Dị Thế Lưu Đày

Chương 620: Chương 620: Hậu quả đáng sợ của một trò đùa






Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

d33b59db6432e04f3d0f3c218b165aa3

“Hắn thật sự rất muốn canh lúc Lưu Diễm sắp chết, tới gần bên tai ông ta, vui đùa nói cho ông ta biết sự thật từ đầu chí cuối, nhất định Lưu Diễm sẽ chết không nhắm mắt, ha ha ha!”Ha ha, Nghiêm Mặc bỗng nhiên cười to.

“Tôi là huyết mạch tộc Thiện Ngôn, ngôn ngữ của tôi chính là phù văn, ngôn ngữ của tôi chính là trận pháp.”

Chỉ cần hắn có thể nói được, không, chỉ cần hắn có thể phát ra âm thanh, thì chúng sẽ có thể tạo thành những phù văn và trận pháp mà hắn cần, để hắn triệu hoán và sử dụng.

“Chỉ cần tôi muốn, thì mọi lời nói của tôi sẽ thành sự thật.”

“Oành ——!”Biển hồn của hắn nổ tung, như một vì sao biến mất, lại như một vì sao mới được thắp sáng.

Biển hồn của hắn biến thành bóng tối vô tận, chính giữa có một vùng lõm sâu, giữa vùng lõm có một cây non nhỏ.

Cây non rất kiêu ngạo, cành cây múa may lung tung, vùng đất lõm nới rộng ra, xuất hiện một mảnh đất, một nửa kia là vịnh biển cong cong.

Có một chiếc ghế nằm xuất hiện trên bờ cát, cây non nằm trên ghế, vẫy vẫy cành, trong lòng nó có thêm một quyển sách.

Bìa sách ghi mấy chữ to: Sách hướng dẫn cải tạo lưu đày.

Có ai đó phát ra tiếng cười trầm thấp trong biển hồn, tìm được rồi!

Trên người sách hướng dẫn lưu đày có hai sợi dây nối, một nối cái với mặt đất, một cái dài thật dài, nó kéo dài vào trong bóng đêm vô tận.

Nghiêm Mặc chậm rãi đi đến bên người cây non, vươn tay vuốt ve thân thể ảo ảnh của nó, hắn không động vào hai sợi dây kia.

Bây giờ hắn có thể tìm được sách hướng dẫn, có thể nhìn thấy sách hướng dẫn và người đàn ông sừng rồng, cùng với sợi dây liên kết giữa cả hai, nhưng hắn tạm thời không thể động vào chúng nó.

“Tôi không kiến nghị anh chặt đứt hai sợi dây kia, dù anh có khả năng đó.” Cây non giơ rễ lên: “Người đàn ông sừng rồng kia chắc chắn là người đến từ nền văn minh cao cấp, quen biết người bên trên luôn có lợi, có lẽ không biết khi nào cậu sẽ cần đến anh ta, giữ sợi dây lại, cũng chính là thêm cho mình một con đường.”

“Tao có thể khống chế nó không?”

Cây non biết thứ hắn nói đến là sách hướng dẫn, rầm rì: “Bây giờ vẫn chưa được. Có điều thứ này nói trắng ra là cũng chỉ là một công cụ có chứa bản đồ, bách khoa toàn thư của hành tinh này, cùng với chương trình thưởng phạt, giám sát, và chức năng trữ vật mà thôi. Chỉ cần anh có thể hiểu hết các quy tắc cơ bản của năng lượng, là anh có thể tháo nó ra. Nhưng dùng bạo lực để phá là cách tệ nhất, tôi không kiến nghị anh sử dụng, dù sao thì thứ này ngoại trừ trừng phạt anh khi anh phạm vào quy tắc, mức hữu dụng với anh cũng không ít. Tốt nhất là chờ đến khi anh có năng lực cải tạo nó thì hẵng ra tay với nó, để nó vâng theo lời anh.”

“Nói thật đơn giản.” Có lẽ đã tìm được thứ giấu sâu trong linh hồn mình nên dù tạm thời hắn chưa có biện pháp giải quyết, nhưng vẻ mặt Nghiêm Mặc đã trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

“Có hy vọng với bản thân mình không? Theo như bước đầu phán đoán của tôi, bây giờ, những hiểu biết của anh về năng lượng đã tương đương với trình độ của học sinh tiểu học năm thứ ba, mà đạt tiêu chuẩn chuyên nghiệp để cải tạo quyển sách hướng dẫn này thì anh không còn kém quá xa.”

