Dị Thế Lưu Đày

Chương 461: Chương 461: Nghiêm Mặc đen tối






Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

8a201220852a758832e2faf6bef15fe2

“Tuy hắn đã sớm chết lặng nhưng chết lặng không có nghĩa là hắn hoàn toàn vô cảm.”Ngày thứ mười ba sau khi dịch bệnh bùng nổ.

Nghiêm Mặc tiêu hóa xong năng lượng của quả thủy nham, hắn rất kinh ngạc, hắn chẳng những đột phá mà bây giờ còn có được thứ sức mạnh ‘sâu không lường được’ hơn cả những gì Vu Quả dự đoán….

Thân thể Ma Cam rất khỏe nên đã hoàn toàn khỏi hẳn, những Hữu Giác Nhân sinh bệnh khác cũng đang nhanh chóng hồi phục.

Nghiêm Mặc rất lấy làm kinh ngạc vì năng lực khôi phục của Hữu Giác Nhân, những Hữu Giác Nhân này phát bệnh nhanh nhưng sau khi uống đúng thuốc thì khỏi cũng nhanh, cơ hồ là nhanh gấp hai lần Vô Giác Nhân, hắn còn nghĩ có thể những Hữu Giác Nhân từng mắc bệnh dịch tả về sau chắc sẽ không bị nhiễm virus cùng dạng nữa.

“Anh đi đi.” Nghiêm Mặc vứt lại ba chữ này rồi cùng Nguyên Chiến xoay người rời đi.

Ma Cam đứng ở giao lộ, nhìn mặt trời bên trên và đám người ở phía xa, lại nhìn hai Vô Giác Nhân đã đi xa, có chút không thể tin là mình thật sự được thả.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, hắn như đi dạo hai vòng ở cửa vực sâu ác ma.

Khi bị bắt, hắn đã cho rằng mình khó mà sống tiếp được. Hắn cho rằng đối phương muốn lấy mình làm con tin để trao đổi cốt khí và tài vật với thành Ô Càn, nếu thành Ô Càn thật sự dùng tài vật đổi hắn về, điều này sẽ trở thành sự sỉ nhục lớn, với tính tình của hắn thì sẽ không cách nào sống tiếp được nữa, khi hắn định tự sát lại phát hiện mình nhiễm bệnh.

Vừa bị bệnh hắn lại không muốn chết ngay, hắn muốn chờ tên Vô Giác Nhân bắt hắn xuất hiện, rồi liều mạng lây bệnh cho đối phương. Mấy ngày nay hắn vẫn luôn dựa vào niềm tin này mới chống chọi được.

Nhưng sự tình lại nằm ngoài dự đoán của hắn, khi hắn ôm tâm lý hẳn phải chết, thì người bắt hắn sau khi xuất hiện lại chữa khỏi cho hắn, còn thả hắn đi, bảo hắn tiện thể nhắn cho thành chủ, tuy những lời này hắn không thể tưởng tượng được, nhưng điều đó cũng chứng minh dã tâm của Vô Giác Nhân, hắn phải truyền lời về.

Ma Cam đứng yên một hồi lâu, thẳng đến khi chiến thú bên cạnh phát ra tiếng gầm trầm thấp, hắn mới như giật mình tỉnh lại, cầm dây cương xoay người cưỡi lên lưng chiến thú, ban đầu chiến thú đi rất chậm, lúc sau lại càng chạy càng nhanh, tâm tình giống như Ma Cam, chờ khi đã xác định mình thật sự được thả ra, hắn chỉ muốn nhanh chóng trở về thuật lại những gì mình nhìn thấy và nghe được cho thành chủ với… cha hắn biết.

Nguyên Chiến đã đi xa hỏi tư tế đại nhân bên cạnh: “Em cảm thấy thành Ô Càn sẽ hợp tác với chúng ta sao?”

“Tôi đã biểu đạt đủ thiện ý và thành ý của mình, nếu bọn họ thật sự không muốn, vậy tôi cũng hết cách.” Nghiêm Mặc không nói hắn đang chơi trò tâm nhãn, hắn cho Ma Cam trở về truyền lời, tỏ vẻ nếu thành chủ thành Ô Càn có ý hợp tác, thì hắn sẽ dâng tất cả phương thuốc lên.

