Dị Thế Lưu Đày

Chương 654: Chương 654: Ông lão thần bí






Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

e2d6f854b3f500c4a13e9e4423e6e66d

“Cậu dùng linh hồn thề, nhất định phải làm được chuyện mà cậu nói, nếu không làm được, ta và tộc nhân dù đã chết cũng sẽ nguyền rủa cậu!”Sau khi tìm xong cả ba hang trong động, nhưng bọn hắn vẫn không tìm được gì.

Ở cuối con suối nằm sâu bên trong có một không gian dưới lòng đất, nhưng cũng trống rỗng, không có cái gì cả.

Nguyên Chiến đã nhiều lần tiến vào lòng đất và sau vách động tìm kiếm nhưng vẫn không tìm được không gian bị che giấu.

“Có lẽ thật sự đã bị người Đỉnh Việt dọn đi hết rồi. Nhưng không sao, chúng ta sẽ tìm thời gian tới bộ lạc bọn chúng tìm thử, dù bọn chúng có phát hiện ra đá Thần Huyết thì cũng chưa chắc đã biết cách dùng.” Nguyên Chiến an ủi Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc tỏ vẻ mình không thèm để bụng, thấy Loa dùng ánh mắt trông mong nhìn mình liền đáp ứng cậu ta hừng đông ngày mai sẽ chia nhân thủ ra đi tìm tung tích của các tộc nhân khác.

Đêm dài, đoàn người Cửu Nguyên dọn dẹp sạch sẽ một khu đất trong động để ngủ.

Tốn nhiều công sức như vậy chạy đến đây mà lại không lấy được gì, Nghiêm Mặc thật sự không chút để bụng và không hề thất vọng sao?

Hắn rất thất vọng, chẳng lẽ mười hai viên đá Thần Huyết thật sự đã bị Đỉnh Việt lấy đi rồi?

Nghĩ đến khả năng này, hắn cũng có chút buồn bực.

Đỉnh Việt có rất nhiều chiến sĩ mang năng lực điều khiển kim loại, thực lực mỗi người đều không yếu, hơn nữa còn có năng lượng vũ khí, sau này mà phát triển chắc chắn sẽ trở thành kẻ địch lớn của Cửu Nguyên, nếu để bọn họ có được nhiều đá Thần Huyết như vậy…

Nghiêm Mặc bắt đầu hối hận, hắn hẳn phải đến đây sớm hơn một chút, có điều, đến sớm thì có ích lợi gì, nếu có cả đá Thần Huyết lẫn vũ khí năng lượng, Đỉnh Việt không thể chỉ cầm vũ khí năng lượng mà không cầm đá Thần Huyết đi, cho dù bọn họ không biết đó là thứ gì.

Xem đi, ngay cả bích họa trên tường mà bọn họ còn cạo sạch thì chỉ sợ những gì có thể mang đi trong di tích này bọn họ đều đã mang đi hết, chứng cứ chính là trong ba hang động ngay cả một cục đá vụn cũng không có.

Bỗng nhiên, Nghiêm Mặc lại cảm giác được cái loại khó chịu khi bị ai đó nhìn chằm chằm, hắn mở mắt ra, ngồi dậy.

Cách đó không xa, có một bóng đen như đang ngồi xổm trên đất, đối phương cũng nhận thấy Nghiêm Mặc đã tỉnh lại, nhưng lại không chạy, mà quay đầu nhìn về phía cậu thiếu niên đang ngủ ngon lành bên chân.

Đó là Loa.

Ánh trăng bên ngoài chiếu đến cửa động thì bị cản lại, nhưng với nhãn lực của Nghiêm Mặc, hắn vẫn có thể thấy rõ cái bóng đen.

Đó là một ông lão có mái tóc dài xõa trên vai, ông lão rất gầy, cơ thể chỉ có da bọc xương, hệt như bộ xương khô, trên mặt còn có hình xăm.

Ông lão đan ngón tay vào trong tóc Loa, nhẹ nhàng vuốt ve cậu ta.

“Ông là ai?” Nghiêm Mặc đứng dậy.

Tất cả mọi người đều đang ngủ say, cả Dobino cũng tiến vào trạng thái ngủ đông.

Không có người gác đêm, có Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc ở đây nên không cần người gác đêm.

