Dị Thế Lưu Đày

Chương 379: Chương 379: Đến cùng có thể nhảy vũ khúc hiến tế không?






Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

141f00070d1878eda49e

“Chỉ có mấy lão bất tử sống không biết bao nhiêu năm như bọn họ mới biết việc được chúng thần thương yêu có khi cũng không phải chuyện tốt.”Nguyên Chiến hỏi rõ tình huống xong liền không lãng phí thời gian đi gặp bọn phản đồ nữa, sau đó hắn lại hỏi từng chuyện quan trọng trong bộ lạc, phòng thủ, vũ khí, lương thảo, gia súc, ngựa, số người thương vong.

Người quản lý các bộ lần lượt báo cáo lại tình trạng hiện tại, lương thực đã có hồ Thanh Uyên phía sau chống đỡ, còn chưa tới mức sơn cùng thủy tận, nhưng người quản lý vẫn bẩm báo lại chuyện cướp kho lương theo đúng sự thật.

Nguyên Chiến hạ lệnh: “Bọn cướp kho lương ngoại trừ đầu sỏ thì những kẻ khác tạm thời không xử trí.”

“Được.” Băng phụ trách trị an của bộ lạc vừa về đến liền thành người bận nhất bộ lạc.

“Ruộng đồng bên ngoài thế nào?”

Đại Sơn bị bắt, phụ tá của hắn báo cáo: “Tình huống tổn thất không quá nghiêm trọng, chiến trường hầu như tránh khỏi ruộng đồng, giữ được bảy tám phần mười. Rất có thể quân địch biết nơi đó của chúng ta gieo trồng thứ tốt từ miệng bọn phản đồ và gian tế, chúng nghĩ sau khi chiếm lĩnh bộ lạc rồi thì thuận tiện thu hoạch luôn, nên lúc công thành chúng không cố ý đạp hư đồng ruộng.”

Lúc sau, khi tất cả những người có chức trách báo cáo xong, Nguyên Chiến rất nhanh đã tìm ra ba chỗ cần xử lý khẩn cấp, hồ nước mặn, cửa khẩu sông lớn và chi viện cho bộ lạc người lùn.

“Năm đoàn trưởng nghe lệnh.”

“Có!”

“Các anh cùng điều ra hai trăm chiến sĩ tinh anh, bao gồm cả các anh, để tôi chỉ huy. Những chiến sĩ khác giao cho phó đoàn trưởng quản lý, việc học tạm dừng, những chuyện khác không thay đổi, vẫn hoạt động và phòng thủ như lúc trước. Các bộ khác cũng vậy!”

Những người có chức trách đồng thanh hô: “Vâng.”

“Công việc gieo trồng ở ngoại thành, chăn nuôi và đi săn vẫn diễn ra như thường ngày, tôi sẽ không để quân địch vượt qua cột mốc biên giới của Cửu Nguyên một bước!”

Nguyên Chiến đứng dậy: “Tù trưởng Hắc Thủy, anh có đồng ý tới hồ nước mặn để giết địch không?”

Hắc Thủy Doanh Thạch cũng đứng dậy, cười ha hả: “Giao cho tôi, bảo đảm chúng có đến mà không có về.”

Nguyên Chiến gật đầu với y: “Được, Bộ Nga, anh chọn ra một trăm chiến sĩ giao cho tù trưởng Hắc Thủy dẫn đội, tìm thêm một người chỉ đường, đi bằng địa đạo. Tù trưởng Hắc Thủy muốn mang bao nhiêu người của mình thì tự mình sắp xếp. Mặt khác, nơi đó là thánh địa của Côn Bằng mặt người, Cửu Phong cũng sẽ hỗ trợ anh.”

Vẻ mặt Bộ Nga có chút kinh ngạc, nhưng anh không hỏi nhiều, nếu thủ lĩnh tin tưởng người này, ngay cả đường thông tới hồ nước mặn cũng có thể cho đối phương biết, anh cần gì phải hoài nghi người ta.

