Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Ít nhất thì người trên đông đại lục sẽ không khinh bỉ hắn chỉ vì giống loài, nhưng tây đại lục thì chỉ cần hắn là Vô Giác Nhân, dù hắn có lý, nói ra cũng vô dụng.”Bất luận một cửa hàng cốt khí nào cũng sẽ có Cốt Khí Sư túc trực, cửa hàng cốt khí A Lan cũng không ngoại lệ, dù sao đại sư không thể ra mặt mọi nơi mọi lúc. Nên các Cốt Khí Sư cấp thấp sẽ thường xuyên trực trong cửa hàng, Cốt Khí Sư cấp trung thì thay phiên, Cốt Khí Sư cấp cao thì không dễ gặp được.
Tiểu nhị báo chuyện này cho quản lý, quản lý cũng có suy nghĩ giống vậy, sợ khách vừa nghe nói cốt đao kia do Vô Giác Nhân luyện chế liền bỏ chạy.
Một lát sau, tiểu nhị cung kính mời một vị Cốt Khí Sư trung niên Hắc Giác ra, quản lý cũng đi theo.
Bố Hoa đảo mắt nhìn qua quân bài mà Cốt Khí Sư đeo bên hông, thấy đối phương chỉ là một Cốt Khí Sư cấp thấp thì có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ đến giá cả thanh cốt đao kia, Bố Hoa và Đơn Đốn nhìn nhau, đều nghĩ tới một khả năng: Có khi nào ngay cả chính Cốt Khí Sư này cũng không biết loại xương mà mình sử dụng là ma cốt hay không?
Nhưng sẽ có khả năng này sao? Bố Hoa và Đơn Đốn đều có chút không hiểu nổi.
Bố Hoa hành lễ với Cốt Khí Sư trước, không nói nhiều, mà trực tiếp lấy cốt đao ra: “Vị cốt sư này, tôi muốn luyện chế ra vũ khí có nguyên liệu giống vậy, hoặc là ông bán nguyên liệu giống vậy cho tôi cũng được.”
Khi Bố Hoa nói ra lời này đã không trông mong gì có thể mua được ma cốt cùng loại giá thấp, nhưng thay vì giao loại ma cốt không biết tên ấy cho một Cốt Khí Sư cấp thấp luyện chế thành cốt khí cấp thấp thì quá lãng phí, còn không bằng để hắn tìm Cốt Khí Sư cấp cao xem xem có luyện chế thành cốt bảo được không.
“Ồ? Trước tiên cho tôi xem thanh cốt đao mà anh mua.” Vị Cốt Khí Sư nọ không lập tức phủ nhận mình không phải người luyện chế thanh cốt đao kia, ông nghe quản lý nói, còn tưởng là một vụ ủy thác đơn giản, nhưng lúc nghe vị khách này nói như vậy, liền cảm thấy sự tình có điểm kỳ quặc, lập tức muốn nhận lấy cốt đao để nhìn kỹ.
Bố Hoa do dự, vẫn đưa cốt đao cho ông nhìn.
Cốt Khí Sư trung niên kia cẩn thận cầm cốt đao, đưa đến trước mắt nhìn kỹ, càng nhìn vẻ mặt càng quái.
“Cậu nói thanh cốt đao này bán ra ngoài với giá tám ngàn cốt tệ?” Cốt Khí Sư mắt không chuyển mà hỏi tiểu nhị.
Tiểu nhị nghĩ, liệu có phải mình bán quá đắt rồi không? Nhưng cậu đã báo giá này cho quản lý, quản lý cũng đâu có nói gì.
Quản lý lại nghĩ sâu xa hơn tiểu nhị, lập tức tiến đến trước mặt Cốt Khí Sư, thấp giọng hỏi: “Cốt sư Hà Việt, có phải thanh cốt đao này đã bán thấp giá rồi không?”
“Đâu chỉ bán thấp! Nếu tôi không nhìn lầm… Cậu đi lấy máy kiểm tra ma lực cốt khí tới đây!” Trung niên Cốt Khí Sư ra lệnh cho tiểu nhị.
“Ngài nghi đây là ma cốt? Nhưng nếu không phải, thanh đao này sẽ bị hỏng.” Quản lý lo lắng.
“Tôi nắm chắc chín phần, còn không mau đi!”
Tiểu nhị đang há hốc mồm nhanh chóng ngậm miệng, chạy đi lấy máy kiểm tra cốt khí.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa tiệm lại có hai người bước nhanh vào, một người trong đó vừa vào đã gọi tiểu nhị kia: “Cậu chờ đã! Cốt khí giống vậy có còn không? Nhanh lấy ra cho tôi xem, mau!”
