiến vào trạng thái phòng thủ.
Con dân trong thành Cửu Nguyên đã sớm được căn dặn, vừa thấy tình huống có biến, lập tức có người dựa theo phân phó trước đó của tư tế đại nhân, tập hợp những người già, phụ nữ và trẻ em lại, dẫn bọn họ chạy tới nơi an toàn nhất.
Các người lùn ở phía tây ngoại thành bây giờ vẫn chưa biết gì hết, nhưng bọn họ biết ý nghĩa của tiếng kèn, vừa nghe thấy tiếng kèn vang lên, thiếu chút nữa đã đại loạn.
“Tộc Si ở đâu? Lũ quái vật đó ở đâu?”
“Chúng ta liều mạng với chúng!”
“Có ai thấy chúng nó không? Là ở hướng khác à?”
“Có ai biết tình hình cụ thể thì rống một tiếng coi.”
Có người hô lên, nhưng không phải báo cho các người lùn tình huống cụ thể, mà là tộc trưởng và trưởng lão hai tộc gầm rú thúc giục bọn họ mau tiến hành theo kế hoạch.
Có người dẫn đầu, cảm xúc hoảng loạn và phẫn nộ của các người lùn mới chậm rãi được ổn định, nhao nhao chạy lên chỗ cao, mang hết cung tên, máy bắn đá, giáo mác gậy gộc ra.
Chiến sĩ tộc Người Cá trong ngoại sông đào hình như còn căng thẳng hơn cả đám người lùn, rất nhiều chiến sĩ tộc Người Cá trồi lên khỏi mặt nước, tựa như đang phòng bị hay chờ đợi cái gì đó.
Đám người Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc còn chưa chạy đến hồ Thanh Uyên thì từ xa đã thấy hồ Thanh Uyên lúc bình thường không có bao nhiêu sức gió nay lại sóng cuộn ngập trời.
“Lạp Mông! Có chuyện gì xảy ra?” Nguyên Chiến tới mà còn chưa thấy người đâu, đã nghe tiếng gào hỏi trước.
Lạp Mông cũng không rõ lắm, anh chỉ biết loại dị tượng lan khắp cả nửa hồ Thanh Uyên này chỉ có vài vị cấp tám trở lên kia mới có thể làm ra.
Có điều, rất nhanh sau đó bọn anh nhận được mệnh lệnh, nên biết đại khái.
Chiến sĩ tuần tra tộc Người Cá quanh bờ hồ tản hết ra, lục soát xung quanh kỹ càng, mà các chiến sĩ người cá khác cũng từ đáy hồ bắt đầu tản ra khắp hồ Thanh Uyên với số lượng không thể đếm xuể.
Nhìn thấy các chiến sĩ đến từ Cửu Nguyên chạy tới, những chiến sĩ tộc Người Cá ngày thường đều rất có hảo cảm với con dân Cửu Nguyên nay lại thay đổi sắc mặt, rất nhiều người cá mang theo vẻ tức giận. Lũ nhân loại giảo hoạt tham lam!
Lạp Mông vuốt mặt, trong lòng nhanh chóng đưa ra phán đoán, tin tưởng người Cửu Nguyên, hay trở mặt với bọn họ?
Lúc này, Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đã đến bên bờ hồ, hơn mười chiến sĩ người cá ở chỗ đó lập tức chỉa đầu mâu về phía hai người.
Hỏa khí trong cơ thể Nguyên Chiến vốn đã dữ tợn, căn bản không nhịn được khi bị gây sự, vừa thấy người cá có địch ý với mình, lập tức cười lạnh một tiếng, đánh thì đánh, hắn đã sớm muốn dạy cho lũ người cá này một bài học!
“A Chiến!” Nghiêm Mặc vội cản hắn.
Lạp Mông điều khiển nước nâng mình nhảy ra khỏi mặt nước, đồng thời kêu to với Nguyên Chiến: “Có nhân loại xâm nhập vào thánh địa của tộc tôi, thủ lĩnh Cửu Nguyên, xin trợ giúp tộc tôi tìm một gã đàn ông để râu xồm xoàm, thân hình thô to cường tráng, mặc da thú váy! Nếu tìm được kẻ này, tộc tôi chắc chắn sẽ hậu tạ!”
Nhân loại xâm nhập thánh địa của tộc Người Cá? Sao có thể? Đây là suy nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu Nghiêm Mặc. Nhưng ngay sau đó, hắn biết tính nghiêm trọng của chuyện này!
