Dị Thế Lưu Đày

Chương 65: Chương 65: Im lặng…






Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

tachibana_by_las_t-d5rdg4o

“Bọn họ sợ anh, cảm kích anh, nhưng vẫn chưa đủ, tù trưởng đại nhân, anh phải khiến bọn họ biết rằng anh và bọn họ không giống nhau.”Lũ quái vật tập kích bất ngờ khiến tộc A Ô vốn dĩ đã không có bao nhiêu nhân khẩu nay còn tổn thất thêm, này đã là kết quả khi Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc ra tay trợ giúp, nếu không có hai người, hôm nay tộc A Ô rất có thể sẽ mất hơn phân nửa dân số.

Lúc trước, lũ quái vật đó chỉ tấn công những người nào đi đơn độc một mình, nhưng hôm nay lại đột nhiên phát động tiến công quy mô lớn, vậy chắc chắn là đã nhăm nhe nơi cư trú của bọn họ một thời gian dài.

Sau khi kiểm tra, sĩ số tộc A Ô toàn bộ chỉ có sáu mươi bảy người, trong trận chiến hy sinh hết sáu người, và mười chín người trọng thương, ngoại trừ mười bốn đứa nhỏ trốn trong lều, thì những người khác hoặc nhiều hoặc ít cũng bị vài vết thương.

Mà lũ quái vật bị đánh gục cũng đã kiểm kê xong, chuyện này do Nguyên Chiến hỗ trợ đếm số, bao gồm cả số nhân khẩu chính xác của tộc A Ô.

Năm mươi hai con quái vật đã chết, không có một con nào còn sống.

Nghiêm Mặc nghe nói quái vật không có con nào còn sống liền vội nhìn tay phải, nhưng sách hướng dẫn không có phản ứng, chắc là vụ giết người không phát sinh trước mắt hắn, nên sách hướng dẫn không thể phán hắn thấy chết không cứu.

Đây cũng là chỗ máy móc của sách hướng dẫn, nếu là người khác quan sát hành vi của hắn, nhất định có thể đoán ra mục đích mượn đao giết người từ lời nói và việc làm của hắn, nhưng quy tắc máy móc của sách hướng dẫn chỉ biết dựa theo hiện trường trực tiếp để phán xét.

Những người bị thương vẫn còn sống đều lục tục được đưa đến trước mặt Nghiêm Mặc, đây là điều thứ nhất Nghiêm Mặc bảo tộc trưởng A Ô làm.

Trong số người bị thương còn có hai người được đưa về sớm nhất, tổng cộng là hai mươi mốt người, những người khác tự nhận thương thế của mình không nặng, không mặt dày tập hợp ở đây.

Trong hai mươi mốt người trọng thương có hơn phân nửa là người tộc A Ô cảm thấy không còn khả năng sống sót, chỉ có thể kéo dài ngày qua ngày mà thôi, nhưng tư tế đại nhân không cho bọn họ từ bỏ, đưa hết tới đây.

Hai túp lớn nhất nhanh chóng được dọn ra.

Nghiêm Mặc định trước tiên phân những người bị thương ra hai lều dựa theo tình trạng thương thế nặng nhẹ, để trong quá trình phân, hắn có thể thuận tiện xử lý những tình huống gấp gáp và nghiêm trọng, như máu chảy không ngừng thì trước tiên hắn có thể dùng kim châm cứu để cầm máu tạm thời hoặc khiến bệnh nhân hôn mê tạm thời.

Lúc Nghiêm Mặc lấy kim châm ra, người tộc A Ô nhìn thấy cũng không quá thực kinh ngạc, bởi vì bọn họ không biết nhìn hàng, chỉ cho rằng cây kim đó trông hơi kỳ quái mà thôi.

Nhưng khi bọn họ thấy cậu thiếu niên đầu bóng lưỡng đâm những cây kim đó vào thân thể bị thương của đồng bạn mình, vết thương bọn họ đổ máu không ngừng nay lại dần dần ngừng chảy, mà một vài người đau đớn nhịn không được kêu rên thì nhanh chóng an tĩnh lại, chìm vào giấc ngủ, ánh mắt người tộc A Ô khi nhìn cậu thiếu niên đã không còn là kính sợ nữa.