Mà chỉ cần hắn tỏ ý muốn trị liệu cho Hữu Giác Nhân thì sách hướng dẫn sẽ không trừng phạt hắn, dù sao hắn cũng không thể cưỡng ép người khác tiếp nhận trị liệu.

Nhưng Ma Cam lại không chủ động hỏi phương thuốc của hắn, nếu hắn ta hỏi, hắn sẽ vì kiêng dè sách hướng dẫn mà vẫn trả lời thôi. Chỉ có thể nói số mệnh của Hữu Giác Nhân đã như vậy, ai biểu bọn họ quá ngạo mạn, dù là khi tính mạng gặp nguy cũng không chịu hạ mình cầu cứu Vô Giác Nhân.

“Về sau em tính làm gì?” Thật tình Nguyên Chiến cũng không muốn cứu Hữu Giác Nhân, hắn còn ước gì dịch bệnh này khiến Hữu Giác Nhân chết gần hết, vậy hiểm họa ở đông đại lục dù không thể lập tức giải quyết thì cũng có thể cắt đứt đường chi viện cho tộc Hữu Giác ở đông đại lục bên kia.

Nghiêm Mặc không nghĩ tới ư? Hắn đương nhiên cũng muốn giải quyết đơn giản như vậy, nhưng… vẫn là câu nói kia, hắn tới thế giới này là để lưu đày và cải tạo, không phải tới để xưng vương xưng bá, mà cứu thế cứu người cứu hết thảy mới là tôn chỉ chủ yếu của hắn, thành lập thế lực chỉ là thuận tiện.

“Tôi hy vọng có thể nói chuyện với những lãnh đạo cấp cao của bọn họ, xem xem có khả năng hoà đàm hay không.” Nếu có thể nói chuyện, tránh để các sinh linh trên đông đại lục lâm vào kiếp nạn, mà giá trị cặn bã của hắn cũng có thể giảm được không ít.

“Mặt khác, đối với địa vị của Vô Giác Nhân ở nơi này, tôi cũng có vài suy nghĩ.” Nghiêm Mặc muốn nâng cao địa vị của Vô Giác Nhân, nâng cao khả năng sinh tồn của bọn họ, hẳn cũng có thể giảm bớt số điểm cặn bã lớn.

Mà suy nghĩ của Nguyên Chiến là: “Em muốn khiến những Vô Giác Nhân ở đây đứng dậy, để họ đấu tranh với Hữu Giác Nhân?”

Không đợi Nghiêm Mặc trả lời, Nguyên Chiến đã tự gật đầu: “Ý kiến hay! Không biết tây đại lục có bao nhiêu Vô Giác Nhân nhỉ? Nhưng tôi nghĩ hẳn là không ít. Nếu có thể khiến Vô Giác Nhân đứng lên, thì chỉ Vô Giác Nhân ở tây đại lục cũng có thể hiến Hữu Giác Nhân đau đầu, đến lúc đó bọn chúng sợ là không có tinh lực dư thừa để đi xâm lược đông đại lục của chúng ta.”

Nghiêm Mặc: “Như vậy sẽ tốn rất nhiều thời gian…”

Nguyên đại thủ lĩnh xua tay: “Thời gian không là vấn đề, giải quyết triệt để mối tai họa ngầm này mới là quan trọng nhất, chúng ta có thể thành lập một tòa thành Cửu Nguyên ở đây. Mặt khác, chẳng phải nơi này cũng có dã thú mang năng lực thần huyết sao? Có dã thú như vậy chứng tỏ rất có thể cũng có sinh vật trí tuệ giống chúng ta bên kia, chỉ cần tìm ra bọn họ, hợp tác với bọn họ, cột bọn họ và Vô Giác Nhân vào với nhau, Hữu Giác Nhân dù có cốt khí thì cũng không chiếm được bao nhiêu lợi lộc.”

Nghiêm Mặc dở khóc dở cười: “Hình như anh nghĩ quá xa rồi đi?”

