Dị Thế Lưu Đày

Chương 347: Chương 347: Người đàn ông nọ đói bụng và tin tức của Thổ Thành






Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

88a575d9f876377b6f6423c94ebc6758

“Tình huống của Thổ Thành bây giờ chắc chắn rất gay go, bởi vì bọn họ chẳng những đắc tội với Đại Vu nguyền rủa bậc nhất, mà còn chọc tới tộc Côn Bằng mặt người.”Cái xác cháy trông rất kinh khủng, nhưng người đàn ông nọ lại không sợ hãi chút nào, cũng không cảm thấy khó coi.

Trong lòng hắn có một loại trực giác kỳ lạ, tựa như có ai đó đang nói trong đầu hắn, rằng cái xác cháy sẽ không như vậy mãi đâu, nó sẽ biến thành, biến thành…

Người đàn ông nọ cố gắng bắt lấy hình ảnh vừa lóe qua trong đầu, đó là một cậu thiếu niên thoạt nhìn không lớn tuổi lắm, gương mặt cậu thiện lương hàm hậu, nhưng khi cậu bày ra vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười, thì khuôn mặt đó lại thoạt nhìn rất xấu xa.

Còn có một ông lão tóc bạc, khi cười rộ lên rất ôn hòa, nhưng hình như lại rất thích cắn hắn? Còn thích dùng một cái cây nhòn nhọn đâm hắn?

Người đàn ông nhớ lại mà nhập thần, bị những hình ảnh rối tung beng làm cho đầu óc mơ màng, thậm chí còn xem nhẹ bản năng nguyên thủy nhất của thân thể.

Cứ vậy mà ôm cái xác cháy ngồi trên mặt tuyết, người nọ như không hề cảm giác được sự rét lạnh, hắn cũng muốn không làm cái gì khác, tựa hồ như chỉ cần có cái xác cháy này trong tay là hắn đã có tất cả.

Sắc trời dần tối.

Tiếng sói tru thật dài truyền đến từ xa.

Thời khắc giao nhau giữa ban ngày và ban đêm tiến đến, cũng là thời khắc nguy hiểm nhất trong ngày.

Một con con thỏ lông xám, béo ù chui ra khỏi nền tuyết, ngồi xổm trên tuyết trong chốc lát, rồi nhanh chóng chạy về phía người đàn ông nọ.

“Oạch!” Con thỏ béo tông vào người người nọ. A! Đây là thứ gì vậy? Sao lại chắn đường về nhà của mình?

Người nọ quay đầu lại, cúi xuống nhìn.

Con thỏ béo té lăn ra tuyết, chổng bốn chi lên trời, hôn mê một chốc rồi bật dậy, đổi sang hướng khácmà nhảy.

Dã thú trốn trong tuyết chuẩn bị làm thịt con thỏ cũng thay đổi mục tiêu, thịt con thỏ quá ít, nhưng quái hai chân đang ngồi ngây ngốc bất động kia lại có rất thịt nhiều, ngay cả bọn thú ngu cũng biết nên chọn giết con nào.

Một dã thú có hai chiếc đuôi, đầu nhọn như chuột, hình thể dài một mét, cao nửa mét không tính cả đuôi, lén lút đến gần người nọ từ phía sau.

Người nọ quay đầu lại, nghiêng tai, tựa như đang đoán xem bầy sói có cách mình xa lắm không.

Chính là lúc này! Con chuột hai đuôi nhắm vào cổ người nọ mà nhào tới.

“Rắc!”

Thân thể người nọ không chút si suyển, tay phải được hợp lại từ cành cây vòng ra sau bắt lấy con chuột hai đuôi kia, tay siết mạnh một cái, đầu chuột lập tức gãy oặt.

Quẳng con chuột hai đuôi đi, cẩn thận đặt cái xác cháy trong lòng lên chiếc áo da thú, người nọ lại cầm con chuột lên, cảm giác đói khát bị xem nhẹ nảy giờ đột ngột dâng lên.

Người nọ không cần suy nghĩ, hai tay vặn một cái, vặt rớt đầu chuột. Dòng máu nóng hổi phun ra, người nọ há miệng ngậm lấy chỗ đang trào máu.

Uống một lượng lớn máu tươi vào bụng, số máu không kịp nuốt vào chảy ra quanh miệng người đàn ông nọ rồi kéo dài xuống, khiến thân trên trần trụi của hắn đỏ đỏ đen đen.

