Dị Thế Lưu Đày

Chương 123: Chương 123: Nhật thực






Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

1401ef2df61e3d668e397de1776b9a60

“Tôi sẽ không rời khỏi tư tế của mình, Mặc ở đâu, tôi ở đó. “Người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, sắc mặt tù trưởng Hào rõ ràng tốt hơn hôm qua rất nhiều.

“Mặc đại nhân, hai trăm người ở lại khe núi có những người bị thương và người nhà bọn họ, mặt khác, nếu Mặc đại nhân có bất luận yêu cầu gì cũng có thể đưa ra, về sau bộ lạc Nguyên Tế ta sẽ là đồng minh tốt nhất của Cửu Nguyên các cậu, nếu Cửu Nguyên xảy ra bất luận chuyện gì, Nguyên Tế ta nguyện phái chiến sĩ đến tương trợ.”

“Được.” Nghiêm Mặc cười ôn hòa, đồng ý đề nghị của Hào.

Hào thấy hắn đồng ý, liền nhìn về phía Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến biết Hào hy vọng hắn đi theo cùng các chiến sĩ, lập tức nói: “Vậy ba ngày sau xuất phát đi, nếu người bị thương khi đó có thể đứng lên đi đường, thì đi theo cùng.”

Lão tư tế lập tức nhìn về phía Hào, bây giờ lão đã học được cách khôn khéo hơn, không cướp lời trước Hào nữa.

Hào do dự một chút: “Tộc Trệ đã bại, nếu chúng ta đẩy nhanh tốc độ để giết qua, đám chiến sĩ tộc Trệ thoát được sẽ không kịp đưa tin tức về cho tộc Trệ, tộc Trệ cũng không kịp liên hợp với bộ tộc khác, nếu chúng ta đến muộn, nói không chừng núi muối chưa chắc đã là của chúng ta.”

“Phụ nữ và trẻ em thì làm sao đây?” Nghiêm Mặc chen vào: “Cũng ở lại cả à? Hay chậm rãi đi theo sau, nếu không có chiến sĩ bảo hộ, lỡ gặp phải dã thú thì ngay cả con kiến cũng có thể nuốt được bọn họ.”

Hiển nhiên Hào đã thảo luận với mọi người về vấn đề này, ông trả lời: “Chúng ta sẽ chia một phần chiến sĩ hộ tống họ trên đường đi, đến chỗ ở của bộ lạc trước.”

“Ồ, các anh để lại hai trăm người cho tôi, trong đó có một trăm chiến sĩ, hơn nữa những người chiến sĩ ấy đều là người bị thương không thể đi lại, vậy là ít đi khoảng một trăm ba mươi người, dọc đường các anh còn chia một phần nhân thủ ra bảo vệ phụ nữ và trẻ em, cuối cùng các anh còn dư lại bao nhiêu chiến sĩ để tấn công tộc Trệ?”

Lão tư tế hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

Hào liếc nhìn lão một cái, đang định giải thích.

Nghiêm Mặc đã cười nói: “Bởi vì Nguyên Chiến ở đây, đúng không? Các người cảm thấy A Chiến có thể trợ giúp các người đánh bại chiến sĩ của ba tộc hợp lại, còn dùng thực lực bản thân giết chết tộc trưởng tộc Trệ, như vậy, chỉ cần A Chiến và các người cùng tấn công bộ lạc tộc Trệ, thì tộc Trệ chắc chắn sẽ không phải đối thủ của các người, đúng không?”

Hào không phủ nhận, quả thật ông có quyết định này, mà ông tin rằng Chiến cũng sẽ đồng ý.

Rốt cuộc lão tư tế nhịn không được mở miệng nói: “Đại Chiến thuộc về bộ lạc Nguyên Tế, cho dù bây giờ hắn là chiến sĩ cấp bốn, khi bộ lạc cần hắn, hắn sẽ phải làm việc cho bộ lạc!”

Nghiêm Mặc cố ý chọc chọc người đàn ông bên cạnh: “Thủ lĩnh đại nhân, anh có tính toán gì không? Cả bộ lạc Cửu Nguyên còn đang đợi anh về đó.”