“Không xa, chờ khi chúng ta đứng vững ở đây thì để Cửu Phong mang tin về, chờ bọn Thâm Cốc đón được tộc nhân của ông Hách, về sau chúng ta muốn liên lạc với nhau lại càng dễ dàng hơn, bọn họ có thể nhìn thấy cảnh tượng bên cạnh tộc nhân của mình trong lửa, chúng ta có thể ghi chữ để truyền lời.”

Nguyên Chiến hiện giờ cảm thấy rất may mắn vì lúc trước đã nghe theo lời Nghiêm Mặc, ép người Cửu Nguyên học viết chữ, đồng thời có ông Hách chủ động quy phục. Xem đi, hiện giờ bọn họ cách xa như vậy mà còn có thể truyền tin tức, không bị vướng bận cái gì cả.

Nghiêm Mặc động tâm. Hắn chỉ mới ‘nghĩ’ mà thôi, nhưng nếu có Nguyên Chiến ủng hộ, nói không chừng bọn họ sẽ thật sự tạo ra một thế lực chống lại Hữu Giác Nhân ở tây đại lục.

Ma Cam trở về thành Ô Càn thiếu chút nữa bị quần chúng vây xem.

Đại Vu Ma Yết biết được tin liền không đợi phủ thành chủ có phản ứng mà đã nhanh chóng đón con trai về thần điện.

Ma Cam vừa gặp Đại Vu Ma Yết liền hỏi: “Thành chủ đâu? Con muốn gặp anh ta.”

“Thành chủ bị bệnh nặng, hiện giờ Á Sắt nắm quyền trong phủ thành chủ, con tạm thời ở lại thần điện đi.”

“Thành chủ bị bệnh nặng?” Ma Cam cả kinh: “Vậy con càng phải gặp anh ta, con muốn bẩm báo một chuyện rất quan trọng, sự tình có liên quan đến vấn đề giải quyết dịch bệnh lần này.”

“Con trai ta, con có thể nói cho cha con biết không? Những ngày con bị bắt ta đã rất lo lắng.” Đại Vu Ma Yết giơ tay muốn vuốt ve mặt con trai mình.

Ma Cam né tránh, lui về sau một bước: “Đương nhiên, chuyện Đại Vu muốn biết, làm sao con dám giấu?”

“Ma Cam…” Ánh mắt của Đại Vu Ma Yết có chút đau khổ, ông không rõ vì sao con trai mình từ ngày hiểu chuyện tới giờ lại bắt đầu tránh né ông, thậm chí còn không muốn gọi ông một tiếng cha.

Ma Cam không nhìn mặt Đại Vu, mà cúi đầu nói những gì mình biết khi tới các thôn xóm phía đông: “…Chính là như vậy, con không tiến vào thôn xóm của chúng, mà bị chúng bắt được khi vừa đến tuyến đường phong tỏa thứ nhất, hiện giờ bọn chúng trị hết bệnh cho con, còn để con trở về tiện thể chuyển lời cho thành chủ, nói rằng hy vọng hai bên sẽ cùng hợp tác tiêu diệt dịch bệnh.”

Đại Vu Ma Yết nghe thấy con trai nói đến chính sự thì cũng thu lại cảm xúc, nghiêm túc hỏi: “Hợp tác như thế nào?”

Ma Cam mặt không cảm xúc mà thuật lại lời của Nghiêm Mặc: “Thứ nhất, dừng giết chóc Vô Giác Nhân và đuổi bọn chúng đi. Thứ hai, cung cấp những thảo dược mà bọn chúng cần, bọn chúng sẽ phụ trách luyện chế vu dược trị bệnh. Thứ ba, thừa nhận địa vị bình đẳng của Vô Giác Nhân, chấp nhận tín ngưỡng của Vô Giác Nhân, về sau không bắt Vô Giác Nhân dâng cung phụng nữa. Thứ tư, xong việc thì không được trái với ước định, càng không được giết hại và đuổi Vô Giác Nhân đi. Thứ năm, đưa vùng đất phía đông thành Ô Càn từ tuyến đường phong tỏa thứ nhất kéo dài đến bờ biển cho Vô Giác Nhân thành lập tòa thành của mình.”

Tuy Đại Vu Ma Yết có kiến thức rộng rãi những cũng phải ngây người ra, một lát sau nhịn không được hỏi: “Con nói cái gì? Lặp lại lần nữa.”