Lão tộc vu vẫn luôn chú ý quan sát nhất cử nhất động của Nghiêm Mặc lẩm bẩm thứ ngôn ngữ kỳ quái.

Nghiêm Mặc nghe thấy tiếng lẩm bẩm, thiếu chút nữa không kiềm chế được vẻ mặt, lão tộc vu kia dùng sức tưởng tượng hữu hạn của mình đặt tên cho mấy cây kim châm của hắn là ‘Định hồn châm’, lão cho rằng những cây kim ‘thần kỳ’ của hắn dùng để cố định hồn phách của người bị thương, mà lão tộc vu chắc là muốn giúp hắn, nên dùng thần chú để cầu nguyện, âm điệu rất kỳ quái, giúp hắn giữ lấy linh hồn bọn họ, không cho bọn họ rời đi.

Nghiêm Mặc nhìn về phía lão tộc vu.

Ông lão cảm giác được ánh mắt của hắn, lập tức ngưng lẩm bẩm, nhìn lại hắn.

Nghiêm Mặc vươn tay, vừa định mở miệng thì lão tộc vu đã bước nhanh đến, với một cái lão già mà nói nhanh nhẹn như vậy thật khó có thể tưởng tượng, lão đứng trước mặt Nghiêm Mặc, chủ động chạm trán mình vào cái tay đang vươn ra của Nghiêm Mặc.

Nguyên Chiến vẫn luôn chú tâm đến Nghiêm Mặc bên này lập tức giật giật khóe mắt.

“……” Vẻ mặt Nghiêm Mặc có hơi rạn nứt, hắn ho khan một tiếng, mở miệng nói: “Người bị thương quá nhiều, tôi cần ông giúp tôi xử lý cho những người có vết thương nhẹ.”

Lão tộc vu nghiêm túc và tôn kính trả lời: “Vâng.”

“Nếu ông có phương pháp chữa trị tốt hơn cho tộc nhân của mình, xin hãy nói cho tôi biết.”

Lão tộc vu lui ra sau một bước, rồi đột nhiên xoay người chạy như bay.

“……” Nghiêm Mặc yên lặng thu tay lại. Lão tộc vu thật sự không có vấn đề gì về thần kinh đúng không? Có điều, người bình thường sẽ không ai ném một thằng bé vào trong hồ cả.

Lão tộc vu cầm bí dược dùng để chữa trị tộc nhân tới cho Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc hiểu ý lão, lão muốn nói cho hắn biết, đây là cách lão chữa trị.

Nghiêm Mặc ngửi ngửi thứ đen sì kia, mũi không nhạy bén như trước nên chỉ nhận ra một loại dược liệu mà hắn biết, sau đó hắn chấm thử một chút đưa lên lưỡi, nhưng chưa kịp nếm thì đã bị một bàn tay to giữ chặt lại.

“Không sao đâu, tôi biết rõ mà.” Thân thể hắn chính là chỗ dựa của hắn, nếu thật sự trúng độc, hắn cũng sẽ không chết. Mà hắn dùng cái giá này để đổi lấy một phương thuốc, vậy là đã có lời.

Nguyên Chiến vẫn không chịu buông tay.

Nghiêm Mặc đành phải bỏ qua phương pháp nếm thử để đánh giá dược tính.

“Cái này chắc là có công hiệu cầm máu giảm sốt.” Nghiêm Mặc trả cái hộp sọ chứa chất đen sì lại cho lão tộc vu, tiếp tục vươn tay: “Có điều hôm nay ông có thể thử dược của tôi xem, xem xem loại nào có hiệu quả tốt.”

Ông lão mang theo thần sắc kính sợ đặt trán mình lên tay Nghiêm Mặc. Tư tế của Thần không trách cứ ông, cũng không vứt bỏ ông, thậm chí còn muốn dạy vu dược và vu thuật tốt hơn cho ông.

“Ông vào trong với tôi, nếu ông có trợ thủ…… Ý tôi là đệ tử, ông có thể cho anh ta vào theo, tôi cần người thông minh lanh lợi có tay nghề hỗ trợ.” Nghiêm Mặc thu tay lại, xoay người đi vào túp lều của những người bị trọng thương, ông lão nhắm mắt theo đuôi phía sau, trước khi tiến vào lều liền kêu một người trẻ tuổi.