Nghiêm Mặc nhếch khóe miệng: “Có ai muốn hành động của mình luôn bị người khác giám sát và quản chế?”

“Ai biểu trước kia anh không làm người tốt chứ! Tội phạm đương nhiên phải chịu đãi ngộ của tội phạm. Lại nói, trên đời này ai mà không bị quy tắc giám sát và quản chế? Không có pháp luật ước thúc thì cũng còn quy tắc của tự nhiên chờ đợi, không ai là thật sự tự do cả. Tỷ như người đàn ông sừng rồng gặp anh, với năng lực của anh ta, bộ anh ta không thể chiếm lĩnh hành tinh này, rồi chém tận giết tuyệt gia tộc Bàn A sao? Nhưng nếu anh ta làm như vậy, thì còn ai sẽ tuân thủ điều ước của thiên hà? Không, tôi cảm thấy trên người anh ta hẳn cũng có thứ gì đó giám sát anh ta, ước thúc anh ta.” Cây non càng nói càng kích động, nó ngồi thẳng dậy.

“Anh xem, điều ước của thiên hà tách người tuần tra và người chấp pháp ra, tôi không biết người tuần tra là sao, có lẽ là tìm kiếm và phát hiện, nhưng làm như vậy hiển nhiên là để phòng ngừa người nào đó có quyền lực quá lớn, có thể so sánh với trường hợp tránh cho vài nơi lẫn lộn chức vụ cảnh sát và toà án cùng viện kiểm soát, để rồi tạo ra kết quả đáng buồn là xuất hiện một đám sài lang hổ báo. Mà người đàn ông sừng rồng kia, anh ta rất mạnh, người yêu của anh ta còn là dân bản xứ trên hành tinh này, vậy anh ta…”

“Dừng!” Nghiêm Mặc giơ tay đầu hàng: “Mày không cần phải nói, tao hiểu ý mày. Tóm lại tao chính là loại người xấu phải bị giám sát vì bất cứ thời điểm nào cũng có thể mất khống chế chứ gì?”

“Đây là anh nói, không phải tôi nói.”

Nghiêm Mặc hết cách với cây non: “Ít nhất thì sau khi giảm xong một trăm triệu điểm cặn bã, tao không hy vọng thứ này sẽ ảnh hưởng tới tao nữa. Người đàn ông sừng rồng kia nói mọi việc làm của tao sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tuổi thọ của Đô Đô, này chứng tỏ sách hướng dẫn cũng có liên kết với Đô Đô, tao muốn chặt đứt nó!”

“Nhưng ngày đó anh có thật sự vứt bỏ được điều kiện hậu đãi này? Anh ngẫm lại xem, chỉ cần anh luôn làm chuyện phù hợp với quy tắc của sách hướng dẫn, thì tuổi thọ của Đô Đô sẽ tăng rồi tăng, nếu anh có một trăm triệu điểm cống hiến, vậy Đô Đô có thể sống hơn hai mươi bảy vạn năm.”

Nghiêm Mặc âm trầm nói: “Nhưng nếu tao nhịn không được mà làm vài chuyện, khiến giá trị cặn bã lên đến một trăm triệu điểm thì sao? Chẳng phải nói người càng bị ước thúc, thì khi đạt được tự do, bùng nổ cũng sẽ càng mạnh sao? Nói không chừng khi đó tao sẽ vì quá vui mừng mà làm ra chuyện gì đó không thể cứu vãn. Tóm lại, cái chuyện bị người ta gò bó này, với tao là quá đủ rồi! Đô Đô muốn trường sinh, tao tự có cách giúp nó, chứ không phải để số trời nắm giữ tuổi thọ của nó trong tay.”

“Vậy thì cố gắng lên, thiếu niên. Tranh thủ trước khi anh giảm xong một trăm triệu điểm cặn bã, hiểu biết của anh về các quy tắc năng lượng phải từ trình độ tiểu học lên tới trung học phổ thông, chỉ có như vậy anh mới thật sự thoát khỏi trói buộc. Tuy tôi cảm thấy anh đã tiếp xúc với nền văn minh cao hơn, cũng hiểu được những hàm nghĩa cao thâm về năng lượng hơn trước kia, nhưng anh căn bản vẫn không thể cải tạo sách hướng dẫn, cùng lắm chỉ là phá hỏng hoặc giam cầm nó.” Cây non múa may nhánh cây.