Nhưng Nguyên Chiến vốn còn cảnh giác hơn cả hắn thì vẫn nghiêng người ngủ, cánh tay đặt trên mặt đất, như thể đang ôm ai đó trong lòng.

Ông lão chậm rãi đứng lên, rồi chậm rãi đi ra ngoài động.

Ngoài động?

Nghiêm Mặc đứng yên không nhúc nhích.

Khi ông lão đi đến cửa thì xoay người lại nhìn hắn một cái, sau đó lại xoay người, bước chân không dừng lại mà đi ra ngoài.

Nghiêm Mặc không hề do dự, cũng nhấc chân đi theo.

Ông lão đi dọc theo đường núi quanh co nhỏ hẹp tới trảng cỏ.

Nghiêm Mặc đi theo sau.

Ánh sao trên trời sáng lạn, gió đêm thổi làm cỏ lay động, có mùi hương dễ ngửi truyền đến theo từng cơn gió.

Nghiêm Mặc vươn hai tay cảm nhận trong chốc lát, xác định một việc.

Ông lão dừng lại khi đến giữa trảng cỏ, xoay người nhìn về phía Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc đứng lại khi cách ông ba bước.

“Cậu dẫn Loa về, Loa còn nói cho ta biết, cậu cứu nó.” Câu đầu tiên khi ông lão nói ra là như vậy, giọng nói của ông rất không hợp với dáng vẻ già nua bên ngoài, vô cùng dễ nghe.

Nghiêm Mặc nhìn về phía chiếc vòng cổ của ông lão, cùng với cái váy da thú buộc trên hông: “Ông là Đại Vu của tộc Cao Sơn Động?”

Ông lão không phủ nhận.

“Loa là gì của ông?”

“Nó là huyết mạch duy nhất còn sống của ta.” Trong giọng ông lão không nghe ra đau thương, nhưng Nghiêm Mặc lại cảm thấy toàn bộ bi thương của ông lão đều đang tràn ra ngoài.

“Tộc Cao Sơn Động đã chết rồi ư? Ông… có còn sống không?”

Ông lão không lấy làm lạ vì sao thanh niên vu giả trước mắt có thể nhận ra điều này: “Phải, ta đã chết, cái bây giờ cậu nhìn thấy là năng lượng cuối cùng của ta.”

Ông lão giơ tay chỉ về hướng mà Nguyên Chiến nói nơi đó có rất nhiều vết máu, trong mắt toát ra bi thương và căm hận sâu đậm: “Ngoại trừ tộc nhân bị bắt đi là không thể tìm được thì ở nơi đó, tất cả đều là máu mủ của tộc Cao Sơn Động ta.”

“Mẹ của Loa?”

“Cũng đã chết.” Bóng hình của ông lão vặn vẹo như một làn khói bị gió thổi qua.

Nghiêm Mặc nhíu mày: “Nhưng theo như tin tức tôi nhận được, chẳng phải có một nhóm người thoát được sao?”

Ông lão: “Nhóm người chạy thoát không phải tộc nhân của ta, người Đỉnh Việt tới ngăn cản kia phát hiện quá trễ, chờ khi hắn phát hiện thì người hiểu biết thánh địa nhất của tộc Cao Sơn Động ta đã bị giết, cuối cùng, người nhân lúc loạn chạy đi đều là người của các bộ tộc ở phụ cận, bọn họ cũng giống như tộc ta, đều bị Đỉnh Việt bắt đi làm nô lệ đào núi.”

“Đào núi? Ở đâu?” Nghiêm Mặc không nhớ rõ dọc trên đường đi mình có nhìn thấy dấu vết khai quật không.

Ông lão không lập tức trả lời, ông nhìn thật sâu vào mắt Nghiêm Mặc, qua thật lâu, mới nói: “Người Đỉnh Việt không có được tất cả bảo tàng, thứ bọn chúng lấy đi chỉ là một bộ phần đặt ở ngoài cùng.”

Tim Nghiêm Mặc đập thình thịch, lão vu này?

Ông lão già nua, nhưng đôi mắt lại vô cùng trong trẻo: “Ta biết cậu có rất nhiều nghi vấn, ta sẽ trả lời cậu, nhưng ta hy vọng cậu có thể đáp ứng ta một việc.”