Người trẻ tuổi kia vừa nghe thấy tên mình thì kích động nhảy dựng lên, anh ta cũng bị thương, nhưng anh ta không thèm quan tâm vết thương trên người mình, cứ thế vọt vào trong lều.

Có vài người tò mò, cũng muốn vào theo, nhưng lại bị người mà tộc trưởng A Ô phân phó đứng canh trước cửa lều cản lại: “Tư tế đại nhân nói, những người khác không thể vào.”

Nghiêm Mặc vào trong lều, vừa thấy tình trạng và mùi bốc lên bên trong đã muốn quay đầu chui ra.

Nhưng bên ngoài quá lạnh, để người bệnh ở ngoài chữa trị cũng không được, tay hắn đông cứng cũng không thể làm phẫu thuật và châm cứu, mà người bị thương cũng không chịu nổi rét lạnh.

Thật ra, có nhóm lửa để sưởi ấm và thắp sáng trong lều cũng không thích hợp để hắn chữa thương, thứ nhất là ánh sáng không đủ, tuy thị lực của hắn rất tốt, nhưng không có nghĩa là ở trong bóng tối cũng có thể thấy rõ kinh lạc mạch máu người ta.

Bây giờ, thứ hắn cần nhất là đèn mổ và hộ sĩ, nhưng hiển nhiên đều là hy vọng xa vời, ở cái nơi quái quỷ này, một tấm gương để phản quang thôi cũng không có.

Suy nghĩ một hồi, Nghiêm Mặc bảo lão tộc vu và đệ tử của lão chờ chút, hắn ra khỏi lều, đang định bảo tộc trưởng A Ô dùng da thú tạm thời dựng một không gian cách ly, nhưng lúc nhìn thấy Nguyên Chiến thì lại đổi ý.

“Bọn họ sợ anh, cảm kích anh, nhưng vẫn chưa đủ, tù trưởng đại nhân, anh phải khiến bọn họ biết rằng anh và bọn họ không giống nhau, cho bọn họ tận mắt thấy được năng lực huyết mạch của thần đi.”

“Cậu muốn tôi làm gì?” Biết rõ những người tộc A Ô không hiểu bọn họ nói gì, nhưng với bản tính cẩn thận trời sinh, Nguyên Chiến vẫn dán sát vào tai Nghiêm Mặc, thấp giọng hỏi.

“Tôi cần anh tạo ra một căn phòng không có nóc, chỉ cần cao hai mét, có thể tránh gió, vững chắc tầm hai ngày không sụp là được.”

“Bao lớn?”

“Giống cái phòng đá của chúng ta ấy.”

“Được, có điều tôi cần nghỉ ngơi và thức ăn.” Thật ra Nguyên Chiến tiêu hao quá nhiều năng lượng nên cũng không chắc, nhưng hắn muốn thử xem.

Nghiêm Mặc gật đầu, điểm này không cần bọn hắn mở miệng, tộc trưởng A Ô đã sai người chuẩn bị đồ ăn nước uống cho bọn hắn, ở ngay trước cửa lều đốt một đống lửa, dùng gậy gỗ xiên hai con thỏ nướng. Ở cửa lều còn có mấy đống lửa khác được nhóm theo chỉ đạo của Nghiêm Mặc, trên giá đặt nồi đá để nấu nước.

Mùi thịt nướng lan ra, Nghiêm Mặc nghe thấy rất nhiều tiếng nuốt nước miếng, bao gồm cả người phụ nữ tới đưa nước cho hắn.

Nghiêm Mặc nhận nước, cười với người nọ.

Người phụ nữ nọ cứ nhìn chằm chằm hắn, hình như còn muốn sờ hắn nữa, nhưng chị ta vẫn không dám vươn tay.

Nghiêm Mặc không để ý tới người nọ, bởi vì hắn bị thứ đựng nước trên tay hấp dẫn.

Đồ đựng nước hình bán nguyệt, trông giống như được làm từ thứ trái cây nào đó có vỏ ngoài cứng chắc, hắn chưa bao giờ thấy có trái cây nào giống vậy trong rừng, không biết là do chưa tới mùa, hay là do thứ này chỉ sinh trưởng gần khu vực sinh sống của A Ô.