“Như vậy cũng đủ rồi.” Về phần tiếp xúc với nền văn minh cao cấp… Nghiêm Mặc nghĩ tới mạng lưới internet trải rộng toàn vũ trụ, nghĩ tới việc mình mất đi cơ hội hợp pháp tiến vào mạng thiên hà, không biết nhờ Dobino hỗ trợ có lợi dụng cổng đăng nhập internet mà gia tộc Bàn A bỏ lại trên phi thuyền để truy cập trái phép vào mạng thiên hà được không?

Có điều chuyện này vẫn còn xa xôi lắm, tạm thời có thể không suy xét tới.

Ý thức của Nghiêm Mặc ra khỏi biển hồn, hắn chậm rãi mở mắt.

Trong mắt người khác, hai mắt hắn vốn dĩ vẫn mở, chẳng qua lại không có tiêu cự, cứ như hắn đang nhìn về một nơi xa xăm nào đó, lúc này, ảnh ngược bên ngoài mới in vào trong mắt.

Nghiêm Mặc cười nhạt, nụ của cười hắn làm bất cứ một sinh vật nào nhìn thấy cũng trở nên thoải mái, rồi thật tự nhiên mà muốn thân thiết với hắn.

Đầu tiên hắn nhìn về phía Nguyên Chiến, khi chạm phải ánh mắt chứa đầy lo lắng của đối phương, dùng nụ cười đáp lại để nói cho đối phương biết: Hắn rất tốt, tốt đến không thể tốt hơn.

Sau đó, hắn nhìn về phía Nghiêm Tiểu Nhạc đang ngồi bên chân.

Thân thể Nghiêm Tiểu Nhạc vẫn là bộ dáng cũ, thân thể máu thịt lúc nãy xuất hiện đã biến mất.

Nghiêm Mặc sờ cái đầu tròn của nó: “Nhóc ngoan, cho tôi chút thời gian nhé.”

Nghiêm Tiểu Nhạc gật mạnh đầu. Bao nhiêu thời gian cũng được hết!

Dobino phát ra tiếng kêu, bay đến trước mặt Nghiêm Mặc rồi dừng lại.

Nghiêm Mặc vuốt vuốt mấy sợi xúc tua bằng kim loại của nó: “Nhớ nhắc tôi về sau làm cho cậu một thân thể mới. Có thể mới đầu sẽ không quá tốt, nhưng chúng ta có rất nhiều thời gian mà không phải sao?”

Dobino nghiêm túc nói cảm ơn, nó rất chờ mong thân thể mới mà Nghiêm Mặc làm cho, lúc trước gia tộc Bàn A từng nói sẽ dùng kim loại hoạt tính trạng thái lỏng phát hiện ra trên hành tinh này để làm cho nó một thân thể, nhưng sau đó vẫn không thực hiện, lần này nó sẽ thực hiện được mộng tưởng có phải không?

Nghiêm Mặc không định tự mình làm tất cả mọi chuyện, hắn lại nhìn về phía nhóm đồ đệ của mình ở khu đất bằng, hắn đã nhìn thấy một chút huyền bí của năng lượng và sinh mệnh, dù chỉ là một chút, nhưng hắn tin rằng văn minh của Cửu Nguyên, thậm chí là hành tinh này, trong tương lai sẽ phát triển trên con đường khác, chủ yếu là, hắn tin văn minh của bọn hắn sẽ không yếu hơn bất cứ một nền văn minh nào!

Muốn một nền văn minh hình thành và có quyền lên tiếng, vậy chắc chắn phải cần thời gian dài, mà điều hắn cần làm là dạy những nền tảng vỡ lòng cho người hắn xem trọng.

Nghiêm Mặc không để ý tới kiến lửa chúa, mà cúi đầu nhìn hai con kiến lửa vừa được gọi tới, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt lưng chúng nó, trấn an chúng nó: “Chào, đừng sợ, cho tôi vài phút là được rồi.”