“Việc gì?”

“Giúp tộc Cao Sơn Động ta báo thù.”

Điều kiện mà ông lão đưa ra không nằm ngoài dự kiến của Nghiêm Mặc, nhưng hắn không lập tức đáp ứng, mà hỏi: “Ông muốn báo thù như thế nào? Là giết chết cả bộ lạc Đỉnh Việt, hay đánh bại bọn họ và khiến bộ lạc họ biến mất, hay chỉ giết kẻ đầu sỏ gây ra tội ác?”

Ông lão trầm mặc trong chốc lát, hỏi lại: “Cậu có thể làm được đến mức nào?”

Nghiêm Mặc: “Tôi có thể giết tất cả người Đỉnh Việt, nhưng tôi sẽ không làm như vậy.”

“Ta biết, cậu là một vu giả nhân từ.”

Đây là một sự hiểu lầm có lợi cho hắn, Nghiêm Mặc cũng không phủ nhận, hắn nghĩ, có lẽ ông lão này trước khi đến gặp hắn đã hỏi chuyện từ Loa rồi.

Có lẽ ông lão cũng biết bảo đối phương giúp mình giết tất cả người Đỉnh Việt là không có khả năng —— một vu giả ngay cả nô lệ cũng chịu dùng sinh mệnh để cứu rỗi sao có thể vì một chút bảo vật mà giết hết một bộ lạc?

Vì thế, ông lão nói rõ điều kiện của mình: “Ta muốn mạng của tù trưởng và Đại Vu Đỉnh Việt! Muốn dòng dõi của tên thủ lĩnh và Đại Vu Đỉnh Việt kia không thể kéo dài!”

Nghiêm Mặc lắc đầu: “Tù trưởng và Đại Vu Đỉnh Việt hủy diệt bộ lạc ông, làm người được ủy thác, tôi có thể giúp các ông giết họ, dạy cho Đỉnh Việt một bài học, nhưng con cháu đời sau của họ chỉ cần không chủ động làm điều ác, thì tôi sẽ không ra tay với họ, ông có thể chấp nhận điều này không?”

Ông lão không muốn lắm: “Cậu có biết bảo tàng kia quan trọng thế nào không? Người Đỉnh Việt chỉ mới có được một phần nhỏ mà đã dám ôm mộng làm bá chủ đông đại lục, nếu Cửu Nguyên các cậu có được tất cả…”

“Cửu Nguyên chúng tôi dù không có được bảo tàng này thì chúng tôi vẫn là người đứng đầu đông đại lục.” Nghiêm Mặc thay đổi ngữ điệu: “Như vậy, ngoại trừ đáp ứng giúp ông giết tù trưởng Phụ Điển và Đại Vu Triết Lê của Đỉnh Việt, tôi sẽ cố gắng giúp ông tìm lại các tộc nhân đang lưu lạc bên ngoài, và giúp bọn họ thoát khỏi kiếp nô lệ, huyết mạch của ông – Loa, tôi cũng sẽ chú trọng bồi dưỡng cậu ta.”

Ông lão động tâm.

Nghiêm Mặc tiếp tục cố gắng: “Giết vài người Đỉnh Việt thì có là gì? Tộc nhân của ông đều đã chết, thay vì ôm chấp niệm mà chết đi, còn không bằng cố gắng sống sót, chờ khi mạnh lên, bọn họ muốn báo thù Đỉnh Việt cũng được, muốn dựng lại tộc Cao Sơn Động cũng được, chỉ cần bọn họ làm việc có lý lẽ, tôi sẽ trợ giúp bọn họ.”

Cuối cùng ông lão hạ quyết tâm: “Được! Cậu dùng linh hồn thề, nhất định phải làm được chuyện mà cậu nói, nếu không làm được, ta và tộc nhân dù đã chết cũng sẽ nguyền rủa cậu!”