Người trong cửa hàng cùng nhìn về phía người nọ.
“A! Là ngài?” Tiểu nhị nhìn một cái liền nhận ra người nói chuyện chính là người đã mua thanh cốt kiếm, vừa rồi cậu ta còn đang hối hận vì chỉ bán cho người này có năm ngàn cốt tệ thôi đó, không ngờ người này đã tìm tới cửa nhanh như vậy.
Quản lý dùng mắt hỏi, tiểu nhị vội vàng báo cáo lại: “Vị khách này chính là người vừa rồi mua thanh cốt kiếm.”
Mấy người Bố Hoa lập tức nhìn về phía thanh cốt kiếm đeo trên đai lưng đối phương, thanh cốt kiếm nọ cũng được bọc da thú.
Cốt Khí Sư trung niên lại nhìn về phía một người khác, trên thân người nọ cũng có đeo quân bài, là một Cốt Khí Sư, nhưng đối phương là Cốt Khí Sư cấp sáu.
Cốt Khí Sư cấp sáu kia vừa thấy thanh cốt đao trong tay Cốt Khí Sư cấp ba thì lập tức bước nhanh đến, há mồm nói: “Đưa thanh cốt đao này cho tôi xem! Nếu đúng như tôi nghĩ, tôi muốn nó!”
Cốt Khí Sư cấp ba nhíu mày, ông không thích giọng điệu ra lệnh của đối phương, nhưng đối phương lại cao hơn ông ba cấp, ông lập tức khó xử: “Vị cốt sư đại nhân này, thanh cốt đao này đã bán rồi, bây giờ tôi chỉ đang giúp khách kiểm tra một vài thứ thôi.”
“Ồ? Bán rồi?” Cốt Khí Sư cấp sáu kia đã đến đủ gần, cũng đủ để thấy rõ tạo hình và chất liệu của thanh cốt đao, rõ ràng cùng loại với thanh cốt kiếm của cháu trai ông ta: “Bao nhiêu cốt tệ? Tôi mua lại gấp đôi!”
Bố Hoa thấy tình hình không đúng, liền lấy lại thanh đao từ tay Cốt Khí Sư cấp ba, lạnh mặt nói: “Đây là vũ khí của tôi, tôi không định bán. Còn thanh cốt kiếm kia của mấy người, nếu muốn bán, tôi đây cũng có thể ra giá gấp đôi.”
Cốt Khí Sư cấp sáu sửng sốt vì sự bất kính của đối phương, đang định trở mặt thì nhìn thấy vòng cổ cốt khí mà Bố Hoa và Trát La đeo, lời quát mặng đã lên tới miệng lập tức biến thành: “Hai thanh vũ khí này do ai luyện chế, tôi có thể may mắn được gặp vị cốt sư đó không?”
Phần lớn người trong cửa hàng đều chuyển mắt đến vị Cốt Khí Sư cấp ba kia, làm Cốt Khí Sư trung niên lúng túng: “Khụ, vị cốt sư đại nhân này, có phải ngài nhận ra chất liệu và thủ pháp luyện chế của hai thanh cốt khí này đều khác nhau không?”
“Đương nhiên! Chẳng lẽ ông chính là người đã luyện chế ra hai thanh cốt khí này?” Cốt Khí Sư cấp sáu hận tên Cốt Khí Sư không nên thân này, liền trừng ông: “Ông đúng là…! Đúng là lãng phí khối ma cốt này! Lúc trước khi ông luyện chế không nhận ra khúc xương này không bình thường sao? Kiểm tra một chút thì có làm sao? Dù không được cũng chỉ hư mất một khúc xương bình thường mà thôi. Ông biết tôi kiểm tra xong đau lòng tới cỡ nào không? Nó có tới gần một ngàn ma lực, đáng lý ra phải luyện chế thành cốt bảo mới đúng, thế mà ông chỉ luyện thành loại cốt khí bình thường nhất? Thứ ma cốt này còn không? Lấy hết ra đây, tôi đồng ý ra giá cao để mua.”
Cốt Khí Sư trung niên oan muốn chết, dù ông là Cốt Khí Sư cấp thấp thì cũng có thể dùng mắt thường nhận ra vật liệu của thanh cốt đao này rất khác biệt mà, nếu ông thật sự là người có được khúc ma cốt này, ông nhất định sẽ mạo hiểm kiểm tra một lần.
“Khoan đã, mọi việc luôn có thứ tự đến trước đến sau, rõ ràng là tôi tới trước, hơn nữa tôi đã nói với vị cốt sư này mình muốn mua tất cả cốt đao và ma cốt đồng dạng, vị cốt sư đại nhân kia, xin đừng vội vàng quá.” Bố Hoa không muốn.