Thủ lĩnh? Đại Chiến là thủ lĩnh bộ lạc Cửu Nguyên?

Những ai nghe thấy câu nói này đều rất giật mình, nhưng giây lát sau lại cảm thấy hẳn là như vậy, Chiến rất lợi hại, làm thủ lĩnh một bộ lạc cũng đúng.

Đám người Tranh, Đại Sơn vừa nghe thủ lĩnh bộ lạc Cửu Nguyên là Nguyên Chiến, vẻ mặt lập tức rạng rỡ, nhe răng cười tươi. Bọn hắn đã quyết định đi theo Nguyên Chiến cùng nhóm người kia, tuy Đại Chiến bảo bọn hắn không cần lo lắng chuyện về sau, nhưng bọn hắn mang cái danh trao đổi nô lệ thì sao mà không lo cho tương lai của mình được chứ?

Hiện giờ nghe nói Đại Chiến chính là thủ lĩnh của bộ lạc bọn họ sắp đến, phần lo lắng này rốt cuộc cũng có thể buông xuống hoàn toàn. Bọn họ hiểu Chiến, nếu Chiến là thủ lĩnh, hắn nói không để bọn họ làm nô lệ, vậy nhất định sẽ không để bọn họ làm nô lệ. Hắn nói nơi đó có ngày lành chờ bọn họ, vậy nơi đó chắc chắc sống không kém hơn Nguyên Tế.

Lòng lão tư tế cũng run lên, có điều suy nghĩ của lão hoàn toàn không giống đám người Tranh.

Lão nghĩ, nếu Đại Chiến thật sự là thủ lĩnh của bộ lạc Cửu Nguyên, vậy liệu có thể xác nhập Cửu Nguyên và Nguyên Tế hay không? Như thế, sức mạnh về sau của Nguyên Tế cũng sẽ càng mạnh hơn.

Mà trước đó, nghe Đại Chiến nhắc tới chỗ ở của bộ lạc Cửu Nguyên, tựa hồ khí hậu và thức ăn nơi đó tốt hơn và nhiều hơn so với chỗ ở của bộ lạc Nguyên Tế, nghe Thu Ninh nói, bộ lạc kia còn có rất nhiều loại muối đỏ ăn rất ngon?

Nếu thật là thế, vậy thay vì bọn họ tốn thời gian tốn sức cướp núi muối, còn không bằng dời cả bộ lạc sang lãnh địa Cửu Nguyên, một khi bọn họ chiếm được địa bàn Cửu Nguyên, cho dù Đại Chiến có là thủ lĩnh, hắn cũng sẽ phải nghe theo lời các trưởng lão, mà chỉ cần người Nguyên Tế bọn họ trở thành thủ lĩnh, thì vị trí tư tế sẽ không rơi vào tay một kẻ ngoại tộc!

Lão tư tế tự nhận mình đã che giấu vẻ mặt rất khá rồi, nhưng Nghiêm Mặc không phải một thằng nhóc thật sự, lời hắn nói có một nửa là để lão tư tế nghe. Lão tư tế có thể đánh chủ ý lên bộ lạc Cửu Nguyên, thì sao hắn lại không đánh chủ ý tới dân cư Nguyên Tế chứ.

Chẳng qua hắn không có gấp gáp như vậy, chỉ gieo xuống một hạt giống mà thôi, đợi khi chúng nó nảy mầm, rồi mọc cao hơn cả tảng đá lớn ngày đó.

Hào trực tiếp hỏi: “Chiến, cậu là thủ lĩnh bộ lạc Cửu Nguyên?”

Nguyên Chiến gật đầu, vẻ mặt rất bình tĩnh: “Đúng, Mặc đại nhân và Sơn Thần Cửu Phong đã chấp nhận tôi.”

“Rất tốt!” Hào vỗ vỗ vai hắn, cảm thán: “Ta vẫn luôn biết cậu rất giỏi, rất mạnh, nếu không phải…”

Hào lắc đầu, không nói tiếp nữa. Đại Chiến có được ngày hôm nay, không chút liên quan gì đến bộ lạc Nguyên Tế, cho dù Đại Chiến có mạnh đi chăng nữa, cũng đã không còn là người Nguyên Tế. Lần này Chiến trở về giúp bọn họ cũng đã là không phụ bộ lạc rồi, huống chi hắn còn đưa tư tế Tổ Thần – Mặc đại nhân đến cứu ông!