Hai con kiến lửa không biết vì sao mình bị gọi tới, càng không biết vài phút là bao lâu, nhưng chúng nó đều cảm thấy được nhân loại này sờ thật thoải mái, còn giật giật râu, truyền đạt cảm xúc hữu hảo.

Kiến lửa chúa nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Nghiêm Mặc, nhưng cảnh tượng vị vu giả nào đó mổ hai con kiến lửa ra thành nhiều mảnh rồi nghiền nát mà ông ta tưởng tượng không xuất hiện.

Ông ta chỉ nhìn thấy Mặc vu kia sờ sờ hai con kiến lửa, sau đó… hết rồi.

Lúc hai con kiến lửa rời đi còn nói ‘cảm ơn’ với Mặc vu kia, là sao?

“Này, Tiểu Mặc vu, bây giờ cậu chắc chắn bao nhiêu phần trăm có thể cứu kiến hậu của ta?” Kiến lửa chúa không biết giọng nói của mình đã dịu dàng hơn ba phần.

Nghiêm Mặc ngẩng đầu nhìn kiến lửa chúa, chưa nói đã nhoẻn miệng cười trước: “Tôi tưởng ông muốn tôi làm vương hậu của ông chứ.”

Kiến lửa chúa hiển nhiên cũng rất dày mặt: “Nếu có thể ở chung với kiến hậu trước kia, ta vẫn muốn ở với em ấy.” Lúc trước là do ông hoàn toàn không còn hy vọng và trông mong, những ngày này cũng là được chăng hay chớ, muốn tìm một vương hậu cũng chỉ vì đời sau của tộc kiến lửa thôi.

“Yêu mến cái cũ là một đức tính tốt, nhất là trên phương diện bạn đời.” Cuối cùng Nghiêm Mặc cũng có chút ấn tượng tốt với kiến lửa vương.

Nguyên Chiến gật đầu tán thành. Hắn và Nghiêm Mặc chính là như vậy, sau này bọn hắn cũng sẽ đi chung một đường, ở chung một nhà, không cần người mới!

“Tôi đã xem qua cấu tạo thân thể của tộc kiến lửa ông, nói các ông là thể năng lượng thuần túy thật sự không có chút khoa trương nào. Đối với việc khiến quả trứng kia sống lại, tôi đã có phương pháp, nhưng trước hết phải nói rõ một điều, nó sống lại rồi tôi cũng không thể cam đoan linh hồn bên trong vẫn là linh hồn cũ.”

Kiến lửa chúa trầm mặc trong chốc lát: “Dù sao cũng phải thử xem.” Nếu không ông cũng không cách nào hết hy vọng.

Nghiêm Mặc thấy ông ta như vậy, nhịn không được mà nhắc nhở: “Tôi giúp nó sống lại, tương đương với việc giúp nó cấu tạo lại thể năng lượng một lần nữa, tế bào thân thể nó sẽ từ chết biến thành sống, nói cách khác tế bào ký ức chưa chắc sẽ còn lưu, mà linh hồn cũng rất khó bám trên một vật thể đã mất năng lượng lâu như vậy. Sống lại, nếu là sống lại, thì sao có thể giống như quá khứ?”

“Ta biết. Tóm lại, dù kết quả có thế nào, chỉ cần cậu cố gắng hết sức, tộc kiến lửa sẽ là bạn của cậu.” Kiến lửa chúa không tức giận, mà ngược lại còn cảm ơn Nghiêm Mặc vì đã nhắc nhở ông ta điểm này.

“Từ khi kiến hậu chết, tộc ta bây giờ cũng có kiến phụ trách sinh sản thế hệ sau, nhưng tất cả đều không phải kiến hậu, cũng không cách nào sinh ra chiến sĩ cường đại. Không có chiến sĩ cường đại, thì kiến chúa mới cũng sẽ không cách nào ra đời, như vậy dù ta có đạt tới lĩnh vực phá thiên, ta cũng không thể rời khỏi bộ tộc. Cho nên kiến hậu đối với ta, đối tộc kiến lửa bọn ta mà nói rất quan trọng!”

“Hiểu rồi.” Nghiêm Mặc gật đầu, chỉ cần kiến lửa chúa tỉnh táo là được, hắn không muốn cứu kiến hậu rồi mà còn bị oán trách: “À, còn một chuyện nữa, đừng phá hỏng địa hình vốn có của hồ thần huyết, tốt nhất là đừng động vào đâu cả, về sau nó sẽ tự khôi phục năng lượng.”