Trong một khắc, Nghiêm Mặc rất cảm kích Lạp Mông, vì Lạp Mông chọn cách tin tưởng Cửu Nguyên, chứ không phải dùng thái độ hoài nghi để chất vấn Cửu Nguyên. Cửu Nguyên bây giờ không chịu nổi tình thế hai mặt thụ địch! Càng đừng nói đến việc một trong hai kẻ địch còn là tộc Người Cá cường đại.
Lạp Mông cũng cảm kích Nghiêm Mặc, vì Nghiêm Mặc đúng lúc cản Nguyên Chiến lại. Tộc Người Cá tuy không sợ Cửu Nguyên, nhưng có thể khiến Đại Vu và tộc trưởng phải kiêng kị, vậy chắc chắn Cửu Nguyên có một sức mạnh đáng sợ nào đó mà anh không biết. Hơn nữa, nếu thật sự đánh nhau, chỉ sợ tộc Người Cá phải tổn thất lớn, không nói đến Nguyên Chiến có năng lực khống chế đất, một mình Cửu Phong thôi đã đủ tạo nên thương vong cực lớn cho bọn anh rồi.
Các chiến sĩ người cá khác vừa thấy thái độ của Lạp Mông, lập tức thu cốt mâu lại.
Nguyên Chiến giận thì giận, nhưng hắn vẫn có thể phân biệt lợi và hại, không đợi các chiến sĩ Cửu Nguyên chạy theo phía sau đứng vững, đã trầm giọng truyền lệnh: “Sa Lang, Hồ Hồ nghe lệnh! Sa Lang dẫn một nửa người thủ trong thành, Hồ Hồ dẫn một nửa người ra khỏi thành tìm kiếm ở phụ cận một gã đàn ông lạ mặt để râu xồm xoàm, thân hình thô to cường tráng. Đóng chặt tất cả các cửa thành, Sa Lang phụ trách tìm người trong thành.”
“Vâng!” Sa Lang và Hồ Hồ nhận lệnh rời đi, không một chút chậm trễ.
Lạp Mông gật mạnh đầu với Nguyên Chiến, vung thanh cốt mâu, sau đó nhảy xuống nước, anh muốn dẫn các chiến sĩ tộc Người Cá cẩn thận tìm kiếm ở bờ hồ.
Nguyên Chiến cũng xoay người gia nhập đội tìm kiếm, Nghiêm Mặc rất tò mò cái gã có thể xâm nhập vào thánh địa của tộc Người Cá này, đương nhiên cũng đuổi theo. Tiếc là Cửu Phong không có ở đây, nếu tìm trên bầu trời, thì ngay cả một con chuột cũng đừng hòng qua mắt nó.
Chuột… Nghiêm Mặc vươn tay tháo con Cốt Chuột đeo bên hông xuống.
Thứ này rốt cuộc có ích lợi gì? Làm sao mới sử dụng được nó?
Con Cốt Chuột nâng cái đầu nhỏ lên, lắc lắc đuôi.
Nó cử động kìa!
“Tao phải làm sao để điều khiển mày đây?”
Cốt Chuột chỉ ngẩng đầu nhìn hắn.
Nghiêm Mặc cũng nhìn nó, không biết não hắn bị co rút ở đâu, bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ, nói: “Đi tìm một gã đàn ông hình dáng giống như nhân loại, có bộ râu xồm xoàm, cơ thể thô to cường tráng.”
Con Cốt Chuột kia đột nhiên nhảy khỏi tay hắn mà không có bất cứ tiếng động nào, lủi vào trong một bụi cỏ.
A, cái này là bỏ chạy, hay là đi hoàn thành mệnh lệnh của hắn vậy?
Con Cốt Chuột kia có thể nghe hiểu và nhận lệnh của hắn không? Hay phải dùng phương thức điều khiển khác?
Nghiêm Mặc vừa đi vừa nghĩ, đồng thời giơ tay ôm bụng, quả Vu Vận thiếu đánh lại lộn xộn! Hắn đã giao ước với quả Vu Vận, sẽ không áp chế nó hoàn toàn, nhưng nó cũng không thể tùy tiện chui ra khỏi cơ thể hắn, nên lâu lâu quả Vu Vận sẽ ngọ nguậy trong bụng hắn tìm chút cảm giác tồn tại.
“Có thể lấy nó ra không?” Nguyên Chiến gõ gõ cái trán mình.