Nghiêm Mặc đặt nắm tay phải lên ngực: “Tôi, Nghiêm Mặc, tư tế Cửu Nguyên thề với chúng thần, chỉ cần Đại Vu tộc Cao Sơn Động nói cho tôi biết tất cả mọi bí mật của di tích, để tôi có được số bảo tàng còn lại bên trong di tích, thì tôi giúp ông ấy và tộc Cao Sơn Động báo thù, nhất định sẽ giết chết tù trưởng Phụ Điển và Đại Vu Triết Lê của Đỉnh Việt nội trong mười năm. Mặt khác, tôi cũng sẽ cố gắng tìm kiếm các tộc nhân còn lưu lạc bên ngoài của tộc Cao Sơn Động, giúp họ thoát khỏi kiếp nô lệ, và chú trọng bồi dưỡng Loa. Nếu làm trái lời thề này, thiên địa bất dung!”

Một dấu hiệu đỏ như máu tách làm hai trên bầu trời, lần lượt chui vào linh hồn Nghiêm Mặc và ông lão.

Nghiêm Mặc nhướng mày, trước kia khi thề, hắn chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng nào như thế, chẳng lẽ chỉ khi thề trong trạng thái linh hồn mới có thể nhìn thấy thứ lực lượng ước thúc linh hồn hai bên?

Lại nghĩ: Chẳng trách dân bản xứ ở thế giới này lại coi trọng lời thề bằng linh hồn như thế, thì ra thế giới này thật sự có một lực lượng có thể ước thúc lời thề.

Ông lão cũng thấy thệ ước đỏ như máu đó, điều này làm ông ta lộ ra nụ cười đầu tiên từ khi gặp Nghiêm Mặc đến giờ: “Đi theo ta. Thánh địa kia là thứ mà Đỉnh Việt dùng để đánh lừa thị giác của người khác, như vậy dù có người biết được tin thì cũng sẽ cho rằng di tích mà người Đỉnh Việt tìm được nằm ở đó.”

Nghiêm Mặc thật muốn mắng một tiếng ‘giảo hoạt’, Đại Vu Đỉnh Việt đúng là xảo trá, trước khi đi còn cố ý phóng lửa, làm lực chú ý của người ta tập trung hết lên hang động đó.

“Vì sao lửa cháy tới cửa động lại tắt?” Nghiêm Mặc hỏi ông lão: “Tôi không phát hiện ra gì bất thường ở cửa động.”

Ông lão quay đầu lại: “Đó là do chúng cố ý dùng chim thú lừa gạt mắt và tai cậu, là chính chúng đã dập lửa. Ta nghe thấy tên Đại Vu Triết Lê kia nói, cậu là huyết mạch tộc Thiện Ngôn có thể nghe được âm thanh của vạn vật, hơn nữa cậu còn có một con Côn Bằng mặt người, Côn Bằng là vua của vạn chim vạn thú, nơi nó đi đến, tất cả chim thú đều phải nghe lệnh, có Côn Bằng mặt người, cậu chắc chắn có thể nghe được tin tức mà những nhân loại khác không cách nào biết được từ miệng chim thú. Bọn chúng vì để lừa cậu mà bố trí rất nhiều bẫy rập trong dãy núi Nạp Xá Nhĩ, cậu có gặp phải không?”

“Không có, tuy tôi không rõ di tích rốt cuộc nằm ở đâu, nhưng vị trí đại khái vẫn có thể suy ra, hơn nữa còn có Loa dẫn đường, chúng tôi trực tiếp đi tới nơi này.” Nghiêm Mặc cười.

“Cậu là người tốt, cho nên chúng thần mới phù hộ cậu. Cậu cứu Loa, trực tiếp tìm được nơi này, đây là chúc phúc của thần dành cho cậu, và cũng là sự thương hại của ngài dành cho quá nhiều sinh mệnh đã chết của tộc ta.” Ánh mắt của ông lão khi nhìn Nghiêm Mặc rất… dịu dàng? Nhưng rất nhanh sau đó ông liền thay đổi vẻ mặt: “Bọn người Đỉnh Việt chắc chắn không nghĩ đến, sau khi chết ta vẫn có thể để lại sức mạnh linh hồn, càng không ngờ được cậu có thể tới nơi này trước khi số năng lượng cuối cùng của ta tiêu tán, đi thôi.”

Nghiêm Mặc cũng không nhịn được mà thầm than một tiếng rằng mình may mắn. Hắn ỷ mình có thể nghe được ngôn ngữ của sinh linh vạn vật, cho rằng mình chắc chắn có thể tìm được thứ mà người khác không thể tìm, nhưng hắn lại quên mất sẽ có người lợi dụng năng lực này để lừa hắn. Bởi vì hắn không nghĩ đến đám chim thú trùng lại nói dối.