“Gì? Cậu nói thật?” Chuyện này đối với kiến lửa chúa mà nói có thể xem như một niềm vui bất ngờ nho nhỏ. Không có hồ thần huyết, ông vẫn rất đau thịt đau lòng, nếu không phải ông ta không đánh lại hai người này, thì ông sẽ không dùng vẻ mặt ôn hòa như vậy mà nói chuyện với đối phương đâu!

Nghiêm Mặc rất chắn chắn mà gật đầu.

Tâm tình kiến lửa chúa vì chuyện này mà vui vẻ, hơn nữa với khả năng khiến người ta bất giác muốn thân mật của Nghiêm Mặc, lời ông ta nói ra cũng dịu hơn ba phần: “Cái tượng thần có khắc thần dụ xuất hiện ở Hỏa Thành có phải có liên quan đến các cậu không?”

Nghiêm Mặc chớp chớp mắt: “Tượng thần gì?”

Kiến lửa chúa lại nhìn về phía Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến bế Vu Quả, bày ra bộ dáng tận tâm làm một người cha tốt, còn đung đưa cánh tay như đang ru em bé.

Nghiêm Tiểu Nhạc kêu cách cách, tui không biết cái gì hết.

Dobino: Tôi biết, tôi còn biết thần dụ trên tượng thần là cái gì, nhưng tôi không nói!

Kiến lửa chúa cũng không chắc tượng thần kia có phải có liên quan đến người Cửu Nguyên không.

Nghiêm Mặc mang theo chút quan tâm như hỏi han bạn bè: “Có phải Hỏa Thành xảy ra chuyện gì không? Có liên quan đến tượng thần mà ông nói à?”

“Hỏa Thành đúng là xảy ra chút phiền toái.” Kiến lửa chúa cũng cảm thấy việc này khó mà giải quyết, đám người thành chủ và tư tế Hỏa Thành hỏi ông nên làm sao bây giờ, làm sao ai biết làm sao?

Xuất phát từ sự phiền chán quanh năm suốt tháng đối với người Hỏa Thành, kiến lửa chúa thuật lại sự tình đại khái xảy ra trong Hỏa Thành.

Thì ra bảy ngày trước, Đại Tư Tế Lưu Diễm hiến tế cho Hỏa Thần, khiến thần tích giáng lâm ở ngoài thành.

Thần tích này chính là tượng thần trông như Hỏa Thần, nếu chỉ là tượng thần thôi thì cũng chẳng có gì, mà đằng này trên xương đùi của tượng còn có thần dụ được khắc sâu.

Thần dụ nói: Kim loại xuất hiện, Hỏa Thành có biến. Thành chủ sống, tư tế chết.

Lưu Diễm sau khi nhận được bức tượng thần này đã bị thần dụ trên đó làm cho hoang mang rối loạn, vừa lúc các tư tế khác và thành chủ yêu cầu xem tượng thần, Lưu Diễm liền mang tượng thần đến cho hai vị tư tế khác xem, nhưng không mang cho thành chủ.

Sau đó, ba tư tế cùng phân tích, kim loại trong thần dụ —— bọn họ không biết chữ này, nhưng bọn họ áp dụng phương pháp loại trừ, thì suy được đó không phải cốt khí, cũng không phải đồ gốm và đồ sứ mà Cửu Nguyên làm ra ——hai chữ này bọn họ đều đã thấy ở Cửu Nguyên, nên đoán ra bộ lạc Đỉnh Việt sử dụng kim loại một cách chính xác.

Tám chữ đầu của thần dụ còn đỡ, ít nhất thì chỉ đang nhắc nhở Hỏa Thành có biến, chứ không nói kim loại xuất hiện, Hỏa Thành liền diệt vong. Nhưng sáu chữ sau thì khác, như đang nói Hỏa Thành sẽ vì sự xuất hiện của kim loại hoặc bộ lạc Đỉnh Việt mà xảy ra biến hóa, thành chủ còn sống, tư tế thì chết. Nhưng cũng giống như đang đơn thuần cảnh báo rằng nếu thành chủ còn sống thì tư tế mới chết.

Tóm lại, dù là tình huống nào, cuối cùng các tư tế của Hỏa Thành cũng sẽ chết.