Mặt tuyết cũng bị vẩy đầy máu.

Lại hút một ngụm máu lớn, lần này người nọ không nuốt xuống, quẳng chuột hai đuôi qua một bên, đi tới chỗ áo da thú mà quỳ một gối, cẩn thận nâng cái xác cháy lên, tìm kiếm phần đầu của nó trên cái thân thể đang co quắp.

Phần đầu cái xác cháy hơi rũ xuống, chân và hai cánh tay thì cuộn tròn trước ngực, đây là tư thế bảo hộ tự nhiên nhất của con người.

Người đàn ông nhẹ nhàng bẻ cái đầu lại vị trí ban đầu, hắn vậy mà lại có thể dễ dàng nâng phần đầu lên, nếu là xác chết bị sét đánh cho khét đen như vầy, đừng nói tới chuyện khiến nó ngẩng đầu, chỉ sợ nhẹ nhàng động một cái cũng có thể khiến nó tan rã.

Nhưng cái xác cháy này lại không như vậy, thậm chí cổ nó còn rất mềm.

Nâng đầu cái xác cháy lên, người nọ cúi xuống, kề miệng mình vào miệng cái xác, nơi đó bây giờ là một cái lỗ đen, dùng đầu lưỡi tách hàm răng không khép chặt của nó, đút máu tươi trong miệng qua.

Hắn cần máu tươi, vậy cái xác cháy của hắn chắc chắn cũng cần. Người nọ nghĩ như thể đó là chuyện đương nhiên.

Lại hút thêm vào ngụm máu còn chút độ ấm đút cho cái xác cháy, người đàn ông nọ mới bắt đầu lột da con chuột.

Biến cánh tay phải không phải của nhân loại thành một con dao đầu nhọn sắc bén, mổ bụng chuột hai đuôi, móc nội tạng nó ra ngửi ngửi, sau đó quẳng xuống, rồi móc trái tim nhét vào miệng ra sức nhai.

Máu loãng trào ra. Nhưng người đàn ông nọ lại ăn rất ngon lành.

Một quả tim chắc chắn không đủ, cũng may bản năng của hắn biết chỗ nào có thể ăn. Sau khi lột da con chuột, máu thịt bên trong liền lộ ra, người đàn ông nọ liền vùi đầu vào cắn xé.

Không ăn không biết, vừa ăn một miếng hắn liền phát hiện mình đã đói lả, một con dã thú dài một mét, cao nửa mét thiếu chút nữa bị hắn gặm sạch, ngay cả đầu cũng bị hắn gặm mấy cái, cuối cùng chỉ để lại miếng thịt lưng mềm nhất, người nọ cầm lấy, rồi trở lại bên cạnh cái xác cháy.

Để miếng thịt bên miệng cái xác cháy, nhưng cái xác cháy không có chút phản ứng nào.

Người đàn ông nọ nhét vào vài lần, phát hiện ra cái xác không nuốt xuống, hắn cuống lên.

Sao lại không ăn? Không thể ăn ư?

Hắn không nghĩ đến việc một cái xác cháy thì làm sao có thể ăn, hắn chỉ nhớ rõ việc đút cho cái xác ăn no là chuyện cần thiết, hắn không thể để nó đói.

Tiếng sói tru càng lúc càng gần.

Nơi này không thể ở lại được nữa. Có một giọng nói nằm trong đầu hắn nhắc nhở.

Người đàn ông nọ nhanh chóng bao lại cái xác cháy, rồi quẳng con chuột hai đuôi ra, xé một tấm da dùng tuyết thấm vào để lau sơ sơ mặt mũi một chút, sau đó mới nhét khối thịt mềm mà mình để dành vào trong bọc.

Còn một chuyện chưa làm, mùi máu tươi trên người hắn quá nồng, sẽ dẫn đàn dã thú khác tới.

Người nọ dùng tay bới tuyết rồi trét hết lên người, tuyết lập tức bị nhiễm đỏ, thân thể hắn lại dần sạch sẽ, nhưng da lại bị tuyết chà cho đỏ au.

Mùi máu thú tanh tưởi bay đến theo gió, người nọ nhanh chóng cõng cái bao, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi.

Bây giờ đi đâu?