Kỳ thật không phải đám chim thú trùng nói dối, mà là nhân loại có thể dùng hành vi của mình đánh lừa hai mắt chúng nó.

Ông lão nhìn lên sao trên trời: “Nếu đây không phải ý chỉ của thần thì là cái gì? Nếu các cậu không dẫn Loa đến, không khiến nó mang lòng biết ơn với các cậu, thì ta cũng không gặp các cậu.”

“Ngược lại, ông sẽ nghĩ cách dẫn chúng tôi rời đi, để Loa có được truyền thừa thật sự, đúng không?” Nghiêm Mặc không thèm để bụng mà nói.

Ông lão bình tĩnh nhìn về phía Nghiêm Mặc: “Đúng, ta sẽ dẫn các cậu rời đi, nhưng ta sẽ không để Loa kế thừa mấy thứ này, nó gánh không nổi và cũng không cách nào bảo vệ được chúng. Ta sẽ để nó hắn trốn vào núi sâu, giữ được tánh mạng.”

“Năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Nghiêm Mặc nhịn không được hỏi.

Ông lão thở dài, nói ra một đoạn quá khứ mà người ta không tưởng tượng được: “Kỳ thật tộc bọn ta là nô lệ của tộc Luyện Cốt. Năm đó…”

Tộc Luyện Cốt có rất nhiều nô lệ, vào cuộc đại chiến cuối cùng, bọn họ sống sót và đào vong đến tây đại lục, nhưng đại đa số nô lệ đều bị bỏ lại.

Tộc Cao Sơn Động cũng là một trong số đó, có điều, theo thời gian trôi qua, ngoại trừ Đại Vu tiếp nhận truyền thừa thì không còn người nhớ rõ chuyện này.

Mà tới bây giờ, gần mấy ngàn năm, ngay cả Đại Vu cũng không nhớ rõ. Tộc Cao Sơn Động tựa như bất cứ những bộ tộc bình thường khác mà sống trong núi sâu rừng già, sau lại bắt đầu tiếp xúc với thế giới bên ngoài, học được ngôn ngữ thông dụng, học được cách bồi dưỡng chiến sĩ, còn biết cái gì là cốt khí.

Nhưng lúc ấy bọn họ vẫn không biết thứ mà mình đang thủ hộ là cái gì, thẳng đến mười một năm trước.

“Hang động mà chúng ta vừa ra khỏi là thánh địa của tộc ta, con suối bên trong là suối thánh của bọn ta, Đại Vu trước đây chỉ nói với ta, phải bảo vệ thánh địa và suối thánh cho tốt, ngoài ra không nói gì nữa, không phải ông không nói, mà là ngay cả ông cũng không biết. Bọn ta chỉ cho rằng tộc nhân ở trong thánh địa, tắm trong suối thánh sẽ được tổ tiên chúc phúc, cho rằng những bức bích hoạ trên vách tường đều là do tổ tiên để lại, bọn ta xem không hiểu, nhưng không hủy đi, cũng không bảo vệ quá đặc biệt.”

Ông lão chìm vào hồi ức.

“Bởi vì trong thánh địa không có cái gì cả, chỉ có một con suối thánh, cho nên ngoại trừ người ngoài, tất cả người tộc Cao Sơn Động đều có thể tùy ý ra vào thánh địa, đặc biệt là bọn trẻ hay thích chạy loạn, khi mùa hè tới, nơi đó mát mẻ, tụi nó thích chơi đùa trong đó. Có một ngày, con trai tộc trưởng dẫn một đám nhóc chạy tới tìm ta, nói là suối thánh phun ra một thứ vừa giống xương lại vừa giống đá.