Ma Cam đã sớm qua giai đoạn kinh ngạc rồi, hắn bình tĩnh lặp lại một lần nữa.

Đại Vu Ma Yết thất thanh: “Hoang đường! Những yêu cầu đó căn bản không có khả năng! Bọn Vô Giác Nhân cứ nằm mơ đi!”

Ma Cam rất bình tĩnh: “Con cảm thấy có thể đồng ý trước. Vừa rồi con thấy tình hình trong thành có vẻ như rất tệ? Rất nhiều người sinh bệnh?”

Đại Vu Ma Yết không thể tin được mà nhìn về phía chính con mình: “Con trai, con bị ác ma tới từ vực sâu mê hoặc rồi sao?”

“Con không có. Con nói có thể đồng ý trước, chờ khi dịch bệnh được tiêu trừ, lấy được phương thuốc trong tay thì nghĩ cách giải quyết những Vô Giác Nhân đó.”

Đại Vu Ma Yết yên tâm, cũng may con trai ông vẫn được quang huy của Bàn A Thần chiếu rọi: “Con nói đúng, ít nhất thì chúng ta phải nghĩ biện pháp để thành chủ khỏi bệnh.”

Đại Vu Ma Yết gọi một người hầu tới: “Đi mời Y Phàm đại sư, nói là ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ông ta.”

Ma Cam dùng ánh mắt hỏi: Vì sao lại gọi Y Phàm đại sư?

Ma Yết Đại Vu mỉm cười trả lời: “Con trai, Vô Giác Nhân kia muốn chúng ta đồng ý điều kiện của hắn, vậy ít nhất cũng phải cho chúng ta nhìn thấy thành ý của hắn chứ. Chẳng phải hắn có vu dược sao? Vậy để Y Phàm đại sư đi lấy một ít về, đương nhiên, chúng ta có thể dùng thảo dược mà hắn cần để trao đổi.”

Ma Cam hiểu ý cha mình: “Có phải chúng ta có thảo dược mà chúng muốn nhưng chúng lại không có không?”

Ma Yết Đại Vu cười chứ không đáp.

Sáng ngày thứ mười bốn sau khi dịch bệnh bùng nổ.

Trong một căn nhà đơn sơ thấp tè lè, hai thằng nhóc cởi truồng ngồi xổm trên mặt đất nhìn Nghiêm Mặc xem bệnh cho cha mình.

“Bệnh trạng của anh rất nhẹ, chỉ cần uống thuốc hai lần rồi chú ý một chút, trên cơ bản sẽ không sao cả.” Nghiêm Mặc ôn tồn nói.

Người thanh niên trông như đã hơn ba mươi nhưng trên thực tế lại chỉ mới đầu hai mươi thở phào một hơi, buổi sáng anh ta đột nhiên nôn mửa và đi tả, làm anh ta sợ muốn chết, may mà có thần sứ đại nhân ở cạnh.

“Nhưng hai ngày này anh tốt nhất là ở khu cách ly đi, điều này cũng tốt cho con anh. Sức đề kháng của con nít yếu, nhặt được cái gì trên mặt đất cũng có thể ăn, rất dễ bị lây bệnh.”

Lúc nãy thanh niên còn đang liên tục cảm ơn, vừa nghe nói mình phải ở trong khu cách ly thì lại do dự: “Đại nhân, tôi biết tôi phải tới khu cách ly, nhưng con tôi còn nhỏ, tôi sợ mình đi rồi tụi nó không có ai chăm sóc.”

“Anh không cần lo, rất nhiều người có tình huống giống anh, những đứa trẻ đó đều có người chuyên chăm sóc, đảm bảo khi anh trở về bọn nó vẫn khỏe mạnh. Nhưng anh phải nói rõ cho bọn nó biết, đừng để bọn nó chạy tới khu cách ly tìm anh, bệnh tình của anh rất nhẹ, chờ khi xác định không còn dấu hiệu của bệnh nữa thì chỉ chừng năm sáu ngày là có thể trở về.”

Người thanh niên nhìn con mình, cắn răng gật đầu: “Được, tôi sẽ nói rõ với bọn nó, chút nữa sẽ qua khu cách ly.”