Người nọ cõng cái bao lớn lang thang không có mục đích, hắn phải tìm một nơi an toàn, hắn còn một việc chưa làm xong, khối thịt mềm vẫn chưa đút cho cái xác cháy được.

Trời tối, nhờ có băng tuyết phản chiếu lại ánh sáng từ bầu trời đêm, nên cảnh vật xung quanh không quá tối mờ.

Trong gió không còn mùi máu thú tanh tưởi nữa, mảnh đất trống này rất an tĩnh, mặt tuyết bằng phẳng không có dấu chân của dã thú.

Người nọ ngừng lại, tháo cái bao xuống, tùy tiện tìm một chỗ để ngồi, rồi ôm cái xác cháy vào lòng.

Hắn nghĩ ra một cách.

Người nọ cầm khối thịt mềm lên, tháo tấm da thú bọc bên ngoài ra, đưa vào miệng cắn một miếng, nhai nát, rồi cúi đầu đút vào cái lỗ miệng tối om kia.

Hắn còn đợi một chốc mới tách miệng cái xác ra kiểm tra, nhưng thịt vẫn còn bên trong.

Sao lại không ăn? Chẳng lẽ em chỉ uống máu thôi sao?

Người nọ hối hận, sớm biết thế đã đút nhiều máu thú cho em ấy một chút.

Moi mớ thịt nát từ trong miệng cái xác cháy ra, lại nhét vào miệng mình ăn, số thịt còn lại hắn cũng ăn nốt, vốn dĩ lúc nãy hắn vẫn chưa no.

An toàn, trong bụng cũng đã có thức ăn, người nọ không biết tiếp theo nên làm gì, ngồi ôm cái xác sờ sờ chỗ này, nhìn nhìn chỗ kia.

Cái xác cháy bị sét đánh khiến thịt thà đen xì, co lại rạn nứt như mặt đất gặp hạn, thỉnh thoảng người nọ còn lột một miếng ra nhìn xem, chỗ thịt sâu bên trong không bị đen cũng không bị cháy, còn hơi đo đỏ, tựa như thịt con dã thú vừa rồi bị hắn lột da.

Không hiểu sao, người nọ cảm thấy thật vui vẻ, ôm chặt cái xác cháy vào lòng, rồi cứ vậy mà ngồi trên nền tuyết.

Gió lạnh thổi qua, người nọ rũ đầu ôm cái xác cháy ngủ mất.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, hắn lại cõng cái xác cháy, tùy tiện chọn một hướng mà đi.

Hai ngày liên tiếp hắn không gặp được con dã thú nào, ngay cả một con thỏ cũng không có. Nếu không phải trên mặt đất còn có tuyết để bổ sung nước, thì chắc hắn đã đổi hướng khác rồi.

Ngày thứ năm sau khi tìm được cái xác cháy, hắn gặp được một ngọn sơn lâm rất lớn.

Nhưng có câu ‘nhìn núi ngựa chạy đến chết’, hắn đi tiếp hai ngày mà vẫn chưa đến gần ngọn sơn lâm kia được bao nhiêu, có điều, trên đường đi hắn bắt được một con chim hoang bay qua đầu hắn ị phân.

Chim hoang ít máu, rút lông rồi thì không còn bao nhiêu thịt. Máu đút cho cái xác cháy, thịt và xương thì vào bụng mình, nhưng dù là vậy, người đàn ông nọ vẫn đói lả.

Mà những ngày sau đó cũng không tốt hơn là bao, có đôi khi hắn may mắn gặp được dã thú đi một mình, có đôi khi liên tục một hai ngày ngay cả bóng dáng của một con thú nhỏ cũng không thấy đâu, xui xẻo nhất và cũng may mắn nhất là gặp một đàn thú.

Có điều, nhờ sức hắn lớn, cánh tay phải lại là cây, hắn có thể xử lý được một đàn thú nhỏ, nhưng nếu đụng phải đàn thú tương đối lợi hại, hắn lo cho cái xác sau lưng nên phần lớn đều chọn cách bỏ chạy.

Từng ngày cứ thế trôi qua, đã có một khoảng thời gian tuyết không rơi nữa, nhưng trời lại càng thêm rét lạnh.

Mùa xuân sắp tới, người nọ ngẩng đầu nhìn về phía ngọn sơn lâm ở phương xa rốt cuộc cũng gần hơn rồi.