Ta cầm khúc xương kia lên xem, khi đó ta cũng không biết nó là cái gì, chỉ cảm thấy khúc xương mà suối thánh phun ra này thật quý giá, bởi vì mặt ngoài của nó bóng loáng, còn có ánh sáng phản chiếu, lại vô cùng cứng rắn. Sau đó có du thương đi ngang qua, mùa đông năm ấy quá rét lạnh và ẩm ướt, rất nhiều trẻ con sinh bệnh, thảo dược của bọn ta không cách nào chữa khỏi cho lũ trẻ, nên chỉ có thể cầu xin du thương. Ta biết du thương đó thích khúc xương này, sau khi ta lấy da thú và thịt muối tốt nhất của bọn ta ra mà hắn cũng không hài lòng, ta liền lấy khúc xương đến.”

Trên mặt ông lão hiện vẻ hối hận cực độ: “Mà đây là khởi đầu cho việc tộc Cao Sơn Động bị diệt tộc!”

Sau đó, tên du thương kia để lại một ít dược vật rồi cầm khúc xương kỳ quái đó rời đi.

Nửa năm sau, một nhóm người dẫn theo tên du thương đó tìm đến bộ tộc bọn họ.

Nhóm người đó chính là người Đỉnh Việt, tên du thương kia sau khi rời khỏi bộ tộc bọn họ đã đi đến rất nhiều nơi, trong đó có Đỉnh Việt, mà khúc xương kỳ quái ngay cả Cốt Khí Sư lợi hại cũng không nhìn ra đến tột cùng là gì lại bị người Đỉnh Việt nhìn trúng chỉ trong một cái liếc mắt.

Người Đỉnh Việt muốn du thương kia mang khúc xương kỳ quái đó đến cho mình càng nhiều càng tốt, nhưng du thương kia lại không chịu —— hắn thông qua thái độ của người Đỉnh Việt mà đoán khúc xương kỳ lạ này chắc chắn rất quý giá, hắn muốn quay lại tộc Cao Sơn Động để lấy nhiều hơn rồi mang tới Cửu Đại Thượng Thành.

Nhưng người Đỉnh Việt là một đám cướp, thấy du thương cự tuyệt, liền cướp lấy khúc xương của du thương, bắt cóc hắn, rồi ép du thương đó dẫn bọn hắn tìm đến tộc Cao Sơn Động.

Thẳng đến khi ấy, du thương kia và tộc Cao Sơn Động mới biết thứ đó không phải xương cũng không phải đá, mà là một thứ mới mẻ được gọi là kim loại, nghe nói thứ này trước mắt chỉ có người Đỉnh Việt phát hiện, lại còn liên quan đến năng lực thần huyết của bọn họ.

Trong lời miêu tả của ông lão, kim loại được gọi là kỳ thạch, Nghiêm Mặc vì để dễ hiểu nên đổi thành kim loại.

Lúc sau, người Đỉnh Việt muốn tộc Cao Sơn Động mang ra nhiều kim loại hơn, tộc Cao Sơn Động biết đào đâu ra?

Nhưng người Đỉnh Việt không tin, có lẽ kim loại quá quan trọng với bọn họ, bọn họ bày ra tư thế nhất định phải có được.

Hai bên không thỏa thuận được vậy chỉ có thể dùng nắm đấm để giải quyết.

“Tộc Cao Sơn Động bọn ta bại, bọn người Đỉnh Việt đó còn hung ác hơn cả dã thú, cậu xem, thảo nguyên này có đẹp không, nhưng mười năm trước, nó từng là một biển lửa. Bọn người Đỉnh Việt là một lũ điên! Chúng muốn thiêu chết tất cả bọn ta rồi tìm nhiều kỳ thạch hơn. Lúc ấy tộc nhân của ta vì phòng ngừa lửa lan vào rừng mà đã chết bao nhiêu người?” Ông lão bi thương tới khó nén.

Nghiêm Mặc cũng không biết phải an ủi ông như thế nào, đồng thời cũng càng thêm cảnh giác người Đỉnh Việt, nhóm người này ngay chuyện điên cuồng như đốt núi đốt rừng cũng làm được, thì có gì mà không làm được?