Lúc Hắc Thủy Doanh Thạch nghe Nguyên Chiến bảo mình dẫn đội tới hồ nước mặn, lòng thầm kinh ngạc, tới lúc nghe bảo ngay cả thông tin bí mật như hồ nước mặn cũng cho y biết, nét cười trên mặt liền thu lại vài phần. Y không biết đây là khảo nghiệm hay là tín nhiệm, nhưng dù thế nào, Nguyên Chiến dám giao cho y, y cũng sẽ không làm hắn thất vọng.

Ông lớn Cửu Phong bay vào rúc trong lòng Nghiêm Mặc nghe nói hang ổ của mình bị kẻ khác tấn công, lập tức nổi giận đùng đùng chui ra.

“Kiệt ——!” Cửu Phong không đợi Nghiêm Mặc dỗ đã mở phạch cánh, bay ra ngoài.

Nghiêm Mặc không ngăn cản Cửu Phong, với năng lực bây giờ của Cửu Phong, đám người đóng quân ở hồ nước mặn nói không chừng chưa kịp đợi tới khi Hắc Thủy đến thì đã bị tra tấn tới chết rồi.

Số nhân lực còn lại chia làm hai đường, một đường do Hào và Thâm Cốc dẫn đội, tới cửa sông lớn chi viện tộc Người Cá.

Một đường khác do Nguyên Chiến tự mình dẫn đội đi giải quyết bộ lạc Đóa Phỉ Nhĩ Đức.

Nghiêm Mặc vốn định giữ cái bộ lạc này lại để giúp cho mảnh đất này càng trở nên phồn vinh, thuận tiện làm phía ‘đối lập’ của Cửu Nguyên để người ta so sánh, nhưng Nguyên Chiến hiển nhiên không muốn tiếp tục giữ khối u ác tính này lại nữa, chỉ muốn diệt trừ cho xong việc.

Chú Vu thấy mọi người đều có nhiệm vụ của mình, liền ngồi không yên trên ghế, hắng giọng ho khụ một tiếng, kéo lấy sự chú ý của mọi người, rồi tự động xin gia nhập: “Mặc vu và Chiến đi giải quyết bộ lạc Đóa Phỉ gì gì đó, vậy ta tới cửa khẩu sông lớn xem thử.”

Lúc Chú Vu đứng trên đầu tường nhìn thấy những chiến sĩ người cá đó đã ngứa ngáy tâm can không thôi, muốn làm quen với bọn họ, nghe nói ở cửa khẩu sông lớn bây giờ có rất nhiều chiến sĩ tộc Người Cá đang đánh giết ngoại địch, cơ hội tốt như vậy làm sao ông bỏ qua được.

Nguyên Chiến nhìn về phía Nghiêm Mặc, Nghiêm Mặc mỉm cười: “Sư phụ, có ngài đi chúc phúc cho họ, con và Chiến xong việc bên này cũng sẽ không cần đi một chuyến qua cửa khẩu sông lớn nữa.”

Chú Vu cười quái dị: “Chúc phúc? Không, ta là vu sư nguyền rủa, chúc phúc không phải thứ ta am hiểu.”

Nghiêm Mặc cười to, liền nhân cơ hội giới thiệu Chú Vu cho mọi người: “Chú Vu, Đại Vu nguyền rủa lợi hại nhất thế gian, đến từ Vu Thành – Cửu Đại Thượng Thành, sư phụ tôi, về sau mọi người thấy ông như thấy tôi, xưng là tổ vu đại nhân hoặc chú tổ đại nhân đều được.”

Lúc mọi người thấy vị trí chỗ ngồi của ông lão đã đoán được thân phận của ông chắc là không thấp, chỗ ngồi của ông nằm phía dưới bên phải, cách chỗ của Nghiêm Mặc không xa, hơn nữa chỉ có duy nhất một ghế, so với chỗ ngồi của các thủ lĩnh khác còn gần Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc hơn.

Hôm nay, ghế trong đại sảnh chia làm hai dãy, theo ý của Nguyên Chiến, ngồi bên trái đều là chúng thủ lĩnh Cửu Nguyên, bên phải là khách nhân.