Cốt Khí Sư cấp sáu muốn phát hỏa, nhưng lại cố kỵ thân phận của đối phương, chỉ có thể miễn cưỡng nói: “Chúng ta mỗi người một nửa, vị đại nhân này, đây là thành Ô Càn, kẻ hèn có thể nói vài câu ở phủ thành chủ, không chừng tương lai sẽ có chỗ hữu dụng?”
Bố Hoa cũng không muốn chèn ép bọn rắn đất này, càng không muốn để lộ thân phận của mình, nhưng Trát La lại hừ lạnh.
Thanh niên mua cốt kiếm cũng không tốt tính, vừa thấy Trát La là đã chướng mắt, lập tức hừ lạnh đáp trả.
Tức khắc, bầu không khí trong cửa hàng bắt đầu có mùi thuốc súng.
Mắt thấy sắp xảy ra chuyện, quản lý vội vàng giảng hoà, lúc này không thể không nói thật: “Chư vị, xin lỗi, người luyện chế hai thanh cốt khí này không có ở trong tiệm, cốt sư Hà Việt chỉ tới giúp tôi xem thử thanh cốt đao có vấn đề gì không mà thôi.”
“Vậy Cốt Khí Sư kia đâu?” Bố Hoa và Cốt Khí Sư cấp sáu đồng thanh hỏi.
Quản lý lau mồ hồi: “Hiện giờ cậu ta chắc đang ở quý phủ của Y Phàm đại sư.”
Vừa nghe thấy tên của Y Phàm đại sư, hai nhóm người liền mừng như điên,
“Thì ra là người của quý phủ Y Phàm đại sư! Xin hỏi là vị cốt sư nào?” Cốt Khí Sư cấp sáu kích động hỏi, ông ta đã từng gặp Y Phàm đại sư vài lần, nói không chừng có thể nhờ chút giao tình mà giao dịch ngầm được nhiều ma cốt cùng loại, nếu như vẫn còn thừa.
Quản lý ho khan: “Bàn A Thần tại thượng, vị Cốt Khí Sư này là học đồ mà Y Phàm đại sư chúng tôi mới thu. Có điều… cậu ta không phải Hữu Giác Nhân, mà là một Vô Giác Nhân.”
“… Cái gì?” Hai nhóm người mang vẻ mặt nghi hoặc và trì độn, bọn họ không nghe lầm chứ? Người luyện chế hai thanh cốt khí này là một Vô Giác Nhân?
Bố Hoa nghĩ nghĩ, đột nhiên lộ vẻ vui mừng. Thì ra là Cốt Khí Sư Vô Giác Nhân, chẳng trách hắn lại xem ma cốt như xương cốt bình thường mà luyện chế thành cốt khí cấp thấp. Hắn đã nói mà, dù có là Cốt Khí Sư cấp thấp thì chỉ cần có chút kiến thức, sẽ không thể làm ra loại chuyện ngu xuẩn này, nhưng nếu là Vô Giác Nhân vô tri thiếu kiến thức, thì hết thảy đều có khả năng.
Bố Hoa có thể nghĩ đến điều này, những người khác cũng phản ứng không chậm, Cốt Khí Sư cấp sáu kia đưa mắt ra hiệu cho cháu mình, rồi quay đầu đi, càng chạy càng nhanh.
Bố Hoa thấy Cốt Khí Sư cấp sáu kia dẫn người chạy, sao không rõ ông ta nghĩ gì, lập tức ép hỏi quản lý: “Phủ đệ của Y Phàm đại sư ở đâu? Mau dẫn tôi qua!”
“Tôi cũng đi!” Cốt Khí Sư cấp ba kia cũng không chờ được, tuy ông không trông mong gì có thể lấy được ma cốt từ tay hai nhóm người này, nhưng có thể gặp một lần vẫn tốt, hơn nữa, ông cũng rất tò mò, là kiểu Vô Giác Nhân nào lại có thể trở thành Cốt Khí Sư cấp thấp, hơn nữa còn dùng thủ pháp cổ quái như vậy mà luyện chế.
Lúc này, nhà ăn của phủ đệ Y Phàm đã loạn cào cào.
Bàn ghế ở gần cửa đều đã lệch vị trí, có một số thì sập, một số thì trực tiếp gãy đôi.
Tên Hữu Giác Nhân xông tới bị Nguyên Chiến hất văng ra lần thứ hai, Nguyên Chiến cho rằng mình đã hạ thủ lưu tình, nhưng tên bị hất văng ra và đồng bọn của hắn ta lại không nghĩ thế.