Ngày tuyết tan cũng chính là ngày lạnh nhất khi mùa đông và mùa xuân đổi chỗ cho nhau, tựa hồ như có ai đang nói với hắn như vậy trong đầu.

Tầng tuyết dưới chân ngày càng mỏng, tiếng nước chảy truyền đến từ nơi không xa lắm, ngọn sơn lâm đằng kia cũng đã có thể nhìn thấy màu xanh của cây cỏ.

Hắn đã không nhớ được mình đi bao nhiêu ngày rồi.

Một chân sâu một chân cạn mà đi, người nọ mệt mỏi, cởi cái bao xuống, theo thói quen lấy cái xác cháy ra ôm, lần này hắn nhịn không được mà ngửi ngửi cái xác từ trên xuống dưới một lượt.

Kỳ thật bây giờ cái xác không có mùi gì hết, nhưng không hiểu sao người nọ ngửi xong lại chảy nước miếng.

Dạ dày co thắt, cảm giác đói khát mãnh liệt ập vào đầu, con chim hoang lần trước là thứ cuối cùng mà hắn đã từng ăn, đó là hai ngày trước.

Hai ngày này hình như hắn đi lầm vào địa bàn của mấy con dã thú cường đại, nên ngay cả chim chóc bay ngang qua cũng không thấy.

Bây giờ hắn rất mong chờ được gặp con dã thú cường đại kia, hắn cam đoan lần này sẽ không để lại miếng thịt nào.

Lại ngửi ngửi cái xác cháy, có chút thơm, hình như hắn ngửi được mùi thịt mới. Sáng nay hắn còn lột lớp thịt cháy ra nhìn, màu thịt sâu bên trong đã càng đỏ tươi, thậm chí hắn còn nghi là mình nghe thấy tiếng tim đập, nhưng lúc hắn áp tai vào ngực cái xác thì thật lâu cũng không nghe thấy tiếng thứ hai.

Thật muốn ăn nhưng lại không thể ăn! Tuy rằng trong lòng hắn cảm thấy rất có thể đây là thứ bổ nhất trên đời.

Hắn từng ăn rồi. Người nọ nhớ lại. Hắn còn nhớ rõ vị thịt cháy của cái xác, có hơi đắng, còn có một mùi hương kỳ lạ? Nhưng thật sự ăn rất ngon!

Nghĩ đến đó, hắn lại càng thêm đói.

Không thể ngửi nữa, vừa rồi hắn đã nhịn không được mà thè lưỡi ra liếm đầu và mặt cái xác bảo bối của hắn một lần.

Bọc cái xác cháy lại rồi cõng lên, người nọ đứng dậy.

Máu và thịt, hắn theo bản năng mà biết hắn cần mấy thứ này, hắn không thể cứ chờ đợi như vậy.

Tuy không rõ vì sao mình lại biết, nhưng hắn biết nếu cứ chờ nữa, thì rất có thể ngay cả đi đường hắn cũng không đi nổi.

Dựa theo bản năng, người nọ cõng cái xác đi về phía truyền ra tiếng nước, hắn đoán rất có thể tiếng nước chảy ra từ ngọn sơn lâm kia.

Không lâu sau, quả nhiên hắn thấy được một dòng suối nhỏ với hai bên là băng đá chưa tan hết.

Từ dòng suối nhỏ tiếp tục đi về phía trước, lần này vừa đi là đi rất lâu, sau lưng người nọ để lại một chuỗi dấu chân dài.

Đi như vậy quá chậm, hắn nghĩ.

Không một tiếng động, dưới chân người nọ xuất hiện một cục đất, cục đất nhanh chóng kéo dài, biến thành một thứ có bề ngoài trông như ván trượt tuyết.

Người nọ cúi đầu, ván trượt tuyết làm từ đất nhanh chóng ra rã.

Có chuyện gì vậy?

Hắn muốn ván trượt tuyết xuất hiện, nhưng dù cố gắng như thế nào, những cục đất tứ tán dưới chân hắn cũng không có chút phản ứng.

Mà chỉ mới làm một lần, hắn đã đói đến phát rồ.

Nhìn nhìn cánh tay phải của mình, lại nhìn nhìn chân mình, nghĩ đến hình dạng của ván trượt tuyết vừa rồi, lòng bàn chân bỗng nhiên ngưa ngứa, rất nhanh sau đó, có rễ cây vươn ra từ lòng bàn chân hắn, nhanh chóng kéo dài và đan chéo nhau, dệt thành hai tấm ván trượt tuyết.

