Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Tôi hỏi cậu, rốt cuộc thì cậu hận tôi cỡ nào?”Nghiêm Mặc mở to mắt, xoay người ngồi dậy, nương theo lớp tro tàn mỏng manh, đánh giá tình cảnh quanh thân.
Đây là một sơn động, cao hơn bốn mét, diện tích ước chừng khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu mét vuông, cửa động không xa, có thể nghe thấy tiếng người loáng thoáng truyền đến từ bên ngoài, trong động còn có không gian, nhưng vì có ngã rẻ nên không thấy rõ bên trong lắm.
Một góc của sơn động chất không ít xương xẩu và da lông lộn xộn, còn có đủ loại móng vuốt.
Đây là đâu? Nghiêm Mặc muốn đứng dậy, lại phát hiện ra nửa người dưới của mình có gì đó không đúng lắm.
Cúi đầu liền thấy, hai cái chân nhỏ ngăm đen, ốm tong ốm teo như que củi đập vào mắt.
Hai cái chân trông như dân chạy nạn sắp chết đói này là chân của hắn à?
Sờ sờ, có cảm giác, thật đúng là chân của hắn.
Lại nhìn tiếp lên trên, không thấy quần đâu, chỉ có thứ nhũn nhũn đặc trưng của con trai, trên đùi và cẳng chân đều có vết xanh tím, hơi cử động một chút, hậu môn truyền đến cơn đau như muốn vỡ ra, tựa hồ còn có thứ quái dị gì đó trào ra ngoài.
Nghiêm Mặc biến sắc, làm bác sĩ, hắn có thể đoán ra ngay, mới đó không lâu, thân thể này vừa bị xâm phạm tình dục.
Đây không phải thân thể hắn, không đúng, đây là thân thể hắn, thân thể mới của hắn.
Mà sao hắn lại có một thân thể mới vậy? Thân thể cũ của hắn đâu?
Chẳng lẽ hắn đã nghiên cứu ra cách đổi cho mình một thân thể khác?
Hình như có gì đó không đúng lắm, ngày hôm qua hắn còn ở trong phòng thí nghiệm phối thuốc cho Đô Đô.
Đô Đô! Nghiêm Mặc ôm trán.
Không, không đúng. Đô Đô đã chết, đã chết nửa năm, nửa năm nay hắn vẫn luôn nghĩ cách để Đô Đô sống lại, chuyện của viện nghiên cứu hắn không thèm quan tâm đến, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì hắn cũng không biết.
Ngày hôm qua còn có người tới tìm hắn hỏi chuyện, nhưng hỏi chưa được hai câu liền bị hắn mất kiên nhẫn đuổi ra ngoài.
Từ từ, vẫn không đúng, sao hắn lại nhớ hắn bị người ta đưa đi, hắn…
Hắn hiện tại hẳn phải ngồi trong tù mới đúng!
Ký ức cuối cùng nối liền lại, hắn bị giam trong tù, một thân một mình, rõ ràng được ưu đãi, trong lúc đó còn có người từ bên ngoài tới tìm hắn xem bệnh, có người nói sẽ giúp hắn, nhưng muốn hắn giao thành quả và tư liệu nghiên cứu ra.
Ha hả! Tưởng hắn là thằng ngu sao?
Những tư liệu đó là thành quả của hắn, cũng là chứng cứ phạm tội của hắn. Hắn giao ra rồi, sẽ mang đến lợi lộc cho bất cứ kẻ nào, duy chỉ đối với hắn là lệnh bài lấy mạng.
Người kia nói với hắn, nếu hợp tác với quốc gia, hành vi của hắn sẽ thuộc phạm trù nghiên cứu y học mà quốc gia cho phép.