Hai đứa nhỏ chớp chớp mắt, đứa con gái lớn sợ hãi mở miệng: “Cha muốn đi đâu? Con với em trai cũng đi.”

“Cha hai đứa phải đi chữa bệnh, rất nhanh sẽ trở về, mấy ngày nay cha sẽ để mấy anh lớn chị lớn chăm cho hai đứa, ngoan.” Nghiêm Mặc lấy ra hai cục đường đỏ —— sản phẩm từ Cửu Nguyên, đưa cho hai đứa mỗi đứa một cục, tụi nó giơ cái tay đen thui của mình ra nhận.

Hai đứa nó không biết đây là gì, bọn nó ngay cả đường cũng chưa từng thấy qua, thẳng đến khi Nghiêm Mặc làm mẫu, chỉ tụi nó liếm một miếng rồi lại liếm một miếng, hai đứa nó liền không dừng lại được.

Nghiêm Mặc chỉ ở thành Ô Càn một thời gian ngắn nên không rõ tộc Hữu Giác bây giờ có gia vị đường và quà ăn vặt hay chưa, có điều nghĩ đến việc bọn họ đã phát triển ở đây mấy ngàn năm, trình độ văn minh cũng khá cao, đồ ngọt hẳn là đã xuất hiện. Nhưng hắn lại không thấy đồ ngọt xuất hiện trong các thôn xóm Vô Giác Nhân, không biết có phải vì đường cực kỳ quý và hiếm hay không.

Người thanh niên làm cha thay con mình cảm ơn.

Nghiêm Mặc lắc lắc tay, thu dọn đồ rồi rời đi, vừa xốc mành lên bước ra thì nghe thấy hai đứa nhỏ bên trong hỏi cha mình: “Cha, mẹ đâu rồi? Con muốn để cái thứ ăn ngon này lại cho mẹ ăn.”

“Con ngoan, con cứ ăn đi.”

Một giọng nói non nớt khác vang lên: “Cha, khi nào chúng ta mới có thể về nhà? Con nhớ mẹ quá.”

Thanh niên đột nhiên phát ra tiếng nghẹn ngào, qua một hồi lâu mới an ủi hai đứa nhỏ: “Rất nhanh, rất nhanh thôi chúng ta sẽ được về thành, trở về là có thể gặp mẹ con.”

“Vậy rốt cuộc khi nào mới có thể trở về?”

“Rất nhanh, rất nhanh, các con nghe lời, chúng ta sẽ được về sớm một chút… gặp mẹ các con.”

Nghiêm Mặc bước nhanh hơn, trong khoảng thời gian này, những cuộc đối thoại giống vậy hắn đã nghe rất nhiều, tuy hắn đã sớm chết lặng nhưng chết lặng không có nghĩa là hắn hoàn toàn vô cảm, nhất là những khi đối mặt với trẻ con, hắn luôn có một loại cảm giác áy náy không nói nên lời.

Từ phía chân trời có tiếng sấm ầm ầm truyền đến.

Nghiêm Mặc ngẩng đầu, thời tiết nơi này thật đáng ghét, buổi sáng vẫn còn nắng mà chưa được bao lâu đã đổi sắc trời. Hắn nhìn mây đen cuồn cuộn ở chân trời, lại nhìn những căn nhà được xây tạm, xoa xoa trán.

Tịch Dương thấy hắn thì vừa cười vừa đi tới: “Đại nhân, mùa hè chỗ chúng tôi chính là như vậy, mưa nhiều, có khi mặt trời còn đang sáng lạn mà đảo mắt một cái đã mưa to tầm tã.”

Nghiêm Mặc nhìn những người khỏe mạnh đại đa số đều ăn không ngồi rồi đó, làm như thuận miệng nói: “Người bệnh cần ở nơi sạch sẽ và khô ráo, những căn nhà tạm bợ đó không thể cứ dùng mãi.”

Tịch Dương nhìn theo mắt hắn: “Ngài muốn xây nhà ở đây sao? Nhân thủ có sẵn rồi.” Người này quả nhiên rất thông mình, chỉ nói một câu liền hiểu.