Người nọ giậm chân một cái, phát hiện chúng không rã ra như ban nãy nữa, lập tức bước lên rồi nhanh chóng đi, mới đầu hắn cảm thấy chân mình khá cồng kềnh, nhưng dần dần, hắn càng đi càng nhanh, sau đó không biết dây thần kinh nào trong đầu được thắp sáng, không cần thầy dạy cũng biết học cách dùng chân đẩy ván trượt đi xa trên mặt tuyết.

Gió thổi qua mặt, người nọ càng trượt càng nhanh, gặp phải chướng ngại thì né qua, né không được thì ngã sấp mặt, lúc ngồi dậy liền sờ cái bao phía sau trước, thấy nó không sao mới bò dậy tiếp tục trượt.

Dù sao ngã cũng không đau, càng về sau người nọ càng thả lỏng, tư thế khi trượt nhanh trên tuyết cũng càng ngày càng tự tại.

Ngọn sơn lâm càng gần…

Có ánh lửa!

Người nọ bất chợt thắng lại, ván trượt đánh một vòng ngang rồi dừng hẳn.

Không chỉ có ánh lửa, hắn còn nghe thấy tiếng nhân loại nói chuyện với nhau.

Nhân loại? Lạ thật, sao hắn lại biết tiếng nói chuyện đó là của nhân loại?

Có lẽ hắn biết rất nhiều chuyện, giống như bản năng bảo với hắn rằng cái xác cháy rất quan trọng với hắn, cực kỳ quan trọng.

Qua đó xem thử ha? Hắn ngửi thấy mùi thịt nướng.

Tấm ván trượt dưới chân người nọ thu nhỏ lại, đến khi chỉ còn hai cái chân to trên mặt đất.

Bên cạnh ngọn sơn lâm, một đám người đang nhóm lửa nướng thịt, phía sau còn có bốn túp lều da.

Mấy chục con chiến thú tụ lại với nhau sưởi ấm, đằng sau chiến thú là hơn trăm dã nhân.

Nói là dã nhân, bởi vì trên người bọn họ đều ăn mặc đơn giản, đầu đội mũ da, hông bị buộc dây thừng, trên chân phần lớn chỉ dùng da thú tùy tiện bó lại, cẳng chân trần lộ hết ra ngoài, tóc và râu rối bù xù, phụ nữ thì tốt hơn một chút, nhưng tóc cũng loạn xạ như nhau.

Những dã nhân đó cũng tụ lại như chiến thú, ánh mắt khi nhìn ánh lửa và thịt nướng đầy vẻ khao khát, mà khi nhìn về phía đám người bên đống lửa lại đầy vẻ hận thù và oán giận.

“Na Phi đại nhân, chẳng phải ngài nói Thổ Thành ở phía đông bắc à? Sao bây giờ chúng ta lại đi về phía Đông? Hơn nữa, dựa theo lộ trình mà tính, bây giờ chúng ta đã tới Thổ Thành rồi mới đúng.” Một người đàn ông tóc dài xõa trên vai sau khi suy nghĩ mãi mới hỏi ra vấn đề trong lòng mình nhiều ngày nay.

Một người đàn ông có độ tuổi tráng niên, thân đeo trang sức đính nguyên tinh phun miếng xương trong miệng ra cười cợt: “Tôi còn đang chờ xem khi nào mấy người mới hỏi.”

Người đàn ông tóc dài ngây ra.

Na Phi chỉ chỉ ngọn Sơn Lâm cách đó không xa: “Chờ khi đi qua ngọn sơn lâm này, phía trước chính là Âm Thành – một trong Cửu Đại Thượng Thành. Hai năm trước tôi đã đến một lần, người Âm Thành mở một con đường đi trong núi, trên đường có chiến sĩ của Âm Thành phòng thủ và tuần tra, mọi người không cần lo lắng tới việc gặp dã thú. Nếu may mắn, nói không chừng chiến sĩ tuần tra của bọn họ còn đưa chúng ta đi một đoạn.”

“Âm Thành?” Người đàn ông tóc dài kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Người đàn ông tóc dài vội hỏi: “Na Phi đại nhân, lần này chẳng phải chúng ta đến Thổ Thành sao? Sao bây giờ lại là Âm Thành?”