Nghiêm Mặc buồn cười, đến lúc này rồi mà người kia vẫn còn xem hắn như thằng ngu để chơi đùa. Quốc gia vì đại nghĩa, quả thật sẽ hợp tác với viện nghiên cứu, có điều đối tượng hợp tác không phải hắn. Hắn giao tư liệu nghiên cứu ra, thì sẽ không còn bất luận giá trị lợi dụng nào nữa, người nọ muốn tẩy trắng cho mình, thì phải có một kẻ gánh tội thay, mà đối tượng gánh tội thay ấy ngoại trừ hắn ra còn có ai thích hợp hơn nữa?
Hắn đã chết, viện nghiên cứu và người kia chẳng những có thể tẩy trắng, mà còn có thể chiếm hết thành quả nghiên cứu của hắn, từ đó công thành danh toại, mà hắn… gánh bêu danh suốt đời chìm trong ngọn lửa rồi hóa thành tro tàn.
Cả đám đều tưởng tượng thật tốt đẹp, trước kia hắn mặc kệ mọi chuyện, chỉ là lười quan tâm, chứ không có nghĩa hắn không biết gì cả.
Muốn hại hắn, còn muốn chiếm lợi của hắn, sao không suy nghĩ xem hắn có phải loại người hiền lành lương thiện không?
Hắn từ chối lời đề nghị của người kia, rồi chuyện gì xảy ra sau đó?
Nghiêm Mặc ôm đầu, cẩn thận hồi tưởng lại.
Sau đó đãi ngộ phòng đơn của hắn không còn nữa, hắn bị chuyển đến nhà giam toàn là kẻ man rợ.
Nhưng vậy thì có làm sao? Hắn đâu phải con gà yếu ớt không có sức tự bảo vệ mình.
Nhớ lúc người kia mang theo thân thể ốm đau tới gặp hắn lần nữa, lại thấy bộ dáng như cá gặp nước của hắn khi ở trong tù, lúc ấy, vẻ mặt người nọ thật sự vô cùng thú vị… Ha ha!
Nếu không phải chính hắn không muốn sống nữa, thì chỉ một gã như người kia sao có thể giết được hắn.
Trước khi hắn chết đã giao tư liệu nghiên cứu ra, nhưng không ai ngờ hắn lại giao cho quốc gia, sau khi quốc gia nhận được tư liệu thì phái người tới gặp hắn, cho hắn cơ hội sống, hỏi hắn có muốn lập công chuộc tội không, hắn từ chối.
Thật ra hắn không giao hết toàn bộ tư liệu nghiên cứu, còn một phần, dù có thế nào hắn cũng sẽ không giao ra, cũng sẽ không đưa cho bất luận kẻ nào.
Đó là nguyên tội của hắn.
Hắn có tội thì phải chịu, tội không thể tha.
Mẹ kiếp! Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Sao hắn lại biến thành thế này? Sao hắn không nhớ nổi cái gì hết?
Nghiêm Mặc đang đau đầu, thì có người đi vào từ bên ngoài.
Đó là một dã nhân thân hình cao lớn, trên mặt có hình xăm quỷ dị, nửa người dưới chỉ quấn một cái váy da ngắn ngủn.
Dã nhân?!
Nghiêm Mặc vừa thấy người này, trong lòng đột nhiên dâng lên lửa giận hừng hực.
Hắn biết người này, tên khốn đó! Súc sinh!
Tên là gì nhỉ? Không nhớ ra, nhưng hắn nhớ rất rõ ràng, chính là tên súc sinh này cưỡng hiếp hắn, năm lần bảy lượt xem hắn như nô lệ, như súc vật mà nuôi dưỡng, thích thì đè ra mà làm.
Hắn muốn giết tên này!
Người nọ đi đến trước mặt hắn, ngồi xổm xuống, vươn tay ra với hắn, há miệng nói: “Mặc, sao cậu lại…”
Người đàn ông cúi đầu nhìn ngực mình.
Một thanh cốt đao sắc bén cắm thật sâu vào trái tim.
Nghiêm Mặc không biết thanh cốt đao kia từ đâu ra, nhưng khi hắn muốn giết chết tên đàn ông này, trong tay liền xuất hiện một thanh cốt đao, mà người đàn ông nọ không chút phòng bị hắn, lúc này mà không thọc thì chờ tới khi nào?