Vì vậy, Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc được kiến thức năng lực tấn công của Hữu Giác Nhân.
Hữu Giác Nhân có thân thể cường tráng và cao lớn, không tính sừng, bọn họ đã cao ngang ngửa Nguyên Chiến, có người thoạt nhìn còn cường tráng hơn cả Nguyên Chiến. Điều này làm bọn họ chiếm ưu thế khi chơi xung kích, cái sừng cong thành góc vuông trên đầu thậm chí còn có thể trở thành vũ khí giết người.
Đương nhiên, Hữu Giác Nhân rất ít khi dùng sừng mình làm vũ khí, bọn họ quen dùng cốt khí hơn.
Trong nhà ăn có rất ít người là Cốt Khí Sư, phần lớn đều là kẻ làm thuê cho Cốt Khí Sư hoặc làm thuê cho phủ đệ của Y Phàm, hoặc là bọn du chiến sĩ tới đưa hàng.
Mà không khéo chính là, tên trung niên Hồng Giác kia là một Cốt Khí Sư cấp bảy, quanh ông ta đều là người hầu và du chiến sĩ mà ông ta thuê để bảo hộ, còn kẻ bị Nguyên Chiến hất văng ra hai lần chính là người hầu tộc Hồng Giác của ông ta.
Người hầu của một Cốt Khí Sư cấp bảy đương nhiên không thiếu cốt khí, một cỗ khí lạnh đột nhiên đánh úp về phía Nguyên Chiến.
Thân thể Nguyên Chiến hơi lóe lên, một thanh cốt đao được lớp băng bọc bên ngoài bay sượt qua người hắn.
“Giết hắn!” Cốt Khí Sư Hồng Giác cấp bảy ra lệnh.
Gã người hầu giơ tay, một quả cầu lửa bắn ra từ cái cốt khí trong tay gã! Một quả tiếp một quả bắn về phía Nguyên Chiến.
Người trong nhà ăn biến sắc, Cốt Khí Sư cấp bảy này làm hơi quá rồi, tuy Vô Giác Nhân kia rất lợi hại, nhưng dùng cốt bảo đánh nhau trong phủ cũng là quá lớn gan, lập tức có người đi từ cửa sau ra ngoài bẩm báo cho quản lý trong phủ. Giết một tên Vô Giác Nhân không có gì, nhưng phá hoại hoặc gây ngộ thương cho các Hữu Giác Nhân khác thì không ổn.
Nghiêm Mặc giật mình, hắn giật mình không phải vì người Luyện Cốt có thể tạo ra quả cầu lửa, mà là giật mình vì cái cốt khí bắn ra quả cầu lửa của gã Hữu Giác Nhân kia có một thứ rất giống như báng súng đã được biến đổi.
Phía sau báng súng có chỗ cầm, phía trên rất có thể có chốt mở để khống chế, hắn nhìn thấy gã ta không ngừng dùng ngón cái ấn lên một bên sườn.
Thì ra cốt khí còn có thể chơi như vậy? Nghiêm Mặc vỗ đầu, hắn rõ ràng là người đến từ thế giới hiện đại có máy móc phát triển, nhưng khi luyện chế cốt khí lại bởi vì giới hạn về hiểu biết cơ học của mình mà không dám ‘làm bậy’. Bởi vì phần lớn cốt khí hắn học được từ cốt thừa đều giữ nguyên năng lực ban đầu, mà hài cốt giữ lại thì còn nguyên bộ dạng, tỷ như Cốt Điểu, Cốt Chuột, con rối cá trong hóa thạch, con rối người rắn.
Tán Bố cũng từng nói với hắn, muốn giữ hoàn chỉnh năng lực của một sinh vật nào đó, tốt nhất là có thể sử dụng cả bộ hài cốt của nó.
Bởi vậy hắn mới đi sai hướng, nhưng bản thân người Luyện Cốt không biết là do mất đi một phần truyền thừa cổ xưa, hay vì hoàn cảnh bức bách, mà họ đã bắt đầu dùng một phần ma cốt để tận hết khả năng luyện chế ra cốt bảo có thể phát huy năng lực đặc biệt, mà để có thể lợi dụng cốt bảo đến mức lớn nhất, bọn họ hiển nhiên phải nghiên cứu sâu về các loại cốt khí.
Nghiêm Mặc nhìn mà mê, ước gì có nhiều Hữu Giác Nhân dùng nhiều cốt khí hơn nữa cho hắn xem, nếu nói thái độ lúc trước khi Y Phàm đại sư nói muốn dạy hắn học luyện cốt là sao cũng được, thì bây giờ đã biến thành bức thiết muốn nắm giữ những gì mà đối phương biết.