Nguyên Chiến thấy sắc mặt Nghiêm Mặc đầy mỏi mệt, liền tiếp nhận công việc giới thiệu Chú Vu giúp hắn, lần này tỉnh lại, trí nhớ của hắn đã khôi phục hoàn toàn, về phần sự thay đổi nảy sinh trong cơ thể, hắn có nhu cầu cấp bách cần được lên chiến trường để thích ứng.

Nguyên Chiến sợ mọi người không hiểu rõ, liền thuật lại chuyện của Tam Thành: “Trước kia chúng ta biết đến Tam Thành, vốn dĩ chỉ ba tòa thành cổ xưa nhất là Thủy, Hỏa, Thổ, sau đó thay đổi, Tam Thành không phải chỉ ba tòa thành như ban đầu nữa, mà là chỉ ba cấp bậc Thượng, Trung, Hạ mà các thế lực phân chia. Các tòa thành phân chia ba cấp bậc này rất nghiêm, cao nhất là Thượng Thành gồm chín tòa, ngoài trừ Vu Thành có địa vị đặc biệt nhất, thì tám tòa Thượng Thành khác đều có những tòa Trung Thành và Hạ Thành phụ thuộc.”

Sau đó, Nguyên Chiến dựa theo ý của mọi người, giấu lai lịch bọn họ đi, lần lượt giới thiệu bộ lạc Hắc Thủy, tộc Đa Nạp, Lạp Mạc Linh, Tử Minh, Thảo Tùng và đại vương tử từng là nô lệ ở thành Hắc Thổ.

Cậu thiếu niên kia thấy Nguyên Chiến không nói ra lai lịch thê thảm lại đáng buồn của mình, lòng vô cùng cảm kích, lập tức quỳ xuống xin Nghiêm Mặc ban tên, cậu muốn bắt đầu một lần nữa ở Cửu Nguyên, cái tên trong quá khứ đương nhiên không muốn dùng nữa.

Nghiêm Mặc nghĩ nghĩ, đặt cho cậu là Cửu Sinh, họ Thạch.

Cậu thiếu niên không biết Cửu Sinh có nghĩa gì, nhưng khi cậu thấy những người khác đều dùng ánh mắt vô cùng hâm mộ nhìn cậu, liền biết chuyện được tư tế đích thân ban tên cho là điều cực kỳ vinh quang và có phúc, trong lòng cậu rất vui, đọc nhẩm ba chữ Thạch Cửu Sinh vài lần.

Thảo Đinh đang bận cứu người ở bên ngoài nên không tới, nhưng Nguyên Điêu đến bẩm báo số người thương vong lúc thấy Thảo Tùng xong liền kinh ngạc hết nửa ngày, cô gái này có khuôn mặt giống Thảo Đinh năm sáu phần, ngay cả tên cũng có chỗ giống.

Nghiêm Mặc lắm miệng nói một câu: “Thảo Tùng, em gái Thảo Đinh, trên đường đi có giúp bọn tôi một cái ơn lớn.” Hắn vừa gặp Thảo Tùng liền cảm thấy cô thật quen mắt, chờ khi trị xong vết sẹo trên mặt cô thì càng chắc chắn cô có quan hệ huyết thống với Thảo Đinh.

Sau lại, Thảo Tùng tới mật báo, hắn thuận miệng hỏi vài câu, quả nhiên hỏi ra cô có một người chị tên là Thảo Đinh, còn có một em trai tên là Thảo Điện. Ba người đã sớm bị phân tán, cô vì trông xinh đẹp mà bị bọn buôn nô lệ sang tay nhiều lần, sau đó bị bán vào vương cung Thổ Thành.