Ông lão bình tĩnh lại một chút: “Sau khi dập tắt lửa, người Đỉnh Việt thừa cơ bắt hết tất cả bọn ta, vì để uy hiếp ta, vì để biết kỳ thạch từ đâu mà ra, rất nhiều tộc nhân bị chúng giết, những đứa trẻ nhỏ tuổi bị chúng bán đến nơi khác làm nô lệ, đàn bà con gái đều bị cướp. Ta cứ mãi giấu diếm, nhưng trong tộc luôn có người sợ chết sợ đau, bọn họ nói ra bí mật của thánh địa, bởi vì chuyện phát hiện kỳ thạch lúc trước không có ai cố ý che giấu, rất nhiều tộc nhân đều biết kỳ thạch do suối thánh phun ra. Người Đỉnh Việt cứ như vậy mà chiếm đoạt thánh địa, rồi bắt đầu lặn xuống suối thánh tìm kỳ thạch.”

“Bọn họ tìm được không?” Nghiêm Mặc hỏi.

Ông lão gật đầu: “Bọn chúng tìm được, trong số chúng có một chiến sĩ tên Thù Nghệ có thể khống chế loại kỳ thạch này, cũng là lúc đó ta mới biết hóa ra những đá tảng đá cục nằm quanh suối thánh không phải đá, mà đều là kỳ thạch, nhưng Thù Nghệ kia nói giữa các kỳ thạch cũng có điểm khác nhau, hắn nói kỳ thạch trong hang động dưới suối thánh càng tinh thuần và quý giá hơn.”

“Ngoại trừ kỳ thạch, bọn họ còn phát hiện ra gì không?”

“Còn có cốt khí, rất nhiều cốt khí.” Ông lão càng thêm khổ sở, bọn họ là những người thủ hộ, bảo vệ cả một bảo tàng mà lại không tự biết!

“Có điều, bọn người Đỉnh Việt đó hình như không có nhiều hứng thú với cốt khí, bọn chúng thích kỳ thạch hơn. Sau lại, bọn chúng nghi ở trái núi sừng trâu đối diện cũng có thứ tốt, liền bắt đầu bắt giữ người trong núi làm nô lệ đào núi cho mình.”

Đến đây, bí mật về di tích chỉ mới cởi bỏ được một nửa.

Nhưng Nghiêm Mặc còn có rất nhiều vấn đề, tỷ như: “Ông nói các ông đã không còn nhớ mình là nô lệ của tộc Luyện Cốt, vậy sao bây giờ ông lại biết? Mà các ông thủ hộ một bảo tàng lớn như vậy, bộ không có vài món cốt khí lợi hại lưu truyền đến nay cho mình sao?”

Ông lão phát ra tiếng cười khổ, xoay người đi về phía trước: “Sau khi chết ta mới biết, về phần vì sao sau khi chết mới biết, chút nữa cậu sẽ rõ, ta dẫn cậu sang núi Sừng Trâu bên phải trước.”

Ông lão đi rất nhanh, Nghiêm Mặc đi theo phía sau ông đến núi Sừng Trâu bên phải.

Ông lão vươn tay chỉ về vách núi.

Nghiêm Mặc nhìn qua, chỉ thấy trên vách núi trước mặt là cỏ dại và dây leo bám đầy, không thấy bất cứ một khe hở lớn nào.

“Đẩy nó ra.” Ông lão bảo.

Nghiêm Mặc muốn nói với trạng thái linh hồn lúc này chỉ sợ không thể chạm vào vật thật, nhưng nếu ông lão đã nói vậy hẳn là có đạo lý của mình, liền vươn tay về phía vách núi.

Cánh tay không hề bị cản trở mà xuyên qua vách núi.

Ông lão biến mất, Nghiêm Mặc thò đầu vào trong vách núi, bước vào, không gian xuất hiện bên trong không lớn lắm.

Đây là? Hai mắt Nghiêm Mặc muốn phát sáng, bóng tối dần lui, cảnh tượng xung quanh hiện rõ.

Trên vách núi có dấu vết khai quật, đây là một con đường được nhân công khai quật trong bụng núi.

Ông lão xuất hiện, ông nhìn thấy cặp mắt tỏa sáng của Nghiêm Mặc, hình như có chút hâm mộ: “Sức mạnh linh hồn của cậu thật cường đại.”

“Cảm ơn.”

Ông lão vỗ vỗ vách núi, cười lạnh: “Nơi này mới là nơi mà bọn người Đỉnh Việt đó khai quật, bọn chúng phát hiện ra một ít bảo vật được lưu lại trong bụng sườn núi thánh địa bên trái, liền nhận định bên phải chắc chắn cũng có, bọn chúng khảo vấn ta và tộc nhân của ta, tìm một lượng lớn nô lệ tới khai quật bụng núi Sừng Trâu bên phải, vận may của chúng không tồi, thật sự khai quật được một ít thứ.”