“Ta vốn đang lo lắng cho những người ở lại, nhưng nếu bọn họ đi theo cậu, vậy ta an tâm rồi.”

Hào có chút chua xót trong lòng, sau khi Nguyên Chiến bày ra sức mạnh của mình, tư tế của hắn cũng triển lãm năng lực của thần, nay Mặc đại nhân còn nói rõ thân phận Chiến, chỉ sợ người muốn đi theo Chiến sẽ càng nhiều hơn.

Ít nhất thì, người tộc Tức Nhưỡng sẽ không ở lại bao nhiêu, tộc Phi Sa cũng sẽ rời đi một phần.

Nghĩ sang hướng tích cực, Chiến tới hỗ trợ, ít nhất còn có thể giúp ông bảo vệ tộc Hắc Nguyên, mà ông cũng còn sống, phần lớn người trong bộ lạc đều ở đây, càng không có ai trở thành nô lệ cho tộc khác.

Hào thở dài trong lòng, tự nhủ mình đừng nghĩ nhiều nữa. Chỉ cần ông còn ở đây, chỉ cần tư tế bộ lạc còn ở đây, bọn họ sẽ có cơ hội mạnh lên lần nữa.

Khi mọi người đuổi theo những suy nghĩ khác nhau, Nguyên Chiến đột nhiên nói: “Chẳng phải tôi đã nói với các người rồi à? Tộc Trệ đã bắt tay với tộc Bái Nhật, cho nên dù bây giờ chúng ta có giết sang đấy, cũng chưa chắc đã có thể đánh bại được tộc Trệ. Mà các chiến sĩ phe chúng ta đều mệt mỏi, bây giờ cũng chỉ là phấn khích sau chiến thắng mà thôi, không bằng nghỉ ngơi mấy ngày trong khe núi, để khôi phục thể lực hoàn toàn, rồi trở về Nguyên Tế. Trên đường đi còn có thể phái người thăm dò vùng phụ cận quanh núi muối, như vậy chẳng phải càng tốt hơn sao?”

“Tộc Bái Nhật?” Hào nhíu mày: “Chiến, trước đó cậu chưa từng nói đến chuyện này.”

“Vậy hả? Chắc tới khe núi gặp phải nhiều chuyện như vậy, tôi quên mất.”

Nghiêm Mặc nhìn nhìn Nguyên Chiến, những gì tên này đã nói với hắn, không giống mấy lời bây giờ cho lắm, tuy tộc Trệ và tộc Bái Nhật có dính dáng tới nhau, nhưng chỉ là đội săn thú của tộc Bái Nhật đụng phải Đại Vu tộc Trệ, muốn dùng Đại Vu để trao đổi lợi ích mà thôi.

Có điều, nếu người tộc Bái Nhật có hứng thú với thứ trong đầm cỏ sau núi của bộ lạc Nguyên Tế, nói không chừng sẽ mang đến cho bộ lạc Nguyên Tế một ít phiền toái. Nhưng chỉ cần tộc trưởng tộc Bái Nhật không ngốc, thấy bộ lạc Nguyên Tế trở về chỗ ở, sau khi cướp được muối phía sau núi, trừ phi thứ trong đầm cỏ có thể thay đổi vận mệnh cả bộ tộc, nếu không tộc Bái Nhật sẽ không dễ dàng vì vài câu mơ hồ của Đại Vu tộc Trệ mà khơi mào chiến tranh.

Nghiêm Mặc cũng muốn thứ trong đầm cỏ, nhưng hắn không thể canh giữ mãi ở bộ lạc Nguyên Tế chờ nhật thực tới, thế nên hắn chỉ ôm tâm tư tùy duyên mà thôi.

Bởi vì tin tức mới nhất mà Nguyên Chiến đưa ra, tù trưởng Hào và các chiến sĩ thủ lĩnh bắt đầu thương nghị một lần nữa, lão tư tế sắc mặt âm trầm khoanh chân ngồi một bên, nghiêng đầu nói khẽ với Thu Ninh cái gì đó.