Nghiêm Mặc không uống nước bên trong, hắn chỉ giả bộ bưng lên làm tư thế uống nước, kỳ thật nước bên trong còn chưa dính vào môi hắn. Nói hắn cẩn thận quá mức cũng được, nói hắn khó tính cũng được, tóm lại là nước lã chưa được đun nấu, bên trên còn dính ít tro bụi, thì hắn không muốn uống.

Toàn bộ người tộc A Ô đã tụ lại, bao gồm cả mấy đứa nhỏ trốn trong lều, bọn nó nhóm lửa trong bãi đất trống trước khu lều.

Đừng nói bọn nó dựng giá để nướng mấy con quái vật, sau đó mở tiệc BBQ nha?

Lúc thấy hai người tộc A Ô xách thi thể một con quái vật lên, đi về phía cái hồ nhỏ, thì Nghiêm Mặc lập tức trở về lều.

Không ai biết Nghiêm Mặc và lão tộc vu cùng đệ tử của lão làm gì những người trọng thương, nhưng lúc Nguyên Chiến kêu Nghiêm Mặc ra, thì lão tộc vu tự mình tiễn hắn đến cửa lều, kính sợ đã gần như biến thành vẻ mặt của một tín đồ.

“Có thể chưa?” Nghiêm Mặc hỏi Nguyên Chiến.

“Ở chỗ này?”

“Chỉ cần đất bằng là được.”

Nguyên Chiến đi một vòng khu đất trống trước lều, ai cũng nhìn hắn mà không hiểu hắn định làm gì, rất nhanh sau đó, bọn họ hiểu.

Nguyên Chiến dừng lại ở khu đất trống giữa hai cái lều của người bị thương.

Sau đó mặt đất nơi đó tựa như sống dậy, uốn lượn, một bức tường đất nhanh chóng nâng lên, đồng thời cũng nhanh chóng dày ra, độ cao cao hơn bức tường trên gò đất, chỉ là độ dày không bằng, nhưng nhìn qua trông vẫn rất chắc chắn.

Một bức tường mọc lên, rồi lại một bức tường mọc lên, trong ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc và kính sợ của người tộc A Ô, Nguyên Chiến dùng tốc độ nhanh nhất mà hắn có thể để làm ra bốn bức tường.

Tộc trưởng A Ô cực kỳ hâm mộ năng lực tựa như thần của Nguyên Chiến, đương nhiên người hâm mộ cũng không chỉ có một mình y.

Năng lực của Nguyên Chiến người A Ô chưa bao giờ gặp qua, giống như Thần chim mặt người có thể dùng miệng phun ra những lưỡi dao sắc bén vô hình. Trong lòng bọn họ, đây đã thuộc về năng lực của thần.

Có người lòng dạ đơn giản hoặc tinh thần yếu, đã xem Nguyên Chiến như một tồn tại cực kỳ đáng sợ, bất khả chiến bại.

“Có phải cậu muốn chữa trị cho mấy người bị thương ở trong này?” Nguyên Chiến rõ ràng đã muốn hụt hơi, nhưng lại giả bộ như không có việc gì, dáng vẻ bề ngoài của hắn dữ dằn hơn so với Nghiêm Mặc, chỉ cần hình thể và mớ cơ bắp rắn chắc đó cũng đủ để hù dọa tộc A Ô rồi.

Nghiêm Mặc vươn tay, Nguyên Chiến hơi sửng sốt, sau đó đưa trán đến.

Nghiêm Mặc……

Giơ tay vỗ một cái lên trán Nguyên Chiến, không đợi Nguyên Chiến tức giận, đã cầm lấy tay hắn bắt mạch.

Nguyên Chiến cũng không giận, nếu hắn không muốn để Nghiêm Mặc bắt được cổ tay mình thì Nghiêm Mặc còn lâu mới bắt được.

Nghiêm Mặc có hơi lo lắng cho Nguyên Chiến, đương nhiên lo lắng này không phải là lo lắng cho đối phương, hắn chỉ không muốn phải mất đi một tay đấm tốt như vậy mà thôi.

Vốn dĩ chỉ là một lần kiểm tra rất tùy ý, nhưng sau khi cẩn thận kiểm tra mạch tượng của Nguyên Chiến, Nghiêm Mặc nhíu mày.

Đây là sao? Tại sao mạch đập không bình thường, nhưng cảm giác lại không giống như năng lực tiêu hao quá mức, mạch tượng lần trước hoàn toàn không giống lần này.

Share this:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.