Sự tình liên quan đến sống chết của mình, các tư tế Hỏa Thành phải cẩn thận xử lý.

Qua một ngày rồi một ngày khắc khẩu và thảo luận, có thần thị lớn mật đưa ra ý kiến: Nếu là thần dụ, vậy đó chính là cảnh báo, hơn nữa thần dụ này còn xuất hiện sau khi Đại Tư Tế Lưu Diễm hiến tế, như vậy có thể hiểu là, nếu giết thành chủ trước, vậy các tư tế Hỏa Thành sẽ không sao cả?

Lời này như một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, ba tư tế cùng các thần thị và những chiến sĩ tâm phúc của bọn họ đều nháo nhào.

Có người ủng hộ ý kiến này của thần thị, cũng có người phản đối.

Huyết mạch của thành chủ Hỏa Thành là huyết mạch cổ xưa nhất, từ ngày đầu tiên khi truyền thừa của Hỏa Thành bắt đầu truyền xuống, thì địa vị thống trị của huyết mạch này chưa từng thay đổi.

Mà phần lớn tư tế bọn họ cũng có xuất thân từ huyết mạch và gia tộc.

Hiện giờ bọn họ lại sắp giết người kế thừa huyết mạch đậm nhất, và cũng là người thống trị cao nhất của Hỏa Thành.

Chỉ là một cái thần dụ mà thôi, nhưng có ai dám làm lơ thần dụ?

Có tranh chấp, tất nhiên sẽ có người để lộ bí mật, rất nhanh sau đó, thành chủ chẳng những biết được nội dung thần dụ mà còn biết cả ai trong thần điện muốn giết ông ta.

Vì thế, chuyện bị xé lớn, thành chủ và thần điện đối địch nhau, cuối cùng tam Đại Tư Tế của thần điện bất đắc dĩ, đành phải cùng thành chủ lập một đàn hiến tế lớn cho Hỏa Thần, đồng thời kêu gọi Hỏa Thần.

Nghiêm Mặc nghe kể xong, miệng nửa ngày không khép lại.

Hắn thật sự chỉ đùa một chút thôi mà. Trong mắt hắn, thủ đoạn châm ngòi vụng về như vậy sao có thể thành công? Nếu là hắn nhìn thấy bức tượng thần có thần dụ đó, bên trên có nói lời bất lợi với hắn hoặc Cửu Nguyên, trước tiên hắn sẽ hủy diệt nó, ngay cả cặn cũng không để lại, càng không tin vào nó, sau đó đi điều tra xem bức tượng này xuất hiện từ đâu, rồi tìm kẻ khả nghi.

Mà sách hướng dẫn không trừng phạt hắn vì hành động đó, ấy đương nhiên là vì Hỏa Thành và Cửu Nguyên vốn đã có mối quan hệ đối địch. Hết thảy những chuyện gây ra mồi lửa mà hắn làm đều có thể tính là trả thù, mà sách hướng dẫn thì cho phép lấy máu trả máu.

Nhưng tư tế và thành chủ Hỏa Thành cứ vậy mà tin?

Là do bọn họ quá ngu xuẩn à?

Đương nhiên không phải.

Vậy thì vì sao?

Lúc này Nghiêm Mặc hoàn toàn không nghĩ tới thủ đoạn châm ngòi mà hắn cho rằng thật vụng về kia, là bởi vì hắn đã thấy quá nhiều thủ đoạn cao thâm khác, nhưng ở cái thế giới nguyên thủy còn tin vào tiên đoán, tin vào thần linh, thì có ai dám làm ra hành động lớn mật xúc phạm thần linh? Có ai dám hoài nghi thần dụ?

Chẳng trách có người lại nói thủ đoạn càng cũ thì càng hữu hiệu.

Nghiêm Mặc vì sự kiện ‘vô tâm cắm liễu liễu lại xanh’ này mà cảm thấy thật… vui sướng.

Ha ha ha! Quá sung sướng, thành chủ và tư tế Hỏa Thành đối địch nhau!

Khóe môi Nguyên Chiến cũng hơi nhếch lên, nhưng không quá rõ.

Kiến lửa chúa còn đang thở dài: “Nếu không phải vì nguyện vọng trước khi chết của kiến hậu, thì ta đã chẳng thèm quan tâm Hỏa Thành bọn chúng thế nào.”