Nghiêm Mặc quay đầu, cũng nhìn về phía trán hắn, không cần đoán, hai người đều biết rõ sự biến đổi bất thường của Nguyên Chiến trong khoảng thời gian này chắc chắn liên quan tới viên tinh thạch có chấm đỏ ở giữa mà hắn nuốt vào
“Tôi không biết, tôi cần kiểm tra thân thể anh một cách kỹ càng tỉ mỉ, đặc biệt là não bộ.” Nghiêm Mặc dẹp những suy nghĩ tán loạn sang một bên, tập trung tinh thần cân nhắc trong phạm trù y học, xem viên tinh thạch thành thể ký sinh hoặc một bộ phận cấy ghép.
Mà mặc kệ là thể ký sinh hay bộ phận cấy ghép, thì phải xem nó mọc ở bộ phận nào, mức độ dung hợp của nó với thân thể bệnh nhân là bao nhiêu, nếu đã tới mức không thể tách ra, hoặc là tách ra sẽ khiến bệnh nhân tử vong, vậy còn không bằng để lại.
Trong Trung y có phương pháp trị liệu khỏi hẳn mà không cần động dao, dùng thuốc và châm cứu là có thể khiến khối u hoặc tế bào ung thư tự biến mất trong cơ thể người bệnh, nhưng đấy là thử thách cực cao đối với những thầy thuốc đã có vốn kinh nghiệm y học và phối thuốc phong phú, cho nên, việc trị ung thư bằng Trung y luôn là truyền thuyết mà người đời cho rằng nó vô căn cứ.
Nghiêm Mặc đã chứng minh điều đó không phải lời nói vô căn cứ.
Nếu tinh thạch trong ấn đường Nguyên Chiến không thể động dao kéo để lấy ra, vậy hắn sẽ thử để Nguyên Chiến tự tiêu hóa hấp thu nó, trong quá trình hấp thu, hắn sẽ phối thuốc và châm cứu để hỗ trợ.
Có điều, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chứng bệnh này, trước kia không có ví dụ, dùng phương thuốc gì, dùng thủ pháp gì, hắn còn cần xem xét tình huống thân thể đối phương để mà cẩn thận quyết định, chỉ là vấn đề thời gian!
“Tôi còn có thể kiên trì được bao lâu?” Vẻ mặt của Nguyên Chiến quả thực còn bình tĩnh hơn cả Nghiêm Mặc.
“Cái đó tùy vào tốc độ thăng cấp của anh, về phần rốt cuộc có thể kiên trì được bao lâu thì phải xem thân thể anh chứa được bao nhiêu năng lượng.”
“Nói cách khác, tôi muốn sống thì phải áp chế bản thân, không để mình nhanh chóng thăng cấp?”
“Chỉ sợ anh có áp cũng không được.” Thậm chí càng áp càng tệ hơn.
“Không thể dẫn hỏa khí ra khỏi cơ thể tôi sao?” Nguyên Chiến nghĩ rất đơn giản, hỏa khí trong người tôi thịnh vượng chứ gì, vậy tìm cách xả bớt: “Nói không chừng cậu ngủ với tôi vài đêm, thì tôi sẽ tốt lên đó.”
“…” Nghiêm Mặc vậy mà thật sự nghiêm túc tự hỏi.
Tư tế đại nhân của hắn lại nghiêm túc tự hỏi cái đề nghị này!?
Nguyên Chiến dừng bước, có chút không thể tin được.
“Nếu có người có thuộc tính thủy dồi dào giúp anh khai thông, nói không chừng có thể giảm bớt tình trạng này. Thủy khắc hỏa, thổ lại khắc thủy. Nếu thực sự có một người như vậy, anh sẽ có thể được lợi ích lớn nhất.” Nghiêm Mặc cũng đứng lại.
Nguyên Chiến không biết cái gì gọi là thuật thải bổ, trực tiếp hỏi: “Cậu là thuộc tính thủy hả?”
“Không, ngũ hành của tôi cân bằng.” Vào ngày đầu tiên có được phòng thí nghiệm, hắn đã dùng thân thể mình để trải nghiệm hết tất cả các dụng cụ và hạng mục kiểm tra trong phòng thí nghiệm, thuận tiện lấy số liệu về thân thể mình.
Nói ra cũng lạ, tuy hắn từng hấp thu trứng ong chúa có thuộc tính hỏa, sau đó còn hấp thu cây Phản Hồn có thuộc tính mộc, nhưng ngũ hành trong thân thể hắn vẫn luôn cân bằng, chẳng lẽ có liên quan đến tính chất đặc biệt của thân thể hắn?