Vẻ mặt người đàn ông nọ rất cổ quái, tựa như nhớ tới cái gì, vẻ mặt như phẫn nộ lại như không thể tin được, vặn vẹo dữ tợn: “Rốt cuộc cậu hận tôi tới cỡ nào? Thấy tôi một lần liền giết một lần, mẹ kiếp! Cậu nhớ kỹ cho tôi!”
Có ý gì? Nghiêm Mặc còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy người nọ biến thành cát ngay trước mặt chỉ trong nháy mắt, đổ ào xuống, rồi biến mất.
Cốt đao rơi trên đất, Nghiêm Mặc nhặt cốt đao lên nắm trong tay, không màng đau đớn trên thân thể, đứng dậy.
Hắn không biết người kia vì sao lại biến thành cát, nhưng hắn đã giết người, nếu không muốn người khác phát hiện, hắn phải nhanh chóng đào tẩu.
Bên ngoài sơn động có người, hắn thò đầu ra lặng lẽ nhìn, không dám đi ra ngoài.
Bên ngoài có đống lửa, một đám quái vật có diện mạo như người đang vây quanh đống lửa sưởi ấm, lũ quái vật đó tựa như thằn lằn vậy!
Trên đống lửa có một con mồi bị nướng đến khô vàng, mùi thịt nướng chui vào mũi Nghiêm Mặc.
Nhưng Nghiêm Mặc chẳng những không phát thèm vì mùi thịt nướng, mà còn dâng lên cảm giác ghê tởm.
Con mồi bị đặt trên lửa cho dù không có đầu, hắn cũng chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra đó là thân thể con người!
Phía sau đống lửa còn có không ít người bị trói, những người đó phát ra tiếng khóc và tiếng cầu xin, nhưng lũ người thằn lằn ngồi quanh đống lửa lại không thèm động đậy.
Sách hướng dẫn tại thượng, hắn rốt cuộc đã tới nơi nào vậy?
Sách hướng dẫn? Đó là cái gì?
Nghiêm Mặc không nghĩ nhiều, lùi lại, xoay người nhìn về phía ngã rẽ sâu trong động.
Không thể đi ra ngoài, vậy chỉ có thể đi vào trong xem một chút.
Nghiêm Mặc cẩn thận đi đến ngã rẽ kia, ló đầu ra, đó là một không gian sâu thăm thẳm, cơ mà ở rất xa có chút ánh sáng, hình như sơn động này có lối ra khác.
Nghiêm Mặc phát hiện thị lực của mình hình như tốt hơn trước kia rất nhiếu, trong không gian tối như vậy, mà chỉ nhờ chút ánh sáng ở nơi xa cũng có thể thấy rõ tình cảnh trong động.
Đi vào trong hai bước, đá trúng một cục đá màu đen, cục đá kia lăn hai vòng.
Không biết vì sao, Nghiêm Mặc cảm thấy cục đá kia như có lực hấp dẫn đặc biệt, liền khom người nhặt lên cẩn thận nhìn.
Cục đá màu đen cứng rắn này, hình như là than đá, phải không?
Sao lại chắc chắn đây là than đá?
Như thể trước đó hắn cũng đã nhặt được mấy cục, sau khi xác định đó thì gì thì hắn rất vui, thậm chí quên luôn cả việc không được phát ra tiếng động, quay đầu lại hô với ai đó một tiếng.
Lạ thật, lúc ấy hắn không đốt nó, cũng không thí nghiệm kiểm tra gì, vậy làm sao hắn có thể xác định đây là than đá? Còn rất chắc chắn nữa!
Mà hắn quay đầu lại gọi ai? Vì sao khi đó không được phát ra tiếng động?
Sau đó thì sao? Sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Đầu Nghiêm Mặc ong lên một cái, thân thể loạng choạng, lần nữa té xỉu. Cục than đá trên tay hắn lăn xuống.