Đồng thời, hắn cũng bắt đầu lo lắng cho các sinh vật trên đông đại lục, nếu bất kỳ ai trong tộc Luyện Cốt cũng có vũ khí như vậy, thì tương đương với việc mỗi người bọn họ đều là chiến sĩ thần huyết, mà còn không giống như chiến sĩ thần huyết bình thường, năng lượng rất dễ tiêu hao hết —— còn năng lượng của bọn họ thì dựa vào nguyên tinh, khi chiến đấu rất có lời.
Khoan đã! Dùng nguyên tinh? Nghiêm Mặc nhớ lại hai giây, bỗng nhiên cười.
Tổ Thần tại thượng, hy vọng tộc Luyện Cốt không mang đủ nguyên tinh.
Có điều, rất nhanh sau đó, Nghiêm Mặc thu nụ cười lại, chưa đến mấy ngày mà hắn đã biết nguyên tinh của hai đại lục không thông dụng, vậy người tộc Luyện Cốt sẽ không biết sao?
Nếu biết, bọn họ chắc chắn sẽ chuẩn bị đầy đủ. Hoặc là, bọn họ tính toán trước khi nguyên tinh dự trữ dùng hết, đồng thời đã ra tay thu thập xương cốt và nguyên tinh của đông đại lục, bắt đầu luyện chế?
Như vậy, nguyên nhân mà người tộc Luyện Cốt phải tốn nhiều thời gian để củng cố lực lượng và chậm rãi xâm nhập vào các thế lực trên đông đại lục có lẽ chính là để thu thập đủ nguyên liệu luyện cốt?
Trong mấy chục giây Nghiêm Mặc thất thần, Nguyên Chiến đã bị vây công.
Có lẽ cầu lửa phá hoại quá dữ, người tấn công đổi thành nước và băng, hai người phối hợp, uy lực tăng mạnh đột ngột.
Nhưng Nguyên Chiến vẫn ứng phó nhẹ nhàng, hắn cảm thấy mình như đang huấn luyện chiến sĩ với đám học trò Cửu Nguyên vậy, ngay cả ba phần thực lực cũng không dùng tới, càng không dùng đến năng lực, mà chỉ sử dụng thân thủ và tốc độ để tránh né.
Nguyên Chiến đối phó càng nhẹ nhàng, Cốt Khí Sư cấp bảy càng không muốn tha cho hắn, ông ta muốn đạt được mục đích, thì nhất định phải giải quyết tên chiến sĩ này.
“Này, tư tế đại nhân, tôi có thể giết bọn Hữu Giác này không?” Nguyên Chiến còn bớt thời giờ hỏi Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc thấy có người đến gần Hậu Nữ và Hậu Sư, lập tức kéo bọn họ ra phía sau mình, thuận miệng đáp: “Đừng có hỏi tôi, ngu ngốc! Đã nói mấy lần rồi, anh muốn giết người thì đừng nói cho tôi biết.”
“Ặc, quên. Có điều là đám người này động tay động chân với chúng ta trước, dù tôi có giết chúng, Tổ Thần cũng sẽ không trừng phạt em đi?”
“Chắc vậy.”
“Ừm…” Nguyên Chiến né một mũi tên băng, trong màn hơi nước vung chân đá tên Cốt Khí Sư cấp bảy đang không ngừng ra lệnh văng dính vách tường, còn không quên nói: “Được rồi, em còn muốn học luyện chế cốt khí với Y Phàm đại sư kia, tôi sẽ không giết chúng, chỉ phế chúng thôi.”
Nói rồi, Nguyên Chiến liền sờ lên Mặc Sát bên hông.
Tên Cốt Khí Sư cấp bảy bị đá dính tường, thân thể ông ta mềm nhũn mà trượt xuống chân tường, vẻ mặt không thể tin nổi mà hộc ra một ngụm máu, ông ta không ngờ tên Vô Giác Nhân này lại mạnh như vậy, rõ ràng có ba người tấn công hắn, nhưng không biết sao hắn lại đột phá vòng vây, ngay cả đám người hầu quanh ông ta cũng bị, bị….
“Giết! Giết chết tên lợn không sừng đê tiện dơ bẩn đó! Tao muốn băm nó ra, tao muốn xé xác nó!” Ông ta thân là Cốt Khí Sư, có bao giờ bị người ta sỉ nhục như vậy?
Tên Cốt Khí Sư cấp bảy thậm chí còn quên mất mục đích ban đầu của mình: “Giết chúng cho tao!” Ông ta không để tâm việc phải mượn cớ giết người nữa, chỉ là vài tên Vô Giác Nhân mà thôi.