“Bộ đại nhân bọn tôi sẽ hại các anh hay sao à?” Một cô gái cao gầy, thân mặc chiến giáp cười lạnh.

“Không phải, bọn tôi không có ý này, chỉ là khi xuất phát, Na Phi đại nhân nói là đi Thổ Thành, bây giờ lại đột nhiên đổi thành Âm Thành, cảm thấy kỳ quái thôi.” Người đàn ông tóc dài giải thích.

Na Phi cười nhạo: “Từ khi tôi dẫn các người xuất phát tới bây giờ đã là nửa năm, nửa năm, có nơi sẽ không có chút thay đổi nào, nhưng có nơi thì lại thay đổi tới long trời lở đất.”

Người đàn ông nói chuyện nhìn nhìn đồng bạn mình, lớn mật dò hỏi: “Đại nhân, có phải Thổ Thành đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Không sai, Thổ Thành xảy ra chút chuyện, nhân thủ của tôi ở Thổ Thành đã truyền tin đến, bảo tôi đừng tới Thổ Thành.”

Người đàn ông tóc dài nghi hoặc, trên đường đi hắn không thấy có ai đến gặp đám người Na Phi, ngoại trừ đám dã nhân nô lệ mà bọn họ thuận tay bắt được trên đường cách đây không lâu.

Đồng bạn của người đàn ông nọ ra hiệu nhắc hắn, người đàn ông tóc dài mới vỗ đùi một cái: “Thì ra là con chim kia! Chẳng trách chim chóc lại thân mật với đại nhân như vậy, đại nhân sờ nó, đút nó ăn, nó cũng không chạy.”

Na Phi không phủ nhận: “Bồi dưỡng chim truyền tin không dễ gì, trên đường đi còn thường xuyên bị bọn hung cầm khác bắt mất, lúc tôi nhận được tin thì đã lạc hậu rất nhiều rồi, nhưng dù sao thì Thổ Thành bây giờ không thích hợp để chúng ta tới.”

“Na Phi đại nhân, rốt cuộc Thổ Thành đã xảy ra chuyện gì?” Người đàn ông tóc dài và đồng bạn của hắn tò mò, người của Na Phi kỳ thật cũng tò mò, tất cả đều nhìn về phía gã.

Thổ Thành?! Cái người đang cõng xác cháy nghe lén cảm thấy hai chữ này vô cùng quen thuộc, làm hắn vừa nghe lửa giận liền nhịn không được xông thẳng lên đầu.

Thổ Thành! Thổ Thành!

Vì sao hắn lại hận Thổ Thành như vậy? Người nọ không rõ, nhưng tay hắn lại sờ lên cái bao phía sau.

Na Phi cầm lấy chén canh nóng mà thuộc hạ đưa qua, húp một ngụm, chép chép miệng nói: “Nghe nói thần điện Thổ Thành đắc tội với người không thể đắc tội nhất, bây giờ người nọ dẫn một con chim khổng lồ tới đại náo, Thổ Thành đã rối tinh rối mù rồi, thần điện bị ông ta đốt, quốc vương Thổ Thành cũng bị ông ta bắt, ép tư tế của thần điện Thổ Thành giao đệ tử và chiến sĩ bảo hộ của đệ tử ông ta ra.”

“A?!” Người nghe không thể tin được: “Sao có thể? Chỉ một người một chim mà dám chạy đến Thổ Thành – một trong Cửu Đại Thượng Thành náo lọan? Còn bắt quốc vương của họ?”

“Sao lại không thể? Còn phải xem xem kẻ muốn gây sự là ai.” Na Phi chế nhạo.

“Người nọ là ai?” Đám người trăm miệng một lời hỏi.

“Các người đã nghe qua danh Chú Vu chưa?”

Mọi người cùng nhau lắc đầu.

“Vậy các người nhớ cho kỹ cái tên đó, ông ta là người không thể đắc tội nhất trong cái thiên hạ này.” Na Phi bày ra vẻ mặt thần bí.

Điều này ngay cả nữ chiến sĩ kia cũng tò mò: “Đại nhân, Chú Vu đó rốt cuộc lợi hại thế nào? Vì sao không thể đắc tội ông ta?”