Nghiêm Mặc dùng mắt hỏi ông lão: Có cần đi tiếp về phía trước không?

Ông lão lắc đầu: “Bọn chúng không phải người được chọn, không chiếm được thứ tốt thật sự. Ta dẫn cậu đến đây, là để ngày mai cậu không cần phải tốn thời gian ở chỗ kia.”

“Tôi phải đi đâu nữa?” Nghiêm Mặc cười hỏi.

Ông lão lại nói: “Đi theo ta.”

Lần này bọn họ lại lần nữa quay trở về trảng cỏ trên núi.

Ở gần núi Sừng Trâu bên phải có một hồ nước không lớn, nhưng lại sâu không thấy đáy, ảnh ngược trên mặt nước là bầu trời trăng và đầy sao.

Ông lão dừng lại bên hồ nước: “Nơi này là cửa vào bảo tàng, muốn lấy được toàn bộ bảo tàng chỉ có thể tiến vào từ nơi này. Thứ nằm trong hai núi Sừng Trâu là dùng để đánh lừa những kẻ tham lam.”

Nghiêm Mặc giật mình, nghĩ thầm: Ngay cả vũ khí năng lượng cũng có thể lấy ra đánh lừa người ta thì thứ trong cái hồ này phải quý tới cỡ nào?

“Người Đỉnh Việt không muốn tới chỗ này đào thử sao?”

“Đương nhiên là muốn! Lũ sài cẩu tham lam đó đã đào cả hai núi Sừng Trâu, sao có thể bỏ qua vị trí chính giữa này? Nhưng chúng không có đủ thời gian, chúng vốn chuẩn bị kiếm nhiều nô lệ hơn để đào rỗng vùng trung tâm này, nhưng chúng lại bại bởi các cậu, không thể không rời khỏi.” Vẻ mặt của ông lão vừa như khóc vừa như cười.

“Nhưng dù chúng có tìm nhiều người hơn nữa thì cũng đừng hòng đào ra được bí mật mà ngọn núi này che giấu!” Ánh mắt của ông lão đột nhiên trở nên điên cuồng: “Bọn chúng không biết, bất cứ kẻ nào cũng không biết, thứ mà ngọn núi này đang vùi lấp là gì! Đó là, chỉ có thần mới có thể…”

Ông lão đột nhiên im lặng, ông chỉ chỉ hồ nước: “Vốn dĩ các cậu phải giết tù trưởng và Đại Vu Đỉnh Việt thì ta mới có thể dẫn các cậu tiến vào, nếu không có ta dẫn đường, các cậu dù có múc cạn hồ nước, hay đào xuyên nó, thì cũng sẽ không tìm ra cửa ra vào đâu. Nhưng cậu đã cứu huyết mạch của ta, còn giúp nó thoát khỏi thân phận nô lệ bi thảm, ta lại nghe được chuyện các cậu đã giết chết tù trưởng Đỉnh Việt từ miệng bọn người Đỉnh Việt khác, vậy bây giờ ta có thể dẫn các cậu đi xuống, nhưng sau khi tiến vào các cậu sẽ gặp phải sự tình gì thì ta không biết, ta chỉ biết là người muốn có được bảo tàng phải là người được chọn.”

Nghiêm Mặc nhếch miệng: “Người được chọn? Có điều kiện gì không?”

“Ta không biết. Ta chỉ là người chỉ đường.”

Nghiêm Mặc cúi đầu nhìn hồ nước sâu thẳm, đủ loại suy nghĩ dâng lên: Ai là người được chọn? Người tộc Luyện Cốt? Hay là người của gia tộc Bàn A? Nơi này rốt cuộc có bí mật gì đang bị che giấu?

Hắn vốn cho rằng mình chỉ tới lấy mười hai viên đá Thần Huyết, nào ngờ còn có kinh hỉ lớn hơn nữa đang chờ hắn.

Nhưng… liệu có thật sự là kinh hỉ không?

Nếu hắn không phải người được chọn thì sẽ như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.