Nghiêm Mặc nghe ra ý trong lời anh ta, hỏi: “Có vấn đề gì?”

“Vấn đề là nơi này thuộc lãnh địa thành Ô Càn, Vô Giác Nhân chúng ta muốn khai khẩn đất đai cần có được sự đồng ý của bọn họ.”

“Nếu là ở trong thôn thì sao?”

“Phụ cận không có thôn xóm nào có thể để nhiều người như vậy ở lại. Các thôn xóm ở gần thành Ô Càn đều có địa bàn xác định, bất cứ thôn xóm nào vượt quá phạm vi đều phải được thành Ô Càn cho phép, nhưng cái giá rất lớn, cho nên những thôn xóm đó muốn có được nhiều địa bàn hơn thì cũng chỉ có thể cướp đoạt lẫn nhau.”

Lời này giống như Hậu Nữ từng nói, Nghiêm Mặc gật gật đầu: “Để tôi suy nghĩ.”

Giữa trưa, Nguyên Chiến săn thú về, Nghiêm Mặc vừa bôi gia vị lên thịt nướng vừa nói suy nghĩ của mình cho hắn nghe.

Nguyên Chiến ngừng cắt thịt: “Hiện giờ thành Ô Càn vẫn chưa khôi phục lại như ban đầu, em định xây nhà?”

“Chúng ta cần nhà cửa vững chắc hơn.”

Nguyên Chiến bỗng nhiên cười tà: “Tôi biết em nghĩ cái gì, em muốn dùng nhà cửa để kích thích Hữu Giác Nhân, khiến bọn chúng chủ động tấn công chúng ta, như vậy các Vô Giác Nhân đó sẽ càng hận hơn, mới càng nghe theo lời em nói, đúng không? Cũng bởi vì vậy, cho nên em mới có thể để Ma Cam chuyển những điều kiện đó về thành.”

Nghiêm Mặc mặt không đổi sắc: “Anh nói sai rồi, tôi chỉ sợ Hữu Giác Nhân sau khi khôi phục thì quay đầu trả thù Vô Giác Nhân, tôi đưa ra những điều kiện đó cũng là phòng bị trước mà thôi. Dù sao thì từ tin tức truyền ra, hình như bọn họ cho rằng dịch bệnh lần này là âm mưu của Vô Giác Nhân. Mà tình huống hiện giờ của chúng ta quả thật cần nhà cửa tốt hơn, rộng hơn, vững chắc hơn.”

Nguyên Chiến vỗ vỗ hắn, cười quái dị: “Yên tâm, trước nay tôi không cho rằng em là người phúc hậu. Như vậy càng tốt, mỗi lần tôi nhìn thấy đám Vô Giác Nhân bị đuổi đi đó còn muốn trở về thành Ô Càn là khó chịu trong người!”

“Là do bọn họ bị nô dịch quá lâu.”

“Vậy cũng phải xem chủ nhân bọn chúng có chịu tha cho bọn chúng hay không, vừa lúc chúng ta có thể lọc bớt những tên lòng còn hướng về Hữu Giác Nhân.”

“Trước khi quân của Hữu Giác Nhân tới, trước tiên chuyển mấy đứa nhỏ đi.”

“Được.”

“Mặt khác, bảo đám người Hậu Nữ chuẩn bị tốt để di cư.”

“Được.”

“Anh giúp tôi để ý xem Tịch Dương có dùng được hay không.”

“Được.”

Nghiêm Mặc không có ác cảm quá sâu đối với Hữu Giác Nhân, nhưng hắn muốn đẩy nhanh tốc độ, muốn giảm một số điểm cặn bã lớn, vậy chỉ có đẩy nhanh tiến trình mâu thuẫn của Hữu Giác Nhân và Vô Giác Nhân, có lẽ cuộc chiến giữa hai chủng tộc phải mấy trăm năm sau mới xảy ra sẽ xảy ra sớm hơn.

Buồn cười là mới đầu hắn chỉ muốn giải quyết dịch bệnh của Hữu Giác Nhân và Vô Giác Nhân, nhưng chờ khi hắn phát hiện mình có được thứ sức mạnh cường đại thâm sâu khó lường, thì tâm tư cũng càng lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.