Điều buồn cười là vết sẹo trên mặt cô cho chính tay vương hậu Thúy Vũ làm ra, ả ta thấy quốc vương nhìn cô nhiều thêm một lần liền vung roi quất, sau lại cho người dùng đao cắt mặt cô, chẳng qua do người xuống tay thương cảm cho cô, chỉ cắt theo vết roi kia. Không ngờ vài năm sau, vương hậu Thúy Vũ gặp lại cô đã hoàn toàn không nhớ ra cô là ai, lại thấy trên mặt cô có sẹo, liền thu cô làm nữ nô bên cạnh mình.

Lại sau đó, người Âm Thành muốn tìm người có sẹo trên mặt, vương hậu Thúy Vũ muốn xem cảnh Nguyên Chiến bị cười nhạo thuận tiện dạy hắn một bài học, liền đẩy cô ra. Kết quả, vết sẹo trên mặt cô được trị khỏi, lại may mắn được đưa về Cửu Nguyên, gặp lại thân nhân.

Nghiêm Mặc cũng nhịn không được mà thở dài, vòng đi vòng lại, vương hậu Thúy Vũ hại Thảo Tùng, nhưng cũng có công giúp cô phải không?

Thảo Tùng lại không nghĩ như vậy, cô chỉ cảm thấy mình có được ngày hôm nay đều là vì thần quan tâm, mà vị thần này chính là Nghiêm Mặc.

Lúc mọi người nghe nói Thảo Tùng là em gái Thảo Đinh, lại nghe tư tế đại nhân nói cô gái này từng giúp bọn họ, lập tức cảm thấy thân thiết với cô, Nguyên Điêu thì chủ động nói muốn dẫn cô đi tìm Thảo Đinh.

Sau đó, Nguyên Chiến hạ lệnh cho mọi người nghỉ ngơi và chỉnh đốn lại trong một ngày, hừng đông hôm sau sẽ xuất phát.

Mọi người lĩnh mệnh rồi lần lượt rời khỏi đại sảnh, lúc này Ngu Vu mới thong thả ung dung đi đến. Những người khác không nhìn thấy y, nhưng Nghiêm Mặc lại nhìn thấy, mà làm như không thấy.

Chú Vu vốn dĩ muốn đi nghỉ ngơi, nhưng vừa thấy Ngu Vu thì lại ngồi xuống.

Đám người Hắc Thủy và Lạp Mạc Linh được Đại Hà dẫn đường về nơi ở mới để nghỉ ngơi.

Ô Thần ở lại, Nghiêm Mặc còn chút chuyện muốn hỏi nó.

“Ba vị tộc Người Rắn rời đi khi nào?”

Ô Thần trả lời: “Hồi đầu xuân ạ, lúc đó trời hơi ấm lên một chút, bọn họ liền xuất phát, nói muốn đi đón một phần tộc nhân qua đây.”

Nghiêm Mặc gật đầu, lại hỏi thêm mấy vấn đề nữa rồi cho Ô Thần đi nghỉ ngơi, sau đó hắn nói với Nguyên Chiến: “Cứu người như cứu hoả, nếu anh đã tỉnh, chúng ta liền sớm tới cứu người lùn một chút, bọn họ chịu phái quân chi viện cho chúng ta, chúng ta cũng không thể vứt bỏ tình bạn này.”

Nguyên Chiến lắc đầu: “Cửu Nguyên không thể chỉ dựa vào hai người chúng ta, năng lực của em và tôi không đại diện cho năng lực chỉnh thể của Cửu Nguyên được, mặc dù trên chiến trường sẽ có tử thương, nhưng đồng thời nó cũng là cách nhanh nhất để nâng cao sức chiến đấu và cơ hội kích phát năng lực thần huyết. Tuy lần này rất nguy hiểm, nhưng em để ý tới bọn Tranh đi, cấp bậc năng lực thần huyết và vũ lực của mỗi người trong họ đều cao hơn ít nhiều.”

“Cho nên anh biết rõ một mình anh là có thể giải quyết được toàn bộ kẻ địch, nhưng vẫn muốn bọn Tranh phái chiến sĩ tinh anh đi đánh.” Nghiêm Mặc hiểu rõ.