…
Nghiêm Mặc cảm thấy có ai đang ghé vào người mình, bên tai truyền đến tiếng thở hổn hển của đàn ông, hậu môn truyền đến cảm giác quái dị.
Đau đớn, thẹn thùng, phẫn nộ, làm hắn siết chặt lấy tấm da thú dưới thân.
Là ai làm vậy với hắn?
Là tên khốn kiếp nào dám làm vậy với hắn?!
Không sợ hắn trả thù sao?
Hắn biết ngục giam không phải thiên đường, loại sự tình này cũng không phải chỉ có trong truyền thuyết, nhưng hắn nhớ rõ hắn đã trừng trị hết lũ man rợ đó.
Không ai lại đi đắc tội với bác sĩ, đặc biệt là một tên bác sĩ am hiểu huyệt đạo và việc cắt đứt kinh mạch, chỉ cần một cây kim cũng có thể khiến đa số các phạm nhân trong ngục tránh xa hắn ba thước.
Vì sao nơi này lại tối như vậy?
Hắn bị giam vào phòng tối sao?
Là kẻ nào thả tên súc sinh đang đè trên người hắn vào đây?
Kim châm của hắn đâu? Kim hắn vẫn luôn giấu trên người có phải đã bị lục soát rồi hay không?
Vừa nghĩ như vậy, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một cây kim nhỏ nhọn hoắc.
Nghiêm Mặc siết chặt cây kim, hắn cử động, muốn xoay người, nhưng tên súc sinh đè trên người hắn quá mạnh, giữ lấy hắn, dùng sức đâm vào trong hắn.
Nghiêm Mặc nghiến chặt răng, không động đậy nữa, hắn đang chờ cơ hội, hai tay hắn bị trói, hắn chờ đến khi tên súc sinh kia phát tiết xong rồi thả lỏng sẽ…
Khi tên súc sinh này sẽ thả hắn ra, hắn phải dùng tốc độ nhanh nhất ghim kim vào huyệt chí tử trên đầu tên đó.
Kiên nhẫn, nhịn một chút……
Chính là lúc này!
Khi hắn còn chưa đâm kim vào người tên súc sinh kia, thì tên đó liền biến mất.
Bên ngoài truyền đến tiếng người.
Nghiêm Mặc trợn to mắt, nơi này không phải phòng tạm giam của hắn, cũng không phải nhà tù, mà là một sơn động?!
Cố chịu cảm giác không khỏe trong người, hắn ngồi dậy, nương theo lớp tro tàn mỏng manh, cẩn thận kiểm tra thân thể mình.
Cái gì đây? Khối thân thể khỏe mạnh, màu da lúa mạch, tứ chi hữu lực này là của ai? Vì sao thoạt nhìn lại quen mắt như vậy?
Cảm giác trên người nói cho hắn biết, thân thể này là của hắn.
Nhưng hắn là một thằng đàn ông trung niên sắp bốn mươi tuổi, cho dù ngày thường có chú ý chăm sóc bảo dưỡng, thì cũng sẽ không trông như mới hơn mười tuổi còn chưa dậy thì xong này.
Có gì đó không đúng ở đây, tựa hồ như tất cả đều không đúng.
Có người từ bên ngoài đi vào.
Nghiêm Mặc vừa thấy bóng người nọ, còn chưa thấy mặt, thì đã bị lửa giận bao phủ.
Là tên súc sinh kia!
Đừng tưởng đè trên người hắn, thì hắn không biết là ai!
Một lần rồi một lần, không cần biết hắn có đồng ý hay không!
Cho dù tên đó có cứu hắn, cũng không thể làm như vậy với hắn!
Cứu hắn? Nghiêm Mặc sửng sốt. Tên súc sinh này cứu hắn? Chuyện xảy ra khi nào?
Người đàn ông nọ đi đến cạnh hắn, quỳ một gối xuống đất, vươn tay ra, tựa hồ muốn ôm hắn dậy, miệng còn nói: “Tôi tìm cậu nửa ngày, sao cậu lại chạy tới nơi này?”