“Ai giết được chúng, tao sẽ luyện chế một cốt bảo cấp sáu miễn phí cho người đó!”
Người hầu và bọn du chiến sĩ mà ông ta thuê, bao gồm cả Hữu Giác Nhân hóng chuyện xung quanh vừa nghe thấy, rất nhiều người đều động tâm, ngay lúc những người này định đồng loạt ra tay bắt bốn người Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc thì…
“Các người đang làm cái gì thế hả?” Một tiếng hét to truyền đến từ xa, có người tiến vào nhà ăn từ cửa sau, đi về phía này, vừa đi vừa mắng: “Bất cứ nơi nào trong phủ cũng cấm đánh nhau, chẳng lẽ các người quên rồi hay sao? Tất cả đều dừng tay hết cho tôi!”
“Đại quản sự!” Rất nhiều người vội thu tay lại, nhao nhao hành lễ và chào hỏi với người mới tới.
Đại quản sự dẫn theo không ít hộ vệ đi tới, những hộ vệ đó trước hết chạy qua chỗ đánh nhau căn ngăn.
Nghiêm Mặc đã lệnh cho Hậu Nữ và Hậu Sư đứng phía sau hắn đừng ra mặt, đồng thời thả Hồng Sí và Phi Thứ ra, trong tay cũng chuẩn bị gai châm, hiện giờ bọn họ tạm thời không muốn bại lộ năng lực thần huyết trước mặt Hữu Giác Nhân, Nguyên Chiến có thể dùng Mặc Sát chiến đấu, hắn dùng gai châm sẽ không dễ phát hiện.
Bây giờ hắn có chút hối hận vì sao trong năm năm nay không chế ra vài món cốt bảo có năng lực đặc biệt —— có được mấy cái cũng mang đi thưởng cho chúng chiến sĩ của Cửu Nguyên rồi, ngày thường hắn và Tiểu Hắc chỉ luyện chế những cốt đao cốt kiếm cốt mâu cấp thấp cho các chiến sĩ bình thường của Cửu Nguyên, nếu không thì lúc này đã không bị động như vậy.
“Dừng tay hết cho tôi!” Đại quản sự rống to.
Hộ vệ đã sắp xen vào nhóm người đang đánh nhau, mắt thấy đại quản sự nổi giận, thuộc hạ của tên Cốt Khí Sư cấp bảy kia cũng không đánh tiếp nữa, tất cả đều dừng tấn công.
Tên Cốt Khí Sư cấp bảy kia thấy đại quản sự đến thì nhíu mày, lau đi vết máu trên khóe miệng, cười dữ tợn với Nguyên Chiến: “Mạng mày lớn đấy.” Sau đó cực kỳ không vui mà gọi người hầu của mình.
Nguyên Chiến rời khỏi Nghiêm Mặc liền không biết bọn Hữu Giác Nhân này nói cái gì, Nghiêm Mặc thì hiểu, nhưng hắn nghe xong chỉ muốn trả những lời này lại cho tên Cốt Khí Sư kia, đại quản sự đúng là khéo thật, y mà tới muộn nửa giây thôi là Mặc Sát của Nguyên Chiến trăm phần trăm sẽ thấy máu.
Mà với đặc tính của Mặc Sát… kết cục của đám Hữu Giác Nhân này như thế nào không cần nghĩ cũng biết!
“Cú đá vừa rồi của anh còn nhẹ quá.” Nghiêm Mặc nói với Nguyên Chiến đã lui về bên người mình.
“Vậy để tôi đá thêm một phát?” Nguyên Chiến cũng rất kinh ngạc, hắn đá không mạnh lắm, nhưng cũng không nhẹ, mà tên Cốt Khí Sư cấp bảy kia chỉ ói ra tý máu: “Trên người ông ta hình như có vật hộ thân.”
Nghiêm Mặc không cần đoán đã nói thẳng đáp án: “Ông ta là Cốt Khí Sư.” Xem ra cốt khí của tộc Luyện Cốt đã phát triển không tồi trên tây đại lục, có thể chế ra cả cốt khí hộ thân? Vật có lợi ích thực tế như vậy, hắn quyết định khi nào rảnh sẽ luyện chế vài món.
Đại quản sự đi đến giữa mọi người, quét mắt nhìn hai bên, vẻ mặt cực kỳ không vui: “Ai nói cho tôi biết, chuyện này là sao?”
Nguyên Chiến vươn tay đặt lên sau cổ Nghiêm Mặc, đảm bảo da thịt hai người luôn chạm vào nhau.
Nghiêm Mặc còn chưa kịp nói, tên ác nhân bên kia đã cáo trạng trước: “Là lũ Vô Giác Nhân đê tiện vô sỉ này ra tay trước!”