“Ừ, chiến sĩ bình thường rất khó nâng cao trong một hai cuộc chiến, nhưng chiến sĩ tinh anh không giống vậy, bây giờ người được bọn Tranh chọn ra tất nhiên là những người rất mạnh, đều là chiến sĩ trung thành có tố chất thân thể không tồi và có hy vọng thăng cấp rất lớn, dẫn bọn họ đi, có em và tôi ở cạnh, bọn họ sẽ không sợ hãi, sẽ càng dễ dàng kích phát… kích phát cái gì mà em từng nói ấy nhỉ? À, tiềm lực.”

“Năng lượng nguyền rủa?” Lúc Ngu Vu tiến vào vốn chỉ nhìn Nghiêm Mặc, nhưng khi y chú ý tới ánh mắt của Chú Vu, liền nhìn về phía ông, vừa nhìn, y nhướng mày.

Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến nghe Ngu Vu nhắc tới Chú Vu, liền làm như lúc này mới để ý tới y, cùng quay đầu nhìn y.

Chú Vu híp mắt, tên đàn ông kỳ lạ đẹp đến không giống phàm nhân này chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhận ra trên người ông mang năng lượng nguyền rủa, nhưng ông lại không nhìn thấu người này, chỉ có thể đoán đối phương không phải nhân loại dựa trên các điểm đặc biệt của thân thể và cách ăn mặc,.

Ngu Vu không để lộ đuôi cá, sau khi lên bờ, đuôi cá của y liền biến thành chân, thân dưới mặc một chiếc váy với chất vải mềm mại dài chấm đất, nhưng ngón tay của y dài hơn người bình thường rất nhiều, móng tay còn sắc nhọn, và vành tai thì trông như vây cá, tất cả đều nói rõ y không phải nhân loại bình thường.

Nghiêm Mặc tò mò: “Anh từ đâu nhìn ra năng lượng nguyền rủa trên người sư phụ tôi vậy?”

Ngu Vu cười khẽ: “Người có thể luyện ra năng lượng nguyền rủa đều đã thành một nửa người chết, ta vừa tới gần đã ngửi thấy thứ mùi như cá sắp hư thối, chờ sau này ông ta lại nguyền rủa ngoan độc thêm vài lần nữa, thân thể ông ta sẽ hoàn toàn hư thối, linh hồn cũng tiêu tán.”

Không đợi Nghiêm Mặc mở miệng, y lại nói: “Cậu không ngửi được đâu, đó là vì sức mạnh linh hồn của cậu vẫn chưa đủ mạnh.”

“Người cá?” Chú Vu bị người ta lột hết gốc gác ra mà cũng không tức giận, ngược lại còn cười hì hì.

Nghiêm Mặc nghe thấy vậy liền nhíu chặt mày: “Có cách giải quyết không?”

Chú Vu lại chẳng hề để ý mà phẩy phẩy tay: “Chuyện của ta ta biết, mọi việc đều phải trả giá, uy lực của lời nguyền càng lớn, thì cái giá phải trả sẽ càng cao, nếu không bây cho rằng vì sao đến tận bây giờ mà ta không tìm được đệ tử? Nếu là kẻ tính tình tệ hại, quá tham lam, thì chỉ cần ba bữa là có thể khiến mình chết vì nguyền rủa rồi, bây xem bây đi, chỉ nhảy một vũ khúc hiến tế mà cũng thiếu chút nữa chết rồi đấy thôi?”

Ngu Vu nghe thấy bốn chữ ‘vũ khúc hiến tế’, hứng thú lập tức rời khỏi người Chú Vu, vẻ mặt y không dễ coi cho lắm: “Ta cũng đang muốn hỏi cậu, sao cậu lại biết nhảy vũ khúc hiến tế, ai dạy cậu?”

Chú Vu vỗ ngực: “Ta dạy đó, có điều…”

Ngu Vu hừ lạnh: “Ông dạy? Chỉ bằng ông?” Nói rồi hai mắt quét lên quét xuống Chú Vu, ánh mắt và giọng điệu muốn có bao nhiêu khinh bỉ liền có bấy nhiêu khinh bỉ.