Nghiêm Mặc chịu đựng cảm giác ghê tởm khi bị bế lên.
Người đàn ông nọ ôm hắn, có vẻ như rất yên tâm, để hắn ngồi trên đùi mình, còn mình thì tùy ý ngồi trên mặt đất, ôm hắn, vỗ vỗ cái túi hắn đeo bên hông: “Lấy thức ăn ra ăn đi, tôi sắp chết đói rồi. Lạ thật, mới có nửa ngày, sao tôi lại đói tới mức này chứ? Cậu có thấy đói không?”
Nghiêm Mặc vốn dĩ không đói bụng, bị hỏi như vậy, bụng tức khắc kêu rột rột.
Tay chạm vào cái túi, vừa định xem xem trong này có gì để ăn, thì trong tay đã xuất hiện một miếng thịt nướng, còn là vừa mới nướng, mỡ còn sôi, nóng muốn bỏng tay.
Nghiêm Mặc không kịp phòng ngừa, bị nóng muốn thả ra, thì được người đàn ông nọ chụp lấy.
Thấy người đàn ông nọ xé thịt nướng, chia cho hắn một nửa, rồi há mồm cắn thịt ăn. Nghiêm Mặc lại sờ tay lên cái túi, hỏi: “Uống nước không?”
“Uống.”
Trong tay Nghiêm Mặc lại xuất hiện một cái lọ bằng đá, cầm lọ đá, ngay trước mặt người đàn ông nọ, hắn mở một túi thuốc bột được gói lại từ lá cây, đổ thuốc bột vào lọ đá, lắc lắc, sau đó mới đưa cho người nọ: “Uống đi.”
Người đàn ông rõ ràng tận mắt thấy hắn đổ vào đó một bao thuốc bột, nhưng lại không hỏi lấy một lời, nhận lọ nước uống ừng ực hơn phân nửa.
Trong lòng Nghiêm Mặc đột nhiên nảy lên một cảm giác kỳ lạ, vẻ mặt đầy phức tạp: “… Anh không hỏi xem tôi bỏ gì trong nước à?”
Người đàn ông nọ ngẩng đầu lên, liếm liếm môi, có chút lười biếng hỏi: “Cậu bỏ gì vậy? Hình như hơi đắng.”
“Thuốc độc.”
Người đàn ông nọ: “…”
“Thuốc sẽ khiến lục phủ ngũ tạng của anh hư thối. Anh sẽ chết, trước khi chết chắc chắn sẽ đau suốt một ngày, trước khi lục phủ ngũ tạng của anh hư thối hết, anh sẽ bị cảm giác đau đớn cực hạn hành hạ tới chết.”
Người đàn ông nọ ôm bụng, da mặt co giật, hắn bắt đầu cảm thấy đau đớn, đồng thời hắn tựa hồ cũng nhớ ra cái gì đó: “Cái đệt… lại nữa? Đây là lần thứ mấy rồi hả?”
“Hửm? Anh nói gì vậy?” Nghiêm Mặc nhướng mày. Thật lạ, tại sao khi người đàn ông nọ trúng độc, hận ý ngập trời trong hắn cũng tiêu tán từng chút một.
Người đàn ông nọ túm lấy cằm hắn, oán giận nói: “Tôi hỏi cậu, rốt cuộc thì cậu hận tôi cỡ nào? Hả? Hết kim đâm dao thọc rồi giờ tới thuốc độc, mỗi một lần đều ngoan độc hơn, mỗi một lần còn biến đổi đa dạng, lần trước móc mắt tôi, lần trước nữa thì mổ sọ tôi ra quấy óc tôi, lần này còn muốn tôi đau tới chết, ngay cả chết cậu cũng không muốn để tôi thoải mái đúng không?”
Nghiêm Mặc: “…Anh nói cái gì vậy? Không hiểu.” Tôi căn bản không nhớ mình đã giết anh nhiều lần như vậy.