“Từ khi nào thì phủ đệ của Y Phàm đại nhân mà Vô Giác Nhân muốn đến là có thể đến?”
Trong sân còn có vài Vô Giác Nhân khác, không biết những người này có thân phận gì, nhưng nghe thấy thế vẫn không có phản ứng.
“Là các người mời bọn tôi tới, bọn tôi mới tới, bộ cho rằng thần…”
“Hậu Sư!” Thôn vu Hậu Nữ hét lớn.
Hậu Sư lập tức ngậm miệng, dùng ánh mắt không phục mà trừng tên Cốt Khí Sư cấp bảy.
Cũng may với tính cao ngạo của Hữu Giác Nhân, bọn họ rất ít khi nghe lọt lỗ tai lời của Vô Giác Nhân, Hậu Sư cũng chưa nói hết, nhưng không có ai chú ý tới chữ thần cuối cùng của hắn.
Đại quản sự quay đầu nhìn Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến, đánh giá xong mới nhíu mày hỏi: “Các người là ai? Là nô lệ hay người làm thuê? Vì sao lại tới đây? Không ai nói cho các người biết quy củ trong phủ à? Vì sao lại đánh nhau?”
Đại quản sự càng tò mò việc Cốt Khí Sư cấp bảy cho nhiều người như vậy tấn công bốn Vô Giác Nhân, mà bốn Vô Giác Nhân này lại không có chút sứt mẻ nào, ngược lại, người sứt mẻ hình như còn là Hữu Giác Nhân? Là do bốn Vô Giác Nhân này quá mạnh, hay do Cốt Khí Sư cấp bảy kia và người của ông ta quá vô dụng?
Nghiêm Mặc thấy người xung quanh không có ai đứng ra làm chứng, đành phải tự mình mở miệng: “Là Y Phàm đại sư bảo chúng tôi tới nơi này. Quy củ? Người hầu dẫn đường rõ ràng nói chúng tôi có thể đến phòng bếp lớn dùng bữa, nhưng đám người này lại chắn cửa không cho chúng tôi vào, còn cố ý va chạm với đồng bạn của tôi, dùng lời lẽ sỉ nhục chúng tôi.”
“Cho nên các người mới ra tay trước?” Đại quản sự trầm mặt.
Ánh mắt Nghiêm Mặc lạnh đi: “Đúng.”
“Đại quản sự, ngài xem, chúng đã thừa nhận!” Người của tên Cốt Khí Sư cấp bảy kia lập tức kêu lên.
Đại quản sự: “Dựa theo quy củ trong phủ, người ra tay dù là ai đều phải bị trừng phạt, mà chuyện này là các người sai, bốn người các người phải gánh hết thảy hậu quả, các người có phục hay không?”
Tay Nguyên Chiến hơi siết lại, Nghiêm Mặc đột nhiên cười rộ lên: “Phục thì sao? Mà không phục thì sao?”
“Lũ lợn không sừng láo toét! Nên tống chúng vào ngục đi, rồi khắc ấn ký nô lệ, đeo nô lệ cốt, trừng phạt chúng!”
“Đúng, sớm nên làm như vậy. Mắc gì lũ lợn không sừng dơ bẩn này lại có thể ăn cùng chúng ta?”
“Y Phàm đại sư tốt quá rồi.”
“Vậy cũng không thể mềm lòng với tên Vô Giác Nhân này được, tuy Vô Giác Nhân ngu xuẩn, nhưng đúng là tệ hại!”
Hậu Sư siết chặt nắm tay, nhẫn nhịn đến mức thân thể phát run, Hậu Nữ thì im lặng. Các Vô Giác Nhân khác trong sân như không có lỗ tai, hoặc là bọn họ đã sớm quen với sự nhục mạ này?
Đại quản sự cũng khó chịu với thái độ của Nghiêm Mặc, vẻ mặt cũng trở nên khó coi: “Phục, thì dựa theo quy củ mà chịu trừng phạt, vào địa lao trong phủ một tháng, và nhận lỗi với đại nhân Mã Hiết Nhĩ, thẳng đến khi bọn họ vừa lòng mới thôi. Còn không phục, hừ, các người sẽ bị đánh nhừ tử rồi bị đưa đi làm nô lệ, đến lúc đó ai cũng không cứu được các người!”
“Phải không?” Nghiêm Mặc đã cảm giác được sự khác biệt ở tây đại lục và đông đại lục, ít nhất thì người trên đông đại lục sẽ không khinh bỉ hắn chỉ vì giống loài, nhưng tây đại lục thì chỉ cần hắn là Vô Giác Nhân, dù hắn có lý, nói ra cũng vô dụng.