Chú Vu tức giận: “Ta còn chưa nói hết, ta chỉ dạy nó mấy động tác trước, còn mấy cái sau là nó tự nhảy, ta không biết.”

Nghiêm Mặc cũng có rất nhiều nghi vấn đối với đoạn vũ khúc sau mà mình nhảy, hắn vốn định đi hỏi Chú Vu, nhưng thấy Chú Vu như vậy chắc là cũng không biết tình hình cụ thể, vừa hay Ngu Vu tìm tới cửa, không hỏi thì hơi uổng.

“Tôi không biết ai dạy cho mình nữa, nhưng tôi nghe thấy âm thanh, còn cảm giác có người điều khiển thân thể mình, giống như đang cầm tay tôi dạy tôi nhảy.”

“Kể lại kỹ càng và tỉ mỉ hơn đi.”

Nghiêm Mặc không có sở thích làm bộ thần bí khó lường như mấy tư tế khác, hắn quan tâm đến cái mạng nhỏ và lợi ích của mình hơn, nên không thèm giấu diếm gì cả, kể lại một lần.

Chú Vu nghe xong, vẻ mặt quái lạ, tựa hồ như đây là lần đầu tiên ông nghe thấy chuyện như vậy.

Mà Ngu Vu thì cười như không cười, trào phúng: “Cậu đúng là được chúng thần thương yêu đấy, ta có thể cảm giác được thân thể của cậu rất bất phàm, chúng thần đương nhiên cũng phát hiện ra, có điều, thân thể cậu có thể bất phàm đến mức làm chúng thần thèm muốn, thậm chí là chủ động dạy cậu vũ khúc hiến tế chân chính có thể kết nối với trời và đất, để cậu chết, để chia sẻ thân thể cậu.”

Nguyên Chiến vội cầm lấy tay Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc xoa xoa trán, chửi ầm lên trong lòng: “Sách hướng dẫn, mày cút ra đây cho tao! Chúng ta nói chuyện! Mày làm gì thân thể tao, vì sao đám thần linh chó má đó lại muốn tao chết như vậy?”

Sách hướng dẫn đương nhiên không ra có ‘cút ra’.

Nghiêm Mặc hận chết sách hướng dẫn, sách hướng dẫn vì để hắn có thể ‘kiên trì bền bỉ’ mà hoàn thành nhiệm vụ, liền cải tạo thân thể hắn, kết quả khiến quả Vu Vận chui vào thân thể hắn không chịu ra thì cũng thôi đi, hiện giờ ngay cả thần linh thế giới này cũng muốn cắt thịt trên người hắn, hắn muốn tiếp tục lăn lộn ở cái thế giới này kiểu gì nữa đây?

Thân thể hắn rốt cuộc có điểm gì đặc biệt? Là năng lượng có thể giúp hắn giữ sự bất tử hay là pháp tắc? Hay là cả hai?

Ngu Vu thấy Nghiêm Mặc buồn rầu, liền cười trên nỗi đau của người khác, nhưng cũng thấy hắn có chút đáng thương, chỉ có mấy lão bất tử sống không biết bao nhiêu năm như bọn họ mới biết việc được chúng thần thương yêu có khi cũng không phải chuyện tốt.

“Cậu nhảy được vũ khúc hiến tế chân chính, nên cũng thấy uy lực của nó đó, nhưng ta kiến nghị tốt nhất là đừng sử dụng thường xuyên, các vu giả biết nhảy vũ khúc hiến tế trước kia đều không sống lâu.” Ngu Vu khó có khi chân thành nói.

“Không phải.” Một giọng nói non nớt nhưng lại ra vẻ già dặn đột nhiên vang lên trong đầu Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc liền hỏi: “Vu Quả?”

Vu Quả nghiêm túc nói: “Vũ khúc hiến tế có thể nhảy, nhưng mỗi lần ba chỉ có thể tìm một vị thần để giao dịch, có thể dùng Vấn Thiên.”

Vấn Thiên?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.