“Cho tôi một cái chết thoải mái tý đi, một dao đâm chết tôi! Nếu không thì tôi hiếp cậu đấy!”
“Ồ.” Nghiêm Mặc phát hiện mình lại vươn tay xoa xoa má người đàn ông nọ, sao có thể?
Nhưng động tác của hắn hoàn toàn không bị suy nghĩ khống chế, đáng sợ nhất chính là, hắn ngồi trong lòng người đàn ông nọ, lại không chút lo lắng đối phương sẽ làm hại mình, rõ ràng người này vẫn còn thừa sức giết chết mình.
Cũng không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, hắn lấy thanh cốt đao không biết từ đâu ra, đưa cho người đàn ông nọ: “Anh có thể tự đâm mình.”
Khi nói những lời này, hắn có thể cảm nhận được mình còn nở nụ cười.
Quá kỳ quặc, một bên là hận ý vừa rồi đã tiêu tán nhưng vẫn có thể cảm giác được, một bên lại sự tín nhiệm và thân thuộc đối với người đàn ông này, mà người đàn ông này dù có căm giận thì trong đó vẫn mang theo vẻ tủi thân và bất mãn, nhiều loại cảm xúc khiến vẻ mặt người nọ vặn vẹo, mà hắn không cảm thấy vẻ mặt đó dữ tợn, lại còn thấy thật đáng yêu?!
Hắn làm sao vậy? Bị biến thái à?
Tuy tính tình của hắn vốn không được bình thường cho lắm, nhưng cảm thấy một người đàn ông hoang dã cao lớn thô kệch, diện mạo thì đầy vẻ hung dữ đáng yêu? Hắn bị khùng hả?
Người đàn ông nọ yên lặng nhét thanh cốt đao vào lại trong tay hắn, nắm lấy tay hắn giơ, đâm xuống tim mình, chỉ để lại một câu: “Tôi không biết hết thảy những chuyện này là sao, nhưng hình như chỉ có cậu mới có thể giết chết tôi, tôi tự sát cũng vô dụng.”
Người đàn ông nọ biến mất, hóa thành đất cát, chảy xuống giữa những ngón tay của hắn.
Nghiêm Mặc ngồi xếp bằng trên mặt đất, ngắm nghía thanh cốt đao, xâu chuỗi lại toàn bộ ký ức trong đầu.
Hắn nhớ người kia mang thân thể bệnh tật tới ngục giam gặp hắn xong thì hắn không có bất luận ký ức gì về hiện tại, nhưng điều thú vị là, hắn có cảm giác rất quen thuộc đối với sơn động này, thân thể này, và cả người đàn ông đã chết trên tay hắn.
Đồng thời, hết thảy những gì hắn đang đối mặt đều có cảm giác như ‘đã từng quen biết’, tựa hồ như cảnh tượng trước mắt đã xảy ra rồi, nhưng hắn lại không nhớ.
Có chuyện gì vậy?
Nghiêm Mặc đứng dậy, chân đá phải cái gì đó, khom người xuống liền thấy một cục đá đen thui nằm trên mặt đất.
Than đá?
Vì sao chỉ nhìn một cái mà hắn đã biết đây là than đá?
Nghiêm Mặc nhặt cục than lên, không hiểu sao, hắn cảm thấy đây là một manh mối rất quan trọng.
Bên ngoài sơn động có người đang nói chuyện, Nghiêm Mặc đi đến cửa động, nhìn thoáng ra bên ngoài, đang chuẩn bị trốn trở về thì chợt dừng lại.
Cái cảm giác quen thuộc ‘như từng biết’ lại tới nữa.
Hình như cũng từng quay trở lại hang động như vậy, rồi đi vào cái ngã rẽ kia, sau đó… hắn không nhớ được nữa.
Vậy nếu lần này hắn không quay lại hang, mà đi ra ngoài thì sẽ thế nào?
Nghiêm Mặc một tay siết lấy cục than đá, một tay nắm chặt cốt đao, chậm rãi đi ra