Nguyên Chiến không hiểu cái gì là ngũ hành cân bằng, hắn nhíu mày: “Tôi không muốn ngủ với người khác.”
“Ngủ?” Nghiêm Mặc tức đến phì cười, cất bước đi tiếp: “Tôi nói giúp anh khai thông không phải là ngủ với anh! Khai thông có rất nhiều biện pháp.”
“Ồ? Biện pháp gì? Cậu có người muốn chọn à?” Nguyên Chiến đuổi theo, hai mắt không quên bắn phá bốn phía.
Bọn họ cũng không trông mong gì có thể dễ dàng tìm được người, nhưng tộc Người Cá đã xin bọn họ hỗ trợ, bọn họ muốn làm bộ thì cũng phải ra dáng một chút. Hơn nữa, gần Cửu Nguyên xuất hiện gã lạ mặt, điều này cũng cần cảnh giác, nếu có thể, Nguyên Chiến rất muốn bắt được gã.
Nghiêm Mặc gật đầu: “Trước tiên cứ tìm trong bộ lạc thử xem, nếu không được, tôi định tìm tộc Người Cá, bọn họ chắc chắn đều là thuộc tính thủy, đến lúc đó tìm một người dễ nói chuyện, lấy phép huấn luyện sơ cấp ra trao đổi, dạy cho anh ta, để anh ta đưa năng lượng vào cơ thể anh, giúp anh dẫn hỏa khí ra ngoài, như vậy có thể giúp anh tranh thủ được nhiều thời gian rèn luyện thân thể hơn, chỉ cần thuộc tính thổ của anh có thể ngang ngửa hoặc vượt qua thuộc tính hỏa, thì anh không cần lo thân thể sẽ vỡ nát.”
“Tộc Người Cá?” Nguyên Chiến bĩu môi. Hắn không muốn nhờ vả gì tộc Người Cá, càng không muốn dạy phép huấn luyện sơ cấp cho họ.
“Đây là biện pháp bất đắc dĩ, bởi vì anh không có quá nhiều thời gian.” Nghiêm Mặc không bài xích gì tộc Người Cá, cho dù bọn họ có một tên Đại Vu vừa mạnh vừa biến thái. Ban đầu hắn không có ý định dạy phép huấn luyện sơ cấp cho người khác, nhưng nhờ những lần trừng phạt và khen thưởng, hắn cũng từ từ tìm ra được một vài quy tắc, chỉ sợ sách hướng dẫn cũng không muốn nhân loại độc chiếm thế giới này.
Nghiêm Mặc cũng không muốn, đây là một thế giới rất kỳ thú, có quá nhiều thứ để cho hắn nghiên cứu, hắn làm sao cam lòng để những sinh vật thần kỳ mà mình chưa từng gặp qua cứ như vậy biến mất hoặc giảm đến mức độ không đủ để nghiên cứu.
Nhưng mà, vì tự vệ, Nghiêm Mặc sẽ không ngu đến độ khi chưa đứng vững gót chân đã bày ra trân bảo, cho dù tương lai có muốn dạy, hắn cũng sẽ không dạy miễn phí. Nếu toàn bộ lạc và vùng phụ cận thật sự không tìm thấy một người có thuộc tính thủy dồi dào, thì hắn mới suy xét đến người cá.
“Này, đừng thúc lên nữa!” Nghiêm Mặc ôm bụng.
“Đổi…”
“Đổi gì?” Tim Nghiêm Mặc hơi đập loạn. Không phải như hắn nghĩ đấy chứ?
Nguyên Chiến cũng dời mắt nhìn bụng hắn.
“Đổi… Ăn…”
“Ý mày là gần đây có thứ tốt? Ở đâu?” Người nào đó hưng phấn. Có khi nào là thứ tốt mà gã đàn ông lạ mặt kia chôm ra được từ thánh địa của tộc Người Cá rồi bị quả Vu Vận phát hiện không? Nếu thật là vậy… hế hế!
“Đổi…”
“Được, năm con dã thú! Bây giờ mày có thể nói cho ba biết không?”
Bụng lại bị vật tròn tròn nào đó đỉnh lên, chỉ về phía đông bắc.
“Phía đông bắc? Bộ lạc Nguyên Tế ở đằng đó.” Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc cùng nhìn về phía nọ.