“Thành chủ và tư tế thật sự đánh nhau à?”

“Không tới nỗi đánh nhau, nhưng thành chủ yêu cầu các tư tế hiến tế lần nữa, cầu một thần dụ mới. Thành chủ còn bảo thần dụ như vậy xuất hiện là vì Đại Tư Tế Lưu Diễm cưỡng ép hiến tế, cầu ta ban cho năng lực thần huyết một lần nữa, ông ta cho rằng thần dụ đó là sự trừng phạt của Hỏa Thần dành cho các tư tế đã làm điều xằng bậy, và cho rằng chỉ cần nghiêm trị Lưu Diễm, các tư tế khác lại thành tâm hiến tế thì sẽ không sao cả.”

Làm tốt lắm! Nghiêm Mặc cho thành chủ Hỏa Thành một cái like. Đây là rút củi dưới đáy nồi, bạn nói xem giết thành chủ là tư tế có thể sống, nhưng bây giờ chỉ cần giết một tên tư tế là những người khác có thể sống, mọi người sẽ chọn cái nào?

“Vậy bệ hạ ngài nghĩ sao?”

Kiến lửa chúa đau đầu: “Ta tính hạ thần dụ mới, để tên Lưu Diễm kia chết đi cho rồi, tuy trước kia ông ta là tên cần mẫn đưa đồ ăn đến nhất trong ba tên tư tế.”

Nghiêm Mặc ho khan một tiếng: “Tôi cũng thấy đây là phương pháp tốt nhất.” Về phần Lưu Diễm chết rồi, thành chủ và các tư tế có thân mật hợp tác với nha như trước kia không, chỉ cần chờ bọn họ đến Vu Thành, cẩn thận quan sát một chút sẽ biết ngay.

Kiến lửa chúa được Nghiêm Mặc ủng hộ, muốn đi hạ thần dụ.

Nghiêm Mặc tỏ vẻ hắn cũng muốn lên trên hít thở không khí. Hắn thật sự rất muốn canh lúc Lưu Diễm sắp chết, tới gần bên tai ông ta, vui đùa nói cho ông ta biết sự thật từ đầu chí cuối, nhất định Lưu Diễm sẽ chết không nhắm mắt, ha ha ha!

Nghiêm Mặc đi, Nguyên Chiến đương nhiên cũng muốn đi theo.

Thấy hai người có thể ẩn thân, kiến lửa chúa cũng không cự tuyệt, nhưng ông không chịu cho hai người cưỡi, lại cố ý không gọi kiến đến chở bọn họ lên —— chẳng ai muốn việc xấu trong nhà bị người ngoài dòm ngó cả.

Nghiêm Mặc thấy vậy thì vẫy vẫy tay, rất hùng hổ nói: “Không sao cả, ông cứ đi trước, chúng tôi có biện pháp tự lên.” Chút nữa sẽ cho ông được mở mang tầm mắt xem cái gì mới là pháp thuật thật sự!

Kiến lửa chúa rất hiếu kì, hai người này không có cánh, cũng không thấy bọn hắn có năng lực phi hành, bọn hắn muốn lên mặt đất kiểu gì?

Nghiêm Mặc lấy ra một cái yếm nhỏ để Nguyên Chiến đeo lên trước ngực Vu Quả đang ngủ khò khò, rồi chào nhóm đồ đệ, sau đó thầm nói trong lòng: Lời mình nói là sự thật.

Tự tẩy não mình xong, Nghiêm Mặc cười tủm tỉm cầm tay Nguyên Chiến, tĩnh tâm, chậm rãi mở miệng: “Tổ Thần chúc phúc, phản trọng lực, lơ lửng trên không.”

Trọng điểm là ở mấy chữ sau. Âm thanh vừa ra liền biến thành phù văn trôi nổi trong không trung, dẫn năng lượng trong trời đất thức dậy, thay đổi lực hấp dẫn của hành tinh này với hai người.

Nguyên Chiến liền cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, bị Nghiêm Mặc kéo nhẹ một cái, liền trôi nổi trên không.

Loại cảm giác này khác với khi Nghiêm Mặc sử dụng nguyện lực.

Kiến lửa chúa oán hận quay đầu, không thèm nhìn! Hai người kia cố tình chọc tức ông mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.