Nguyên Chiến đang nướng một con nai, hắn tự mình làm, nướng xong một lớp thịt, hắn liền cắt lớp thịt đó đặt lên bàn đá cho Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc uống nước ấm, ăn thịt nướng, thịt nai rất mềm, ăn rất thỏa mãn.

Thỉnh thoảng hắn còn ngẩng đầu nhìn trời tìm kiếm bóng dáng Cửu Phong, không biết Cửu Phong nghịch ngợm lại tìm được thứ gì hấn dẫn, chơi đến không thấy bóng chim đâu.

“Hai trăm người không phải là ít, hơn nữa, những người đó còn bị thương và có người nhà bọn họ, tách nhiều người như vậy ra ngay lúc đầu, không bằng cứ mang bọn họ theo, nếu thật sự muốn cướp núi muối, nhiều hơn hai trăm người vẫn tốt hơn ít đi hai trăm người, hơn nữa, trong số những người trọng thương có không ít người là chiến sĩ cấp ba, nếu những chiến sĩ đó có thể đứng lên một lần nữa, sẽ là một trợ lực lớn đối với chúng ta.”

Khi Nguyên Chiến nói có tăng thêm phần thiên vị cho các chiến sĩ, vốn dĩ bọn họ không đồng ý bỏ người bị thương mà đi trước, nếu không phải tù trưởng Hào nói muốn nhân cơ hội cướp luôn núi muối, thì bọn họ sẽ chờ những người bị thương khỏe lên rồi mới đi cùng phụ nữ và trẻ em.

Nguyên Chiến sống cùng Nghiêm Mặc một thời gian dài, thường xuyên học được từ vựng mới từ hắn, nói chuyện cũng lưu loát hơn người của bộ lạc Nguyên Tế, vốn từ phong phú, có khi chính hắn cũng không cảm giác được.

Có điều, dù rất nhiều từ mọi người nghe không hiểu, nhưng kết hợp với ý chính câu nói, cũng có thể đoán ra Nguyên Chiến muốn nói gì, mà lời của Nghiêm Mặc thì rất kỳ dị, có thể khiến bọn họ trực tiếp hiểu được, cho nên lúc mọi người trao đổi hoàn toàn không có trở ngại nào.

Hào theo bản năng nhìn về phía lão tư tế, tuy lão tư tế là đủ loại rắc rối, nhưng ý kiến của lão đôi khi vẫn rất hữu dụng với ông, so với trưởng lão ba tộc không biết cách nói chuyện, lão tư tế hữu dụng hơn.

“Tù trưởng, Đại Chiến nói cũng có lý. Như vậy, một mình Đại Chiến hành động mau hơn và dễ ẩn nấp hơn so với chúng ta, không bằng để hắn đi thăm dò núi muối, ba ngày sau chúng ta xuất phát, như vậy mọi người vừa có thể đi cùng nhau, vừa có thể nhận được tin tức chính xác nhất.” Lão tư tế chầm chậm đưa ra ý kiến.

Hào cảm thấy ý kiến này rất tốt, liền nhìn về phía các chiến sĩ thủ lĩnh khác.

Các chiến sĩ thủ lĩnh khác còn chưa phát biểu ý kiến, thì Nguyên Chiến đã nghiêm túc nói: “Tôi không đồng ý, tôi sẽ không rời khỏi tư tế của mình, Mặc ở đâu, tôi ở đó. Mặc?”

Nghiêm Mặc đột nhiên đứng lên, ngửa đầu nhìn không trung.

Nguyên Chiến cũng đứng dậy, cùng ngẩng đầu nhìn trời: “Cậu nhìn gì vậy?”

“Mặt trời…”

“Mặt trời làm sao?”

“Xảy ra chuyện gì?” Các chiến sĩ ở đây thấy hành động của hai người thật kỳ quái, cũng đứng dậy ngẩng đầu nhìn trời.

Nghiêm Mặc nhìn chằm chằm không trung, vẻ mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng hắn như đã hạ quyết định cái gì, lấy kèn từ bên hông ra, đưa lên miệng thổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.