“Tôi cũng không biết nhiều về ông ta lắm, nhưng những ai đề cập tới hai chữ Chú Vu với tôi đều nói, thà đắc tội với Cửu Đại Thượng Thành còn hơn là đắc tội Chú Vu. Truyền thuyết nói người nọ là Đại Vu nguyền rủa lợi hại nhất thế gian, lời nguyền của ông ta vô cùng linh nghiệm, ngay cả tư tế của các đại thần điện cũng khó mà giải được.”

“Chú Vu…” Một thủ hạ của Na Phi nhảy dựng lên: “A! Tôi từng nghe về người này rồi, đại nhân, có truyền thuyết về một Đại Vu nguyền rủa, nói rằng hơn ba mươi năm trước, tư tế của thành Mạn Phỉ Lạp vì muốn đưa thành mình thăng lên bậc Trung Thành mà đắc tội với một tư tế của Vu Thành, kết quả là người toàn thành bị nguyền rủa cho mắc bệnh ôn dịch, lúc ấy người tòa thành đó chết sạch vì dịch bệnh. Vị Đại Vu đó không chừng chính là Chú Vu mà ngài nói.”

Na Phi gật đầu: “Chính là ông ta, cũng vì chuyện này mà mọi người mới sợ, có điều, nghe nói cũng bởi vì chuyện này mà Chú Vu bị thần điện Vu Thành đuổi đi, không còn đảm nhiệm chức vị tư tế thần điện nữa. Mà người của thành Mạn Phỉ Lạp không có chết sạch, chỉ có huyết thống nhà quốc vương và chiến sĩ cấp cao của bọn họ là chết sạch thôi, sau đó thì bị một tòa thành khác thâu tóm.”

“Trời ạ! Thật đáng sợ, Thổ Thành bây giờ đừng nói là đã biến thành tòa thành ôn dịch rồi nha?” Người đàn ông tóc dài thiếu chút nữa hô to Mẫu Thần tại thượng.

“Ai mà biết.” Na Phi thở dài: “Tôi chỉ nhận được tin tức có một lần, chuyện sau đó thì không biết gì hết, cũng không biết sau khi bọn họ truyền tin tức ra có truyền thêm lần nữa không, hay là chim đưa tin chết dọc đường rồi. Có điều, tôi nghĩ tình huống của Thổ Thành bây giờ chắc chắn rất gay go, bởi vì bọn họ chẳng những đắc tội với Đại Vu nguyền rủa bậc nhất, mà còn chọc tới tộc Côn Bằng mặt người.”

“Côn Bằng mặt người?!” Lần này người biết đến cái danh ấy nhiều hơn.

Na Phi nói tiếp: “Ừm, lần trước tôi nhận được tin nói Côn Bằng mặt người nổi điên, tập kích tư tế thần điện Thổ Thành, nổi lên rất nhiều cuồng phong, thổi cho Thổ Thành gió cát đầy trời, không ai ra khỏi cửa được.”

Nữ chiến sĩ bật thốt: “Sao mà Thổ Thành xui xẻo dữ vậy?”

“Cô phải hỏi sao mà bọn họ dám lớn gan đi bắt đệ tử của Chú Vu như vậy.”

“Ừ ha, sao bọn họ muốn bắt đệ tử Chú Vu?”

Na Phi lắc đầu: “Ai mà biết, tin tức không có truyền ra. Chỉ nói thần điện và vương thất của Thổ Thành đã gửi tin xin giúp đỡ đến các tòa Thượng Thành khác, nhất là Vu Thành.”

Người đàn ông lưng cõng xác cháy nghe đến nhập thần, lúc Na Phi nhắc tới Chú Vu và Côn Bằng mặt người, hắn cảm thấy họ vô cùng quen thuộc, nhưng đầu óc hắn lại như bị cái gì đó ngăn ra, làm hắn không cách nào tìm được phần ký ức có liên quan đến cảm giác quen thuộc đó.

Người nọ có chút sốt ruột, nhưng không phải vì lo cho tình huống của mình, tựa hồ như hắn lại dựa vào bản năng mà biết loại tình huống này của hắn chỉ là tạm thời thôi, chờ khi thương thế hắn khỏi hẳn, hắn sẽ tự nhiên nhớ lại tất cả.

Hóa ra mình bị thương à? Người nọ hơi hốt hoảng.

Mà trong giây khắc hắn còn đang hoảng thần, có một cái bóng đen tiến gần đến từ phía sau, chờ lúc hắn kịp phản ứng lại, liền có một thanh cốt đao kề trên cổ hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.