Đám người đại quản sự không biết Nghiêm Mặc rốt cuộc có ý gì, thấy vẻ mặt và thái độ nói chuyện của hắn như thể không ngoan ngoãn chịu trừng phạt, nhưng nếu hắn muốn ra tay thì hình như lại chưa phẫn nộ tới mức đó, nhưng Vô Giác Nhân phía sau hắn đã tức giận đến mức đỏ mặt tía tai.
Một tên người hầu bên cạnh Cốt Khí Sư cấp bảy đột nhiên nói: “Nếu bọn bây không muốn chết, vậy giao hết toàn bộ đồ vật của bọn bây cho Mã Hiết Nhĩ đại nhân chúng tao!”
“Dứt khoát bắt chúng làm nô lệ cho Mã Hiết Nhĩ đại nhân đi.”
“Tên Vô Giác Nhân cao to kia đánh rất giỏi, đeo nô lệ cốt cho hắn, về sau hẳn là có thể làm được không ít chuyện.”
“Ừm, đúng vậy, cường tráng như thế, đem đi lai giống cũng không tồi.”
Các Hữu Giác Nhân xung quanh bắt đầu xoi mói bốn người Nguyên Chiến, mà Nguyên Chiến lại thành nô lệ được hoan nghênh nhất trong bốn người họ.
Nghiêm Mặc ngẩng đầu nhìn Nguyên Chiến, rất lấy làm lạ vì sao hắn có thể nhẫn nhịn như vậy mà không động thủ.
Kết quả vừa nhìn, Nghiêm Mặc thiếu chút nữa phì cười.
Vẻ mặt của Nguyên Chiến cứ như đang nhìn một đám khỉ kêu khẹt khẹt với mình, vẻ mặt đầy ghét bỏ.
“Các người có nghe không? Cốt sư Mã Hiết Nhĩ đại nhân đại lượng, các người chỉ cần nhanh chóng giao hết tất cả đồ trên thân ra đây!” Đại quản sự mất kiên nhẫn quát, muốn mau chóng chấm dứt chuyện này.
Nguyên Chiến xoa xoa cổ Nghiêm Mặc: “Tôi nhớ ra rồi, trong này có hai tên Vô Giác Nhân từng xuất hiện ở một cửa hàng thảo dược, chắc là bọn chúng nhìn thấy em xài túi không gian.”
“Ý của anh là bọn họ cố ý va chạm với Hậu Sư, chọc giận chúng ta, chính là vì có được túi không gian?”
“Chắc bọn chúng cho rằng tùy tiện hù dọa em là có thể lấy được túi không gian.”
“Xem ra tên tuổi học đồ của Y Phàm đại sư cũng không hữu dụng gì.” Nghiêm Mặc sờ cằm.
Nguyên Chiến nói trúng tim đen: “Em vừa tới đây mới ngày đầu tiên, em nói xem Y Phàm đại sư sẽ chống lưng cho em, hay sẽ để ý đến tên Cốt Khí Sư cấp bảy kia hơn?”
Nghiêm Mặc thở dài: “Kỳ thật tôi rất không thích đánh nhau, tôi còn muốn thương lượng với thành chủ nơi này xem có thể cùng nghĩ cách giải quyết dịch tả đang lây lan hay không.”
“Nói lý với chúng cũng vô dụng.”
“Tôi biết.”
“Vậy thì?”
“Ra tay!”
Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đồng thời ra tay. Hậu Nữ và Hậu Sư lúc này đã trở thành gánh nặng, nhưng hai người không vứt bỏ bọn họ, mà giải quyết nỗi lo về sau trước.
Đám người đại quản sự thấy Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc lẩm nhẩm lầm nhầm nói cái gì mà bọn họ nghe không hiểu, càng lúc càng mất kiên nhẫn, đang chuẩn bị uy hiếp lần nữa, nào ngờ người ta đã ra tay trước.
Người của cửa hàng A Lan và đám người Bố Hoa đã tới cửa phủ đệ, quản lý giải thích tình huống xong thì được người hầu dẫn vào, sau đó bẩm báo lời của quản lý lên trên.
Đám người Bố Hoa nôn nóng chờ đợi ở nơi cách một vách tường.
Lúc này, bụng Nghiêm Mặc bỗng nhiên rục rịch.
Vu Quả kêu lên: “Ta cảm giác được! Thứ ta muốn đang ở gần chúng ta.”
Nghiêm Mặc: “Vật sống? Có chân?”
Vu Quả cũng không rõ, lúc trước nó còn tưởng phải cách một khoảng, nhưng hiện giờ nó rõ ràng cảm giác được thứ đó đang tới gần bọn họ.